.

Đồng hồ điểm 22:07. Tiếng chuông từ cánh cửa quán cà phê cũ kỹ, nơi đã vĩnh viễn đóng cửa sau buổi gặp cuối cùng, vẫn lảnh lót trong đầu Dohyeon, vọng lại như một lời vĩnh biệt khôn nguôi giữa sự tĩnh mịch đến đáng sợ của đêm Seoul. Anh rẽ phải, bước chân vô định trên con đường ướt đẫm sau cơn mưa mùa đông giá lạnh, dưới ánh đèn vàng vọt leo lét hắt ra từ những hàng quán ven đường, nhưng tâm trí anh không đi theo hướng đó. Nó lạc vào một không gian khác, một nơi không có thời gian hay địa điểm cụ thể, chỉ có những mảnh ký ức vụn vỡ lơ lửng, trôi dạt vô định như những cánh hoa lìa cành trong gió, cứ mãi luẩn quẩn trong một vòng lặp không lối thoát, một vòng lặp của tuyệt vọng và tự giày vò.

Dohyeon bước đi, nhưng mỗi bước chân đều nặng trĩu, như thể anh đang lết qua một dòng chảy chậm chạp của thời gian, nơi thực tại cứ trôi qua ngoài tầm với, bỏ lại anh một mình giữa những ngổn ngang của quá khứ, giữa cái lạnh lẽo của một cuộc tình đã chết. Anh tự hỏi, liệu cuộc gặp gỡ vừa rồi, những lời nói cuối cùng ấy, có phải chỉ là một giấc mơ, một cơn ác mộng mà anh tự tạo ra để giày vò bản thân giữa đêm lạnh lẽo này không? Mọi thứ đều trở nên quá đỗi không thật, như một thước phim quay chậm chiếu đi chiếu lại trong tâm trí, mỗi khung hình đều là một nhát dao cứa sâu vào da thịt. Khuôn mặt Hyeonjoon dưới ánh đèn đường hắt hiu, đôi mắt long lanh nhìn anh như chứa đựng cả bầu trời đêm đầy sao lấp lánh, và cả nụ cười méo mó thoáng qua trên môi anh- tất cả đều giống như một cảnh trong thước phim cũ kỹ, một bộ phim quay bằng tông màu xám xịt của thời gian, nơi ranh giới giữa sự thật và ảo ảnh hoàn toàn mờ nhạt, khiến anh không thể phân biệt được đâu là thực, đâu là ảo.

Anh nhận ra mình mắc kẹt trong một vùng trung gian, nơi không có trắng, không có đen, chỉ có sự mơ hồ, nuối tiếc và hoài niệm dai dẳng, bóp nghẹt trái tim anh từng nhịp, khiến anh gần như không thở nổi, mỗi hơi thở là một sự đau đớn. Anh cảm thấy như mình đang tồn tại trong những chiều không gian khác nhau, lạc lõng trong chính vùng chạng vạng của tâm trí mình, nơi những con phố quen thuộc bỗng trở nên xa lạ, đầy những bóng hình hư ảo, chỉ lối cho nỗi đau và sự hối hận không ngừng nghỉ. Dohyeon liên tục tự hỏi: liệu có phải toàn bộ những gì đã xảy ra, từng khoảnh khắc hạnh phúc đến mức ngỡ là vĩnh cửu, và cả những nỗi đau âm ỉ như vết sẹo chằng chịt trong tâm hồn, chỉ là một sản phẩm của trí óc anh, một sự tưởng tượng quá đà, hay là một cơn ác mộng đeo bám không bao giờ kết thúc, cứ lặp đi lặp lại mỗi khi anh nhắm mắt, kéo anh vào một vòng xoáy bất tận của sự tuyệt vọng?

Cảm giác mắc kẹt này, sự khó tin vào chính những gì mình đã trải qua, nó còn tệ hơn cả nỗi đau xé lòng, nó bào mòn anh từ bên trong, từng chút một, kéo anh xuống vực sâu của sự tự hành hạ, đến mức anh muốn gào lên nhưng cổ họng lại khô khốc, không một âm thanh nào có thể thoát ra. Anh nhìn vào gương và thấy một người xa lạ, một đôi mắt trống rỗng và thâm quầng, không còn là Dohyeon của ngày xưa khi còn ở bên Hyeonjoon. Sự trống rỗng trong đôi mắt anh phản chiếu tâm hồn đã vỡ nát. Anh có cảm giác như mình đang xem cuộc đời mình từ bên ngoài, như một người ngoài cuộc đang nhìn vào một bộ phim buồn mà nhân vật chính là anh, không thể can thiệp, không thể thay đổi. Anh không còn cảm thấy mình đang thực sự sống.

Dohyeon trở về căn hộ nhỏ của mình, nơi mọi ngóc ngách đều in dấu những kỷ niệm của cả hai, những kỷ niệm giờ đây chỉ còn là gánh nặng. Anh ném chiếc khăn choàng lạnh lẽo lên chiếc ghế bành quen thuộc, nơi Hyeonjoon từng ngồi đọc sách, từng cùng anh xem phim, giờ chỉ còn là một khoảng trống vô vọng, lạnh lẽo đến thấu xương. Tiếng khóa cửa lách cách vang lên trong không gian tĩnh lặng, như một hồi chuông báo hiệu sự trở về của nỗi cô đơn, của sự trống rỗng đến cùng cực mà anh phải đối mặt mỗi đêm dài không ngủ. Anh ngồi phịch xuống giường, đôi mắt vô hồn nhìn vào màn hình điện thoại, cố gắng xua đi những hình ảnh của Hyeonjoon, nhưng vô ích. Chúng cứ dội về, rõ ràng và chân thực đến mức anh có thể cảm nhận được hơi thở của em phảng phất trong không khí, mùi hương tóc em vẫn còn vương vấn trên gối, khiến anh muốn ôm lấy nhưng chỉ chạm vào khoảng không, vào hư vô. Anh mở thư viện ảnh, dừng lại ở những video cũ của hai người, cố chấp không xóa đi. Đêm đêm, anh lại mở ra xem đi xem lại từng khoảnh khắc, từ những nụ cười hạnh phúc đến những cái nắm tay hờ hững cuối cùng, không phải vì nhớ nhung mà vì muốn giày vò bản thân, để nhắc nhở về sự thật phũ phàng của một tình yêu anh tự tay kết thúc. Anh nhìn thấy hình ảnh Hyeonjoon đang lặng lẽ gục đầu vào vai anh trong đêm mưa, tiếng hát của em chìm vào gió, và một câu nói của bản thân lúc tối bỗng văng vẳng bên tai: "Anh ra đi vì thấy mình không đủ." Nỗi hối hận cuộn trào, bóp nghẹt lấy lồng ngực anh. Anh tự hỏi, "Tại sao mình lại không nhận ra sớm hơn? Tại sao mình lại ngốc nghếch đến vậy, tự tay đẩy em đi vì nỗi sợ hãi viển vông của mình?" Anh tua đi tua lại đoạn video, cố gắng tìm kiếm một dấu hiệu, một ánh mắt, một cử chỉ nào đó của Hyeonjoon, để chứng minh rằng em đã từng cố níu kéo, để giải thoát anh khỏi câu hỏi giày vò: "Tại sao em lại im lặng chấp nhận như vậy? Em có thực sự yêu anh đến mức sẽ giữ anh lại không?"

Trên danh sách phát nhạc, có một bài hát đặc biệt của hai người, bài hát họ đã cùng nhau nghe vào lần đầu hẹn hò, bài hát phát trong chuyến đi chơi biển. Giờ đây, anh nghe đi nghe lại nó không phải để hoài niệm hay vỗ về, mà là để cảm nhận nỗi đau, để giữ mình trong cái hố sâu của sự tuyệt vọng, không cho phép bản thân thoát ra dù chỉ là một khoảnh khắc nhỏ nhoi. Tiếng nhạc buồn bã cứ xoáy sâu vào tâm hồn anh, khơi gợi từng vết thương. Những lời nói của em cứ vang vọng trong đầu anh, như tiếng vọng từ một giấc mơ xa xăm, buộc anh phải đối mặt với một sự thật phũ phàng, tàn nhẫn, tựa như những cơn gió lạnh buốt thổi qua tâm hồn Dohyeon , đóng băng mọi hy vọng cuối cùng.

Một cảm giác cay đắng dâng lên trong cổ họng, chặn ngang mọi hơi thở, khiến lồng ngực anh thắt lại từng đợt, đau đến mức không thể diễn tả, như có hàng ngàn mũi kim đâm vào trái tim. Park Dohyeon nhìn lại toàn bộ mối quan hệ của họ như thể đang xem lại một vở diễn buồn bã trên sân khấu cuộc đời, một vở kịch với những vai diễn không rõ ràng, nơi mỗi người thà mang một lớp mặt nạ che giấu con người thật còn hơn là tiết lộ cho đối phương. Anh mang mặt nạ của sự mạnh mẽ, của người đàn ông bất cần, còn em mang sự thể hiện quá nhiều trong suốt quãng thời gian dài để rồi chấp nhận im lặng khi quá mỏi mệt. Những lời thoại dối trá được che đậy bằng những nụ cười gượng gạo, những cái chạm tay hờ hững, tất cả chỉ là vỏ bọc cho một sự thật đau lòng. Những lời nói dối với chính bản thân, những sự che giấu sau những tin nhắn vội vã, những hiểu lầm chồng chất như những lớp sương mù dày đặc che phủ tầm nhìn- tất cả hiện lên rõ ràng hơn bao giờ hết, như những vết cứa sâu hoắm vào tim, rỉ máu mỗi khi anh vô tình chạm vào, hay mỗi khi một kỷ niệm vụt qua, kéo theo những giọt nước mắt không thể ngăn lại. Anh từng tin rằng họ có một tổ ấm, một nơi an toàn, nơi anh có thể gác lại mọi muộn phiền, tìm thấy sự bình yên vĩnh cửu.

Nhưng giờ đây, Dohyeon nhận ra đó chỉ là một bức bình phong che giấu những ý định thật sự, những bí mật mà anh chưa bao giờ dám đối mặt, tựa như những con hẻm tối tăm ẩn sau vẻ ngoài hào nhoáng, đẹp đẽ nhưng rỗng tuếch. Anh nhớ lại những lần em cố gắng bắt chuyện, cố gắng kéo anh ra khỏi những suy nghĩ của riêng mình, hỏi han về công việc, về những lo toan. Nhưng anh lại đẩy em ra, nói rằng anh cần không gian, cần thời gian để giải quyết mọi thứ một mình. Anh đã quá tự cao, hay quá tự ti, để nghĩ rằng mình phải gánh vác mọi thứ một mình, rằng mình phải trở thành người hùng trong mắt em, người không bao giờ yếu đuối. Và em, vì sợ làm anh ngột ngạt, vì sợ anh sẽ bỏ chạy xa hơn, đã chọn cách im lặng. Anh đã tự trách móc bản thân, nghĩ rằng nếu anh thông minh hơn, dũng cảm hơn, nếu anh đã không chọn ra đi trước, nếu anh đã nói ra nỗi sợ hãi của mình, mọi thứ đã không kết thúc theo cách này. Anh đã tự lừa dối mình, tin rằng đó là sự hy sinh cao cả, rằng anh đang làm điều tốt nhất cho em. Nhưng giờ đây, anh chỉ thấy hai kẻ ngốc nghếch bị cuốn vào những lời thoại ngọt ngào như mật rót bên tai, chỉ để rồi nhận ra đó là thuốc độc, từ từ giết chết tâm hồn. Anh nhận ra rằng anh đã hiểu Hyeonjoon hoàn toàn sai, như thể anh đã cố gắng giải một bài toán khó mà lại sử dụng sai công thức từ đầu, dẫn đến một kết quả đau lòng không thể cứu vãn. Anh đã trao niềm tin, trao cả trái tim mình vào một mối quan hệ mà anh tự tay phá hủy vì nỗi sợ hãi của chính mình.

Một ý nghĩ bất chợt lóe lên, một sự giận dữ pha lẫn ngỡ ngàng như một cơn giông bất chợt ập đến, kéo theo sấm sét và mưa lớn: Liệu những người xung quanh Hyeonjoon, những người bạn hiện tại của em, có biết được sự thật này không? Anh đã nghĩ đến việc liên lạc với họ, để nói ra sự thật trần trụi, để vạch trần những nỗi sợ hãi đã đẩy họ ra xa nhau, để phá nát hạnh phúc giả tạo đó, nhưng rồi ý nghĩ đó cũng vụt tắt như một tia pháo hoa tàn lụi trong đêm, chỉ còn lại tro tàn của sự tuyệt vọng. Và anh từng yêu thêm vài người sau đó, nhưng tất cả chỉ là những cuộc tình chóng vánh. Dohyeon biết, đó là một hành động vô nghĩa, một sự trả thù nhỏ nhen không đáng có, chỉ càng làm anh chìm sâu hơn vào nỗi ám ảnh về một mối tình đã mục ruỗng, tự hành hạ mình bằng những ý nghĩ ấy, bằng sự bất lực khi không thể thay đổi được gì.

Nhiều ngày, rồi nhiều tuần, rồi những tháng dài đằng đẵng trôi qua, Dohyeon vẫn sống trong trạng thái lơ lửng đó, một tồn tại vô hồn. Anh đi làm, ăn những bữa tối vội vã trong cô đơn, ngủ những giấc mơ chập chờn trong căn hộ lạnh lẽo, nơi sự im lặng là tiếng vọng duy nhất, nuốt chửng mọi âm thanh và ý nghĩ của anh. Mỗi góc nhỏ đều trống rỗng, nhắc nhở anh về sự thiếu vắng của Hyeonjoon. Kể cả khi ra ngoài, giữa dòng người tấp nập, anh vẫn cảm thấy mình đơn độc một cách đáng sợ, như một linh hồn lạc lõng không thuộc về nơi nào. Tâm trí anh vẫn mắc kẹt ở cái đêm cuối cùng ấy, ở quán cà phê đã đóng cửa, ở khoảnh khắc Hyeonjoon quay lưng bước đi. Anh không còn cảm thấy nỗi đau xé lòng như những ngày đầu chia tay, cái cảm giác như bị xé toạc từng mảnh trái tim, cứ rỉ máu âm ỉ, nhưng nỗi đau đó đã biến thành một sự tê dại, một sự trống rỗng còn đáng sợ hơn. Anh cũng không còn muốn níu kéo Hyeonjoon nữa, không còn khao khát được trở về bên em, không còn nghĩ về những ngày tháng xa xôi khi cả hai còn tay trong tay dạo bước, vì anh biết mọi thứ đã kết thúc, không thể cứu vãn. Anh tự nhủ mỗi sáng khi thức dậy, nhìn ra khung cửa sổ thấy những tòa nhà cao tầng lạnh lẽo, rằng anh đã vượt qua mối quan hệ đó. Anh tự nói với mình rằng mình ổn, rằng mình đã chấp nhận được mọi thứ. Anh không còn nhớ nhung em theo cách da diết, đau đáu đến mức phải vật vã mỗi đêm, tìm kiếm hình bóng em trong vô vọng giữa dòng người tấp nấp, nhưng điều đó không có nghĩa là anh đã quên. Thay vào đó, cái cảm giác khó tin vẫn còn nguyên vẹn, như một hòn đá nghẹn ứ trong cổ họng, không thể nuốt trôi, không thể nôn ra, cứ mãi mắc kẹt ở đó, khiến anh nghẹn ngào, đau đớn.

Nỗi khó tin đó không phải vì bị lừa dối, mà vì Hyeonjoon lại im lặng chấp nhận sự ra đi của anh. Nó không phải là nỗi nhớ, mà là sự bàng hoàng, sự ngỡ ngàng khi nhận ra rằng mọi thứ đã từng xảy ra, đã từng là thật, từng là tất cả đối với anh. Một người từng là tất cả của anh, người mà anh đã trao trọn con tim, một câu chuyện tình yêu mà anh từng trân trọng hơn cả bản thân mình, lại có thể kết thúc theo cách như vậy, với quá nhiều hiểu lầm chất chứa như những lớp bụi thời gian dày đặc che phủ mọi thứ, những lời nói chưa kịp thốt ra như những nốt nhạc dang dở trong một bản nhạc buồn, và cả những bí mật chưa từng được làm rõ, ẩn sâu như những con hẻm tối tăm không lối thoát. Anh nhìn vào những tấm ảnh cũ trên điện thoại, thấy Hyeonjoon cười rạng rỡ như ánh nắng ban mai, và một cảm giác lạnh lẽo chạy dọc sống lưng, một sự gai người khi nhận ra rằng những gì anh đã trải qua là có thật, không phải là một giấc mơ phù phiếm, mà là một thực tại tàn khốc. Anh không thể tin rằng Hyeonjoon, và tất cả những gì giữa họ, đã từng là sự thật, từng tồn tại trong cuộc đời anh, như một ảo ảnh đẹp đẽ rồi tan biến vào hư không, không để lại gì ngoài nỗi đau. Đó là một sự lạ lùng, một điều mà anh chưa bao giờ trải qua trong bất kỳ mối quan hệ nào khác, một cảm giác không thể định nghĩa, không thể gọi tên, cứ âm ỉ day dứt trong trái tim anh, khiến anh mất ngủ triền miên, đôi mắt thâm quầng và tâm hồn rệu rã.

Lời nói của Hyeonjoon hôm đó: "Dù bạn có giữ, tụi mình vẫn sẽ lạc nhau thôi," cứ vang vọng trong đêm khuya tĩnh mịch, như một lời tiên tri nghiệt ngã, khẳng định sự vô vọng của mọi nỗ lực. Nó như một lời khẳng định nghiệt ngã, một sự giải thoát đau đớn nhưng cũng đầy bất lực, chấp nhận rằng mọi thứ đã chấm hết. Phải chăng mọi thứ đều là định mệnh, đã được sắp đặt từ trước, và anh chỉ là một con rối trong vở kịch đó? Phải chăng anh đã luôn đi đúng hướng, dù anh không biết, dù con đường ấy dẫn đến sự chia ly, dẫn đến sự đổ vỡ của trái tim anh? Anh cố gắng tin vào điều đó, cố gắng tin rằng mình đang ở đúng nơi, đúng thời điểm mà anh nên ở, và sẽ không thay đổi bất cứ điều gì đã qua, bởi vì những trải nghiệm đó, dù đau đớn đến tận cùng, đã định hình nên con người anh bây giờ, như những vết sẹo làm nên một phần câu chuyện của mỗi người, khắc sâu vào tâm hồn. Nhưng tiềm thức anh vẫn vật lộn với ý nghĩ đó, vẫn lạc lõng giữa những ký ức ngổn ngang, như một người bị lạc trong mê cung không lối thoát. Anh tự hành hạ mình bằng cách lặp đi lặp lại những câu hỏi không lời đáp, tìm kiếm một lý do, một lời giải thích mà anh biết sẽ không bao giờ có được, rồi lại chìm vào im lặng, vào sự tuyệt vọng. Anh thử làm những việc mới, gặp gỡ người khác, tìm kiếm sự phân tâm, nhưng cuối cùng đều thất bại. Mỗi cuộc gặp gỡ, mỗi nụ cười gượng gạo đều kết thúc bằng sự trống rỗng, vì tâm trí anh vẫn bị quá khứ chiếm hữu, như một cái bóng không thể thoát khỏi. Anh có những khoảnh khắc tưởng chừng đã ổn, nhưng rồi một chi tiết nhỏ lại kéo anh sụp đổ hoàn toàn. Vô tình thấy một bóng dáng hơi giống Hyeonjoon từ xa, nghe thấy tên em vang lên trong đám đông, hoặc một mùi hương nước hoa quen thuộc thoáng qua. Những khoảnh khắc đó như những đòn đánh chí mạng, đẩy anh trở lại vực sâu của "vùng chạng vạng." Màu sắc cuộc sống đã biến mất, mọi thứ xung quanh anh đều mờ ảo, không rõ nét, như thể được bao phủ bởi một lớp sương mù vĩnh cửu.

Dần dần, sau những đêm dài trằn trọc không ngủ, sau những ngày làm việc mệt mỏi cố gắng lấp đầy khoảng trống trong lòng, sau những bữa ăn không còn vị giác, sau những buổi sáng thức dậy với đôi mắt sưng húp và trái tim nặng trĩu vì đã tự hành hạ mình quá nhiều, những ngày tháng chìm trong vùng chạng vạng bắt đầu nhạt phai như màu mực trên trang giấy cũ, như một bức tranh đã cũ mờ, chỉ còn lại những nét mờ nhòe của một quá khứ xa xăm. Không phải vì Dohyeon cố gắng quên đi một cách gượng ép hay tẩy xóa mọi thứ khỏi tâm trí, mà vì anh bắt đầu chấp nhận. Chấp nhận một cách miễn cưỡng, đau đớn, nhưng đó là con đường duy nhất để giải thoát bản thân khỏi xiềng xích của quá khứ. Anh nhận ra rằng việc anh vẫn cứ mãi ám ảnh về sự im lặng của Hyeonjoon, vẫn giày vò về quyết định ra đi của mình, chính là cách anh tự níu giữ mình trong quá khứ, một cách tự xiềng xích bản thân vào những điều đã qua, vào những ký ức đau khổ không thể chối bỏ. Anh không thể tiếp tục lừa dối bản thân nữa, không thể cứ mãi sống trong ảo ảnh, cũng không thể lừa dối bất kỳ ai khác nữa về những gì anh đã trải qua, về những vết sẹo mà sự hối hận và sự im lặng của Hyeonjoon đã để lại trong tim anh, những vết sẹo sẽ mãi mãi ở đó như một lời nhắc nhở. Anh biết, đây phải là lần cuối cùng anh nhìn lại, lần cuối cùng anh để những ám ảnh này chi phối mình, để chúng cướp đi sự bình yên hiếm hoi mà anh hằng khao khát, một sự bình yên thật sự chứ không phải là sự bình yên giả tạo.

Anh không còn mong đợi một câu trả lời cho tất cả những câu hỏi "nếu như" hay "tại sao" nữa. Anh hiểu rằng có những sự thật sẽ mãi mãi không thể giải đáp, và có những mối quan hệ, dù từng đẹp đẽ đến mấy, dù từng là tất cả đối với anh, cũng chỉ là một chương sách trong cuộc đời, một bài học mà anh phải trải qua để trưởng thành hơn, dù bài học ấy đắt giá đến thế nào, dù nó đã khiến anh mất đi một phần linh hồn. Việc nhận ra mình đã hiểu lầm Hyeonjoon, việc chấp nhận rằng mối quan hệ của họ có thể đã là một màn kịch mà cả hai đều tham gia vì những nỗi sợ hãi và sự im lặng của riêng mình, không còn khiến anh đau đớn tột cùng, không còn khiến anh gục ngã trong nước mắt, mà thay vào đó là một sự thanh thản lạ lùng, một cảm giác nhẹ nhõm đến bất ngờ như sau một cơn mưa rào trút bỏ mọi muộn phiền, rửa trôi đi những vết bẩn trong tâm hồn. Anh đã trải qua đủ sự bàng hoàng, đủ sự ngỡ ngàng, đủ sự tự hành hạ, giờ là lúc để buông bỏ những gánh nặng trong tim, để cho nỗi đau tìm thấy lối thoát, để cho những giọt nước mắt cuối cùng được rơi xuống, và để cho tâm hồn anh được nghỉ ngơi.

Dohyeon không tìm cách xóa bỏ ký ức về Hyeonjoon một cách triệt để, anh chỉ học cách sống chung với nó, như một phần không thể tách rời của cuộc đời mình. Anh chấp nhận rằng câu chuyện của họ đã xảy ra, nó là một phần của anh, và nó đã giúp anh trưởng thành theo một cách nào đó, như những vết sẹo làm nên một phần câu chuyện của mỗi người, khắc ghi sâu trong tâm hồn nhưng không còn rỉ máu, không còn đau đớn đến tận xương tủy. Vùng chạng vạng trong tiềm thức anh không biến mất hoàn toàn, nó vẫn còn đó như một góc nhỏ trong tim anh, một nơi anh có thể ghé thăm trong tĩnh lặng, nhưng nó không còn là nơi giam giữ anh nữa, không còn khiến anh lạc lối giữa những dòng suy nghĩ hỗn độn. Nó trở thành một phần của phong cảnh nội tâm, một khu vực anh có thể nhìn vào mà không bị kéo lùi về những ngày tháng đau khổ.

Trong sự nghiệp và đam mê, anh tìm thấy một ngọn lửa mới. Từng là một người mất đi cảm hứng, hiệu suất công việc giảm sút, những dự án anh yêu thích bỗng trở nên vô vị. Anh chỉ làm việc như một cỗ máy, không còn thấy niềm vui hay sự sáng tạo. Anh có thể đã bỏ bê sở thích cũ, như vẽ vời hay viết lách. Nhưng một ngày, một dự án mới đầy thử thách bất ngờ đến, đòi hỏi anh phải dốc hết tâm trí và năng lượng. Dần dần, anh nhận ra niềm vui trong sự cống hiến, trong việc tạo ra những điều mới mẻ. Mỗi thành công nhỏ, mỗi bước tiến mới trong công việc là một lời khẳng định rằng anh có thể tạo ra giá trị mà không cần sự hiện diện của Hyeonjoon. Những sở thích cũ được khôi phục, anh cầm lại cây bút, cây cọ vẽ, và tìm thấy sự bình yên lạ kỳ trong việc tạo ra cái đẹp, cảm giác thỏa mãn khi hoàn thành một tác phẩm của riêng mình.

Các mối quan hệ xã hội dần được kết nối lại. Anh từng tự cô lập mình, tránh né bạn bè, từ chối mọi lời mời tụ tập. Sự cô đơn là người bạn duy nhất của anh trong vùng chạng vạng. Anh cảm thấy mình không có gì để chia sẻ, không xứng đáng với niềm vui của người khác. Nhưng một người bạn cũ kiên trì liên lạc, không bỏ cuộc, kéo anh ra khỏi vỏ bọc. Ban đầu anh miễn cưỡng, né tránh. Nhưng dần dần, những cuộc trò chuyện đơn giản, những bữa ăn chung, những tiếng cười vô tư bắt đầu xua tan đi sự u ám trong lòng anh. Anh nhận ra rằng thế giới bên ngoài vẫn tiếp diễn, và anh vẫn có những người quan tâm, yêu thương mình, những người đã ở đó chờ đợi anh. Anh học cách lắng nghe, chia sẻ mà không còn cảm thấy áp lực hay sợ hãi bị phán xét, và tìm thấy sự ấm áp, kết nối từ những người xung quanh, cảm thấy không còn đơn độc.

Không gian sống cá nhân được tái định hình lại. Căn hộ của Dohyeon từng là một bảo tàng ký ức. Mọi thứ đều gợi nhớ về Hyeonjoon, từ chiếc cốc đôi trên kệ bếp đến cuốn sách còn dang dở trên đầu giường, tất cả đều là những lưỡi dao cứa vào tâm hồn anh mỗi ngày. Anh không muốn thay đổi bất cứ thứ gì, giữ mọi thứ nguyên trạng như một cách níu kéo quá khứ, tự hành hạ mình. Nhưng một buổi sáng, sau khi thức dậy với sự bình yên hiếm hoi, anh bắt đầu sắp xếp lại, vứt bỏ những món đồ không còn ý nghĩa, mua sắm những vật dụng mới mang phong cách của riêng anh, mang màu sắc tươi sáng hơn. Việc thay đổi không gian sống tượng trưng cho việc anh đang tái định hình lại cuộc đời mình, tạo ra một không gian mới cho tương lai. Anh sơn lại tường màu xanh nhạt, sắp xếp lại đồ đạc, biến căn phòng thành một nơi thực sự là của riêng anh, nơi anh cảm thấy an toàn và thoải mái, không còn bị ám ảnh bởi bóng dáng cũ.

Khi đối mặt với hình bóng cũ, sự bình thản đã ngự trị. Từng có lúc, mỗi lần vô tình thấy bóng dáng Hyeonjoon, nghe thấy tên em, hoặc bất kỳ điều gì gợi nhắc về quá khứ đều khiến anh như rơi xuống vực thẳm, tái phát nỗi đau. Anh né tránh mọi nơi chốn cũ, mọi kỷ niệm. Nhưng một ngày, anh lại vô tình chạm mặt Hyeonjoon ở một con phố đông người. Lần này, trái tim anh không còn đập loạn xạ đến mức muốn vỡ tung, chân anh không còn run rẩy, đôi mắt anh không còn hoảng loạn. Anh vẫn cảm thấy một chút nhói lên, một chút ngỡ ngàng, như một tiếng vọng xa xăm của nỗi buồn, nhưng không phải nỗi đau xé lòng như trước. Anh có thể mỉm cười nhẹ, một nụ cười thật sự, hoặc đơn giản là lướt qua mà không còn bị ám ảnh, không còn bị kéo lại vào vùng chạng vạng xám xịt đen ngòm. Anh nhận ra rằng hình bóng cũ đã trở thành một phần của quá khứ, không còn khả năng làm tổn thương anh như trước. Anh thậm chí có thể đến lại những nơi kỷ niệm của hai người mà không còn cảm thấy nặng nề, chỉ còn là những ký ức buồn vui lẫn lộn, không còn ám ảnh, không còn giằng xé. Anh đã mạnh mẽ hơn.

Anh nhìn ra cửa sổ căn hộ nhỏ của mình, nơi ánh nắng ban mai tràn vào căn phòng, xua tan đi màn đêm dài và những bóng ma của quá khứ, mang theo hơi ấm của một khởi đầu mới. Cuộc sống vẫn tiếp diễn, và anh cũng vậy. Anh không biết tương lai sẽ ra sao, liệu anh có tìm được hạnh phúc trọn vẹn nữa không, liệu có ai có thể chữa lành hoàn toàn những vết sẹo trong tim anh không, nhưng anh biết anh đang ở đúng nơi anh nên ở, và anh sẵn sàng cho những gì tiếp theo. Anh đã move on, không phải bằng cách quên đi tất cả những gì đã từng, mà bằng cách chấp nhận, đối mặt, và cuối cùng là giải thoát bản thân khỏi sự giày vò của những câu hỏi không lời đáp, để lại những ký ức ngủ yên như những cánh hoa rơi rụng, đẹp đẽ nhưng đã không còn tồn tại, không còn mang lại nỗi đau. Tiếng chuông quán cà phê cũ vẫn còn đó trong ký ức, nhưng giờ đây, nó chỉ là một âm thanh vọng lại từ quá khứ, không còn là lời nhắc nhở cho một vùng chạng vạng đang ám ảnh anh nữa, mà là một nốt trầm trong bản nhạc cuộc đời anh, một nốt nhạc buồn nhưng cần thiết để tạo nên một giai điệu hoàn chỉnh. Anh hít một hơi thật sâu bầu không khí trong lành của buổi sáng, mỉm cười nhẹ nhàng, và cuối cùng, anh đã bước ra khỏi vùng chạng vạng của mình, dù biết rằng đôi khi, một góc khuất nào đó trong tâm hồn vẫn sẽ chợt rùng mình khi một giai điệu quen thuộc vang lên, hoặc một mùi hương cũ bất chợt ùa về, nhưng đó không còn là nỗi đau giằng xé, mà là một phần của hành trình anh đã trải qua, một hành trình đơn độc nhưng đáng giá để tìm thấy chính mình.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip