✨
Trong nháy mắt xoay người kia, Bạch Lộc mặt liền lạnh xuống.
Làm sao bây giờ, thật tức giận.
Phòng cô ở là cô ta thiết kế?! Tức giận nha! Bạch Lộc tức giận mà trở lại bãi đỗ xe ngầm, Đồng Đồng đã sớm chờ ở nơi đó.
"Chị Bạch, làm sao vậy? Người phụ nữ kia khi dễ chị?" Vừa lên xe Đồng Đồng thấy sắc mặt cô không tốt lắm, quan tâm hỏi.
"Yên tâm, không có việc gì." Bạch Lộc mặt phồng lên, vẻ mặt không vui.
"Thật không?" Đồng Đồng không tin, vừa lái xe vừa nhìn vẻ mặt cô qua kính phía trước, tấm tắc, vừa nhìn chính là bị khi dễ đi, "Muốn hay không em nói cho Ngao tổng..." Đồng Đồng là Ngao Thụy Bằng sắp xếp ở bên cạnh cô, giống như cô có chuyện gì, đều là Đồng Đồng ra tay, rốt cuộc ông chủ lớn là Ngao tổng.
Ngàn vạn lần đừng! Bạch Lộc vừa nghe lời này, nội tâm vang lên hồi chuông cảnh báo, chê cười, Đoạn Vũ Kỳ đã là quá khứ, có thể tạo ra chuyện gì? Cô nén giận như không có gì, nếu là hiện tại nhắc tới ở trước mặt Ngao Thụy Bằng, chẳng lẽ làm cho anh nhớ tới hai người phía trước đã tình chàng ý thiếp như thế nào sao? Vẫn không cần làm tiểu nhân đắc ý.
"Chị không chiếm được tiện nghi, cô ta cũng không chiếm được chỗ tốt, dù sao Đoạn Vũ Kỳ là loại miệng lưỡi nhanh nhẩu đi. Chị đã không thèm để ý, chuyện này em không cần nói cho Thụy Bằng biết."
Đồng Đồng có chút khó hiểu: "Vì cái gì? Chị chịu bị khi dễ."
Sếp lớn nói, nếu chị bị uỷ khuất mà sếp không biết, em phải nói cho sếp biết!
Bạch Lộc mở ra cửa sổ, làm gió mát lạnh thổi vào, "Cũng không tính cái gì, chủ yếu là chị cảm thấy không cần thiết, anh ấy vốn dĩ công việc nhiều, cái này cũng không phải chuyện gì quan trọng, không cần phải nói."
"Được, rất tốt." Đồng Đồng lái xe, tuy rằng cảm thấy kỳ lạ, nhưng vẫn là đáp ứng.
Bất quá cô ngay sau đó liền nghĩ thông suốt, như vậy vì sếp lớn mà suy nghĩ, con gái hiểu chuyện không nhiều lắm, chị Bạch Lộc thật tốt.
Bị gió thổi vào như vậy, Bạch Lộc cảm thấy trong lòng dễ chịu hơn, cũng tỉnh táo một chút.
Mỗi người đều có quá khứ.
Quá khứ của Ngao Thụy Bằng cô Bạch Lộc sẽ không xen vào, cô sẽ không đi so đo. Nếu cô nháo nhào lên thì cũng không thay đổi được sự thật.
Đoạn Vũ Kỳ đã là quá khứ, nếu bọn họ có khả năng, hiện tại sẽ là cô ở bên cạnh Ngao Thụy Bằng sao? Hôm nay cô không nghĩ sẽ nhắc tới với Ngao Thụy Bằng, không phải cô rộng lượng, là bởi vì cô không nghĩ làm người phụ nữ này lại lần nữa khiến cho Ngao Thụy Bằng chú ý.
Đã một lần, cô đã bởi vì Đoạn Vũ Kỳ đã nháo ghen lên một lần, nếu lần này tiếp tục nói, một khi không cẩn thận ảnh hưởng tình cảm của hai người, dẫn tới Ngao Thụy Bằng đối với Đoạn Vũ Kỳ lại tiếc thương, đó mới là cô mất nhiều hơn được.
Phải biết rằng, có đôi khi phụ nữ ghen, muốn phân nặng nhẹ nhanh chậm. Nếu ở trong lòng nam nhân là người không quan trọng, đề cập đến quá nhiều lần, như vậy có thể lại là điều làm họ để tâm.
Phòng đúng là do cô ta thiết kế đi chăng nữa, bất quá, chỉ sợ cô ta thiết kế không phải là căn nhà này. Vừa rồi chỉ lo tức giận, không có nghĩ nhiều, hiện tại bình tĩnh lại, a, rất ngốc.
Bạch Lộc đã từng trong lúc vô tình nghe được Tống Tri Đình gọi điện thoại, căn nhà này là Ngao Thụy Bằng mua ở cùng cô chỉ để cho cô tiện việc đi lại đóng phim.
Bất quá vừa mới nói như vậy trong nháy mắt thiếu chút nữa cô đã tin, bởi vì cô ta nói đúng một sự kiện: Điện thoại cổ. Nhưng chính vì vậy, làm cô ta lòi ra lời nói nhắc về đèn bàn, trong thư phòng ngay từ ban đầu đã không có cái đèn bàn nào cả. Cho nên, Đoạn Vũ Kỳ nói về điện thoại cổ chỉ là nói bậy nói bạ, chí ít, đụng phải thiết kế gì đó vẫn là tương đối có chút đúng.
Hôm nay thật là nghẹn khuất chết mất, cô tuy rằng sẽ không nói cho Ngao Thụy Bằng hôm nay có việc gì xảy ra, nhưng là này cũng không gây trở ngại cô lặng lẽ mách lẻo về người phụ nữ này.
Tùy ý gợi lên một nụ cười, ưm, làm Bạch Lộc, cô vẫn là nên ngu ngốc một chút mới tốt.
Rốt cuộc, con nít biết khóc có sữa uống!
Chỉ là Đoạn Vũ Kỳ, cô tốt nhất không cần lại chọc tôi, nếu không tiếp theo, chúng ta thù mới hận cũ cùng nhau tính.
Đang nghĩ ngợi phía trước truyền đến một loạt âm thanh vui sướng:
"Aaaa chị Bạch Lộc, hôm nay thật là chị trả tiền sao?"
"...Câm miệng!"
"T_T"
Mà ở đầu này quán cà phê.
"Tôi cảm thấy tôi ở đâu gặp qua cái người Bạch Lộc này..." Một cô chị em tốt bên cạnh của Đoạn Vũ Kỳ nhìn hình bóng cô rời đi, mở miệng.
Một cô gái mặc váy trắng khác nói, "Vô nghĩa, người đó là diễn viên nhỏ, cô xem qua cô ta đóng phim đi..."
"Không phải, tôi nhớ ra rồi!" Cô gái đột nhiên đập bàn một cái, "Vũ kỳ cô còn nhớ rõ tôi nói cho cô nghe qua em trai tôi lúc trước tình huống thần kinh không tốt, ba năm trước đây tôi dẫn nó đi Thuỵ Điển trị liệu không? Tôi chính là ở bệnh viện trị liệu thần kinh kia gặp qua cô ta! Tuyệt đối không sai!!!"
Đoạn Vũ Kỳ nhíu mày, "Cô có ý gì?"
"Cô ta lúc ấy còn mặc đồng phục bệnh nhân, hẳn là ở nơi đó tiếp nhận tâm lý trị liệu."
"Cô xác định cô nhớ không lầm?" Đoạn Vũ Kỳ có chút khiếp sợ, cô ta thoạt nhìn vẫn là thực bình thường mà.
"Chắc chắn, lúc ấy chỉ vì có một người con gái Trung Quốc ở nơi đó, tôi làm sao có thể nhớ nhầm?"
Trong mắt hiện lên tia độc ác, cô lấy ra di động ở trên mạng tìm tòi một chút hai chữ "Bạch Lộc", tư liệu thật sạch sẽ, không có tin tức cô ta bị bệnh tâm lý cần trị liệu.
Ngao Thụy Bằng có thể hay không cũng không biết?
"Cụ thể là nơi nào?" Cô ta hưng phấn mà hỏi.
"Hình như là ở khu vực Stockholm..."
"Tiếu Đình, lần này cô giúp đỡ tôi một việc lớn..."
Bạch Lộc, cô chờ xem!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip