Chap 335+336
Chap 335: Phanh thây
"Nương nương, người sao vậy?" Thị nữ Liên nhi hoảng sợ nhìn nàng, muốn tiến lên an ủi nàng lại không dám đi tới, rất sợ nàng giận chó đánh mèo lên người mình, đành phải đứng ở đằng xa lo lắng suông.
"Ngươi nói bản cung kém tiện nhân Phác Tú Anh kia chỗ nào? Vì sao mỗi lần người thua đều là ta? Vì sao? Thua Hưởng ca ca, ngay cả mạng cũng thiếu chút nữa là thua! Bản cung không phục! Ta nhất định sẽ khiến ả chết, đúng hay không?"
"Vâng vâng" Liên nhi gật đầu liên tục, "Nương nương, người nhỏ giọng một chút, lời này rơi vào tai Hoàng Thượng thì xong mất. Người bình tĩnh một chút, nói không chừng có thể nghĩ ra cách khác. Nàng ta là người, không phải là thần, chung quy vẫn sẽ có nhược điểm."
"Ả không phải người mà là yêu nghiệt!" Chu Tuyết Tranh cười lạnh, "Ả không có nhược điểm, ta tìm không ra nhược điểm của ả. Ngươi ra ngoài dò hỏi một chút xem có tin tức gì hay không." Nàng vẫn một mực không tin Hoàng Thượng có thể khinh địch như vậy mà tha cho nàng, kể cả người ngu ngốc cũng có thể nghĩ đến chuyện đan dược có liên quan đến nàng.
"Vâng, nương nương."
"Còn nữa, nói với tên đạo sĩ chế thuốc cho Hoàng Thượng rằng, một nhà già trẻ của hắn đều ở trong tay bản cung, nhắc nhở hắn chớ có nói lung tung.
"Nô tỳ biết."
Một lúc lâu sau, Liên nhi trở lại.
Đại sĩ đã bị ban chết ngay tại chỗ, hắn không hề thú nhận chuyện này có liên quan đến Chu Tuyết Tranh. Mặt khác còn có một tin tức, để thay mặt nước Kim Nguyệt cảm tạ trời xanh, ngày mai sẽ cử hành nghi lễ tế thiên, ăn mừng thân thể Hoàng Thượng bình phục.
"Không có chuyện nào khác nữa sao?"
"Không có. Nương nương, nô tỳ thấy nghi lễ tế thiên thật ra có thể lợi dụng được. Nghe nói ngày mai sẽ dùng hổ được nuôi dưỡng ở chùa, đến lúc đó...."
"Ngươi nói là dùng chúng để đối phó với Phác Tú Anh?"
Liên nhi mang vẻ mặt tươi cười nhìn Chu Tuyết Tranh, ý là không cần nói cũng biết.
"Đây quả là một biện pháp tốt, xem ra bản cung lại được hoạt động một chút."
Tâm tình Chu Tuyết Tranh khôi phục lại, lần này nàng nhất định phải chuẩn bị thật tốt. Tuyệt đối không để xảy ra sơ hở, đây là cơ hội cuối cùng của nàng. Phác Tú Anh, ngày mai ngươi nhất định sẽ chết.
"Hắt xì!" Phác Tú Anh nặng nề hắt xì một cái.
Thân thể thế tử đang ngủ say run lên, mở choàng mắt ra, hướng về phía nàng cười khanh khách. Ánh mắt lạnh thấu xương lập tức thay bằng dịu dàng, ôm thế tử vào trong ngực.
Nguy cơ trong cung điện tạm giải trừ, nàng quyết định mang tiểu thế tử quay về Thất vương phủ, vì vậy tới chỗ Kim Lam Triêu cáo từ.
Kim Lam Triêu lo lắng nàng một mình sẽ nguy hiểm, cố ý để nàng ở trong cung một thời gian, ít nhất so với Thất vương phủ an toàn hơn. Nàng kiên trì phải đi về, đó là nhà của nàng cùng Kim Tại Hưởng, nàng ở đó mới yên tâm.
Sau khi cáo từ với Kim Lam Triêu, nàng lại đi tìm Liên công công để dặn dò một chuyện rồi mới rời khỏi cung.
Mấy ngày nay trong cung liên tiếp có tin tức truyền ra, thấy chủ tử trở về mấy người Kinh Phong mới yên tâm. Phác Tú Anh vừa hồi phủ, chưa kịp uống nước thì Ngụy Thành liền đưa một phong thư đến, nói là Lâm Dạ phái người đưa tới.
Trong thư nói nước Đông Lan gần đây có chút quái dị, lui tới rất chặt chẽ với nước Tinh Long cùng nước Đại Mạc, rất có thể gia nhập vào phe chinh phạt nước Kim Nguyệt.
Đầu ngón tay Phác Tú Anh miết vào tờ giấy, lâm vào tầm tư. Nước Đông lại sao lại có thể đứng về phía đối lập với nước Kim Nguyệt? Liên Thượng Hải không quan tâm đến Kim Tại Hưởng sao? Trăm mối nghi vấn không được giải nên nàng đành phải bảo Ngụy Thành báo cho Lâm Dạ tiếp tục điều tra.
Nghi lễ tế thiên được bố trí vào ngày hôm sau, Phác Tú Anh muốn tham gia, tiểu thế tử là trưởng tôn cũng tham gia. Nàng cùng Nguyệt Lan và Kinh Phong đi vào nơi cử hành tế thiên.
Phác Tú Anh nhìn Nguyệt Lan cùng Kinh Phong ở bên trái và bên phải người nàng, thầm nghĩ hai người này tiến triển cũng quá chậm rồi, sớm chiều ở chung còn không làm rõ quan hệ, ngay cả người ngoài như nàng cũng cảm thấy sốt ruột.
Nghi thức tế thiên ở tế đàn ngoài Ngân Đô, sau khi Phác Tú Anh tới thì những quan viên khác cũng lục tục đi tới. Cuối cùng, Kim Lam Triêu cùng Chu Tuyết Tranh xuất hiện.
Tế ti bắt đầu nghi thức, chọn người chuẩn bị tốt để chém giết súc sinh, đem máu tươi dùng để hiến tế. Chẳng qua là mệnh người đi bưng dụng cụ tiếp máu tươi cũng phải chú ý, phải là ngươi có bát tự thích hợp.
"Tế ti, đã chọn được người phù hợp chưa?" Kim Lam Triêu hỏi.
Tế ti gật đầu, "Đã chọn tốt, một người là Thất vương phi, một người là Thần phi nương nương."
Chu Tuyết Tranh cười. Vì không để người khác nghi ngờ nên nàng thương lượng riêng cùng tế ti, để nàng cùng Phác Tú Anh, nàng phải được nhìn thấy cận cảnh Phác Tú Anh bị phanh thây.
"Tam nha đầu, Thần phi, hai người các ngươi ra đi."
Phác Tú Anh giao thế tử cho Nguyệt Lan đi ra sóng vai đứng cùng một chỗ với Chu Tuyết Tranh.
Hai cung nữ tiến lên thay lễ phục đặc chế cho các nàng, cuối cùng, tế ti lấy ra hai lọ thuốc, vẩy lên trên người hai người, ngộ nhỡ xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì con hổ cũng ghét loại mùi này sẽ không thương tổn đến hai người họ.
Phác Tú Anh nhìn hai lọ thuốc, khóe miệng giơ lên, trực giác nói cho nàng biết có điều kỳ quái.
Tế ti đem một lọ đưa cho nàng, cái kia đưa cho Chu Tuyết Tranh.
"Thần phi nương nương, Thất vương phi, mời đi."
Phác Tú Anh thử một chút, quần áo hiến tế buộc quá chặt, cánh tay nàng cử động không được. Liên công công thấy thế lập tức đi lên giúp nàng.
Giúp Phác Tú Anh vẩy thuốc xong ông lại chủ động giúp Chu Tuyết Tranh, Chu Tuyết Tranh không từ chối, chỉ để tùy ông.
Sau khi mọi chuyện xong xuôi, Phác Tú Anh không để ý nhìn Liên công công, Liên công công hơi hơi gật đầu, nàng nhận được liền yên tâm.
Phác Tú Anh cùng Chu Tuyết Tranh chậm rãi tới gần lồng sắt nhốt mãnh hổ.
Chu Tuyết Tranh thỉnh thoảng nhìn qua Phác Tú Anh, lại nhìn vào trong lồng sắt, trong mắt hiện lên tia cười lạnh khó nén. Phác Tú Anh, hôm nay ngươi chính là thức ăn của chúng nó.
Nàng đã sớm mua chuộc người phục trách trông coi động vật này, lồng sắt nhìn như khóa nhưng thật ra lại không có khóa, vật bên trong thực ra có thể dễ dàng lao ra. Vừa rồi lọ thuốc mà tế ti đưa cho Phác Tú Anh có pha trộn loại thuốc kích thích thú tính của chúng.
Nàng dường như nhìn thấy Phác Tú Anh bị hổ đói ngoạm trên mặt đất, cảnh bị chúng cắn đứt cổ. Chúng nó nhất định ăn luôn xương cốt của nàng vào trong bụng, thật sự là rất hả giận. Tiện nhân, ngươi không nghĩ tới chính mình sẽ chết kiểu này chứ.
Lúc hai người đến gần, lão hổ vốn vẫn nằm yên trong lồng sắt bỗng nhiên đứng lên, chúng nó đứng lên hết, đi qua đi lại bên trong lồng sắt, thỉnh thoảng phát ra âm thanh gầm nhẹ khiến người ta sợ hãi.
Ý cười trên mặt Chu Tuyết Tranh càng đậm, càng tới gần nàng lại càng hưng phấn. Tiện nhân, đi chết đi!
Hai người càng đến gần, lão hổ ở trong lồng liền nhe răng trợn mắt đứng lên, lông trên cổ dựng thẳng lên, tiếng gào liên tiếp biểu thị sự nguy hiểm.
"Thần phi nương nương, ngươi đang cười cái gì?" Phác Tú Anh tò mò hỏi, "Đây là chuyện đáng cười lắm sao?"
Chu Tuyết Tranh liếc nàng một cái, hừ lạnh nói, "Ngươi quản bản cung cười cái gì sao, việc đó không liên quan đến ngươi." Bản cung cười ngươi sắp chết đến nơi rồi.
"Rầm!"
Có con hổ cào cào vào cửa lồng sắt.
Mau, cắn chết ả! Cắn chết ả! Trong lòng Chu Tuyết Tranh có một âm thanh hò hét. Hừ! Phác Tú Anh, ngươi xuống địa ngục cho ta đi!
"Ngao!" Một tiếng gào làm người ta sợ hãi, lão hổ vừa rồi còn ở trong lồng bỗng nhảy lên cao, vụt tới.
Cắn chết ả....
A, sao lại thế này? Chu Tuyết Tranh còn chưa kịp phản ứng đã bị con hổ bổ nhào trên mặt đất, hai mắt con hổ màu đỏ gắt gao nhìn chằm chằm vào nàng.
Sao lại thế này?
Chu Tuyết Tranh không kịp tự hỏi, không phải là Phác Tú Anh sao? Chỉ một cử động nàng cũng không dám, "Hoàng Thượng, cứu thần thiếp...."
"Bảo vệ Hoàng Thượng!"
"Mau cứu Thần phi!"
Sau khi con hổ kia đi ra, mấy con hổ khác cũng nghênh ngang đi tới vây xung quanh Chu Tuyết Tranh. Lúc này Phác Tú Anh đã đứng ở một chỗ rất xa, Kinh Phong bảo vệ nàng cùng Nguyệt Lan ở phía sau.
"Ngao!" Con hổ nhào vào người Chu Tuyết Tranh gào một tiếng, mấy con khác tự giác lui sang một bên. Mấy thị vệ chần chừ tiến lên, trong lúc thế này không ai dám đi lên.
Con hổ cúi đầu ngửi trên cổ Chu Tuyết Tranh, dường như nó không thích hương vị này liền nhịn không được dùng sức cào một cái, trên mặt nàng liền xuất hiện một vết máu.
Mùi màu tươi lan tràn ở trong không khí, mấy con hổ bên cạnh xôn xao đứng lên, muốn xông lên thưởng thức mỹ vị.
"Ngao!" Con hổ kia rống lên một tiếng, những con khác đành phải lui xuống.
"Răng rắc!" Chu Tuyết Tranh cảm thấy trên cổ truyền đến một trận đau nhức, chất lỏng ấm áp càng không ngừng chảy ra.
Phải chết sao? Nàng nghiêng đầu, vừa lúc chống lại ánh mắt của Phác Tú Anh.
Phác Tú Anh cười như hoa nhìn nàng, Chu Tuyết Tranh, ngươi không biết là Liên công công đã đổi thuốc của chúng ta. Nếu không phải ta trước đó có phòng bị thì giờ phút này người nằm ở đó chính là ta. Thế nào? Mùi vị bị dã thú ăn thịt có dễ chịu không?
Nàng không nói gì, Chu Tuyết Tranh hoàn toàn đọc hiểu được vẻ mặt của nàng. Thua, lần này là thua thật sự.
Phác Tú Anh, ngươi rốt cuộc là ai? Là người hay là quỷ? Vì sao mỗi lần ta đều thua trong tay ngươi, còn thua một cách triệt để.
Lần này Chu Tuyết Tranh chân chính cảm giác được cái chết tới gần, vạn vật trên trời đất, nàng không nghe được một chút âm thanh, nhìn không thấy được một thứ gì ngoại trừ gương mặt mang vẻ tươi cười của Phác Tú Anh.
Phác Tú Anh, nếu được lựa chọn một lần nữa ta sẽ lựa chọn cách xa ngươi ra, lựa chọn cả đời không biết ngươi, lựa chọn sống đơn sơ yên ổn, như vậy ít nhất có thể sống lâu một chút.
Một giọt máu nhỏ trên mặt nàng, đập vào mắt chính là cái miệng há to mang đầy máu tươi. Giờ phút này nàng thầm nghĩ nhanh chết đi, loại hoảng sợ này đã khiến nàng hoàn toàn sụp đổ.
Con hổ lại không muốn để nàng theo ý nguyện, cắn một cái ở nơi này, lại cắn một cái ở chỗ kia trên người nàng. Cắn làm sao mà mỗi lần đều nghe thấy tiếng kêu thảm một tiếng. Cuối cùng nàng cũng đã kêu không được nữa.
Lúc này, dường như là chơi đùa xong rồi con hổ kia mới đón đồng bọn lại đây, để chúng tự tìm mỗi con một chỗ, chuẩn bị ăn thịt.
Tình cảnh mỗi lúc một hỗn loạn hơn, mọi người chạy trối chết, sợ người tiếp theo sẽ rơi vào miệng hổ sẽ là mình.
"A!"
"A!"
"A!"
Tiếng kêu thê lương của Chu Tuyết Tranh càng không ngừng quanh quẩn trong không trung, nàng nỗ lực đẩy chúng ra, nàng muốn nhìn thẩy biểu cảm của Phác Tú Anh lúc này, nàng phải nhớ kỹ để sau này có làm ma mới có thể tìm về.
Đột nhiên tiếng kêu im bặt lại. Nửa khắc sau, chỗ nàng vừa nằm xuống chỉ thấy có một bãi máu cùng một đống xương trắng, còn có vải vóc bị xé rách.
"Ngao!" Con hổ cầm đầu gầm một tiếng, chúng nó cùng nhau phóng qua đám ngươi, không chạy vào mà là bỏ chạy.
"Đuổi theo!"
Không biết là ai hô lên một tiếng, mấy thị vệ đang choáng váng lúc này mới nhớ tới, cầm lấy lưỡi lê chạy vào trong rừng sâu, nhưng mà sao còn thấy được bóng dáng của chúng nó nữa.
Kim Lam Triêu hạ lệnh tử hình người phụ trách trông coi ngay tại chỗ, tế ti sợ tới mức chân run lên, sao lại như thế này? Sao lại như thế? Chẳng lẽ mình lại đưa sai lọ thuốc rồi?
Tế ti xoa cái trán đầy mồ hôi, như vậy cũng tốt, Thần phi đã chết sẽ không ai biết được hắn cũng tham dự vào âm mưu lần này.
Phác Tú Anh đi đến bên cạnh Kim Lam Triêu, nhỏ giọng nói, "Hoàng Thượng, nếu đã vẩy lên loại thuốc khiến chúng nó chán ghét thì vì sao bọn chúng còn có thể bất ngờ nhào vào Thần phi nương nương, có phải là thuốc bột có vấn đề hay không?"
"Ý của Tam nha đầu là?"
"Thần nữ đề nghị kiểm tra xiêm y của Thần phi nương nương xem có vấn đề hay không."
"Thái y, đi xem thử đống quần áo kia có gì kỳ lạ hay không." Kim Lam Triêu nói với thái y.
~~~
Chap 336: Cùng sống cùng chết với Hoàng thành
Tế ti thấy thế chân liền mềm nhũn ra, nếu không có người đỡ thì chỉ sợ đã té lăn trên mặt đất.
Thái y cẩn thận kiểm tra quần áo, sắc mặt biến đổi, "Hoàng Thượng, đây là loại thuốc bột kích phát thú tính của dã thú, căn bản không phải là loại thuốc này."
"Tế ti, sao lại thế này?" Kim Lam Triêu trầm giọng hỏi.
"Vi thần... Vi thần cũng không rõ!" Thân thể tế ti run rẩy nhìn Phác Tú Anh, " Là Thất vương phi, nhất định là Thất vương phi đổi thuốc của Thần phi nương nương."
"Tế ti đại nhân, nhiều người đều nhìn thấy, vừa rồi bản Vương phi có từng đổi thuốc sao?" Phác Tú Anh lạnh như băng nói.
"Không có, quả thật không có."
"Chúng ta đều nhìn thấy, Thất vương phi không làm gì cả."
"Tế ti đại nhân, sao có thể trợn mắt nói dối, đổ oan cho Thất vương phi?"
"Đúng vậy, coi chúng ta đều là người mù sao?"
Những đại thần khác lập tức nói. Hiện tại Thất điện hạ có thể là người cuối cùng được ngồi lên ngôi vị Hoàng đế, đương nhiên muốn nhanh chóng thể hiện lòng trung thành.
"Ta.... Ta.... Chính là do người đổi, nếu không sao thuốc kia lại ở trên người Thần phi nương nương được."
"A?" Phác Tú Anh nheo mắt lại, chậm rãi đi đến trước mặt Tế ti, "Nghe ý nói của Tế ti thì thứ thuốc đó phải ở trên người bản Vương phi mới là đúng. Cũng chính là, hôm nay có người tính kế với bản Vương phi, muốn để ta vùi thây trong miệng hổ. Tế ti đại nhân cũng tham dự chuyện này, đúng không?"
"Không, không, vi thần không có, vi thần cũng là bị người bức hiếp!" Tế ti cũng không chống cự nữa, thẳng thắn thừa nhận, "Hoàng Thượng, Thất vương phi, là Thần phi nương nương bức thần phải làm như vậy. Nương nương nói nếu thần không đồng ý sẽ giết chết cả nhà thần cho nên thần bất đắc dĩ mới phải làm như vậy. Cầu xin Hoàng Thượng thứ tội!"
"Ngươi nói cái gì?" Kim Lam Triêu dùng sức đạp Tế ti một cái, "Ngươi nói chuyện hôm nay là Thần phi cố ý tính kế với Tam nha đầu?" Giờ phút này trên lưng Kim Lam triêu đổ biết bao nhiêu mồ hôi lạnh. Nếu không phải ở giữa có chuyện ngoài ý muốn thì giờ phút này chính Tam nha đầu đã mất mạng rồi.
"Bẩm Hoàng Thượng, đúng là như vậy. Tội thần cũng là không còn cách nào, xin Hoàng Thượng cho thần một cơ hội. Thần không dám nữa."
"Hừ! Ngươi đương nhiên không dám, bởi vì trẫm sẽ không cho ngươi cơ hội!" Kim Lam Triêu trừng mắt, "Người đâu, đưa hắn vào trong núi sâu cho trẫm, cho hắn tự sinh tự diệt!"
Tế ti vừa nghe, nhất thời khóc rống lên, "Hoàng Thượng, không được! Hoàng Thượng, thần biết sai rồi! Hoàng Thượng, tha cho thần lần này đi!" Vào trong núi sâu, kết cục chỉ có thảm hại hơn Thần phi.
"Hoàng Thượng, nhanh đem hài cốt của Thần phi đi hạ táng thôi." Liên công công nhắc nhở.
"Hừ, hạ táng. Ả xứng đáng sao?" Kim Lam Triêu tức giận nói, "Người đâu, mau mang xương cốt của nữ nhân kia đến vứt trước ngọn núi!" Chuyện viên thuốc ông đã không truy cứu rồi, còn độc ác như vậy thì cũng đừng trách ông không khách khí.
Mấy thị vệ tiến lên, nhặt xương cốt của Chu Tuyết Tranh, ném tới rừng cây như ném mấy cục đá.
Bởi vì một màn này mà nghi thức Tế thiên không thể không dừng lại, đợi thời gian khác rồi làm lại.
Trở lại trong cung, Kim Lam Triêu đi hạ lệnh phát hiện Hoàng lăng bị trộm, phái Kim Tại Liệt đi trấn thủ Hoàng lăng, quyền thống lĩnh cấm quân giao cho Kim Tại Thượng.
Kim Tại Liệt hung hăng ném thánh chỉ xuống mặt đất, cái gì đây? Dời đi trung tâm quyền lực của hắn? Kim Tại Thượng là cái gì, cũng muốn đoạt quyền thống lĩnh cấm quân với hắn? Kim Lam Triêu, ông cứ chờ đó, bản Vương nhất định sẽ trở lại giết chết ông!
Không cam chịu tất cả, cũng không dám cãi lại mệnh lệnh, chỉ đơn gian thu xếp một ít đồ dùng, Kim Tại Liệt đi đến Hoàng lăng.
Thất vương phủ. Phác Tú Anh cũng nhận được tin tức.
"Chuyện này thật tốt, xem Kim Tại Liệt còn làm xằng làm bậy bằng cách nào." Kinh Phong vui sướng nói.
Phác Tú Anh lại không đồng ý, "Chưa chắc, Kim Tại Liệt là một người không đạt được mục tiêu thì không bỏ qua. Hoàng Thượng làm như vậy ngược lại có thể kích thích sự bất mãn của hắn, khiến cho hắn thực hiện kế hoạch trước thời hạn. Ta lo là một hồi phong ba sẽ nhanh chóng xuất hiện ngay thôi."
"Tiểu thư, người giống như rất hiểu hắn?" Kinh Phong có chút khó hiểu, không, tiểu thư giống như là hiểu hết suy nghĩ trong lòng của mọi người.
"A." Phác Tú Anh cười lạnh một tiếng, còn có người hiểu rõ Kim Tại Liệt hơn nàng nữa sao?
Mười năm phu thê, Nam chinh Bắc chiến, rồi đến cả những lúc gặp hoàn cảnh gian nan, chưa bao giờ rời bỏ hắn. Hắn thủ đoạn tàn nhẫn, ác độc giết người không chớp mắt, còn có thể có người hiểu rõ hơn so với nàng sao?
Nàng quyết định đi tìm Kim Tại Thượng, nhắc nhở y tăng cường đề phòng, chưa biết chừng Kim Tại Liệt sẽ trở về nhanh thôi.
Đêm đến, Kim Tại Liệt ngửa đầu uống một ly rượu vào miệng, cổ họng gay gắt, đối diện với hắn là Diệp Thần.
"Này, ta nói, Kim Lão nhân cho ngươi tới đây là có ý gì?" Diệp Thần bất mãn hô lên, "Còn tước binh quyền của ngươi, vậy thì phần thắng của ngươi có vẻ rất nhỏ. Bản Điện chủ thấy vẫn nên đi giúp Kim Tại Hưởng thì tốt hơn."
Kim Tại Liệt cười lạnh một tiếng, "Ngươi chắc chắn rằng Kim Tại Hưởng sẽ để ý ngươi sao?"
"Bản điện chủ cũng không tin là hắn sẽ không có phản ứng gì. Thực ra cũng không khác gì lời đồn... nghe nói hắn rất để ý đến nữ nhân của hắn, hay là bản Điện chủ dùng nữ nhân kia uy hiếp hắn, ta không tin là hắn không hạ mình." Diệp Thần đột nhiên nhìn Kim Tại Liệt một cách bí ẩn, "Lần đó phá hủy chuyện tốt của ngươi, ta thực xin lỗi, sau đó có thực hiện được không?"
Sắc mặt Kim Tại Liệt âm lãnh, không nói gì. Hai ngày đêm đó dường như đã làm hao phí tất cả tinh lực của hắn, cái lần chơi đùa đó khiến hắn phải nằm úp sấp mãi, hắn hoài nghĩ là mình đã dùng cả đời luôn rồi.
Tay cầm lấy ly rượu run lên, Phác Tú Anh, ngươi giỏi, thù này bản vương nhất định sẽ báo! Bản vương sẽ nghĩ ra thủ đoạn tra tấn ngươi, sẽ rất hiếm có!
"Xem ra là không có." Diệp thần cười ha ha hai tiếng, "Chỉ là một nữ nhân thôi mà, có được thiên hạ thì nữ nhân muốn ít hay nhiều cũng đều có."
"Ta muốn ngươi giúp, ngươi có thể cho ta bao nhiêu người?" Kim Tại Liệt đột nhiên hỏi.
"Sao? Muốn trực tiếp đi bức vua thoái vị? Bản điện chủ thích, ngươi muốn bao nhiêu người?"
"Thực ra thì cấm quân vẫn còn trong tay của ta, tùy thời có thể khởi binh. Ta cần hai vạn người ở bên ngoài trấn thù, tránh cho việc đột nhiên có ngươi đột nhiên tiến vào cung."
"Hai vạn người?" Diệp Thần nhíu mày, bộ dạng khó xử, "Lục điện hạ, người cũng biết hiện tại có rất nhiều nước cũng mượn người của Thánh Điện, cho nên quả thực rất cần người. Nước Tinh Long dùng một phần năm giang sơn để làm trao đổi, cũng chỉ mượn được một vạn người mà thôi."
"Một phần tư gian sơn nước Kim Nguyệt, hai vạn người."
"Này... Được rồi, ai bảo chúng ta là huynh đệ chứ?" Diệp Thần ra vẻ như ngươi là người chiếm được tiện nghi hơn, "Khi nào động thù? Ta cần thời gian chuẩn bị."
"Bản vương cho ngươi thời gian năm ngày."
"Thời gian năm ngày cũng đủ." Diệp Thần hướng chén rượu về phía Kim Tại Liệt, "Hợp tác vui vẻ! Tân Hoàng bệ hạ."
"Điện chủ khách khí."
Khóe miệng Kim Tại Liệt hiện lên ý cười, năm ngày sau, nước Kim Nguyệt sẽ rơi vào sự khống chế của hắn.
Ngày thứ năm, Phác Tú Anh mang Thế tử vào cung vấn an Kim Lam Triêu. Đến lúc trời chạng vạng tối, đang chuẩn bị ra khỏi cung lại nhìn thấy Kim Tại Thượng hoang mang rối loạn chạy tới.
"Phụ hoàng, Thất tẩu, Lục ca... Lục ca đánh vào rồi, mọi người ngàn vạn lần không nên đi ra ngoài!"
"Cái gì?" Tách trà Kim Lam Triêu cầm trên tay rơi xuống mặt đất, "Kim Tại Liệt, lá gan ngươi thật lớn, trẫm còn chưa chết mà đã bức vua thoái vị! Lão Cửu, triệu tập cấm quân bắt phản quân, bất kể là ai tham dự phản loạn đều giết không tha!"
"Vâng, Phụ hoàng!" Kim Tại Thượng phủ thêm áo giáp, vội vàng chạy ra ngoài.
Cũng may Phác Tú Anh đã sớm nhắc nhở với y, có chuẩn bị, nếu không khẳng định là rất nhanh sẽ tan tác.
"Hoàng Thượng, thần nữ cũng đi xem thử."
Phác Tú Anh lo lắng, tốt xấu gì nàng cũng từng cùng với Kim Tại Liệt chinh chiến vô số lần, đối với việc đánh nhau cũng có chút hiểu biết.
"Tam nha đầu, đao kiếm không có mắt, nếu như con bị thương thì trẫm không biết ăn nói thế nào với Hưởng nhi được."
"Hoàng Thượng, quốc gia hưng vong, dân thường phải có trách nhiệm. Nếu như tình hình không ổn thì người có thể mang tiểu Thế tử đi trước, thần nữ sẽ không sao đâu. Thần nữ đã nói là sẽ chờ Thất gia trở về rồi."
"Vậy con cẩn thận."
Phác Tú Anh gật gật đầu, cũng may đã nhiều ngày nay nàng đem nhuyễn giáp tơ vàng mặc trên người, không nghĩ tới Kim Tại Liệt hành động nhanh như vậy. Nàng gỡ một thanh kiếm trên tường xuống, sau đó liền xông ra ngoài. Cả nhóm cung nữ, công công sợ tới mức chạy trốn khắp nơi.
Từng cửa cung đều rơi vào công kích, nàng đi vào trong nội thành gần cửa Tây nhất. Binh sĩ trên thành đang liều chết chống cự. Kim Tại Thượng đứng đầu tiên, xung phong cho binh sĩ.
Nguy hiểm liên tục, Phác Tú Anh đi tới bên cạnh Kim Tại Thượng, "Cửu điện hạ, cứ như vậy cũng không phải là biện pháp hay, cửa thành sớm hay muộn gì cũng sẽ bị mở ra."
"Thất tẩu, sao tẩu lại tới đây?" Kim Tại Thượng vừa nói vừa kéo nàng đến một nơi an toàn, "Tẩu mau trở về đi, nơi này rất nguy hiểm!"
"Ta cũng là một thành viên của Kim gia, nên chia lực lượng ra. Nhanh đi tìm một ít dầu hỏa đến, trực tiếp vứt xuống dưới!"
"Ta đã biết!" Kim Tại Thượng quay đầu lại phân phó, "Nhanh đi chuẩn bị dầu hỏa!"
Rất nhanh, một thùng dầu hỏa được đưa lên trên thành, sau đó ngay lập tức được đổ xuống dưới. Dầu hỏa nhanh chóng từ trên thành chảy xuống dưới thành, quân phía dưới rốt cục cũng yếu bớt.
"Cửu điện hạ, không tốt, không tốt, cửa phía Đông bị công phá rồi!"
"Cái gì?" Lòng Kim Tại Thượng trầm xuống, "Cửa phía Đông có số người trấn thủ nhiều nhất, cửa thành cũng kiên cố nhất, vì sao lại bị công phá trước?"
Nháy mắt Phác Tú Anh liền hiểu được, kéo Kim Tại Thượng chạy xuống khỏi thành, chạy đến một nơi rất xa mới dừng lại.
"Thất tẩu, sao vậy?"
"Bên trong cấm quân có người tạo phản. Chỉ sợ không chỉ có cửa phía Đông mà những người trấn thủ ở mỗi cửa thành đều có thể có phản quân!"
Hai người đều nghĩ mà sợ không thôi, có lẽ phản quân mới vừa rồi ở ngay bên cạnh bọn họ, trong cảnh hỗn loạn đều có thể dễ dàng giết chết bọn họ.
"Thất tẩu, chúng ta nên làm gì bây giờ?"
"Triệu tập bộ phận cấm quân mà người tin tưởng nhất, lui giữ nội thành! Ta đi giám sát những người khác tiếp tục trấn thủ ngoại thành."
"Thất tẩu, nơi đó có thể tất cả đều là phản quân!" Kim Tại Thượng nói gì cũng không cho nàng đi.
"Yên tâm, ta có chừng mực!"
Phác Tú Anh xông lên trên thành, không quan tâm mà chém mười người dọc đường đi. Những người khác đều nghĩ nàng điên rồi, lại có thể động thủ với người một nhà.
"Bọn họ đều là phản quân! Bản vương phi đã lấy được danh sách, ai nằm trong danh sách đó hẳn là trong lòng các ngươi đều biết! Nếu các ngươi toàn lực chống đỡ thì sau này ta có thể sẽ cầu xin với Hoàng Thượng tha cho các ngươi một mạng. Người ngu ngốc thì không thể sống, hiện tại bản Vương phi đã chém hết rồi."
Phác Tú Anh đứng trên thành, quần áo trắng bay lên, kiếm trong tay còn có máu nhỏ xuống, cả người tản ra một cỗ xơ xác tiêu điều, làm kinh sợ tất cả các tướng sĩ.
"Vương phi nương nương, chúng tiểu nhân thề cũng sống cùng chết với Hoàng Thành."
"Được! Bản vương phi cùng các ngươi!"
Thấy một nữ tử như nàng cũng không sợ chết thủ thành của cấm quân nhất thời thu hồi ý niệm phản nghịch trong đầu, liều chết chống cự. Nhưng vẫn có bộ phận vẫn không động đậy, bọn họ chỉ hy vọng Lục điện hạ nhanh chóng tiến vào một chút, chấm dứt trận chiến này.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip