,
đêm mưa như trút nước xuống, những giọt mưa nặng trĩu đánh vào mái hiên, vào mặt đất, vỡ ra những âm thanh nhỏ như tiếng thở dài của thành phố. minhyeong không thể ngủ, không thể tập trung vào công việc dù đã cố gắng. anh cảm thấy một sự thôi thúc kỳ lạ, như thể đêm nay không thể thiếu một điều gì đó. với chiếc ô trên tay, anh vội vã bước ra khỏi căn hộ, vội vã ra ngoài, nơi ánh đèn đường quen thuộc vẫn đang chờ đợi.
đến gần cột đèn, minhyeong dừng lại, đôi mắt anh tìm kiếm bóng dáng quen thuộc. nhưng không có hyeonjoon. không gian tĩnh lặng, chỉ còn lại tiếng mưa rơi đều đều trên mặt đất. anh đứng im dưới mái hiên của một cửa hàng gần đó, ánh mắt lo lắng quét qua mỗi con phố vắng, mong đợi sự xuất hiện của người ấy.
hôm nay, cơn mưa thật sự rất lớn. có lẽ hyeonjoon không thể đến được, anh tự nhủ như vậy, nhưng sao trong lòng lại không thể bình yên. ánh đèn đường vàng ấm áp dường như không đủ để xua tan cái lạnh trong anh. cứ thế, minhyeong đứng dưới mưa, không thể rời đi, như thể nếu anh quay bước, tất cả sẽ tuột mất.
rồi một bóng hình xuất hiện từ phía xa. minhyeong quay lại, thấy hyeonjoon đang bước về phía mình. nhưng khác với mọi lần, hôm nay anh ấy không mỉm cười, không vui vẻ như mọi khi. hyeonjoon ướt sũng, những giọt nước chảy xuống từ tóc, từ áo khoác, làm ướt cả chiếc đàn guitar trong tay anh. nhưng kỳ lạ thay, dù mưa tầm tã, hyeonjoon vẫn kiên trì ôm đàn, đôi mắt anh sáng lên dưới ánh đèn đường, như thể tất cả những điều này đều không thể ngăn cản anh.
"cậu... sao lại ra ngoài trong mưa như vậy?" minhyeong vội vã chạy lại, đưa ô ra che cho hyeonjoon, mắt anh lo lắng nhìn người kia.
hyeonjoon cười khẽ, nhưng nụ cười ấy không trọn vẹn, nó mang một chút gì đó mệt mỏi, nhưng cũng đầy kiên trì. "tôi chỉ muốn chơi đàn một chút. mưa hay nắng không quan trọng." anh nhìn minhyeong, rồi lại cúi đầu, hất mái tóc ướt ra khỏi mắt.
minhyeong không biết phải nói gì, chỉ im lặng đứng đó, nhìn hyeonjoon, thấy trái tim mình như có một sợi dây vô hình kéo lại. anh không thể để cho hyeonjoon đứng dưới mưa như vậy, nhưng đồng thời cũng không muốn làm phiền niềm đam mê của người ấy.
"nhưng cậu sẽ bị cảm lạnh nếu cứ như thế này." minhyeong nói, giọng anh nhẹ, nhưng lộ rõ sự lo lắng. "chúng ta vào quán cà phê gần đó được không? ít nhất cũng sẽ ấm hơn."
hyeonjoon lắc đầu nhẹ. "tôi không sao đâu. chỉ cần cây đàn này với âm nhạc là đủ."
minhyeong nhìn chiếc đàn guitar trong tay hyeonjoon, tay anh không ngừng siết chặt cây đàn như thể đang ôm một phần rất quan trọng trong cuộc sống của mình. minhyeong hiểu, âm nhạc là một phần không thể thiếu trong hyeonjoon, nó là nơi anh ấy tìm thấy sự tự do, là nơi anh ấy có thể sống thật với chính mình.
"nhưng tôi không thể để cậu đứng dưới mưa thế này." minhyeong thở dài, tay anh vươn ra, nhẹ nhàng kéo hyeonjoon về phía mình. "cậu phải chăm sóc bản thân nữa."
hyeonjoon nhìn minhyeong, đôi mắt anh lúc này như bừng sáng, như thể anh thấy được sự quan tâm chân thành trong ánh mắt ấy. "cảm ơn anh," anh nói, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy ấm áp. "anh luôn ở bên tôi, đúng không?"
minhyeong gật đầu, nhưng không trả lời, chỉ lặng lẽ đưa ô che cho hyeonjoon. anh không cần phải nói gì nhiều, chỉ cần đứng bên cạnh là đủ. đêm nay, không cần lời nói, không cần ánh mắt, chỉ cần sự hiện diện của nhau là đủ.
cả hai người bước đi trong mưa, không vội vàng, không gấp gáp. dưới ánh đèn đường vàng, hình bóng họ hòa vào nhau, như một bức tranh yên bình trong đêm mưa. những giọt mưa vẫn rơi, nhưng giờ đây không còn lạnh lẽo, không còn cô đơn. có ai đó đã đến, đã mang lại sự ấm áp mà minhyeong đã tìm kiếm từ lâu.
khi họ vào quán cà phê nhỏ, hyeonjoon vẫn ôm đàn trong tay, nhưng không còn vẻ mệt mỏi như lúc trước. anh cười nhẹ, nhìn minhyeong, rồi bắt đầu chơi một giai điệu mới. tiếng đàn du dương vang lên, khiến không gian nhỏ bé này trở nên ấm áp hơn bao giờ hết. những giọt mưa ngoài kia dường như cũng dần dịu xuống, như thể cảm nhận được sự thay đổi trong lòng người.
minhyeong ngồi xuống bên cạnh, lặng lẽ nghe, để cho âm nhạc đưa anh đi qua những cảm xúc nhẹ nhàng, những niềm vui giản đơn mà anh chưa từng nhận ra. và trong khoảnh khắc ấy, anh biết rằng, dù có mưa hay nắng, dù có bao nhiêu khó khăn trong cuộc sống, thì chỉ cần bên nhau, tất cả sẽ ổn thôi.
.
.
.
minhyeong ngồi bên chiếc bàn nhỏ trong quán cà phê, tay vẫn nắm chặt tách cà phê ấm. dù đêm đã khuya, ánh sáng dịu dàng từ những ngọn đèn trên trần vẫn chiếu xuống không gian này, bao phủ mọi thứ trong một màu vàng ấm áp. hyeonjoon vẫn ngồi đối diện, một tay ôm đàn guitar, tay còn lại gẩy nhẹ những dây đàn, để từng nốt nhạc vút lên như những cánh chim nhẹ nhàng bay trong không gian yên bình.
minhyeong nhíu mày, một chút lo lắng hiện lên trong ánh mắt. anh không thể không nhớ tới cái cảm giác lo sợ khi thấy hyeonjoon ướt sũng trong cơn mưa tối qua, cái cảm giác không thể để anh ấy phải chịu đựng sự mệt mỏi ấy. dù hyeonjoon có nói rằng mình không sao, nhưng minhyeong vẫn không thể tắt đi sự lo lắng trong lòng.
"cậu thật sự không biết lo cho bản thân mình, phải không?" minhyeong thở dài, giọng anh nhẹ nhàng nhưng cũng đầy trách móc. "cậu đã ướt sũng như vậy, sao không nghĩ đến sức khỏe của mình một chút?"
hyeonjoon ngừng chơi đàn, ngước lên nhìn minhyeong. ánh mắt anh vẫn sáng, nhưng có gì đó ấm áp, như thể anh đã quen với những lời trách móc này. "tôi không sao đâu," hyeonjoon cười khẽ, "tôi chỉ muốn chơi đàn dưới ánh đèn này, dù thế nào cũng không muốn bỏ lỡ buổi tối nào cả."
minhyeong giật mình, ngẩng lên nhìn hyeonjoon, đôi mắt mở to như thể không tin vào những gì mình vừa nghe. hyeonjoon nhìn anh, nụ cười nhẹ nhàng vẫn không hề phai nhạt.
"vì cậu sẽ đến mà," hyeonjoon nói tiếp, ánh mắt anh ấm áp, như thể đã đưa hết mọi tâm tư của mình vào câu nói ấy.
từng lời ấy như thấm vào trái tim minhyeong, khiến anh bất giác đỏ mặt, mặt anh nóng lên, và một cảm giác ngọt ngào len lỏi trong lòng. anh không biết phải phản ứng như thế nào, chỉ có thể im lặng nhìn hyeonjoon, cảm giác bối rối vây lấy mình. trong giây phút đó, chỉ có âm nhạc và ánh đèn ấm áp là làm dịu đi sự ngượng ngùng trong anh.
"cậu... cậu nói gì vậy?" minhyeong lắp bắp, khuôn mặt hơi đỏ lên. "cậu thật sự muốn tôi đến mỗi tối sao?"
hyeonjoon chỉ cười nhẹ, không trả lời mà tiếp tục gảy đàn. những ngón tay anh lướt nhẹ trên dây đàn, phát ra những âm thanh du dương, như thể anh không có ý định dừng lại. ánh mắt hyeonjoon vẫn dõi theo minhyeong, nhưng không hề có sự bối rối, chỉ có sự ấm áp và chân thành, như thể anh không ngại thể hiện những gì mình cảm thấy.
minhyeong cảm nhận được một sự thay đổi nhẹ trong lòng mình, một cảm giác đặc biệt mà anh không thể giải thích. anh không biết tại sao câu nói đơn giản ấy lại khiến trái tim mình loạn nhịp đến vậy, nhưng anh lại không muốn từ chối cái cảm giác này. hyeonjoon luôn có một cách làm cho mọi thứ trở nên đơn giản và ngọt ngào, như những nốt nhạc anh chơi, như những câu nói anh thốt ra. và dù cho minhyeong có cố gắng để kiềm chế cảm xúc của mình, anh vẫn không thể phủ nhận rằng mình cũng đang tìm kiếm điều gì đó đặc biệt trong mối quan hệ này.
"cậu... cậu có thật sự không sợ bị cảm lạnh không?" minhyeong cố gắng chuyển chủ đề, không muốn để không khí trở nên quá ngượng ngùng. anh không muốn hyeonjoon cảm thấy không thoải mái, nhưng cái cách anh ấy nói ra câu ấy lại khiến trái tim minhyeong như tan chảy. "cậu không thể cứ như thế mãi được."
"tôi đã nói rồi mà," hyeonjoon mỉm cười, "tôi không sao đâu, chỉ cần đàn dưới ánh đèn này là tôi hạnh phúc rồi."
minhyeong thở dài, nhìn hyeonjoon với đôi mắt đầy lo lắng. "nếu cậu cứ tiếp tục như vậy, tôi sẽ thật sự lo cho cậu mất thôi."
hyeonjoon nở một nụ cười tươi, ánh mắt anh sáng lên trong ánh đèn vàng ấm áp. "nếu tôi có làm gì đó khiến anh lo lắng, thì anh sẽ đến mỗi tối, phải không?"
minhyeong ngạc nhiên trước câu hỏi đó. anh không biết tại sao nhưng lại cảm thấy câu hỏi ấy thật đặc biệt. có lẽ, hyeonjoon chỉ muốn một chút quan tâm từ anh, nhưng trong lòng minhyeong lại cảm thấy có một điều gì đó lấp đầy, như thể anh ấy đã tìm ra một thứ gì đó quan trọng trong cuộc sống.
"tôi..." minhyeong ngập ngừng, nhưng rồi anh lại gật đầu, dù không nói ra nhưng trong lòng lại thấy một sự thoải mái kì lạ. "tôi sẽ đến."
câu nói ấy thoát ra khỏi miệng minhyeong như một lời hứa, và dù có bất cứ chuyện gì xảy ra, anh biết rằng, mình sẽ luôn đến, ít nhất là vào những buổi tối như thế này.
hyeonjoon mỉm cười, một nụ cười dịu dàng, như thể đã biết trước câu trả lời của minhyeong. anh lại tiếp tục chơi đàn, nhưng lần này, âm nhạc dường như trở nên ngọt ngào hơn, như thể những lời nói của anh đã biến thành giai điệu, đưa mọi lo lắng trong lòng minhyeong tan biến.
đêm tiếp tục trôi qua trong những giai điệu du dương, dưới ánh đèn vàng ấm áp, minhyeong cảm thấy như trái tim mình cũng đang hòa vào những nhịp đàn ấy.
.
.
.
dưới ô nhỏ, hai người đứng gần nhau hơn bao giờ hết. những giọt mưa vẫn rơi nhẹ, lất phất, nhưng lần này không còn là sự lạnh lẽo của mùa đông nữa, mà là một cảm giác ấm áp, như thể mọi thứ xung quanh bỗng trở nên gần gũi hơn, thân thiết hơn. minhyeong nhìn hyeonjoon, ánh mắt không khỏi dừng lại trên khuôn mặt đầy nước mưa nhưng vẫn sáng lên dưới ánh đèn vàng. mái tóc ướt sũng của hyeonjoon bám sát vào trán, làm anh càng thêm nổi bật giữa không gian tĩnh lặng ấy.
minhyeong không thể không cảm nhận được sự thay đổi trong chính mình. từ khi hyeonjoon xuất hiện trong cuộc đời anh, từng ngày trôi qua dường như đã có một màu sắc mới. anh không còn cảm thấy cô đơn giữa thành phố ồn ào này nữa. mỗi tối, anh đều mong chờ được đến đứng dưới ánh đèn, được nghe tiếng đàn, được nhìn thấy nụ cười ấm áp của hyeonjoon. và giờ đây, khi đứng gần nhau như thế này, anh nhận ra rằng hyeonjoon đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của mình.
"cảm ơn cậu," minhyeong thì thầm, lời nói như lạc vào trong không gian tĩnh lặng, nhưng lại vang lên trong lòng anh, rõ ràng và sâu sắc. "cảm ơn vì đã luôn ở đây, cho tôi thấy rằng dù cuộc sống có mệt mỏi đến đâu, thì cũng luôn có những điều nhỏ nhặt làm cho trái tim mình ấm lên."
hyeonjoon quay sang nhìn minhyeong, đôi mắt anh sáng lên, nhưng không phải sự ngạc nhiên, mà là một sự hiểu biết sâu sắc. anh nhẹ nhàng đưa tay lên, vén vài sợi tóc ướt trên trán minhyeong, rồi cười, một nụ cười ấm áp như chính ánh sáng của những ngọn đèn xung quanh. "cảm ơn anh vì đã đến, dù cho chỉ là một người xa lạ."
minhyeong cảm thấy một cảm giác lạ lẫm chảy qua tim mình. đôi mắt anh không rời khỏi hyeonjoon, ánh mắt ấy chứa đựng sự chân thành, một tình cảm mà anh chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ cảm nhận được. anh không hiểu sao, nhưng có điều gì đó trong anh đã thay đổi, một điều gì đó khiến anh không còn muốn quay lại cuộc sống trước kia – một cuộc sống lạnh lẽo, thiếu vắng những tia sáng ấm áp như thế này.
"cậu..." minhyeong ngập ngừng, không biết làm sao để diễn tả những gì trong lòng mình. "cậu biết không, mỗi tối tôi đều mong đợi được gặp cậu. cảm giác này, tôi không thể giải thích được, nhưng tôi... tôi không muốn mất đi nó."
hyeonjoon nhìn anh với ánh mắt ấm áp, không nói gì, chỉ nhẹ nhàng nắm lấy tay minhyeong, như thể đang cho anh một lời hứa vô lời, một lời hứa rằng sẽ luôn ở đây, dù cho cuộc sống có khó khăn đến đâu. chỉ có ánh sáng của đèn đường, và chỉ có tiếng đàn, là những điều không bao giờ thay đổi.
"tôi cũng vậy," hyeonjoon nói, giọng anh dịu dàng, êm ái như những nốt nhạc trôi dần trong đêm. "dù cho thế giới này có thay đổi, tôi vẫn muốn được chơi đàn cho anh nghe mỗi tối. vì tôi biết, anh luôn đến."
câu nói ấy như một lời thầm thì giữa đêm khuya, nhẹ nhàng nhưng lại để lại một dư âm kéo dài trong lòng minhyeong. anh không nói gì thêm, chỉ đứng lặng lẽ bên hyeonjoon, cảm nhận những khoảnh khắc tĩnh lặng trôi qua, những giọt mưa nhỏ xíu rơi trên tóc, trên vai, và trong lòng anh.
lúc này, dưới ô nhỏ ấy, họ không cần phải nói thêm bất kỳ lời nào nữa. mọi thứ đều rõ ràng. ánh đèn vàng từ cột đèn lấp lánh trong đêm, làm sáng lên những bóng hình nhỏ bé nhưng đầy ý nghĩa. tiếng guitar vẫn du dương, ngọt ngào, như thể cả thế giới chỉ có họ ở đây, trong khoảnh khắc này, trong cái ô nhỏ mà họ đang chia sẻ.
minhyeong cảm thấy tim mình ấm lên, như thể không còn gì quan trọng ngoài giây phút này. anh không cần gì hơn nữa, chỉ cần hyeonjoon ở đây, chỉ cần ánh đèn này sáng mãi, và những buổi tối như thế này sẽ mãi không bao giờ kết thúc.
"cảm ơn vì cậu đã đến," minhyeong thì thầm, không phải với hyeonjoon, mà với chính trái tim mình. anh đã tìm thấy một thứ gì đó quý giá hơn bất cứ điều gì anh từng có, và dù cho thế giới có thay đổi thế nào, thì đây là một điều mà anh sẽ giữ mãi.
hyeonjoon nhìn anh, đôi mắt anh vẫn đầy ấm áp. "cảm ơn anh vì đã luôn tin tưởng tôi."
và trong ánh sáng dịu dàng của đèn đường, giữa những giọt mưa nhỏ, hai người đứng cạnh nhau, im lặng, nhưng trái tim lại đầy ắp những cảm xúc khó tả. một sự gắn kết tinh tế, mà có lẽ, chính họ cũng không biết từ lúc nào đã nảy nở.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip