59

Quản lý bận rộn với việc của Cha Joong-woo lúc rảnh rang là lại ra ngoài hì hục giành lấy việc làm cho Hansoo. Hầu hết đều ở mức những vai diễn lặt vặt hoặc là tờ quảng cáo nhỏ giống lần trước, nhưng ông ấy vẫn cố nói họ qua điện thoại rằng kinh nghiệm đứng trước máy quay dù chỉ một lần và diễn xuất với một hình tượng khác là những thứ mà có tiền cũng không thể mua được. Nghe thấy giọng nói càng lúc càng lớn hơn, có vẻ như ông ấy đang cố bao biện vì xấu hổ khi không thể giành được việc lớn. Tuy nhiên, vì vẫn tin tưởng những lời mình nói là đúng nên dường như mấy ngay nay ông đều cắm đầu cắm cổ chạy việc với Hansoo, thêm cả ông chú quản lý road kì lạ.

Và điều này cũng may mắn cho tôi. Vì bây giờ tôi không cần gì khác hơn ngoài việc bận rộn đến mức đủ để quên đi thứ gì đó. Những gì nên được lấp đầy tâm trí phải là 'chỉ cần chuẩn bị từng bước một để trả thù Myungshin là được', nhưng khi căng thẳng được buông lỏng, lần nói chuyện cuối cùng với tên điên đã lại vụt qua đầu tôi. Lúc đó, khi tôi không thể nói được gì, hắn đã lùi lại với khuôn mặt hài lòng.

'Sáng mai tôi sẽ phải đi Mỹ. Cho đến khi tôi trở về thì cứ tiếp tục lo lắng cho tôi đi. Được chứ?'

Tên điên chết tiệt.

"Ngày mai anh ta về Hàn Quốc rồi đó."

Lời nói của Hansoo khiến tôi ngừng thở và hỏi lại.

"... Ai?"

Hansoo nhẹ nhàng trả lời, miệng nhồm nhoàm bánh mì.

"Myungshin hyung ấy ạ."

À, là thằng đó. Lúc này tôi mới nhớ ra, Hansoo nuốt ực đồ ăn rồi nói thêm với phát âm rõ ràng.

"Hình như là về sớm hơn dự kiến một ngày vì có việc gấp. Sáng nay lúc em đến văn phòng để lấy tài liệu cho quản lý thì nghe nói người phụ trách cho Myungshin hyung như sắp điên lên luôn."

Việc gấp? Chắc không phải vì xe thể thao rồi, xảy ra chuyện gì à? Tôi nghĩ đến tin nhắn trao đổi với người ấn tượng hiền lành trong vài ngày này.

'Tôi một bên xúi giục nhưng cậu ta vẫn không chịu. Có vẻ là Song Yoohan đối với cậu ta rất đáng sợ.'

Tôi cũng nghĩ là sẽ không dễ dàng thành công nếu chỉ bằng cách khích bác. Vậy nên, thứ cần thiết là một sự tức giận lấn át cả nỗi sợ hãi.

'Tôi sẽ chuẩn bị dàn dựng khiến cậu ta thay đổi quyết định nên cứ tẩy não tiếp đi. Nói là, cậu không nhận được cái giá xứng đáng khi bị Song Yoohan lợi dụng mãi như thế. Và hãy nhắm tới một cơ hội mà không có cậu ta.'

Tin nhắn cuối cùng là nội dung như sau.

'Tin tốt đây. Ngày mai chủ tịch Kim sẽ đến công ty chúng ta vì công việc, Hyungseok đã quyết định sẽ đi theo bên cạnh.'

Lúc nhìn thấy tin nhắn này, tôi đã tự hỏi liệu có phải chủ tịch Kim còn chưa thỏa mãn với việc nhìn ảnh của các nghệ sĩ sắp phải làm con mồi nên cuối cùng mới phải đến nhìn 'hiện vật' hay không. Đặc biệt là tóc vàng đã quyết định bám theo bên cạnh. Có vẻ tóc vàng đang bắt lấy cơ hội để tiếp cận chủ tịch Kim nhiều hơn, nhưng đây không trông như việc gấp rút để Myungshin phải về nước sớm như vậy. Myungshin về từ nước ngoài... Chủ tịch Kim đến công ty có phải vì có việc gì khác quan trọng không? Cùng lúc đó, Hansoo đã gặm xong bánh mì, phủi phủi tay rồi nói thêm.

"À mà, em có nghe được một tin đồn kỳ lạ trong văn phòng."

"Tin đồn?"

"Nói là Tổng giám đốc công ty chúng ta có thể sẽ rút khỏi việc kinh doanh."

Nhớ lại vị Tổng giám đốc đã gặp ở bãi đỗ xe dưới tầng hầm, tôi thấy Hansoo nghiêng đầu.

"Nhưng mà nó lạ lắm ấy? Theo như em biết thì Tổng giám đốc ủng hộ cho giám đốc Yoon, nhưng nghe đồn là ngài ấy sẽ giao lại chức vụ Tổng giám đốc cho một người khác."

"Người khác là ai?"

"Con trai của Tổng giám đốc. Hình như là đang du học nước ngoài, nhưng mà học xong rồi thì chắc sẽ sớm trở về Hàn Quốc thôi. Nên là..."

Hansoo sau đó còn kể thêm nhiều chuyện mà mình biết, nhưng tôi không còn nghe rõ được nữa. Tôi tuyệt đối không muốn nghe theo lời tên điên phải lo lắng cho bản thân hắn, nhưng tôi lại tự động nảy ra nghi vấn. Đây là tin bất lợi cho tên điên đúng không? Không, đây chỉ mới là tin đồn, và cho dù có là sự thật thì cũng có khả năng là tên điên không nhắm vào vị trí Tổng giám đốc ngay từ đầu. Thế nhưng mặc kệ đã tự viện một cái cớ khập khiễng thì ý nghĩ rằng sự thật này là một tin xấu đối với hắn ta vẫn không thể rời khỏi đầu tôi. Sao xung quanh tên khốn này lại nhiều nguy cơ thế chứ?

Tôi dằn tiếng thở dài trong lòng và lơ đãng đảo mắt nhìn qua quản lý road ngồi yên như một người dưng đang nhìn đi đâu đó. Vừa đúng lúc, tôi nghe thấy một tiếng xì xào từ phía mà ông đang nhìn. Hansoo nói là vẫn còn đói và vùi đầu nhét tiếp miếng bánh mì khác vào mồm, nên chỉ có mình tôi hướng về phía quản lý road đang nhìn. Nhưng chưa kịp xác nhận đó là ai thì tôi đã nghe thấy tiếng lầm bầm của ông ta.

"... Nhìn như rắn."

Mắt hướng về một người lớn tuổi dáng thấp bé trong số nhiều người tự dưng xuất hiện từ đâu tới. Đi cùng với một số người đứng đầu công ty, gã chó dại và tóc vàng là chủ tịch Kim. Một người cấp lãnh đạo ở độ tuổi 50 đang giới thiệu về nội bộ công ty đưa tay vào bên trong đã giải thích cái gì đó.

Chủ tịch Kim thấp bé chậm rãi nhìn lướt qua phòng nghỉ. Con mắt lóe lên như mắt rắn thấy từng con mồi lọt vào tầm ngắm. Kế đó, gã chó dại cao hơn cả một cái đầu ở phía sau lão ta đã để ý đến tôi. Gã ta chạm mắt tôi, nhếch mép cười và lưỡi liếm môi như đang rỏ dãi. Rồi bước lên trước một bước, thì thầm ngắn vào tai chủ tịch Kim, và đầu của lão ta đang chuyển động rù rì đã ngay lập tức quay qua nhìn về chỗ chúng tôi ngồi.

Đây là lần thứ hai tôi nhìn thấy nó, nhưng hệt như lần đầu, tôi vẫn cảm giác một trận rùng mình đến sởn gai ốc nổi lên sau lưng. Dưới mí mắt nhăn nheo, con mắt như rắn nhìn thẳng vào tôi và sượt, nhích sang bên cạnh một chút. Tôi không biết tại sao tim mình như chìm xuống và đập nhỏ như vậy. Tôi quay đầu về phía mà lão ta hướng nhìn. Hansoo mải mê nhai bánh mì rau ráu đến mức hai má phồng hết lên mà không hề biết có một đoàn người đã xuất hiện ở lối vào.

Tôi lại nhìn chủ tịch Kim và phát hiện ra lão ta vẫn không dời mắt khỏi Hansoo. Khoảnh khắc một cái mỉm cười loáng thoáng lan ra trên khóe miệng như đang nhắm trúng một con mồi bằng mắt, lão ta nói ra điều gì đó. Sau đó, tóc vàng ở bên cạnh tiến lại gần liếc nhìn Hansoo và giải thích những lời mà tôi có chú tâm thế nào cũng không nghe rõ. Nỗi bất an đã làm cơ thể tôi tự động di chuyển.

Kítt~

Thô bạo đẩy ghế ra và đứng dậy chắn tầm nhìn của Hansoo. Gã chó dại đã cười khúc khích và phản ứng trước với hành động của tôi. Tiếp sau là chủ tịch Kim. Mắt lão ta híp lại, nhưng ngay sau đó đã quay về vẻ mặt vô cảm ban đầu. Và chẳng bao lâu sau, lão đã ngoái đầu về phía gã chó dại rồi trỏ ngón tay nhăn về phía tôi. Nhưng trực giác tôi biết được rằng, cái trỏ này không chỉ về tôi mà chỉ vào Hansoo đang ngồi phía sau. Lão già đó đang cố tình chỉ trỏ hành động của tôi nhiều hơn.

Sau đó, thấy tôi không chút xê dịch nên cứ thế mà bỏ qua, nhưng nỗi sợ hãi liệu tôi có kích thích gì lão ta hay không đã lan rộng bên trong. Vì thế mà ngay cả khi đoàn người chủ tịch Kim đã đi mất, tôi vẫn không thể di chuyển khỏi vị trí được. Khi có cảm giác áo bị kéo lại ở phía sau, tôi quay đầu lại và thấy Hansoo miệng còn dính vụn bánh mì đang nhìn lên với đôi mắt khó hiểu.

"Anh đứng đây làm gì thế? Đang chọn bánh mì trên menu hả?"

Hansoo lần lượt nhìn tôi và quầy hàng ở phía xa rồi chớp chớp mắt. Câu hỏi ngốc nghếch của cậu mà bình thường tôi sẽ không muốn nói nổi thì lần này, một cảm giác khác đã truyền đến. Trái tim từng phản ứng một lần với tên điên giờ đã tăng nhịp đập? Tôi nhận ra phạm vi mối lo lắng của mình đã mở rộng hơn quá nhiều.

"Hansoo."

"Dạ?"

"Mấy ngày nay cậu có đi đâu..."

"A, chờ em chút."

Hansoo ngắt lời tôi với khuôn mặt có lỗi và nhận cuộc gọi đang rung. Sau đó lại nhìn tôi với vẻ mặt bừng sáng rồi chỉ tay vào điện thoại cậu ấy.

"Woah, quản lý! Anh Taemin, là quản lý, quản lý nè. Nhớ quản lý lắm đó! Khi nào quản lý về vậy ạ? Sao? Mai ấy ạ? Ư aa~ Hôm nay luôn đi! Ở đây thật sự chán lắm á. Anh Taemin vốn đã không nói nhiều rồi, chú Road mới đến thì ngày nào cũng ngủ hết!"

Giọng nói mách lẻo với quản lý của cậu ấy ngời ngời vang lên, nhưng tôi không thể nghe được nó như thường lệ. Tôi quay đầu lại và đè nén tâm trạng ngột ngạt, quản lý road đã úp sấp trên bàn và ngủ.





"Có chuyện gì mà phải gặp trực tiếp vậy?"

Ngay khi tôi thấy người ấn tượng hiền lành đứng trước lối vào ga tàu điện mà chúng tôi đã chọn làm địa điểm gặp mặt, anh ta hỏi một câu. Không biết có phải vì xuất viện sớm hơn dự tính ban đầu không mà sắc mặt anh ta vẫn không tốt, nhưng anh ta cũng không tỏ vẻ mệt mỏi. Tôi dẫn anh ta đến một địa điểm mà tôi đã từng đi một lần.

"Hyungseok thế nào rồi?"

"À, đang rất phấn khích. Đã tìm ra được con mồi chắc chắn vừa mắt chủ tịch Kim, mà có chuyện đó hay không thì cậu ta cũng đang phấn khích vì dụ dỗ được ông ta đến bữa tiệc. À, bữa tiệc gọi đến làm mấy việc bẩn thỉu đó ấy."

"... con mồi là ai?"

"Xem nào, tôi không nghe được tên. Nhưng nếu Hyungseok đang cố lôi kéo thì chắc cũng là một tân binh hoặc một tên vô danh như tôi."

Thong thả trả lời, anh ta thản nhiên nói thêm như đã bị tê liệt cảm xúc.

"Dù không biết là ai nhưng một khi đã bị chủ tịch Kim trực tiếp nhắm trúng thì sẽ không xong được đâu."

"..."

"Nhưng mà giờ ta đang đi đâu vậy?"

Anh ta theo sát rồi hỏi thêm một câu, nhưng trong đầu tôi đã tràn ngập những suy nghĩ khác và trả lời rằng gần đến nơi rồi. Một tòa nhà 3 tầng với biển hiệu gọn gàng.

Cộp, cộp...

Tiếng bước chân đi xuống cầu thang gỗ vang lên, và người ấn tượng hiền lành đang tò mò đã hít nhỏ một hơi khi đứng ở cửa vào.

"Hở? Ở đây lẽ nào là..."

Tuy nhiên, khi vừa mở cửa ra, lời của anh ta đã bị vùi lấp trong tiếng reo hò của tác giả Lee dường như vẫn luôn chờ đợi ở bên trong.

"AAA!!!!!!!!! Là người thật!!! Taemin hàng thật giá thật ới!!!!!!!!!!!!"





Mặc dù ở bên trong trống trải không còn ai ở lại sau giờ làm, nhưng lại có giọng nói của một người lấp đầy khoảng trống bên trong. Nói cho chính xác thì đó là một giọng mè nheo.

"Uhuhu... Tôi đã đến Amazon đi vào tận trong rừng rậm để tìm cậu Taemin và người bạn Wahoo... Ư hư-hức hức... với cá sấu, cá sấu..."

Khi tác giả Lee không thể nói tiếp được nữa, người ấn tượng hiền lành với vẻ mặt bối rối khi nghe thấy lời than vãn đã ngạc nhiên và hỏi.

"Ặc, anh bị cá sấu cắn hả?"

"Không có, là con cá sấu cứ mãi nhìn trừng trừng vào tôi. AA! Thực sự đáng sợ lắm mà! Mắt của nó cứ dí theo mỗi mình tôi thôi đó!"

"..."

Người ấn tượng hiền lành nhìn lại tôi với ánh mắt thông cảm khi tôi không trả lời bất cứ câu nào ngay từ đầu. Và trông như muốn hỏi câu này. Người này vẫn luôn yếu đuối thế à? Đương nhiên, vì biết tác giả Lee là ai nên anh ta có vẻ đang cố gắng ghìm lại trong miệng. Nhưng tôi thì không còn cách nào khác phải nói ra những lời trong lòng. Rằng tác giả Lee đang giả vờ than khóc và lén lút dựa vào người của tôi. Bộp, tôi đẩy người anh ta ra và cảnh cáo.

"Tôi có nên gọi quản lý của tôi không nhỉ?"

Sau đó anh ta đã nhanh chóng trề môi 'Hựm' một cái khiến tôi muốn hỏi anh ta có khóc hồi nào à. Và khẽ trả lời.

"Biết rồi."

Và lần này đặt tay lên đầu gối tôi.

"Vậy thì chừng này..."

Tức thì, tôi đã lấy điện thoại ra. Tác giả Lee đã lập tức lại rơi những hạt nước mắt giả dối và rụt tay về. Khi anh ta còn đang ngồi quay đầu đi một lúc như đang dỗi, người ấn tượng hiền lành thì thầm với tôi.

"Hình như đang giận rồi thì phải?"

Tôi mở miệng với tác giả Lee trước giọng nói lo lắng đó.

"Vậy tôi đi đây."

"A À! Không mà! Taemin đừng đi!"

Thay vì nói là giận dữ thì mặt anh ta đã đỏ bừng. Bày ra vẻ rụt rè như thế này.

"Thật là, vì thích một mặt lạnh lùng như thế của Taemin nên người ta mới run quá thôi mà. À hức."

Khi anh ta run lên một lượt giống như đang thật sự rùng mình, ấn tượng hiền lành đã biến thành ấn tượng cáu gắt. Thế nhưng tác giả Lee ngay từ đầu chỉ nhìn mỗi tôi, bất chấp mặt mày tôi nhăn nhó ra sao mà đưa đôi mắt tỏa sáng về phía tôi.

"Mà cậu Taemin có việc gì sao? Cậu nói là muốn bàn luận những gì đã nói trước đó qua điện thoại mà? Là gì thế? Khỏa thân hả? Giờ chụp ảnh khỏa thân luôn nhá?"

Lúc này ấn tượng hiền lành đã nhìn tôi với đôi mắt tội nghiệp. Nghĩ đến tốt nhất là nhanh chóng làm cho xong việc rồi đi về nên tôi lôi chủ đề chính ra.

"Tác giả Lee. Trước đây anh có từng nói rồi. Là anh sẽ cùng tham gia trả thù."

Có lẽ là vừa nghĩ đến nên mắt anh ta lập lòe, nắm tay đột nhiên siết chặt.

"Nhớ chứ! Yoohanie, Song Yoohan, tôi cũng sẽ tham gia trả thù! A, lẽ nào..."

Anh ta lẳng lặng hỏi với một giọng nói hiếm khi nghiêm túc.

"Bây giờ cậu bắt đầu sao?"

Gật đầu.

"Tôi giúp được gì cho cậu?"

Tôi nhìn đăm chiêu một lúc rồi lựa lời nói thích hợp.

"Tôi cần anh tổ chức một buổi chụp hình không quá lớn. Tác giả Lee muốn chụp ảnh họa báo tạp chí cũng được, quảng cáo nhỏ cũng tốt. Duy chỉ, phải là tác giả Lee trực tiếp tự mình chọn người mẫu."

Anh ta đã dễ dàng trả lời ngay 'Cũng không khó'. Sau đó hỏi lại như vừa mới nghĩ ra.

"Vậy tôi sẽ phải chọn ai đây?"





Ngày hôm sau khi tôi đến công ty, quản lý đã trở lại và nói tôi biết tại sao chủ tịch Kim lại đến đây vào hôm qua.

"Xem ra phe đối nghịch với ngài Tổng giám đốc thừa lúc giám đốc Yoon vắng mặt đã thẳng tay gọi chủ tịch Kim đến công ty để lôi kéo rồi. Đúng là, nếu chủ tịch Kim hoàn toàn đứng về phe bên kia thì không biết đề án Dream có thật sự bị tách ra hay không nữa. Chỉ mệt ngài giám đốc Yoon thôi. Nếu tiếp tục trợ giúp Tổng giám đốc thì không biết chừng tình thế sẽ chỉ càng thêm rối ren hơn, và cứ thế sẽ đi đến bước đường phe bên kia sẽ phản bội lại ngài Tổng giám đốc..."

Khi giọng của ông nhỏ dần, ngược lại, trong đầu tôi càng trở nên phức tạp. Biện pháp tốt nhất tên điên có thể chọn là gì? Tất nhiên, rõ ràng cách tốt nhất vẫn là lôi kéo chủ tịch Kim về phe mình và áp chế phe đối nghịch... Việc bắt tay với chủ tịch Kim thì dĩ nhiên sẽ phải có hy sinh. Chắc chắn lão ta sẽ đòi hỏi cái gì đó. Bọn họ đã chấp nhận thiệt hại và lôi kéo chủ tịch Kim, nhưng như tin đồn thì Tổng giám đốc chỉ thu xếp cho con trai mình...

"Taemin à?"

Bừng tỉnh khỏi suy tư trước âm thanh gọi tên tôi, Hansoo và quản lý road đã đến phòng họp được sử dụng như một văn phòng. Hansoo vẫn cứ cho như vậy là bình thường, nhưng từ hôm nay quản lý sẽ lại đưa đón chúng tôi nên không cần đến quản lý road nữa. Dường như Hansoo đã đi cùng ông ta mà không cần suy nghĩ gì, nhưng tôi và quản lý ngay lập tức đã nhìn chằm chằm vào quản lý road. Ông không cần đến cũng được mà? Và Hansoo vốn đang ầm ĩ nhốn nháo vì quản lý đến đây đã nhận ra tầm mắt của chúng tôi và quay qua nhìn quản lý road.

"A, đúng rồi. Chú Road. Vì quản lý hôm nay đã trở lại rồi nên chú không cần phải đến nữa mà."

Tích cách gần như ngu ngơ không được tinh nhạy của Hansoo đã sắp xếp lại tình hình cho đơn giản. Quản lý trông như thấy có lỗi khi không thể rời mắt ngay cả khi hắng giọng 'Khụ khụ' một cách vô ích như đang lúng túng. Thế nhưng ông ta chỉ ngồi yên lặng và lại nhỏ giọng lẩm bẩm.

"... tôi muốn làm tiếp."

Đột nhiên một khoảng im lặng kéo đến đầy khó xử. Cho dù Hansoo có hoạt bát thế nào thì cũng không thể nói thẳng ra với quản lý road là hãy nghỉ việc đi được. Thay vào đó, cậu nhìn quản lý như muốn hỏi phải làm thế nào mới tốt đây, quả nhiên, ông đã bối rối khó khăn nói ra.

"À, này... tôi sẽ báo lại với trưởng phòng Park để xem xem còn việc làm nào khác không, nên là ông cứ về trước đi, rồi..."

Cùng lúc đó, quản lý road có hơi cúi đầu xuống, lại lẩm bẩm lần nữa.

"... vợ tôi không thích tôi ở nhà..."

Hực, tôi nghe thấy tiếng ai đó hít sâu một hơi. Và không cần nhìn lên thì tôi cũng đủ biết đó là của quản lý, nhưng đúng là không ngờ khi một âm thanh nén nhịn cảm xúc 'Ực' nghe được sau đó lại là của Hansoo. Quản lý thì còn có thể đồng cảm vì đã kết hôn, còn cậu như vậy là sao? Lý do đã được đưa ra kế tiếp.

"B-Bố tôi cũng vậy, cứ ở nhà là bị mẹ tôi rầy la... Nên toàn phải ra ngoài thư viện để đọc báo. Ư hức."

Hansoo cắn môi quay đầu đi, quản lý vốn đã cảm xúc tràn trề liền đứng bật dậy.

"Xin hãy chờ một chút. Tôi sẽ hỏi xin trưởng phòng Park rồi quay về ngay!!"

"A, tôi cũng sẽ đi cùng!"

Cứ như thế, quản lý và Hansoo rời đi để quấy rầy trưởng phòng Park, căn phòng còn lại hai người giữ nguyên yên tĩnh trong một lúc lâu. Tôi tưởng ông ta sẽ nhân cơ hội này mà đánh một giấc, nhưng bất ngờ là ông chỉ thẩn thơ nhìn vào bức tường trước mặt. Với tài ăn nói của quản lý thì chắc chắn sẽ nhận được cho phép của trưởng phòng Park mà đúng chứ? Khi ý nghĩ này nảy ra, tôi nghĩ đến điều muốn nói với quản lý road bằng một vẻ mặt bình thản.

"Tôi muốn nhờ ông một việc."

Ông ta đảo mắt và chập chờn như đang hỏi có nghĩa là sao. Tôi chỉ vào chỗ ngồi trống vô chủ.

"Ông có thể ở cùng với Hansoo mãi đến khi cậu ấy về đến nhà được không? Sau đó, nếu có người khả nghi nào tìm đến Hansoo thì xin hãy liên lạc và báo lại với tôi."

"..."

"Chỉ một vài ngày thôi ạ. Tôi sẽ trả thêm tiền phụ cấp làm ngoài giờ."

Ông ta nhìn tôi lặng im đến mức tôi ngờ là ông đã ngủ gật với đôi mắt mở, và chốc lát sau, ông mở miệng.

"Người khả nghi... là ai?"

"Chỉ vậy. Chỉ là bất cứ ai mà ông nghĩ là nguy hiểm."

Tuy nhiên, phản ứng của ông ta lại nằm ngoài ý muốn. Đó là lần đầu tiên ông nở nụ cười.

"Vậy nếu cậu Lee Taemin gặp phải người nguy hiểm thì sao?"

Tôi? Lòng muốn hỏi lại trước cái nhìn mềm mại đó cứ thế đã phai nhạt. Ngoại trừ vẻ buồn ngủ của ông, đó là một ánh mắt của người lớn lo lắng cho người thân của mình. Tôi ngập ngừng một lúc rồi mới trả lời vì có hơi ngại.

"Tôi sẽ không sao đâu ạ."

Tôi mở một giọng khô khan và nói, một lát sau ông ta đã gật đầu và tự lẩm nhẩm một mình.

"Ừm... vậy cả ba cùng đi chung là được."

"Không, không có tôi, chỉ Hansoo..."

Thình lình, cửa bật mở và quản lý bước vào với vẻ mặt nghiêm trọng.

"Hansoo à, chuyện này thật sự lớn rồi đây. Giám đốc Yoon đã giúp đỡ tôi rửa sạch tiếng oan nên tôi đã mong mọi chuyện sẽ có thể tốt đẹp vậy mà..."

Từ 'giám đốc Yoon' đã đập vào tai tôi. Có chuyện gì sao? Khi tôi ngước mắt lên, quản lý đã cau chặt mày tiến đến gần tôi.

"Chết tiệt, chủ tịch Kim hình như đã bắt tay với phe đối nghịch nên sắp sửa trở thành nhà điều hành mới của đề án Dream dưới sự đề bạt của phe bên kia rồi."

Đừng ngạc nhiên vì để thua trận đầu tiên. Tôi đã chuẩn bị trước vì lời cảnh báo của tên điên, nhưng trong trường hợp này thì tôi phải làm sao đây? Khi mà trận đầu tiên còn chưa bắt đầu thì hắn ta đã bị bỏ rơi với đòn tấn công trước của chủ tịch Kim.

Rời khỏi công ty vào ban đêm, tôi biết rằng Myungshin về nước ngày hôm nay chính là vì việc này. Đưa ra quyết định nhanh chóng mà không có tên điên... Nếu nói vậy thì, thế chẳng phải ngay từ đầu chủ tịch Kim đã không có ý định bắt tay với tên điên rồi sao? Có thể là lão ta muốn ngấm ngầm thu hết về dưới tay mình, mà không phải là bắt tay.

Tuy nhiên Myungshin, người đáng ra có hẹn và phải lôi kéo giám đốc Yoon đến cùng, lại không biết chút gì về điều này. Cho nên cậu ta mới gấp rút thế sao? Ngạc nhiên vì chủ tịch Kim đã không nói chuyện quan trọng với chính mình. Nếu điều này đúng thì kế hoạch chia rẽ chủ tịch Kim và Myungshin có thể tiến hành thuận lợi hơn nên lẽ ra đây là chuyện đáng mừng mới phải, nhưng có một thứ tôi gần như không nghĩ ra được. Cái tên điên này... Rốt cuộc là...

"A, em sẽ đi từ đây ạ."

Hansoo khẽ gõ cộc cộc vào bàn phím của điện thoại, cười và lẩm bẩm như đang xem gì đó thú vị.

"Buổi xem mắt bất ngờ sao, hi hi."

Rồi xoay người đi, háo hức không biết ai sẽ xem mắt với mình. Không phải là ga tàu điện chúng tôi vẫn thường đi, mà là trạm xe buýt.

"Em có một cuộc hẹn đột xuất ạ."

Sau đó vẫy tay rồi nhảy tung tăng chạy đi, quản lý road chậm chạp theo sau cậu ấy. Con đường đó quả thật là bình thường ông không đi, nên có lẽ là vì muốn làm theo lời phó thác của tôi. Ngày mai là ngày được định là tôi sẽ hẹn gặp Myungshin và chủ tịch Kim, và trong lúc có chút nghĩ ngợi liệu ngày mai tên điên có đến không, điện thoại trong túi quần tôi chợt rung lên. Người gửi là ấn tượng hiền lành.

'Chủ tịch Kim nói hôm nay sẽ tổ chức tiệc chúc mừng gì đó. Hyungseok đang rất phấn khích vì sẽ mang con mồi mà cậu ta nhắm đến. Hình như tiền bối của con mồi đó là người quen nên cậu ta mới dễ dàng dắt vào tròng như vậy.'

Đứng sựng.

Tôi nhìn chằm chằm vào tin nhắn như muốn nhìn thủng nó, rồi xoay người bắt đầu chạy. Mẹ kiếp, lũ chó.

Hộc, hộc, hộc...

Tôi vận hết sức chạy đến trạm xe buýt nhưng không nhìn thấy bóng dáng của hai người họ đâu nữa. Đi xe buýt rồi chăng? Họ đi đâu? Tôi vội vàng lấy điện thoại ra và gọi cho Hansoo. Nhưng chỉ có tín hiệu mà không nhận điện thoại.

"Haa, chết tiệt..."

Tôi cúp mày và cố liên lạc với ấn tượng hiền lành. Đã vậy thì hỏi xem địa điểm tổ chức tiệc ở đâu... Nhưng vào lúc đó, trong tầm mắt tôi đã xuất hiện một thứ. Một chiếc xe đậu bên lề đường đối diện. Chiếc xe mà tóc vàng và ấn tượng hiền lành đã từng dùng để đưa tôi đến Alice. Bộ phận giảm xóc màu sắc nổi bật và cả trang trí, tôi còn nhớ rất rõ.

Vẫn còn ở quanh đây thôi. Tôi lại bắt đầu lục tìm xung quanh và chạy như điên. Ở đâu cơ chứ? Ở gần đây chẳng có ai cả... Và rồi chợt nhớ lại lời Hansoo từng nói lúc trước. Nhớ lại phía công viên mà cậu thỉnh thoảng vẫn hay ra chơi bóng rổ. Cậu ấy nói công viên buổi tối không có một bóng người vì khu vực này chỉ tập trung các văn phòng, nên cảm giác cứ như được thuê trọn cả khu vậy.

Tôi đổi hướng chạy về phía công viên, và may mắn thay, tôi đã tìm thấy hai nhóm người đứng đối diện nhau ở đó. Nói là nhóm chứ một bên chỉ có hai người. Bên còn lại đúng tiêu chuẩn một nhóm năm người thì đang đứng bao vây cả hai. Lý do tôi biết được là từ giọng nói của gã chó dại đứng đầu năm đứa bọn chúng.

"Nhóc dễ thương. Cứ chạy trốn đâu đó tiếp đi. Mày càng giãy nảy thì c*c tao lại càng hưng phấn."

Phía đối diện gã ta là Hansoo đang đứng run bần bật. Mắt dáo dác ngó quanh như đang tìm phương hướng để chạy thoát với khuôn mặt như sắp khóc. Phía sau cậu ấy là quản lý road đang đứng với khuôn mặt lơ ngơ còn không biết chuyện gì đang diễn ra. Tôi nghiến răng bước đến gần họ.

"Địt mẹ... Tao thì đang rất muốn cắt con c*c hưng phấn đó ra cho mày lắm đấy."

Mọi người đều đồng loạt quay đầu lại. Ánh mắt đổ dồn về phía tôi khi tôi tiến lại gần và dừng lại cách Hansoo có chút xa, lắc ngón tay ra hiệu gã chó dại.

"Mày, còn chưa xong chuyện với tao mà nhỉ? Lên đi. Tao sẽ đập mày ra bã ngay bây giờ."

Gã chó dại vừa nhận ra tôi đã nhe răng cười khằng khặc.

"Gì đây, đến cứu thằng nhóc này đó hả? À~ Vì lần trước thằng nhóc này cứu mày sao?"

"Bớt sủa và lên đi."

Và cười cợt bốn tên đứng đằng sau gã.

"Hạng tép riu bọn mày thì nên lên hết luôn đi chứ."

Cả bốn bọn chúng đều quay người lại trước trò chọc chó của tôi và cùng lúc tiến lại gần tôi từng bước một. Tôi hờ hững nhìn bọn chúng rồi liếc thoáng qua Hansoo. Hansoo đã cứng đờ với khuôn mặt trắng bệch, khi chạm mắt tôi đã định mở miệng. Nhưng tôi đã nói trước.

"Đi."

"Nh-Nhưng..."

"Đi đi."

Gã chó dại cùng bốn tên đồng bọn cười phá lên như hứng thú với lời của tôi. Có lẽ vì nghĩ việc tôi tự tin có thể đối đầu hết bọn chúng thật buồn cười.

"A, mẹ nó chứ, nhìn thằng thiểu năng này đi kìa? Tính 1 chọi 5 luôn đấy à?"

Trước câu hỏi của gã ta, đột nhiên một lời đáp lại được nghe thấy từ một hướng khác. Theo một hướng hoàn toàn không thể nào lường trước được.

"Ừ."

Một giọng nói lớn vang lên trong không trung. Ánh mắt của mọi người lại một lần nữa đồng loạt di chuyển. Và chắc hẳn cũng cảm thấy ngoài sức tưởng tượng như tôi, ai nấy đều nín thinh không hé nửa lời. Vì người đã trả lời dõng dạc đó là quản lý road.

Cộp.

Tiến lên trước một bước, ông mỉm cười và hỏi gã chó dại, không giống với vẻ mặt đờ đẫn của mình.

"Muốn bị đánh bởi một ông chú không?"

Giờ lại nói cái gì nữa thế này?

Tất cả mọi người đều đứng lặng trước lời nói của quản lý road. Bước ra phía trước đầy tự tin còn chưa đủ hay sao mà lại hỏi có muốn bị đánh không. Chắc là nghe nhầm rồi. Trong khoảng im lặng thì tất cả đã được kết luận là một ảo giác. Nếu không phải ảo giác thì một ông chú 40 tuổi sẽ không thể nào đứng ra đối mặt với năm tên đàn ông trong bầu không khí gay cấn thế này. Tuy nhiên, quản lý road lại khiến chúng tôi phải nghi ngờ tai của mình lần nữa.

"Có bị tôi đánh thì cũng đừng chạy đi kiện tụng đó. Biết chưa hả?"

Ông ta còn nghiêm túc hỏi lại thêm một lần cho chắc ăn như đang thật sự lo lắng.

"Nếu chơi xấu đi kiện tụng thì tôi sẽ hái ớt của mấy cậu đấy."

Lần này gã chó dại đã phản ứng ngay lập tức.

"Khục."

Gã phì cười và nhếch mép.

"Này, ông chú. Già đầu rồi nên chắc không còn thấy rõ bọn này đâu nhỉ, bọn này sẽ mỉm cười cho qua nên cứ ngậm họng bước sang một bên đi."

Cộp.

Gã chó dại bước lên phía trước và nhìn xuống với ánh mắt mang tính uy hiếp.

"Trước khi cái thân mình già nua bị giày của bọn này giẫm nát bê bết máu."

"Tôi hỏi mấy cậu có khóc lóc đòi ăn vạ không mà sao tự nhiên lại hỏi mấy câu trẻ con thế nhờ..."

Quản lý road vẫn lầm bầm trong miệng bằng giọng nói vốn có. Tất nhiên, vì ở công viên buổi đêm yên tĩnh nên vẫn có thể truyền rõ đến tai bọn chó dại. Gã nhe nanh cười.

"Này ông già, ông nghĩ mình đang ú ớ cái gì đấy?"

Lộp cộp, lộp cộp.

Gã chó dại bắt đầu di chuyển, tôi cũng bước đi ngay lập tức. Sau đó, gã chó dại nhận ra tôi đã dừng lại giữa chừng và đảo mắt qua.

"Sao? Lại muốn ra mặt như kỵ sĩ nữa à?"

"Bắt chó thì cần gì phải làm kỵ sĩ."

Tôi thờ ơ đáp lại và bước ra trước mặt quản lý road. Trước khi ông ta lại nói thêm mấy lời linh tinh kì lạ, tôi đang định đẩy hai người đi thì gã chó dại lại phun ra giọng nói kì quái.

"Một thằng ranh sắp trở thành đồ ăn cho chó thì chỉ biết giỏi mồm miệng thôi nhỉ. Cũng phải, giống như vị kia nói, mày phải để dành ăn thì mới đúng vị được."

Vị kia? Tôi nghĩ ngay đến chủ tịch Kim. Thật là vinh dự khi được người kia quan tâm để dành như vậy, nhưng kinh tởm quá tôi không làm nổi đâu. Tôi mở miệng mà không quay lại nhìn quản lý road ở phía sau.

"Đi mau lên."

Tuy nhiên, quản lý road chỉ thở dài 'Ôi thật là.' với giọng điệu khoan thai rồi bỗng dưng bước một bước lớn ra bên cạnh tôi. Sau đó nắm vai tôi, ôn hòa nói.

"Đánh bọn nó đã rồi tôi đi."

Tôi đã có thể cười gượng với lời nói lần này của ông nhưng lại không thể. Ngược lại, tôi không thể không ngoảnh đầu lại nhìn ông với vẻ mặt nặng nề. Tôi không có bất kỳ sở trường nào, nhưng tôi nghĩ là có một thứ tôi vượt trội hơn bao người khác. Khả năng nhìn nhận con người. Chính bản năng tôi đã cảm giác được gã ta là loại người nguy hiểm như thế nào và là một gã hung hãn ra sao. Khả năng này hầu như chưa bao giờ sai, và tôi vẫn luôn tin vào cảm quan của mình. Cho đến khi gặp phải một ông chú trung niên 40 tuổi ngoại hình phổ thông không đem lại một chút cảm giác uy hiếp nào.

Ông ta bóp chặt vai tôi đến mức tưởng như sắp vỡ vụn, và là người mà tôi không thể nào thẩm định được. Dĩ nhiên là với sức mạnh của một người đàn ông thì ai cũng giữ chặt như vậy được. Chỉ là rất hiếm người có thể làm việc đó thản nhiên như không thế này. Khi cơn đau nhức trên vai ngày càng tăng, quản lý road đã bắt đầu trông như một người hoàn toàn khác. Đôi mắt mông lung chỉ vì uể oải, giọng nói lí nhí như lúng búng trong miệng chỉ là lẩm bẩm vì phiền phức. Và nụ cười. Như một thói quen thoải mái từ sự nhàn hạ của người có nó. Có gì à? Sự tự tin.

"Nên hãy chờ một chút đi."

Vai tôi đột nhiên nhẹ hơn, đến mức không biết là nó đã từng bị sức mạnh đè nén. Ông đẩy tôi ra và bước đến trước mặt gã chó dại, lặp lại câu hỏi như nhất định phải được xác nhận.

"Bị đánh thì đừng có kiện. Hử?"

Quản lý đường hoàng đứng ra và bây giờ ngay cả gã chó dại cũng không cười nổi. Thay vào đó, như đã có tính toán muốn trừ khử ông, gã vênh cằm lên với ai đó ở phía sau.

"Cho ông ta biết tay đi."

Sau đó, một trong số những tên đứng xung quanh như đang bao vây có vóc người to lớn đã lộp cộp chân bước ra trước mặt quản lý road. Quản lý road nhìn thấy thân hình vừa xuất hiện sắp đối phó với mình liền chậm rãi bắt đầu khởi động. Đầu tiên là khớp cổ, tiếp theo là vai, cánh tay và cổ tay. Trông thì đó vẫn là một động tác bừa bãi, nhưng bây giờ tôi không dám tin vào tính bừa bãi thể hiện ra bên ngoài đó nữa. Lẳng lặng nhìn chăm chăm vào ông như muốn xuyên thủng, và rồi tôi nghe thấy một giọng run rẩy bên cạnh.

"L-Làm sao đây ạ... Em, em có nên chạy đi báo cảnh sát không?"

Hansoo nói nhỏ sau lưng tôi, tôi không quay đầu lại mà trả lời.

"Chờ chút đi."

Đoán chừng câu trả lời của tôi nằm ngoài ý muốn, người phía sau tôi bối rối buột miệng hỏi 'Dạ?'. Nhưng tôi không có thời gian để giải thích cho Hansoo. Tôi chú tâm quan sát ông ta vì sợ sẽ bỏ lỡ dù chỉ một hơi thở của quản lý road. Rõ ràng ông chú này có cái gì đó. Che giấu bản thân quá mức tài tình đến tôi cũng phải nhầm lẫn...

"Ây gu, đầu gối tôi."

Quản lý road đang khởi động cơ thể đột nhiên kêu oai oái khi giãn cơ chân phải. Sau đó la lớn như cố tình muốn nói ra cho mọi người biết.

"Khớp gối tôi không ổn rồi. Cử động có chút mà sao đau quá!"

... Rồi ông tính sao? Hiên ngang bước ra như đúng rồi và bây giờ lại ôm đầu gối than đau. Đến cả cảm giác bị lật lọng cũng xuất hiện, tôi cứ như một tên ngốc đứng quan sát ông ta. Cái kẻ muốn cho ông ta biết tay thì đang nhìn ông với đôi mắt choáng váng. Nhưng càng hết nói nổi hơn nữa là ông ta đã khẳng định bản thân có khớp xương mỏng manh yếu đuối cứ liên tục lia mắt về phía tôi. Rõ ràng là đang muốn nhắc tôi về chứng viêm khớp của ông ta.

Thế cuối cùng là có ý gì? Nói chung là vẫn muốn tôi lên trước đúng chứ? Khi tôi còn tự hỏi ông chú này phát điên rồi hay không, quản lý road dường như nghĩ rằng đã kêu la đủ để nhắc chúng tôi biết về chứng viêm khớp của ông, sau đó cuối cùng cũng duỗi thẳng người và tiến lên phía trước. Thấy ông đến gần, cái kẻ đó nhếch mép cười nhạo.

"Đầu gối ông chú không tốt sao? A, nhưng biết làm sao bây giờ, cái chân đó sớm muộn gì cũng què quặt nh... Hự!"

Phốc!

VÚT-

Huỵch!

Sau một tiếng động lớn đến mức như rung chuyển cả nền đất cứng, một khoảng tĩnh lặng đầy nặng nề đã kéo đến. Không một ai hiểu được chuyện gì vừa xảy ra chỉ trong giây lát ngay trước mắt mình. Chắc chắn một điều là quản lý road đã khập khiễng tiến đến phía trước vóc người to lớn, nhưng không rõ tại sao bây giờ vóc người to lớn lại nằm bẹp trên mặt đất. Chỉ là, nếu những gì mắt tôi thấy là đúng thì trong chớp nhoáng, quản lý road đã đấm vào bụng của vóc người to lớn và dùng đòn Judo để quật ngã gã ta. Và chỉ có một người xác thực được điều này.

Bên cạnh gã to lớn ngã nhào ra mặt đất là quản lý road đang quỳ một gối điều chỉnh lại nhịp thở của mình. Nhưng nhìn vào bộ mặt xám tro của gã to lớn thì có vẻ như không kịp phản kháng gì đã ngất xỉu rồi. Tay xoa bóp cổ và từ từ giãn cơ, quản lý road chậm chạp đứng dậy với động tác rù rì như mọi khi. Bấy giờ, trong mắt của những người chứng kiến đã không còn cười cợt hay khinh miệt nào nữa. Gã chó dại ý thức được tình hình trước, nheo mắt lần lượt nhìn quản lý road và gã to lớn nằm đo ván.

"Ông làm việc gì có liên quan tới bọn nó?"

"Nhân viên làm thêm."

Quản lý road nghiêm túc trả lời rồi bước lộp cộp về phía bọn chó dại. Lúc này mới trở nên cảnh giác hơn, một gã đã nhanh chóng chặn trước và tấn công ông ta.

Vù~

Nắm đấm xé gió vung đến, và quản lý road né tránh ở một bên đã dễ dàng kéo cánh tay gã lại và phá vỡ thăng bằng. Tiếp theo cũng giống như trước đó. Phần thân trên của gã cong gập lại như bị công kích vào điểm nào đó, tay và cánh tay quản lý road đã bọc lấy sau gáy hạ thấp xuống và vặn.

Rắc rắc.

Cùng với tiếng khớp xương bị bẻ quặt là 'thùng', âm thanh lại rung chuyển nền đất. Động tác của ông ta làm tôi còn ngạc nhiên hơn cả so với việc ông hạ gục một gã to cao hơn mình chỉ trong một lượt. Nhuần nhuyễn đến mức hoàn toàn không cần phải tốn sức. Quản lý road loáng cái đã xử lý được hai tên, quay qua nhìn đám còn lại như đang tìm đối thủ kế tiếp. Gã chó dại nhìn vào tên thứ hai nằm đo ván suốt một lúc lâu. Ban đầu như bị sốc, lúc sau thì lại vắt óc suy nghĩ. Đó là vì mệnh lệnh của gã ta với đám cấp dưới còn lại.

"Cản ông ta lại."

Và khi gã nâng mắt lên, quản lý road đã bước lên trước, gãi đầu tóc xám.

"Lượt tới tôi muốn đánh cậu đó. Trông lực lưỡng thế mà lại tính chuồn đi sao?"

Quản lý road khiêu khích, nhưng gã chó dại trái lại chỉ cười nhăn nhở.

"Đoán đúng quá. Tôi đang tính chuồn đi trong lúc đàn em của tôi chặn ông lại đấy. Nhưng mà trước đó."

Khi gã ngừng nói và dời mắt đi, quản lý road đã dừng bước. Gã chó dại tiếp tục lời nói trong lúc nhìn tôi và Hansoo.

"Tôi sẽ chỉnh hai đứa bọn nó một chút rồi mới đi. Vậy nên ông chú à."

Gã chó dại nói hết câu khi lại nhìn về phía quản lý road.

"Cứ đối đầu với mấy thằng đàn em đó tiếp đi chứ."

Quản lý road đứng im một chỗ trong chốc lát, nhìn gã chó dại rồi chuyển bước. Lùi lại phía sau. Gã chó dại liền bật cười như đã đoán trước được.

"A, gì đây. Ra là có kỵ sĩ riêng sao."

Và đảo mắt qua nhìn tôi. Gã đàn ông mở miệng nhe nanh như đang gầm gừ.

"Cảm ơn cái vận số tốt của mày đi. Giỏi thì cứ đeo cái tên nhân viên làm thêm này bên mình suốt 24 tiếng đồng hồ luôn thử xem. Tách ra một chút thôi là tao sẽ đến bắt mày cùng chú gà con kia đấy."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: #bl