Chap 2: Lời đồn xấu
Dogday khi biết cậu mèo tím đó là hàng xóm của mình thì cậu cảm thấy khá phấn khích
"Cậu ơ-" Dogday tươi cười vẫy tay về phía Catnap
Chưa nói hết câu thì Catnap đã đóng sầm cửa và đi vào nhà, Dogday có chút hụt hẫng nhưng cậu an ủi bản thân rằng khi khác nói chuyện sau cũng được, dù gì hai đứa nhà ngay cạnh nhau mà, thiếu gì cơ hội :3
Sau đó Dogday cũng về nhà mình. Cậu vừa đặt cặp và ngồi xuống ghế thì bỗng điện thoại cậu bắt đầu rung, nhìn thấy tên người gọi làm tâm trạng cậu phấn chấn lên hẳn.
"Alo, là mẹ hả"
"Bên con thế nào rồi, đã thích nghi với cuộc sống ở đó chưa"
"Chắc là thích nghi được rồi mẹ ạ, ngoại trừ việc xuýt bị xe t-" Dogday nhanh chóng lấy tay bịt miệng lại nhưng có lẽ đã quá muộn để làm điều đó rồi
"Cái gì? Nếu mẹ đoán không nhầm thì con định nói
là bị xe tông phải ko" giọng mẹ cậu bắt đầu nghiêm túc, chất vấn cậu
"Làm gì có, chắc mẹ nghe nhầm rồi chứ con sao có thể lơ đễnh thế được"
"..."
Dogday thấy mẹ mình đột nhiên yên lặng, cậu tưởng mẹ cậu sắp nổi trận lôi đình mà mắng cậu nên nhanh chóng xin lỗi
"Con xin l-" chưa nói hết câu thì từ đầu bên kia một giọng nói nhẹ nhàng chen vào
"Thế con có bị thương ở đâu không" bà nói với giọng lo lắng
Dù bà thỉnh thoảng có hơi nghiêm khắc nhưng mà bà luôn quan tâm lo lắng cho cậu, sau khi nghe câu đấy từ mẹ thì cậu mỉm cười
"Vì có người giúp đỡ nên con không bị gì nghiêm trọng cả, đấy là người đó học cùng lớp và nhà ngay bên cạnh con"
"Ừm vậy con kết bạn với cậu ấy đi, có một người bạn như vậy cũng tốt mà"
"Vâng thưa mẹ"
Đang nói chuyện thì bên phía mẹ cậu có tiếng người khác gọi, hai người chào tạm biệt nhau rồi cúp máy.
___
Buổi tối.
Dogday với cái đầu ướt chưa lau khô đi ra khỏi nhà tắm, cậu chùm khăn lên đầu sau đó nhảy lên giường nằm.
Dogday nằm dài ra giường, mặc dù hiện tại cậu đang rất buồn ngủ thế nhưng cậu vẫn phải ngồi dậy mà ngồi vào bàn học, vì là một học sinh chăm ngoan nên không thể nào đi học với một cái đầu trống rỗng được
Khi đang học thì bỗng nhiên cậu lại nghĩ đến cậu bạn nhà bên.
"Không biết giờ này cậu ấy đang làm gì nhỉ"
Cậu mở cửa sổ ngó qua xem thì thấy bên đấy tối thui
"Chắc là cậu ấy ngủ rồi..." hiện tại cũng đã là 1h sáng nên việc người khác đang ngủ là khá bình thường
Dogday đang suy nghĩ thì chợt nhận ra rằng mình đang học mà lại nghĩ về người khác, cậu vội đạp hai tay vào mặt cho tỉnh táo lại
"Haiz chắc là người mình mệt quá nên mới suy nghĩ lung tung như vậy" sau đó thì Dogday cũng về giường rồi đi ngủ
Lần này cậu đã chuẩn bị một chiếc đồng hồ báo thức mới nên không cần phải lo về việc bị dậy muộn nữa
"Ngủ thôi..."
____
Sáng hôm sau.
Dogday tỉnh dậy sau một giấc ngủ khá ngon, nhìn chiếc đồng hồ bên cạnh thì thấy giờ mới có 5:30, cậu còn dậy trước cả khi báo thức kêu luôn.
Vì nay dậy sớm nên cậu cứ thong thả mà chuẩn bị rồi đến trường thôi.
Sau khi ra khỏi nhà, cậu thấy ngôi nhà bên cạnh thì bỗng nảy lên một suy nghĩ rằng sang gọi cậu mèo kia đi học chung
Ý tưởng khá hay nhưng nhanh chóng bị bác bỏ vì cậu thấy hai người chưa thân đến mức có thể đi chung đến trường
Dogday thở dài, đu cảm thấy chút tiếc và hơi cô đơn khi phải đi một mình nhưng mà đành chịu thôi
____
Đã gần đến giờ vào lớp rồi mà Dogday vẫn chưa thấy cậu mèo kia đâu, đang thắc mắc thì đột nhiên cánh cửa lớp bật mở ra, người bước vào là Catnap vẫn còn đang ngáp ngủ.
Lúc đi qua thì Dogday có vẫy tay chào, Catnap thấy thế thì giơ tay lên chào lại cậu sau đó nằm gục xuống bàn của mình mà ngủ tiếp
Mùi hương từ bàn trên khiến cho việc ngủ của hắn trở nên rất dễ chịu
Craffycorn từ bàn trên quay xuống, khuôn mặt có chút bất ngờ
"Bộ cậu quen Catnap hả"
*thì ra cậu ấy tên là Catnap
"Coi như là có quen biết đi" cậu nhìn mà không hiểu sao cô kì lân đột nhiên hỏi với vẻ mặt bất ngờ như vậy
Cô kể rằng hồi cấp 2 cô có học cùng lớp với Catnap, anh là một người khá trầm tính và ít nói, dường như không trò chuyện với bất cứ ai, lúc nào cũng chỉ gục xuống bàn ngủ.
Thỉnh thoảng có ngồi dậy chép bài một tý nhưng sau đó lại gục xuống mà ngủ tiếp.
"Mọi chuyện đều bình thường cho đến khi việc đó xảy ra" giọng Craffycorn nhỏ dần, cô nhìn sang phía Catnap. Vì loài mèo đôi tai khá thính nên cô kéo cậu dịch lên trên mà nói thầm
"Việc đó là việc gì vậy"
Cô kể đó là hồi lớp 9, có một hôm Catnap và một tên nào đó xích mích với nhau, sau một hồi cãi cọ thì tên đó lao lên đánh anh.
Lúc đánh tên đó có nói gì đó khiến Catnap bỗng thay đổi đột ngột, không khí xung quanh đó dường như ngày càng lạnh, cô đứng xem từ xa thôi đã thấy rợn tóc gáy
Sau đó Catnap lao vào, anh đẩy ngã tên đó khiến tên đó ngã ra sàn....
"Sau đó thì sao vậy" đột nhiên cô im lặng khiến Dogday khó hiểu
"Cảnh tượng khi đó khá kinh dị, Catnap cứ liên tục đấm vào mặt hắn khiến hắn chảy máu, hắn liên tục cầu xin nhưng cậu ấy không hề dừng lại.
Cứ mỗi một cú đấm vung xuống là lại có máu bắn ra xung quanh, cảnh tượng lúc đó khiến tớ sợ hãi, đến tận bây giờ khi nghi lại người vẫn còn run.
Cậu ấy cứ liên tục đấm đến khi có thầy cô đến ngăn lại thì mới thôi, lúc ấy nhìn mặt tên bị đấm kia thấy rất buồn nôn, máu me be bét"
Kể đến đây Craffycorn mặt tái mét, Dogday thì cũng không khác gì, nghe cô kể với biểu cảm của cô thì cậu cũng tưởng tượng được khung cảnh khi đó rồi
"Sau đó không biết như nào cậu ấy nghỉ học vài ngày xong lại đến trường học, vì các thầy cô đã yêu cầu giấu kín vụ này nhưng vẫn có vài học sinh đem truyện này nói ra ngoài.
Kể từ vụ việc ấy thì mọi người đều sợ và tránh xa Catnap, mỗi lần gặp cậu ta tớ đều nhớ tới chuyện ấy nên thường tránh mặt, giờ cũng đã bớt sợ nhưng không thể quên chuyện đó được
Có khá nhiều lời đồn cho việc đó, đa số là những chuyện xấu mọi người bịa đặt ra, trong đó người có lỗi là Catnap, như là:...v.v
Từ đó ai gặp Catnap cũng né xa, tránh như tránh tà, đặc biệt có nhiều người còn nói xấu sau lưng cậu ấy"
Cô kể xong thì Dogday thấy khá khó chịu, theo ấn tượng ban đầu của cậu thì Catnap rất tốt, không phải người như mấy lời đồn kia. Về lí do cả hai đánh nhau vẫn chưa rõ mà đã bịa đặt rồi nói xấu người khác như vậy, cậu ghét nhất loại người như thế.
Càng nghĩ Dogday càng thấy thương cho cậu mèo này
Craffycorn: "Nhưng mà nè cậu biết gì không, cậu ta dù có nhiều tin đồn xấu nhưng trước đó có rất nhiều người thích đó"
Dogday: "Hả"
Craffycorn: "Thì bởi cái khuôn mặt điển trai đấy còn gì nữa, số lượng người thích cậu ta khá nhiều. Bởi tính cách lạnh lùng khó gần của cậu ta mà những người đó không dám đến gần.
Nhưng từ vụ đó thì mọi người từ yêu thích sang sợ hãi cậu ấy rồi"
Craffycorn vừa kể xong thì bắt đầu vào lớp, hai người buộc phải dừng câu chuyện tại đây
Thế là cả buổi sáng Dogday cứ như người trên mây, cậu chẳng chú tâm vào học mà trong đầu chỉ nghĩ đến chuyện của Catnap.
Vì lơ đễnh nên cậu bị thầy cô nhắc khá nhiều, mới ngày đầu đã tạo ấn tượng xấu rồi.
Trong tiết Tiếng Anh cậu vì lơ đễnh nên bị cô giáo gọi đứng lên trả lời câu hỏi, Dogday ngơ ngác không biết cô hỏi gì, ngay khi sắp trở thành trò cười cho cả lớp thì có một tiếng nói từ đằng sau
???: "A"
Dogday: "Dạ thưa cô đáp án là A ạ"
Cô giáo: "Ừm em ngồi xuống đi, nhớ chú ý vào bài học đó, không có lần sau đâu"
Cậu quay xuống thì thấy Catnap nhìn cậu cái rồi gục mặt xuống bàn, thì ra người vừa nãy là Catnap, cậu vội cảm ơn anh sau đó lại quay lên học bài.
Thật ra Catnap cũng chẳng biết sao anh lại giúp cậu, lúc ấy miệng tự nói đáp án ra
Đến lúc tan học Craffycorn mới hỏi cậu sao hôm nay cậu không tập trung mà bị nhắc nhiều vậy, thấy thế Dogday vội kiếm cớ là cơ thể có chút mệt nên mới như vậy
Nhìn khuôn mặt Dogday là cô biết cậu đang nói dối nhưng cô cũng không nói thẳng ra, nếu cậu có lí do để nói dối thì cô củng chẳng ép cậu nói thật. Cô bảo câun giữ sức khoẻ sau đó cả hai tạm biệt nhau mà về
Trên đường đi về Dogday thấy một siêu thị nhỏ, lúc ấy cậu nảy ra một ý tưởng sau đó đi vào siêu thị.
___
Buổi chiều.
" Hm... Như này chắc được rồi nhỉ " Dogday vừa nói vừa nhìn vào những cái bánh thơm ngon trước mắt.
Quay lại vài tiếng trước.
Cậu lấy những nguyên liệu cậu mới mua ở siêu thị trưa nay và đeo gang tay vào, bắt đầu làm bánh. Hồi trước mẹ cậu thường làm bánh rồi đem cho cả hàng xóm cùng ăn, mẹ cậu bảo cậu nếu muốn làm thân với hàng xóm thì con cứ làm bánh rồi tặng cho mọi người là được. Từ nhỏ mỗi lần mẹ cậu nấu cái gì là cậu cũng ra phụ nên cậu học được rất nhiều.
Trở lại thời gian hiện tại.
Cậu lấy mấy chiếc bánh mình vừa làm bỏ vào từng từng chiếc hộp xinh xắn rồi đem đến từng nhà xung quanh. Thấy cậu mọi người cũng rất vui vẻ mà nhận lấy bánh của cậu rồi cũng mời cậu vào nhà uống nước rồi trò chuyện làm quen, mọi người nếm thử chiếc bánh ai cũng khen không ngớt. Nhất là mấy bọn trẻ con, bọn nó rất thích bánh cậu làm, bọn nó cứ xúm lại đòi ăn thêm nhưng bánh số lượng có hạn nên cậu không thể cho thêm được, mặt bọn nó ỉu xìu ra như cậu ra xoa đầu rồi hứa lần sau nếu làm sẽ làm thật nhiều cho chúng nó thì chúng nó mới vui trở lại.
Sau khi tặng xong gần hết hàng xóm, bây giờ chỉ còn đúng một nhà nữa mà cậu chưa tặng. Cậu đứng trước cửa nhà Catnap, hít một hơi thật sâu sau đó ấn chuông nhà Catnap. ___Đợi một lúc lâu sau vẫn không có hồi đáp, Dogday chán nản định quay đầu đi về thì bỗng nhiên cửa nhà mở ra. Trước mặt cậu là Catnap đang mặc quần đùi cùng chiếc áo cộc tay, quần áo thì xộc xệch, mặt thì hiện rõ vẻ ngái ngủ, có vẻ anh mới ngủ dậy. Thấy anh thì cậu biết mình vừa mới đánh thức giấc ngủ của anh nên có chút áy náy.
"Chào cậu, tớ là Dogday cái người mà mấy hôm trước cậu giúp ý, tớ với cậu là bạn cùng lớp đó, tớ ngồi ngay sau cậu"
Catnap vẫn đứng nhìn cậu mà lắng nghe, thật ra với tính tình của mình thì anh rất ghét những người nào làm phiền giấc ngủ của mình, đáng lẽ anh sẽ mở cửa chửi vào mặt người ấn chuông nhưng gần đến cửa anh đã ngửi thấy mùi thơm quen thuộc đó nên anh mới không lao lên mà chửi.
Thấy Catnap cứ đứng nhìn mình mà không nói gì thì cậu cũng hơi lo lắng
"Hôm nay mình làm chút bánh để làm thân với cậu này, mong cậu nhận lấy"
Cậu nói rồi đưa chiếc hộp bánh cho anh, anh cũng không chần chừ mà cầm lấy hộp bánh. Dogday thấy vậy cũng định quay người rời đi luôn thì bỗng có tiếng "Cảm ơn". Thì ra là Catnap cảm ơn cậu, thấy vậy cậu rất vui mừng, cậu cứ lo rằng mình làm anh ghét nhưng may quá, có vẻ anh không ghét cậu. Sau đó cậu cũng chào tạm biệt anh mà đi về.
Sau khi vào nhà, Catnap đưa tay lên ngửi, bên trên phảng phất mùi vanilla của Dogday do tay anh và cậu lúc đưa bánh chạm vào nhau, anh hít lấy mùi hương mà cảm thấy nó như chất gây nghiện vậy. Anh mở hộp bánh ra, anh khá bất ngờ khi bánh hình con cá rất dễ thương, anh đưa lên miệng cắn một miếng rồi không khỏi cảm thán rằng nó rất ngon, lâu lắm rồi anh chưa ăn bánh ngon như thế này. Anh không muốn ăn hết một lượt mà anh muốn ăn từ từ nên anh chỉ ăn một cái còn đâu cất tủ lạnh. 'Muốn ôm quá"
Sau khi Dogday về đến nhà thì tâm trạng cậu khá tốt, cậu đã làm thân được với hàng xóm xung quanh, mọi người rất thích bánh cậu làm. Mà vui nhất là vì Catnap, cậu cứ nghĩ anh sẽ không nhận bánh và ghét cậu do cậu đã làm phiền giấc ngủ của anh nhưng may quá anh không ghét cậu mà vẫn nhận chiếc bánh cậu làm và còn cảm ơn nữa.
( Hihihi vậy là mình đã viết được 2 chap rồi. Truyện không hay lắm nhưng mong các bạn ủng hộ mình nha, cảm ơn các bạn nhiều )
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip