26.

Một tuần rồi một tháng trôi qua, Nayeon sau bao ngày không thể ăn uống được, cơ thể ngày càng suy yếu, cơ hồ buổi tối đó Jungkook đem đồ ăn cho cô, chưa ăn được nhiều cô liền ngất xỉu, Jungkook tá hỏa, nhanh chóng đưa cô đến bệnh viện.

Sau khi bác sĩ cấp cứu, liền đưa cô làm xét nghiệm, trong quá trình đợi kết quả Nayeon tỉnh lại. Jungkook mừng rỡ cầm chặt một tay cô, vui mừng nói

"Tốt quá,, Nayeon, em tỉnh rồi, có biết anh lo cho em lắm không?"
Nayeon nở nụ cười yếu ớt trấn an anh, cô nhẹ giọng nói "Xin lỗi, lại phiền anh rồi"

Jungkook thấy cô khách sáo liền tỏ ra không vui nói "Lại nữa rồi, đến bao giờ em mới thôi khách sáo với anh như thế?"
Nayeon chỉ cười, há mồm định  nói thì bác sĩ đi vào.
Ông ta nói "Cô còn thấy chỗ nào không khỏe không? Chúc mừng cô, cô đã mang thai, cái thai đã được 1 tháng, bây giờ đứa bé rất yếu, cơ thể cô cũng có dấu hiệu suy nhược. Nên bây giờ tốt nhất nên ở bệnh viện một thời gian, đợi sau khi cơ thể cô khá hơn và đứa bé an toàn hãy rời đi"

Lời nói như sét đánh bên tai. Nayeon ngẩn người, cái gì cơ, cô mang thai ư? Cô có đứa bé rồi sao? Điều này ngoài dự định cũng như suy nghĩ của cô, cô chưa từng nghĩ mình sẽ mang thai. Tại sao? Tại sao lại là lúc này, tại sao con lại đến lúc này. Cô đau đớn ôm lấy bụng mình, nơi đó chứa một sinh linh nhỏ bé của cô cùng hắn. Cô rối loạn, mọi việc diễn ra quá nhanh khiến cô không biết làm sao.

Mà Jungkook ở bên nghe được cũng bị đóng băng, cơ hồ anh cảm thấy chua xót, trái tim đau nhói không hiểu vì sao. Anh ngậm ngùi im lặng. Nhìn cô đang thất thần, một lúc sau mới hỏi
"Nayeon, vậy...giờ em định làm sao?"

Nayeon vẫn im lặng, cô không biết làm sao cả, bây giờ suy nghĩ cô rất loạn, đây là con cô, là máu mủ của cô, cô phải làm sao mới đúng đây? Phải làm sao mới tốt?

"Em cần phải có thời gian suy nghĩ..."
Jungkook gật đầu, không nói gì thêm đi ra ngoài mua đồ ăn cho cô.
Bây giờ trong căn phòng to lớn chỉ có mình cô, thân hình nhỏ bé, cô ôm thân thể mình run rẩy, đầu cô liên tục đau nhức. Nếu như cô vẫn quyết định rời đi khỏi Taehyung thì đứa bé này phải làm sao? Cô không muốn để đứa bé sinh ra trong hoàn cảnh gia đình không trọn vẹn. Nhưng cô thật sự không nhẫn tâm bỏ nó đi, nó là sinh mệnh của cô. Còn nếu cô ở bên hắn, thì đứa con bên ngoài kia  hắn định làm sao? Con cô có thể chấp nhận một người anh em cùng cha khác mẹ?

Chấp nhận cha hắn ngoại tình không? Nhưng điều cô lo nhất vẫn là cô không biết mình sống được bao lâu nữa, lỡ như sinh nó ra, cô lại không thể qua khỏi thì phải làm sao? Con cô phải làm sao?

Sau một ngày chôn mình trong căn phòng kín, cuối cùng cô cũng quyết định đi dạo một vòng để cơ thể thư giãn, thả lỏng hơn. Lúc đó cô sẽ suy nghĩ tiếp. Nào ngờ lại là oan gia ngõ hẹp, cô vừa ra phòng đi một đoạn liền gặp một đôi nam nữ, đàn ông nhẹ nhàng dìu người phụ nữ đi đến hướng khoa phụ sản. Nhìn họ như một gia đình ba người hạnh phúc.

Nayeon cùng Taehyung và Seolhyun không hẹn mà gặp, cô nhìn hắn, hắn nhìn cô. Cảm xúc ngổn ngang chen lấn trong hai người. Trong phút chốc, hắn ngạc nhiên, kinh hoàng nhìn cô, có mơ hắn cũng không ngờ lại gặp được cô, lại là gặp ở trường hợp này.

Hắn bối rối, tay đang ôm cô ta vội vàng gỡ ra. Ngược lại, Nayeon ánh mắt lãnh khốc, lạnh băng nhìn hắn, nhìn cảnh này.  Sẽ không ai biết trong lòng cô giờ đau đớn đến thế nào, tan nát rồi, tất cả tan vỡ rồi. Trái tim cô, tình yêu cô, hy vọng cô, mọi thứ của cô bị hắn một đao chém sạch.

Tình huống kia dừng lại khoảng 1os thì bị phá vỡ bởi Jungkook. Anh đến thăm cô lại không thấy, liền đi tìm. Chưa thấy hai người kia, Jungkook tự nhiên chạy đến bên Nayeon, cầm lấy tay cô, trách yêu, lo lắng nói "Em đi đâu đây? Anh không thấy em trong phòng bệnh, tim muốn rớt ra, may là em ở đây. Tại sao lại không chịu nghỉ ngơi trong đó, em không nghĩ cho mình cũng phải nghĩ cho đứa bé trong bụng chứ"

Nayeon bị anh nói một dãy liền kinh hãi nhìn anh, định ngăn lại lời nói sau cùng kia. Cuối cùng là không kịp, Jungkook lời nói rõ ràng truyền đến hai người đối diện kia. THấy vẻ mặt tái nhợt cùng hoảng sợ của Nayeon anh liền băn khoăn, định  hỏi lại thấy ánh mắt cô hướng về một phía, nhìn theo, đập vào mắt anh là hai người kia, lập tức hiểu mình đã lỡ lời. Lo lắng nhìn cô.

Mà Taehyung một khi nghe "đứa bé" kia ánh mắt nửa phát ra tia vui mừng tột độ, lại nửa phát ra sự nghi ngờ cùng tức giận. Thật ra chuyện là thế nào? Tại sao Jungkook lại ở cùng cô, lại thân mật đến thế, còn có đứa bé kia?

Nayeon nhận ra tình hình không ổn, liền xoay mặt nhìn Jungkook, khẩn trương nói "Jungkook, em mệt rồi, đưa em về đi, mau đi"

Jungkook nghe thế vội vội vàng vàng, đỡ cô đi hướng khác, mặc kệ Taehyung ở đó nhìn bọn họ với ánh mắt nghi hoặc cùng sát khí.
Vừa quay lưng, tiếng Taehyung đã vọng lại "Im Nayeon, không phải cô nợ tôi một lời giải thích sao?"

Nayeon nghe thế vẫn giả vờ lơ đi, tiếp tục nhấc chân. Mà Taehyung khó khăn lắm mới gặp cô làm sao lại để cô toại nguyện, bỏ Seolhyun một bên liền chạy nhanh đến phía cô, kéo tay cô lại, ép cô nhìn mình.

Lực đạo mạnh khiến cô đau nhói, mặt mày nhăn lại. Mà ở bên Jungkook thấy cảnh này liền sốt ruột, hét lớn vào Taehyung
"Kim  Taehyung, cậu bỏ tay ra, cậu đang làm cô ấy đau đấy"
Lời này không những không khiến Taehyung rời tay mà còn ra sức, hắn cũng bắt đầu quát "Jeon Jungkook tốt nhất cậu nên xem lại thân phận của mình, đừng xen vào chuyện vợ chồng chúng tôi"

Jungkook á khẩu, không biết phản bác thế nào. Đã nghe Nayeon giận dữ nói
"Kim Taehyung, anh buông tay tôi ra mau, tôi với anh sớm đã kết thúc, việc của tôi không cần giải thích với anh"
"Kết thúc? Không phải cô nói là được, cô hiện tại vẫn là vợ của tôi, còn hiên ngang ở bên thằng đàn ông khác lại là bạn tôi? Cô không biết liêm sỉ ư?" Taehyung

"Liêm sỉ sao? Anh nghĩ anh đủ tư cách nói với tôi hai từ này? Bản thân anh còn có con bên ngoài thì có tư cách gì chỉ trích tôi? Mặc kệ anh đồng ý hay không, bằng chứng ngoại tình của anh rõ như ban ngày, một mình tôi cũng có thể đơn phương ly hôn. Nếu không muốn xấu hổ thì nên đồng ý sớm đi, không thì đừng trách tôi" Nayeon mạnh mẽ đáp trả

Taehyung nghe xong sắc mặt thoáng chút trắng bệch, hóa ra cô đã biết chuyện rồi sao? Nhìn đến thái độ dứt khoát ly hôn cùng sự cự tuyệt lạnh lùng của cô, hắn cảm thấy khổ sở, cô muốn thoát khỏi hắn đến thế ư? Liếc sang Jungkook bên cạnh đang lo lắng cho cô, nhìn vẻ mặt Jungkook cùng thái độ này, hắn nhận ra tình cảm Jungkook dành cho Nayeon rồi. Sự ghen tuông làm mờ mắt, hắn dùng chuyện này nói tránh sang việc khác
"Vậy cô không xem lại mình? Ngoại tình cùng bạn thân của chồng? Tốt đẹp hơn tôi ư? Có phải 1 tháng qua cô cùng hắn ở bên nhau? Còn nữa, đứa bé, đứa bé trong bụng cô đang mang là con của hắn đúng không?"

Vừa dứt lời, một cái tát giáng xuống khuôn mặt tuấn tú kia, lực cô dồn vào rất mạnh, mặt hắn nghiêng sang một bên, dấu tay in rõ trên mặt hắn.. Hắn không tin được cô dám đánh hắn, đây là lần đầu tiên hắn bị phụ nữ đánh.

Nayeon không ngờ hắn lại đê tiện hèn hạ đến vậy, bản thân làm sai còn xem ai cũng như mình? Sỉ nhục cô còn lăng mạ luôn người bạn thân của hắn, hắn quá bỉ ổi, lần đầu tiên, giọt nước mắt cô rơi xuống trước mặt hắn, cô kìm nén đau đớn nói "Đúng, thời gian qua chúng tôi ở bên nhau đấy, nhưng là quang minh chính đại, anh lấy tư cách gì chỉ trích? Bản thân anh đâu tốt đẹp hơn ai? Đứa bé phải là con của Jungkook thì sao? Không phải thì sao?? Cho dù là đứa bé này là con của ai cũng tuyệt đối không phải con của anh. Anh không nhớ sao? Tôi từng nói tốt nhất anh đừng làm chuyện có lỗi với tôi, nếu không anh làm một tôi làm mười, tôi là người có thù ắt báo"
Nayeon đến lúc này cũng không muốn giải thích nữa, cho dù giải thích chắc  gì hắn đã tin cô, nếu hắn đã cho như vậy thì cứ thế đi, cô cũng đủ mệt rồi.

Cô dùng lời lẽ nặng nề cùng khó nghe nhất để nói, mục đích chính là  trút hết cơn giận trong lòng, để hắn đau khổ vì nghĩ mình bị cắm sừng và cuối cùng là để hắn hết hy vọng, sẽ buông tay ly hôn với một người vợ không biết giữ phụ đạo như cô.. Đã đến nước này cô  không còn đường lui, chỉ xin lỗi Jungkook vì đã kéo anh vào chuyện phức tạp này mà thôi...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip