Chương 7

Ngồi vào trong xe, Chimon rướn người bật nhạc, giai điệu du dương phát ra từ chiếc đàn piano đã được thu sẵn truyền vào màng nhĩ, len lỏi vào từng tế bào thần kinh khiến anh thoải mái đến mức tựa vào ghế xe như người không xương, hơi lạnh trong xe phả nhè nhẹ vào mắt làm anh lim dim như sắp ngủ.

Lười biếng hé mắt liếc nhìn Nanon đang sột soạt chất đống đồ vừa mua vào ghế sau xe, anh tặc lưỡi cầm lấy cốc trà sữa lúc nãy lên hút một ngụm lớn, dạo quanh trung tâm mua sắm nãy giờ đã lâu, vị ngọt lúc ban đầu cũng bị thay thế bằng sự nhạt nhẽo bởi đá đã tan gần hết. Anh buồn chán xoay xoay cốc nước trong tay, chờ đợi Nanon khởi động xe quay trở về nhà.

Im lặng một lúc lâu đến tận khi xe đỗ trước cổng nhà của Nanon, hắn mới ngập ngừng xoay mặt sang nhìn anh:

- Sao tao cứ thấy không ổn?

- Không ổn chỗ nào?

- Lin với Perth ấy.

- Có gì không ổn, mày không thích Lin, em ấy về với Perth là đúng rồi. Sao, không chịu được à?

- Không phải tao khó chịu khi hai người đó yêu nhau đâu, nhưng mà tao cứ cảm thấy nó cấn chỗ nào ấy.

- Mày đừng nghĩ nhiều, dù gì thì nhìn hai người họ cũng rất đẹp đôi mà, về với nhau là quá hợp lí! - nhạt nhẽo, chắc anh cũng phải tới bước đường cùng rồi mới có thể nói ra lời như thế, khen người mình yêu với người khác đẹp đôi, có khó coi không chứ?

- Hi vọng là do tao overthinking đi.

Nanon lắc lắc đầu, thở dài nằm ườn cả người lên vô lăng, híp mắt nhìn chằm chằm anh, còn nở một nụ cười má lúm đầy thương hiệu, nhưng sao anh không thấy nó dễ thương mà chỉ thấy rất chi là đê tiện. Khẽ rùng mình vỗ bốp vào đầu Nanon, anh hất cầm:

- Nhìn cái gì mà nhìn, mau cút vào nhà của mày đi.

- Au, chưa gì đã đuổi rồi, đợi tí - Nanon mặt mày nhăn nhó xoa xoa đầu, với người ra ghế sau xe lục lọi trong đống đồ mới mua ra một chiếc túi quăng vào người anh - Cho mày đó.

Anh mở túi lôi ra chiếc áo khoác trắng khổ lớn, hoạ tiết khá đơn giản, chỉ có đường viền đen hai bên cánh tay, phía sau còn có cả logo của hãng. Anh ngước mắt nhìn Nanon, quen thuộc đặt ra câu hỏi:

- Sao lại cho tao nữa? - đây cũng không phải lần đầu tiên Nanon mua đồ cho anh, mà đã là lần thứ n trong năm rồi, đi đâu về cũng mua, không thì cũng dẫn anh đi lựa này lựa kia, anh không lấy thì nó vẫn nhét cho bằng được, riết rồi nhà anh chất cả đống đồ nó mua. Không biết là do nó thương bạn thật hay là muốn thoả nỗi niềm làm đại gia bao nuôi anh của nó nữa.

- Lúc nãy nhân viên có giới thiệu cho tao, là hàng giảm giá đấy, thấy đẹp nên tao mua luôn hai cái cuối, tao một cái mày một cái, coi như là tiền công hôm nay mày đã xách đồ cho tao đi - Nanon tháo dây an toàn, vươn tay bẹo vào má anh, sau đó nhanh chân mở cửa xe chuồn ra ghế sau.

- Khiếp, thằng chó - anh nhăn mặt đưa tay vuốt hai bên má, hướng ánh mắt hình viên đạn đến thằng khốn đang loay hoay cầm đống đồ ở phía sau. Nanon hả hê lè lưỡi trêu anh, sau đó tiêu sái đóng sầm cửa lại, xoay người đi vào nhà. Anh hừ một tiếng, đổi vị trí sang ghế lái, chầm chậm lái xe về nhà.

____________________

Tắt máy xe, anh đưa tay dụi mắt cố gắng nhìn rõ cái cục đen thui đang lù lù trước cổng nhà mình, không biết bản thân có hoa mắt hay không mà anh cảm thấy cái cục ấy khá là quen. Anh nhanh chóng mở cửa bước xuống xe, đến gần xem xét.

- Sao em lại ngồi đây?

Trước mặt không ai xa lạ cả, là Perth - cậu chàng partner yêu quý của anh, cậu đang ngồi xổm chăm chú nhìn mặt đất, mắt còn long lanh ánh nước, chắc là do buồn ngủ, hai tay còn vòng quanh ôm lấy đầu gối, nôm trông rất đáng thương.

- Anh về rồi, em đợi anh nãy giờ - Perth đứng thẳng người dậy, nhưng chắc do khi nãy ngồi một chỗ khá lâu nên chân bị tê, mặt cậu nhăn nhó đến tội.

- Không đi ăn với Lin sao mà ngồi đây chờ anh?

Cậu lập tức xụ xuống, vẻ hụt hẫng lộ rõ trên mặt, buồn chán tựa người vào cổng nhà anh:

- Không ăn, nhà Lin có việc nên em chở cô ấy về luôn rồi!

Tay đang nhập mật khẩu nhà của anh khựng lại, là vì Lin không đi với cậu, nên cậu mới đến tìm anh sao? Thầm mỉa mai trong lòng, dù sao thì anh cũng chỉ là lốp xe dự phòng thôi.

- Vậy vào nhà đi.

Hai người sánh vai nhau cùng bước vào bên trong, vừa tháo giày ra, cậu đã nhảy tót lên ghế sofa, thẳng người nằm chết dí trên đó chẳng thèm động đậy gì. Anh liếc mắt nhìn cậu, lắc đầu chẳng biết làm sao, đành không để ý đến cậu nữa mà đi thẳng lên lầu, anh muốn đi tắm một chút, người nhớp nháp hết cả rồi.

Đợi đến khi anh xong xuôi hết tất cả mọi thứ, vươn vai khoan khoái đi xuống nhà thì đã ngửi thấy mùi mì gói thoang thoảng bay ra từ trong nhà bếp. Phì cười thành tiếng, anh đá chân chuyển hướng đi vào trong, Perth đang chống cằm ngồi bên bàn, mắt lim dim nhìn tô mì đang đậy nắp, còn cậu nhóc Sushi thì đang vẫy đuôi nằm rạp dưới chân cậu. Đúng thật là tự nhiên như ở nhà.

- Đói à?

Anh thuận miệng hỏi, đi đến mở tủ kệ bếp lấy ra túi thức ăn dành cho chó, huýt sáo với gọi Sushi. Cậu nhóc rất thông minh, lập tức phấn khích sủa lớn một tiếng, ngậm bát của mình lại gần anh.

- Ừm, em đói, anh ăn không em nấu luôn cho anh?

- Em ăn đi, anh còn no lắm.

Anh ngồi bẹp xuống nền nhà nhìn Sushi từ tốn ăn số hạt vừa được đổ ra, hài lòng xoa xoa đầu cậu nhóc. Tựa lưng vào tủ bếp đằng sau, chống cằm híp mắt nhìn người con trai vừa bị crush bỏ rơi nên ghé nhà anh úp bát mì ăn đỡ đói, trông có chán đời không chứ.

- Nay em sẽ ngủ lại đây.

Perth vừa húp mì, vừa bập bẹ nói ra một câu khiến anh bất ngờ đến trợn trắng cả mắt. Anh mua căn nhà này đã gần một năm, bạn đến chơi cũng được vài người, nhưng không có ai ngủ lại ở đây cả, kể cả por mae của anh. Đơn giản vì căn nhà này chỉ có 2 phòng, một phòng là phòng ngủ của anh, phòng còn lại thì anh dùng để cất giữ những món quà mà fan tặng, cũng là nơi bí mật bất khả xâm phạm của anh, ngoài anh ra thì không ai được bước vào đó cả. Nếu như hôm nay cậu đòi ngủ lại đây, thì chỉ có thể......

- Vậy em ngủ sofa nhé!

Perth khó khăn nuốt ngụm mì trong họng xuống, khó tin quay sang nhìn anh, sau đó bực tức xách nguyên tô mì xuống ngồi xổm trước mặt anh:

- Sofa rất cứng, em muốn ngủ trên giường.

- Vậy thì về nhà em mà ngủ.

- Không về, em muốn ngủ ở đây.

- Nhưng chỉ có một cái giường, anh nằm rồi.

- Vậy em nằm chung với anh.

- ................

Im lặng, anh nhìn chằm chằm vào mắt cậu, muốn tìm một lối thoát nào đó cho sự khó xử này, nhưng sự kiên định không cho phép khước từ trong mắt cậu khiến anh không biết phải làm sao. Hai người chưa từng ngủ chung giường, cho dù có đi hoạt động nhiều như thế nào, có chung một phòng ra sao thì cũng đều là hai giường riêng. Huống chi giường của anh cũng không rộng rãi gì, mỗi đống gấu Pikachu thôi đã chiếm hơn phân nửa, nếu còn thêm cậu, chắc anh không thở nổi mất. Đó còn chưa nói đến việc anh còn nằm gần với người mà mình thích, thật sự là muốn dày vò anh đến chết mới chịu mà.

- Không cho, một là sofa, hai là về nhà em mà ngủ - anh bối rối lãng tránh ánh mắt cậu, đứng phất dậy nhanh chóng lách mình đi khỏi nhà bếp. Không biết hôm nay cậu ăn trúng thứ gì mà lại ngang ngược như thế, đúng là điên hết cả đầu.

Perth húp một miếng nước mì, sau đó vỗ vào mông Sushi, nhếch môi cười:

- Sushi, hôm nay tao sẽ ngủ ở đây, ai đuổi cũng không đi.

Cậu nhóc Sushi đáng thương đang ăn thì bị tét vào mông, vội nằm rạp xuống đất, hai cái tai dài cụp xuống, ánh mắt tròn xoe sợ hãi ngước nhìn con người cao lớn đang nở nụ cười thâm độc kia, thật là đê tiện, Sushi sợ, cậu chủ mau tới giải cứu Sushi đi............

_____________________

Vuốt phẳng áo khoác mà Nanon vừa cho lúc nãy, Chimon hài lòng ngắm nhìn cả tủ quần áo đầy màu sắc sặc sỡ. Nanon từng nói là anh mặc màu sáng nhìn rất thuận mắt nó, cho nên nó không mua cho anh một cái áo màu đen nào cả, cả đống đồ chỉ toàn là màu sáng, còn lẫn cả kiểu dáng Hawaii, trông mà đau hết cả mắt.

Bật cười thành tiếng, anh vui vẻ đóng cửa tủ quần áo lại, nhưng vừa xoay người lại anh đã giật mình hét toáng lên, không biết Perth đã vào phòng anh từ lúc nào, còn lù lù đứng ngay sau lưng mà không gây ra tiếng động nào hết, chắc có ngày anh bị cậu hù chết mất.

- Anh giật mình ghê thế?

- Hù người ta mà còn tỉnh bơ hỏi ra được câu đó nữa à - anh liếc xéo đấm vào ngực cậu, giận dỗi nằm bẹp xuống giường, tay còn đập bụp bụp vào con Pikachu để trút giận.

Perth ngắm nhìn hành động dễ thương của anh mà cười tít hết cả mắt, đi đến mở cửa tủ quần áo lúc nãy ra lục lọi. Chimon thắc mắc ngốc đầu lên nhìn cậu:

- Em làm gì thế?

- Em đang tìm đồ ngủ.

Chimon lập tức ngớ người, ơ hay sao mà tự nhiên thế nhờ, thằng nhóc này được anh chiều quá nên hư rồi.

- Để anh lấy cho, tủ đó không có đồ ngủ đâu.

- Nhiều đồ sặc sỡ vậy, mà sao em thấy anh ít mặt thế?

"Là tại anh thích em đó"

Trong đầu nghĩ ra câu trả lời như thế, nhưng anh nào dám nói ra. Perth thích mặc màu đen, nên anh cũng muốn mặc giống cậu, khi hai người đi chung với nhau, màu sắc giống nhau, cảm giác như cả hai đang mặc đồ đôi vậy. Cũng chỉ là chút tâm tư nhỏ nhoi của anh, nên đống quần áo sặc sỡ ấy của Nanon, ít khi nào anh động đến, để không cảm thấy áy náy, anh chỉ có thể cất nó vào tủ mà bảo quản thôi.

- Đống đó của Nanon tặng, cơ mà anh thích màu đen nên ít mặc lắm - anh mở một tủ quần áo khác, lôi dưới đáy tủ ra một bộ đồ ngủ màu xanh hình quả bơ đưa cho cậu, đây là đồ mới anh chưa mặc bao giờ, kích cỡ cũng khá vừa vặn với cậu.

- Nanon tặng anh nhiều thế - Perth nhíu mày cầm lấy đồ từ tay anh, không hiểu sao lại cảm thấy khó chịu trong lòng, anh dành hẳn một góc trong phòng để cất giữ đồ của Nanon, khiến cậu có chút ganh tị.

- Nó đại gia lắm, thích là tặng hà, em đi tắm đi.

- Được - cậu quay đầu nhìn tủ quần áo của Nanon thêm lần nữa, lòng thầm nhủ phải mua tặng anh thật nhiều thứ mới được, để anh chất đầy cả phòng, đá cái tủ của Nanon ra chuồng gà. E hèm, nghe có vẻ hơi hơn thua, nhưng mà cậu muốn thế.

- Em cũng chịu khó nằm sofa ghê - Chimon lần nữa nằm xuống giường, lấy điện thoại ra lướt X, không để ý nữa mà nói với cậu.

Perth im lặng không trả lời anh mà chỉ nhếch môi cười tà, hát vu vơ vài câu đi vào phòng tắm. Cậu làm sao có thể nằm sofa, anh nghĩ cũng đừng nghĩ.

__________________

Hết chương 7

Tui đã trở lại rồi đây!!!!!😚
Nhớ Chimeow quá mấy bà ơi, anh ta lặn sâu quá tui tìm không thấy😌

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip