Chap 42

Sau khi đưa được con người to xác kia vào bên trong nhà, Chimon đặt cậu lên trên chiếc giường nhỏ của mình, tay liền đưa lên trán kiểm tra nhiệt độ. Sốt lại rồi, bao nhiêu sự chăm sóc từ sáng tới giờ của Chimon trong phút chốc liền biến thành công cốc.

Nhìn người đang nằm trên giường cậu với bộ quần áo ướt Chimon liền mở tủ tìm 1 bộ quần áo cỡ rộng nhất để có thể vừa với Perth, cũng phải loay hoay mất 20 phút cậu mới có thể giúp người nằm trên giường thay quần áo trong khi mắt mình đã bị bịt kín.

Sau đó Chimon cũng liền thay cho mình 1 bộ quần áo mới, vì cậu không mang theo ô nên cũng đã ướt hết sạch.

Chimon ra khỏi nhà tắm với 1 chậu nước ấm, đặt lên bàn sau đó liền lấy khăn nhúng vào đó rồi vắt kiệt nước, Perth dường như đã mệt đến mức ngất đi mất, vốn dĩ cậu ta sẽ chẳng ướt như này đâu nhưng chẳng hiểu sao lại đẩy ô hết về phía Chimon để cho mình lại sốt cao như này.

Chimon lau trên trán rồi xuống dần 2 bên má, dưới cổ và cuối cùng là lòng bàn tay, xong cậu đặt chiếc khăn trên bàn còn mình hơi cúi xuống trước mặt Perth để kiểm tra hơi thở của cậu, đúng là đã đỡ 1 chút không giống như ban nãy, Chimon hiểu rõ hơn ai hết là Perth đang khó thở đến cỡ nào, cảm giác như ai đó đang bóp chặt lấy hơi thở của cậu nhưng giờ cũng đã đỡ hơn rồi.

Chimon thở phào nhẹ nhõm, đưa tay gạt 1 vài cọng tóc che lên đôi mắt cậu, thầm mắng cho Perth 1 trận vì chẳng biết lo lắng cho sức khoẻ của mình chút nào. Chimon ban đầu cũng thấy vui vì Perth đã nói ra lòng mình nhưng nói xong rồi để cậu nằm 1 cục ở đây cũng chẳng vui vẻ nữa rồi.

Sau khi hoàn thành báo cáo, cậu liền lục lọi trong căn nhà chật hẹp của mình, may ra vẫn tìm được gối, 1 chiếc chăn mỏng để rải bên dưới sàn nhà và 1 chiếc chăn dày hơn để đắp lên người mình, thời tiết về đêm đã khá lạnh giờ còn kèm theo cơn mưa này khiến Chimon cũng có chút không đành lòng khi ngủ lại dưới đất nhưng cậu lại chẳng thể nằm cạnh Perth được, chiếc giường này cũng chẳng được lớn như chiếc giường ở nhà nên Chimon sợ cậu sẽ thấy không thoải mái.

Cơn mưa vẫn rơi rả rích bên ngoài, sau khi kiểm tra người lớn đã hạ sốt Chimon mới dám nằm xuống dưới sàn bên cạnh chỗ ngủ của Perth.

Perth chợt thức giấc vào 2h sáng vì cảm thấy cổ họng mình khát khô, vươn tay lấy chiếc cốc trên bàn như thói quen nhưng khua tay được 1 hồi cậu cảm thấy lạ nên đã mở mắt nhìn về phía chiếc tủ, giờ đây cậu mới nhận ra mình đang ở nhà Chimon chứ không phải căn biệt thự lớn của mình.

Cảm giác từ tay cậu truyền đến khi cậu muốn đưa tay lên gãi đầu, là Chimon đang nằm dưới sàn và quan trọng là đan tay cậu với tay mình, Perth bất ngờ nhẹ nhàng gỡ tay mình ra, bước xuống từ hướng ngược lại rồi đến gần Chimon bế cậu lên giường, nằm ở nơi vừa cứng vừa lạnh như vậy làm sao mà chịu cho nổi chứ. Perth càng thương con mèo nhỏ này hơn khi xoa lưng để cậu tiếp tục chìm vào giấc ngủ thì thấy lưng rất lạnh như chẳng được bảo vệ từ thứ gì bên dưới mà trực tiếp tiếp xúc với mặt đất lạnh lẽo.

Chimon đáng thương, sẵn sàng để mình chịu lạnh để bảo vệ cho giấc ngủ ngon của Perth trên chiếc giường ấm áp của em, Perth giận mình vì đã ốm nặng như vậy, để Chimon lo lắng là lỗi của cậu rồi.

Perth sợ Chimon cũng sẽ bị ốm giống mình nên cũng đã xoa nhẹ lên lưng gầy guộc như để sưởi ấm cho đối phương, không quên kéo người kia vào lòng mà ôm lấy cậu thật chặt. Perth vẫn nhớ như in khoảnh khắc cậu đã chính thức nói lời thích Chimon, cậu không say cũng chẳng phải nói mớ vớ vẩn, những cảm xúc lúc ấy đến tận bây giờ cậu vẫn luôn thấy hồi hộp, cậu muốn đường đường chính chính ôm Chimon như vậy chứ chẳng viện nổi thêm 1 cái cớ nào nữa, cậu cũng bí văn rồi.

Đừng ai hỏi sao Perth hết khát nước chưa vì cậu đã mượn nước từ đôi môi xinh đẹp của người nằm bên cạnh rồi !!!!!

Trời chưa sáng hẳn nhưng Perth đã thức giấc trước rồi, chống 1 tay lên má nhìn Chimon đang chìm sâu vào giấc ngủ ngon, lưng cũng không bị lạnh nữa, Perth tươi cười hôn lên chóp mũi của đối phương, nhưng sau đó không lâu Chimon đã cựa quậy tỉnh giấc làm Perth cũng giật mình mà liền nằm xuống giả vờ vẫn đang ngủ say.

Chimon dụi mắt, giật mình tỉnh giấc khi đập vào mắt cậu vào buổi sáng sớm là gương mặt cỡ đại của Perth, không kiểm soát được hành động nên xíu chút nữa cậu đã lăn xuống đất vì giật mình rồi nhưng có 1 bàn tay đã ôm lấy eo cậu mà kéo gần lại nên giờ cậu vẫn đang được yên vị trên giường đây.

"Cậu....cậu dậy khi nào vậy? Tôi, làm cậu tỉnh giấc sao?"

"Mà sao tôi lại nằm ở đây vậy?"

"Với lại cậu đã hạ sốt chưa?"

Chẳng biết ma xui quỷ khiến nào khi vừa mới mở mắt Chimon đã hỏi 1 đống chuyện làm Perth chưa kịp trả lời câu này đã đến câu khác xen vào, cậu bất lực bật cười búng nhẹ lên trán cho Chimon tỉnh hẳn.

"Làm gì mà cuống lên thế, sợ nằm cạnh tao à?"

"Cậu...cậu nói gì vậy, tôi....tôi đi tắm đây"

Chimon cố gắng né tránh ánh mắt của người nọ nhưng chưa kịp bước chân xuống giường đã bị Perth kéo lại mà siết chặt lấy eo không cho chạy thoát.

"Còn sớm, nằm xuống đây tao có chuyện muốn nói"

Chimon cố gắng bình tĩnh nhất có thể, mới sáng sớm mà tìm cậu nói chuyện chắc chắn cũng chỉ là chuyện tối qua, nghĩ đến thôi cậu đã ngượng đến đỏ mặt rồi.

"Sao hôm qua về nhà muộn vậy, bị dính nước mưa vậy lỡ bị ốm thì sao chứ?"

Perth nhẹ giọng hỏi han tình hình từ phía Chimon trước, Chimon cũng khá bất ngờ nếu bình thường thì giờ cũng phải mắng cậu 1 trận nhớ đời vì cái tội dầm mưa rồi.

"Vì trời mưa nên đường hơi khó đi nên chuyến xe bus tôi đi cũng về muộn hơn dự kiến 1 chút"

"Tôi không bị ốm mà cậu mới bị ốm đó, hôm qua cậu bị sốt lại đó còn nặng hơn hồi sáng nữa"

"Giờ cậu thấy đỡ hơn chưa?"

Perth ngoan ngoãn gật đầu khi được Chimon quan tâm hỏi han, đưa tay xoa lấy mái tóc mềm của người bé, Perth nói thêm

"Tao thích mày"

Chimon hoảng loạn đôi mắt liền đảo quanh như tìm kiếm 1 lí do phù hợp để chốn tránh, mặt cậu nóng đến mức muốn nổ tung ra rồi, sao cậu ta có thể dễ dàng nói thích người khác được như vậy chứ.

"À không-" Perth dừng lại chút, sửa lại ngôn từ của mình

"Tôi yêu em, là rất yêu em"

"Còn em thì sao?"

Perth nhìn Chimon rất lâu như chờ đợi câu trả lời của đối phương nhưng Chimon 1 chữ cũng chẳng thể thốt ra được khỏi miệng mình, lời tỏ tình đến bất ngờ như này Chimon chẳng thể suy nghĩ được gì thêm, cậu rất bối rối liên tục nuốt nước bọt, 2 má cũng dần đỏ ửng lên vì ngại ngùng.

Perth bật cười vì dáng vẻ mèo con ngốc của Chimon, đưa tay ôm lấy má cậu xoa nhẹ lên đó mà nói thêm

"Được rồi, em không cần khó xử tôi sẽ không ép em đâu, cứ suy nghĩ dần đi đồ ngốc, tôi có thể đợi em, bao lâu cũng được"

"Ai...ai là em của cậu chứ-"

Tim cậu như muốn nổ tung, khó khăn lắm mới nói được câu, nhưng hình như hơi vô nghĩa rồi.

"Chimon cũng phải gọi là anh đi chứ, đằng nào tôi cũng hơn em tận 3 tuổi lận đó"

Perth kì kèo, thực chất muốn làm Chimon không thấy khó xử khi ở bên cạnh cậu. Chimon chắc chắn không chịu, cãi lại.

"Nhưng tôi với cậu đều học cùng khối mà, tôi còn sinh nhật trước cậu nữa, tôi phải làm anh mới đúng"

Chimon cũng không vừa mà nói lại, đưa ngón tay chỉ vào gương mặt cậu, làm mặt hung dữ mà cảnh cáo

Perth nắm lấy tay Chimon kéo xuống để nhìn kĩ mặt đối phương, song chưa đợi ai cho phép đã tự mình hôn *chụt* lên đôi môi hồng hào của người kia

"Dạ, em đặt cọc trước rồi nhé P'Chimon"

So với người đang tận hưởng đôi môi ngọt ngào kia thì Chimon lại hoảng hốt hơn mà chạy vội ra khỏi giường, tay bịt chặt lấy khuôn miệng mình mà không ngừng mở to mắt vì bất ngờ, cậu vội vàng cầm lấy khăn trên ghế mà chạy thẳng vào nhà tắm, không biết vội vàng cỡ nào còn liền bị đâm nhẹ vào phía ngoài cửa, Chimon cố gắng 3 chân 4 căng vắt lên mà cố gắng mở cánh cửa cũ kĩ kia thật nhanh, không quên quay lại phía Perth mà xem xét, nói 1 câu lớn trước khi bước vào bên trong.

"Cậu...cấm cậu không được chạm vào người tôi khi chưa được cho phép, không...không tôi sẽ mách bố cậu đó"

*Rầm*

Tiếng đóng cửa cũng thật lớn, Perth chống tay nằm trên giường cũng phải bật cười vì hành động ngốc nghếch của Chimon, lắc đầu mà lẩm bẩm trong miệng.

"Biết làm sao được đây bé cưng à luật sinh ra để lách mà"

.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip