Chương 10
Mở cửa phòng họp, anh quét mắt nhìn vào bên trong, mọi người đến gần như đã đông đủ, Perth và mae Add đang vẫy tay gọi anh phía trong. Anh chào hỏi mọi người sau đó đi đến ngồi cạnh cậu, cậu lập tức nhét vào tay anh một ly matcha latte:
- Cho anh.
Ánh mắt anh phức tạp nhìn vào cậu một lúc lâu, hơi nước từ thành ly thấm vào lòng bàn tay anh lạnh buốt. Muốn nói gì đó ra, nhưng lại không thể thốt ra được, khó chịu quá. Dường như cơ thể anh cũng muốn kháng cự lại nỗi phiền phức đáng ghét này, cơn buồn nôn tức tốc tràn lên đến cuống họng, trực trào như muốn phun hết ra ngoài. Anh cúi đầu nhíu chặt mày, kìm nén cơn sóng dữ cuồn cuộn trong lòng ngực, hai tay bóp chặt cốc nước như muốn nghiền nát nó ra.
Thấy anh không nói gì mà còn hành động kì quặc, cậu lập tức thay đổi sắc mặt, lo lắng hỏi lại anh:
- Sao vậy anh, anh không thích hả?
- Không có gì, cảm ơn em - anh giật mình thả lỏng hai tay, lắc đầu cười gượng nhìn cậu, gần đây cảm xúc của anh rất hay dao động mất kiểm soát, như vậy không tốt lắm.
Perth khó hiểu nghiêng nghiêng đầu, cậu cảm giác được anh không vui, nhưng không biết là vì điều gì. Mím môi một lát, cậu nắm lấy bàn tay anh xoa nhẹ, muốn dùng nó để thay cho lời an ủi, bởi cậu cũng không biết nên nói gì nữa.
Cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay cậu truyền đến, ý tứ lấy lòng an ủi. Anh phì cười không biết phải làm gì trước hành động ngốc nghếch này của cậu. Sao mà đáng yêu thế nhỉ? Anh hùa theo, lật tay lại trêu đùa với các ngón tay của cậu. Bàn tay cậu vốn dĩ đã to hơn anh rất nhiều, gân xanh cũng nổi lên rất rõ ràng, thô ráp không được mềm mại, nhưng đổi lại nó rất ấm áp, mỗi lần nắm lấy nó làm anh cảm thấy rất an toàn, giống như được bảo vệ vậy.
Nhàm chán ngồi nghe suốt 1 tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng kết thúc bằng một câu "Chúc tất cả đều thuận lợi" của P'Tha, cậu khoác lấy vai anh, kéo anh đứng dậy cùng mọi người nói chuyện rôm rả đi ra khỏi phòng họp. P'First đúng như lời đã hứa liền lân la đến tét vào mông cậu một cái rõ to, sau đó là kéo cậu ra một góc xổ cả một tràng dài.
Anh mỉm cười nhìn hai người trước mắt, định bụng đi lên tách họ ra thì có một bàn tay đột nhiên đặt lên vai anh vỗ nhè nhẹ, là Dunk - cậu bạn cùng tuổi nhưng không cùng size của anh.
- Tối nay mấy giờ xong việc?
Dunk cao hơn anh rất nhiều, mỗi lần đứng nói chuyện với cậu anh cảm thấy rất mỏi cổ. Mà cũng không phải chỉ mỗi mình cậu, phần lớn người trong công ty đều làm anh mỏi cổ. Chết tiệt!!! Thật là một nỗi đau muôn thuở.
- Không biết, chắc tầm 9 giờ, sao thế?
- Rủ mày chơi game, mai tao được nghỉ.
Đây là bè chứ không phải bạn, thấy mặt là rủ đánh game, lần nào cũng sáng đêm, đánh xong thằng nào nhìn mặt cũng như thằng khờ. Nhưng mà anh không thể cưỡng lại được, tại anh cũng ghiền.
- Chốt kèo - ngày mai anh cũng có lịch quay, nhưng mà không sao, chơi ít lại là được, hứa danh dự.
- Ok tối gặp, giờ tao có việc rồi.
- Bye.
Nhìn bóng dáng Dunk khuất xa, anh thở ra một hơi, xoay người tìm kiếm hai con người đứng một góc kia, P'First đang nói rất hăng say đến mức nước miếng tung bay, Perth thì đang cúi đầu khép nép nghe, chắc cậu mệt mỏi lắm. Anh đút hai tay vào túi quần, tựa lưng vào tường nhàn nhã đứng đợi. Nghĩ lại thì anh mà đi qua đó thế nào cũng sẽ bị giảng đạo chung với cậu thôi, nên là thôi vậy, ủy khuất cậu một chút rồi.
- P'Chimon, chào anh - giọng điệu nhẹ nhàng này rất quen tai, không cần nhìn cũng biết là ai.
- Chào em - anh gật đầu chào lại Lin, cô nàng đang đứng trước mặt anh, trên người là bộ váy trắng đơn giản, hai bên khóe mắt còn ửng chút vệt hồng nom trông rất đáng thương, nhưng anh không thương nổi.
- Anh đi họp hả, Perth có đi chung với anh không?
- Anh vừa họp xong, Perth ở.......
- Lin cũng ở đây hả? - chưa nói dứt câu thì Perth đã cắt ngang lời anh, cậu hào hứng kéo tay P'First chạy lại gần đây, miệng cười tươi rói, hớn hở như thế, bị người ta lừa cho bao lâu còn không biết, thật tức chết anh.
- Đi từ từ thôi Perth, em chào P'First - Lin mỉm cười chào hỏi mọi người, dáng vẻ rất đỗi dịu dàng, thuần khiết làm cho mắt Perth sáng còn hơn đèn pha ô tô.
- Hôm nay Lin lên công ty có chuyện gì vậy?
- Lin lên nói chuyện với P'Tha về dự án mới.
- Vậy Lin lại có phim mới nữa rồi.
Anh chán nản mở điện thoại lên nghịch, bỏ đi thì hơi khiếm nhã mà ở lại thì ngứa đít kinh khủng. P'First thì ngược lại rất hứng thú, khoanh tay đứng cạnh anh hóng chuyện.
- Đúng vậy.
- Vậy giờ Lin có làm gì nữa không, chúng ta đi ăn đi.
- Lin không đi ăn với em được đâu, lúc nãy em ấy có hẹn với View đi chơi mà, phải không? - anh ngước mắt khỏi màn hình điện thoại, cười như không cười mà sâu xa nhìn vào mắt cô.
Lin đăm đăm nhìn lại anh, mọi biến đổi trên gương mặt cô đều được anh thu vào tầm mắt, từ ngạc nhiên, chột dạ đến sợ hãi vò chặt gấu váy. Anh không cảm xúc rời mắt khỏi cô mà lần nữa nhìn vào điện thoại, anh cho cô bậc thang, bước xuống hay không thì tùy cô. Anh cũng đã suy nghĩ kĩ rồi, anh không thể nói ra, nhưng anh có thể làm mà. Anh sẽ không đẩy cậu đến gần cô nữa, phải giữ cậu ở bên cạnh mình, có như vậy mới an toàn.
- Thật không, Lin đi chơi ở đâu Perth chở đi cho.
Vâng, cảm ơn, em rất lạc quan Perth à!!!
P'First không nhịn nổi mà phụt cười, đi đến vò rối mái tóc cậu:
- Con gái người ta đi chơi, em đi theo làm cái gì hả?
- Em chỉ muốn chở đi thôi mà!
Lin chớp mắt liên tục, liếm môi cố gắng nặn ra nụ cười, nhẹ nhàng nghiêng đầu:
- Không cần đâu Perth, Lin sẽ tự đi, khi khác chúng ta hãy đi ăn nhé!
- Được rồi, Lin đi chơi vui nha!
- Vậy tạm biệt mọi người!
- Tạm biệt.
Trước khi đi, Lin còn quay đầu lại nhìn anh thêm lần nữa, sau đó giống như tránh tà mà bước nhanh vào thang máy, chạy trốn khỏi ánh mắt của mọi người. Anh nhếch môi cười khẩy, cất điện thoại vào túi quần:
- Vậy em cũng đi làm đây!
- Au, hôm nay em solo à?
- Vâng.
- Vậy thì thằng Perth đi tập gym với anh, cấm từ chối.
- Thật là quá đáng mà! - cậu nhóc đáng thương bị P'First xách cổ áo lôi đi xềnh xệch, mặt còn mếu máo quay lại nhìn anh. Cơ mà anh sẽ không cứu cậu đâu, để cậu đi với P'First anh yên tâm hơn là đi với Lin. Anh huýt sáo đi theo sau vào thang máy, coi như cũng vui vẻ được một chút, củng cố tinh thần vào làm việc thôi.
______________________
Tiếng ồn ào huyên náo từ mọi hướng xung quanh truyền vào màng nhĩ, anh mỉm cười tháo mắt kính ra chào các bạn fan đang vẫy tay với anh phía xa xa, Perth theo phía sau anh đẩy vali đi ra ngoài, các staff cũng vây quanh để tránh cho anh và cậu bị các bạn fan quá khích nhào vào. Anh vừa đến sân bay Tân Sơn Nhất ở Việt Nam để chuẩn bị cho fanmeeting vào ngày mai.
Ngoài trời cũng đã sập tối, nhưng cái nóng hầm hập của tiết trời Sài Gòn vẫn táp thẳng vào người anh, mồ hôi bắt đầu đổ ra thấm ướt cả lưng áo. Anh dùng tay phẩy phẩy trước mặt, phồng má ra hiệu với các bạn fan là nóng quá đi mất. Đây cũng là lần thứ 2 anh đến Việt Nam, vẫn nóng như ngày nào.
Perth nhìn anh, đưa tay lau đi giọt mồ hôi vươn trên trán anh, fan nhìn thấy hành động này lập tức hét còn to hơn cả lúc nãy. Anh hất mặt về phía các bạn fan, các cô thích lắm chứ gì, tôi cũng thích. Perth cười híp cả mắt, dùng tay áo khoác ngoài quạt cho anh, kéo anh đi nhanh ra xe.
Hơi máy lạnh phả nhè nhẹ vào người đánh tan đi cơn nóng hừng hực phía ngoài trời, anh tặc lưỡi thả người vào lưng ghế, lắng nghe mae Add đang thảo luận với người của ban tổ chức. Perth tựa đầu vào vai anh, ngón tay lướt đều đều trên màn hình điện thoại up video vừa quay lúc nãy lên story, miệng lẩm bẩm:
- Đói quá đi mất, mae Add con muốn đi ăn.
- Cái thằng quỷ nhỏ này đợi một lát đến khách sạn rồi ăn - mae Add với tay nhéo vào đùi cậu, giả vờ tức giận mắng cậu một câu.
Cậu cười xòa lấy lòng mae Add, sau đó vỗ vào đùi anh một cái bốp:
- Anh, lát nữa mình đi ăn ''trứng quýnh lộn'' đi!
Môi anh giật giật muốn chửi thề ngay lập tức, kí ức lần đầu tiên về Việt Nam chợt ùa về, lúc đó cậu dụ dỗ anh ăn "trứng quýnh lộn" gì đó, không biết phát âm có đúng không, còn livestream chớp nhoáng đút cho anh ăn. Thật sự thì vị của nó cũng không quá khó ăn, nhưng hình thức của nó thật sự rất ghê, anh chỉ dám ăn có một miếng, còn lại đều vào bụng cậu.
- Việt Nam bao nhiêu đặc sản em không ăn, sao nhất định phải là cái món đó chứ?
- Tại nó ngon mà, món ruột của em đó.
- Anh không ăn.
- Nhưng em muốn ăn.
- Vậy em ăn một mình đi.
- Không, anh phải ăn với em.
- Không ăn.
- Phải ăn.
.....................
Kết quả sự cố chấp của cậu là 10 giờ đêm nhân viên khách sạn mang lên một hộp toàn "trứng quýnh lộn", anh nhìn thấy mà phát hoảng. Cơ mà lần này không có cuộc livestream nào cả, chỉ là cậu kéo cả mae Add và staff sang bắt ép mọi người phải ăn cho hết, không thì cậu nhét cho bằng được vào mồm. Anh cũng không thoát được kiếp nạn, bị cậu tống cho tận hai quả, nhưng mà hình như cậu lỡ tay cho quá nhiều muối, mặn lòi chành. Thằng nhóc khốn kiếp.
Cậu hả hê nhìn anh chóng nạnh tu ừng ực hết cả chai nước, tay lột xong quả trứng bỏ vào miệng, đúng là hương vị này, ngon. Anh tức giận đi lại bóp cổ cậu lắc lắc:
- Thằng nhóc láo toét này, bóp chết em!
Cậu cười lớn rụt cổ lại, nắm hai tay anh gỡ ra, vẻ mặt hối lỗi:
- Em biết lỗi rồi, ngày mai em sẽ mua "Đuông dừa" cho anh ăn.
Nói xong liền lập tức phắng ngay vào nhà tắm khóa cửa lại kèm theo tiếng hét thất thanh của anh:
- ĐỒ ĐIÊN!!!!!!
_____________________
Hết chương 10
Tui đến chữa lành cho các bà đây, các bà vẫn ổn chứ😅
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip