Chương 1
Ánh nắng mặt trời nhàn nhạt khẽ len lỏi qua khe cửa sổ, hắt nhẹ lên tấm chăn mỏng đang ôm lấy thân hình người con trai nằm úp sấp trên giường, khẽ nhíu mày, Chimon khó chịu mở đôi mắt nhập nhèm ướt nước, nhướn mày nhìn lên chiếc đồng hồ treo tường đang điểm 7 giờ sáng.
Khẽ ngáp dài, anh lật chăn xuống giường, mở cửa bước ra ban công, tựa lưng vào lan can lười biếng hít sâu một hơi, mùi hoa nhẹ nhàng thoang thoảng lướt qua chóp mũi, hạ mắt nhìn xuống khoảng sân dưới tầng, anh nhoẻn miệng cười hài lòng, hai hàng hoa tulip và hướng dương mà bản thân tự tay gieo trồng giờ cũng đã đua nhau khoe sắc, tô điểm thêm cho khu vườn nho nhỏ của anh.
Anh nheo mắt nhìn lên bầu trời, nai lưng làm việc đã nhiều năm, anh cuối cùng cũng có thể mua cho mình một ngôi nhà nhỏ, một khoảng sân nhỏ để trồng hoa, một nơi thư giản dành riêng cho chính mình sau những ồn ào, náo nhiệt mà công việc bận rộn ngoài kia đã mang lại.
Diễn viên - cái nghề mà nói xấu thì không xấu, mà nói tốt thì cũng không tốt, nhưng nó lại là cái nghề nhanh nhất có thể giúp anh kiếm ra tiền, giúp anh có thể trả nợ cho gia đình, lo cho em gái ăn học bấy lâu nay. Thật lòng mà nói, anh cũng không ưng cái nghề diễn viên này, nhưng vì lúc ấy gia đình anh gặp phải biến cố buộc anh phải dấn thân vào giới giải trí để kiếm tiền trang trải cho cuộc sống. Đến tận bây giờ, mọi khó khăn đã được giải quyết, nhưng anh vẫn không rời bỏ cái nghề chết tiệt này, bởi vì anh vương vấn những mối quan hệ mà bản thân hiện có, không nỡ rời xa những người bạn, những ân nhân đã từng giúp đỡ anh, cũng không muốn làm cho fan của chính mình phải thất vọng, dẫu cho không được bao nhiêu.
Khẽ thở dài, bản thân anh cũng không phải là một người thích náo nhiệt, hay đúng hơn là lowkey, đôi khi cũng muốn chia sẻ vài thứ lên mạng xã hội, nhưng suy nghĩ mãi cũng không ra được thứ gì, nên lại thôi. Anh cũng không thích giật spotlight của bất cứ ai, cũng không tranh giành cái gọi là tài nguyên, có job thì anh đi làm, còn không thì đi chill chill relax cùng gia đình bạn bè, cuộc sống như thế này cũng rất ổn mà, đúng không?
Đột nhiên có tiếng sột soạt kèm theo một tiếng sủa ''gâu'' kéo anh thoát khỏi những suy nghĩ vụn vặt, hạ mắt xuống, là Sushi đang cạp ống quần anh, lúc chuyển nhà ra ở riêng, anh đã xin phép por mae mang theo người bạn nhỏ này đến nhà bầu bạn cùng anh. Nâng tay xoa nhẹ đầu chào buổi sáng với cậu bạn nhỏ, anh xoay người bước xuống nhà, định bụng tự làm bữa sáng cho bản thân. Hôm nay anh có buổi hẹn chụp tạp chí với Perth lúc 8 giờ, chỉ còn 50 phút nữa thôi, phải nhanh lên một chút.
_______________________
Vừa lái xe đến studio, mae Add đã mỉm cười đón anh trước sảnh, anh cũng ôm mae một cái thay cho lời chào, cùng mae bước vào trong makeup để chuẩn bị cho buổi chụp hình.
Anh liếc mắt nhìn vào bên trong, Perth đã đến từ sớm, cũng đã makeup xong, đang nhắm mắt thả lỏng chờ làm tóc. Anh ngơ ngẩn nhìn gương mặt lạnh lùng kia đang nhắm nghiền mắt, Perth thật sự rất đẹp, làm việc với em ấy nhiều năm như vậy rồi, đôi khi anh vẫn phải giật mình vì vẻ đẹp hút hồn của em ấy. Khác xa với anh mang vibe baby dễ thương tươi sáng, Perth lại mang vibe daddy cool ngầu, gương mặt góc cạnh nam tính, chiếc mũi cao thẳng, đôi mắt đa tình, khi không cười nhìn rất lạnh lùng, đôi khi mang lại cảm giác trưởng thành khó gần, nhưng khi nở nụ cười thì lại rất ngọt ngào, có chút trẻ con, khiến người khác mê mẩn không thể thoát ra được.
Đang mải mê ngắm nhìn vẻ đẹp trời phú ấy, đột nhiên Perth nhíu mày, mở mắt ra nhìn anh khiến anh giật mình vội vàng cụp mắt xuống. Em ấy nở nụ cười tươi rói chạy lại chỗ anh:
- Ay~yo, What's up Chimon!!!!!!
Ểy??? Chữ "Pí'' mất dần theo năm tháng, thằng nhóc này chiều quá sinh hư rồi. Anh cốc nhẹ đầu thằng bé, giả vờ gằn giọng:
- Gọi pí.
Perth xoa đầu, cười nham nhở khoe hàm răng trắng sáng kèm một câu rất chi là ngứa đòn:
- Chimon thấp hơn em mà, nào cao hơn em đi rồi em sẽ gọi pí.
Anh khẽ giật giật môi, bật ra một câu chửi thề: "Đệch mẹ"
- Nhưng anh lớn tuổi hơn chú mày, mà chú mày cũng có cao hơn ai khác đâu, sao chú mày tự hào về 3cm đó quá vậy.
- Nhưng em cao hơn Chimon là sự thật mà, nhìn này - vừa nói, thằng nhóc vừa huơ huơ tay ngang đầu anh để đo chiều cao, thật sự là quá láo toét, đáng đánh đòn. Anh vừa định sắn tay áo lên đại chiến với Perth thì mae Add lên tiếng tách hai người ra:
- Thôi thôi mae mệt hai bây quá, qua kia makeup làm tóc dùm mae đi, sắp trễ giờ rồi, ngày nào cũng có cái bài làm hoài.
Anh và Perth ngước nhìn mae rồi làm mặt quỷ trêu nhau, sau đó lại vào việc. Hôm nay concept là thanh xuân vườn trường, anh và Perth đều mặc đồng phục học sinh thắt cà vạt, cũng đã già hết rồi mà vẫn không thể nào thoát được bộ đồ học sinh, đúng chán. Nhưng nghĩ là thế, cả hai vẫn rất nghiêm túc chụp hình, kết hợp với nhau để cho ra những set ảnh ăn ý nhất.
Buổi chụp diễn ra rất suôn sẻ, nhưng khi kết thúc thì cũng đã hơn 8 giờ tối, mọi người đều lũ lượt sắp xếp đồ ra về, anh xoay xoay chùm chìa khoá trong tay rủ Perth đi ăn tối, thằng bé cũng gật đầu đồng ý đi với anh. Hai người dạo quanh một vòng, cuối cùng lại chọn một quán ăn lề đường để no bụng.
Anh cẩn thận lột vỏ một con tôm, nhìn Perth đang dán mắt vào màn hình điện thoại từ nãy đến giờ, nhăn mặt hỏi:
- Sao em không ăn đi, bấm điện thoại hoài vậy?
Perth ngước mắt lên nhìn anh, trong mắt tràn đầy ý cười, hí hửng nói:
- Em đang nhắn tin với Lin, cô ấy vừa về tới Bangkok.
Tay cầm con tôm vừa định bỏ vào bát của Perth chợt khựng lại, anh nhìn Perth chần chừ rồi cũng để vào bát thằng bé, cười nhạt:
- Vậy sao.
Lin là người mà Perth đang theo đuổi, là diễn viên cùng công ty với hai người, từng đóng phim chung với cả hai, cũng được coi là thân thiết với anh. Cô bé rất xinh xắn, cũng khá tài năng, khiến Perth vừa nhìn đã yêu, quyết tâm theo đuổi đã hơn 1 năm.
- Cô ấy đi Chiangmai quay phim lâu như vậy, không được gặp cô ấy, em nhớ chết mất.
Perth gắp con tôm bỏ vào miệng nhai nhai, mắt long lanh dẫu môi than vãn với anh. Anh nhìn đôi mắt ấy chất chứa đầy yêu thương, nhưng không phải với anh, mà là với Lin, đột nhiên tim nhói một cái, anh đưa tay đè trước ngực, hít sâu một hơi nói với giọng mà anh cho là bình thường nhất:
- Giờ cô ấy đã về rồi, em có thể gặp cô ấy thường xuyên, hết nhớ rồi chứ.
- Em lúc nào cũng nhớ cô ấy, nhớ chết đi được.
- Vậy thì mau đưa người về tay đi, không lại mất.
Có trời mới biết, khi nói ra câu này, anh đã phải lấy hết can đảm trái với lòng mình, khuyên người mình thích tỏ tình với người khác, con mẹ nó đau. Thật sự rất muốn khóc, thật sự rất muốn bày tỏ lòng mình ngay lúc này, nhưng anh phải kìm nén, anh không thể nói, anh không được bước quá giới hạn này, nếu không, nếu không.....
- Nhưng cô ấy rất khó, nhiều lần em muốn tiến tới nhưng cô ấy lại lùi, em không biết phải làm sao nữa?
Perth rầu rỉ vò vò mái tóc vừa được tạo hình chụp tạp chí lúc nãy khiến nó xù như một cái tổ quạ, vừa giận dỗi uống một hớp bia.
Anh nhẹ nhàng đưa tay chỉnh lại tóc cho Perth, vừa nhẹ giọng trấn an:
- Em đừng gấp, cái gì cũng phải từ từ, em vừa đẹp vừa giàu, lại còn tốt như thế, sớm muộn cô ấy cũng sẽ đồng ý thôi.
- Có thật là em rất tốt không?
- Em rất tốt, ít nhất là trong mắt anh.
Anh nhìn thẳng vào mắt Perth, nói ra điều thật lòng mình, nhưng có vẻ Perth không hiểu điều đó, cũng có thể em ấy nghĩ nó là một trò đùa, lại cười lớn nói với anh:
- Kiminoto, haha anh chưa thoát vai hả, bây giờ cũng đâu có fan ở đây.
- Anh đùa chú mày đấy, thôi ăn lẹ đi rồi về, anh buồn ngủ rồi.
- Oke, bro.
Anh nhìn Perth vô thưởng vô phạt cầm đũa lùa đồ ăn vào miệng mà thở dài, tình cảm đến từ một phía nó mệt thế đấy, bước tới thì sợ còn bước lùi thì không nỡ, chỉ có thể đứng yên cắn răng chịu đau một mình.
Sau khi ăn xong, hai người chia tay ai về nhà nấy. Nói dối là buồn ngủ nhưng anh thật sự rất tỉnh táo, lái xe vòng quanh Bangkok đến gần rạng sáng nhưng anh vẫn không thấm mệt, tấp vào cửa hàng tiện lợi mua một cốc cà phê nóng. Muộn vậy rồi mà còn uống thứ nước này thì không được tốt cho lắm, nhưng anh vẫn muốn uống nó.
Nhìn hơi nóng bốc lên từ cốc cà phê, anh lại vu vơ nhớ đến đôi mắt của Perth khi nhắc về Lin, nó khiến anh có chút nghẹt thở, cũng có chút ganh tị, nếu như đôi mắt đó chỉ nhìn mỗi anh thôi thì có được không nhỉ?
Thả người tựa vào ghế xe, anh tự giễu chính mình, bản thân có là gì đâu mà đòi hỏi vô lí như thế, đúng là không có liêm sỉ mà.
Anh cũng không biết mình đã thích Perth từ lúc nào, chỉ là khi nhận ra, đôi mắt anh đã không tự chủ được mà hướng về phía em ấy, muốn nắm lấy tay của em ấy, muốn cho cả thế giới biết, Perth là của anh, là của riêng anh. Nhưng những suy nghĩ táo bạo ấy, anh chỉ dám chôn sâu trong lòng, không dám nói với ai, vì sợ không những không thể đi cùng em ấy mà ngay cả mối quan hệ partner này cũng không giữ được nữa. Thật sự là làm khó anh mà.
Trước đây anh cũng từng quen một người con gái rất xinh đẹp, cô ấy rất dịu dàng, ai cũng nói là xứng đôi với anh, anh cũng nghĩ như vậy. Nhưng rồi cũng tan, anh và cô ấy đường ai nấy đi, không phải vì mâu thuẫn gì quá căng, chỉ là hết yêu rồi nên buông nhau ra. Cuộc đời anh cũng không nghĩ là mình sẽ thích con trai, cho đến hiện tại anh cũng nghĩ như vậy, anh không thích con trai cũng không thích con gái, anh thích người mà anh yêu, và người đó là Perth.
Bật cười vì những suy nghĩ nhàm chán của chính mình, anh gõ nhẹ tay vào vô lăng, hớp một ngụm cà phê, hừm hơi đắng, còn có chút chát nhẹ, giống như tâm trạng hiện tại của anh vậy. Liếc nhìn chiếc đồng hồ đeo tay, đã gần 3 giờ sáng, nên về thôi, suy nhiêu đó đủ rồi, vẫn phải tiếp tục cuộc sống chứ. Đánh tay lái quay về nhà mình, anh trầm mình vào chiếc giường êm ái đầy những con gấu bông hình Pikachu yêu thích mà fan đã tặng, nhắm mắt quên đi những phiền muộn.
____________________
Hết chương 1.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip