C9: Meriken

Peyan quyết định trốn học sau vài tiếng đồng hồ chán nản trong lớp. Cậu đi dạo quanh công viên ở gần trường, tìm kiếm một chỗ ngồi chơi game thì ở phía xa xa, có một bóng hình nhỏ bé đang hớt ha hớt hải chạy đến gần. Cậu nheo mắt nhìn lại thì ra đó chính là con nhỏ Yasuda đây mà.

Yasuda thấy Peyan đang đứng đó thì cũng dừng lại, thở hổn hển

- Hayashi-kun...sao ông lại ở đây.

- Tui phải hỏi bà mới đúng, sao giờ này bà mới đến trường

- Hôm qua cày phim hơi lâu nên thức muộn... giờ không biết nên vào trường kiểu gì như đây này

Peyan nhìn ngó xung quanh, cổng trước có bác bảo vệ, cổng sau tuy không có ai trông giữ nhưng lại bị khóa mất rồi. Vả lại cái cổng đó còn được thiết kế theo kiểu nhọn hoắt kia nữa thì có trèo bằng niềm tin. Còn mỗi cái chỗ bức tường kia là có thể trèo vào được thôi nhưng cái con mắm lùn này có với tới đâu.

Peyan liền cầm lấy cặp sách của cô, đưa hai tay ra sau rồi quỳ một chân xuống

-Trèo lên đi, tui ném bà vào trong

- Hả, ông bị điên à.

-Muộn học bây giờ con này, nhanh lên!

Nghe lời cậu thúc giục (hoặc là xúi giục), Yasuda cũng đành trèo lên người Peyan để cậu ta làm cái thang đỡ cho mình trèo tường.

-Bám vào cái chỗ đó rồi để một chân lên.

Peyan bảo sao thì cô làm thế thôi, cô đã thành công ngồi trên bức tường đó nhưng khi vừa nhìn xuống dưới thì đã hoảng sợ tột độ. Khoảng cách từ chỗ cô đến với mặt đất bằng với quãng đường về với ông bà tổ tiên luôn rồi.

- Hayashi-kun...tui...tui không nhảy xuống đâu...cao quá

- Bà không nhảy xuống dưới thì bay lên trời à? Cứ nhảy xuống đi, không ngã đâu.

- Đó là do chân ông dài!

- Còn đây là do bà lùn! Má nó chứ.

Thế là Peyan đành phải nhảy vào bên trong một lần nữa rồi dang tay ra đỡ Yasuda.

- Nhanh lên không cả hai bị tóm bây giờ!

Yasuda hồi bé không sợ độ cao đâu, chỉ là sau khi chơi trò tàu lượn siêu tốc dành cho trẻ con tại công viên giải trí thì cô mới bắt đầu phát hoảng. Tứ chi run như cầy sấy, cô nhắm chặt mắt và nhảy xuống, để mặc số phận giao phó lại cho thằng đần kia.

Đối với Peyan thì đỡ một con nhóc tí hon như Yasuda thì có khó gì đâu, cậu dễ dàng ôm trọn cơ thể nhỏ bé đó vào lòng mà không tốn một chút công sức nào. Ê, người nhỏ này cứ mũm mĩm mềm mềm kiểu gì ấy.

- Rồi bà có vào lớp không, hay để tui bế bà đến tận chỗ ngồi?

- Không cần!

Peyan coi như đã tìm được niềm vui mới rồi, trừ những lúc bị nó chửi ra thì chọc con nhỏ này cũng vui phết. Yasuda tức đến đỏ cả mặt, giật cặp của mình trong tay cậu ra rồi hùng hổ bước đi.

Peyan đợi cho đến khi Yasuda trót lọt vượt qua bác bảo vệ rồi mới nhảy lại ra ngoài, nhưng vừa mới tiếp đất xong thì lập tức bị một vật lạ đập thẳng vào trán khiến cậu ngã ra đất choáng váng. Bao xung quanh là khoảng 10 thằng, một trong số đó kéo cậu lên rồi nện liên tiếp vài cú đấm vào mặt Peyan

- Thằng chó này, dám làm nhục bọn tao, chúng mày, giết nó!!

Thì ra, 10 thằng đó thuộc băng đảng chim ưng gì gì đấy đã từng bị cậu đánh bại quay lại để trả thù. Mấy cái đứa này thì dễ xơi thôi nhưng cái đầu đang chảy máu ròng ròng như muốn cản cậu lại. Choáng quá, tầm nhìn của Peyan như mờ cả đi, nhưng lòng tự trọng của một tên yankee không cho phép cậu thua cuộc.

Chỉ với vài cú đấm đá kinh khủng mà bọn tép riu đó đã ngã sõng soài ra nền đất lạnh với cơ thể đầy vết thương, nhưng nói thế thì không có nghĩa là Peyan hoàn toàn ổn. Trước khi gục xuống đi vì mất máu, cậu mơ màng thấy hình ảnh của bác bảo vệ chạy đến với một con bé nào đó đi bên cạnh.

...

- Ây da, đau!

- Tự làm tự chịu đi chứ!

Yasuda bực quá, làm thế nào mà cô có thể sát trùng hết vết thương nếu cậu ta cứ giãy giụa liên tục như vậy.

- Cúi thấp xuống coi! Tui cao bằng ông hay gì!

- Cái đéo...tui đang bị thương đó

- Ai bảo cứ thích đi gây thù chuốc oán với người ta, đám yankee các ông bị làm sao vậy?

Peyan cứng họng, không nói được điều gì nữa, cậu có thể hổ báo với tất cả mọi người nhưng với phó hội trưởng CLB Thủ công này thì không.

- Nè, sao bà biết tui bị đánh vậy?

- Đang đi lên cầu thang thì nghe thấy tiếng đánh nhau, ông nên biết ơn khi tui đã cứu ông đi.

- Hứ, không cần bà tui cũng lết xác vào phòng y tế được nhá.

- Có mà lết xác vào nhà xác ấy!

- Đau!!! Nhẹ tay coi!!!

- Cho chừa cái tội lên mặt dạy đời!

Nói xui nói gở vậy thôi chứ Yasuda vẫn dành hết thời gian để chăm sóc những vết thương của Peyan, nhìn cái mặt đầy bông băng y tế của cậu ta kìa, coi có mắc cười không.

- Xong rồi đó, có cần nằm nghỉ không để tui xin phép hộ

- Có tí vết thương này thôi mà, tui đi được. Mà bà bớt xỉa xói tui đi, nghe thấy mệt luôn ý.

- Thế ông bớt rủ rê hội trưởng đi đú đởn đi! Hội trưởng là một người tử tế và đám du côn các ông cứ truyền tính xấu vào cậu ấy!

- Ơ hay con nhỏ này! Bà đã thấy thằng Mitsuya đấm người như gì chưa mà nói, có mà lũ con gái các bà cứ thấy một thằng đẹp trai là sáng mắt lên kệ cha cái tật của nó vậy.

- Rồi ít ra con gái tụi tui biết thưởng thức cái đẹp nha, hơn mấy cái thằng đã xấu lại còn đần.

Peyan nhăn mặt như kiểu " Excuse me wtf bitch??" Còn Yasuda thì đứng ngay cạnh hộp kim tiêm, sẵn sàng chích luôn vài mũi nếu như tên huơu cao cổ trước mặt dám làm gì cô.

- Xin lỗi đi bà già, tui đây mà mọc tóc dài hơn nữa là sánh ngang với Mitsuya của bà nhé.

- Vớ vẩn, sửa lại cái mặt đần thối kia đi đã rồi hẵng ngồi xuống nói chuyện với tui nhá!

Đấy, cãi nhau, làm lành, cãi nhau tiếp, làm lành tiếp rồi lại cãi nhau.

- Đm thế bà nghĩ bản thân mình cũng xinh lắm hả, chảnh đéo chịu được.

- Tui không có chảnh nha!

Bla bla bla

Và hai đứa nó cứ đứng đấy chửi nhau cho đến khi cô y tế biết chuyện và tặng cho mỗi đứa một vé đi cọ toilet.

- Coi như tẩy rửa sự ô uế của cái mồm đi nhá hai em!

===============================

"RẦM"

- Hayashi-kun! Lại đến rủ hội trưởng đi lêu lổng đó hả!?

- À không, nay tui mang cái này cho bà, coi như cảm ơn vụ hôm qua.

Peyan chần chừ đưa gói quà được bọc cẩn thận cho Yasuda, mấy chục nhân mạng xung quanh thấy thế cứ bu vào mà xem, phải chăng, đây chính là khoảnh khắc mang tính lịch sử nhất Nhật Bản? Ngày mà Hayashi Ryohei chính thức tỏ tình với Yasuda Tomo?

Dưới sự thúc giục của mọi người, Yasuda cũng phải mở món quà ra, cô hồi hộp lắm, không biết dưới lớp vỏ bọc là thứ gì đây?

...

Là một cái meriken

( Là cái mà Shion dùng để đấm đóa)

Yasuda từ cảm động sang cảm lạnh bà nó rồi, cầm thứ kim loại được tạo hình đại bàng tinh xảo, nằng nặng trên tay mà hết nhìn nó rồi lại nhìn tên đần Peyan.

- Hehe, đẹp đúng không? Tui thấy nó lần đầu là đã ưng luôn. Giữ cái này thì bà còn phòng vệ được đấy.

Trước phản ứng ngỡ ngàng Yasuda, cậu cứ tưởng bản thân đã làm cô vui nên tự hào về bản thân lắm, cứ đứng đó tươi cười như thằng dở hơi.

"Bốp"

Một phát headshot khiến Peyan lật cả mặt, chiếc meriken kia xém thì chọc mù mắt cậu luôn rồi. Thủ phạm mặt thì nóng bừng, hạn không thể dùng món quà cảm ơn "đáng quý" kia giết chết tên đần kia.

- Đi chết đi!

Yasuda nói rồi quay vào trong phòng làm việc tiếp, bỏ mặc một Peyan ngáo ngơ đang ngồi ngã ngửa ra hành lang trước bao con mắt kì thị của nhân loài

" Mình với cô ta đúng là không hợp nhau mà"



Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip