Chap 237+238

Chap 237: Ngươi không chết?

"Ngươi nói xem, nếu ngươi muốn thì tới kỹ viện tìm một nữ nhân là được rồi, nói thế nào thì bà ấy cũng là Hoàng hậu trước kia, nữ nhân của Hoàng Thượng mà ngươi cũng dám động vào, đáng đời!" Có một người trong đó nói.

"Cũng đừng trách, đừng trách huynh đệ độc ác, đều là vì mạng sống mà thôi, tới âm tào địa phủ rồi cũng đừng đến tìm chúng ta, muốn tìm thì ngươi nên tìm tiểu huynh đệ kia, ai bảo ngươi không quản được chứ."

"Cứu hắn." Phác Tú Anh nhỏ giọng nói, dù sao người ta cũng vô tội.

"Được rồi."

Thương Y vụt tới, đánh một cái khiến hai người kia hôn mê bất tỉnh, cứu tên lính coi ngục kia ra.

"Muốn giữ mạng sống thì chạy nhanh đi, vĩnh viễn cũng không được quay về Ngân Đô."

"Cảm ơn, cảm ơn đại gia."

Lính coi ngục tìm được đường sống trong chỗ chết liền liều lĩnh bỏ chạy về phía cửa cung.

Lúc này hai người mới quay về Thất vương phủ.

Phác Tú Anh nằm ở trên giường, mãi mà vẫn không thể nào ngủ được. Thái tử không ngờ lại chết như vậy, xem như Hoàng hậu là tự làm tự chịu. Nàng giương khóe miệng lên, hoàng hậu rất choáng váng, tuyết tham kia cho dù không bị Thái tử ăn vào thì nàng cũng sẽ không động đến, nàng có ngu ngốc đến đâu cũng sẽ không ăn thứ gì đó mà bà ta cho.

Kim Tại Hưởng không muốn tranh đoạt ngôi bị Hoàng đế, Kim Tại Dực cùng Dịch Khôn cung lại từng bước ép sát, gieo gió ắt gặt bão.

Hoàng hậu cùng Thái tử không còn, Trần gia không có đối tượng duy trì hẳn là sẽ không làm ầm ĩ. Ngôi vị Thái tử hiện giờ không có ai ngồi, trước mắt ở lại trong cung chỉ có Kim Tại Liệt cùng Kim Tại Thượng, còn có tiểu hoàng tử do Chu quý phi sinh ra. Còn lại một vị hoàng tử có quyền lực cao nhất, vô tình lại là Kim Tại Hưởng. Kim Tại Liệt cùng Chu Tuyết Tranh hẳn là rất nhanh sẽ có hành động.

Nàng trở mình một cái, Thất gia, hiện tại chàng có khỏe không? Ta nhớ chàng, nỗi nhớ khảm sâu vào trong xương cốt, không biết lúc nào mới được gặp lại chàng. Có lẽ là nửa năm, có lẽ là một năm, hai năm, có thể là thời gian lâu hơn nữa........

Lại suy nghĩ lung tung một lát mới mơ mơ màng màng đi vào giấc ngủ.

Tang lễ của Thái tử đều do Kim Tại Liệt cùng Kim Tại Thượng toàn quyền xử lý, thời điểm hạ tang, Phác Tú Anh liền đi mất.

Giữa rất nhiều người nàng liếc mắt một cái liền thấy được Hà Sướng Uyển. Hà Sướng Uyển so với trước kia càng gầy hơn, nhưng khí chất cương nghị lại càng tăng thêm. Nàng bỗng nhiên có chút khó chịu, Hà Sướng Uyển như là một vị bằng hữu của nàng lo là nàng ấy sẽ buông thả bản thân mình.

Vài ngày sau, người của Thái tử phủ đến nói Thái tử phi gọi Thất vương phi đến.

Phác Tú Anh sửa soạn một chút rồi đi cùng hắn.

Qua mấy ngày, trên mặt Hà Sướng Uyển cũng có chút huyết sắc. Phác Tú Anh không biết nàng gặp mình có chuyện gì. Trách cứ? Chất vấn? Hay là điều gì khác?

"Tam tiểu thư, ngồi đi." Hà Sướng Uyển sai người rót trà cho Phác Tú Anh.

"Công chúa, tìm ta đến có chuyện gì?"

"Tam tiểu thư, thật ngại quá, để ngươi phải đích thân đến đây thế này. Vốn nên là ta đến tìm ngươi nhưng mà vì thế tử cứ khóc nháo nên ta không đi được, cho nên mới phiền ngươi tới đây một chuyến, mong ngươi thứ lỗi."

"Công chúa khách khí rồi."

Phác Tú Anh nâng chén trà đặt ở bên miệng, nhấp một ngụm, mí mắt thoáng nâng lên nhìn thấy Hà Sướng Uyển đang dùng ánh mắt chờ mong nhìn nàng, dường như nàng ta thực hy vọng chính mình uống chén trà này?

Đem chén trà đặt lại trên bàn, nàng tán thưởng một câu: "Trà ngon."

"Tam tiểu thư quá khen rồi." Hà Sướng Uyển lại bảo nha đầu, "Thêm trà."

Phác Tú Anh lại uống thêm một chén.

"Công chúa còn chưa nói tìm ta có chuyện gì."

"Ta muốn về lại nước Nam Chiếu, ngươi là bằng hữu duy nhất của ta ở nước Kim Nguyệt cho nên ta tìm riêng ngươi nói một tiếng. Thái tử mất rồi, ta ở lại đây cũng chỉ biết cả ngày buồn đau. Hơn nữa, nước Nam Chiếu nội loạn, đại ca cần sự giúp đỡ của ta."

"Hoàng Thượng đồng ý để người đi?" Dựa vào quy củ của nước Kim Nguyệt thì gả vào Kim gia là người của Kim gia, cho dù là phu quân đã chết thì cũng phải thủ cả đời.

"Ta đã cầu xin Hoàng Thượng rồi, người đồng ý ta để tiểu thế tử lại, cho ta trở về. Nhưng mà, trước khi đi ta có một tâm nguyện vẫn chưa thành, hy vọng Tam tiểu thư giúp ta."

"Mời Công chúa cứ nói, ta nhất định sẽ làm hết sức."

"Chính là....."

"A!" Phác Tú Anh đột nhiên ôm lấy bụng, ngã vào trên bàn, bất động.

Hà Sướng Uyển nháy mắt một cái, một a hoàn tiến lên kiểm tra hơi thở của Phác Tú Anh, "Nương nương, không còn thở nữa, đã chết rồi."

"Không còn thở nữa? Ha ha, không còn thở nữa." Hà Sướng Uyển đứng lên, đi tới bên cạnh Phác Tú Anh, nhẹ nhàng nói, "Tâm nguyện cuối cùng của ta chính là lấy mạng của ngươi. Tuy rằng Thái tử không phải do ngươi hại chết nhưng là vì ngươi mà chết, điều ta có thể làm cho chàng chỉ có chuyện này."

"Quỷ kế đa đoan, thông minh như Tam tiểu thư mà lại chết ở trong tay của ta, đây xem như là một chuyện tâm đắc nhất đời này của ta."

Hà Sướng Uyển tiếp tục lầm bầm, "Vốn là chúng ta có thể là những bằng hữu tốt vì sao lại biến thành như vậy? Kim Tại Hưởng đã là hoàng tử mà Hoàng Thượng yêu thương nhất, hắn muốn cái gì có cái đó, lại có một nữ nhân như ngươi ở bên cạnh, vì sao còn muốn tranh đoạt ngôi vị Hoàng đế với Thái tử?"

"Ta không muốn làm Hoàng hậu, nhưng muốn Thái tử có được thứ mà chàng muốn, bởi vì ta muốn nhìn thấy chàng vui vẻ."

"Lúc gả cho chàng, ta không thương chàng, nhưng mà từ từ ta lại yêu thương chàng. Ta vẫn nghĩ là chàng không thương ta, nhưng mà buổi tối ngày đó, chàng vì ta cũng với đứa nhỏ mà vứt bỏ một cơ hội tốt ra tay với Kim Tại Hưởng."

"Ông trời ơi, nam nhân tốt như vậy vì sao người còn muốn đoạt đi mạng sống của chàng! Tam tiểu thư, nếu không vì ngươi thì Thái tử sẽ không phải chết. Một mạng đền một mạng, ngươi hãy yên nghỉ!"

"Vì hắn đền mạng hẳn phải là Hoàng hậu chứ?" Phác Tú Anh đột nhiên ngẩng đầu, trầm giọng nói.

"Hoàng hậu? Quả thật hẳn là Hoàng hậu. Nhưng mà vì ngươi mới có chuyện như vậy." Hà Sướng Uyển cũng không cảm thấy có cái gì kỳ quặc tiếp tục nói. Thấy a hoàn sợ hãi nhìn chằm chằm về phía Phác Tú Anh nàng mới quay đầu lại, nhất thời ngây ngẩn cả người.

"Ngươi không chết? Ha, vừa rồi là ngươi giả bộ?" Hà Sướng Uyển cười tự giễu, "Ta thực ngu ngốc, ngươi thông minh như vậy sao có thể bị ta qua mắt được chứ?"

"Nói xong rồi?" Phác Tú Anh đứng lên, sắc mặt lạnh như băng, "Oan có đầu nợ có chủ, Công chúa không phân biệt được đúng sai phải trái vậy thì để ta nói cho người biết. Thất gia chưa từng nghĩ đến sẽ tranh đoạt ngôi vị hoàng đế với Thái tử, là các người tự mình trông gà hóa quốc, khiến cho lòng người hoảng sợ."

"Nhưng mà rõ ràng là có người nghe thấy Hoàng Thượng nói với Kim Tại Hưởng là phải lật ngôi."

"Lúc nào?"

"Cái lần hai người bọn họ ở trong thư phong một ngày một đêm."

"A!" Phác Tú Anh lại cười lạnh, "Hóa ra là như vậy? Lần đó bọn họ nói là chuyện của nước Đông Lan, nước Đông Lan muốn lật ngôi Hoàng đế!"

"Cái gì?" Hà Sướng Uyển lảo đảo từng bước, nếu không phải a hoàn đỡ lấy nàng chỉ sợ nàng đã té xuống, "Ngươi không gạt ta chứ?"

"Chuyện đã đến nước này ta cần phải lừa người nữa sao? Tĩnh phi nương nương là Công chúa nước Đông Lan nên Hoàng Thượng mới tìm Thất gia thương lượng." Phác Tú Anh nghĩ nghĩ, chính là sau lúc đó Thái tử phủ cùng với Dịch Khôn cung mới nổi khùng lên, hóa ra là vì chuyện này.

"Hóa ra là như vậy, hóa ra là như vậy, hóa ra là như vậy!" Hà Sướng Uyển không ngừng lặp lại, thanh âm càng lúc càng lớn, toàn bộ những thứ tay nàng có thể chạm đến đều bị hất xuống trên mặt đất. Trong phòng nhất thời trở thành một đống hỗn độn.

"Thái tử, thần thiếp đến với người đây!" Hà Sướng Uyển nhanh chóng cầm lấy ấm nước có độc, dứt khoát uống vào mấy ngụm.

"Người làm gì vậy?" Phác Tú Anh muốn ngăn cản nhưng không kịp rồi.

"Loảng xoảng!" Theo tiếng ấm nước vỡ trên mặt đất, thân mình Hà Sướng Uyển cũng khuỵu xuống.

"Mau gọi đại phu!" Phác Tú Anh bĩnh tĩnh phân phó a hoàn.

Hà Sướng Uyển vương tay ra phía nàng, nàng lập tức tiến lên cầm lấy.

"Tam tiểu thư, giúp ta nuôi dưỡng thế tử lớn lên, ta.... ta .... Kiếp sau ta sẽ báo đáp ngươi. Ta sẽ phù hộ các ngươi bình an." Nói xong, đầu nàng nghiêng sang một bên, hoàn toàn không còn hơi thở.

Phác Tú Anh thở dài, trong lòng dâng lên một cỗ bi thương. Thái tử phủ sụp đổ. Nàng đứng lên, bỗng nhiên cảm thấy rất khó chịu, hai hàng nước mắt chẳng hiểu vì sao lại chảy xuống, nàng cũng không biết là vì ai mà chảy.

Đại phu vội vàng chạy tới, lại thông báo là Thái tử phi đã đi rồi. Hai mắt của nàng mở rất lớn, giống như có tâm nguyện gì đó chưa hoàn thành, đại phu làm cách nào cũng không thể khiến nàng nhắm mắt lại được.

"Bẩm báo với Hoàng Thượng, đem Thái tử phi đi mai táng đi." Thanh âm của Phác Tú Anh có chút nghẹn ngào. Dường như đã trở lại một năm trước, lần đầu tiên nhìn thấy Hà Sướng Uyển, khí khái hào hùng bức người, bây giờ thì đã thành một u hồn.

Một a hoàn ôm tiểu thế tử tiến vào. Tiểu thế tử còn đang ngủ say, a hoàn đi đến trước mặt Phác Tú Anh, quỳ xuống, "Vương phi nương nương, trước đó Thái tử phi có dặn nô tỳ, nếu người có xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì thì phải mang tiểu thế tử giao cho người. Bây giờ Thái tử phi đã mất, cầu xin Thất vương phi nể mặt tiểu thế tử, không tính toán những chuyện trước đây mà nuôi nấng người lớn lên. Nô tỳ xin dập đầu với Vương phi."

Phác Tú Anh bất đắc dĩ, sao đứa nhỏ nào cũng muốn đưa đến Thất vương phủ thế này, nàng không phải thánh mẫu, giúp người muốn giết mình nuôi dưỡng đứa con. Nói không chừng sau này tiểu thế tử lớn lên rồi lại lấy oán trả ơn, hai đao liền giải quyết chính mình cùng Kim Tại Hưởng không chừng.

"Vương phi nương nương....."

Tiếng gọi của a hoàn khiến nàng khôi phục lại tinh thần, mới vừa chớp mắt một cái mà nàng đã suy nghĩ rất nhiều. Nàng muốn từ chối nhưng mà nhìn bộ dáng tiểu thế tử, nơi nào đó trong lòng liền bị sự mềm nhũn đánh trúng, "Đưa cho ta."

Nàng ngồi xổm xuống, nói với Hà Sướng Uyển, "Ta đồng ý với người! Nhưng mà ta sẽ không nuôi nó lớn, qua một thời gian nữa, chiến trận kết thúc, ta sẽ đưa nó về nước Nam Chiếu. Người hãy nhắm mắt đi!"

Nàng giơ tay qua, lần này hai mắt Hà Sướng Uyển rốt cục nhắm lại.

Trong thời gian ngắn ngủi, Thái tử, Hoàng hậu, Thái tử phi lần lượt rời nhân thế. Bỗn phái trong cung nổi lên lời đồn, đều nói tiểu thế tử là khắc tinh, khắc chết cha mẹ cũng với Hoàng hậu, ai nhìn thấy nó đều xúi quẩy.

Cũng bởi vì lời đồn này mà Kim Lam Triêu dễ dàng đồng ý thỉnh cầu của Phác Tú Anh cho tiểu thế tử về Thất vương phủ để nàng chăm sóc, nhưng mà vẫn có chút lo lắng.

"Tam nha đầu, đứa nhỏ này mệnh ngạnh, trẫm lo con cùng Hưởng nhi...."

"Hoàng Thượng, thầy tướng số cũng từng xem cho thần nữ, nói thần nữ cũng mệnh ngạnh, cho nên không sao. Với lại thần nữ cũng không tính nuôi dưỡng nó mãi, đưa nó trở về nước Nam Chiếu có lẽ là cơ hội tốt hơn."

"Con muốn đưa nó về nước Nam Chiếu? Không được!" Lời nói của Kim Lam Triêu nghiêm khắc cự tuyệt, "Nó chính là huyết mạch Kim gia, sao có thể để lưu lạc đến nước Nam Chiếu được?"

"Hoàng Thượng, cha mẹ nó không còn, nó là cháu đích tôn, thân phận vô cùng nguy hiểm. Thần nữ cả gan, Hoàng Thượng, lúc người còn đang trị vì thì có thể bảo vệ được nó chu toàn, nhưng mười năm sau, hai mươi năm sau thì sao, sẽ có người đối xử tử tế với nó sao?"

"Trẫm tin tưởng con cùng Hưởng nhi sẽ đối xử tử tế với nó, không phải sao?"

"Hoàng Thượng..." Thân thể Phác Tú Anh ngẩn ra, ý của Hoàng Thượng là? Ông vẫn không chịu buông tha cho Kim Tại Hưởng sao? "Không còn việc gì nữa thần nữ xin cáo lui."

"Ừ, trở về đi."

Kim Lam Triêu gật đầu, lời nói vừa rồi nàng hẳn là hiểu rõ rồi chứ.

~~~

Chap 328: Bồi bản vương một đêm

Ra khỏi cung, nhìn tiểu Thế tử trong lòng, Phác Tú Anh đột nhiên không muốn đưa nó đến nước Nam Chiếu nữa, có lẽ nó vẫn nên ở lại nước Kim Nguyệt thì tốt hơn.

Nàng chăm sóc cho đứa con của Chu quý phi, bây giờ lại chăm sóc cho đứa con của Hà Sướng Uyển, nàng xoa xoa cái bụng bằng phẳng của mình, có chút buồn bực. Sau đó nàng nghĩ đến một vấn đề, nếu như chiến trận này đánh đến mười năm, Kim Tại Hưởng cũng sắp bốn mươi tuổi, khi đó y còn có năng lực sinh con nữa hay không? Nghĩ nghĩ, càng buồn bực hơn, mặt bất tri bất giác đỏ lên.

Không muốn trở về sớm như vậy, mang theo tiểu Thế tử đi vòng vèo trên phố. Bỗng nhiên thấy một đám người vây quanh trước một quầy, chỉ thấy bên cạnh treo một tấm bảng, đoán mệnh trong tương lai.

Nhìn thấy thầy tướng số, nàng ngẩn người, hình như nhìn có chút quen mắt, nhớ lại một chút, nhớ tới chính là thầy tướng số năm trước nàng từng đến. Nàng chen vào, ngồi xuống cái ghế phía trước, "Lão thần tiên, xem cho ta một quẻ đi."

"Là ngươi?" Lão thần tiên liếc mắt một cái liền nhận ra nàng.

"Ngươi nhớ rõ ta?"

"Đương nhiên." Lão thần tiên gật gật đầu, "Mạng của cô nương đặc biệt nhất trong số những người ta từng xem qua cho nên đương nhiên là nhớ rõ. Không biết hôm nay cô nương muốn hỏi cái gì?"

"Lần trước lão thần tiên nói mạng ta quá mạnh nên sẽ làm hại đến những người thân bên cạnh ta, đại ca và trượng phu của ta cùng xuất chinh, ta muốn ông tính xem thời điểm nào họ gặp phải chuyện xấu." Nói xong nàng vương tay đặt lên bàn, đặt ở trước mặt ông.

Nghe nàng nói như vậy, những người bên cạn đều xì xầm bàn tán.

"Thật là đáng thương, nếu như trượng phu mất, một nữ nhân còn mang theo một đứa nhỏ nữa thì làm sao mà sống nổi?"

"Đúng vậy, rất thảm. Trượng phu của ta cũng xuất chinh, hy vọng hắn có thể bình an trở về, nếu không cô nhi quả phụ sống không nổi."

Lão thần tiên nhìn tay nàng, lại nhắm mắt tính toán, đột nhiên trợn mắt nói, "Kỳ quái, thật là kỳ quái."

"Kỳ quái cái gì?" Trong lòng Phác Tú Anh nảy lên, "Lão thần tiên, nói cho ta nghe một chút."

"Vận mệnh của phu nhân so với lần trước rất khác." Nghe nói nàng có trượng phu, lão thần tiên lập tức thay đổi xưng hô, "Mấy điềm xấu lần trước đã biến mất không thấy."

"Nói như vậy là đã hóa giải rổi sao?" Phác Tú Anh có chút kích động. Chỉ cần Đại ca cùng Thất gia bình an là tốt rồi.

"Nhưng mà..." Lão thần tiên nhíu mày.

"Nhưng mà cái gì?" Nàng lo lắng không thôi. Ông không thể nói một lần cho hết hay sao?

"Mạng của cô nương không có con."

"Cái gì?" Trong đầu Phác Tú Anh nổ ầm một tiếng. Lời nói của lão thần tiên như sấm sét giữa trời quang, "Không phải ngươi nhìn nhầm rồi chứ?"

"Ai nha, lão thần tiên. Chẳng phải đây là ông đang trợn mắt nói dối sao?" Một nữ nhân trung niên hét lên, "Không có con, vậy đứa nhỏ nàng ta ôm chẳng lẽ là của người khác? Đứa nhỏ lớn như vậy rồi sao có thể không có con được chứ?"

Lão thần tiên cũng không ngẩng đầu lên, thản nhiên nói, "Đứa nhỏ không phải của phu nhân ấy."

Phác Tú Anh gật gật đầu, giải thích, "Quả thật không phải của ta, là ta chăm sóc giúp người khác. Lão thần tiên, đây là vì sao chứ?"

Lão thần tiên cười mà không nói. "Phu nhân còn nhớ rõ lời nói của ta lần trước chứ, nghịch thiên sửa mệnh là phải trả một cái giá rất lớn."

"Cám ơn." Phác Tú Anh lấy ra một thỏi bạc đặt lên bàn, ôm tiểu Thế tử rời đi.

"Phu nhân, thực ra vận mệnh của mỗi người không hẳn là đã hình thành rồi thì không thể nào thay đổi được. Là phúc là họa, có thể thay đổi được."

Vẻ mặt Phác Tú Anh trong chớp mắt có chút hoảng hốt, suy nghĩ bị đình trệ, căn bản không nghe thấy lời nói của lão thần tiên.

Không thể có con, ông trời, đây là ông đang trừng phạt con sao? Trừng phạt này hẳn là quá nhẹ rồi!

Trở lại Thất vương phủ, Thương Y thấy sắc mặt nàng không tốt liền tiến lên quan tâm, "Anh nhi, sao vậy? Xảy ra chuyện gì?"

"Không có chuyện gì." Nàng ra vẻ cười cười, thấy bộ dáng muốn nói lại thôi của y, "Có chuyện gì sao?"

"Người của Thanh Ngọc Môn phát hiện Thánh Điện gần đây có động tĩnh, xem chừng sẽ nguy hại đến cả nước, hẳn là muốn tuyên chiến với Thanh Ngọc Môn và Cửu Thiên Cung. Cho nên ta phải đi một chuyến, ta cùng cần đi giúp Kim Tại Hưởng. Thánh Điện có dấu hiệu được ăn cả ngã về không cho nên chúng ta phải toàn lực ứng phó."

Phác Tú Anh đã sớm biết trận chiến này không đơn giản như vậy, xem ra, không lâu nữa cả đại lục sẽ lâm vào hỗn chiến hoàng kim. "Ngươi đi đi, có tin tức gì thì báo ngay cho ta."

"Ngươi không cần lo lắng." Thương Y cười cười, tay nhẹ vuốt tóc nàng, "Việc ngươi phải làm là chờ chúng ta trở về."

"Oa! Oa!" Lúc này, tiểu Thế tử đột nhiên khóc lên.

Thương Y nhíu mày, "Nó là ai vậy?"

"Là con của Kim Tại Dực. Được rồi, ngươi nhanh đi chuẩn bị đi, ta sẽ cẩn thận, còn có Kinh Phong và Phá Trận ở đây mà. Đúng rồi, Thất gia nguy hiểm như vậy ta để Kinh Phong và Phát Trận cũng đi theo ngươi luôn nhé?"

"Không cần phải lo lắng, bọn họ đi rồi ngươi phải làm sao? Bên kia có Lâm Dạ cùng Cửu Thiên cung, yên tâm đi." Sắc mặt Thương Y ngưng trọng, vội vàng nói lời tự biệt.

Thương Y đi rồi, Phác Tú Anh nhanh chóng gọi Ngụy Thành tới, bảo hắn tính toán một chút tiền hoạt động của các cửa hiệu, mang ngân lượng này đi mua lương thảo, rèn vũ khí, áo giáp, còn phái hắn bí mật chiêu mộ binh sĩ. Nếu như nước Kim Nguyệt thiếu thốn, lực lượng các nước khác lại mạnh mẽ thì thật sự không được. Vậy nên nàng lấy hết tiền trong sổ sách của Thất vương phủ ra dùng.

Ngụy Thành hiểu được ý của nàng. Đại chiến đã bắt đầu, sự trữ của Hoàng gia có thể chống đỡ được bao lâu, không ai biết được. Huống hồ nước Kim Nguyệt bây giờ đang nội loạn, có vô số người đều muốn khiến Kim Tại Hưởng vĩnh viễn không thể trở về, cho nên bọn họ không thể không chuẩn bị lâu dài được.

Phác Tú Anh giao tiểu Thế tử cho Nguyệt Lan và Tiểu Điệp. Tiếp đến nàng phải toàn lực đối phó với Chu Tuyết Tranh. Máu của nàng chưa từng sôi trào như thế này, Kim Tại Hưởng, ngày này rốt cục cũng đã đến.

Từ sau khi Thái tử hoăng thệ, thân thể Kim Lam Triêu lại càng kém hơn, có đến vài ngày không vào triều. Các đại thần mặc kệ, đều kéo nhau vào cung yêu cầu ông nhanh chóng lập Thái tử, trong triều cần có người trụ trì đại cục.

Giờ khắc này, người cười sáng lạn nhất chính là Kim Tại Liệt. Hoàng Thượng bệnh nặng, Kim Tại Hưởng lại ở chiến trường xa, Kim Tại Thượng không có năng lực bằng hắn, tiểu Hoàng tử lại quá nhỏ, bất kể là thế nào hắn đều là người thích hợp nhất được chọn.

Kim Tại Hưởng, nữ nhân của ngươi cuối cùng cũng sẽ trở thành đồ chơi dưới khố ta. Ngươi cứ an tâm mà chết trên chiến trường đi.

"Lục điện hạ đang suy nghĩ cái gì vậy?"

Hắn còn đang xuất thần, chỉ thấy một bóng người đi vào, là Thần phi Chu Tuyết Tranh.

"Thần phi nương nương, bên phía Hoàng Thượng có tin tức gì chưa?"

Chu Tuyết Tranh lắc đầu, "Ý tứ của ông ấy rất kín đáo. Mặc kệ ta có thử như thế nào cũng không nhắc đến chuyện lập Thái tử. Ta thấy là ông ấy đang đợi Kim Tại Hưởng trở về."

"Cái đống độc dược kia thế nào rồi?"

Khóe miệng Chu tuyết Tranh nhếch lên, lấy ra một cái hộp. "Dược hiệu rất tốt, mấy ngày nay ông ấy đều không thể xuống giường được, chỉ có ăn xong đan dược mới có thể xuống giường đi được hai bước. Ông ấy rất ỷ lại đan dược, đã rất cần thứ này, cứ chờ thêm chút nữa đi, rất nhanh ông ấy sẽ ra đi trong khoảnh khắc."

"Còn mất bao lâu nữa?" Kim Tại Liệt đã rất khẩn cấp. Chỉ cần Kim Lam Triêu tắt thở thì hắn có thể lợi dụng nước không thể một ngày không có vua mà ngôi lên ngôi vị Hoàng đế.

"Nhanh thì mười ngày, chậm thì nửa tháng. Lục điện hạ, nhiều năm như vậy còn chờ được, chờ thêm nửa tháng nữa mà không được sao? Nòng lòng ăn đậu hũ như vậy."

"Nửa tháng, bản vương chờ không nổi. Không có chuyện gì nữa thì mời Thần phi nương nương trở về, bản vương còn có chuyện."

"A? Bản cung thì không có chuyện, Lục điện hạ có chuyện gì vậy?"

"Bản vương muốn tới Thất vương phủ!"

"A... Hóa ra là chuyện này, Lục điện hạ chờ không nổi."

Kim Tại Liệt cười lạnh, đúng vậy, hắn chờ không nổi, khẩn cấp muốn đem nàng đặt dưới thân mình, nhấm nháp mùi vị của nàng.

Lần này hắn đi vào từ cửa chính.

Thủ vệ Thất vương phủ nhìn thấy hắn liền lập tức tiến lên ngăn cản.

"Lục điện hạ, xin dừng bước. Vương phi nương nương có lệnh, ngài không thể đi vào."

Trong giây lát đó, một cỗ máu tươi từ trên cổ thủ vệ chảy ra, hắn không một tiếng động té trên mặt đất, chân giãy hai giãy rồi bất động.

Kim Tại Liệt xoa xoa vết máu trên con dao găm, trên người tản ra khí lạnh, "Bản vương ghét những kẻ nói nhiều."

Mấy thủ vệ khác đều câm như hến, không dám nói ra tiếng.

Kim Tại Liệt vừa lòng cười cười, nghênh ngang hướng về phía thư phòng đang sáng đèn mà đi tới.

Phác Tú Anh đang tìm đọc các trận chiến trên đại lục trước đây, và quy luật hoạt động của Thánh Điện.

Của két một tiếng bị đẩy vào từ bên ngoài. Nàng không ngẩng đầu lên, tưởng là Nguyệt Lan mang trà vào, "Tiểu Thế tử đã ngủ chưa?"

"Sao khuya như vậy còn chưa ngủ?"

Nghe thấy giọng nói, thân thể Phác Tú Anh ngẩn ra, bàn tay đang lật sách cứng đờ. Trong lòng nàng trầm xuống, Kinh Phong cùng Phá Trận hôm nay không ở đây, nàng đã phái họ đi giúp Ngụy Thành rồi.

"Ngươi tới đây làm gì?" Tay Phác Tú Anh hạ xuống phía dưới bàn, nắm chặt lấy con dao găm Kim Tại Hưởng đưa cho nàng ở trong tay.

"Đương nhiên là tới nhìn nàng, thuận tiện giết một tên thủ vệ không hiểu chuyện."

"Ngươi có tư cách gì mà giết thủ vệ Thất vương phủ?" Phác Tú Anh buồn bực không thôi.

"Người ở trên đời này, bản vương muốn giết ai thì giết."

"Bao gồm cả Hoàng Thượng, phụ hoàng của ngươi?"

"Bản vương vừa nói rất rõ ràng, đương nhiên, trừ nàng, bản vương không nỡ giết nàng."

Kim Tại Liệt từng bước tới gần, ý cười trong mắt hắn càng sâu đậm, máu sôi trào như muốn phun ra.

"Ngươi không được lại đây."

"Anh nhi, phụ hoàng bệnh nặng, hiện giờ điều quân Ngân Đô cùng với lương thảo trợ giúp cho tiền tuyến đều nằm ở trong tay ta. Nếu như bản vương ngừng lại việc trợ giúp cho tiền tuyến thì ngươi đoán xem bọn họ có thể trụ được nhiều nhất bao lâu?

"Đê tiện!"

"Mạng của Kim Tại Hưởng cùng Phác Cát Phong đều ở trong tay nàng. Bồi bản vương một đêm, ngày mai ta liền điều binh."

Phác Tú Anh biến sắc, cầm chặt con dao trong tay, "A, nếu là như thế thì ta phải suy nghĩ đã."

"Bản vương cho nàng mười giây."

"Mười, chín, tám, bảy, sáu, năm, bốn, ba,...."

Ánh sáng lóe lên, trên con dao của Phác Tú Anh dính một vết máu, cánh tay phải của Kim Tại Liệt bị thương một vết, máu tươi chảy ra.

Hắn nhíu chặt mày, ánh mắt âm lệ, "Còn mèo nhỏ này, bản vương sẽ thần phục nàng."

Kim Tại Liệt không để ý cánh tay bị thương, kéo Phác Tú Anh vào trong ngực, hôn xuống.

Bỗng nhiên, Ưng tổng quản xông vào, nhìn thấy tình cảnh trong phòng ông lập tức chạy tới, "Lục điện hạ, không thể được! Nô tài van xin người buông Vương phi nương nương ra."

"Cút!"

"Lục điện hạ, đó là Thất vương phi, là đệ muội của người, nếu Hoàng Thượng mà biết...."

"Bản vương ghét những kẻ nói nhiều."

Một chưởng đánh ra, Ưng tổng quản giống như trang giấy ngã xuống ra ngoài cửa, miệng phun ra một ngụm máu tươi. Ông muốn giãy dụa đứng lên, lại làm cách nào cũng không động đậy được.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip