Chương 20
" Trong hàng vạn người, gặp được người nên gặp là nhân duyên. Trong hàng chục người, để tâm người nên để tâm là hữu ý. Nhưng trong tất cả các mối quan hệ, gặp gỡ và để tâm một người không cần biết nên hay không nên, chính là chân tình."
……………………………………………………………………………………
"Perth, tôi xin anh đấy, cho tôi đi gặp Plan ngay bây giờ có được không?"
Giọng nói nhỏ nhẹ của Saint vang lên như muốn thẳng tay mà đổ gục trái tim vốn đã mềm lòng của Perth. Tuy nhiên anh vẫn đáp lại chỉ vỏn vẹn một chữ 'không'.
Mọi chuyện quay về một tiếng trước.
Chiếc xe nhỏ chậm rãi mà đậu ngay nhà xe của một khu nhà tầng đắt đỏ nơi thủ đô BangKok hoa lệ. Anh định xuống xe, chợt lại quên mất còn có người bên cạnh, quay ngoắc ra nhìn thì đã thấy người đó ngủ gật rồi.
Perth cười nhẹ, tay không nhịn được mà mân mê đôi gò má ửng hồng. Lại quyết định chiếm tiện nghi của người bên cạnh, cứ thế mà lấn tới áp sát nụ hôn và cái trán nhỏ của con mèo này. Hai tay bận bịu mà búng nhẹ vào chiếc mũi nhỏ.
"Mèo ngốc! Mau dậy nào, em còn không dậy thì tôi sẽ bế em đem lên phòng đấy!"
Saint vốn chỉ lim dim, lại nghe được câu nói đó, hốt hoảng mà mở mắt, lại phát hiện người trước mặt được đà lấn tới. Tâm can mềm mỏng không nhịn được, trong chốc lát đã cực kì xấu hổ.
"Tôi.. tôi dậy ngay đây."
Giọng nói mang chút thanh ngọt mà cất tiếng, hai tay nhỏ vội vàng che mặt.
Phải nói thật, Saint là một con người rất dễ xấu hổ, khi ngượng thì mặt cứ thế mà nóng ran lên. Cậu thật không muốn cho ai xem vẻ mặt khó coi này của mình. Nhất là Perth nữa chứ...
Perth cười thoáng, không muốn để mèo nhỏ ngượng ngùng thêm. Anh vội bước ra khỏi xe, nhanh nhạy mà mở cửa xe cho Saint, bộ não bất giác lại nghĩ ra được mưu kế chinh phục con mèo này.
"Ngồi im!"
Perth thốt, chân mày chợt nheo lại nhưng có vẻ không đáng sợ cho lắm. Trái lại đối với Saint còn có thêm tí phần vờ vịt nghiêm nghị. Cậu cũng thật sự muốn xem xem con người băng lãnh này lại định thực hiện ý đồ mưu mô gì!
Trước ánh nhìn ngỡ ngàng của Saint, kẻ băng lãnh này vội chồm đầu vào gần sát mặt cậu từ bên ngoài, mắt cứ nhìn đắm mèo nhỏ suốt. Rốt cuộc lại vung tay ra giúp cậu lấy đồ ở hàng ghế phía sau khiến Saint có nghĩ cũng chẳng ngờ được anh lại còn có chiêu thức này.
Vẻ mặt cậu thoáng chút mất mát, Perth cũng suôn sẻ mà lấy đồ ra ngoài khiến Saint phải vội vạch trần.
"Rõ ràng anh có thể mở cửa sau mà lấy đồ mà! Hà cớ chi phải làm cho nó thêm phức tạp như thế này?"
Saint thoáng chút không hiểu.
Nhìn thấy vẻ mặt bất mãn đó, anh cười trộm, đột nhiên cảm thấy mình như kẻ mưu mô mà đáp trả con người trước mặt.
"Bởi vì... tôi thích tự làm khó chính mình! Không được sao? Mèo nhỏ?"
Kẻ mưu mô lại tinh ranh mà lần nữa cuối xuống, cằm nhỏ của Saint rất nhanh được anh nắm lấy. Mắt đối mắt nhẹ nhàng nhìn nhau.
Đối với Saint mà nói, để đối diện với ánh mắt này. Cậu như muốn phát điên lên, tim cứ thế mà đập loạn xạ như muốn nổ tung cả.
Còn Perth? Có lẽ cũng hỗn loạn trước ánh mắt ngây thơ này, nội tâm cũng không khác gì tiểu yêu tinh trước mặt đâu.
"Ơ... chúng ta nhanh chóng rời khỏi xe đi đã!"
Saint vội vã nói, ánh nhìn không chút giấu giếm mà cật lực né tránh ánh mắt của Perth. Hành động ấy của cậu cũng khiến anh như vội buông cằm nhỏ ra. Hai tay giúp cậu xách đồ lên khu nhà tầng xa hoa.
'Cạch'
Tiếng đóng cửa vang lên, hai người đã hoàn toàn vào trong căn nhà do chính tay Perth sắp xếp.
"Em đi tắm trước đi, tôi sẽ sắp xếp gọn gàng lại một số đồ giúp em!" Perth như nhỏ nhẹ mà nói với con mèo đang uể oải ngồi đờ đẫn ngay chiếc ghế sofa màu trắng.
"Ùm.. dù sao cũng cảm ơn anh!"
Cậu cười tươi rối nhằm cảm ơn Perth. Kẻ mưu mô này dù chỉ mới trong ngày hôm nay đã làm ra bao nhiêu thứ khiến cảm xúc của cậu cứ phanh phanh như tàu lượn siêu tốc, nhưng cậu vẫn muốn thật sự cảm ơn anh. Dù sao Saint cũng đang được anh cho ở nhờ mà.
Dường như thấy vẻ mặt nghiêm túc cùng tí thành khẩn của Saint. Vốn đang đứng rất gần nhau, Perth lại lạm dụng vị trí đó mà cuối đầu xuống ngay vòm tai đang đỏ ửng của cậu, lập tức không nhanh không chậm nói một câu khiến cho mèo nhỏ vội vàng cụp đuôi.
"Không sao, em vốn không cần cảm ơn tôi. Bởi vì đối với tôi, nếu không có lợi tôi sẽ không làm. Tôi cũng nói trước, trong từ điển của tôi cũng không bao giờ có bốn chữ 'làm việc không công' đâu!"
"Tôi... ờm đi tắm trước đã, có chuyện gì thì nói sau."
Dáng vẻ lon ton bỏ chạy của Saint thật sự khiến Perth bật cười trộm, cũng nhìn bóng dáng ấy cho đến khi cậu đã vào phòng tắm mới chuyên tâm dọn dẹp đồ hơn.
Tiếng điện thoại chợt reo cũng là lúc anh lên tiếng:
"Mèo nhỏ, em có điện thoại này!"
Tiếng anh chợt vang vọng, người được gọi là mèo nhỏ nghe thấy thế cũng vội đáp:
"Ùm, tôi ra liền đây!"
Sau khi nhận được câu trả lời, Perth định quay vào bếp làm gì đó thì tiếng chuông điện thoại của Saint cứ một mực reo lớn khiến anh chú ý. Rốt cuộc vì tò mò, anh quyết định cầm lên xem thử.
Vội vàng từ chối cuộc gọi, Perth mò mẫm vào nơi chứa ảnh trong chiếc điện thoại nhỏ. Quả nhiên là anh đoán không sai, con mèo nhỏ này vẫn cứ hay chụp trộm anh thôi.
Ngón tay của kẻ mưu mô này chợt lướt rồi cứ lướt trong đóng ảnh, cuối cùng chọn ra một bức ảnh lạ lẫm mà xem xét.
Bức ảnh này có vẻ được Saint vô tình chụp trong một cửa hàng tiện lợi nhỏ, nếu phóng to lên thì... khoan đã...
"Người này... là Roy mà!"
"Anh làm gì thế!"
Perth vẫn còn đang suy nghĩ về bức ảnh thì Saint đã chạy vọt ra. Anh cũng quyết định không suy xét nữa, trước tiên phải làm sao lừa được con mèo này vào lồng đã.
"Anh, mau trả điện thoại của tôi lại đây!"
Saint thấy Perth đang chăm chú nhìn vào điện thoại của mình. Trong lòng sợ anh sẽ biết được trong kho ảnh của mình toàn là hình Perth. Vội vàng đòi lại chiếc điện thoại chứa đầy rẫy bí mật.
"Điện thoại của em? Rõ ràng trong này đều là hình của tôi. Bằng chứng nào để nói nó là của em. "
Anh đáp, quyết định dồn ép con mèo này phải thừa nhận.
"Tôi... "
Tiếng chuông điện thoại lại reo lên đúng lúc. Trong lòng kẻ mưu mô như đang thầm rủa. Biết thế lúc nãy anh cũng tắt âm nó cho rồi!
Rốt cuộc vẫn là thờ thẫn chờ người nọ nghe xong điện thoại đã.
"Perth này! Plan đang ở công ty, bây giờ tôi có thể nào đi gặp cậu ấy được không?"
Saint chần chừ mà hỏi khẽ người đang đưa mắt nhìn mình.
"Chuyện này... không thể!"
Anh vội đáp.
"Tại sao?"
"Chuyện này tôi không thể nói với cậu được. Còn nếu cậu muốn gặp Plan, có thể đợi đến chiều!"
Perth dứt khoát mà đá tan định ý kia của cậu.
Saint vẫn cứ hỏi đi hỏi lại suốt nửa tiếng. Cuối cùng, anh vẫn chỉ đáp lại mỗi một chữ 'không' chẳng thừa cũng chả thiếu!
Cậu thật sự bất lực với con người này. Cũng chẳng hiểu vì sao lại tự dưng bị anh cấm túc đi gặp bạn thân.
"Anh... đồ tàn nhẫn, độc ác, nhẫn tâm, chuyên gia áp bức người khác!"
Perth vốn vẫn đang không yên về vụ Saint lơ câu hỏi của mình, cậu lại còn ra sức mà mắng mỏ khiến cũng anh chỉ biết nói:
"Em mắng đủ chưa? Tôi không muốn cho em gặp Plan là bởi vì cậu ta đang ở công ty. Thậm chí là đang làm việc cùng với Eva. Eva hiện đang là người mẫu trực thuộc công ty do tôi quản lý. Em muốn gặp lại cô ta lắm hay sao?"
Thật sự là nếu chỉ có Eva thôi thì anh cũng chẳng lo lắng nhiều như thế. Nhưng bây giờ có lẽ anh đã biết được thêm một người quen nữa cấu kết cùng Eva rồi...
Perth thở dài hời hợt, thật sự chỉ muốn tốt cho con mèo nhỏ này. Thế mà con mèo ấy cứ mãi bày ra vẻ không phục, một mực mà đòi đi gặp đồng minh.
……………………………………………………………………………………
Chương 20 đã ra lò rồi đây, chương này tui ưu ái tặng mọi người thêm 500 chữ. Huhu gần 4 tiếng của tui đóa. Hi vọng mọi người sẽ thích.
Viết xong chương này chắc đổi tên truyện lại thành kẻ mưu mô và con mèo nhỏ quá!🤣🤣
Otp cứ bị dễ thương á chòii!!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip