24. Tìm
"Anh Wooseok, anh nghe tụi em nói đi mà.."
Hyungjun, Minhee và Junho sau một lúc chật vật đã lôi được Wooseok về lại quán cà phê, bắt anh ngồi giữa bàn như hỏi cung.
"Anh làm sao thì làm, Donghyun đang gặp nguy hiểm, chỗ cậu ấy đang ở cũng không biết là đâu. Điều cần làm bây giờ chính là cứu họ."
"Anh Wooseok, anh chắc hẳn đã có thấy hình dạng con mắt trên người Donghyun chứ?"
Hyungjun gặng hỏi Wooseok, chỉ thấy mắt anh cụp xuống mà không trả lời, dường như đang né tránh câu hỏi của cậu.
"Nếu có chuyện gì khúc mắc, anh có thể kể cho tụi em nghe được không?"
Minhee cũng nhận ra anh có gì đó không ổn. Wooseok sau một lúc im lặng thì ngẩng mặt lên, hít một hơi dài trước khi thuật câu chuyện của chính mình.
"Thật ra anh và Donghyun đã cãi nhau nhiều lần vì khi anh hỏi về hai hình xăm trên vai và ngực thì em ấy lờ đi, không muốn trả lời. Anh ban đầu cũng nghĩ đó là chuyện riêng tư hay ở quá khứ nó không tốt đẹp gì mấy nên em ấy không muốn nhắc. Một vài lần sau anh thấy cậu ấy hay trò chuyện cùng mấy con mèo nhà hàng xóm, rồi cả cảnh báo mấy lần anh bị gặp xui xẻo, tuy có nghi ngờ mà anh không biết mọi chuyện lại như thế này..."
Cả bọn Hyungjun sau khi nghe Wooseok nói xong thì trong lòng chẳng biết phải biết trả lời hay an ủi anh thế nào. Minhee nhìn Hyungjun sau đó lại nhìn Junho đang chống cằm nhìn Wooseok mà thở dài. Giữa không khí im lặng như vậy, Minhee không kìm được thắc mắc mà cất tiếng hỏi.
"Anh Wooseok, rốt cục quan hệ của hai người bây giờ là như thế nào vậy?"
"Anh..thật ra...chuyện các em nói nãy giờ, tuy anh rất muốn giúp em ấy, rất muốn cùng các em đi, nhưng tụi anh đã chia tay rồi, tình cảm cậu ấy đối với anh không chắc có thể đủ để khiến anh có thể giải thoát được Donghyun. Anh, anh không chắc ở phía em ấy..."
"Nhưng anh vẫn còn thương Donghyun rất nhiều, phải không?"
Wooseok không trả lời, chỉ lẳng lặng gật đầu sau đó khẽ dùng tay áo của mình lau giọt nước tràn ở khoé mắt.
"Ah, đừng như thế chứ."
Hyungjun cũng sợ nước mắt lắm nên cậu dành cho Wooseok một cái ôm. Người anh này tuy bình thường hay quan tâm chăm sóc mọi người nhưng lại vô cùng dễ xúc động.
"Mọi người..."
Junho nhìn vào quyển sổ đang sáng lên, Minhee, Hyungjun cùng Wooseok liền quay sang nhìn theo hướng cậu gọi. Quyển sách bìa đỏ trên bàn đang sáng lên màu xanh ngọc kì lạ như ban nãy. Minhee hất cằm ý muốn nói Junho hãy mau mở nó ra.
"Những kẻ đã chạm đến quỷ dữ chỉ có thể được giải thoát bởi tình yêu chân thực."
Junho đọc theo sau khi thấy Wooseok bàng hoàng nhìn vào quyển sổ ánh lên và nghe từng con chữ trôi vào tai của mình. Anh tận mắt thấy mấy dòng chữ đều sáng lên đủ thứ màu sắc, kể cả những hình vẽ bên dưới giống y hệt các hình trên tay của ba người kia. Còn duy nhất một hình còn sót lại, chính là một con mắt được lồng vào trong một hình tam giác, nó đang sáng lên một màu hồng, khác xa với màu của ba hình vẽ còn lại.
"Tay..tay...."
Wooseok ấp a ấp úng nhìn mấy vết trên tay mình từ đâu xuất hiện như có ai vẽ ra, hình vẽ cũng sáng lên một màu hồng, giống như trong quyển sách.
"Anh Wooseok, anh chính là người của Donghyun rồi!!!"
Minhee nắm lấy tay Wooseok, nhìn vào đôi mắt chỉ chứa sao trời của anh, cậu biết rằng Wooseok đã vô cùng hạnh phúc.
"Vậy, bây giờ chúng ta có thể đi được không?"
Wooseok ngước mắt nhìn Minhee, nhận lại từ cậu cái gật đầu.
"Đi kiểu gì chứ? Tụi mình chẳng có biết phép thuật gì cả, làm thế nào mà đi được?"
Hyungjun tự trách mình sau khi nghe Junho nói, cậu thở dài, tại sao lại quên ba cái chuyện này chứ?
"Tại sao mình lại ngu ngốc như vậy chứ..."
"Thôi nào đó không phải là lúc tự trách mình mà, biết là mọi chuyện rất gấp gáp bây giờ tự trách thì cũng đâu được gì..."
Trong lúc đó, quyển sổ không ai tác động mà tự lật qua một trang mới. Cả bốn người đều chứng kiến, những dòng chữ mới tự động xuất hiện, ánh lên một màu xanh ngọc khi được Minhee đọc lên.
"Cách đến Khu Rừng Tình Yêu."
"Khu Rừng Tình Yêu?"
Junho nói một cách thắc mắc, đó cũng là điều mà dường như mọi người đều muốn biết, chỗ đấy là như thế nào, có phải là nơi mà bốn người kia đang ở đấy không?
"Nếu quyển sách này đã viết lên như thế, chắc hẳn phải có gì đó liên quan đến bọn họ!!"
Minhee nói một cách chắc nịch, không quên nhìn biểu hiện của những người còn lại. Hyungjun đắn đo suy nghĩ, Junho lại có chút ngờ vực với lời nói của Minhee, Wooseok thì chờ đợi những từ tiếp theo trong quyển sách sắp xuất hiện.
"Chỉ cần nói tên một nửa của mình."
Wooseok đọc lên dòng chữ vừa hiện ra trong quyển sách, nhìn lên ba người em còn lại đang trố mắt nhìn mình. Anh định sẽ nói gì đó nhưng chưa kịp gì hết đã bị bọn nhóc kéo mình lại gần chỗ có một chiếc áo choàng đặt dưới đất, cùng với đó là một cái nón màu đen.
"Em đến đến ba, hãy làm theo điều quyển sách vừa nói, được không?"
Hyungjun vừa mấp máy môi đếm số, vừa nắm lấy tay của ba người còn lại.
"Một, hai, ba!"
Một, hai, ba vang lên rồi, bốn người đều nói tên một nửa của mình, nhưng vẫn chật vật đứng trong cái áo choàng nhỏ xíu đó.
Cả bọn nhìn nhau sau đó nhìn Hyungjun.
"Không lẽ em đếm nhanh quá hả? Làm lại một lần nữa nhé? Một, h....ah!!!"
Phụt.
Sau tiếng nói chưa tròn chữ của Hyungjun, xung quanh căn phòng giờ chỉ còn lại mấy hạt bụi phép bay tứ tung.
***
Donghyun khi tỉnh dậy đã gặp mình đang ngồi trên một chiếc ghế, tay bị trói lại. Mắt chưa kịp quen với ánh sáng đã nghe tiếng gọi tên mình.
"Geumdongie."
Mingyu khẽ kêu tên cậu khi thấy Donghyun đã thức dậy, đứa em nhỏ mừng rỡ nhìn anh, cậu muốn đứng lên thoát khỏi cái ghế này để chạy lại ôm anh ngay lập tức, nhưng không thể được.
"Không thoát ra được đâu."
Mingyu thấy Donghyun đang cố gắng tháo đống dây trên người liền khuyên bảo cậu. Donghyun nghe theo lời anh nói, cuối cùng cũng buông xuôi.
"Tại sao anh lại đến đây làm gì?"
Một lúc sau Mingyu nghe từ Donghyun một câu hỏi, trong đó lại có tiếng than trách.
"Anh chỉ định tới để hỏi phù thuỷ Han rằng rốt cục mình đã làm gì nên tội mà lại xảy ra những chuyện như vậy, nhưng lúc tới nơi anh đã không thấy ai cả, lúc tỉnh dậy đã thấy mình bị trói ở đây. Anh tỉnh dậy trước em, anh cũng không biết tại sao em được mang đến đây, cả anh Yunseong và Eunsang."
Chiếc ghế của Donghyun được đặt cạnh Mingyu, bên cạnh cậu là Yunseong, còn ở kế bên Mingyu chính là Eunsang.
"Thì ra tất cả mọi người đều bị mang đến đây."
Donghyun đến giờ khi nhìn xung quanh mới ngờ ngợ ra một lúc.
"Khu rừng này, anh từng nghe nói chính là Khu Rừng Tình Yêu."
Mingyu nhìn xung quanh nơi bốn người đang ngồi nãy giờ, cây cối ở đây dường như đã chết đi từ rất lâu bởi đất khô cằn không nuôi nổi chúng, nấm mốc mọc lên rất nhiều, cả trên chiếc ghế mọi người đang ngồi. Anh từng nghe phù thuỷ Han nói về nơi này, đây chính là chỗ để những kẻ phạm sai lầm chờ nửa kia của mình đến, có kẻ được được cứu, có kẻ ở đây mà chết vì chờ đợi.
"Chúng ta rốt cục đã phạm lỗi gì mà bị đày đến đây?"
"Anh cũng không hiểu nổi nữa, chỉ biết là chúng ta phải chờ đợi họ đến thôi."
Mingyu đau đầu khi nghĩ đến nguyên do, anh thật không biết chính mình đã làm gì sai.
"Trước lúc em đi, nhóm anh Hyungjun có đến tìm, kể chuyện của anh cho tụi em nghe. Anh ấy bảo anh đã báo hiệu cho anh ấy bằng một giấc mơ."
"Thật sự sao? Anh ở đây không thể sử dụng phép thuật, có lẽ trong lúc vừa đến đây anh đã nhớ đến cậu ấy nên mới xuất hiện trong giấc mơ của Hyungjun."
Mingyu ngẩng đầu nhìn lên trời, ngắm nhìn những vì sao.
"Em không nghĩ em sẽ được giải thoát đâu, anh Wooseok..."
"Anh tin nhóm của Hyungjun sẽ nói và giải thích cho anh ấy nghe thôi, em đừng bi quan quá."
Donghyun nói rồi lại ngập ngừng, Mingyu liền an ủi cậu, mặc dù chính mình cũng lo lắng.
Tất cả bọn họ chẳng biết làm gì ngoài chờ đợi phía trước sẽ có người đến để giải thoát cho mình.
***
"Anh Wooseok! Minhee!! Hyungjun!!!"
Junho gọi tên của ba người đồng hành cùng mình cách đây vài ba tiếng trước. Cậu sau khi cùng mọi người đi đến được đây, tỉnh dậy đã thấy không thấy ai, cũng không biết mình đã nằm ở đây bao lâu rồi.
Cậu dụi mắt nhìn xung quanh, bây giờ mới thấy rằng chỗ của mình nằm đây trông như thế nào.
Một khu rừng đầy hoa, tiếng chim hót và gió ngả mình trên những ngọn cây xanh, không khí vô cùng trong lành. Junho nãy giờ đang nằm trên một đệm cỏ tươi mát, không khí xung quanh êm dịu đến nỗi cậu không biết bây giờ là khoảng thời gian nào trong ngày.
Junho nhìn về các hướng, cậu hoang mang khi các ngã rẽ đều y hệt nhau. Đứng tại đó, Junho nhắm mắt mà chạy đại về một phía, sau đó mất hút về phía cuối đường.
Junho chạy đến trước một rừng toàn cây cổ thụ lớn, có một căn nhà nhỏ nằm đó. Nhìn vào cửa sổ của căn nhà, cậu thấy một bóng người người quen thuộc ngồi đó nhìn ra ngoài, bộ dạng nhàn hạ quan sát xung quanh, đưa tách trà lên môi nhâm nhi.
"Eunsang?"
"Không phải."
Người đó đáp lại cậu, một người có mái tóc đỏ và ngoại hình y hệt Eunsang, chỉ khác là có một cái vòng màu trắng trên đỉnh đầu, ở vai còn có một đôi cánh màu trắng.
"Cậu, cậu là ai?"
Junho ấp úng chờ nghe câu trả lời từ người đó.
"Tôi là thiên sứ hộ mệnh cho Eunsang, cậu ấy đang gặp nguy hiểm."
"Vậy thì, Eunsang đang ở đâu cậu có biết không?"
Cậu trai tóc đỏ lúc này mới ngước mặt lên nhìn Junho, chán nản mà chỉ tay về phía sau lưng mình. Đúng thật là người này rất giống Eunsang, nhưng tính cách thì khác hoàn toàn.
"Băng qua khu rừng sau lưng căn nhà này, cậu có thể thấy một lâu đài, Eunsang đang ở đó."
"Cảm ơn cậu, tôi phải đi ngay đây."
"Mà nè cậu kia!"
Junho nghe cậu ta gọi tên mình liền quay lại, sau đó thấy từ tay cậu ta xuất hiện một thanh kiếm màu đỏ, rồi đưa nó về phía Junho.
"Cậu bỏ quên đồ."
Junho ngờ vực nhìn người phía trước, tuy có khó hiểu nhưng vẫn nhận lấy.
"Cảm..cảm ơn."
Cậu nhanh chóng chạy mau đi, nhìn về phía trước khu rừng tối đen như mực, Junho hit một hơi thật sâu sau đó bước tới. Thanh kiếm trên vai càng vào tối lại càng phát sáng, đường đi phía trước càng lúc càng rõ hơn.
"Ah!"
Junho cảm nhận một bàn tay lạnh ngắt nắm lấy chân mình, cậu hoảng hồn mà ngã xuống phía trước, cậu cảm thấy tay mình dính thứ nước đặc sệt.
"Đầm lầy?"
Tay của Junho dính đầy bùn đất, cậu lại đứng lên trước khi ánh sáng của thanh kiếm dần tối đi, nhưng bù lại chính là đường đi ở phía trước đang có những ánh sáng le lói hiện ra. Một dáng người đứng trước miệng của khu rừng, giống như đang chờ ai từ lâu.
"Cậu...cậu...."
Junho run run khi nhìn thấy rõ khuôn mặt của người trước mình.
"Tôi đợi cậu lâu lắm rồi đó, chuẩn bị đấu với nhau chưa?"
Xoảng.
Thanh kiếm Junho cầm trên tay rớt xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip