Chap 165+166
Chap 165: Không thể che giấu
"Có phải mẹ đang nghĩ đứa trẻ đã bị chết chìm làm sao có thể xuất hiện ở chỗ này?"
"Ngươi nói bậy bạ gì đó!" Bị nói trúng suy nghĩ, mặt Đại phu nhân một hồi đỏ, một hồi lại trắng bạch.
"Anh nhi, con nói một chút chân tướng sự việc đi!" Phác Cát Chiêm lạnh lùng liếc mắt nhìn Đại phu nhân một cái, tã lót kia ông cũng thấy quen thuộc. Đó là của đứa nhỏ đầu tiên của Đại phu nhân, tã lót này là do tự tay Phác lão phu nhân may.
"Con sẽ kể rõ mọi chuyện." Phác Tú Anh chậm rãi nói: "Hai mươi năm trước, mẹ cùng Tam di nương đồng thời mang thai, nhưng mà Tam di nương sinh trước ba ngày, sinh ra một bé trai. Không may là bé trai đó ba ngày sau liền bỏ mạng, đó cũng là ngày mẹ sinh. Thật ra đứa trẻ ấy chưa chết, lúc ấy mẹ sinh ra một bé gái, vì vậy có người thông đồng với đại phu, lừa gạt Tam di nương trộm ôm đứa nhỏ cho mẹ. Mẹ lại sai người đem đứa con do chính mình sinh ra mang khỏi phủ, đưa đi dìm sông. Tất cả mọi người đều không biết đứa trẻ mẹ sinh ra là một bé gái. Người được giao phó mang đứa trẻ đi dìm sông thực sự không đành lòng xuống tay nên đã đem cho một gia đình. Mà đứa trẻ đó chính là Tiểu Diệp, còn đứa con của Tam di nương chính là đại ca!"
Tay chân Đại phu nhân lạnh như băng, khiếp sợ đến mức run rẩy thật lâu. Tự bà bày ra chuyện này, chuyện rõ ràng giống như Phác Tú Anh nói, thế nhưng đứa trẻ lại không chết, chuyện này bà hoàn toàn không dự tính trước được. Dù vậy, không có chứng cứ xác thực, chính bà có thể không thừa nhận.
"Cha còn nhớ rõ hình dáng của mẹ con chứ?" Phác Tú Anh bày ra bức họa của Tam di nương, "Cha xem xem, có phải con cùng đại ca nhìn rất giống nhau không? Nhìn lại Tiểu Diệp cùng với mẹ thì chính là một khuôn đúc ra."
"Trên đời này người giống nhau nhiều lắm, Anh nhi có chứng cớ gì nói cô nương ấy là con gái của ta?"
"Rất đơn giản! Lấy máu nghiệm thân! Lưu quản gia, chuẩn bị một chén nước trong!"
Rất nhanh, Lưu quản gia liền bưng một chén nước tới, đặt trước mặt mọi người. Phác Tú Anh ra hiệu cho Tiểu Diệp vươn tay ra, cắt một dấu nhỏ, nhỏ một giọt máu vào trong bát.
"Mẹ, tới lượt mẹ."
Không nghĩ tới Đại phu nhân không chút do dự vươn tay ra. Máu của bà nhỏ xuống, trong nháy mắt cùng với máu của Tiểu Diệp hòa chung một chỗ. Trong lúc mọi người còn chưa có phản ứng, bà liền ôm lấy Tiểu Diệp khóc thành tiếng.
"Đúng là con gái của ta, không nghĩ tới mẹ còn có thể nhìn thấy con, mẹ còn tưởng rằng sẽ không được gặp lại con nữa ! Nhiều năm như vậy con có khỏe không? Để cho mẹ nhìn xem nào." Đại phu nhân lộ ra bộ dáng vui sướng, kích động. Bà lôi kéo Tiểu Diệp đi tới bên cạnh Phác Cát Chiêm, "Lão gia, đây là con gái của chúng ta, con gái, đây là cha của con, mau gọi cha đi."
Phác Tú Anh có chút kinh ngạc, không biết Đại phu nhân muốn diễn cái gì. Bà ta vì sao lại thừa nhận nhanh như vậy? Chắc chắn là có điều gì bất thường.
"Cát Phong rốt cuộc là con của ai?" Phác Cát Chiêm thấp giọng hỏi.
"Lão gia, Cát Phong đương nhiên là do thiếp sinh ra." Đại phu nhân lau nước mắt, áy náy nói: "Có chuyện thiếp che giấu lão gia đã nhiều năm, mong lão gia tha tội. Thật ra, thiếp sinh ra một đôi long phụng. Vừa sinh bé gái xong nó liền hấp hối, bà đỡ nói nó sống không qua đêm đó. Thiếp lo lắng lão gia và phu nhân trách mắng nên sai người mang nó đi. Cát Phong quả thật là con của thiếp."
"Mẹ giải thích tại sao con cùng Đại ca lại giống Tam di nương?"
"Hai đứa là huynh muội sống cùng nhau lâu như vậy, giống nhau cũng không có gì lạ."
"Nếu mẹ còn không chịu thừa nhận, vậy thì mẹ cùng với Đại ca lại một lần nữa thử máu nghiệm thân xem, chân tướng hiển nhiên sẽ rõ! Lưu quản gia, lấy thêm một bát nước trong nữa!"
Lưu quản gia nhận lệnh đi, rất nhanh mang lên một bát nước trong. Cát Phong không nói hai lời liền cắt ngón tay, nhỏ một giọt máu vào trong bát.
"Mẹ, đến đây đi." Cát Phong đưa dao cho Đại phu nhân, thản nhiên nói. Nếu đúng như lời nói của Tam muội, đời này y cũng không tha thứ cho người phụ nữ này. Bản thân mình thế mà lại nhận người khác là mẹ, lại nhận đến hai mươi năm.
"Cát Phong, con cũng hoài nghi mẹ sao?" Đại phu nhân nước mắt lưng tròng mà nhìn Cát Phong. "Mẹ mang thai mười tháng mới sinh ra con, hai mươi năm qua cũng tận tâm hết sức, dốc lòng chăm sóc con. Con lại nghe lời của yêu nữ muốn cùng mẹ nghiệm thân thật sao?"
"Bà thử đi." Phác Cát Chiêm thấp giọng nói, "Nếu không phải thì cần gì phải một mực từ chối. Nhanh lên!"
"Vâng, lão gia." Đại phu nhân bất đắc dĩ đành vươn tay ra, ở trên miệng viết thương vừa rồi lại nhỏ xuống một giọt máu.
Hai giọt máu trong bát trôi đi, làm cách nào cũng không hòa cùng một chỗ. Chân tướng bày ra trước mắt mọi người, Đại phu nhân có ngụy biện cũng không thể chỗi cãi, bà rốt cục mất đi lá chắn duy nhất trong phủ Thừa tướng.
"Cha, con còn có chuyện muốn nói." Phác Tú Anh quyết định đem mọi việc nói ra hết, "Cái chết của Tam di nương cùng Ngũ di nương đều có liên quan đến mẹ!"
"Anh nhi nói tiếp đi!" Trên mặt Phác Cát Chiêm bình tĩnh, không ai thấy rõ được trong lòng ông đang suy nghĩ điều gì.
"Tất cả mọi người đều nghĩ Tam di nương bị bệnh mà chết, thực ra là do mẹ, Nhị di nương, Tứ di nương ba người cùng nhau hại chết! Vào lúc Tam di nương sinh bệnh, mấy người họ mỗi ngày đều mang một bát thuốc tới. Mỗi loại thuốc nếu chỉ nhìn một cách đơn thuần thì không có vấn đề, nhưng nếu cùng uống vào thì lại chính là độc dược! Còn Ngũ di nương là do con tận mắt nhìn thấy một người có cánh tay phải bị thương đẩy ngã. Con nhớ rõ trước một ngày Ngũ di nương hôn mê, mẹ ngã bị thương ở tay phải."
Đại phu nhân tuyệt vọng cười khổ một tiếng, nói: "Muốn thêm tội thì nói gì mà chẳng được. Lão gia, coi như tất cả mọi chuyện đều do thiếp làm đi, thiếp chỉ xin được chết, có sống cũng khó chịu đựng quá rồi."
Điều không ngờ tới chính là, Phác Cát Chiêm vậy mà không tức giận, còn chậm rãi nói: "Từ giờ trở đi, Tiêu Mẫn không còn là phu nhân phủ Thừa tướng, biến thành nô tì hạ đẳng." Không có quở trách, không có đánh đập, chỉ một câu nói ngắn gọn khiến Đại phu nhân bị đả kích nghiêm trọng.
"Cha, nói gì đi nữa mẹ vẫn là chủ mẫu phủ Thừa tướng, sao có thể làm nô tỳ?" Phác Uyển Huyền tức giận hỏi, "Cha cũng không để ý đến cảm nhận của ngoại tổ mẫu cùng các cữu cữu sao?"
"Ngươi uy hiếp ta?" Phác Cát Chiêm lạnh lùng nhìn Phác Uyển Huyền, "Ngày mai ngươi cút về Tiêu gia cho ta, đừng nói với bất kì ai ngươi là con gái Phác Cát Chiêm ta!"
"Lão gia, ông với ta cũng đã từng vui vẻ." Đại phu nhân cầu xin nói, "Làm gì phải vũ nhục ta như vậy!"
"Vui vẻ? Nhiều năm như vậy, bà cho tôi vui vẻ khi nào?"
"Cha, mẹ là Nhất phẩm cáo mệnh phu nhân do Hoàng Thượng phong, sao lại có Nhất phẩm cáo mệnh phu nhân làm nô tỳ chứ, thế này không phải là để người ta chê cười sao? Nếu để Hoàng thượng cùng Hoàng hậu nương nương biết, cha làm sao mà ăn nói?"
"Đây không phải là chuyện ngươi nên quản." Mặt Phác Cát Chiêm lạnh lùng.
Đại phu nhân kéo Phác Uyển Huyền, nói nhỏ vào tai nàng: "Đi tìm ngoại tổ mẫu."
"Cha, Tiểu Diệp phải làm sao bây giờ?" Phác Tú Anh hỏi.
"Ngày mai liền trở về phủ Thừa tướng, ăn mặc, chi phí đều theo thân phận của Đại tiểu thư, lão phu hôm nay mệt, muốn nghỉ ngơi. Lưu quản gia, đại phòng từ hôm nay trở đi khóa lại, Tiêu Mẫn hôm nay chuyển đến phòng của hạ nhân."
"Vâng, lão gia." Lưu quản gia cung kính khom mình đáp. Phủ Thừa tướng hoàn toàn thay đổi rồi.
"Tam tiểu thư..." Tiểu Diệp kéo tay áo của Phác Tú Anh, cúi đầu nhỏ giọng nói: "Ta không cần làm Đại tiểu thư gì, chỉ cần cho ta một ít ngân lượng để cho cha mẹ chữa bệnh là được."
"Chuyện này..." Phác Tú Anh nhìn Phác Cát Chiêm khó xử.
"Liền theo lời nó đi." Phác Cát Chiêm phất tay. Đối với đứa con gái chưa bao giờ gặp mặt này ông cũng không có tình cảm gì, "Lưu quản gia, chi hai trăm lượng bạc cho nó."
Tiểu Diệp nhận bạc sau đó Phác Tú Anh đưa nàng ra khỏi phủ, mới trở về Trục Nguyệt Hiên. Sự tình hôm nay dường như tiến triển rất thuận lợi, nhưng nàng vẫn cảm thấy được có chút không thích hợp, nhất định là do nàng nóng vội nên đã bỏ quên chuyện gì đó. Nàng nghĩ đem chuyện trong phủ xử lý tốt trước khi thành thân với Kim Tại Hưởng, nhưng mà nghĩ tới nghĩ lui, trong lòng vẫn không phát hiện ra là không thích hợp chỗ nào?
Nàng đang nghĩ ngợi thì Tiểu Điệp thông báo Đại thiếu gia tới đây. Phác Tú Anh lập tức mời Cát Phong vào phòng.
"Đại ca." Phác Tú Anh gọi. Tuy rằng nàng đã gọi y là đại ca vô số lần, nhưng chưa có một lần cảm thấy thân thiết như bây giờ.
Cát Phong cũng như vậy, một tiếng Đại ca này khiến trong lòng y kích động không thôi. Hóa ra bọn họ lại là anh em ruột, chẳng trách từ nhỏ y đã thích Tam muội nhiều hơn một chút, đối với 'muội muội ruột' là Phác Uyển Huyền y vẫn không mấy yêu mến. Y gọi Đại phu nhân là mẹ cũng cảm thấy có sự xa cách. Giờ phút này nhìn nữ tử trước mặt, y rốt cuộc cũng hiểu được vì sao lại như vậy. Là vì quan hệ huyết thống, điều gì cũng không thể thay đổi được. Hai mươi năm qua, giờ đây y bỗng nhiên có cảm giác gia đình đối với phủ Thừa tướng này, cũng có thứ gì đó cần phải bảo vệ, đó là Tam muội cùng Cẩm Phàm.
"Anh nhi." Y ôm nàng vào trong ngực, cho nàng một cái ôm ấm áp, y nói: "Anh nhi đừng sợ, có Đại ca ở đây! Đại ca sẽ bảo vệ muội."
Phác Tú Anh trào ra hai hàng lệ. Kiếp trước nàng cũng không biết rằng mình và Cát Phong đều là do Tam di nương sinh ra, cảm giác có người thân thật tốt.
Phác Uyển Huyền vội chạy tới Tiêu phủ cầu cứu, nàng cảm thấy mình thật may mắn vì sau lưng còn có Tiêu gia.
Ngày đông chí là một ngày lễ quan trọng của nước Kim Nguyệt, sáng sớm Kim Tại Hưởng đã xử lý xong mọi chuyện trong phủ liền tới phủ Thừa tướng bồi nàng ăn lễ. Y không ngờ thân thế của Cát Phong đã được vạch trần, Anh nhi của y lại có thêm một người yêu thương. Ngoài cửa sổ tuyết bay tán loạn, trong phòng hương thơm ấm áp. Không hiểu vì sao cho dù tựa vào trước ngực Kim Tại Hưởng, Phác Tú Anh vẫn cảm thấy hoang mang, nàng càng xác định chuyện ngày hôm nay có chỗ nào đó không bình thường.
Tiêu lão thái quân nghe được tin tức của Phác Uyển Huyền, không hề tới phủ Thừa tướng khởi binh hỏi tội như mọi khi. Sáng sớm hôm sau liền mặc triều phục, không để ý trời đầy tuyết liền tiến cung cầu kiến Hoàng hậu.
"Lão phu nhân đến đây là có chuyện gì?" Hoàng hậu hỏi. Thật ra trong lòng bà biết rõ ràng, chuyện của phủ Thừa tướng ngày hôm qua đã truyền vào cung.
Lão phu nhân phịch một tiếng quỳ trên mặt đất, khấu đầu một cái: "Xin nương nương vì con gái của thần phụ làm chủ! Nó là tiểu thư Tiêu gia, là chủ mẫu phủ Thừa tướng, hiện giờ bị biến làm nô tỳ hạ đẳng. Thừa tướng gia không để ý đến hai mươi năm phu thê thì thôi đi, nhưng Mẫn nhi là Nhất phẩm cáo mệnh phu nhân do Hoàng thượng sắc phong, hắn lại hưu thê biến thành nô tì, nói như thế nào cũng không đúng. Mong nương nương đứng ra giải quyết."
Hoàng hậu chậm rãi nâng trà lên thổi, nhẹ nhàng hớp một ngụm, nhíu nhíu lông mày: "Không biết phu nhân làm chuyện gì mà để Thừa tướng gia tức giận như thế?"
~~~
Chap 166: Tước phong hào
"Nó... Thiên Hoa Tự vô cớ bị cháy, Lục di nương bị chết cháy trong biển lửa, Thừa tướng gia tưởng Mẫn nhi gây nên, nên đã ra quyết định này. Nhưng thần phụ biết, Mẫn nhi là đứa tâm địa thiện lương, tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện như vậy."
"Cho dù như vậy thì cũng là chuyện của phủ Thừa tướng, bản cung sao tiện nhúng tay vào? Các triều đại, nào có chuyện hậu cung đi quản chuyện nhà triều thần, nếu bản cung nhúng tay, không phải khiến người khác chê cười sao?"
"Nương nương, phủ Quốc công và Tiêu gia có giao tình nhiều năm như vậy, mong rằng nương nương nể mặt Tiêu lão thái gia và Trần Quốc Công đều là triều thần hai triều, nể mặt con cháu Tiêu gia chuyên tâm hộ quốc, giúp Tiêu gia một lần đi."
"À." Hoàng hậu nhíu mày, thoáng trầm tư chốc lát, "Lão phu nhân nói cũng có lý."
"Nương nương, vả lại, biến một Nhất phẩm cáo mệnh phu nhân do Hoàng thượng sắc phong làm nha hoàn hạ đẳng, Thừa tướng gia cũng quá không đặt lời nói của Hoàng thượng ở trong lòng."
"Trong lòng bản cung đã hiểu, theo như lời lão phu nhân nói, cáo mệnh phu nhân mà làm nô tỳ, quả thật không ổn, cũng không hợp quy tắc."
"Nương nương minh giám."
Hoàng hậu dừng một chút, khóe miệng giơ lên nụ cười lạnh lùng: "Một khi đã vậy, bản cung sẽ tấu lên Hoàng thượng, tước bỏ phong hào của Tiêu Mẫn, như vậy thì không sao rồi."
"Nương nương!" Tiêu lão thái quân nghĩ rằng bản thân nghe nhầm, khó tin nhìn Hoàng hậu, "Vừa rồi nương nương nói gì?"
"Lão phu nhân bị lãng tai à? Vậy bản cung nói lớn một chút nhé, bản cung sẽ tấu lên hoàng thượng, tước bỏ phong hào của Tiêu Mẫn. Sau này, cho dù Tiêu Mẫn có làm nô tì, hay tiền đồ cẩm tú, cũng chẳng ảnh hưởng gì đến Hoàng thượng."
"Nương nương..." Tiêu lão thái quân nghe rõ lời nói của Hoàng hậu, không khỏi lạnh cả người, "Lời nương nương nói là thật ư?"
"Lão phu nhân, bản cung đã sớm nghe nói việc làm tự tung tực tác của Tiêu Mẫn, mưu hại di nương và thứ nữ, lại có thể làm ra cái chuyện điên khùng là tráo con, một người như vậy, còn có mặt mũi làm cáo mệnh phu nhân! Lão phu nhân phải cảm kích hôm nay bản cung chỉ tước bỏ phong hào, mà không trị tội Tiêu Mẫn! Mưu hại Thất vương phi tương lai, nếu bản cung không nể mặt lão phu nhân, nhất định phạt nặng Tiêu Mẫn!"
"Nương nương bớt giận! Thần phụ biết tội rồi, xin nương nương thứ tội!"
"Lão phu nhân, cơn giận hôm nay của bản cung không nhằm vào phu nhân, phu nhân đừng đặt nó trong lòng. Tiêu Mẫn làm ra chuyện như vậy, đây là trừng phạt đáng phải nhận."
"Thần phụ đa tạ lời dạy của nương nương."
"Ừ, không có chuyện gì khác, lão phu nhân quay về trước đi. Vân Nhược, tiễn lão phu nhân xuất cung, trời tuyết đường trơn, đừng để lão phu nhân bị té ngã."
"Dạ, nương nương." Vân Nhược đỡ lão phu nhân dậy, ra khỏi Dịch Khôn Cung.
Theo lời dặn của Hoàng hậu, Vân Nhược đỡ Tiêu lão thái quân cho đến tận cửa cung. Dọc theo đường đi, Tiêu lão thái quân chưa từ bỏ ý định, nhờ bà nói tốt vài câu ở trước mặt Hoàng hậu, đừng tước bỏ phong hào của Tiêu Mẫn. Vân Nhược nào dám đồng ý, chỉ khuyên giải an ủi bà mấy câu.
"Vân Nhược cô cô, cô cô đến đúng lúc, có vị cô nương tìm cô cô." Thị vệ gác cổng nhìn thấy Lâm Vân Nhược, lập tức bước đến nói.
"Ai tìm ta?"
"Cô nương, lại đây đi, đúng lúc có Vân Nhược cô cô ở đây." Thị vệ gọi với sang bên cạnh.
Chỉ thấy Như Nguyệt đi tới, nhìn thấy Lâm Vân Nhược, trên mặt lập tức hiện lên vẻ tươi cười, ngọt ngào gọi: "Dì à."
Lâm Vân Nhược kéo Như Nguyệt đến một bên, khẽ hỏi: "Như Nguyệt, sao con lại đến đây? Tìm dì có chuyện gì?"
"Dì." Sắc mặt Như Nguyệt vô cùng không tốt, nhìn như suốt đêm không ngủ, "Phủ Thừa tướng lại xảy ra chuyện, Đại phu nhân bị biến thành nha hoàn hạ đẳng, đại ca lại có thể là con trai của Tam di nương. Bên ngoài Đại phu nhân còn có một đứa con gái, bà ấy còn giết Tam di nương và Ngũ di nương. Đúng rồi, còn có Lục di nương nữa. Ở Thiên Hoa Tự, Phác Tú Anh không biết có vận may gì lại tránh được một kiếp. Sống trong phủ, mỗi thời mỗi khắc con đều cảm thấy không thể thở được, thật ngột ngạt."
"Có chuyện gì cứ việc nói thẳng đi, làm gì phải quanh co lòng vòng."
"Dì, chuyện dì đồng ý với con, cho con và Thất điện hạ... không biết có phải dì quên rồi không."
Lâm Vân Nhược trừng mắt liếc Như Nguyệt, "Chuyện của con dì vẫn nhớ rõ, không phải chưa có thời cơ tốt à, con đừng nên gấp gáp, một khi có cơ hội, dì sẽ nói với con. Không bao lâu nữa chính là ngày đại hôn của Thái tử, đến lúc đó dì sẽ tìm cơ hội."
"Dì nói vậy, Như Nguyệt an tâm rồi."
"Trời tuyết lớn, mau trở về đi. Phủ Thừa tướng đã là thiên hạ của Tam tiểu thư rồi."
"Cũng may mà tỷ ấy sắp xuất giá, tỷ ấy ở trong phủ ngày nào thì ngày đó con chẳng vực dậy nổi tinh thần."
"Đồ vô dụng." Lâm Vân Nhược tức giận nói, "Nếu con muốn hầu hạ Thất điện hạ, ngày sau còn phải ở chung dưới một mái nhà với nó, cả ngày oán trời trách đất, chi bằng dồn tâm tư làm sao đến biến mình mạnh mẽ hơn đi."
"Dì nói cũng đúng, Như Nguyệt hiểu rồi."
"Được rồi được rồi, mau về đi. Dì cũng phải quay về Dịch Khôn Cung."
"Dì đi thong thả."
Phủ Thừa tướng, Đại phu nhân bị biến thành nô tỳ hạ đẳng đang ở trong sân cào tuyết, từ nhỏ bà sống an nhàn sung sướng, sao làm mấy chuyện khổ sai thế này, gần nửa ngày, tay và mặt bà đều bị gió bắc thổi đến nứt toạc ra. Bọn hạ nhân trong phủ đứng ở một bên, nhỏ giọng bàn tán. Bọn họ chưa bao giờ nghĩ, Đại phu nhân cao cao tại thượng, cũng có ngày bị làm nô tỳ hệt mình.
Báo cho lão thái quân xong, Phác Uyển Huyền gấp rút trở về, nhìn thấy Đại phu nhân đang cố gắng cào tuyết, nàng nổi giận đùng đùng quát mắng hạ nhân đứng đó: "Các ngươi lại để cho Đại phu nhân làm chuyện này? Các ngươi thực sự nghĩ phụ thân sẽ nhẫn tâm thế sao? Một đám không biết tốt xấu." Nàng giật lấy bồ cào trong tay Đại phu nhân, quát lên với hạ nhân, "Cút! Cút hết cho bản tiểu thư!"
"Uyển Huyền, con nói với ngoại tổ mẫu rồi chứ?" Đại phu nhân xoa tay, cơ thể lạnh run.
Phác Uyển Huyền gật đầu: "Mẹ yên tâm, ngoại tổ mẫu đã tiến cung cầu kiến Hoàng hậu nương nương, sẽ lập tức có tin tốt."
Đại phu nhân gật đầu: "Vậy là tốt rồi."
Bà ngẩng đầu, thấy Phác Tú Anh khoát áo lông, trong tay cầm lò giữ ấm, vừa cười vừa đi về phía bên này. Bà xoay người lảng tránh theo bản năng, bà không muốn để con khốn đó nhìn thấy bộ dạng chật vật của hai mẹ con bà. Thế nhưng Phác Tú Anh lại không coi nhẹ bà.
"Mẹ, tay mẹ sao chảy máu thế kia?" Phác Tú Anh kinh ngạc la lên, "Lò giữ ấm này cho mẹ làm ấm tay đó."
"Cút ngay!" Phác Uyển Huyền giật lấy lò giữ ấm rồi hung hăng ném xuống đất, "Cút! Đừng ở đây làm ô uế mắt của bản tiểu thư."
"Nếu đại tỷ ngại chỗ này bẩn thỉu, mẹ hãy mau mau quét cho sạch đi, đừng làm ô uế mắt của đại tỷ. À không đúng, bây giờ phải gọi là nhị tỷ."
"Tam tiểu thư, ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, làm việc đừng quá tuyệt tình." Đại phu nhân nghiêm mặt, thản nhiên nói.
"Đây là lời khen? Mẹ, mẹ còn nhớ trời tuyết lớn mà mẫu thân con còn bị phạt quỳ ở ngoài sân không. Mẹ còn sợ bà ấy quỳ không đủ, còn giội nước lên người bà. Tóc bà, lông mi bà, môi bà đều đông lạnh thành băng. Còn mẹ, ở trong phòng sưởi bếp lò, đắc ý cười với bà. So với sự ngoan độc của mẹ, con thật mặc cảm. Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, con cũng thật đồng ý với câu này, nhưng mà, mẹ còn có thể sống thêm ba mươi năm nữa sao?"
"Phác Tú Anh, cho dù thế nào, mẹ vẫn là Nhất phẩm cáo mệnh phu nhân, ngươi chỉ là một quận quân nho nhỏ, lại dám làm nhục mẹ, không sợ Hoàng hậu nương nương trách phạt sao?" Phác Uyển Huyền phẫn nộ nói. Ánh mắt nàng như thanh kiếm lợi hại bắn về phía Phác Tú Anh.
"Muội sợ chứ!" Phác Tú Anh ra vẻ sợ hãi, "Đại tỷ đã quên à, từ nhỏ muội rất sợ hai người. Nhất phẩm cáo mệnh phu nhân à, không biết phong hiệu này còn được bao lâu."
"Phác Tú Anh, ngươi đừng nên đắc ý! Phụ thân chẳng qua chỉ tức giận với mẹ chút thôi, mấy ngày nữa, mẹ vẫn là chủ mẫu của phủ Thừa tướng, ta vẫn là tiểu thư đích xuất, còn ngươi vĩnh viễn chỉ là thứ nữ!"
"Đại tỷ, tỷ nhầm rồi, không lâu nữa, ta chính là Thất vương phi. Còn tỷ, chỉ là một nữ tử chửa hoang, tác phong không đứng đắn." Về phần chủ mẫu phủ Thừa tướng... ha ha ha, phủ Thừa tướng nhanh thôi sẽ không còn, làm sao còn chủ mẫu chứ, nhưng nửa câu sau, Phác Tú Anh chỉ nghĩ thầm trong lòng không nói ra.
"Phu nhân, tiểu thư, người trong cung đến truyền chỉ." Lưu quản gia chạy đến thông báo, đối với Đại phu nhân, ông vẫn xưng hộ bà là phu nhân, dù sao có một số việc, thực sự khó đoán trước được.
Phác Uyển Huyền cười nhạo một tiếng, đắc ý nhìn Phác Tú Anh, khinh miệt nói: "Thấy rõ chưa? Đây chính là thực lực của Tiêu gia. Phụ thân phạt mẹ, Hoàng hậu nương nương cũng sẽ giúp mẹ. Ngươi, hai bàn tay trắng, vĩnh viễn không thể đánh đồng cùng ta!"
Đại phu nhân đã khẩn cấp quỳ xuống tiếp chỉ, khi công công truyền chỉ đọc xong thánh chỉ, bà chỉ cảm thấy thảng thốt. Tiếng nói bén nhọn của công công quanh quẩn bên tai bà, tính cách quái gở, lòng dạ nhỏ nhen, không biết dạy con... tước bỏ phong hào Nhất phẩm cáo mệnh phu nhân. Đại phu nhân mờ mịt quỳ gối trong tuyết, máu trong cơ thể như ngừng lại không chảy. Tuyết trắng mù mịt cũng không che giấu được nỗi tuyệt vọng trong lòng bà. Tại sao? Tại sao? Bà chỉ thấy hai mắt tối sầm, nhất thời té xỉu trong trời tuyết.
"Hóa ra đây chính là thực lực của Tiêu gia, quả thực không tầm thường nha." Phác Tú Anh thản nhiên cười, cầm lò sưởi trong tay, chậm rãi rời đi, để lại Phác Uyển Huyền với nỗi phẫn hận còn sâu hơn cả tuyết đọng.
Mùng tám tháng chạp, đại hôn của Thái tử, quần thần chúc mừng. Nhưng bởi vì nguy cơ lương thực, yến tiệc trong cung vốn chuẩn bị trong năm ngày năm đêm, sửa thành một ngày, hết thảy đều giản lược. Các nước khác cũng phái sứ thần đến chúc mừng, tân hoàng Khương Diệp của nước Ngạo Nguyệt đích thân đến tặng hậu lễ.
"Chúc mừng bệ hạ." Khương Diệp nâng chén rượu, kính Kim Lam Triêu, "Qua mấy ngày nữa Thất điện hạ cũng thành thân, song hỷ lâm môn, ly rượu này, người nhất định phải uống." Nói xong, ánh mắt y không khỏi liếc nhìn Phác Tú Anh, thoáng nhìn ngọc bội đeo bên hông nàng, Dao nhi, là muội sao?
"Đa tạ Khương lão đệ!" Kim Lam Triêu vui vẻ cười nói, "Hưởng nhi và Tam nha đầu là trời đất tạo một đôi, trẫm nhìn thấy liền thích. Hưởng nhi, Tam nha đầu, sau khi hai con thành thân, phải mau chóng sinh cháu trai cho trẫm."
"Phụ hoàng, nhi thần nhất định không khiến người thất vọng, tin rằng người sẽ mau chóng được như ý nguyện."
"Ha ha!" Kim Lam Triêu cười to, "Trẫm sẽ chờ! Sau khi hai đứa sinh con, trẫm sẽ giữ ở Vĩnh Hòa Cung để nuôi dưỡng."
"Xin phụ hoàng thứ lỗi, chuyện này nhi thần không nỡ, Anh nhi càng không nỡ hơn."
"Tên tiểu tử thối này!"
Hai cha con đối thoại mấy câu, sự yêu thương của Kim Lam Triêu với Kim Tại Hưởng thể hiện rõ không che giấu, làm cho người ta hoài nghi, rốt cuộc là đại hôn của Thái tử hay là đại hôn của Thất điện hạ đây.
Ngón tay Hoàng hậu siết chặt phụng bào, móng tay như muốn bấm vào trong. Tâm trạng bà còn thê lương hơn cả trời tuyết, Hoàng thượng, trong lòng người, Dực nhi thế nào cũng không sánh kịp Kim Tại Hưởng sao? Ánh mắt bà chua sót nhìn qua Kim Tại Dực, trong lòng nhói đau, không tự chủ được dâng lên niềm phẫn hận đối với Kim Tại Hưởng.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip