Chương 17

"Mùa thu...
Khi ấy lá vàng rơi rãi khắp chốn sân quảng trường kia
Có lẽ anh cũng là người thích mùa thu
Không phải bởi vì vẻ đẹp tựa nắng của nó
Cũng chẳng phải bởi vì nó mang cho anh cảm giác dễ chịu
Mà bởi vì em...
Bóng dáng hòa mình vào giữa thu của người khiến anh cứ muốn khắc ghi nó mãi
Không bao giờ phai nhòa
Trong con tim này...  "

……………………………………………………………………………………

"Tôi ngồi đây với cậu được không? Cậu có vẻ không ổn".
Perth chợt thốt, ánh mắt của anh giờ đây có vẻ ôn nhu hết thảy khiến Saint cứ nhìn vào nó mãi thôi!

Anh bước đến bên cậu, đặt thân ngồi xuống nơi hành lang vắng hoe, ánh mắt thì vẫn đặt trên người Saint giống như chỉ sợ rời ánh nhìn ấy một giây nữa thôi là Saint sẽ biến mất.

Người nọ vẫn ngồi ở chỗ cũ, đôi mắt chẳng giấu giếm gì mà cũng vội nhìn người trước mặt.  Nhìn Perth chăm chú đến nổi khiến anh vội vàng bật cười.

"Ờ... ờm, nếu anh không cảm thấy phiền"
Nhận được câu trả lời đó, Perth cũng quyết định can đảm thử bắt chuyện với cậu.

Có lẽ đó là lần đầu tiên Perth đường đường chính chính nói chuyện với người mình thích, dù chẳng nói được bao nhiêu câu, nhưng anh cứ nhớ mãi!

Cũng chẳng hiểu vì sao...

Ánh chiều cũng tà tà mà lướt nhẹ qua hai con người ấy, cảm giác thân thuộc đến lạ thường, cũng có lẽ là.... cảm thấy xót xa cho mối tình của họ!

Thanh xuân năm ấy, trong hồi ức của hai ta. Chúng ta chỉ là vô tình lướt qua, cũng chỉ vô tình được chuyện trò, cũng vô tình mà trao ánh mắt, cũng có lẽ là cố tình mà trao con tim cho đối phương.

Hồi ức vẫn chỉ là hồi ức...

Hồi ức của thanh xuân ta đơn giản chỉ là chạm mặt, lại có thể mang mọi tâm tư đi đến bây giờ.

Yêu? Có lẽ nó còn may mắn hơn thế, khi còn có thứ gọi là sửa chữa.

………………………

"Hôm ấy là anh cố tình gây gỗ đánh nhau với người tình của Eva đúng không?"

"Sao cậu biết!"
Giọng nói trầm trầm của tôi chợt vang lên.

"Hóa ra là vậy à? Thế mà tôi cứ tưởng anh yêu Eva?" Mean, cậu ta vẫn cất giọng nói thách thức ấy lên.

"Thì sao?"
Tôi có lẽ vẫn đủ kiên nhẫn để nói thêm vài ba câu với cậu nhóc này!

"Anh đã che mắt mọi người những gì? Anh nói hết đi, dù sao bây giờ Saint cũng đâu còn ở nơi đây! Đúng chứ?"

Tôi vẫn nghe rõ mòn một sự thở dài ngàn trượng của chính mình trước khi nói trong đoạn video ấy.

"Đúng là lúc đầu tôi bị ấn tượng bởi Eva, dường như cô ta cũng biết điều ấy mà dựng lên kế hoạch dụ dỗ tôi. Sau một khoảng thời gian thì cả trường đồn ầm ĩ lên việc tôi và Eva đang yêu nhau, trong khi lúc ấy tôi và cô ta vẫn chưa có gì cả.

Hôm ấy, khi thấy hình ảnh trên bài đăng của Sun- bạn thân cô ta. Tôi thật sự đã rất vui mừng. Tôi liền quyết định dùng cách ấy mà chấm dứt mọi chuyện trước khi nó đi quá xa. Nhưng tôi cũng chẳng ngờ được rằng việc ấy lại khiến người tôi yêu đau khổ nhiều như vậy".
Tôi cứ thế mà nói ra hết mọi việc, thật sự không nghĩ rằng nó sẽ đi theo một quỹ đạo như thế!

"Trước khi đi Saint đã đến gặp anh?" Mean hỏi.

"Đúng!"
Tôi đáp hời hợt. Perth thật không muốn nhắc lại chuyện ngày ấy, càng nhắc lại càng khiến anh thêm đau lòng.

"Anh... anh yêu cậu ấy mà! Tại sao lại có thể tàn nhẫn mà đối xử với cậu ấy như thế chứ?"
Giọng nói của người trước mặt mang sắc khí u buồn, khiến Perth dường như cảm thấy mọi chuyện anh làm có lẽ... đã quá sai lầm rồi!

"Tôi vẫn nhớ rất rõ, khi ấy Saint đến gặp tôi, tôi thật sự đã nói nhiều lời khiến em ấy tổn thương. Nhưng... tôi thật sự không biết phải làm gì cho đúng cả, khi trước ngày em ấy đi du học một tuần, Eva đã tìm gặp tôi...

Eva đã dùng việc bố cô ta sẽ khai quật ngôi mộ của mẹ Saint để đánh đổi với tôi. Tôi thật sự không biết nên làm gì cả! Tôi bối rối lắm! Tôi thật sự cảm thấy có lỗi với em ấy... nhưng tôi biết làm sao cho đúng nữa khi đã chứng kiến sự kiệt quệ của em ấy vào trước hôm đó.
Có lẽ Saint đã hận tôi rất nhiều!"

Trong đoạn video lúc này, Perth đã khóc rồi! Vành mắt của anh đỏ hoe một cách bất chợt. Sở dĩ Perth khóc là vì cảm thấy tội lỗi, hận chính bản thân mình khi làm những việc như thế! Anh dằn vặt lòng mình không biết bao nhiêu lần, rốt cuộc dằn vặt bao nhiêu, anh cũng đã ngu ngục như thế rồi! Sự việc ấy, không có cách nào sửa đổi được nữa...

"Perth, anh biết không? Tôi thật sự cảm thấy ganh tị với anh lắm. Tại sao bao nhiêu lỗi lầm anh gây ra, Saint cậu ấy vẫn cứ một mực mà tha thứ, mà tiếp tục theo đuổi anh vậy hả? Anh có gì tốt? Dù tôi đã cố gắng hết thảy, trái tim cậu ấy vẫn thuộc về anh vậy hả?"

Mean có lẽ cũng đang cảm thấy cực kì đau khổ.

Anh chỉ biết đứng nguyên vẹn nơi đấy mà nhìn Mean. Dù biết cậu ấy đau khổ nhưng anh vẫn chọn cách không nói tiếng nào.

Cuối cùng, Perth quyết định buông lại một câu nói rồi rời đi:

"Mean, tôi xin lỗi cậu. Nhưng nếu có cơ hội, tôi nhất định sẽ không để vụt mất em ấy nữa! Tôi mong cậu sẽ không vì thế mà hận tôi!"

Đây có lẽ là câu nói cuối cùng anh bỏ lại cho người bạn thân của Saint.

Khi Perth đã một mạch chạy đi, Mean vẫn đứng đấy, nước mắt vẫn cứ rơi lã chã.

Rốt cuộc, tình yêu có lẽ là thứ cao đẹp khi những người trong cuộc đã bỏ ra hàng ngàn giọt lệ để đánh đổi nó.

Kết quả lại mang về tất thảy sự đau khổ tột cùng cho đôi bên.

Mean là một người rất yêu Saint.

Perth cũng rất yêu Saint.

Nhưng rất tiếc là Mean đã thua rồi! Thua một cách thậm tệ!

Vì sao à?

Bởi vì.... Saint vốn dĩ ngay từ đầu đã không chọn cậu ta, mà người được chọn cũng chẳng là ai khác, ngoài Perth.

………

Perth dời sự chú ý khỏi đoạn video trong điện thoại mà hướng sang người ấy nói khẽ:

"Lúc cậu bị đuối nước... là do tôi đã cố tình cứu cậu, cố tình ở lại để chăm sóc cậu."

"Hôm cậu khóc ở cầu thang, cũng là do tôi cố tình bước đến bên cậu.."

"Những lần có thể gọi là tình cờ khi ở hoạt động đi biển năm ấy, thật ra không phải tình cờ như cậu nghĩ đâu, mà đó cũng là do tôi cố tình sắp đặt"

Saint ngẩng mặt lên, đôi mắt chăm chú rời khỏi đoạn video đang xem cùng người kia trong chiếc điện thoại nhỏ. Perth nhờ vậy mà dễ dàng nhìn thẳng vào mắt chàng trai trước mặt.

"Saint, tôi thật sự đã yêu em từ lâu rồi. Tận trước khi em thích tôi. Tôi biết, tôi là nguyên nhân khiến em phải đau khổ, cũng là nguyên nhân khiến em phải rời xa nơi đây. Coi như tôi mặt dày cũng được..."

Anh vội cầm đôi bàn tay của cậu, cũng vội dịch chuyển ánh mắt nhìn sâu vào đôi cửa sổ tâm hồn của chàng trai nhỏ:

"Nhưng xin em... hãy cho tôi một cơ hội. Cơ hội để được yêu em!"

……………………………………………………………………………………

Haiiyaa, chap 17 ra lò rồi nè mọi người. Thật sự thì lúc đầu khi tôi viết chương 1 tôi đã dự kiến là đến chap 20 mới cho mọi người biết hết mọi chuyện mà Perth đã làm vì Saint cơ. Cơ mà chẳng hiểu sao lại mới chương 17 đã viết đến đây rồi, tui thiết nghĩ chắc chương sau tôi viết tiếp cái shotfic Đừng đi của tôi ấy m.n ạ.

Hãy ủng hộ tôi nhaaa!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: #perthsaint