Chap 21
Hôm nay là một ngày cuối tuần mát mẻ, gió từ phía tây thổi dần phía đông nên mang 1 bầu không khí rất dễ chịu.
Như thường lệ mỗi sáng chủ nhật, Chimon phải tới nhà Perth dạy học vào lúc 8h sáng. Nên hôm nay đã dậy sớm hơn 1 chút để chuẩn bị
Chuẩn bị gì á? Thì là chuẩn bị làm 1 ít bánh để tặng cho người kia. Không phải vì yêu quý gì đâu nha chỉ là muốn cảm ơn tên đó đã giúp mèo con chuyện ngày hôm qua thôi. Nghĩ lại từ trước đến giờ mèo con cậu cũng chưa từng làm gì cho hổ con đó cả. Nên nhân dịp này cậu cũng muốn trổ tài làm bánh 1 chút
-
"Dạ cháu chào bác"
"Cậu Wachirawit, cậu đến dạy học cậu chủ ạ"
"Cậu lên phòng sách chờ 1 chút, để tôi đi gọi cậu chủ chắc cậu ấy chưa dậy"
Chimon nhanh chóng lên phòng sách như mọi ngày mà chờ Perth
-
"Cậu chủ"
"Cậu chủ ơi"
Perth cựa quậy người sau tiếng gọi của quản gia
"Có cậu Wachirawit đến dạy học"
"Cậu chủ, dậy đi cậu ấy đang chờ ở phòng sách rồi ạ"
Perth nửa tỉnh nữa mê đi ra phía cửa. Mở cửa phòng rồi ngáp 1 cái thật dài, trả lời P'New
"Đưa nó sang đây"
"Hôm nay học ở phòng tôi"
"Ơ, nhưng mà..."
"Không có nhưng"
Nói xong Perth đóng xầm cửa rồi quay lưng vào trong. P'New vẫn chưa thoát khỏi sự hoang mang, bình thường đến cả ông chủ muốn vào phòng cậu còn khó, nay cậu lại cho phép Chimon. Đúng là lạ, rất lạ
*Cộc, cộc*
Sau tiếng gõ nhẹ ngoài cửa, cậu vội chỉnh lại quần áo, tóc tai rồi mới tiến đến mở cửa. Không quên bày ra vẻ mặt lạnh lùng
"Mày đến muộn đấy" Perth khoanh tay đứng dựa vào cửa
"Không phải do cậu mới muộn à" Chimon lườm
"Mà ở nhà mặc sơ mi chi" Chimon khó hiểu nhìn người kia, sáng sớm bị gì không biết
Thì để đẹp trai trước mặt mày đó, tự hiểu đi trời - Perth nghĩ
Chimon mặc kệ cậu ta rồi nhanh chóng bước vào phòng mà chưa cần sự cho phép của chủ căn phòng
Ồ, trông cậu ta có vẻ là người tuỳ tiện nhưng trong phòng rất sạch sẽ, sách vở xếp gọn gàng trên giá sách, kèm theo 1 chút mùi hoa oải hương rất dễ chịu. Chimon đưa mắt nhìn xung quanh, căn phòng cậu đúng là rất rộng, có khi còn bằng cả căn nhà cậu đang thuê luôn đó chứ
"Không phải ai cũng được vào phòng tao thế này đâu"
"Nên cảm thấy biết ơn thiếu gia Tanapon đi"
Chimon xoay người lại bĩu môi nhìn cậu tỏ vẻ không tin rồi lại tiếp tục dán mắt vào đống sách trên giá
"Sao cậu có được quyển này, tôi đã lục tung cái thư viện của trường mình mà không thấy đó"
"Tôi mượn chút được không?"
Chimon không đưa mắt về phía chủ nhân của cuốn sách mà tự tiện lấy nó trên giá. Cậu không trần trừ mà kiễng lên lấy cuốn sách được đặt ở trên cao
Perth nhanh chân tiến đến chỗ Chimon lấy cuốn sách trên giá nhanh hơn Chimon 1 bước.
Không phải không muốn cho cậu mượn, nhưng với chiếc chiều cao khiêm tốn của mèo con thì Perth vẫn nên giúp 1 tay. Perth sau khi lấy được quyển sách liền giấu ra phía sau lưng mình
Chimon giật mình khi bị Perth áp sát liền quay người về phía sau. Mở to mắt mà nhìn người kia
"Không cho mượn thì thôi, cần gì phải đứng gần vậy chứ"
"Mà cho tôi mượn 1 chút đi, lát tôi sẽ trả lại" Chimon cố gắng năn nỉ hổ con
"Không"
"Ò, vậy thôi"
Ể? Perth tưởng Chimon sẽ năn nỉ cậu để được mượn cuốn sách này chứ. Mắt cậu ta sáng rực khi thấy nó mà nên Perth nghĩ đây là 1 cơ hội thích hợp để trêu trọc Chimon. Vậy mà
"Ê này, không tính năn nỉ để tao cho mượn luôn hả"
Chimon tiến về phía bàn học của cậu, nhanh bỏ sách vở ra khỏi cặp mặc kệ lời cậu ta. Tên đáng ghét, không cho mượn thì thôi Chimon tôi đây không cần
Perth đồng thời cũng tiến gần về phía cậu, tay cầm quyển sách lật mở vài trang miệng thì vẫn nói
"Không cần thật à, vậy tao vứt đi nhé"
Chimon khựng lại hành động của mình mà đưa mắt về phía hổ con, biết cậu ta sẽ ra điều kiện gì đó xong mới cho cậu mượn cho mà xem
"Cậu muốn tôi làm gì thì mới cho tôi mượn cuốn sách đó"
"Tao có thể cho mày luôn cũng được"
"Với 1 điều kiện"
Chimon nhìn hổ con với khuôn mặt khó hiểu, không biết lần này cậu ta sẽ lại bày ra trò gì đây
"Tự đến lấy đi" Perth dơ tay lên cao hết mức như để trêu chọc Chimon
Chimon cũng không muốn chơi với tên khùng này đâu nhưng thật sự là cậu rất muốn đọc cuốn sách này. Chimon trực tiếp đứng dậy tiến lại gần phía cậu ta. 2 người đứng gần như có thể nghe rõ tiếng trái tim của đối phương.
Chimon lại bày ra vẻ mặt đanh đá rồi. Liếc nhìn cậu 1 cái rồi kiễng chân, tay cũng dơ cao hết cỡ để lấy cuốn sách trên cao kia
"Này, thấp chút không được sao"
Perth cười như đắc ý, kiễng chân thêm chút để trêu bạn mèo nhỏ này
"Này cậu chơi ăn gian" Chimon đánh vào vai người to lớn kia
Chimon cố gắng nhảy bật người lên mong sẽ cao hơn chút nữa mà giật được quyển sách trên tay Perth
"Aaa"
Sau cú bật nhảy chân cậu không giữ được thăng bằng, mà ngả người ra phía sau. Perth vội ôm lấy eo cậu kéo về phía người mình
2 người 4 mắt nhìn nhau không dứt mắt. Mặt Perth cứng đơ còn tay ôm chặt eo Chimon
Chết rồi, rõ ràng mình là người chủ động sao giờ tim lại đập liên hồi như này, liệu nó có nghe thấy không nhỉ - Perth nghĩ
Chimon rời khỏi ánh mắt Perth, lợi dụng lúc cậu không để ý mà lấy vội cuốn sách trên tay cậu
"Lấy được rồi" Chimon cười ngây ngốc như vớ được vàng
Sau khi lấy được cuốn sách, Chimon liền đẩy Perth ra, đưa cậu trở về thực tại
Perth xoay người ra phía sau, vuốt nhẹ ngực mà nói thầm
"Phù, cứ như này chắc chết mất thôi"
"Tim đập nhanh quá không biết nó có nghe thấy không nữa"
"Này, không phải chơi ăn gian đó chứ" Perth xoay lại về phía Chimon mà nói
Chimon xoay mặt đi mà bước về chỗ cũ, hớn hở với cuốn sách trên tay
"Không hề"
"Do cậu kém cỏi thôi"
Chimon giỏi vãi, giỏi quyến rũ người khác
"Đừng vội đắc ý chỉ là tao nhường thôi"
"Ờ, sao cũng được"
"Ngồi xuống đây đi, có thứ muốn cho cậu"
Perth nhanh chân đến ngồi cạnh Chimon. Chimon lấy ra trong chiếc túi vải ra một chiếc hộp thuỷ tinh
"Cho cậu, bánh quy tôi tự làm"
Perth cầm lên quan sát 1 chút rồi nói
"Có lén hạ độc tao không đó"
Duma nói z thôi chứ mày hạ độc tao cũng ăn
"Không ăn thì trả đây" Chimon vươn tay ra muốn lấy lại
"Hới hới chờ chút" Perth đưa nó ra xa để Chimon không lấy lại được
"Tuy hình thức có hơi xấu chút, nhưng tao sẽ miễn cưỡng nhận vậy"
"Này" Chimon lại lườm người kia rồi
"Cái đấy để cảm ơn cậu chuyện hôm qua vì đã cứu tôi, đừng có bỏ phí lắm tôi làm từ sáng đấy"
Ô hổ mèo con dễ thương nhờ, làm người kia say đắm chết đi được
Perth mừng thầm trong lòng nhưng vẫn bày ra vẻ mặt lạnh lùng
"Không phải theo lẽ thường là nên lấy thân báo đáp à"
Chimon nhìn người kia với ánh mắt kì thị, ở cái thời này còn có chuyện lấy thân báo đáp à
"Mơ đi"
.
Sau khi Chimon rời đi, Perth đã cho gọi quản gia New đến phòng mình
"Dạ cậu chủ cho gọi tôi"
"Bánh quy có thể để lâu nhất trong thời gian bao lâu?"
"Dạ thưa cậu chủ, nếu được bảo quản theo phương pháp hiện đại nhất hiện nay là từ 2-3 tháng ạ"
"Không được"
"Tôi muốn để lâu hơn"
"Đi tìm người giỏi nhất đến đây, tôi muốn phải để được ít nhất là 6 tháng"
"Dạ, vâng cậu chủ"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip