Chương 70+71
Chương 70:
Trong biệt thự được trang hoàng bố trí đều mới, có thể thấy được mới vừa trang trí không lâu vẫn chưa có người nào vào ở.
Hiểu Hiểu cẩn thận từng li từng tí một xem lướt qua chung quanh một lần, sau khi nhận rõ tất cả đồ vật trong ngôi biệt thự này đều là của Hách Vân Sanh, thì chậm rãi thở phào nhẹ nhõm.
Hách Vân Sanh đi vào phòng khách một mình ngồi xuống ghế salông một cách tự nhiên, chân đi giày da màu đen nhẹ nhàng chỉ trỏ. Hiểu Hiểu hiểu ý, ngoan ngoãn đi tới quỳ gối xuống chỗ gần chân của Hách Vân Sanh.
Bình thường Hách Vân Sanh sẽ không để cho Hiểu Hiểu quỳ trước anh, chỉ có khi Hiểu Hiểu làm chuyện bậy bạ hoặc là có chuyện gì gạt anh, vì để biểu lộ quyền lực cùng địa vị của mình, Hách Vân Sanh mới để cho Hiểu Hiểu coi mình là làm chủ nhân.
Hách Vân Sanh cúi đầu nhìn xuống khuôn mặt nhỏ yên tĩnh của Hiểu Hiểu, mở miệng: "Hiểu Hiểu, ngẩng đầu lên nhìn anh, nói một chút ngày hôm nay em đã làm sai chuyện gì đi."
Hiểu Hiểu nghe lời ngẩng đầu lên nhìn thẳng Hách Vân Sanh, ánh mắt có chút không tự nhiên né tránh, "Hiểu Hiểu không biết, xin chủ nhân trừng phạt."
"Ồ?" Hách Vân Sanh nhíu nhíu mày, "Em cũng không biết, vậy tức là em cho là mình không sai, vậy anh phải trừng phạt em cái gì?"
Hiểu Hiểu mím môi, dừng một chút mới cúi đầu nói: "Chủ nhân trừng phạt nô lệ thì không cần lý do, chỉ cần chủ nhân vui vẻ là được rồi."
Hách Vân Sanh nở nụ cười, là bị tức cười, anh thẳng tắp nhìn chằm chằm Hiểu Hiểu một hồi lâu, chỉ chờ Hiểu Hiểu chủ động nhận tội, nhưng là đợi nửa ngày Hiểu Hiểu vẫn trầm mặc như trước.
Tính cách của Hiểu Hiểu Hách Vân Sanh hiểu rất rõ, đừng thấy cậu bình thường đều luôn nhẫn nhục chịu đựng, nhưng là có một số việc cậu lại rất quật cường, Hách Vân Sanh thở dài, không thể không nói lúc này Hiểu Hiểu kiên trì cũng vừa hay là thuận theo ý anh.
Hách Vân Sanh đứng lên đến dùng mũi chân đá đá chân Hiểu Hiểu, "Theo anh lại đây."
Hiểu Hiểu len lén nhìn Hách Vân Sanh một chút, thuận theo đi ở phía sau Hách Vân Sanh.
Hách Vân Sanh mang theo Hiểu Hiểu theo cầu thang đi tới lầu ba, thông qua vân tay mở cánh cửa duy nhất trên lầu ba ra.
Trong nháy mắt, mùi vị chất hóa học còn lưu lại lẫn vào chất gỗ cùng kim loại của đồ trang trí phả vào mặt, nhưng khi nhìn thấy đồ vật bên trong khiến cho Hiểu Hiểu bị kích thích cực lớn.
Lầu ba của biệt thự nói trắng ra chính là một căn phòng lớn, bốn phía bên ngoài bởi vì độ nghiêng của nóc nhà mà khấu trừ đi không gian, khoảng chừng gần 80 mét vuông, so với lầu một lầu hai của biệt thự thì nhỏ bé hơn nhiều, nhưng là so với nhà của những thành phần trí thức phổ thông khác mà nói, thì lớn hơn nhiều.
Mà khiến cho Hiểu Hiểu kinh ngạc chính là, căn phòng không lớn không nhỏ này dĩ nhiên là một phòng TJ!
* TJ: điều giáo, dạy dỗ, đã chú thích một lần rùi
Hiểu Hiểu chỉ là kinh ngạc nhất thời, từ nhỏ đã tiếp thu cách thức giáo dục nô lệ nên Hiểu Hiểu rất nhanh đã tiến vào trạng thái, sau khi nhìn thấy Hách Vân Sanh ngồi vào ghế sô pha duy nhất trong phòng TJ, cậu tự hiểu đóng cửa lại cởi quần áo trần trụi đi tới bên chân Hách Vân Sanh quỳ xuống khom lưng hôn mũi chân Hách Vân Sanh.
Ban đầu Hách Vân Sanh còn có chút do dự, không biết làm như thế có chính xác hay không, nhưng là sau khi anh nhìn thấy mấy động tác liên tiếp trôi chảy sau đó của Hiểu Hiểu, liền biết anh làm như thế là không sai, bởi vì những thứ này đã trở thành một phần trong cuộc sống của Hiểu Hiểu, không cách nào thay đổi được.
Hách Vân Sanh quyết tâm, làm việc liền không do dự nữa, anh dùng cằm chỉ trỏ một mảng nhỏ không gian bị pha lê tách riêng ra, ra hiệu cho Hiểu Hiểu đi vào thanh tẩy.
Hiểu Hiểu quen thuộc với súc ruột nên thân thể đã không có cách nào bài tiết như bình thường được, chỉ có thể dựa vào thanh tẩy mỗi buổi sáng mới có thể khiến cho trong cơ thể cậu không tích lũy quá nhiều rác rưởi ảnh hưởng đến sức khỏe, sau khi đã không có cách nào thay đổi được sự thực này, so với những hệ thống cung cấp nước uống lạnh lẽo kia, điều mà Hách Vân Sanh có thể làm chính là làm hết sức để cho Hiểu Hiểu một hoàn cảnh sống tốt hơn, vì lẽ đó sau một năm kia trở lại nhà trọ anh đã lập tức trang bị cho Hiểu Hiểu một bộ công cụ thanh lý đầy đủ ngay trong phòng vệ sinh.
Thời điểm Hiểu Hiểu làm thanh lý xưa nay đều sẽ không cố ý tránh anh, trải qua một thời gian thích ứng dài như vậy, hiện tại Hách Vân Sanh đã quen với bài tập mà Hiểu Hiểu mỗi ngày đều làm này, lúc này xuyên thấu qua pha lê nhìn thấy động tác gọn gàng của Hiểu Hiểu cũng không có một chút phản cảm nào, thậm chí còn khá có hứng thú thưởng thức toàn bộ quá trình thanh tẩy của Hiểu Hiểu.
Hiểu Hiểu đem mình thanh tẩy từ trong ra ngoài ba lần sau đó mới lau khô thân thể đi ra một lần nữa quỳ gối bên chân Hách Vân Sanh, nhẹ nhàng nói: "Chủ nhân, Hiểu Hiểu đã dọn dẹp xong."
Hách Vân Sanh gật gù, "Anh hỏi lại em một lần nữa, em có biết ngày hôm nay em làm sai chuyện gì không?"
Hiểu Hiểu có chút do dự, con mắt nhìn bốn phía chung quanh một lần, lúc ngắm đến các loại dây trói kim loại dùng để cố định cùng với ngựa gỗ ở góc tường liên tiếp từ trên vách tường thì rõ ràng rụt lại, nhưng cả khi biết rõ trả lời như vậy sẽ bị đối xử như thế nào Hiểu Hiểu vẫn kiên trì lời giải thích của mình, "Xin lỗi chủ nhân, Hiểu Hiểu không biết, xin chủ nhân trừng phạt."
Hách Vân Sanh không nói lời nào, con ngươi sâu sắc không chớp một cái nhìn Hiểu Hiểu, dường như muốn đem Hiểu Hiểu nhìn thấu qua, một hồi lâu mới từ từ nói: "Đây là em tự tìm đến."
Dứt lời, Hách Vân Sanh đứng lên đi về góc, Hiểu Hiểu ngoan ngoãn tứ chi bò theo gót chân Hách Vân Sanh, cuối cùng đứng ở trước con ngựa gỗ mà Hiểu Hiểu vừa đảo qua kia.
Thời điểm Hiểu Hiểu hiểu rõ Hách Vân Sanh dự định để cậu làm cái gì, mặt trong nháy mắt trở nên trắng bệch.
Hách Vân Sanh nhớ lại việc ở nhà cũng không khỏi đau lòng, nhưng là anh vẫn không định từ bỏ những việc đã lên kế hoạch, "Hiểu Hiểu, anh đã cho em cơ hội hai lần, nếu em còn kiên trì, như vậy em liền lên ngồi một chút đi."
"... Vâng, chủ nhân." Thanh âm của Hiểu Hiểu mang theo run rẩy mà chính cậu cũng không cách nào phát hiện được, cậu muốn đứng dậy, chỉ là mới vừa đứng lên một nửa thì lại quỳ trở lại, lúc này Hiểu Hiểu mới phát hiện, chân của cậu đã nhuyễn mềm, một chút sức lực cũng không có.
Hiểu Hiểu không dám đi cầu xin Hách Vân Sanh cái gì, chỉ có thể cúi đầu cắn môi dưới để nỗ lực đứng lên, nhưng là thử nhiều lần cậu vẫn không thành công. Hiểu Hiểu len lén liếc Hách Vân Sanh một cái, thấy Hách Vân Sanh cũng không có bởi vì cậu kéo dài thời gian mà bất mãn gì, mới mở miệng, "Chủ nhân, anh có thể giúp Hiểu Hiểu một chút không?"
Hách Vân Sanh nở nụ cười, đưa tay đỡ eo cùng cánh tay Hiểu Hiểu dựng Hiểu Hiểu dậy.
Tuy rằng Hiểu Hiểu đã đứng lên, nhưng là hai chân thon dài đẹp đẽ của cậu lại run đến kỳ cục, như run cầm cập không thể dừng lại được, Hiểu Hiểu nhìn về phía Hách Vân Sanh, quả nhiên nhìn thấy Hách Vân Sanh nhìn chân cậu mà nhíu mày lại.
"Chủ nhân, xin lỗi, Hiểu Hiểu không khống chế được..."
Hách Vân Sanh liếc nhìn Hiểu Hiểu một chút, anh biết mình nóng vội, nhưng hiện tại tên đã ở trên dây cung không bắn không được. Anh trực tiếp ngồi trên mặt đất ôm Hiểu Hiểu lên đùi, trước hết để cho Hiểu Hiểu điều tiết tâm trạng một chút.
Hiểu Hiểu không hiểu chủ nhân vừa nãy sắc mặt còn âm trầm tại sao lại trong một cái chớp mắt tiếp theo lại ôm cậu ngồi trên mặt đất, cậu ngoan ngoãn nỗ lực áp chế hai chân đang run rẩy, liền nghe Hách Vân Sanh nói: "Những thứ kia đã đặt mua đầy đủ hết, cũng không cần phải đi nhà trọ cầm thêm cái gì. Sau này cuối tuần chúng ta ở lại đây, thời gian làm việc thì đi nhà trọ."
Hiểu Hiểu gật gù, "Hiểu Hiểu biết rồi, chủ nhân."
Chương 71:
Hách Vân Sanh nói với Hiểu Hiểu về mấy việc vặt sinh hoạt bình thường, chờ Hiểu Hiểu không còn sốt sắng như trước nữa, Hách Vân Sanh mới để mặt Hiểu Hiểu quay về phía mình, cánh tay xuyên qua đầu gối Hiểu Hiểu nâng mông Hiểu Hiểu ôm lên.
Hách Vân Sanh có động tác, Hiểu Hiểu vừa mới bình phục liền lại bắt đầu sốt sắng, hai tay ôm cổ Hách Vân Sanh thật chặt sợ hãi kêu một tiếng "Chủ nhân" liền không còn gì nữa.
Trải qua mấy ngày tết bổ dưỡng hơn một tháng này, Hiểu Hiểu gần như mập thêm một vòng, nhưng so với Hách Vân Sanh thì vẫn là gầy yếu quá mức, rất dễ dàng liền có thể nâng lên.
Hách Vân Sanh hơi vểnh mặt lên, lấy một loại tư thái cao cao tại thượng ở khoảng cách gần đánh giá con ngươi buông xuống của Hiểu Hiểu, nói: "Hôn anh."
Hiểu Hiểu sửng sốt một chút, ngẩng đầu lên nhìn thấy dáng vẻ hung hăng của Hách Vân Sanh, thì có một loại cảm giác an toàn không tên, nâng cằm lên tựa như hiến tế dán lên đôi môi mày của Hách Vân Sanh. Bởi vì cậu không thể bắt được tâm tư của Hách Vân Sanh, hành vi này liền mang theo ý vị thăm dò, mỗi khi tiến thêm một bước đều muốn trợn mắt quan sát vẻ mặt của Hách Vân Sanh một chút.
"Nhắm mắt lại chăm chú một chút!" Trong lòng Hách Vân Sanh cười trộm hành vi đáng yêu của Hiểu Hiểu, nhưng cũng không chủ động nghênh hợp, chỉ là hé miệng nghênh đón Hiểu Hiểu.
Hách Vân Sanh vừa dứt lời, Hiểu Hiểu liền lập tức nhắm hai mắt lại, cẩn thận từng li từng tí một mà đem đầu lưỡi mềm mại dò vào trong khoang miệng Hách Vân Sanh vòng quanh hàm răng của Hách Vân Sanh chậm rãi phác hoạ liếm láp.
Tính cách của Hiểu Hiểu nhu nhược ôn hòa, ngay cả nụ hôn của cậu cũng làm cho người ta có một loại cảm giác mềm nhẹ tiều tụy, chuyện này đối với Hách Vân Sanh đi theo chủ nghĩa đàn ông mà nói thì không thể nghi ngờ chính là một liều thuốc kích thích, hầu như là ngay lập tức, dưới khố Hách Vân Sanh liền đứng thẳng lên, nhắm thẳng vào mông Hiểu Hiểu mà đỉnh lên.
Hiểu Hiểu ưm một tiếng, trên mặt nổi lên hồng hào, tiểu thanh nha cũng bởi vì động tình mà lặng lẽ đỉnh trên bụng Hách Vân Sanh.
Phảng phất như là đang khen thưởng biểu hiện của Hiểu Hiểu vậy, đầu lưỡi vẫn yên tĩnh của Hách Vân Sanh nhúc nhích một chút, từ dưới lên trên xoạt qua đầu lưỡi của Hiểu Hiểu, sau đó lại lui trở về.
Tuy rằng chỉ là một động tác nho nhỏ, nhưng đây không thể nghi ngờ chính là một loại cổ vũ, thu được ám chỉ Hiểu Hiểu ôm lòng cám ơn, càng thêm thành kính mà ra sức lấy lòng Hách Vân Sanh.
Hô hấp của Hách Vân Sanh đã ồ ồ, anh lại nâng Hiểu Hiểu lên ba phần, ngón tay dọc theo kẽ mông rất dễ dàng liền dò vào trong cơ thể trơn trợt ấm áp của Hiểu Hiểu, có thể thấy được vừa nãy Hiểu Hiểu đã vì để mình đủ trơn mà mở rộng qua.
Cảm giác được động tác ngón tay của Hách Vân Sanh, Hiểu Hiểu nỗ lực thả lỏng cơ vòng lại bắt đầu nắm chặt, thúc đẩy tràng đạo hình thành trạng thái nhúc nhích đem ngón tay đang di động của Hách Vân Sanh hút vào.
Hách Vân Sanh ở trong lòng mắng một tiếng yêu tinh, ngược lại cũng không vội rút ngón tay ra, trái lại dựa vào lực đạo của Hiểu Hiểu lại dò vào mấy phần. Anh ôm Hiểu Hiểu đi lại vài bước rồi ngồi xuống, một cái chớp mắt tiếp theo một vật mềm mại bên trong lại lộ ra cứng rắn chống đỡ trước miệng huyệt của Hiểu Hiểu, không phải quá lạnh nhưng cũng không nóng.
Đã liên hệ với thứ này mười mấy năm Hiểu Hiểu ngay lập tức nhận ra nó, lại liên tưởng đến chuyện vừa rồi, thân thể Hiểu Hiểu không thể ức chế mà cứng ngắc lần thứ hai, cậu không cần mở mắt ra xem liền có thể kết luận dương cụ giả phía dưới thân thể nhất định là cái mọc ra từ con ngựa gỗ kia!
Hách Vân Sanh biết trong khoảng thời gian ngắn Hiểu Hiểu không thể nào tiếp thu được cái chân dài ra trên lưng ngựa gỗ, anh vốn định thừa dịp Hiểu Hiểu ý loạn tình mê không phòng bị nghĩ là anh tiến vào để ôm Hiểu Hiểu ngồi trên ngựa gỗ, nhưng hiển nhiên anh đã đánh giá thấp năng lực nhận biết của Hiểu Hiểu đối với dương cụ thật giả, cho dù ý loạn tình mê, Hiểu Hiểu cũng sẽ không quên cảm giác mà Hách Vân Sanh mang đến cho cậu cùng với cảm giác lạnh lẽo không có sự sống mà dương cụ giả mang cho cậu là khác nhau.
Lại cảm nhận được thân thể Hiểu Hiểu cứng ngắc cùng với thanh nha chống đỡ trên bụng từ từ héo rút xuống, Hách Vân Sanh liền biết dự định của anh đã bị ngâm nước nóng. Anh nhìn khuôn mặt nhỏ vô tội của Hiểu Hiểu sợ hãi trắng bệch, ngoại trừ thở dài ra anh thật sự không biết nên nói cái gì mới tốt.
Là lừa Hiểu Hiểu ngồi xuống hay là ôm Hiểu Hiểu rời đi rồi lại tìm cơ hội khác?
Ngay khi Hách Vân Sanh còn đang do dự nên tiến hay lùi, Hiểu Hiểu đã ôm chặt cánh tay của Hách Vân Sanh, ngay cả cái đầu nhỏ cũng đồng thời vùi vào cổ Hách Vân Sanh.
"Chủ nhân, Hiểu Hiểu đã nói, Hiểu Hiểu đồng ý vì ngài mà làm chuyện này." Mặt Hiểu Hiểu đặt ở trên cổ Hách Vân Sanh phát ra âm thanh cũng mang theo cảm giác rầu rĩ, "Vân Sanh —— anh thả Hiểu Hiểu ra đi..."
Hô hấp của Hách Vân Sanh cứng lại, anh có thể cảm giác được xuyên thấu qua lồng ngực nhau truyền đến tiếng trái tim nhảy lên kịch liệt của Hiểu Hiểu cùng với đôi tay căng thẳng run rẩy, anh có thể tưởng tượng được Hiểu Hiểu căng thẳng sợ hãi, nhưng là anh vĩnh viễn cũng không thể tưởng tượng nổi Hiểu Hiểu vì anh mà có thể kiên trì thuận theo làm tới trình độ nào—— cho dù sợ sệt đến không thể khống chế nổi bản thân run rẩy lại vẫn như trước biểu hiện ra thuận theo đối với anh...
Hiểu Hiểu như vậy chỉ sợ là sẽ không có ai không cảm thấy đau lòng, huống chi là Hách Vân Sanh làm đối tượng mà Hiểu Hiểu biểu đạt thuận theo đây?
Hách Vân Sanh trìu mến nghiêng đầu hôn lên vành tai lạnh lẽo của Hiểu Hiểu, nhiều lần cắn xé liếm láp như là đang thưởng thức mỹ vị vậy.
Anh một chân đạp lên bàn đạp của ngựa gỗ một tay ôm vững mông thịt của Hiểu Hiểu, một tay để trống kéo tay Hiểu Hiểu đang ôm lấy cổ anh, phí chút sức lực mới đưa cánh tay đã cứng ngắc của Hiểu Hiểu mở ra kéo đến khố của mình. Anh biết hiện tại Hiểu Hiểu khẳng định là không có sức lực cởi quần của anh, vì thế nên hôn môi Hiểu Hiểu đồng thời anh cũng cởi thắt lưng ra kéo quần lót xuống đem tính khí của mình thả ra ngoài.
Tay nhỏ lạnh lẽo phủ trên tính khí hừng hực, bụng dưới Hách Vân Sanh bị kích thích căng thẳng, hướng về phía tay nhỏ của Hiểu Hiểu ưỡn eo một chút.
Đầu lưỡi linh hoạt của Hách Vân Sanh liếm qua bên tai, cuối cùng đặt ở trên da thịt mẫn cảm phía sau tai của Hiểu Hiểu, anh nói: "Hiểu Hiểu, nhanh giúp anh sờ sờ."
iB
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip