Chap 225+226
Chap 225: Là công chúa hay là Thất vương phi?
Nghi lễ tế thiên ở hoàng cung được cử hành ở một khoảng sân rộng, ngày tế thiên hôm đó thực tế là tế Hỏa thần để Hỏa thần phù hộ bình an, cầu nguyện quốc thái dân an.
Một khâu của nghi thức tế thiên là mọi người nhảy múa quanh đống lửa, mời Hỏa thần xuống. Phác Tú Anh đứng xa xa xem người khác nhảy múa.
Trương hoàng hậu nhìn Phác Tú Anh, nghĩ thầm nha đầu thối này thật đúng là cẩn thận. Bà lặng lẽ tiến đến bên người Liên Mộ Vân: "Mộ Vân, con đi mời Phác Tú Anh tới gần lửa đi."
Liên Mộ Vân gật đầu, đi đến bên cạnh Phác Tú Anh: "Biểu tẩu, chúng ta cùng nhảy đi! Theo cách nói của người Đông Lan thì nhảy múa quanh đống lửa có thể trừ đi tà khí trên người."
"Hả? Còn có cách nói như vậy sao?" Phác Tú Anh cười cười, "Nhưng ta không biết nhảy."
"Không sao, ta dạy cho tẩu!"
"Vậy làm phiền công chúa."
"Anh nhi!" Kim Tại Hưởng kéo tay nàng, "Ta cùng nhảy với nàng."
"Biểu ca, đây là điệu nhảy của nữ nhân, huynh tới làm gì?" Liên Mộ Vân cười nói, "Đợi muội dạy cho biểu tẩu, rồi biểu tẩu sẽ dạy lại cho huynh!" Nếu có biểu ca thì nhất định sẽ cứu được nàng ta a, nhất định phải tách huynh ấy ra.
"Không sao đâu." Phác Tú Anh vỗ vỗ tay Kim Tại Hưởng, y không biết nàng đã tráo đổi lễ phục rồi. Xiêm y vốn thuộc về nàng giờ phút này đang mặc trên người Liên Mộ Vân.
Nhìn thấy Kim Tại Hưởng không đi cùng, Liên Mộ Vân rốt cục thở phào nhẹ nhõm, nhưng mà ánh mắt của y vẫn theo sát bên cạnh nữ nhân kia.
Ánh mắt Liên Mộ Vân ảm đạm một chút, đáy mắt nhất thời hiện lên vẻ hung ác. Phác Tú Anh, để ta nhớ kỹ bộ dạng hiện tại của ngươi, bởi vì chỉ lát nữa thôi khuôn mặt xinh đẹp vô song này của ngươi sẽ còn xấu xí hơn hơn cả quỷ.
Thấy Liên Mộ Vân tiến vào, mọi người liền nhường đường cho nàng, nàng kéo Phác Tú Anh đến gần chỗ đống lửa.
Trong lúc mọi người đang vui cười chỉ nghe oành một tiếng, một người bị lửa bắt lên người, nhanh chóng trở thành bó đuốc sống, người nọ không ngừng la hét á á á.
Tình hình lập tức trở nên hỗn loạn, người bị cháy không ngừng lăn lộn trên đất, có ý muốn dập tắt lửa trên người. Sắc mặt Kim Tại Hưởng sa sầm, phóng tới đám đông, nhìn vào bên trong, ánh mắt cấp tốc tìm kiếm bóng dáng của Phác Tú Anh.
"Thất gia, ta ở đây!" Phác Tú Anh bước đến bên cạnh y, "Ta không sao!"
Kim Tại Hưởng thở ra nhẹ nhõm: "Nha đầu ngốc, làm ta sợ muốn chết!"
Bên ngoài đám người, Trương hoàng hậu không nhanh không chậm nhấp ngụm trà: "Ai da, các ngươi còn đứng đó làm gì? Nhanh đi múc nước đi! Còn nữa, mau tới xem sao lại thế? Có người bị cháy!" Trương hoàng hậu cười lạnh, chờ cho nước tới thì Phác Tú Anh cũng mất mạng rồi. Tiểu nha đầu, đây là kết cục của việc tổn thương Mộ Vân, thật sự là quá nhẹ nhàng cho ngươi!
Trương hoàng hậu đang đắc ý, chỉ nghe người bên trong đều hô công chúa. Bà nhất thời có dự cảm không rõ ràng, bà vội vàng chạy tới chỗ đám người, giữ chặt một cung nữ, "Rốt cuộc là ai bị cháy?"
"Nương nương, là... là..." Trong lòng cung nữ run sợ nói, "Là công chúa."
"Là công chúa hay là Thất vương phi?" Trương hoàng hậu không tin hỏi lại.
"Là công chúa!"
"Cái gì?" Hoàng hậu đẩy đám người ra, chỉ thấy một người bị cháy sạch đến hoàn toàn thay đổi đang nằm trên đất, làn da trên người bị thiêu trụi, máu thịt bên trong lộ ra ngoài. Cũng may mọi người hành động nhanh nhẹn, nếu không Liên Mộ Vân đã sớm mất mạng! Nhìn thấy bộ dạng của Liên Mộ Vân, Trương hoàng hậu điên cuồng gào lên: "Mộ Vân! Mộ Vân! Sao con lại biến thành như vậy? Mau truyền thái y! Ngự y ở đâu?"
Bốn năm ngự y vội vàng đỡ Liên Mộ Vân lên. Nhìn bộ dáng của nàng, cho dù cứu sống cũng sẽ biến thành người khác. Trương hoàng hậu theo sau, không để ý hình tượng mà chạy, bà không còn quan tâm xem Phác Tú Anh thế nào, cứu sống Mộ Vân mới là điều quan trọng nhất hiện giờ!
Trong mắt Kim Tại Hưởng còn chút kinh hãi, y kéo tay Phác Tú Anh. Trong khoảnh khắc vừa rồi y nghĩ người bị cháy là Phác Tú Anh, giọng của y khàn đi: "Rốt cuộc sao lại thế này?"
"Lễ phục của ta thực sự có vấn đề." Phác Tú Anh kéo Kim Tại Hưởng qua một bên, đem chuyện đổi lễ phục nói cho y biết, "Ta chỉ nghĩ rằng không nên mặc bộ lễ phục kia, không nghĩ tới lại là như vậy!" Nghĩ lại Phác Tú Anh cũng có chút sợ, "Trương hoàng hậu ra tay cũng độc ác thật."
Ánh mắt Kim Tại Hưởng ngưng tụ lãnh ý: "Bà ta muốn lấy mạng của nàng mà, còn tàn nhẫn như vậy." Lòng y nhói lên đau đớn, Trương hoàng hậu, Liên Mộ Vân bị cháy thành như vậy cũng không đủ để bù lại sai lầm của bà!
Bởi vì Liên Mộ Vân gặp phải chuyện thảm thương nên nghi lễ tế thiên không cách nào tiếp tục được. Công chúa bị thương khiến lòng người hoảng sợ, tất cả cung nữ, nô tài tham gia nghi lễ tế thiên đều hoảng sợ bất an, rất sợ vì chính mình không làm tốt nên gây ra hậu quả như vậy.
Trong phòng Liên Mộ Vân, Trương hoàng hậu không ngừng lau nước mắt, vẻ mặt của mỗi ngự y đều vô cùng nghiêm trọng.
"Công chúa thế nào rồi?" Liên Thương Hải lo lắng hỏi.
"Hồi bẩm hoàng thượng, công chúa kinh hãi quá độ nên vẫn còn hôn mê. Công chúa bị bỏng đến hai phần ba, đặc biệt là ở trên mặt, sẽ không thể khôi phục lại bộ dạng như trước kia được." Ngự y cẩn thận trả lời, sợ chọc giận Liên Thương Hải.
"Đồ vô dụng!" Trương hoàng hậu lớn tiếng quát, "Các ngươi nếu không chữa khỏi được cho công chúa bản cung sẽ lấy đầu của các ngươi! Có nghe thấy không! Đem công chúa nguyên vẹn trả lại cho bản cung, nếu không hãy mang đầu tới gặp bản cung!"
"Hoàng hậu nương nương, vi thần nhất định sẽ dốc hết sức!"
"Hết sức? Điều bản cung muốn không phải là hết sức mà là nhất định phải chữa khỏi cho công chúa!"
"Được rồi, đừng làm ồn nữa!" Liên Thương Hải liếc mắt nhìn Trương hoàng hậu một cái, rồi nhìn các ngự y đang run rẩy quỳ trên mặt đất, nói, "Các ngươi nhất định phải hết sức chữa trị, chữa được đến mức nào thì làm tới mức ấy. Người đâu, đi kiểm tra xem nguyên nhân cháy là gì!"
Trương hoàng hậu lau nước mắt, trong mắt hiện lên một tia âm lãnh. Bà không biết hiện giờ Phác Tú Anh như thế nào, vì sao người cháy là Mộ Vân mà không phải là ả? Chẳng lẽ có người đưa nhầm lễ phục?
Lúc này, Kim Tại Hưởng cùng Phác Tú Anh đi vào tẩm cung của Liên Mộ Vân, lúc này Phác Tú Anh nhất định muốn tới xem thử, nếu không, làm sao có thể đả kích được Trương hoàng hậu chứ?
"Cữu cữu, cữu mẫu, biểu muội thế nào rồi?" Kim Tại Hưởng thân thiết hỏi, "Sao tự nhiên lại bị cháy?"
"Đang điều tra." Liên Thương Hải thở dài, nhìn thấy bộ dáng của Liên Mộ Vân liền đau lòng.
Trương hoàng hậu nhìn Phác Tú Anh không chút tổn hại gì trong lòng nhất thời phẫn nộ không thôi, nhưng lại không dám bộc phát ra. Trong lòng bà đoán nhất định là có người mang nhầm lễ phục, chứ hoàn toàn không biết là việc làm của Phác Tú Anh. Bà trút hết chuyện Liên Mộ Vân bị thương lên người Phác Tú Anh.
"Thất vương phi, lúc ấy con ở cùng một chỗ với Mộ Vân, vì sao nó bị cháy, hẳn con là người biết rõ nhất!" Trương hoàng hậu chậm rãi nói, "Con ở cùng với nó, nó bị thương nghiêm trọng như thế, con lại không tổn hại một sợi tóc nào khiến bản cung không thể không hoài nghi con, con đã làm gì với Mộ Vân."
"Nàng nói bậy bạ gì vậy?" Liên Thương Hải tức giận nói,"Anh nhi, Hoàng hậu đau quá lòng, con không cần để trong lòng."
"Con hiểu, cữu cữu." Phác Tú Anh gật đầu, "Cữu mẫu nghi ngờ là chuyện thường tình. Nhưng mà, lúc ấy tất cả mọi người đều thấy rõ ràng, công chúa đột nhiên bị cháy, thật sự không có liên quan gì đến con."
"Hừ, ngụy biện!"
Thời gian qua mấy nén hương, những người đi điều tra rất nhanh đã có tin tức, nói tất cả mọi người đều nhìn thấy là y phục của công chúa bị bén lửa, hơn nữa lại cháy rất nhanh, liền lan ra toàn thân.
Trương hoàng hậu cả kinh, quả nhiên là y phục có vấn đề.
Nghe bẩm báo xong, Liên Thương Hải lập tức sai người gọi người của ti y cục đến. Ánh mắt Trương hoàng hậu bất an nhìn xung quanh, người của ti y cục đến có thể nói ra chuyện bà muốn mưu hại Phác Tú Anh hay không. Trong mắt bà hiện lên một tia giảo hoạt: "Hoàng thượng, nơi này giao cho thần thiếp đi, người bận thì cứ đi trước, thần thiếp sẽ cho người bẩm báo lại với người."
"Ừ, cũng được." Liên Thương Hải gật đầu, "Có tin tức gì phải nói với trẫm trước tiên."
"Dạ, thần thiếp tuân mệnh."
Hai canh giờ sau, Liên Thương Hải nhận được tin đã điều tra ra được là Phác Tú Anh động tay động chân trên lễ phục của Liên Mộ Vân nên mới gây ra bi kịch này. Liên Thương Hải tức giận sai người đi gọi Kim Tại Hưởng và Phác Tú Anh đến. Nghe vậy Thái thượng hoàng cũng chạy tới đây, ông thực thích đứa cháu dâu này nên không thể để cho Liên Thương Hải trừng phạt nàng.
"Thương Hải, trước tiên con phải điều tra rõ ràng mọi chuyện đã, không thể để Anh nhi bị oan được, nó không phải là người như vậy." Thái thượng hoàng nói.
"Phụ hoàng, đã điều tra rõ ràng rồi, nếu không con cũng sẽ không mạo muội triệu nó đến đây!" Sắc mặt Liên Thương Hải âm trầm. Ông đối với Phác Tú Anh có một loại tình cảm phức tạp, ông khâm phục nàng quả cảm, tài nghệ cao siêu, nhưng lại căm ghét nàng. Tuy rằng ở Lục Quốc Đại Điển, Liên Mộ Vân muốn hại nàng nhưng trong lòng ông vẫn luôn bảo vệ nữ nhi của mình. Nếu lần này đúng là nàng hạ thủ thì chính là khiêu chiến với giới hạn cuối cùng của ông.
"Sao ta lại có cảm giác Anh nhi không phải là người bụng dạ độc ác như vậy." Thái thượng hoàng biện bạch, "Trong này nhất định là có hiểu lầm gì đó."
"Phụ hoàng, ở Lục Quốc Đại Điển là nó hại Mộ Vân, còn có chuyện gì nó làm không được nữa chứ." Trương hoàng hậu không vui nói, "Mộ Vân là cháu gái của người, sao người có thể nguyện tin tưởng một nữ nhân không có quan hệ gì với mình cùng không tin tưởng Mộ Vân chứ?"
"Ai nói nó không có quan hệ gì với ta?" Thái thượng hoàng tức giận nói, "Hoàng hậu, ngươi là người đứng đầu hậu cung lại nói ra những lời như vậy sao gọi là mẫu nghi thiên hạ?"
Trương hoàng hậu không phục nhìn Thái Thượng hoàng, ngậm miệng lại.
"Thái thượng hoàng, Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương, Thất điện hạ cùng Thất vương phi tới rồi."
"Mau truyền!"
Đi vào trong điện của Liên Thương Hải, sắc mặt Phác Tú Anh không đổi, trấn định tự nhiên. Nàng nhìn về phía Trương hoàng hậu, Trương hoàng hậu làm chuyện xấu lại đi cáo trạng trước, chỉ trích nàng là hung thủ hại Liên Mộ Vân, đúng lúc nàng cũng không muốn cho qua mọi chuyện như vậy.
Vẻ mặt Liên Thương Hải uy nghiêm, sắc mặt trầm trọng nhìn Phác Tú Anh. Nếu là nữ tử bình thường nhìn thấy vẻ mặt của ông như vậy sẽ sợ tới mức lạnh run người rồi, giờ phút này ngay cả hoàng hậu cũng không dám mở miệng. Phác Tú Anh đón nhận ánh mắt của ông, trong mắt nàng không hề sợ hãi, khí thế cũng không hề thua kém ông nửa phần.
"Thất vương phi, chuyện Mộ Vân bị lửa thiêu, ngươi hãy cho trẫm một lời giải thích." Liên Thương Hải âm trầm nói.
"Chuyện này không có liên quan gì đến con thì làm sao con giải thích cho bệ hạ được? Không lẽ muốn con bịa chuyện ra sao? Vậy thì đúng là có phần khó khăn." Vẻ mặt Phác Tú Anh không kiêu ngạo, không siểm nịnh.
~~~
Chap 226: Tiện nhân, ta giết ngươi
"Ngươi còn ngụy biện!" Trương hoàng hậu thấy dáng vẻ của Phác Tú Anh, nhịn không được phẫn nộ quát, "Bản cung đã điều tra rõ ràng, trên đường cung nữ mang lễ phục đến cho bản cung, ngươi đã cầm bộ lễ phục ấy, nhất định là lúc đó, ngươi đã động tay vào lễ phục. Vốn định hại bản cung, kết quả là hại Mộ Vân. Hoàng thượng, Thất vương phi có ý đồ mưu hại bản cung, theo luật lệ, phải ban chết!"
"Hoàng hậu nương nương, chuyện này rất hệ trọng, nên tra rõ ràng rồi hẳn nói." Kim Tại Hưởng nắm lấy tay của Phác Tú Anh, ban chết cho nữ nhân của y, còn chưa có ai có được bản lĩnh này.
"Sự tình đã rất rõ ràng!" Hoàng hậu chỉ vào tiểu cung nữ quỳ trên đất, "Cung nữ này đã khai rõ ràng với bản cung, Thất vương phi, ngươi còn có gì để nói?"
Phác Tú Anh cười cười: "Con quả thật có lấy lễ phục của Hoàng hậu nương nương, nhưng mà con chẳng động gì đến nó cả, chỉ là đổi bộ lễ phục trên người con thôi. Nếu không đổi, người bị lửa thiêu chắc chắn là con. Không phải con nên hoài nghi, có người muốn gây bất lợi cho con?"
"Đang yên đang lành, ngươi đổi lễ phục làm gì? Rõ ràng trong lòng có ý xấu!"
"Bởi vì con cảm thấy bộ lễ phục con mặc không vừa người lắm, liền thử cái của Hoàng hậu nương nương, không ngờ lại vừa vặn như vậy. Đến cung của người, con vốn chuẩn bị nói với người chuyện này, lại đúng lúc thấy công chúa mặc nó rất vừa người, nên không nói nữa."
"Nói xằng! Hoàng thượng, đừng nghe nó nói bậy!"
"Hoàng thượng, thần nữ cảm thấy chuyện này chắc hẳn phải tiếp tục điều tra thêm, bởi vì đây chưa phải là chân tướng. Thần nữ cảm thấy, có vài điểm đáng ngờ cần tra rõ hơn. Tại sao lại cấp cho thần nữ bộ lễ phục có mờ ám? Trên bộ lễ phục kia, có cái gì khác biệt? Hết thảy chuyện này, do ai ở đằng sau xúi giục, muốn đẩy thần nữ vào chỗ chết?"
Trương hoàng hậu cười lạnh: "Thất vương phi, ngươi đúng là biết nói xằng bậy lắm. Chân tướng chỉ có một, chính là người động tay động chân vào lễ phục của bản cung, đổi lễ phục gì chứ. Cái gì mà lễ phục cho ngươi có mờ ám, hoàn toàn là chuyện giả dối không có thật."
"Hoàng thượng, cách nói của Anh nhi và Hoàng hậu không thống nhất, ta nghĩ, nếu con đã tra, không thể vì lời nói một phía của Hoàng hậu liền nhận định chuyện này do Anh nhi làm." Thái thượng hoàng nói, "Đây là lần đầu tiên Anh nhi đến nước Đông Lan, nếu thực sự có người ra tay với nó, tuyệt không thể tha!"
"Phụ hoàng, nhân chứng vật chứng đều có..." Liên Thương Hải hơi khó xử, ông tình nguyện tin tưởng chuyện này là do Phác Tú Anh làm.
"Bệ hạ..." Phác Tú Anh nói, "Đối với chuyện may lễ phục lần này, ti y cục nhất định vô cùng xem trọng, nơi đó hẳn là có kích thước của mỗi người. Hơn nữa, con tin rằng, kích thước của mỗi người là khác nhau. Chỉ cần đem tất cả lễ phục ra đo kích thước lại một lần, đối chiếu với kích thước ban đầu, vậy thì bộ nào không có cũng có thể biết được, bộ con đổi đi có phải của Hoàng hậu nương nương hay không."
"Vậy thì sao?" Trương hoàng hậu lạnh lùng hỏi.
"Vậy thì có thể chứng minh bộ lễ phục bị cháy đó vốn là của con, và có thể chứng minh có người đã động tay động chân lên nó. Tìm ra căn nguyên, tra hỏi những người phụ trách may lễ phục ở ti y cục nhất định có thể tra ra manh mối khác."
"Còn có chuyện này?" Liên Thương Hải nhíu mày, Phác Tú Anh nói có chuyện lạ, ông cũng có chút do dự, ông nói với nội thị bên người, "Ngươi đến ti y cục bảo người ở đó đưa toàn bộ kích thước của mọi người tới đây, còn có cung nữ phụ trách may lễ phục cho Thất vương phi, cũng gọi đến đây."
"Đợi đã!" Thái thượng hoàng nói với một cô cô đứng cạnh ông, "Ngươi đi đi!"
Liên Thương Hải bất đắc dĩ lắc đầu, ý của Thái thượng hoàng là không tin ông.
Tay Trương hoàng hậu bấu chặt vào thành ghế, bà không ngờ Phác Tú Anh lại suy nghĩ thấu đáo như vậy, ngay cả chuyện này cũng có thể nghĩ đến. Nếu người của ti y cục không chịu nổi tra khảo, vậy không phải sẽ khai ra bà sao? Lần đầu tiên bà cảm thấy hơi sợ hãi, nhưng trong lòng vẫn còn chút may mắn, bà ở hậu cung tung hoành nhiều năm như vậy, không có lần nào mà không thoát được.
Người của ti y cục nhanh chóng thu thập hết tất cả lễ phục lại, Phác Tú Anh cũng bảo Mộc Tê đưa lễ phục của nàng đến. Trải qua kiểm tra đối chiếu, bộ lễ phục của Phác Tú Anh đúng là của Hoàng hậu. Còn bộ bị thiếu quả thực là của Phác Tú Anh.
Cung nữ phụ trách may lễ phục quỳ trước mặt mọi người, toàn thân run rẩy.
Liên Thương Hải nhìn nàng, thấp giọng hỏi: "Ngươi nói xem, lễ phục của Thất vương phi, có đúng là có người đặc biệt dặn dò không? Thành thật trả lời cho trẫm."
"Bẩm Hoàng thượng, một mình nô tỳ may hơn mười bộ, không xác định được bộ nào là của Thất vương phi. Nhưng có một bộ, chưởng ti đại nhân căn dặn nô tỳ, tất cả đường chỉ đều phải nhúng qua bột nhôm một chút."
"Ngươi còn nhớ rõ kích thước bộ lễ phục ấy không?" Phác Tú Anh hỏi.
"Dạ nhớ, bởi vì chưởng ti đại nhân cố ý dặn dò, cho nên nô tỳ đặc biệt để ý." Nói xong, cung nữ nọ nói ra số đo nàng nhớ, đúng lúc hợp với kích cỡ của Phác Tú Anh.
"Bột nhôm gặp lửa sẽ sinh nổ mạnh, đây là có người cố ý sắp đặt, mục đích chính là muốn lấy mạng của Anh nhi." Kim Tại Hưởng lạnh lùng nói, "Cữu cữu, chuyện này xin cữu cữu tra rõ!"
Liên Thương Hải cũng không ngờ được sự tình diễn biến thành như vậy, ông đâm lao đành phải theo lao, không tra, Kim Tại Hưởng và Thái thượng hoàng nhất định không chịu, tiếp tục tra, hậu quả không thể tưởng tượng nổi.
"Hoàng thượng, do dự cái gì? Nhất định phải tra ra ngọn ngành!" Sắc mặt Thái thượng hoàng vô cùng khó coi, yêu ai yêu cả đường đi mà, "Đưa chưởng ti đại nhân đến Hình bộ, nghiêm hình tra khảo."
"Phụ hoàng..." Toàn thân Trương hoàng hậu run rẩy, "Con đi xem thử, con muốn đích thân tra khảo!"
"Không cần!" Thái thượng hoàng liếc Trương hoàng hậu, trong mắt có thâm ý, "Đợi kết quả là được rồi! Người của Hình bộ sẽ thẩm vấn!"
Trương hoàng hậu đành chịu, trở về chỗ ngồi bắt đầu nhấp nhổm bất an. Thời gian trôi qua, lòng bà càng lúc càng không yên, trong lòng như có tảng đá lớn đè nặng, bà chưa từng thấy khủng hoảng thế này. Nhìn vẻ trấn định lạnh lùng của Phác Tú Anh, bà lại cảm thấy rùng mình.
"Hoàng hậu, nàng sao vậy? Thấy không khỏe ư?" Nhận thấy vẻ khác thường của Trương hoàng hậu, trong lòng Liên Thương Hải dường như đoán ra được gì.
"Không... Không có gì. Chỉ là lo lắng cho Mộ Vân, thần thiếp muốn đi xem nó."
"Có ngự y ở đó, con đi cũng không giúp được gì." Thái thượng hoàng nói, "Vẫn là giúp Mộ Vân tìm ra thủ phạm quan trọng hơn. Con ngồi đó đi, Mộ Vân có tin tức gì thì ngự y sẽ đến báo."
"Dạ, phụ hoàng." Tim Trương hoàng hậu đập mạnh, hai lần muốn rời đi đều không thực hiện được, bà đành ngồi xuống, đợi khoảnh khắc kia tới.
Hình bộ nhanh chóng truyền đến tin tức, chưởng ti của ti y cục khai rằng là Hoàng hậu dặn nàng làm vậy.
Sắc mặt Trương hoàng hậu thoáng trắng bệch, rốt cục cũng đến. Môi bà run rẩy, một câu cũng nói không nên lời!
"Tiện nhân!" Thái thượng hoàng tức giận đến run người, "Kẻ lòng dạ độc ác như ngươi, lại dám hãm hại Anh nhi, còn hại Mộ Vân biến thành như vậy! Hoàng thượng, mau đuổi tiện nhân này ra khỏi cung ngay!"
"Hoàng thượng, phụ hoàng, con không có! Thiếp không có!" Trương hoàng hậu quỳ xuống trước mặt Liên Thương Hải và Thái thượng hoàng, ngụy biện: "Thần thiếp không có làm gì. Chưởng ti nhất định là hãm hại thần thiếp."
"Sao nàng ta có thể hãm hại nàng?" Liên Thương Hải vẻ mặt bình tĩnh, "Trước giờ trẫm chưa từng nghĩ, nàng lại là một người độc ác đến thế!"
"Hoàng thượng, là lỗi tại phụ hoàng, phụ hoàng đã cưới một người như thế cho con làm Hoàng hậu, phụ hoàng không còn mặt mũi để đi gặp tiên hoàng nữa." Thái thượng hoàng vừa lắc đầu, vừa nói.
"Phụ hoàng, là nhi thần sơ suất! Người đâu, lãnh chỉ! Trẫm phế truất ngôi vị hoàng hậu của Trương Yến, biếm làm thứ dân! Lập tức trục xuất khỏi hoàng cung!"
"Hoàng thượng, Hoàng thượng!" Trương hoàng hậu gào lên đến tê tâm liệt phế, "Đừng mà! Thần thiếp biết sai rồi, thần thiếp nguyện nhận lấy trừng phạt. Cầu xin Hoàng thượng đừng phế thiếp, cầu xin hoàng thượng nể mặt Mộ Dương và Mộ Vân, tha cho thần thiếp một lần đi."
"Ngươi còn dám nhắc đến Mộ Vân?" Nghĩ đến tình trạng thê thảm của Liên Mộ Vân, Liên Thương Hải nổi cơn thịnh nộ, "Nếu ngươi còn dây dưa, trẫm không ngại ban cho ngươi ly rượu độc!"
"Hoàng thượng..." Trương hoàng hậu tuyệt vọng, bà nhìn Phác Tú Anh, đột nhiên cầm thanh đao, vọt về phía nàng, "Tiện nhân, ta giết ngươi!"
Hành động của Trương hoàng hậu làm mọi người hoảng hốt, ngay khi thanh đao của bà sắp chạm đến ngực của Phác Tú Anh, Kim Tại Hưởng đánh ra một chưởng, cơ thể bà như diều đứt dây bay về phía sau, ầm một tiếng, rơi xuống đất, trong miệng hộc ra ngụm máu. Trương hoàng hậu giật giật mấy cái, ánh mắt mở trừng nhìn Phác Tú Anh, nằm im.
"Cữu cữu, xin lỗi, mới vừa rồi nhanh quá, không có chừng mực." Kim Tại Hưởng nói.
Liên Thương Hải thở dài, "Thôi, gian ngoan ngu xuẩn, là nàng tự tìm lấy, trách không được con!"
Trương hoàng hậu khi chết, đã bị gạch bỏ tên hoàng hậu, bởi vậy không có tang lễ phong quang, mấy nô tài dùng chiếu quấn lại, qua loa hạ táng. Bà tuyệt đối không ngờ, chỉ một nha đầu, phải lấy mạng của bà ra đổi.
Hôm sau, nhóm người Kim Tại Hưởng liền khởi hành quay về nước Kim Nguyệt, lúc họ đi, Liên Mộ Vân còn chưa tỉnh lại. Thái thượng hoàng đưa họ một đoạn, mới lưu luyến hồi cung.
Họ trở về nước Kim Nguyệt, người âu sầu nhất chính là Kim Tại Liệt. Từ sau khi điện chủ Hắc Ám đến Đông Lan, thì bặt vô âm tín. Chuyện xảy ra ở nước Đông Lan càng không ngừng lan truyền đến nước Kim Nguyệt, trong cuộc đấu võ, điện chủ Hắc Ám đã bị Kim Tại Hưởng giết chết. Lại nhìn thấy Kim Tại Hưởng lông tóc không tổn hao quay về Kim Nguyệt, hắn tin điều đó là thật.
Kim Tại Hưởng, thân thủ của ngươi lại có thể phi phàm đến thế?
Trong khoảng thời gian này, thế cục ở Kim Nguyệt cũng đã xảy ra một ít biến hóa, binh quyền thu hồi lại từ tay của Tiêu gia, Kim Lam Triêu giao cho Kim Tại Dực. Vị trí thái tử của Kim Tại Dực, nhìn như ngày càng vững chắc, nhưng Hoàng hậu lại chẳng thấy yên tâm, Kim Tại Hưởng vẫn là mối họa khiến bà đau đầu. Cuộc xung đột giữa Phác Tú Anh và Trương hoàng hậu ở nước Đông Lan, bà cũng nghe một ít, nha đầu kia đúng là họa tinh.
"Tiêu Ôn, chuyện bản cung bảo ngươi đi tìm Phác tứ tiểu thư, đã làm xong chưa?" Hoàng hậu hỏi.
"Nương nương, đã tìm được chỗ ở của tiểu thư Như Nguyệt."
"Ngươi đưa nàng tiến cung, bản cung có biện pháp sắp xếp nàng vào Thất vương phủ."
"Thất vương phi..."
"Bản cung nạp trắc phi cho Kim Tại Hưởng, nó dám có ý kiến!"
Ngày hôm sau, khi Phác Tú Anh tiến cung thỉnh an, nhìn thấy Như Nguyệt ở trong cung của Hoàng hậu, ngoại trừ nàng ta ra, còn có hai nữ nhân da ngăm đen, thân hình thô kệch cũng ở đó.
"Tam nha đầu, ở Đông Lan có quen không?" Hoàng hậu biết chuyện nàng gặp phải ở nước Đông Lan, còn cố ý hỏi.
"Cũng quen." Phác Tú Anh ngắn gọn đáp.
"Trở về là tốt rồi! Thời gian con không ở đây, bản cung hơi nhớ. Đúng rồi, Tam nha đầu, con với Hưởng nhi thành thân cũng hơn nửa năm rồi, sao bụng còn chưa rục rịch?"
"Con và Thất gia không gấp, từ từ sẽ đến."
"Các con không gấp nhưng bản cung và Hoàng thượng gấp. Theo lý, chưa đến nửa năm phải có tin vui rồi chứ, có phải sức khỏe của con có vấn đề không?"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip