15. Thua cuộc

Nắng vàng chạy vội qua khung cửa sổ, nhảy nhót khắp trên khuôn mặt của Donghyun đang dần nhăn nhó lại.

Cậu với tay nhìn đồng hồ đặt ở ngay góc tường, đã trễ thế này rồi sao?

"Sao anh không gọi em dậy?"

Mingyu rót cho cậu một cốc trà ấm, mới mấy ngày nay thôi mà Donghyun dường như lại tiếp tục xuống cân rồi.

"Donghyun, em đừng quá đáng với bản thân như thế chứ, ăn nhiều một chút, nghỉ ngơi nhiều hơn một chút cũng chẳng sao, anh lo được mà."

"Sao mà lo được khi tuần nào anh chẳng đi chơi với Hyungjun hyung."

Donghyun trêu anh. Mingyu thấy vui trong lòng, vì cậu đã khá lên một chút rồi.

"Vậy thì hôm nay để Eunsang và Yunseong hyung trông quán cho em. Em muốn đi đâu, anh dắt em đi, lâu rồi chúng mình chưa đi chơi cùng."

Mingyu cũng thấy cả hai lâu rồi chưa dành thời gian thư giãn cùng nhau, cho nên quyết định cùng Donghyun đi, với cả đi một mình, cậu sẽ biến thời gian giải trí đó thành thời gian để stress mất.

"Anh Mingyu!"

Donghyun cầm trái bóng rổ ném vào sọt, không nhìn Mingyu mà gọi anh.

"Anh nghe đây."

"Em sẽ quay lại với Wooshin hyung."

Mingyu nghĩ mình sẽ không bao giờ nghe những câu nói này từ Donghyun, anh nhìn cậu, Donghyun vẫn cứ tiếp tục bắt lấy bóng mà ném vào sọt, vô tư đến anh cũng không biết phải trả lời thế nào cho đúng.

"Donghyun, anh đã bảo cậu ấy sẽ sớm trả lại chiếc hộp ấy cho chúng ta..."

"Em không quay lại với anh ấy vì chiếc hộp đâu, anh đừng cảm thấy nặng nề như vậy. Em chỉ là...muốn thử làm lại từ đầu với anh ấy."

"Em đừng ép bản thân mình như vậy, anh không muốn nhìn thấy em phải đau khổ nữa đâu Donghyun. Em đau, anh cũng đau."

Mingyu thực sự vô cùng rất lo lắng Donghyun vì các anh mà tự mình cưỡng ép bản thân.

"Em lớn rồi!! Em có thể quyết định được mọi chuyện!! Anh không cần phải quan tâm em nữa!!"

Donghyun đột nhiên cáu gắt với anh, cậu ném quả bóng xuống đất, không nhìn anh cũng không hành động bất cứ cử chỉ gì. Chỉ đứng đó mà nhìn quả bóng dần lăn khỏi vạch kẻ. Mingyu chăm nuôi đứa trẻ này đã ba năm, lần đầu anh mới thấy cậu dám quát thẳng vào mặt anh mà không hề có câu xin lỗi sau đó.

"Nếu em nói thế thì anh cũng không can thiệp vào chuyện của em nữa."

Mingyu bắt vội một chiếc taxi, anh thực sự rất tức giận, không hiểu sao cậu lại trở nên như vậy. Lúc nãy anh vốn muốn trút ra tất cả những gì trong lòng nhưng lại nghẹn ứ trong cổ họng, anh muốn tra hỏi cậu liên tục, muốn nghe cậu giải thích, ấy vậy mà chẳng thể nào nói ra.

Khi anh trở về nhà, trời đột nhiên đổ mưa. Lúc đầu chỉ là mấy hạt nhỏ dính trên cửa kính, lúc sau lại đột nhiên mưa lớn đến không ngờ. Mingyu nhìn ngoài trời, trong lòng đã thoáng qua suy nghĩ rằng không biết Donghyun bây giờ như thế nào, không biết cậu có biết tìm chỗ trú hay lại dầm mưa, rồi anh lại nhớ đến lời nói của cậu ban nãy, Mingyu lại phát bực mà đi thẳng lên phòng.

"Hai đứa đi chơi vui không? Geumdongie không về cùng em hả?"

Đáp lại lời Yunseong hỏi chỉ là sự im lặng và bóng dáng khuất dần của Mingyu ở trên lầu.

Yunseong chỉ biết dán ánh mắt khó hiểu lên Eunsang, tóc đỏ cũng lắc đầu ra vẻ chẳng hiểu gì.

Tiếng mưa bên ngoài đột nhiên lại được nghe rõ hơn, là Donghyun trở về.

"Em sau lại không về cùng Mingyu? Người ngợm còn ướt sũng nữa."

Yunseong thấy Donghyun tiếp tục phớt lờ anh, đi thẳng lên lầu rồi kèm theo tiếng đóng cửa một cái rầm.

"Hai cái đứa này nó bị gì thế?"

Yunseong nhăn mặt nhìn Eunsang, cậu cũng không biết nói gì ngoài nhún vai bất lực.

Mấy ngày hôm sau, Eunsang và Yunseong lúc nào cũng thấy cả hai tránh mặt, đến cả ăn cơm cũng ăn sau nhau, ngoài mở miệng ra bảo "Thưa anh đi học" thì Yunseong và Eunsang chẳng nghe được cái gì nữa cả. Cả hai lúc đầu cũng cố gắng để hai người gần lại, nhưng thế miết thì cả hai cũng nản.

"Hôm nay không có lịch học mà em đi đâu vậy Geumdongie?"

"Em đi hẹn hò. Thưa anh em đi."

Donghyun cố gắng nhấn mạnh chữ 'hẹn hò' thật rõ ràng, đương nhiên Mingyu cũng hiểu. Anh khẽ nhíu mày tỏ vẻ chẳng quan tâm, sau đó lại bắt gặp ánh mắt rực lửa của Yunseong đang nhìn mình, Mingyu cũng phải ấp úng khi nhìn nó.

"Gì..gì vậy hyung?"

"Mấy hôm nay hai đứa làm sao đấy? Anh cảm thấy khó chịu lắm mới nói đấy. Câu Donghyun vừa nói khi nãy là thế nào? Chắc em hiểu rõ nhất, anh cũng không mong nó là những gì anh đang suy nghĩ..."

Mingyu mím môi, đuôi mắt rũ xuống nhìn vào giữa sàn nhà.

"Anh và Eunsang ngồi xuống đi, rồi em sẽ kể hai người nghe."

***

"Hyung, em xin lỗi vì đến hơi trễ. Anh đợi lâu chưa?"

"Anh cũng vừa mới tới thôi. Em đừng khách sáo vậy chứ!"

Wooshin cười nhìn cậu, sau đó lại cùng nắm tay Donghyun đi. Cậu nở nụ cười với anh, Donghyun nghĩ có thể do mình chưa quen với cảm xúc hiện tại nên hơi gượng gạo.

Hôm nay hai người đi xem phim, giống như thói quen lúc trước của cả hai khi hẹn hò. Rạp phim tối om, Donghyun vốn biết Wooshin sợ tối nhưng lần nào đi hẹn hò anh cũng thích xem phim, Wooshin bảo anh thích cảm giác được cậu bảo vệ, dù đáng sợ nhưng khi có cậu bên cạnh nhất định sẽ là an toàn, giúp anh vượt qua nó. Lúc ấy Wooshin sẽ nhắm chặt mắt lại mà nép vào người Donghyun chẳng chịu buông, nhưng đó là chuyện của 'lúc ấy', bây giờ đã thay đổi rồi, chính tay Wooshin là người nắm tay cậu mà dắt lên hàng ghế trong cảnh không hề có ánh sáng. Khi cả hai đã yên vị rồi, Donghyun mới hỏi anh.

"Chứng sợ tối của anh..."

"Anh đã vượt qua nó được hơn sáu tháng rồi, anh cảm thấy rất vui vì bây giờ có thể ở chiến thắng được nó."

Wooshin mỉm cười nhìn cậu, nhưng không hiểu sao đáng lẽ cậu phải mừng cho anh thì Donghyun lại cảm thấy không vui vì điều đó. Wooshin mà Donghyun biết vốn vô cùng nhỏ bé trước cậu, lúc nào cũng sẽ để cậu chở che cho, nhút nhát trước ánh mắt dòm ngó của thiên hạ, ít nói và thụ động trước cậu. Trước đây, ánh mắt của Wooshin vô cùng trong trẻo, nó đầy sao và lấp lánh, nhưng giờ đây khi Donghyun nhìn vào, nó chỉ là một đôi mắt bình thường, không còn khiến cậu cảm thấy hạnh phúc nữa.

"Anh thực sự rất nhớ em."

Đột nhiên Wooshin chủ động nắm tay cậu, cũng chủ động tựa mình vào vai Donghyun mà xem tiếp bộ phim.

Donghyun không nói gì, đúng hơn là chẳng biết phải nói gì, chỉ im lặng mà cùng anh xem tiếp.

Mối quan hệ này, cậu không biết rốt cục mình bắt đầu là đúng hay là sai nữa.

Sau khi xem phim xong, Donghyun và Wooshin cùng nhau đi đến quán cà phê mà lúc trước cả hai vẫn hay đi đến, không gian vẫn như trước, vẫn là cách trang trí đó, vẫn là người chủ cũ, chỉ khác là cảm giác lại thay đổi, giống như cách cậu cảm nhận về Wooshin vậy, vẫn là người cũ nhưng tồn tại cảm giác mới.

"Cho mình một latte và một cà phê."

Hoá ra đến thói quen uống cũng thay đổi, thời gian là thứ quý báu nhất, cũng là thứ làm người ta thay đổi nhiều nhất.

"Em vẫn không còn có gì khác lúc xưa mấy."

Wooshin nhấp một ngụm cà phê lên môi. Donghyun vẫn là cậu trai năm ấy anh yêu, ngoài việc cậu ngoại hình vì dậy thì mà khác biệt, thì tính cách của Donghyun vẫn như thế.

Đột nhiên cậu cảm nhận không khí chùn xuống bất ngờ, vội vàng mà hỏi thăm anh vài câu để kéo cái sự nặng nề này được khá lên.

"Anh dạo này thế nào rồi?"

"Anh vẫn còn học ở trường cũ, chỉ có khác năm tới anh thi cuối cấp và anh chuyển chuyên ngành của mình rồi. Anh muốn làm doanh nhân."

Cậu đột nhiên lại không còn muốn hỏi anh nữa, vì sợ sẽ biết Wooshin thay đổi đến mức nào. Lúc trước khi cậu hỏi ước mơ của anh là gì, anh bảo muốn làm bác sĩ để chữa bệnh cho mọi người, muốn mọi người khoẻ mạnh, chỉ như thế sẽ khiến Wooshin hạnh phúc. Rồi Donghyun lại tiếp tục im lặng, vì không biết hỏi gì cho phải, sợ lại biết thêm một điều gì mới về anh.

"Donghyun, quay lại với anh nhé?"

Lúc này cậu thực sự chỉ biết nhìn anh, trong lòng nghẹn ứ không thể nói gì được. Cậu lúc này có hai lựa chọn, một là trở về lúc cách đây hai tuần, khi không có Wooshin, hai là tập quen với cảm giác này, cảm giác mới và người cũ.

"Anh thực sự thời gian qua chẳng thể quên được em cho dù có bao nhiêu người đã cùng anh hẹn hò cũng chẳng thể nào khiến anh có cảm giác được như em cả Donghyun. Ngay lúc này, anh thực sự rất cần có em."

Donghyun thật sự hoảng khi anh nắm lấy tay cậu và định hôn lấy mình, và rồi câu nói tiếp theo phát ra từ miệng Donghyun, cậu mới biết câu trả lời của mình.

"Không được!! Wooseok anh đừng như thế!!"

Wooshin và Donghyun đều cứng người lại, chính Donghyun cũng giật mình vì những gì mình vừa nói.

"Em xin lỗi anh, Wooshin, em thật sự không hề cố ý."

Cậu biết lúc này bất cứ lời nào cậu nói đều chỉ là chữa cháy cho câu nói khi nãy, nhưng nhờ thế Donghyun đã biết câu trả lời từ chính trái tim mình.

"Thua rồi."

Wooshin nhẹ nhàng đặt chiếc hộp màu lục lên bàn, đưa nó về phía cậu.

"Em về trước đi, anh muốn ở đây một mình một lát."

"Anh Wooshin.."

"Anh không sao, xin lỗi vì không đưa em về được nhé..."

Donghyun thật lòng vô cùng áy náy, không biết phải cư xử thế nào.

"Vậy em xin về trước, anh về cẩn thận nha."

Wooshin chẳng hề khóc, chỉ là anh bị xuống tinh thần, có lẽ rằng anh cũng đoán trước được chuyện này sẽ xảy ra.

***

Chuông cửa đổ, Mingyu như thói quen mà cất tiếng lại nói.

"Xin lỗi quý khách, giờ này quán không nhận khách nữa ạ."

Nhưng rồi anh không thấy tiếng chuông cửa đổ lần hai, lúc này mới ngước lên mà nhìn.

Donghyun đột nhiên sà vào lòng Mingyu, gục đầu vào ngực anh mà khóc. Yunseong và Eunsang lại trố mắt nhìn, chiếc hộp cũng cùng theo cậu về quán mà yên vị trên quầy.

Mingyu mềm nhũn ra vì tiếng thút thít của Donghyun, anh ôm đứa cậu nhỏ vào lòng, xoa đầu mà hỏi.

"Có chuyện gì?"

Donghyun lúc này mới trả lời anh trong tiếng nghẹn ngào.

"Em..em sau này sẽ nghe lời. Không cãi lại anh nữa, em xin lỗi."

Donghyun tiếp tục gục trong lòng anh. Mingyu cũng không hiểu sao mình lại rơm rớm nước mắt theo đứa em nhỏ, bỏ dở cả công việc mình đang làm mà ôm lấy Donghyun trong lòng.

Yunseong và Eunsang tuy không hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng lại biết một điều rằng, Mingyu và Donghyun là gia đình của nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip