Peko'conner
Tớ thích gió, cực kỳ thích gió.
Tớ thích thổi phù phù những bong bóng xà phòng để gió mang chúng bay thật xa, thích nghe tiếng chuông gió kêu leng keng leng keng mỗi buổi sáng, thích nhìn lá vàng nhờ gió mà rượt đuổi nhau dưới sân trường đầy rêu phong.
Tớ thích chạy hớn hở trên đồng cùng cậu mỗi chiều Chủ nhật, thích cái cách cậu gấp và cho một chiếc máy bay giấy hòa vào gió bay đi, thích luôn cả việc cậu cầm tay tớ bảo: “Cầm tay kẻo gió kéo nhóc đi!”
Tớ thích nhìn tóc cậu bị gió thổi bay tung lên, thích nhìn cậu nhăn nhó kéo lại áo khoác và cốc cho tớ một cái vào đầu: “Cười cái gì mà cười hả cô nương!”
Tớ thích gió, cực kỳ thích gió.
… Và thích cậu, cực kỳ thích cậu!
Nhưng tớ mong cậu đừng bao giờ là gió.
Là gió, cậu luôn có rất nhiều nơi để đến. Cậu có rất nhiều mối quan tâm ngoài tớ ra, này không đá banh thì cũng bóng rổ, không Toán, Hóa thì cũng game thâu đêm, không tụ tập bạn bè thì cũng rất nhiều cô bạn vây quanh yêu mến.
Là gió, cậu chẳng bao giờ dừng chân. Cậu đến và đi nhanh đến nỗi tớ không kịp đưa tay ra giữ, không kịp nói với cậu một lời nào, cũng chưa kịp hiểu rằng liệu có khi nào lòng cậu dành cho tớ không.
Là cậu sẵn sàng bỏ mặc tớ một mình và rời đi chỉ sau một cuộc điện thoại.
Là cậu vô tâm không nhìn ra tất cả những yêu thương của tớ dành cho mỗi ngày như thế.
Cũng không thấy việc tớ đã đứng một mình rất lâu trong đám đông hò reo cổ vũ cậu thi đấu, không thấy tớ đã buồn nghẹn lời khi cậu hí hửng nói về một người thứ ba, cũng đâu bao giờ biết những suy nghĩ mà tớ mãi chẳng dám nói lên lời.
Gió yêu tự do và những chuyến du ngoạn của mình. Tớ yêu gió và chờ đợi mãi một điều cũng mơ hồ như vậy…
Ngày cậu đi, tớ mỉm cười với nước mắt ở lại.
Nếu không thể giữ chân một ai đó, cách tốt nhất là để người ấy bước đi nhẹ nhàng. Và tớ buông tay với những điều mình không thể có, gác lại những yêu thương, dặn mình là cậu còn biết bao nhiêu chuyện để lo nơi chân trời xa xăm ấy!
“Tớ sẽ về!” - Cậu nói nhanh trước khi bước vào phòng cách ly. Không phải là một lời hứa hẹn, cũng chẳng phải bảo tớ chờ. Ô cửa kính nhòa theo từng bước chân cậu, cái dáng cao cao gầy gầy gắn bó với tớ biết bao lâu…
Loay hoay ngồi nghĩ, hôm nay nữa là đã được hai năm. Thời gian làm nước mắt tớ khô, nhưng chưa bao giờ khiến lòng tớ thôi nhớ cậu.
Vì Trái đất này tròn, nên những người yêu nhau rồi sẽ trở về cạnh nhau. Nhưng sẽ thế nào nếu chỉ là đơn phương? Và khi cậu về, cũng có phải là vì tớ đâu, tại Sài Gòn đủ sức níu chân cậu. Tớ thì đến tình yêu của mình cũng buông tay không thể giữ cơ mà…
Những chong chóng giấy vẫn quay nơi cửa sổ phòng tớ. Gió vẫn cứ thích vờn tóc tớ rối tung lên. Và lòng tớ, đến bây giờ vẫn chưa bao giờ nghĩ đến chuyện thay đổi.
Khi cậu về, một ngày nào đó, sẽ hiểu thôi…
Điều kỳ diệu của tình yêu
Đêm tối, không còn nhìn thấy cô ấy qua gương chiếu hậu nữa, nhưng tôi biết, cô ấy đang mỉm cười.
- Duy à, em nhờ anh một việc nhé...Trước mặt tôi lúc này không còn là một cô gái cá tính với đuôi tóc buộc lệch, quần áo kiểu tomboy, hành động thì lúc nào cũng mạnh mẽ như con trai nữa. Thay vào đó là khuôn mặt đỏ ửng, cúi gằm xuống bàn, hai tay áp chặt vào cốc cacao còn nóng hổi vừa được đưa ra. Nam Phương vụng về che dấu sự lúng túng cực “hiếm hoi” của mình bằng cách đưa cốc cacao lên nhấp một ngụm, trước khi (có vẻ như là lấy hết bình tĩnh) nhìn thẳng vào mắt tôi, phát biểu đầy hùng hồn:
- Em cần một partner trong đêm prom của câu lạc bộ vào cuối kỳ. Ờ, và thực ra thì em thấy anh đủ tố chất để có thể đồng hành với em đi tới buổi prom đó... Nếu anh có thể...
- Tuyệt vờiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii!
Tôi suýt đã hét lên như thế trong quán cafe đang yên tĩnh với bản Natalia bằng Piano rất nhẹ nhàng. Ý tôi là tại sao tôi lại đón nhận thông tin này với vẻ ngoài bình thản đến vậy, trong khi thực sự trong lòng tôi đang sung sướng cực kì. Nếu trước giờ tôi chưa tìm được “một cảm giác rất Yomost” thì có lẽ, là ngay lúc này cảm giác đó đang ào đến. Tôi chỉ hơi buồn cười với vẻ ấp úng của Nam Phương thôi. 100% là cô bé ấy đang sợ tôi từ chối mà không thể biết rằng, tôi khao khát lời mời này mãnh liệt đến thế nào. Rõ rồi! Nam Phương đâu biết tôi thích cô ấy! Mà còn thích nhiều nữa là đằng khác cơ.
***
Một buổi chiều đầy nắng, tôi và Nam Phương ngồi nghịch đống cát trước sân nhà mình. Tôi đang hì hục đào một đường hầm thật to và rộng theo ý Nam Phương để có thể đặt mấy con búp bê bằng đất sét cô ấy nặn được từ trưa vào đó, còn Nam Phương thì ngồi nhìn với vẻ thích thú. Thấy cô bé cười, tôi buột miệng:
- Sau này lớn anh cũng sẽ xây nhà cho em ở.
- Em ở cùng bố mẹ mà. – Đôi mắt cô ấy mở to nhìn tôi.
- Lớn cơ mà. Giống như bố mẹ anh và bố mẹ em bây giờ ấy. Họ làm đám cưới và về ở với nhau. Sau này anh cũng sẽ cưới em.
- Anh nói giống Việt Huy thế!
Việt Huy là tên ngồi cùng bàn với Nam Phương. Ngày nào đi học về cô ấy cũng kể về cậu ta, chuyện cậu ta cho kẹo, cho bút chì, cho giấy màu đẹp. Nghe nhắc đến tên hắn, tự nhiên người tôi nóng bừng, tức giận đi về nhà, bỏ dở đường hầm xuyên cát đang xây, mặc cho tiếng Nam Phương cứ í ới gọi lại. Năm đó tôi lên tám, còn Nam Phương sáu tuổi. Hmm, khó mà nói chuyện tử tế với nhau ở cái lứa tuổi ấy lắm.
Gia đình tôi chuyển nhà hai năm sau đó. Bố mẹ mua chung cư cách nhà cũ mười mấy cây số, tôi dù có nhớ cũng không làm sao gặp được cô ấy. Ngót mười năm sau, tôi và Nam Phương tình cờ gặp nhau ở một buổi ra quân của sinh viên thủ đô. Nam Phương của ngày xưa giờ đã là một thiếu nữ xinh đẹp rồi. Tự nhiên những kí ức về cô nhóc ngày xưa lại ùa về trong tôi. Chúng tôi xin số điện thoại và giữ liên lạc.
Dĩ nhiên rồi, tôi vẫn còn thích cô ấy lắm. Như hồi bé vậy. Duy chỉ có điều, lần này tôi sẽ không nói ra nữa. Đúng ra là, tôi định... trả thù chuyện hồi nhỏ ấy mà! Hì. Vậy nên, trái ngược với những suy nghĩ bên trong, tôi lại thể hiện một vẻ bề ngoài khá lạnh lùng và có phần “tưng tửng”. Chưa nhận lời cô ấy vội, tôi nhếch mép trước khi order một phần bánh kem hương dâu mà Nam Phương cực thích. Điềm đạm khuấy ly bạc sỉu, tôi ngước lên hỏi Nam Phương:
- Sao anh nhớ mới tuần trước em còn nói với anh vụ này em nằm trong ban tổ chức và không cần partner cơ mà. Có gì thay đổi à?
Nam Phương rục rịch trên chiếc ghế mây, vẻ khổ sở:
- Thì ban đầu tưởng là vậy, nhưng không ngờ khi trình lên nhà trường thì bên Câu lạc bộ MC cũng có 1 buổi prom như bọn em, chương trình cũng đặc sắc không kém, vậy là kết hợp luôn. Em từ ban tổ chức bị đẩy xuống làm chân lăng xăng do bên hội sinh viên cử người xuống điều hành nữa. Và chân lăng xăng thì buộc phải có partner ANH HIỂU KHÔNG?
“Cáu rồi!” – Tôi mỉm cười nghĩ bụng. Vẫn vẻ mặt vô cùng bình thản, cứ như là sắp từ chối vậy.
- Anh sẽ được trả công như thế nào đây?
- Trả công á? – Nam Phương Tròn mắt, toan bật lại, nhưng nghĩ gì đó lại thôi, ỉu xìu nhìn xuống bàn, khuấy khuấy ly cacao – Tùy anh.
- Là em nói đấy nhé! Còn bao nhiêu ngày nữa nhỉ? - “Ý là tôi có bao nhiêu thời gian để lên kế hoạch trả thù đây mà.”
- Cuối kỳ mà. Còn lâu. Nhưng anh có biết nhảy không đấy? Tham gia King and Queen mà không biết nhảy là không được đâu.
- Biết đủ để dẫn em không bị ngã là được chứ gì. Chuẩn bị đi nhé. Anh sẽ đòi thù lao bắt đầu từ ngày mai đấy.
- Hả???
***
Tôi có mặt trước cửa nhà Nam Phương đúng 7h sáng, bấm chuông và được mẹ cô ấy ra mở cửa. Từ ngày gặp lại Nam Phương, tôi vẫn tới thăm hai bác đều, ngồi nghe kể những câu chuyện thời hai nhà còn là hàng xóm. Thi thoảng còn được quà mang về nhà. Lúc là mấy trái ổi hái trong vườn, khi lại túi rau sạch nhà trồng được, bác bảo mang về cho mẹ tôi nấu. Nhiều lúc tôi cứ nghĩ quá lên, khéo khi mình cứ lấy lòng phụ huynh trước khi quay sang cô nhóc khó tính kia cho rồi. Ý nghĩ ấy làm tôi chợt bật cười không sao kìm lại được. Bạn không biết đâu, tình yêu đôi khi làm cho con người ta trở nên khó hiểu thế đấy!
Nam Phương xuống nhà với mái tóc rối còn chưa kịp buộc, nhìn tôi vẻ “căm thù” vì phá tan cơn ngủ nướng của cô ấy. Phụng phịu chào bố mẹ và miễn cưỡng leo lên sau xe, không quên nhéo tôi một cái vào lưng đau điếng:
- Em bảo anh là sáng nay em lên thư viện còn gì, sao còn sang đón em. Nếu không vì sợ mẹ thì em đã không đi cùng anh rồi. Mẹ cứ áy náy mãi chuyện bắt anh phải chờ 30 phút.
- Haha. Chẳng nhẽ em không có chút áy náy nào sao? Không nhớ anh nói là kể từ hôm nay sẽ đòi thù lao à?
- Nhưng thù lao là gì mới được chứ?
- Đây! Thù lao đây còn gì. Trong những ngày tiếp theo cho đến prom, sáng nào em cũng phải dậy sớm cho anh. Anh sẽ qua đón đi học. Con gái mà cứ ngủ nướng, không xấu hổ à?
- Kệ emmmmm. Anh đòi thù lao kiểu gì vậy? Không tính không tính.
- Thế thì thôi nhé. Không làm partner nữa nhé! Quay xe lại trả em cho bố mẹ nhé!
- Khônggggg! Anh là đồ đáng ghét nhất quả đất! Nếu không lỡ hứa với lũ bạn hôm đó sẽ có bạn nhảy thì em cũng chẳng thèm nhờ anh.
Nam Phương đấm thùm thụp vào lưng tôi. Nhìn vào gương chiếu hậu khuôn mặt nhăn lên vẻ khó chịu của cô ấy, tôi chợt mỉm cười. Ai mà ngờ được sau ngần ấy năm chúng tôi lại gặp lại và thân thiết thế này chứ. Kí ức về thời thơ ấu với Nam Phương lúc nào cũng được tôi cất vào góc sâu nhất của trái tim, không một ai biết. Chỉ thi thoảng nhớ lại về nó, về hình ảnh một cô nhóc hàng xóm dễ thương, người mà tôi “thầm thương trộm nhớ” suốt từ hồi còn bé xíu. Ai mà ngờ được, cho đến giờ tôi vẫn còn thích cô ấy nhiều thế này cơ chứ!
***
Đều đặn, sáng nào tôi cũng tới đón Nam Phương đúng giờ, và hầu như lần nào cũng là khuôn mặt phụng phịu, chau mày đáng yêu và câu nói quen thuộc: “Em ghét anh. Sao anh cứ bắt em phải dậy sớm thế này. Em không đi prom nữa cho rồi.” Tôi cốc vào cái trán bướng của cô ấy một cái rồi cười xòa. Hì. Hay thật, ai bảo con trai không nhỏ nhen nào. Chỉ vì hồi bé cô ấy chẳng thèm quan tâm đến tôi mà giờ tôi lại “nhẫn tâm” kéo con sâu ngủ là cô ấy ra khỏi đống chăn nệm đầy cám dỗ đó, chắc ghét tôi lắm đây. Tôi chở cô ấy đi ăn sáng, rồi lượn lờ qua mấy con phố quen nhân lúc chưa đến giờ cao điểm. Ngồi sau xe, Nam Phương gục đầu vào lưng tôi ngủ một cách ngon lành. Trời lạnh nhưng người tôi lại nóng ran. Có cảm giác như từng nhịp thở của cô ấy cứ đốt cháy tôi vậy. Tim đập nhanh, rộn ràng như nhảy lô tô khiến tôi cũng không hiểu chính mình nữa.
Công việc ở phòng thiết kế không hề đơn giản với một tên lính mới tò te như tôi. Ở công ty không lúc nào là rảnh rỗi, hợp đồng cứ chốc chốc lại được mang đến đặt trên chỗ làm việc. Ngó sang bên cạnh, mấy thằng đồng nghiệp cũng chẳng khá khẩm hơn, cứ nhìn nhau ngao ngán. Đêm nào cũng thức khuya để hoàn thành nốt việc còn tồn đọng trước khi đi làm vào sáng mai. Hầu như máy tính phải để render cả đêm không nghỉ. Hai ba giờ sáng mới chợp mắt được tí, một thời gian như vậy khiến tôi hốc hác hẳn.
- Hay từ mai anh đừng tới đón em nữa nhé!
Nam Phương đứng bên cạnh, chần chừ mãi không chịu lên xe, cứ nhìn chăm chăm vào tôi, mà đúng hơn là nhìn đôi mắt gấu trúc thâm sì, dù đã đeo kính để che nhưng vô ích. Giọng điệu không còn khó chịu, nạt nộ như trước nữa. Hình như cô ấy đang lo cho tôi thật thì phải. Tôi mừng đến phát điên, nhưng còn giả bộ:
- Sao lại không tới. Em định ăn quỵt thù lao à?
- Không phải, tại anh làm việc nhiều như thế, sáng còn dậy sớm đưa em đi học thế này thì mệt lắm. Từ mai em sẽ tự đi.
- Không sao. Công việc ngập đầu như thế nhưng chẳng hiểu sao cứ nhìn thấy khuôn mặt xấu xí vì ngái ngủ của em là anh hả hê lắm, stress biến đi đâu ấy. Haha.
“Đáng ghét!” - Nam Phương quắc mắt lườm tôi rồi lên xe, không quên nhéo tôi một cái thật đau. Và sau hành động quen thuộc ấy, cũng rất tự nhiên, cô ấy cho tay vào túi áo tôi khiến cho tôi giật mình sững lại hồi lâu. Nói chính xác là tôi như không tin vào những gì đang diễn ra. Nhưng nụ cười của Nam Phương mà tôi nhìn thấy qua gương chiếu hậu, nụ cười hiền trong khi mắt vẫn nhắm nghiền, áp khuôn mặt xinh xắn vào vai tôi, tôi biết mình không mơ.
- Cái mặt em lên ảnh trông lừa tình dã man.
Tôi nhìn vào máy ảnh rồi ngước lên nói với Nam Phương. Cô bé xịu mặt, toan chạy đến đòi xem ảnh, nhưng thấy tôi nói vậy lại tỏ ra giận dỗi, quay lưng bước đi mà không thèm đợi tôi. Bật cười, tôi đành phải chạy lại làm lành:
- Anh đùa mà. Em là mẫu xinh nhất anh từng gặp đấy.
Tôi lại đưa máy ảnh lên chụp thêm một kiểu nữa, bắt đúng khoảnh khắc điệu cười mím chi của cô ấy, trông đáng yêu vô cùng. Lâu lắm mới có một ngày chủ nhật rảnh rỗi, tôi rủ Nam Phương đi chụp ảnh ngoài trời. Dân thiết kế như bọn tôi, lèo tèo vài ba đứa con gái thì không tính làm gì, chứ là con trai thì ngoài công việc còn hai sở thích khác nữa. Một là guitar, hai là nhiếp ảnh. Trước giờ tôi rất ít khi chụp mẫu là con gái. Tôi thích chụp phong cảnh hơn. Nhưng từ ngày gặp lại, và yêu Nam Phương, không hiểu sao tôi rất thích chụp hình cô ấy. Bức ảnh nào trông Nam Phương cũng xinh như thiên thần vậy.
- À anh này...
Nam Phương nói trong lúc tôi đang xoay chỉnh lens. Vẫn cố nhá một kiểu trước khi hạ máy ảnh xuống:
- Sao em?
- Chuẩn bị prom rồi đấy. Haha.
- Prom thì prom chứ sao. Sợ anh không dám đi hả? Chỉ sợ em không chịu cho anh đi cùng thôi – Tôi bật cười và tiếp tục giơ máy ảnh lên – Thứ mấy nhỉ?
- Tối thứ ba ạ.
Flash. Tôi sững người, hạ máy ảnh xuống.
Tối, tôi ngồi edit ảnh chụp được hồi chiều. Gần 200 tấm mà không phải bỏ tấm nào, cũng không cần chỉnh sửa nhiều. Tâm trạng khá ngổn ngang với nhiều dự định sắp phải bỏ lỡ, tôi nhấp một ngụm cafe đen đắng ngắt. Tối thứ ba tuần này tôi có hẹn với khách hàng quan trọng từ Sài Gòn ra. Công ty đã book sẵn lịch, cũng chỉ còn 2 ngày nữa, không thể nào thay đổi được. Là lính mới, không lý gì tôi lại có quyền bỏ ngang hay dời lịch, cũng không thể chuyển cho người khác.
- Mày giúp tao gặp khách hàng vào tối thứ 3 nhé. Tao có việc đột xuất, không hủy được – Tôi gọi điện cho Minh – chiến hữu thân thiết nhất của mình trong công ty.
- Việc gì mà lại quan trọng hơn việc này? Bận thì mày phải nói sớm chứ. Bên kia cũng đã có contact của mày, phương án cũng lên hết rồi, tao giúp kiểu gì được. Đừng làm sếp thất vọng. Công ty kì vọng vào vụ này lắm đấy.
- Tao biết.
Nhưng còn Nam Phương? Ông trời đúng là chơi khó tôi mà. Ai mà lường trước được buổi prom của cô ấy lại trùng vào thứ 3 cơ chứ. Không thể hủy hẹn với khách hàng, càng không thể không đi cùng Nam Phương. Thật là tiến thoái lưỡng nan. Ngày thứ 2 trôi qua một cách chậm chạp nhất tôi từng thấy. Vừa làm việc, tôi vừa phải nghĩ xem nên giải quyết tình huống này thế nào. Đời là vậy, được bên này lại mất bên kia, chẳng bao giờ cho được trọn vẹn. Cuối ngày, tôi quyết định bấm điện thoại gọi cho khách hàng, xin hủy hẹn. Thôi thì, chọn thiên thần của tôi vậy.
Nam Phương is calling.
- Anh ơi – Giọng cô ấy buồn rầu.
- Có chuyện gì vậy em?
- Prom lại delay anh ạ. Chuyển sang thứ 6. Chán thế. Làm em hí hửng chọn váy suốt mấy hôm nay.
- Ơ... Vậy còn... Thôi chờ nhé, anh tan làm rồi, anh qua nhà em bây giờ đây.
- Vâng. Bye anh.
Chuyện gì đang xảy ra vậy? Tôi đúng là có quý nhân phù trợ mà. Đang chuẩn bị gọi cho khách hàng thì Nam Phương lại gọi trước. Cô ấy đúng là thần hộ mệnh chỉ mang đến những điều tốt đẹp cho tôi thôi. Trời không phụ lòng người tốt là đây. Yêu thiên thần của tôi quá.
***
Buổi gặp mặt với khách hàng diễn ra rất tốt đẹp. Khỏi phải nói tôi vui như thế nào. Đây là hợp đồng lớn nhất trong những hợp đồng tôi mang về cho công ty. Vừa ra khỏi văn phòng thì Minh gọi điện:
- Tình hình sao mày?
- Ổn cả. Tao đã ra tay mà còn phải lo sao?
- Thôi đi ông tướng. Không nhờ Phương thì còn lâu mày mới chịu đi. Cô bé ấy, đúng là “quân lệnh như sơn”, nhỉ? Haha
- Là sao? Tao không hiểu.
- Ơ, thì tao gọi cho Phương, hỏi có biết mày đi đâu vào thứ 3 không mà đòi hủy hẹn...
Tôi như rơi cái bụp từ trên cao xuống đất vậy. Không còn kịp nghe Minh nói thêm gì nữa, tôi phóng thật nhanh đến địa điểm dự kiến của buổi prom mà lần trước Nam Phương nói. Tiệc đã tan, mọi người bắt đầu ra về. Hóa ra prom không hề bị hủy. Chính Nam Phương dùng cách này để nói dối tôi, cô ấy không muốn vì mình mà ảnh hưởng tới công việc của tôi. Những tưởng là do tôi may mắn, nhưng kì thực không phải.
Cô ấy kia rồi...
Vẫn tóc buộc cao, quần jeans và cardigan giản dị, không cầu kì, không make up, cũng không có bộ đầm xúng xính sặc sỡ như những cô bạn của mình. Và không có partner – là tôi...
-NamPhương!
- Ơ, anh – Cô ấy reo lên - Gặp khách hàng thế nào rồi? Ổn cả không?
- Sao em bảo anh...
- Hì, có gì đâu. Chuyện nào quan trọng hơn thì phải ưu tiên chứ. Em không sao mà.
Không sao gì chứ. Hủy thi trong khi đã đăng kí King and Queen. Chuẩn bị những điệu nhảy cách đây cả tháng, nhất là khoe sẽ mang theo bạn nhảy và cuối cùng lại đi một mình. Tôi biết, Nam Phương rất mong chờ buổi prom này, thế mà tôi lại không thể đi cùng cô ấy như đã hứa...
- Anh xin lỗi.
- Ngốc à. Sao lại xin lỗi em. Không phải em lo cho anh đâu. Em sợ nếu anh bị cho nghỉ việc thì sẽ rầu rĩ suốt ngày, rồi không có ai đưa em đi ăn sáng, mua hoa và gấu bông cho em, không dậy sớm chở em đi học nữa. Không phải thế sao? Haha.
Tôi ngạc nhiên nhìn cô ấy, thật lâu. Cô bé ấy, đã lớn thật rồi. Không còn hờn dỗi, cố chấp như xưa. Biết đánh đổi điều cô ấy muốn để mang lại may mắn cho tôi.
Tình yêu thật diệu kỳ. Nó có thể khiến người ta quên đi bản thân mình vì người khác. Cả tôi và cô ấy đều sẵn sàng từ bỏ niềm vui và đam mê của mình, chỉ để khiến cho người mình yêu được hạnh phúc.
Thật diệu kỳ, vì nó khiến cho những điều nhỏ bé trở nên đặc biệt, điều đơn giản trở nên ý nghĩa, như giây phút này đây. Diệu kỳ biết bao, khi hai trái tim cùng chung nhịp đập, khi tâm hồn hòa quyện buông lơi, ánh mắt rạng ngời và lòng đang bối rối...
Đáp lại cái nhìn chằm chằm của tôi, Nam Phương tinh nghịch nghiêng đầu: “Nhìn gì?”, rồi bẹo má tôi một cái, không để tôi nói thêm gì nữa, vội ngồi lên sau xe.
Vẫn vậy. Nhẹ nhàng tựa đầu vào lưng tôi. Vòng tay cho đôi bàn tay nhỏ xinh vào túi áo khoác của tôi. Đêm tối, không còn nhìn thấy cô ấy qua gương chiếu hậu nữa, nhưng tôi biết, cô ấy đang mỉm cười.
Hẳn rồi.
Vì tình yêu, có thể làm nên điều kì diệu mà, phải vậy không?
Cỏ dại
Tình yêu của em cũng như loài cỏ dại không hương ấy. Với tình yêu em không mơ ước phú quý giàu sang, em không tham vọng tiền tài địa vị.
Em hỏi anh tình yêu của anh như điều gì? Anh trả lời như trời, như biển. Anh hỏi lại em điều đó. Em ngồi mơ màng: “Tình yêu của em như cỏ dại”.
So với đại dương, so với trời, ngọn cỏ của em bé nhỏ đến nhường nào anh nhỉ? Nếu dùng phương pháp Toán học thì không biết cỏ chiếm được bao nhiêu? Nhưng em tự hào tình yêu của em cũng giống như cỏ dại, mỏng manh mà mãnh liệt.
Người đời chỉ gọi chung chung bằng cái tên cỏ dại. Ngọn cỏ lớn lên tự nhiên, nơi nào có đất là cỏ mọc. Cỏ không chê đất cằn hay màu mỡ, không kén chọn nơi bằng phẳng hay núi đá ghập ghềnh. Chỉ cần nơi đâu có đất là thấy cỏ. Cỏ mọc trên đồi, trên bờ mương, ven đường, cạnh những dòng sông, dọc những triền đê dài tít tắp. Thậm chí chỉ một nhúm đất bám trên khe núi đá người ta cũng có thể nhìn thấy cỏ.
Cỏ không khước từ mảnh đất nào dù là vùng quanh năm nắng nóng hay nơi mưa lũ triền miên. Cỏ không lụi tàn dù là mùa đông lạnh lẽo hay nắng gắt oi nồng của những ngày mùa hạ. Cỏ có thể chết vì lửa làm thiêu rụi nhưng trên chính mảnh đất mà cỏ chết người ta lại thấy cỏ hồi sinh. Cơn lũ đi qua có thể làm cây lớn đổ, hoa tan nát, nước ngập trắng mênh mông nhấn chìm cỏ. Nhưng khi lũ qua, nước rút người ta nhận ra cỏ vẫn còn ở đó.
Cỏ mọc, sống và chết đi bằng bản năng của chính mình. Chẳng như hoa hồng, hoa cúc được bàn tay người chăm sóc, tỉa tót từng nhành cây ngọn lá. Ấy thế mà cỏ vẫn sống, tự tin ngẩng đầu mà sống. Cỏ cứ vươn mình đứng dậy bằng sức mạnh của thân hình mỏng manh. Nhìn thấy cỏ người ta cảm nhận được sức sống tràn đầy ở đó.
Cỏ trải màu xanh dài vô tận trên mọi miền của đất. Cỏ làm cho trời đất đẹp hơn bởi một màu xanh bất diệt. Cỏ không nổi bật như đóa hướng dương vàng rực rỡ, như đóa hồng nhung màu đỏ thắm, nhưng cỏ ngút ngàn màu xanh sự sống. Cỏ làm nền cho những loài hoa kiêu sa khoe sắc đẹp. Cỏ âm thầm.
Đã bao người đặt bàn chân mình lên cỏ. Cỏ hiền lành nhận lấy đau thương nhưng không dám biến thân mình thành gai nhọn làm thương tổn lại những bàn chân vô tình ấy. Để rồi, người đời chỉ thấy bàn chân mình mềm trên cỏ, cỏ vỗ về, ôm ấp.
Tình yêu của em cũng như loài cỏ dại không hương ấy. Với tình yêu em không mơ ước phú quý giàu sang, em không tham vọng tiền tài địa vị. Em yêu vì bản năng của mình mách bảo. Có đôi lần trong chuyến hành trình đầy nhọc nhằn của tình yêu đó, em bị đau, nhưng không có nghĩa là em chùn bước hay dừng lại. Em vẫn vươn lên sau những vùi dập để chứng minh sức sống và tình yêu mãnh liệt của mình, như người ta thấy cỏ là thấy sự sống vậy.
Vì thế dù đi bất cứ phương trời nào, mỗi khi nhìn thấy cỏ anh anh sẽ đều cảm nhận được tình yêu của em.
Hãy kiên nhẫn! Yêu thương sẽ đến!
Cuộc sống này không bằng phẳng cũng không quá gồ ghề như bạn nghĩ đâu nhé...... Đơn giản chúng ta tận hưởng cuộc sống này thế nào mà thôi.
Bạn đã đủ kiên nhẫn để đạt được nhưng điều bạn muốn hay đủ kiên nhẫn để cố gắng làm vui lòng ai đó chưa?
Kiên nhẫn như một lời giải đáp cho những thành công lâu dài…
Bạn đã bao giờ đủ kiên nhẫn khi ngồi nhà nghe lời dặn dò hay lời tâm sự của bố mẹ hàng giờ chưa? Thay vì việc ấy bạn lại sẵn sàng ngồi hàng giờ trước máy tính đợi với dòng chữ "loading" bộ phim có diễn viên đẹp trai mà bạn thần tượng bấy lâu.
Bạn đã bao giờ đủ kiên nhẫn nghe lời giải thích của ai đó khi họ đã nhận ra sai lầm thay vì quay mặt đi và trách móc họ? Tại sao lại không tạo cho họ cơ hội hay chính bạn đã không tạo cho trái tim mình đón nhận những yêu thương? Những bức tranh tâm hồn bạn vẫn còn thiếu nét hãy lấp đầy nó bằng sự kiên nhẫn chờ đợi và đón nhận yêu thương bạn nhé.
Bạn đã bao giờ đủ kiên nhẫn làm xong một bài toán khó hay kiên nhẫn vẽ xong bức tranh còn đang dang dở chưa? Điều ấy cũng như bạn đã không để những yêu thương đến với cuộc sống không bị gián đoạn hay làm lỗi nhịp trái tim ai đó mà cứ vô tình quay đi hay một lá thư viết vội chưa kịp trao.
Bạn đã bao giờ đủ kiên nhẫn để chờ đợi ai đó reply tin nhắn của mình lúc nửa đêm vì chỉ thực sự muốn xem mình là ai trong trái tim họ hay chỉ là không thấy nhắn lại là nghĩ rằng là mình đã thất bại và nhắn lại “mình đùa đó”? Hãy kiên nhẫn chờ đợi bạn à... khi đã nói ra cảm xúc và trao tặng yêu thương tới ai thì hãy để ai kia biết và kiên nhẫn chờ đợi vì bên kia có thể họ cũng đang chờ tín hiệu xanh từ phía bạn. Nhưng nếu ngược lại, yêu thương ấy không quay trở lại như bạn mong chờ thì cũng đừng buồn bạn nhé! Hãy kiên nhẫn vì trong cuộc sống yêu thương này sẽ có lúc dấu yêu tìm tới với bạn và đem tới hạnh phúc mơ ước. Đó cũng chính là những thành công tuy nhỏ nhoi nhưng thật ý nghĩa trong cuộc sống.
Đôi khi mắc những sai lầm trong cuộc sống và dường như cảm thấy tuyệt vọng và tìm về tới mái ấm gia đình, nhưng khi nhận được lời căn dặn của bố mẹ chỉ trong vài phút là bạn đã thấy phát ngán và đứng dậy vượn cớ: “Con phải đi học đây, hôm nay con nhiều bài tập lắm”. Hãy tự hỏi bản thân bạn đã bao giờ thế chưa... và đã bao giờ bạn nhận thấy nỗi buồn thẳm nơi trái tim, chứa đựng trong đôi mắt bố mẹ lúc ấy chưa?
Và bạn có biết như vậy lòng kiên nhẫn trong bạn đã mất dần đi. Đón nhận lời khuyên của gia đình hay của những người xung quanh bạn chính là một món quà trong cuộc sống, là một cách giản đơn nhất tạo nên con người bạn hay vẽ lên bức tranh tâm hồn trong bạn. Muốn cuộc sống đẹp như trong những giấc mơ của bạn, bạn cần kiên nhẫn đón nhận những lời khuyên hay lượm nhặt những “bức tranh cuộc sống đời thường” để tiến gần hơn với thành công, tiến gần hơn tới những yêu thương cuộc sống. Cũng đừng để lòng tự ái của mình cản đường yêu thương khi có ai đó góp ý cho bạn. Bạn à, trong cuộc sống không phải thành công nào cũng tự tìm tới ta trên con đường bằng phẳng mà không có những bàn tay dang rộng vực ta dậy khi ta thất bại hay có ý định từ bỏ dễ dàng.
Hãy kiên nhẫn đón nhận yêu thương bạn nhé!
Một khoảnh khắc và cả cuộc đời
Cuộc sống chẳng là gì, nhưng một khoảnh khắc lại có thể làm nên tất cả!
Có khi cuộc sống không là gì cả nhưng một khoảnh khắc lại là tất cả! Và những khoảnh khắc ấy là những miếng ghép cho cuộc sống, dần dà chúng hiện lên theo năm tháng tạo nên một bức tranh to hơn, rộng hơn mà khi càng khôn lớn, con người ta ai cũng muốn vẽ lên đó những gam màu tươi sáng nhất định.Khoảnh khắc ấy là nước mắt…
Khi lắng nghe tiếng khóc chào đời của bạn, cha mẹ bạn đã khóc, vì có một sinh linh bé nhỏ đã chào đời. Trong khoảnh khắc linh thiêng ấy, bạn là món quà mà tạo hóa ban cho cuộc đời, để cha mẹ thêm yêu thương gắn bó, cho một nụ cười nhăn nheo trên đôi mắt ông bà. Một khoảnh khắc tạo nên cuộc đời…
Khoảnh khắc ấy là niềm vui…
Khi bạn nói nói được một từ đầu tiên, cha mẹ đã rất vui. Đó là vì bạn đã bắt đầu gõ cửa một thế giới mới. Những tiếng đầu tiên, ôi thiết tha làm sao. Trẻ con dễ thương bởi giọng nói của chúng, những từ ngữ trong sáng, làm bố mẹ quên đi cả những nỗi vất vả cực nhọc đời thường. Một khoảnh khắc vượt lên trên cuộc đời…
Khoảnh khắc ấy là nỗi buồn…
Khi bạn thất bại trong kì thi học sinh giỏi, bạn đã khóc và nghĩ rằng chưa bao giờ lại thấy buồn và thất bại như thế này. Nhưng rồi cha mẹ vẫn bên bạn, động viên an ủi bạn, cho bạn hơi ấm, tình thương cũng như một chỗ dựa để bạn có thể vững bước hơn nữa trên đường đời. Một khoảnh khắc khắc sâu trong tim rằng cả cuộc đời đâu mãi chỉ có niềm vui…
Khoảnh khắc ấy là sự tin tưởng…
Đó là ngày nhận tin báo con đỗ Đại học, mẹ đã cố gắng dành dụm đủ tiền để con lên thành phố học. Mẹ lo cho con, cuộc sống nơi thành thị, rời xa vòng tay cha mẹ. Liệu con có làm được không? Mẹ yên tâm, con sẽ làm được. Chim non sẽ cất cao đôi cánh, bay khỏi tổ và đi đến với bầu trời tự do phải không mẹ? Cha không nói gì nhưng trong mắt cha là niềm vui, là sự tin tưởng rằng con sẽ làm được và làm tốt đúng không ba? Một khoảnh khắc mở ra một cánh cửa mới trong hành trình gian nan đi đến cuối con đường mang tên Cuộc Đời…
Khoảnh khắc ấy là sự yêu thương…
Chứng kiến đứa con bé bỏng ngày nào lớn khôn, giờ đã thành cô dâu, chú rể rồi, mẹ đã khóc thầm. Những giọt nước mắt hạnh phúc khi mà mẹ tin rằng đàn con của mẹ nay đã lớn khôn, đã bay đi xa. Nhưng mẹ ơi, tổ ấm nơi này vẫn luôn là mái nhà của chúng con. Chúng con vẫn sẽ luôn hướng về tổ ấm này. Vì nơi ấy con biết vẫn có vòng tay cha mẹ vỗ về… Con tin tưởng người đàn ông này, con tin tưởng người phụ nữ này, người sẽ mang lại hạnh phúc trong suốt phần đời còn lại cho con. Vậy nên cha mẹ hãy yên tâm nhé! Con lớn rồi!
Một khoảnh khắc mà những niềm vui, nỗi buồn giao nhau, hòa quện, trộn lẫn trong cuộc đời… Khoảnh khắc ấy là sự mất mát…
Sự lớn khôn của con đổi lấy những nếp nhăn trên vầng trán cha, những sợi bạc trên mái đầu mẹ. Và khi con cái đã lớn khôn, cha mẹ ra đi, cho đến lúc này mới được nhìn thấy nụ cười mãn nguyện trên môi cha. Vì cha biết con đã sống tốt và làm được những gì cha mong ước. Nhưng con biết cha mẹ sẽ dõi theo chúng con, vẫn sẽ yêu thương các con như ngày nào…
Khoảnh khắc ấy chỉ trọn vẹn một nỗi buồn. Một nỗi buồn cho một cuộc sống tiếp diễn…
Lá rụng về cội… Và khi chiếc lá rụng về nơi vốn sinh ra nó, ấy là kết thúc một chu trình cuộc đời. Nhưng hãy biết rằng bức tranh này sẽ lại có những thế hệ tiếp theo vẽ tiếp. Làm cho nó rộng hơn, sáng hơn và tươi hơn bao giờ hết.
Nhưng rồi trong số những gam màu sáng, hãy có những gam màu tối đan xen, để tổng thể bức tranh không quá chói lòa, chỉ vừa vặn đủ để có một nụ cười…
Cả cuộc sống chẳng là gì, nhưng một khoảnh khắc lại có thể làm nên tất cả!
Trân trọng cuộc đời để thấy yêu thương nhiều hơn bạn nhé!
.Hãy cho Em thuê một góc trong trái tim Anh
♥♥♥
..Một góc nhỏ nằm sâu khuất nhất
...Không ồn ào, náo nhiệt
..Không một chút ánh sáng ..tăm tối nhất
em thuê một góc trái tim anh nhé
26/03/2012 17:51 | 77 lượt xem..Hãy cho Em thuê một góc trong trái tim Anh
♥♥♥
..Một góc nhỏ nằm sâu khuất nhất
...Không ồn ào, náo nhiệt
..Không một chút ánh sáng ..tăm tối nhất
..Không có niềm vui
..Không có hoa
...Không có tình yêu
...Không có sự bình yên ...
...Không có niềm tin
..Không có sự dịu dàng, ấm áp
...Một nơi lạnh lẽo vô cảm
...Vì sao ư ?
♥♥♥
..Vì Em muốn mình thay đổi góc khuất đó của Anh
♥♥♥
...Em sẽ mở 1 bản nhạc nhẹ vào mỗi buổi sang Anh thức dậy
...Em sẽ trồng hoa, loài hoa mà Anh yêu thích nhất
...Em sẽ mang tiếng cười cho căn phòng trống trải ^^
...Em sẽ xoa dịu nỗi đau trong góc khuất của Anh 1 cách nhẹ nhàg , êm ái
..E sẽ thắp lên nhữgngọn nến niềm tin và mãi che chở cho nó không bị tắt
...E sẽ làm ấm góc khuất lạnh lẽo của anh bằng sự ấm áp của em ..
.Em sẽ mở tung cánh cửa tình yêu của anh để anh đón nhận tình yêu và cho đi tình yêu của mình ^^
..R'sẽ có 1 cô gái dịu dàng nhất, yêu anh nhất bước vào và đủ sức làm ấm cả con tim anh, đủ sức thắp bừng lên ngọn lửa niềm tin trong anh
..E sẽ nhẹ nhàng bước ra góc khuất trái tim anh, và ra khỏi con tim Anh
♥♥♥
..Em sẽ như con gió vô tìh , vô tìh đến làm mát cuộc đời Anh trog thoág giây
♥♥♥
...1ngày nào đó không có sự buồn phiền trong anh, không có sóng gió trong trái tim anh ..
♥♥♥
Liệu anh có còn nhớ người thuê 1 góc trái tim anh ?
Người thay thế anh
Anh có thể rời xa em, xa mãi mãi. Nhưng gia đình và bạn bè mãi bên cạnh em.
Cuộc vui nào cũng có giờ kết thúc.
Tình yêu nào cũng có lúc chia ly.
Em và anh không phải là 2 người ngoại lệ.
Tình yêu đến nhanh, kết thúc cũng nhanh. Rồi sẽ có một ngày chúng ta tìm được tình yêu mới. Đừng nói rằng "anh sẽ chẳng yêu ai nữa", không ai tin điều đó đâu anh. Em cũng vậy, em sẽ còn yêu, yêu nhiều nữa.
Trong thời gian ngắn ngủi khi anh và em rời xa nhau, anh đã tìm được người thay thế em chưa? Còn em thì đã tìm thấy rồi, người đó thật hoàn hảo, luôn bên em từ trước đến nay mà em đã không quan tâm, đã lãng quên. Nghe đến đây có lẽ anh nghĩ em "cả thèm chóng chán" phải không anh? Không sai, em "thèm" cảm giác được yêu thương, được chia sẻ và em "chán" cảnh đau buồn, tẻ nhạt và tràn trề nước mắt đó rồi. Giờ đây anh sẽ được thay thế bằng người đó.
Không còn anh gọi dậy mỗi sáng nữa, mà thay thế vào đó là mẹ em.
Những lúc muốn ôm chầm lấy ai đó, thèm hơi ấm từ một người. Mẹ sẽ dang rộng cánh tay đón em vào lòng. Và đương nhiên, cánh tay đó đã thay thế vòng tay của anh.
Những lúc nước mắt em rơi, người dỗ dành em là mẹ. Là mẹ chứ không phải anh.
Em không chịu ăn nhiều, không chịu uống thuốc, không chịu mặc ấm. Khi ấy, người la mắng em sẽ là mẹ, không phải là anh.
Vâng, là mẹ, mẹ đã thay thế anh trong em. Những thói quen yêu thương mẹ dành cho em tốt hơn anh. Nhưng chưa hết, mẹ chỉ là một phần trong anh.
Những lúc tủi hờn, lúc muốn tâm sự, lúc em cần một bờ vai vững chắc. Khi đó ba em xuất hiện. Một bờ vai, một chỗ dựa tốt cho em. Và đương nhiên rồi, ba có thể làm nhiều hơn những gì anh làm cho em.
Lúc em vấp ngã, lúc em cần lời khuyên, ba luôn là lựa chọn số một.
Đấy là khi buồn, em có ba có mẹ kề bên. Em không còn cần anh nữa. Đâu phải chuyện gì em cũng có thể nói với ba mẹ, đấy là lúc bạn bè em xuất hiện. Họ bên em, chia sẻ cùng em, làm cho em vui, kéo em ra khỏi góc tối.
Những thắc mắc trong chuyện học hành em không cần hỏi anh nữa, vì bạn bè em thừa khả năng giúp em.
Và giờ em nhận ra, mất anh không phải là mất tất cả. Bên cạnh em còn rất nhiều người quan tâm, yêu thương em hơn anh. Anh có thể rời xa em, xa mãi mãi. Nhưng gia đình và bạn bè mãi bên cạnh em. Yêu anh, em đã bỏ quên mất họ, trong mắt em chỉ còn có anh, nhưng giờ đây, với em anh không còn là duy nhất.
Nhưng anh có thấy không? Anh có biết anh quan trọng như thế nào với em không? Một mình anh mà biết bao nhiêu người mới thay thế được. Họ đã thay thế anh, nhưng toàn bộ những gì về anh họ không làm được hết. Vì sao ư? Vì anh là anh, vì không có ai nói "anh yêu em" hay cũng chẳng có ai trong số họ để em có thế nói "em yêu anh" được. Cuộc sống không hoàn hảo và dù có nhờ họ lấp đi chỗ trống, trong em vẫn tồn tại một phần nhỏ không có ai thay thế được. Anh là ai mà to lớn thế? Một người đã đi qua đời em, một người đã lấy đi những tháng ngày bình yên trong em. Một người mang cho em nước mắt.
Anh đi rồi, đi mãi mãi. Em không níu kéo không phải vì em hết yêu anh. Mà vì tổn thương trong em quá nhiều và em không còn đủ tự tin yêu anh nữa. Sẽ có ai đó mang lại hạnh phúc cho anh, xóa mờ đi được hình bóng của em trong anh. Sẽ sớm thôi. Hãy mở lòng mình ra anh nhé, đừng cố ép mình trở thành người cô độc. Còn em...
Em sẽ quay về là em của ngày xưa, em của ngày anh chưa bước đến.
Tạm biệt anh!
RAINY BLUE
Tittle: Rainy blue Author: Yumi
Status:
believe…….
Rating:
K
Genre:
Sad but happy ending!
Disclaimer: Họ thuộc về nhau…
Nhạc fic:
On rainy days- Beast
Mưa…………………… gặp gỡ……………………..…
Mưa............................hạnh phúc……………………
Mưa………………………li tan……………………
Mưa……………………………..buồn……………………… >>>>>>>>>>>>>>>>>>>>> Đó là một ngày mưa, tớ gặp cậu...và cũng chính cái ngày ấy…
Mưa lại rơi…
Mưa như muốn trút tất cả những gì từng thuộc về chúng ta, nó cuốn theo những dòng lệ dài trên đôi mắt của tớ…
Tớ nhớ cậu.
Mưa…lạnh và cô đơn…
Cậu biết không, tớ từng yêu mưa rất nhiều và có lẽ trên thế gian này ai cũng yêu mưa nhỉ?
Nhưng…
Tớ vẫn yêu cậu nhiều hơn tất cả.
Tớ yêu cậu như hoa cỏ yêu mưa và tớ cũng không thể nào sống thiếu cậu như hoa cỏ thiếu mưa
Và rồi, một ngày kia…
Tớ đã ghét mưa, mưa là nỗi ám ảnh của cuộc đời tớ.
Mưa đã mang cậu đi thật xa…thật xa tớ…
…Nhưng…
Tớ vẫn yêu cậu…yêu rất nhiều…
Cậu là tình yêu vĩnh cữu của tớ…
Và…cậu đã đi thật rồi..
Mưa lại tiếp tục rơi trên con đường xưa…
Tớ luôn chờ đợi cậu…
>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>
And the rain quietly falls
Everything is still
Even today, without a doubt
I can’t get out of it
I can’t get out from the thoughts of you
Saengie tiếp tục bước đi trong cơn gió se lạnh và nhẹ nhàng kia. Cậu đi trong vô thức, cậu cũng chẳng biết mình đi đến đó để làm gì và mục đích là gì, cậu đi theo tiếng gọi con tim. Chính nơi đây, nơi đã chôn vùi bao kỉ niệm đẹp về anh và cũng chính thời điểm này, gió thu se lạnh, tay nắm tay cùng bước trên con đường đầy lá vàng rơi, tiếng cười nói đùa giỡn hoà vào cơn gió xinh mang cho cái không khí thu lặng lẽ ấy ấm hẳn lên. Saeng tiến lại gần chiếc ghế gỗ ngày xưa cạnh dòng sông Hàn phẳng lặng, cậu cứ nhìn và im lặng…
“Ào” ~
On the rainy days you come and find me
Torturing me through the night
When the rain starts to stop, you follow
Slowly, little by little, you will stop as well
Since the rain is falling, I think I might fall as well
Well this doesn't mean that I miss you, no it doesn't mean that
It just means that the time we had together was a bit sharp
When it's the type of day that you really liked
I keep opening the raw memories of you
Making the excuse that it's all memories, I take a step forward
I don't even make the effort to escape
Cơn mưa phùn đầu thu đổ xuống thấm ướt bàn tay bé bỏng của cậu, nó rất lạnh, nhưng liệu nó có lạnh bằng trái tim bé bỏng cô đơn của cậu lúc này không? Cơn mưa bất chợt đổ xuống thế gian và cuốn theo bao kí ức về anh trong cậu, cậu cố quên anh ấy và xem như chưa từng biết anh nhưng cậu không thể khống chế được cảm xúc, thật sự bây giờ cậu rất nhớ, rất nhớ Joongie. Dòng lệ lăn dài trên đôi má nũng nịu của cậu. Cậu nhớ những ngày có anh bên cạnh, những ngày gặp anh, những ngày hạnh phúc trong quá khứ của cậu mà có lẽ chẳng bao giờ cậu có được nữa, nó đã đi thật xa…….
****************Flash back******************
Cơn mưa bất chợt đổ xuống, cậu sợ mưa, cậu ghét mưa, cậu chạy thật nhanh về nhà và chính cái ngày ấy cậu đã gặp cậu ấy, người con trai đầu tiên trong đời cậu thật sự yêu, anh rất lạnh lùng và khó gần, nhưng có lẽ định mệnh đã xếp đặt, cậu gặp anh từ cú lao thẳng tấp của cậu, cậu ngã nhào. Nhưng thật không ngờ rằng cái tên lạnh lùng ấy lại đưa bàn tay ấm áp ấy dìu lấy cậu, cậu chưa bao giờ tin vào tiếng sét ái tình, nhưng trong cơn mưa ngày ấy tiếng sét kia đã đánh trúng cậu, cậu thờ người.
-Chắc cậu vẫn chưa nghe câu chạy trời không khỏi nắng mưa nhỉ?
– Anh bật cười.
Lúc ấy cậu mới thật sự ngạc nhiên, cậu nghĩ thầm :
“Không ngờ một tên lạnh lùng cao ngạo như hắn lại dám trêu mình”
. Cậu ức lắm và đẩy hắn ra, nhưng ngoài suy nghĩ của cậu, hắn lại nắm tay cậu và kéo vào chiếc ô nhỏ rồi lên mặt dạy dỗ cậu.
-Lớn rồi, đứng giữa đường tắm mưa chả thú vị gì đâu!
-…
- Cậu nhìn anh với ánh mắt ngây thơ như một đứa trẻ.
-Theo tôi!
– Anh nắm chặt lấy bàn tay lạnh buốt của cậu và kéo đến chung cư của anh. Cậu chỉ biết chạy theo một cách vô kháng cự.
Anh chạy vào phòng lấy cho cậu một chiếc áo khác và ném về hướng cậu.
-Thay đi! – Anh bỏ đi chỗ khác (Au: Joong lạnh lùng quá! TT.TT)
Cậu vẫn nhìn hắn chăm chăm và chả thể cử động hay thốt lên được lời nào, mọi thứ thật quá nhanh đối với cậu, cậu đã yêu vẻ lạnh lùng của anh mất rồi. Anh dường như hiểu điều gì đó rồi tiến lại gần cậu.
-Lạnh không?
*gật gật*
-Sao không thay đi?
*lắc lắc*
-Không biết thay àh?
*gật gật lắc lắc*
-Sao không nói gì hết vậy?-
Quát
*nhìn*
Đôi mắt long lanh của cậu như sắp bật khóc vì sợ, anh tiến lại gần cậu, mặt đối mặt và anh nhìn sâu vào đôi mắt bé nhỏ đầy quyến rũ của cậu, lúc ấy cậu mới bừng tỉnh, đẩy anh ra và hét lên.
-Làm cái gì vậy hả? *đẩy đẩy*
-Tôi…tôi…tưởng cậu không biết thay nên…
-Dám lợi dụng lúc ta mất cảnh giác àh? Ngươi muốn gì? Ngươi…ngươi…làm bậy là…là ta chém đấy!
-
Thật hung dữ!-
*cười nhạt*
-Ở đây là đâu? Sao ngươi lại đưa ta đến đây?
-Cậu chạy theo tôi đấy chứ!
-Ta…
****************End flash back*******************
Và cậu đã quen anh như thế, cậu chẳng biết đó là hạnh phúc hay là nỗi buồn, vì anh là một ngôi sao nổi tiếng, cậu không thể để anh đánh mất danh vọng chỉ vì tình yêu của cậu. Anh là người của công chúng chứ không phải của riêng cậu. Và rồi, cậu đã để anh đi, anh đã thật sự rời xa cậu. Cậu nên chấp nhận rời xa anh từ giờ phút này, đó là một quyết định sai lầm của trái tim cậu, cậu đau, anh cũng đau nhưng rồi cậu sẽ cố quên, cậu an ủi trái tim mình. Cậu oà khóc, dòng lệ lại lăn dài trên má cậu rơi xuống hoà vào cơn mưa. Mỗi lần mưa rơi, cậu lại khóc vì cậu nhớ anh, cậu ghét bản thân mình và ghét cả mưa. Tất cả các sinh vật trên thế gian này điều cần mưa, yêu mưa vì mưa mang lại cho chúng sự sống, nhưng đối với cậu mưa mang cho cậu nỗi buồn vĩnh cữu.
Now
I erased all of you
I emptied out all of you
But when the rain falls again
All the memories of you I hid with effort
It all comes back, it must be looking for you
*************Flash back************
-Anh là ca sĩ nổi tiếng không sợ fan bắt gặp hay sao mà hẹn hò với em lại đi môtô thế?
-Tại hôm nay anh xem dự báo thời tiết thấy mưa trên diện rộng ấy mà.-*cười gian*
Cậu ngạc nhiên nhưng không một chút nghi ngờ và leo lên chiếc môtô của anh. Cậu rất thích đi cùng anh như thế này, rất lãng mạn mặc dù anh rất thích phóng nhanh vượt ẩu ( )
-Em đúng là ngốc mà!
-???
-Đi với người yêu phải đi môtô vào những ngày mưa mới có cơ hội chứ!
-?!?!?!
-Đi môtô mới bị ướt, mới ép người yêu ghé nhà nghỉ chứ! *cười*
-Cái gì????? - *nhéo thần công*
-Á….muốn chết hả? Lạc tay lái bây giờ….
-Dừng lại mau *đánh đánh*
-Thôi mà, anh đùa đấy, đừng kích động, anh chỉ muốn cùng em đi ngắm mưa ngoài biển thôi!
Cậu im lặng, khẽ ôm vòng eo thon nhỏ của anh và tựa vào bờ vai ấm áp kia, rất hạnh phúc. Cơn mưa thoảng qua cuốn theo bao tiếng cười của đôi trẻ. Cái tên lạnh lùng cậu từng nghĩ, không ngờ hắn lại rất lãng mạn và thích trêu cậu, lúc nào cũng làm cậu cười, cậu yêu hắn nhiều lắm, lạnh lùng àh!
-Lần đầu gặp em, anh nghĩ gì về em thế?
*cười nhạt*
-Có phải em rất ngốc đúng không?
*cười nhạt và im lặng*
-Đừng cười nữa, hãy trả lời em mau!
-Không!
-Em không ngốc thật àh, may quá!
-Uhm…chỉ là đại ngốc thôi! Có ai chạy trốn trời mưa như em không hả? Trốn mưa phải vào chỗ trú chứ ai mà chạy lang thang ngoài đường thế kia hả?
-Thật ra là…em sợ mưa đấy! Em muốn về với mẹ lúc trời mưa…*cúi mặtxuống*
-Lớn xác thế mà sợ mưa, sợ mưa lại về với mẹ chứ
. – Anh khẽ đưa bàn tay nắm lấy bàn tay cậu.-
Vậy bây giờ em còn sợ mưa không?
-Không.
-Tại sao?
-Bí mật. ^.^
-Em ghét mưa thế lấy nước mưa uống cũng vậy thôi.-
Ngừng xe
-Thì nhà em uống nước giếng chứ có uống nước mưa đâu?
-Nước mưa thấm xuống tạo thành nước giếng đấy!
-Vậy thôi, em uống nước đóng chai, nhà máy sản xuất không liên quan nước mưa *cười ngây thơ*
-Cũng từ mưa thôi-
*cóc đầu*-
Ngốc hết chỗ nói, nhóc àh.
Chiếc xe bắt đầu lăn bánh và tiếp tục phóng như bay, những tiếng phân trần của cậu cứ vang không ngừng, tên lạnh lùng ấy giả vờ như không nghe thấy cứ để yên cho cậu nói không hề cãi lại một câu. Cơn mưa đổ xuống thấm ướt người, nhưng họ không hề thấy lạnh, bởi vì hai trái tim kia được sưởi ấm bởi ngọn lửa tình yêu đang bùng cháy.
*****************End flash back*****************
Nơi đây vẫn còn, không hề thay đổi, nhưng con người nơi đây đã thay đổi rất nhiều, nơi đây giờ chỉ còn lại tiếng mưa và nước mắt cô đơn đang lăn chảy. Saeng siết chặt bàn tay mình, ngắm nhìn dòng sông Hàn đang hạnh phúc đón nhận cơn mưa ấy, những khóm cỏ ven sông cũng tươi hẳn lên vì tính yêu của nó với mưa, nhưng trái tim cậu cứ chết dần trong cơn mưa vì quá đau đớn.
“Anh biết không? Em sợ mưa, sợ rất nhiều. Em sợ nổi cô đơn lạnh lẽo mà cơn mưa đem lại, nhưng từ khi gặp anh, anh chính là thiên sứ soi ấm trái tim nhỏ bé của em, và em yêu mưa vì mưa đã mang anh đến bên em, anh chính là sự sống mà mưa ban tặng cho riêng em. Nhưng rồi một ngày kia, cũng vào cái ngày mưa ấy, mưa đã mang anh đi thật xa, anh thật sự mất anh, cơn mưa ấy đã đưa anh đi xa em mãi mãi. Ông quản lí của anh nói với em rằng, nếu anh tiếp tục yêu em thì anh sẽ mất tất cả những gì anh cố gắng bao nhiêu năm nay, bởi vì công chúng sẽ không chấp nhận điều này. Và em chọn rời xa anh, em sẽ hi sinh cái tình yêu nhỏ bé của chúng ta vì tương lai của anh, anh đừng trách em nhé! Nhưng thật sự bây giờ em rất muốn gặp anh, em nhớ anh rất nhiều, em cố quên anh rồi mà tại sao hình bóng của anh cứ xuất hiện trong tim em không phai thế? Em muốn bên anh…nhưng điều đó là không thể…Joongie àh!”
-Người ta nói rằng, lúc trời mưa, nếu bạn nghĩ tới ai và mong gặp được ai thì cơn mưa sẽ mang những lời ấy đến bên người kia, và họ sẽ đến bên bạn. Nhưng có lẽ điều này không thể phải không anh?
-Sao lại không?
Cậu giật mình quay lại nhìn phía sau mình. Dáng người quen thuộc ấy, giọng nói lạnh lùng và nụ cười trìu mến ngày nào vẫn không hề thay đổi. Chính anh, chính là anh. Cậu sững sốt và chẳng biết làm gì lúc này, cậu cứ chạy đến và ôm chầm lấy anh, nước mắt cứ tuôn, đôi bàn chân cứ chạy theo tiếng gọi con tim, cậu ôm anh và oà khóc.
-Em rất nhớ anh.
-Anh cũng thế, đừng rời xa anh nhé em!
-Nhưng sự nghịêp và ước mơ của anh thì sao?-
Buông tay và lùi lại.
-Không sao, anh tin rằng công chúng sẽ chấp nhận điều này, bời tình yêu chân thành của chúng ta, nếu không được anh chấp nhận từ bỏ mọi thứ vì em, vì em là sự sống của cuộc đời anh, đừng làm chuyện ngốc nghếch nữa nhé, người yêu!- Anh ôm chặt lấy thân hình bé nhỏ của cậu
-…- oà khóc.
-Nhóc àh, đừng ghét mưa nữa nhé! Đừng ích kỉ nữa, phải có mưa mới có sinh vật tồn tại chứ *cười nhạt* . Đừng chạy trốn anh nữa nhé, vì em trốn tới chân trời góc bể anh vẫn tìm được em, bởi vì hai trái tim của chúng ta luôn gắn kết với nhau mà.
-Em sẽ không trốn tránh anh nữa. Anh hứa sẽ không rời xa em nhé!
-Tất nhiên rồi, và anh sẽ mãi bên em vì em là nguồn sống của anh.- Anh đặt nhẹ nụ hôn lên đôi môi lạnh buốt của cậu
Ngọn lửa tình yêu bùng cháy trong mưa!
Nắm chặt bàn tay…
Hãy hoà mình vào cơn mưa ấy…
Mưa đơn thuần cũng chỉ là mưa thôi…
Nhưng hãy nhắm nghiền mắt lại và từ từ cảm nhận được hạnh phúc mà mưa đã ban tặng.
Mưa mang sự sống cho vạn vật.
Và mưa sẽ mang lại một kết thúc hạnh phúc.
Mưa biết bạn cần gì, muốn gì.
Mưa biết bạn cô đơn.
Và…mưa sẽ ban cho bạn hạnh phúc…hãy tin mưa nhé
Đừng ghét mưa nhé…
Mưa yêu thế gian này vì mưa đã tìm được hạnh phúc của riêng mình…
Rainy blue.
>>>>>>>>>>>>>>>>>>
THE END FIC
Title: … tr
ả
l
ạ
i màu n
ắ
ng cho b
ầ
u tr
ờ
i…
Author: Bông gòn
Category: Funny và có l
ẽ
thêm m
ộ
t chúc c
ả
m đ
ộ
ng.
Status: Done
Rating: Phù h
ợ
p cho m
ọ
i l
ứ
a tu
ổ
i ^^
Disclaimer: H
ọ
không thu
ộ
c v
ề
Au m
ặ
c dù r
ấ
t mu
ố
n.
Summary:
Dù không ph
ả
i ngay lúc này, nh
ư
n
g s
ẽ
là mãi mãi
Dù có nh
ững lúc lãng quên nhưng đã trở vềNh
ư
tr
ờ
i m
ư
a… cho đ
ế
n cu
ố
i cùng, v
ẫ
n tr
ả
l
ạ
i màu n
ắ
ng cho b
ầ
u tr
ờ
i…
SS501 s
ẽ trở lại…~o0o~
- Kyu xong ch ư a? – Hyung Joon h ỏ i. - Ch ắ c cũng s ắ p r ồ i! Hay chúng ta t ớ i đó tr ướ c đi, Jung Min đang ở đó m ộ t mình đ ấ y! Anh không mu ố n chúng ta ăn toàn cà r ố t trong b ữ a đâu!- Young Saeng lên ti ế ng - Anh s
- OK, t
ụ
i em đi tr
ướ
c đây- Hyung Joon v
ừ
a nói là ch
ạ
y cái
vèo, không quên thò đ
ầ
u ra v
ẫ
y v
ẫ
y các fan.
Không khí th
ậ
t nh
ộ
n nh
ị
p. Lâu l
ắ
m r
ồ
i, c
ả
fan l
ẫ
n các thành viên m
ớ
i vui
th
ế
này, 2 năm ch
ứ
ch
ẳ
ng ít. Hyun Joong đ
ứ
ng đó, hít m
ộ
t h
ơ
i th
ậ
t sâu,
anh là ng
ườ
i
thành công nh
ấ
t, nh
ữ
ng concert c
ủ
a anh cũng không thua
kém so v
ớ
i SS501 là bao nh
ư
ng anh v
ẫ
n thích cái c
ả
m giác đ
ượ
c ng
ắ
m nhìn các
fan h
ạ
nh phúc khi có c
ả
năm ng
ườ
i, trên cùng m
ộ
t sân kh
ấ
u, th
ậ
t s
ự
không có c
ả
m giác nào tuy
ệ
t v
ờ
i nh
ư
v
ậ
y, anh mu
ố
n đ
ứ
ng thêm m
ộ
t tí n
ữ
a,
các h
ạ
t đ
ậ
u yêu quý c
ủ
a anh, à không c
ủ
a
SS501.
- Em xong r
ồ
i, ta đi thôi- Kyu lên ti
ế
ng, sao anh không đi tr
ướ
c cùng
Jung Min?
- Anh mu
ốn nhìn lại họ một chút, các fan của chúng ta thât hạnh phúc- 2 năm n
ữ
a nhé, 2 năm n
ữ
a thôi r
ồ
i chúng ta s
ẽ
đ
ượ
c ng
ắ
m nhìn nó mãi
- T
ấ
t nhiên, chúng ta đi thôi.
Lên xe, Kyu còn v
ẫ
y tay chào các fan, c
ả
Hyun Joong n
ữ
a. Kyu mang lên xe
c
ả
m
ộ
t m
ớ
to các thông đi
ệ
p c
ủ
a fan g
ử
i t
ặ
ng. Hyun Joong l
ấ
y đ
ọ
c r
ồ
i c
ả
hai đ
ề
u t
ủ
m t
ỉ
m c
ườ
i. Nh
ữ
ng l
ờ
i chúc th
ậ
t đáng yêu, nh
ư
ng th
ậ
t s
ự
,
không ai mong chúc nh
ữ
ng l
ờ
i này. Chúc nh
ữ
n
g l
ờ
i này đ
ồ
ng nghĩa v
ớ
i vi
ệ
c
ch
ấ
p nh
ậ
n đ
ể
Kyu đi, đi
ề
u đó th
ậ
t khó khăn. R
ồ
i 2 năm dài không th
ấ
y
Center
ấ
m áp c
ủ
a SS501, TripleS s
ẽ
r
ấ
t bu
ồ
n. S
ẽ
thi
ế
u nh
ữ
ng dòng tweet
đáng yêu c
ủ
a anh
ấ
y vào m
ỗ
i d
ị
p đ
ặ
c bi
ệ
t, thi
ế
u nh
ữ
ng cái mess th
ậ
t dài,
thi
ế
u nh
ữ
ng l
ờ
i quan tâm t
ừ
anh
ấ
y. B
ỗ
ng nhiên c
ả
m th
ấ
y, không mu
ố
n anh
ấ
y đi m
ộ
t chút nào, không-m
ộ
t-chút-nào.
~o0o~- Bọn họ ngồi bàn mấy nhỉ?- Kyu hỏi- Anh cũng quên không hỏi, để anh gọi điện cho Jung Min- Kim Hyun Joong cầm máy lên, hình như Jung Min nằm ở một trong 5 phím tắt đầu tiên- Alô, Jung Min à? Đang ở đâu thế?
- Ya, bây giờ mới tới? Súp cà rốt của em bị nguội rồi này, bàn 501, 2 người vào ngay đi.- Jung Min đanh đá đáp lại, trong điện thoại còn nghe loang thoáng tiếng của Hyung Joon đang trêu Jung Min.
- Bàn 501, chúng ta vào thôi.
Nhà hàng ở đây rất đẹp, nó là điểm quen thuộc những ngôi sao cần sự riêng tư. Hyun Joong vẫy chào mọi người, ở cái bàn gần cửa sổ bên kia, Hara và Jun Hyung đang hẹn hò nữa. Hình như bắt gặp 2 anh lớn của mình, Hara đã quay mặt đi chỗ khác. Tới bàn thì đúng là ác mộng, bạn biết đó, khẩu phần của Jung Min.
- Em đã kêu là đừng để Minnie đi trước mà- Hyung Joon phụng phịu nói, bây giờ làm sao xử lý hết các thực đơn cà rốt này
- Hí..hí…hí, Jung Min con ngựa quốc dân, mặt dài chân dài là ngựa Mal.. hí hí… cả đám hùa vào trêu trọc, đã bao năm rồi mà cái bài này vẫn chưa bỏ. Hyung Joon tội nghiệp lại ngồi sát cạnh Jung Min, thế là bị cậu ta túm cổ và bịt miệng, Kyu và Hyun Joong phải kéo Hyung Joon ra, trong khi Young Saeng ngồi kế bên cù lét.
- Mấy người muốn chết à? Hôm nay không ăn hết là Ceo Park sẽ giáng chức các người hết đấy.- Cả đám cười phá lên, CEO Park thật sự là nhớ anh quá.
- Hôm nay đúng là một ngày tuyệt vời, cảm ơn các cậu đã đến! - Kyu lên tiếng.
- Đáng ra là phải gặp nhau sớm hơn, hôm nay đúng là rất tuyệt vời, nhưng anh cũng hơi buồn, 2 năm nữa, ít nhất phải 2 năm nữa chúng ta mới có thể trở lại. Các fan của chúng ta lại phải chờ đợi. - Young Saeng buồn bã nói.
- Chỉ là ít nhất thôi, chúng ta cũng phải đi nhập ngũ nữa, phải làm thế nào đây? - Hyung Joon lên tiếng.
- Anh cũng đã nghĩ đến chuyện này rồi, nếu chúng ta nhập ngũ ở các thời điểm khác nhau thì rất lâu mới có thể hợp lại, hoặc lúc hợp lại sẽ thiếu ai đó, anh định quảng bá xong album mới cùng bộ phim, anh cũng sẽ…- cuối cùng Leader của chúng ta lên tiếng.
- Em cũng nghĩ vậy, nếu khi Kyu về mà em mới đi, thì thật là lâu quá rồi, hay xong các đợt quảng bá này, chúng ta cùng đi, ít nhất… chúng ta vẫn cùng nhau- Hyung Joon nói tiếp
- Nếu không có giấy báo, các người tưởng công ty quản lý sẽ để các người đi à? Đặc biệt là Hyun Joong hyung, dù có giấy báo cũng có thể họ sẽ bắt hoãn lại.- Jung Min đúng là chu đáo và nghĩ xa nhất, còn rất nhiều điều, ở một khía cạnh nào đó, họ không chỉ có họ, còn rất nhiều thứ liên quan tới.
- Minnie vẫn còn dính tới vụ kiện đó nhỉ? Vẫn chưa xong, Minnie của chúng ta- Hyung Joon, buồn bã lên tiếng - sao lúc nào cũng là công ty quản lý nhỉ?
- Thôi, đừng nói đến những việc không vui nữa, chúng ta không có nhiều thời gian với nhau đâu.- Young Saeng lên tiếng.
- Uhm, hôm nay tới đây là để chúc mừng Fan meeting của tớ mà, mọi chuyện rắc rối xung quanh bỏ đi, tớ muốn nghe giọng thật của mọi người hơn là nghe qua điện thoại giống mấy lần trước.
- Thời gian gọi điện còn không có nữa là… - Hyun Joong chợt nhận thấy điều gì đó, ngước lên nói tiếp- Jung Min, em bắt anh xơi khẩu phần cà rốt chưa đủ mà còn không chịu kêu Soju của anh à?
- Em không uống rượu, tại sao phải kêu, ai uống thì tự xử đi.
- Lấy 2 chai Soju- Kyu lên tiếng
- Hai chai, có Hyun Joong hyung ở đây mà cậu dám kêu 2 chai, thiệt là…- Hyung Joon nói, đúng là chỉ Hyung Joon hiểu ý Leader chúng ta, Hyun Joong cười rất tươi.
- Mà vào đây gọi Soju và cà rốt, anh nghĩ chúng ta tìm quán lề đường thì hợp lí hơn nhỉ? - Young Saeng cười phá lên.
- Đây là SS501 nhóm nhạc nổi tiếng Hàn Quốc à? Thật là mất mặt với các fan quá.
Không khí thật tuyệt vời, ai cũng muốn kéo dài giây phút này thêm ra, mọi người đều hơi rượu một chút, bắt đầu phá phách với nhau. Hyung Joon cứ ngồi, làm tay hình trái tim, gặp ai cũng sarran hae, Kyu thì cứ ôm Young Saeng đòi hôn má, Jung Min chả uống tí rượu nào bởi vậy tỉnh bơ, thừa cơ hội chụp hình mọi người chắc hắn có âm mưu gì đó nhỉ? Hyun Joong tuy uống khá nhiều những cũng tỉnh như sáo, đùa giỡn rất vui. Bỗng Hyun Joong nói
- Hình như trời sắp mưa
- Ờ, nhưng không sao, ai cũng có xe hết mà, có mắc mưa đâu mà lo- Young Saeng nói
- Nhưng… nếu chúng ta không có xe thì sao nhỉ?- Jung Min mặt cáo già lên tiếng.
- Thế thì có nghĩa dù mai lên công ty trễ một tí, thì cũng không sao. Nhà của Hyung Joon gần đây mà, chỉ cần đi khoảng 3 phút là tới đúng không?- Hyun Joong lên tiếng.
- Nếu thế thì em nghĩ ta nên để xe của chúng ta về trước thôi- Young Saeng nói- rồi sau đó sẽ sang nhà Hyun Joon bằng xe của em- mọi người đang bàn luận thì Jung Min đã nhấc máy gọi từ lúc nào.
- Alô, em là Jung Min đây, hôm nay anh lái xe về công ty trước đi, tí nữa em sẽ về với Young Saeng hyung- ngước mặt lên đắc thắng- thế là xong, còn các người thì sao? Nhanh lên đi.
- Nhưng nếu xe của chúng ta đều về cùng một lượt có lẽ không ổn, chúng ta nên để khoảng 2-3 phút nữa hãy gọi tiếp xe của em về công ty- Kyu đúng là người luôn nghĩ thật chu đáo- Rồi xe của Hyun Joong hyung và Hyung Joon sẽ về luôn.
- Em là nhất đấy Kyu ạ! - Young Saeng nói.
~o0o~
Một hồi sau, đúng như dự đoán, tất cả đều về trước, các chàng trai của chúng ta cũng ta cũng lên xe và đi về nhà Hyung Joon trời cũng bắt đầu mưa. Mọi người dường như cũng đã tỉnh rượu hết, à không, chỉ có Young Saeng, Hyung Joon và Kyu thôi. Tất cả tới nơi xuống xe, rồi cuồi cùng cũng được ngủ chung với nhau, 2 năm rồi.- T
ố
i nay, không ng
ủ
s
ớ
m nhé, trong nhà em còn mòn gì ngoài cà r
ố
t không
Hyun Joon?- Hyun Joong h
ỏ
i
- Em có ph
ả
i là Jung Min đâu mà có cà r
ố
t, nh
ư
ng ch
ỉ
có mì gói và tr
ứ
ng,
có m
ấ
y k
hi em v
ề
nhà đâu, n
ấ
u ăn l
ạ
i càng không.
- Mì gói và tr
ứ
ng, em nh
ớ
đ
ợ
t tham gia idol world đ
ấ
y! Hay chúng tat hi
l
ạ
i l
ầ
n n
ữ
a, ai thua s
ẽ
ph
ả
i ng
ủ
k
ế
Jung Min- Kyu trêu đùa. M
ọ
i ng
ườ
i
c
ườ
i vang h
ưở
ng
ứ
ng, riêng Jung Min thì dí h
ọ
ch
ạ
y kh
ắ
p nhà.
- C
ậu sẽ nấu nữa nhé Kyu! - Hyung Joon dở mặt dụ khị, ôi cái mặt cute không chịu nổi, tất nhiên Kyu hiền lành của chúng ta bị dụ dỗ ngay lập tức.- Có ai mu
ố
n t
ắ
m không? Em ch
ỉ
có 2 b
ộ
đ
ồ
ng
ủ
, nh
ư
ng có áo ba l
ỗ
và qu
ầ
n
th
ể
d
ụ
c c
ủ
a Hyun Joong hyung đ
ấ
y! Jung Min à, t
ớ
không có qu
ầ
n t
ấ
t cho
c
ậ
u đâu nhé, ha ha- Hyung Joon ti
ế
p t
ụ
c ch
ọ
c gh
ẹ
o.
- Ok, anh t
ắ
m tr
ướ
c nhé! Ai mu
ố
n t
ắ
m cùng, Young Saeng? - Hyun Joong
nói.
-
Ừ
m! anh l
ấ
y b
ộ
đ
ồ
ng
ủ
nhé Hyung Joon- r
ồ
i Young Saeng ch
ạ
y theo Hyun
Joong.
- V
ậy tí nữa tớ tắm chung với cậu nhé Jung Min? - Hyung Joon cùng gương mặt puppy lên tiếng, nhưng tất nhiên, chiêu này thì làm sao mà dụ được Jung Min, đã thế còn lãnh trọn cái khăn vào mặt.- C
ậ
u nghĩ m
ộ
t Ceo nh
ư
t
ớ
mà t
ắ
m chung v
ớ
i c
ậ
u à? C
ậ
u còn thi
ế
u t
ớ
30won
đ
ấ
y! Nh
ớ
không? Cái k
hăn? Thank you for waking me up?- Cùng v
ớ
i m
ộ
t n
ụ
c
ườ
i x
ả
o trá c
ủ
a Jung Min, Hyung Joon h
ồ
i t
ưở
ng v
ề
câu chuy
ệ
n 6 năm
tr
ướ
c, ch
ỉ
vì đang ghi hình cho ch
ươ
ng trình “Thank you for waking me
up” mà baby c
ủ
a chúng ta b
ị
lãnh món n
ọ
30 won vào tay Jung Min x
ả
o
trá. Jung Min đúng là tên thù dai.
- C
ậ
u th
ậ
t là đáng ghét, c
ậ
u có tin là c
ậ
u s
ẽ
không đ
ượ
c t
ắ
m t
ố
i nay
không? Đây là nhà c
ủ
a t
ớ
nhá!
- C
ậ
u nghĩ c
ậ
u có th
ể
ngăn t
ớ
đ
ượ
c à?
- T
ại sao không nhỉ? - Rồi cả 2 ôm nhau vật ra sàn. Hyun Joong và Young Saeng tắm xong đi ra. Leader của chúng ta cười nói.- Đáng ra ph
ả
i có ai đó
ở
l
ạ
i canh ch
ừ
ng 2 th
ằ
ng nhóc này ch
ứ
, đúng là
không th
ể
yên m
ộ
t phút nào- Jung Min th
ấ
y v
ậ
y đ
ứ
ng d
ậ
y kéo l
ạ
i qu
ầ
n áo
r
ồ
i ch
ạ
y vào phòng t
ắ
m, Hyung Joon th
ấ
y th
ế
cũng ch
ạ
y theo, c
ả
2 l
ạ
i
ti
ế
p
t
ụ
c tranh nhau xem ai t
ắ
m tr
ướ
c, đã 10h t
ố
i, c
ả
nh t
ượ
ng th
ậ
t h
ỗ
n
lo
ạ
n, nhìn Minjun c
ứ
nh
ư
đang trong m
ẫ
u giáo v
ậ
y.
- Em th
ấ
y m
ẫ
u qu
ầ
n c
ủ
a anh th
ế
nào? - Hyun Joong đã m
ặ
c chi
ế
c qu
ầ
n th
ể
d
ụ
c “xì tai” c
ủ
a mình, l
ượ
n qua l
ạ
i tr
ướ
c m
ặ
t Young Saeng- r
ấ
t đ
ẹ
p đún
g không? Anh đ
ị
nh đ
ặ
t thêm kho
ả
ng 100 cái n
ữ
a, s
ẽ
kinh doanh lo
ạ
i qu
ầ
n
này, keke- Hyun Joong ng
ồ
i m
ơ
t
ớ
i s
ự
thành công c
ủ
a “chi
ế
c qu
ầ
n th
ể
d
ụ
c”
trong khi Young Saeng l
ắ
c đ
ầ
u ngán ng
ẩ
m tr
ướ
c ý t
ưở
ng không th
ể
4D h
ơ
n
c
ủ
a Leader chúng ta.
R
ồ
i Kyu cũng mang mó
n mì ra, đây đúng là m
ộ
t cu
ộ
c thi kh
ố
c li
ệ
t, s
ố
ng
còn, ng
ườ
i thua s
ẽ
lãnh nh
ậ
n cái hình ph
ạ
t ghê g
ớ
m nh
ấ
t t
ừ
tr
ướ
c t
ớ
i
gi
ờ
, ng
ủ
-c
ạ
nh-JUNG MIN. Khi v
ừ
a kêu b
ắ
t đ
ầ
u, 5 chàng trai c
ủ
a chúng ta
lao vào ăn, h
ọ
có th
ể
s
ẽ
ph
ả
i ngh
ỉ
h
ư
u s
ớ
m n
ế
u đ
ể
fan nhìn th
ấ
y c
ả
nh t
ượ
ng này. Cu
ố
i cùng, Hyung Joon gi
ơ
cái tô tr
ố
ng lên, Hyung Joon vui
m
ừ
ng thoát kh
ỏ
i tay Jung Min. Ti
ế
p đó, Young Saeng cũng gi
ơ
tô mì lên
lao vào ôm Hyung Joon. Cu
ộ
c chi
ế
n th
ậ
t kh
ố
c li
ệ
t, Hyun Joong và Kyu đ
ề
u
lao vào… cu
ố
i cùng, Hyun Joong cũng chi
ế
n
th
ắ
ng, Kyu v
ề
cu
ố
i.
- T
ớ sẽ không đụng vào cậu đâu, đừng lo- Jung Min cười xảo trá.- Em có c
ầ
n đ
ộ
i nón b
ả
o hi
ể
m không? Anh không mu
ố
n th
ấ
y em đ
ượ
c c
ắ
t tóc
mi
ễ
n phí tr
ướ
c khi nh
ậ
p ngũ đâu- Hyun Joong lên ti
ế
ng- Anh thành th
ậ
t
xin l
ỗ
i, keke
- Ta đã b
ả
o toà
n đ
ượ
c b
ộ
tóc cho album m
ớ
i, tuy
ệ
t v
ờ
i, yeah!! – Hyung
Joon ch
ạ
y quanh nhà, d
ừ
ng tr
ướ
c m
ặ
t Jung Min và nh
ả
y đi
ệ
u múa b
ấ
t h
ủ
c
ủ
a
”Song for you”, b
ạ
n bi
ế
t đó, đi
ệ
u múa quay mông l
ạ
i
ấ
y. Sau đó c
ả
4
b
ạ
n nh
ỏ
c
ủ
a chúng ta l
ạ
i b
ắ
t đ
ầ
u bài hát. Mal Mal Mal, ng
ự
a
dài chân dài, thích ăn cà r
ố
t, Park Jung Min con ng
ự
a qu
ố
c dân. T
ấ
t c
ả
c
ườ
i vang
c
ả
khu nhà.
Vui ch
ơ
i, nh
ả
y múa, hát hò, r
ố
i t
ớ
i lúc lăn ra sàn phòng khách.
- L
ần cuối chúng ta ngủ với nhau, trời cũng mưa rất to, rất lâu- Hyun Joong lên tiếng.- Đêm đó em đã khóc đ
ấ
y, hình nh
ư
Hyung Joon cũng v
ậ
y, ph
ả
i không Hyung
Joon?- Kyu h
ỏ
i
-
Ừ
m, khóc nhi
ề
u l
ắ
m,
ướ
t h
ế
t c
ả
g
ố
i- Hyung Joon đáp
-
Ướ
t c
ả
vai áo t
ớ
n
ữ
a đ
ấ
y! Các c
ậ
u là nh
ữ
ng chàng trai đ
ấ
y à? Th
ậ
t là… -
Jung Min chen vào- nh
ư
ng th
ậ
t s
ự
đêm
ấ
y t
ớ
cũng r
ấ
t bu
ồ
n…
- T
ất cả chúng ta…- Young Saeng nói- Chỉ cần tưởng tượng đến việc sẽ chỉ còn mình anh trên sân khấu, anh rất bối rối, anh sợ và buồn, ở với mọi người gần 15 năm giờ phải chấp nhận la chúng ta tạm không ở bên nhau, đầu óc anh trống rỗng, không biết làm gì, lúc đó anh chỉước là không đồng ý thử sức.- Anh cũng v
ậ
y, ai trong chúng ta
ở
giây phút
ấ
y cũng v
ậ
y- Hyun Joong
th
ở
dài- Đã bu
ồ
n l
ạ
i g
ặ
p m
ư
a to nh
ư
v
ậ
y, đúng là không th
ể
c
ầ
m đ
ượ
c n
ướ
c
m
ắ
t.
- V
ậ
y là anh cũng khóc à? - Hyung Joon h
ỏ
i- Em t
ưở
ng ch
ỉ
có
em thôi ch
ứ
.
- Ch
ư
a bao gi
ờ
t
ớ
dám nghĩ s
ẽ
ph
ả
i
ở
m
ộ
t mình, không ch
ỉ
có ngày hôm đó,
m
ộ
t th
ờ
i gian r
ấ
t lâu sau t
ớ
m
ớ
i có th
ể
bình tĩnh l
ạ
i- Kyu nói.
- Nh
ưng nói cho cùng, chúng ta đã thành công phải không? Ai cũng đã có những bước tiến lớn trong sự nghiệp. Điều đó cũng một phần chứng minh chúng ta đã lựa đúng con đường. Đặc biệt là Hyun Joong hyung- Jung Min nói,- Nh
ư
ng anh ch
ỉ
mu
ố
n b
ướ
c đ
ế
n đ
ỉ
nh cao cùng SS501. Ch
ỉ
có th
ể
là SS501
thì khi
ấ
y anh m
ớ
i có th
ể
b
ướ
c đ
ế
n đ
ỉ
nh cao th
ậ
t s
ự
.
- Th
ế
hôm b
ữ
a ai nói
Jae Joong hyung là ng
ườ
i b
ạ
n thân nh
ấ
t, mu
ố
n h
ợ
p
tác cùng anh
ấ
y. Có nh
ữ
ng đ
ề
u không th
ể
chia s
ẻ
cùng các thành viên
trong nhóm mà ch
ỉ
có th
ể
chia s
ẻ
cùng anh
ấ
y.- Hyung Joon ph
ụ
ng ph
ị
u
nói.
- Đúng, Hero là ng
ườ
i b
ạ
n than nh
ấ
t c
ủ
a anh, nh
ư
ng các em là nh
ữ
n
g ng
ườ
i
anh em, th
ậ
t s
ự
anh luôn coi các em là nh
ữ
ng ng
ườ
i anh em ru
ộ
t th
ị
t. Có
nh
ữ
ng chuy
ệ
n ch
ỉ
chia s
ẻ
v
ớ
i anh
ấ
y, nh
ư
ng chia s
ẻ
cùng các em l
ạ
i r
ấ
t
nhi
ề
u chuy
ệ
n n
ữ
a. Gi
ữ
a anh em và ng
ườ
i b
ạ
n thân, thì anh em đ
ố
i v
ớ
i anh
mà nói thì luôn có s
ự
đ
ặ
c bi
ệ
t…
- Th
ật không giống anh ngày thường chút nào, anh là tuyệt với nhất đấy Hyun Joong hyung à! - Kyu lên tiếng. Cả 3 người còn lại cũng đồng tình, ngay cả những TripleS đang đọc cũng đồng tình. Đối với SS501, với TripleS Kim Hyun Joong luôn là Leader đáng kính và tuyệt vời nhất của chúng ta.- Không đâu, anh không tuy
ệ
t v
ờ
i nh
ư
v
ậ
y đâu, có nh
ữ
ng lúc anh th
ậ
t s
ự
đ
ắ
m chìm trong h
ạ
nh phúc, vì đã r
ấ
t thành công…- Hyun Joong nói ti
ế
p.
Nh
ư
ng cu
ố
i cùng thì anh v
ẫ
n tr
ở
v
ề
, v
ẫ
n là Leader c
ủ
a SS501, không c
ầ
n
bi
ế
t có lúc
anh nh
ư
th
ế
nào, nh
ư
ng chính lúc này anh v
ẫ
n là tuy
ệ
t v
ờ
i
nh
ấ
t, t
ụ
i em tin dù có th
ế
nào thì anh s
ẽ
ch
ẳ
ng bao gi
ờ
chìm đ
ắ
m quá lâu
trong thành công mà quên đi SS501. C
ả
5 chúng ta đ
ề
u có nh
ữ
ng lúc nh
ư
v
ậ
y, nh
ư
ng t
ấ
t c
ả
đã quay v
ề
. Cho đ
ế
n cu
ố
i cùng chúng t
a v
ẫ
n “five as
one”. Nh
ư
nh
ữ
ng c
ơ
n m
ư
a, dù có ghê g
ớ
m, to l
ớ
n nh
ư
th
ế
nào, nh
ư
ng cu
ố
i
cùng v
ẫ
n tr
ả
l
ạ
i màu n
ắ
ng cho b
ầ
u tr
ờ
i, đó là s
ự
th
ậ
t hi
ể
n nhiên, mãi
mãi là nh
ư
v
ậ
y.- Young Saeng nói ti
ế
p, đó gi
ố
ng nh
ư
nh
ữ
ng đi
ề
u mà
Triples mu
ố
n nói ph
ả
i không? Chí í
t là mình.
- M
ư
a s
ắ
p ng
ừ
ng r
ồ
i- Jung Min nói
- V
ề sớm nhé Kyu…~~~***0***~~~
P/s: Đây là lần đầu tiên mình đăng truyện lên rum, nên cực kì chật vật với khâu trình bày, tá lả hết, nhưng cuối cùng cũng tạm tạm, mong mọi người comment và cho ý kiến nhiệt tình nha! ^^ Có lẽ câu chuyện của mình không phù hợp với chủ đề lắm, nhưng thật sự đây chính là những gì mình luôn mong muốn và chờ đợi. Các TripleS hãy cùng nhau đếm ngược và đợi ngày trở lại của những chàng trai của chúng ta nhé, sẽ không lâu đâu đúng không mọi người?
J
Always and forever…Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip