69
Buổi tối ngày hôm sau, tôi nhận được một cuộc gọi từ tên điên mà không phải là tin nhắn khi trên đường về nhà.
「Đang ở đâu?」
Tôi chợt nghĩ đến việc đổi tên của cái gã này thành 'Đang ở đâu?' trong điện thoại, rồi mở miệng.
"Trạm xe buýt phía trước công ty."
「Qua nhà tôi đi.」
Nhà? Tôi tự động xem lại thời gian trước. 9 giờ tối. Nghe nói hắn ta ngày nào cũng đóng cọc ở công ty để giải quyết công việc còn lại mà, sao chưa gì đã về nhà rồi? Còn đang tự nghi ngờ thì hắn đã giải thích trước.
「Tôi cố tình bỏ chút thời gian để xem một thứ thú vị. Qua đây, cùng xem đi.」
"Lỡ không thú vị thì sao?"
「Không, chắc chắn sẽ thú vị.」
Làm sao anh dám chắc như thế? Tôi đã bị châm chọc khi nghe được lí do.
「Bộ phim đầu tiên bản thân xuất hiện mà không thú vị thì sẽ lớn chuyện đấy.」
Bộ phim đầu tiên tôi xuất hiện... Ớ?!
"Mới đó mà phim đã biên tập xong rồi à?"
Khi nhận ra giọng của tôi đã ngập tràn phấn khích, hắn khẽ cười.
「Mới biên tập tạm thời thôi. Tôi đã nhờ đạo diễn cho tôi được xem nó trước. Nên là sẽ được xem trước đấy, mau đến đi.」
Và tút, hắn ta cúp máy. Tôi quên cả việc hắn ta là người đã quái gở tắt điện thoại trước và nhanh chóng đổi hướng đi đến ga tàu điện ngầm. Dạo gần đây không có gì để tôi phải hưng phấn cả, nhưng kì lạ là vừa nghe tới bộ phim thì tâm trạng tôi lại rất phấn chấn. Trước nhất là vì tôi chưa từng thấy tác phẩm nào mà mình xuất hiện.
Mặc kệ tôi có không biết sợ hãi thế nào thì điều này vẫn làm tôi có hơi lo sợ. Chắc lên hình sẽ buồn cười lắm. Và khi tôi rảo bước như chạy hướng về phía ga tàu, điện thoại lại reo lên. Người gọi là ấn tượng hiền lành. Vừa đúng lúc tôi cũng đang có chút lo lắng vì mấy ngày gần đây không có liên lạc nên đã không ngần ngại nhận điện thoại.
"Vâng."
「...」
"A lô?"
「Khích khích... Là giọng nói tao đã từng nghe rồi đây mà?」
Điếng người. Tôi dừng bước và cứng đờ trước giọng nói của gã chó dại nghe qua điện thoại.
「Là mày hả? Là mày đã gửi thằng ranh này đến làm gián điệp?」
"..."
「Trả lời xem nào. Là mày đã gài nó vào chỗ bọn tao đúng chứ, hử?」
"..."
「Ây da, cái thằng bình thường miệng lưỡi kinh khủng lắm mà sao bây giờ câm như hến thế nhỉ? Khích khích.」
Cảm giác như có hàng loạt bàn tay vô hình trồi lên từ mặt đất bám chặt lấy chân và mắt cá chân tôi. Mọi thứ xung quanh đã chìm trong bóng tối. Nơi này không còn là ngay giữa đường nữa, mà là một đầm lầy đen dai dẳng. Gượng ép bản thân nghĩ đến một thứ. Thứ mà tôi đã bỏ lỡ, không, thứ mà tôi đã quên là gì.
"Chủ của điện thoại này đâu rồi?"
Trái lại với tình trạng trong lòng, câu hỏi được đưa ra rất thản nhiên. Tiếng cười gây khó chịu như mắc nghẹn trong họng của gã vang lên bên tai.
「Khực... Muốn biết thì đến đây đi.」
"Ở đâu?"
「Hừm... Mày ở đâu? Chỉ ra địa điểm dễ quá thì ai biết được mày lại lôi thứ phiền phức gì đến nữa, đáng sợ lắm đấy. Khích khích.」
Tôi nói ngắn gọn chỗ tôi đang đứng. Gã kiểm tra xem tôi có nói thật không vì tôi trả lời quá dễ dàng.
"Là thật. Mày còn phải sợ tao lừa mày nữa à?"
「Đ*t mẹ... Quả nhiên chỉ giỏi mồm miệng thôi nhỉ.」
Gã ta thô bạo phun ra rồi chỉ định một nơi nào đó.
「Cho mày 20 phút để đến chỗ này. Mày chỉ cần chậm 1 phút thôi là đừng hòng nhìn thấy mặt thằng ranh này nữa. Tao còn đang suy tính tới việc nhốt nó dưới tầng hầm và nuôi nó như nuôi chó nữa đây. Khích khích.」
Chỗ mà gã ta nói phải mất ít nhất cũng hơn 30 phút mới đến nơi được. Tuy nhiên, lời nói tiếp theo của gã đã bắt lấy sự chú ý của tôi hơn là suy nghĩ phải làm sao để đến đó trong 20 phút.
「À mà, nếu mày muốn mang cả ông chú đau khớp lần trước đến thì cứ dẫn đến luôn đi. Vậy thì tao rất hoan nghênh.」
Sao gã ta lại hoan nghênh quản lý road? Thắc mắc đã bay biến trước giọng nói vui mừng tiếp đó của gã.
「Ông chú đó cứ bám riết lấy thằng nhóc Hansoo, đúng là bực mình thật. Nếu mày gọi ông ta tới thì tao rất hoan nghênh đấy. Ông già bọn tao vẫn còn rất vừa ý với thằng nhóc đó. Tao cũng muốn nhét của tao vào thằng nhóc đó nữa. Thế nên cứ thử gọi và đưa đến đây luôn đi, ở đâu rồi nhỉ.」
Gã ta thấp giọng cảnh báo nói thêm một thứ với tôi còn đang lặng im.
「Và đừng cúp máy trong lúc di chuyển nhé. Tất nhiên là thỉnh thoảng mày vẫn phải trả lời câu hỏi tao đưa ra để nghe thấy giọng mày chứ. Tao không mong là mày sẽ nói chuyện điện thoại với ai khác đâu. Vì vậy, chạy đi nào.」
Tôi cầm điện thoại bắt đầu chạy theo lời gã ta. Vừa chạy vừa bắt được một chiếc taxi, tôi cố nói rõ điểm đến với giọng thở hồng hộc. Thế nhưng, khoảng 2/3 đoạn đường sau đó lại bị kẹt xe và taxi đã đứng lại giữa đường. Bên tai tôi, giọng gã chó dại tốt bụng nhắc nhở chỉ còn 7 phút nữa. Tôi chỉ đưa tờ 10,000 won ra mà chưa biết phí thế nào, rồi xuống xe lại bắt đầu chạy đi.
Hộc, hộc, hộc...
Mệt bở hơi tai, nhưng giữa chừng chỉ dừng lại một lần. Trong tầm mắt xuất hiện một sạp bán lề đường, tôi không nói không rằng đưa như ném tiền đi, nhặt nó lên rồi lại chạy. Càng đến gần điểm đến, tôi trái lại càng tăng tốc hơn. Và khi đã đến nơi mà gã chó dại nói, tôi cúi gập người xuống và thở dốc. Tim đập điên cuồng như muốn nhảy ra ngoài. Tôi thậm chí còn không thể báo chính xác được mình đã đến nơi trong tình trạng này, nhưng gã bằng cách nào đó đã biết được và để lại lời nhắn vất vả quá.
"Giờ... Haa, sao nữa?"
「Nhìn ra đường đi. Đàn em của tao đang ở gần đó nhìn mày và đỗ xe rồi đấy. Gặp lại sớm nhé. Khực.」
Và tút. Gã ta kết thúc cuộc gọi kéo dài liên tục hơn 20 phút đến mức điện thoại nóng lên. Khi tôi ngước mắt lên, một chiếc xe màu đen thực sự đã dừng lại trước mặt tôi. Kính cửa xe từ từ kéo xuống, một trong số những kẻ tôi từng thấy ở công viên đã ra lệnh cho tôi lên xe. Tôi vừa ngồi vào ghế sau, cửa đã đóng lại và xe bắt đầu lăn bánh. Gã ngồi ghế trước nhìn tôi và chìa tay ra.
"Đưa pin điện thoại đây."
Tôi lấy nó ra rồi đưa qua mà không nói một lời, lần này gã chỉ vào tấm vải dài bên cạnh tôi.
"Bịt mắt lại."
"Vì sao?"
"Tao được dặn là phải cẩn thận trông chừng mày làm bất cứ thứ gì."
Khi tôi yên lặng nhìn chằm chằm gã ta, gã nhìn ra phía trước vì mỏi cổ rồi nói ông ổng.
"Không muốn thì xuống xe ngay."
Tôi vươn tay sang bên cạnh lấy tấm vải buộc lại để che mắt. Ngay sau đó, loạch xoạch, cảm giác rõ ràng chiếc xe rung lắc và di chuyển vào trong bóng tối.
Tôi không thể xem đồng hồ, nhưng dường như xe đã chạy được hơn 30 phút. Từ lúc nào đó, chiếc xe đã phóng êm chạy thẳng ra ngoài ngoại ô thành phố. Nơi đang đến có lẽ là địa điểm tổ chức bữa tiệc. Nhưng trái với suy đoán đó sẽ là một căn biệt thự nghỉ mát có phong cảnh đẹp, điểm đến là một tòa nhà nhỏ 3 tầng cách không xa đường lớn. Dù đúng là phong cảnh tĩnh mịch không có gì xung quanh.
Chỉ khi xe dừng lại thì bọn chúng mới cho tôi nhìn phía trước, còn tử tế đưa tôi vào bên trong mà không trói hay thúc ép gì. Như thể tôi có chạy trốn khỏi đây cũng chẳng sao cả. Lí do cho sự tự tin của bọn chúng có lẽ là vì đang nắm giữ người ấn tượng hiền lành trong tay. Ngay khi vừa bước vào tòa nhà bỏ hoang trống hoác, mùi thuốc khử trùng của bệnh viện đã xộc vào mũi tôi.
Khi đi theo bọn chúng xuống cầu thang đến tầng hầm, tôi trông thấy đèn đã bật lên và cửa khép hờ trong phòng. Có vẻ đó là ngọn nguồn của mùi thuốc khử trùng. Giống như phòng y tế trong trường học, tôi có thể thấy tủ trưng bày đựng thuốc, giường bệnh nhân và dịch truyền. Một trong số gã nhận ra ánh nhìn của tôi đã cười khằng khặc.
"C*c của đại ca bọn tao bự quá nên đứa nào tiếp nhận nó cũng đều hỏng hết. Tụi nó đều còn phải làm nghệ sĩ nữa mà, nên bọn tao cũng nên quan tâm chút chứ."
Cửa tầng hầm mở ra thì tiếng cười kéo dài đầy thích thú của gã ta mới biến mất. Tôi thận trọng để ý đến tay nắm cửa rồi bước vào bên trong. Bên trong rộng lớn hơn tôi nghĩ. Chỉ có các cột trụ và còn lại đều là không gian rộng mở giống như một bãi đậu xe. Nhưng nó không phải là bãi đậu xe. Khác với mùi thuốc khử trùng ở tầng trên, mùi rượu phảng phất trộn lẫn trong mùi máu ẩn vào không khí ẩm ướt dưới tầng hầm.
Lộp cộp, lộp cộp, lộp cộp.
Tiếng bước chân của chúng tôi vang vọng trong tầng hầm, nhưng thoạt nhìn, khi hướng đến nơi tập trung đám người loáng thoáng sau cột trụ, một âm thanh phát ra lấn át cả tiếng bước chân.
"Ực... Hư-ức... Ức... A! Ha-ức!"
Lép nhép, lép nhép, lép nhép...
Âm thanh da thịt va chạm cùng với tiếng la hét có phần non trẻ tiếp tục. Khi đến gần hơn, trong nháy mắt tôi đã nhìn rõ được tình hình. Một tên đàn em khác của gã chó dại tôi đã từng thấy ở công viên chỉ đưa dương vật đút vào mông vểnh cao của một cậu trai khỏa thân.
"Haa, mẹ nó... A, đại ca, thằng nhóc này quả nhiên vì còn nhỏ nên mở rộng ra mút chặt hơn nhiều nhỉ? Ha-a, hự... Địt mẹ, tuyệt chết mất cái thằng nhóc này."
Cái gã đang đút vào liếm môi bằng lưỡi rồi liên tục phun ra 'tuyệt quá', nhưng cậu trai đang bị nắm mông và lật úp thì không như vậy. Máu đỏ chảy dài dọc theo đùi cậu, và mỗi khi cơ thể rung chuyển thì tiếng rên rỉ đau đớn thốt ra từ miệng cậu. Vậy nhưng, khuôn mặt lấm lem nước mắt nước mũi ấy trông như còn chưa phải là người lớn. Nhiều nhất cũng chỉ 16-17 tuổi. Bờ lưng không lớn phủ đầy vết thâm tím ghê rợn vì bị đánh đập bởi thứ gì đó.
Tôi đảo mắt qua hai người và nhìn thấy gã chó dại với tên đàn em khác phơi bày bộ phận sinh dục treo lủng lẳng. Mặc dù tôi đã đến nhưng cả hai vẫn không rời mắt khỏi cử động của tên đàn em đang đâm thúc trong người cậu bé. Không, dường như trong đầu bọn chúng đã bị nó chiếm đóng. Tôi lướt qua đống chai rượu rỗng lăn lóc trên sàn và cố định tầm nhìn lên người đang nằm trên sàn nhà lạnh ngắt như một xác chết.
Cũng bị lật nằm sấp, giữa mông và bắp đùi anh ta nhuốm máu giống như cậu bé. Trên đó còn dính rất nhiều tinh dịch khô trắng. Anh ta là cơ thể trần trụi duy nhất có đeo vòng dây da đóng đinh trên cổ. Đoạn cuối còn được nối với dây xích giống như dây xích chó. Dường như đã bất tỉnh và không còn cử động, tôi không thể thấy rõ mặt anh ta, nhưng vẫn có thể đoán được đó là người ấn tượng hiền lành. Và gã chó dại vẫn chưa rời mắt khỏi màn tình dục của đàn em đã xác nhận cho tôi.
"Đến để gặp thằng ranh này đúng không?"
Sau đó, gã quay mắt qua nhìn tôi như đang tiếc nuối. Nhìn vào đôi mắt vẩn đục đó, tôi có thể biết được gã ta không chỉ say rượu mà còn say thuốc.
"Mày cài thằng nhãi này vào chỗ bọn tao hòng bới móc cái gì? Hử? Kể cả thế thì thằng ranh này cũng chỉ được phép xem bữa tiệc thôi mà. Nói nhanh lên. Đã đến đây rồi thì có gì chúng ta nói thẳng hết đi chứ."
"Cũng chẳng có gì đặc biệt thú vị cả."
"Có thú vị hay không là do tao quyết."
Gã chó dại nói chen ngang rồi đảo mắt qua. Nhìn cả người tên đàn em run lên rồi bắn tinh vào trong cậu bé, gã ta dùng tay tuốt bộ phận của mình.
"Dù thế nào thì tao cũng không hiểu. Rốt cuộc mày muốn tìm hiểu cái gì? Bọn mày định làm gì với mấy cái này?"
Rồi nhặt điện thoại nằm trên cái bàn duy nhất lên.
"Nghe nói là Song Yoohan đã không còn được chủ tịch Kim để mắt đến nữa rồi. Tôi không rõ cụ thể lắm, nhưng mà hình như là do bị phát hiện lén lấy tiền của chủ tịch Kim. Vậy nên bây giờ Hyungseok đã được gọi trở lại."
Sau khi đọc xong đoạn tin nhắn cuối cùng mà người ấn tượng hiền lành gửi cho tôi, gã hếch mắt lên. Tay gã ta tuốt dương v*t dần dần nhanh hơn.
"Và còn mày, người nhận tin nhắn này, biết nó lưu tên mày là gì chứ?"
Gã thở dốc vì thủ dâm nhanh hơn và nói cho tôi biết.
"Ân nhân. Hộc hộc... Haa, nó ghi là 'ân nhân' đấy."
Lộp độp. Tinh dịch trắng đục từ bộ phận của gã rơi xuống sàn nhà. Gã ta liếm môi đầy thỏa mãn. Nhưng ánh mắt hướng về phía tôi lại ẩn chứa dục vọng nhơ bẩn.
"Tao biết mày với Song Yoohan có thù oán, nên cũng hiểu được phần nào tin nhắn này, nhưng vì cái quái gì mà mày lại là 'ân nhân' của nó? Hử? Mày tính làm gì cho thằng nhãi này?"
Tôi quay qua nhìn người ấn tượng hiền lành đến nỗi còn không biết được mình đang thở hay là đang đáp lại.
"Làm sao bọn mày phát hiện được?"
Gã chó dại cũng thật thà đưa ra câu trả lời trong lúc khóa quần qua loa.
"Nó định lén lút thả thằng nhóc kia ra, và khi bị tao bắt được thì tao lại phát hiện trên điện thoại nó có mấy cái thú vị."
Gã ta chỉ vào cậu bé ngã gục trên sàn nhà. Cậu nhóc đang run rẩy co quắp cả người. Giọng nói của gã chó dại lại tiếp tục.
"Và khi tao gọi cho mày thì mày đã bắt máy. Biết tao vui sướng thế nào khi nghe thấy giọng của mày chứ hả?"
Tôi rời mắt khỏi người cậu bé rồi nhìn vào khoảng tối khác bên trong.
"Đâu rồi?"
Gã chó dại hỏi lại 'Ai?', tôi liếc nhìn gã một lúc rồi trả lời.
"Kẻ đã tìm ra gián điệp. Chứ mày trong não chỉ biết chịch choẹt phóng uế thì chẳng đời nào nhận ra được đâu nhỉ."
Sau đó tôi lại nhìn quanh lần nữa, khóa tầm mắt tại một hướng.
"Rõ ràng là do thằng Hyungseok đã phát hiện ra."
Giọng nói của tôi vang vọng trong tầng hầm. Chẳng mấy chốc, tôi cảm giác được có ai đó di chuyển trong bóng tối, và thằng nhãi đó xuất hiện cùng với tiếng bước chân 'Cộp, cộp'. Nhất thời tôi suýt chút nữa đã quên cả tình hình hiện tại mà bật cười thành tiếng. Đôi mắt của thằng nhãi vừa đường hoàng bước ra nhìn chằm chằm vào tôi đó giống y hệt Myungshin. Rõ ràng là một người khác, nhưng từ cậu ta, tôi chỉ nhìn ra được Myungshin. Vốn dĩ nếu tôi có mặc kệ thì cậu ta sớm muộn gì cũng sẽ trở thành Myungshin, nhưng tôi đã thúc đẩy cho nó nảy mầm nhanh hơn.
"Đúng. Là tao đã phát hiện ra."
Cậu ta hung tợn nhìn tôi rồi lại trừng mắt nhìn ấn tượng hiền lành.
"Tao đã thấy thằng này có hơi lạ rồi. Tự dưng lại tỏ ra thân thiết với tao và tiếp cận, nhất định phải ở bên cạnh dù liếc qua đã biết nó rất ghét điều đó. Hại tao lúc đầu tao còn tưởng nó đang dòm ngó đến vị trí của tao..."
Cậu ta quay lại nhìn tôi rồi phun ra những lời thô tục.
"Đ*t mẹ, hai đứa bọn mày đã lên kế hoạch định chơi tao một vố chứ gì? Thế nên tao đã suy nghĩ xem. Mày là kẻ muốn hủy hoại Song Yoohan nên có lẽ đã chủ mưu vụ việc này, nhưng tại sao cả thằng khốn đó cũng dính dáng vào? Và đó là cách mà câu trả lời được đưa ra. Thằng khốn đó đã cố tình lừa tao để được vào đây. Cứ như vậy, mày sẽ trả thù Song Yoohan, còn thằng khốn đó thì trả thù tao, đúng chứ? Thế nên mày mới cố gắng để chia rẽ tao với anh ta?"
"Biết rõ quá nhỉ."
"Gì cơ? Ha! Không rõ đầu đuôi chuyện gì đang xảy ra thì tao ở đây diễn trò cho mày xem chắc. Mà, cũng nhờ bọn mày nên tao mới có thể tách được Song Yoohan khỏi chủ tịch Kim, tính ra thì tao cũng thật may mắn... Lũ chó má bọn mày, nếu để mặc như vậy thì bọn mày còn định câu kết nhau làm gì tao đây?"
Cậu ta cau mày như thật sự sởn gai ốc rồi chỉ vào tôi với gã chó dại.
"Mau dẫn hắn đi đi. Hình như ngài chủ tịch Kim cũng đang chờ thằng này như vậy đấy."
"Không chỉ có ngài chủ tịch đang chờ thôi đâu."
Gã chó dại vừa chép miệng vừa nhìn lướt từ dưới lên trên người tôi.
"Một thằng nhóc vẫn nhảy dựng lên với ánh mắt không sờn như này thì đúng là rất quý giá đấy. Nếu đâm thọc vào thì siết chặt không đùa được đâu."
Gã ta cười khúc khích rồi tiến một bước lại gần tôi.
"Tao rất muốn âu yếm mày ngay tại đây, nhưng ngài chủ tịch đã phải đợi từ lâu rồi. Ngài ấy sẽ rất vui nếu mày được đưa đến."
Bốn tên khác ngoại trừ Hyungseok dần đến gần tôi trước cử chỉ ra hiệu của gã chó dại. Tôi không chút cảm xúc nhìn bọn chúng rồi nói với gã chó dại.
"Đừng tự rước thêm phiền phức làm gì, cứ dẫn đường đi. Tao cũng có chuyện cần nói khi gặp chủ tịch Kim."
"Chuyện cần nói?"
Gã ta đưa tay chặn bọn đàn em lại và hỏi. Dù luôn cợt nhả do nửa say thuốc, nhưng vừa nhắc đến chủ tịch Kim thì mắt gã đã lóe lên tia tàn bạo.
"Nếu mày chỉ làm chuyện thừa thãi cho qua mắt tao thì kết cục không chỉ là bị đút vào đâu."
"Mày nghĩ tao tự mình đến tận đây chỉ để làm ba cái trò thừa thãi đó sao?"
Tôi nói, hờ hững nhìn xuống người ấn tượng hiền lành.
"Không phải thì chẳng lẽ mày nghĩ tao đến để cứu cái thằng này chắc?"
"Chính vì nó mà mày mới chạy đến đây còn gì."
"Sao tao phải làm thế?"
Tôi hỏi lại và lập tức nói thêm.
"Tao đến chỉ để xác nhận thằng ngu này có khai ra cái gì quan trọng hay không thôi."
"Quan trọng?"
"Có liên quan đến giám đốc Yoon đấy."
Mắt gã chó dại híp lại và soi kĩ tôi như đang phán đoán lời nói của tôi có phải nói thật không. Tôi tiếp tục nói dối một cách thản nhiên.
"Nên cứ dẫn tao đến gặp chủ tịch Kim đi, tao sẽ rất phối hợp mà đi theo. Bởi vì tao đến đây để đàm phán."
"Chứng minh cho tao xem. Làm sao mày biết được chuyện liên quan đến giám đốc Yoon?"
"Tao ngủ với tên khốn đó một lần."
Gã ta ngạc nhiên nhếch mép.
"Thế nên hắn ta đã nói cho tao biết gì đó. Rất quan trọng. Cần gợi ý chứ? Ý tao là, không phải chủ tịch Kim không thể tìm ra lai lịch quá khứ của giám đốc Yoon sao? Biết vì sao không? Vì giám đốc Yoon vốn dĩ không phải là họ Yoon."
Gã chó dại nhìn thẳng vào tôi đắn đo một lúc rồi dẫn đầu đi ra cửa. Và mấy tên đàn em của gã bám theo tôi như đang trông chừng từ hai bên và phía sau tôi. Cuối cùng, Hyungseok ngước nhìn tôi với ánh mắt hoài nghi cũng đã đi theo sau. Bọn chúng mở cửa sắt ra, và gã chó dại ra ngoài trước như định để mặc hai người đang ngất trên sàn nhà. Sau đó đến lượt tôi và một tên đàn em đi theo bước chân ra. Nhưng vừa bước qua khung cửa, tôi đã xoay người qua. Gã đi sau tôi thấy thế có chút nghi ngờ, vừa ngước lên nhìn thì tôi đã vung nắm đấm đến.
BỤP!
Một gã bị đánh trúng ngay cằm đã lảo đảo lùi lại, trước hành động của tôi, gã chó dại và một tên đàn em đang đi lên cầu thang trước đã kinh ngạc quay lại nhìn. Nhưng tôi đã nhanh nhẹn đá cái gã tiếp theo sắp bước ra rồi mạnh mẽ đóng cửa lại.
Rầm!!
Lách cách.
Ngay khi tôi vừa đóng khóa cửa và xoay người lại, một cú đá đã bay ra sau lưng.
"Thằng l*n này!!!"
VỤT-
Rầm!!!
Chân của tên đàn em định tấn công tôi đá hụt vào cánh cửa sắt. Tôi không bỏ lỡ cơ hội mà đạp mạnh vào sau khớp gối của gã ta.
Phốc!
"Ư ặc!"
Tức thì, đầu gối gã gập lại rồi quỳ phịch xuống sàn nhà, kế tiếp là đầu của gã bị đá bay như đang đá một quả bóng.
Uỳnh!!
Đầu gã bị va đập vào cửa sắt và tiếng động lớn lại vang lên. Bịch. Gã vừa ngã xuống, tôi quay lại đối mặt với gã chó dại đang nhìn chằm chằm tôi ở trước mặt. Phía sau lưng tôi, tôi nghe thấy tiếng cầm tay nắm cửa xoay 'Lạch cạch, lạch cạch' và lấy chân đá vào của đám người còn mắc kẹt phía sau. Tuy nhiên, trong tình huống đối mặt với gã chó dại, những âm thanh như thế không còn được nghe nữa.
"Chẳng phải mấy trò hèn hạ thế này không hợp với mày sao?"
"Mấy trò này vốn đã là sở trường của tao rồi."
Vừa dứt lời, tôi đã xông lên trước. Gã ta cười khà rồi nhẹ nhàng xoay thân trên qua để né nắm đấm trần của tôi. Rõ ràng là đã say thuốc nhưng chuyển động vẫn không khác gì với lần đánh trước đây. Hơn nữa, có khi vì thuốc nên gã ta lại càng cường bạo hơn.
Phốc!
Vừa né được, nắm đấm của gã đã đánh trúng chính xác vào ngay bên hông. Trong chớp mắt, tôi khó khăn nín thở, cố bước lùi lại và oằn mình, nhưng tay của gã đa quay lại với tốc độ kinh người.
Phốc!
Rầm!
Tôi gắng gượng giơ tay lên để che mặt. Nhưng vẫn bị cú đấm của gã đẩy đi đập mạnh đến tận cửa.
Ực...
Tôi nuốt lại tiếng rên trong miệng nhưng chân của gã đã lại bay đến. Ngay khi giơ tay lên lần nữa bảo vệ đầu, cú đá lại đáp vụt vào vùng sườn vừa bị đấm trúng.
"Hự..."
Lần này tôi không thể nhịn lại được tiếng kêu rên phát ra từ miệng. Cơ thể bị đẩy xô ngã sang một bên, nhưng sau đó chân lại đạp mạnh vào hông tôi một lần nữa.
Phốc!
"Hư-ực..."
Nước bọt vô thức chảy ra từ miệng khi tôi bị đánh đến mức đầu óc choáng váng. Tôi thở hồng hộc trong trạng thái quặn người lại, và một đôi giày 'cộp' dừng lại trước mặt tôi.
"Thằng nhãi ngu xuẩn. Phải đ*t mày ngay từ đầu rồi mới đúng."
Sau đó, gã nhấc lên như định đá vào mặt tôi. Chân của gã đã ở rất gần. Ngay khi xác nhận gã đã ở đúng vị trí mà tôi nhắm đến, tôi lăn người sang một bên rồi lấy ra thứ vẫn luôn giấu ở trong thắt lưng. Trong đống đồ lỉnh kỉnh của sạp quán bên lề đường với nhiều mặt hàng tạp hóa được bày bán dưới đất, có một con dao gấp màu đỏ tươi.
Tôi bung lưỡi dao ra trước, nắm lấy con dao được giấu trong tay rồi đâm nó xuống chân của cái gã đang lướt qua trước mũi tôi. Và dùng hết sức để vặn nó. Cảm giác lưỡi dao cắm sâu vào và thịt bị cắt tách ra do lực vặn lại. Và cảm giác ớn lạnh đó đã chìm trong tiếng gầm rú của gã chó dại.
"Khư-hực!!!"
Gã ta ngồi khuỵu xuống sàn, cúi người ôm lấy chân. Máu đỏ nhanh chóng thấm ướt sàn nhà và trên tay tôi. Tôi chống tay vào cánh cửa sắt với bàn tay dính máu rồi chuệnh choạng đứng dậy. Vì bên sườn bị gã chó dại đấm trúng nên giờ không thể đi thẳng lưng được nữa. Dù vậy, tôi vẫn cắn răng tiến lại gần và đá vào đầu gã ta còn đang kêu gào.
Bụp! Phốc! Phốc!
Mặt gã ta bị tôi giẫm đến đổ máu nát bét như chân của gã. Mỗi lần chân đạp xuống là một lần máu bắn ra dây vào quần áo. Chỉ đến khi nhận ra gã ta không còn nhúc nhích nữa thì tôi mới ngừng động tác. Tôi ổn định lại hơi thở một lúc với bả vai nhấp nhô, và nhìn lại cánh cửa vẫn còn đang lạch cà lạch cạch.
"Haa, haa..."
Miệng thở ra từng hơi yếu ớt, tôi chuyển bước. Mở cửa đã khóa lại bằng bàn tay nhầy nhụa những máu.
Lách cách.
Kétt.
Cửa vừa mở ra, một tên đàn em đã la lên trước.
"Mẹ kiếp, đại ca giết thằng ranh đó ngay đây luôn đi..."
Két.
Tôi đẩy mở cửa ra thêm chútnữa rồi tiến một bước về phía gã ta, nhìn bọn phía sau đã cứng đờ khi chưa nóihết. Và giơ nắm đấm phủ đầy máu lên.
Ực.
Tôi đỡ người ấn tượng hiền lành cõng sau lưng và thầm tự động phát ra tiếng rên rỉ. Nhưng tôi buộc phải nghiến răng chống đỡ người dậy. Trong tình trạng ngay cả đứng yên cũng thấy khó, đôi chân run cầm cập khi phải gánh vác cả trọng lượng của người ấn tượng hiền lành. Cứ ngỡ mình không thể đi thêm một bước nào nữa, nhưng cuối cùng vẫn nhấc chân lên. Và khi tôi xoay người lại, một ai đó đã gọi tôi.
"Em, em nữa... Đưa em đi với."
Tôi ngoảnh đầu lại và thấy cậu bé chật vật ngẩng đầu lên nhìn tôi với ánh mắt thành khẩn. Tôi nhìn cậu bé rồi lạnh lùng nói.
"Nếu muốn đi theo thì tự đứng dậy bằng chân của nhóc đi."
Tức khắc, cậu bé run lập cập cố gắng chống tay vươn người dậy, nhưng ngay lập tức đã vô lực ngã xuống và nhìn tôi với đôi mắt nghẹn ngào sắp khóc.
"Không, không làm được. Ư hư hức..."
Tôi đổi hướng tiến đến trước mặt cậu bé, nhìn xuống khuôn mặt khóc lóc của nó.
"Đừng có ăn vạ, đứng dậy đi, thằng nhóc này."
Tôi ném một câu sắc lạnh, vai cậu nhóc đã giật mình run lên. Tuy nhiên, ngay sau đó vẫn phải run rẩy suốt một lúc lâu rồi cuối cùng mới gắng gượng đứng dậy được bằng hai chân. Tôi dẫn theo cậu nhóc đi về phía bọn chó dại nằm la liệt trên nền đất. Trong số bọn chúng không có Hyungseok. Cậu ta đã chạy trốn đi đâu đó khi tôi đang bận đánh nhau với bọn còn lại.
Khi tôi di chuyển qua người bọn chúng thì cậu bé đã quay lại nhìn rồi đứng sựng lại với đôi mắt kinh hoảng. Con ngươi cậu nhóc nhuốm đầy nỗi khiếp sợ. Những kẻ đã bất tỉnh và không thể chạm đến cậu dù chỉ một đốt ngón tay. Tôi cố tình nhấc cằm chỉ về một tên nằm trong đó rồi ra lệnh.
"Trong túi áo tên đó có pin điện thoại, lấy nó ra rồi lắp vào đây."
Tôi cố gắng móc điện thoại ra khỏi túi rồi ném đến trước cậu nhóc.
"Em, em sao?"
"Đúng."
Tôi cứng rắn nói với cậu nhóc còn đang sợ hãi.
"Nhóc phải làm."
Khi lên tầng 1, cậu nhóc đi vào trong một phòng trông như phòng y tế và mang ra hai cái áo khoác dài hình dạng như áo choàng. Tôi đang nhìn cậu nhóc mang theo quần áo ra thì nghe thấy tiếng thều thào nhỏ phía sau lưng.
"... tại sao... lại đến đây?"
Có lẽ là biết gã chó dại đã gọi điện cho tôi. Lúc sau thì ngất xỉu, nhưng ít ra vẫn có thể mơ hồ nghe được mọi chuyện. Tôi nói cho anh ta biết lí do tôi đến đây.
"Để nhắc nhở."
Sau đó, tôi nghe thấy một câu hỏi yếu ớt 'Nghĩa là, sao', nhưng tôi không giải thích cho anh ta. Không, hình như là đã lại bất tỉnh nên có giải thích cũng chẳng nghe được. Tuy nhiên, điều tôi nói với anh ta là sự thật. Tôi phải nhắc nhở. Những gì tôi đã quên mất vì trái tim đập loạn khi nhìn thấy tên điên. Tôi phải nhắc nhở bản thân về sự thật đã bị bỏ rơi trong một góc khi gặp những người tươi sáng như quản lý, Hansoo, giám đốc và ông quản lý Alice.
Rằng, tất cả mọi thứ đều phải được đối mặt với quyết tâm chấp nhận trả giá. Ít nhất thì khi bắt đầu trả thù, tôi vẫn còn nhớ rõ điều này. Bất kể cái giá đó là gì thì tôi vẫn luôn nghĩ rằng, mình sẽ trả thù. Lôi kéo ấn tượng hiền lành, lừa được Hyungseok phát triển thành một Myungshin, tôi được nhắc nhở rõ ràng rằng cái giá của tất cả những việc này không biết chừng sẽ quay trở lại như một chiếc boomerang.
Từ khoảng khắc nào đó, khi gặp những con người vui vẻ xung quanh và người làm trái tim tôi rung động, ký ức đã dần phai mờ đi mất. Nếu vận may tốt, biết đâu sự trả thù có thể kết thúc chỉ bằng trả thù. Dường như từ khi nào mà tôi lại chỉ mong có một kết cục hạnh phúc. Tôi đã nhận ra điều đó khi nhận cuộc gọi của gã chó dại. Tôi đã bỏ lỡ điều gì, và nguồn cơn của nỗi bất an này là gì.
Cái kết mà mỗi mình bản thân được hạnh phúc trong sự trả thù chỉ là hư cấu. Trong thực tại này, ta phải chuẩn bị sẵn sàng để trả giá cho bất cứ điều gì. Nó có thể quay trở lại y như vậy, hoặc là nhiều gấp mấy lần bản thân đã làm. Đối với tôi, với cái cơ thể sắp sửa gục ngã mang theo gánh nặng trên lưng lúc này thì cái giá vẫn còn khá rẻ.
"Xe, tìm được chìa khóa xe này."
Cậu nhóc mang đồ đến, một cái tự mình run rẩy mặc vào, còn một cái thì phủ lên người ấn tượng hiền lành, rồi đưa tay ra cho tôi. Mà sao nãy giờ thằng nhóc này cứ ăn nói trống không thế nhỉ, tôi vừa suy nghĩ vừa đưa mắt ra hiệu dẫn đường, cậu nhóc đã đi ra bằng đôi chân loạng choạng. Cậu nhóc thuần thục nhấn phím chìa khóa xe, tìm ra chiếc xe phát ra tiếng bíp rồi tiến lại gần trước.
Có lẽ vì nghĩ đến việc sắp được rời khỏi nơi này nên cậu nhóc đã lấy lại được khí lực, tăng tốc bước đến gần xe, mở cửa ghế sau ra rồi đứng đợi. Khi tôi đặt người ấn tượng hiền lành vào trong đó, tình trạng của anh ta đã có chút bất thường. Hô hấp yếu đến mức tưởng chừng không còn thở nữa. Chết tiệt. Tôi gấp gáp dựng thẳng lưng lên. Phải nhanh chóng đưa đến bệnh viện mới được.
Và khi tôi đang định đóng cửa xe lại thì cậu nhóc đã lanh lẹ leo lên ghế lái ngồi. Ghế lái? Tôi không đóng cửa xe lại nữa mà nhìn cậu nhóc với ánh mắt phi lý, cậu nhóc cắm chìa khóa xe vào bằng bàn tay run bần bật, quay lại nhìn tôi.
"Mau, mau lên xe."
"Nhóc mấy tuổi rồi?"
"Ớ? Em? Seventeen."
Cái gì teen? Tôi định hỏi lại nhưng mà không được, vì cậu nhóc bỗng nhiên trợn mắt mở to. Cậu nhóc nhìn ra phía sau tôi kinh hãi hét không thành tiếng. Và trước khi quay đầu lại, tôi đã có thể biết được ai đó đã đến phía sau lưng tôi.
Từng bước chân từ một khoảng cách như đang lết đi, và cả tiếng thở phì phò. Tôi còn chưa kịp xoay người lại thì một bàn tay đã mạnh mẽ bóp chặt lấy vai tôi. Khi tôi quay đầu lại, một khuôn mặt bị giẫm nát ra máu đã đập vào tầm mắt. Gã chó dại bê bết máu để lộ hàm răng đỏ chót.
"Thằng... chó..."
Chết tiệt. Tôi đẩy mạnh cửa sau đang nắm rồi la lớn về phía xe.
"Chạy xe đi!! Cứ khởi động xe nhanh lên!"
Sau đó tôi vung nắm đấm vào mặt gã chó dại để gạt bỏ tay gã đang giữ tôi lại.
Phốc!
Nhưng dù cho máu đã bắn lên mặt tôi và đầu bị đấm lệch thì gã ta dường như có chết cũng không buông tôi ra. Tôi lại đấm gã rồi la lên lần nữa.
"Mau đưa cái tên đó đến bệnh viện đi!!!"
Ngay sau đó, tôi đã nghe thấy tiếng xe nổ máy rời đi. Tôi vẫn liên tục đấm vào gã chó dại bám dai như đĩa không muốn buông ra, và lưng gã đã nửa gập lại trông như sắp có thể tách rời. Thế nhưng, khi tôi giơ nắm đấm cuối cùng lên, tiếng lẩm bẩm của gã ta đã vang lên.
"Tao... sẽ giết mày."
Và rồi cảm giác được một cơn đau nhói tê buốt dưới bụng. Trước mắt tôi có thể nhìn thấy gã chó dại sau vài bước loạng choạng lùi lại đã ngã rầm xuống nền đất. Nhưng tôi không thể cử động ngay tại chỗ được. Từ từ hạ mắt nhìn xuống, tôi thấy một con dao găm vào trong bụng tôi. Là con dao mà tôi đã thọc vào chân gã chó dại. Dần dần, máu lan rộng xung quanh vết thương và thấm đẫm quần áo.
Phịch.
Quỳ phịch gối xuống mặt đất, giờ đây tôi chỉ còn biết tập trung vào việc thở. Nhưng cơn đau ngày một lan nhanh này đã lấp đầy bên trong đủ để cắt đứt được cả lý trí. Và vô thức đổ nhào ra mặt đất lúc nào không hay.
Haa, haa, haa...
Bên tai ù ù với hơi thở vang lên bên trong rung cùng một nhịp với tiếng tim đập. Suy nghĩ hay bất cứ thứ gì, tôi không làm được. Nhưng tôi vẫn cảm giác được, một âm thanh khác biệt ở gần đó. Một chiếc điện thoại đang rung lên từ một khoảng cách. Có lẽ trong lúc di chuyển để tách gã chó dại ra thì nó đã rơi xuống đất.
Nhận ra nó là điện thoại của tôi, tôi mỉm cười dù đang bị cơn đau hành hạ đến chết, và nghĩ đến một người. Có lẽ là cái tên điên đó rồi. Chắc hắn lúc này đang tức giận lắm nhỉ. Bàn tay đang ôm quanh bụng vươn ra. Điện thoại mà tôi tưởng ở gần đó phải vươn tay hết cỡ thì mới có thể chạm đến được.
Rinh~ Rinh~
Ngay cả động tác duỗi dài tay cũng thật mệt mỏi, tôi cứ nằm bất động như thế cảm nhận điện thoại rung lên mãi một lúc lâu. Cơn rung từng đợt truyền vào cơ thể thông qua tay lại truyền đến cánh tay. Chỉ là một chuyển động lặp đi lặp lại của máy móc, nhưng vừa chạm đến tim đã biến thành âm thanh của hắn ta đang gọi tôi. Dao động lan truyền vào trong máu thật dễ chịu, khiến tôi không thể di chuyển tay được nữa.
Vì dao động này là dấu hiệu cho thấy tôi vẫn còn sống. Tôi còn sống. Nếu tôi còn thở và nhận cuộc gọi đó, tôi có thể nghe thấy giọng nói của hắn ta. Trống ngực đập liên hồi ngay cả khi thần trí dần mờ nhạt. Niềm vui vì còn sống quá đỗi lớn ấy đã đẩy lùi cơn đau trong tôi như một liều thuốc phiện. Lần đầu tiên sau 5 năm, tôi thật sự tận hưởng cuộc sống mà không cảm thấy tội lỗi.
Gắng gượng nhấc mí mắt lên nhìn chăm chú vào màn hình lập lòe ánh đỏ của điện thoại trong bóng tối. Dường như tôi cứ mãi liên tục chọc tay vào điện thoại như vậy. Vừa khó khăn cử động tay, vừa nhắm mắt lại. Bộp, đầu ngón tay tôi gạt điện thoại ra.
Lọc cọc, lọc cọc...
Tiếng bánh xe lăn. Cơ thể rung lắc. Giọng nói xì xào chung quanh. Những gì nghe được từ ý thức vừa tỉnh dậy trong chốc lát chỉ toàn là hỗn độn.
"... Y tá ... Mang lại đây!!"
"Thuốc gây mê... Đang đợi... Chuẩn bị phẫu thuật..."
"... Xuất huyết quá nhiều, huyết áp đang..."
"Hãy chuẩn bị thêm máu đi ạ!"
Thứ tôi đang nghe là hiện thực sao? Tinh thần thậm chí còn không thể chắc chắn đã sớm chìm vào trong bóng tối. Mệt quá. Lờ đi cơ thể lắc lư và âm thanh ồn ã xung quanh, buồn ngủ quá. Thật muốn quay trở về một lúc trước, khi mà mọi thứ cứ thế bị cắt đứt phăng hết đi. Vì khi đó là khoảng thời gian yên tĩnh thoải mái mà tôi có cảm giác là mình cần ngay lúc này. Và cơ thể thành thực với bản năng, ý thức dần nhòa đi như âm lượng bị vặn nhỏ.
Thế nhưng, trước khi buông bỏ sợi dây tinh thần cuối cùng, có một lời nói vang lên rành mạch giữa những giọng nói gấp gáp. Dù không lớn, nhưng tôi vẫn nghe được rất rõ ràng. Có lẽ là vì tôi vô thức cho rằng giọng nói đó là của hắn ta. Âm thanh lạnh lùng ra lệnh cho người khác.
"Cứu sống cậu ấy."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip