CHƯƠNG 11

Phai nhắm mắt nhìn Bank, bĩu môi. Sau khi Pom gửi ảnh Bank ôm cô gái vào lòng, Phai cảm thấy trong lồng ngực ấm áp lạ thường.

Anh thừa nhận việc nói dối vợ mình là sai lầm vì cô ấy vẫn đang nằm viện, nhưng anh cần phải ra khỏi đó. Anh nói anh ấy có việc gấp ở nhà hàng, nhưng thực ra anh ấy có ý định đi gặp Bank. Phai không biết ý định của Pom, cũng không biết tại sao lại gửi cho mình bức ảnh đó, nhưng khi nhìn thấy, anh chỉ muốn lái xe đến Bank.

- Ai Pom bảo tôi đến một lúc nên tôi đã đến. - Phai trả lời trước khi ngồi xuống chiếc ghế cạnh Bank. Bank vừa nhìn thấy liền đẩy người phụ nữ ra một chút.

- Thế tại sao cậu lại tới? Còn P'Pin thì sao? - Bank hỏi. Phai tiếp tục nhìn Bank bằng ánh mắt dữ tợn.

- Tôi phải đến nhà hàng nên khi xuất viện tôi quyết định đến gặp họ trước. Ngoài ra, Phum cũng ở với Pin. - Phai trả lời.

- Bạn có muốn uống gì không? - Pom hỏi, Phai gật đầu. Bank nhíu mày vì tin rằng Phai vào thời điểm như thế này không nên uống rượu.

- Phi, tôi nghĩ anh không nên uống. Tôi nghĩ... Bank sắp thông báo.

- Tôi biết tôi có thể làm gì. - Phai nói với giọng nghiêm khắc khiến Bank lập tức im bặt.

Hai nữ nhìn nhau, phát hiện bầu không khí không tốt lắm. Về phần Pom, anh rót một cốc bia và nhìn hai người bạn của mình.

- Bình tĩnh nào, tại sao bạn lại như vậy? - Pom mỉm cười hỏi.

- Tôi thất vọng. - Phai đáp, uống một cốc bia.

- Vậy cô ấy là ai? Bạn không giới thiệu tôi à? - Phai hỏi, nhìn cô gái ngồi bên kia Bank.

- Đây là Nana và Sam, bạn tôi. Bank nói và giới thiệu họ là bạn bè, bởi vì họ là như vậy.

- Ngồi lên đùi anh, thật sự chỉ là bạn thôi sao? - Phai hỏi khiến cô gái chưa biết chuyện cảm thấy có lỗi.

Sau đó, cô ấy di chuyển một chút và ngồi thẳng dậy mà không cúi chào Bank. Bank nhìn thấy điều này và ngay lập tức cau mày.

- P'Phai, nếu cậu khó chịu với người khác thì đừng đổ lỗi cho chúng tôi. - Bank nói, vì anh nghĩ Phai đang buồn về chuyện gì đó mà anh không biết, mà không biết rằng Phai đang khó chịu với mình.

- Tôi xin lỗi, Nong. - Phai nói và nhận ra mình đã làm điều gì có lỗi với cô gái.

Cả hai người phụ nữ đều mỉm cười và không làm vấn đề thêm trầm trọng; tuy nhiên, Bank đã im lặng. Bầu không khí trở nên căng thẳng và khó chịu đến mức các cô gái quyết định nói lời tạm biệt và rời đi.

- Nói chuyện sau nhé, Bank. - Nana nói và Bank gật đầu.

Sau đó, cô từ biệt Phai và Pom để tỏ lòng thành kính. Khi ra về, Phai và Bank vẫn không nói chuyện với nhau mà chỉ uống rượu và giữ im lặng.

- Vậy bây giờ cậu định đến nhà hàng à? - Pom nói để làm dịu tâm trạng.

- Ừm. - Phai trả lời ngắn gọn bằng cổ họng.

- Vậy tại sao bạn lại đến đây? Phai hỏi.

- Chúng tôi muốn ngồi và uống nước. - Pom trả lời. Phai nhìn Bank đang ngồi im, thực ra lúc nào cũng buồn cười. Nhưng sau một thời gian, Bank trở nên rất bình tĩnh.

- Khi nào họ sẽ quay lại? Phai hỏi.

- Khi Bank muốn. - Pom trả lời như thường lệ.

- Vậy tôi sẽ lấy Bank. Dù sao thì anh cũng phải đến nhà hàng, anh có thể đưa em đi như vậy. - Phai nói.

- P'Pom sẽ chơi bida một lát phải không Pom? Tôi có thể quay lại với anh ấy. - Bank nói. Pom hơi nhướng mày, bởi vì khi nhìn thấy Bank, hắn đã đoán được điều gì đó.

- Đúng vậy, tôi muốn chơi bi-a. - Pom trả lời. Phai cau mày vì biết đó là cái cớ để Bank không đi cùng mình.

- Đợi một lát tôi đi vệ sinh. - Pom nói sau khi uống rượu. Một lúc sau, Pom đứng dậy và để các bạn ở lại một mình. Phai nhìn Bank.

- Tại sao chúng ta không còn như trước nữa? - Phai hỏi đột ngột khiến Bank phải dừng tay khi anh đang định cầm cốc bia đi uống.

- Theo bạn thì có gì khác biệt? - Bank hỏi. Thực tế không chỉ có Phai nghĩ đến điều này, Bank cũng vậy.

- Có vẻ như cậu đang rời xa tôi. Tại sao? - anh hỏi vì rõ ràng là như vậy.

Ngày xưa Bank rất thân với anh. Anh ta vui tính và giở trò đồi bại với anh. Nếu có chuyện gì, Bank sẽ tìm anh để hỏi ý kiến, nhưng bây giờ không còn như vậy nữa.

- Tôi không rời đi. - Bank trả lời một cách lo lắng.

- Bank, hãy thành thật đi. - Phai nói, vì anh biết còn có điều gì đó nữa. Bank thở dài nặng nề.

- Tôi nhận ra rằng mình không nên gắn bó nhiều với Phi. Gần đây có rất nhiều chuyện xảy ra, anh có rất nhiều chuyện phải bận tâm và tôi không muốn làm phiền anh. - Bank trầm giọng nói.

- Khi nào bạn làm phiền tôi? Tôi đã bao giờ nói với bạn rằng điều đó làm tôi khó chịu chưa? Tôi chưa bao giờ nói thế, Bank. Tôi biết gần đây tôi có rất nhiều điều phải suy nghĩ và làm. Nhưng điều đó không có nghĩa là tôi không thể lo lắng như bạn. Phai nói với giọng nghiêm túc.

Bank nhìn Phai mà thấy đau trong lòng. Bank không biết những cảm xúc này hình thành từ khi nào, nhưng chúng không phù hợp. Bank đã suy nghĩ rất lâu về cảm giác của mình cho đến khi anh chắc chắn rằng mình cảm thấy thế nào.

- Anh nên dành thời gian quan tâm đến con trai anh, chú ý đến Pin, vợ anh, em chỉ là một con nít thôi. Hơn nữa, tôi sẽ không biến mất, tôi sẽ ở cùng một chỗ. Khi nào bạn rảnh chúng ta có thể gặp nhau. Chúng ta hãy uống một ly và nói chuyện. - Bank cố nói với giọng bình thường nhưng trong lòng anh không ổn chút nào.

Phai cũng cảm thấy áp lực. trên ngực anh cầm cốc bia uống một hơi để bình tĩnh lại. Khi cả hai ngồi im lặng, tiếng nhạc của ban nhạc sống trở nên to hơn, đó là một bài hát của ban nhạc Mean.

🎶...và nhìn vào mắt tôi. Điều này đặt ra rất nhiều câu hỏi, tôi không biết và tôi vẫn không biết chắc chắn... Tình yêu không yêu tôi. Tôi có loại trái tim nào? Vẫn chưa rõ...🎶

Bank và Phai nhìn nhau theo điệp khúc của bài hát.

🎶...Chúng ta là gì, bạn và tôi, hãy nói cho tôi biết... Tôi muốn biết bạn nhìn tôi bằng ánh mắt nào. Ý tôi là gì? Hoặc cảm giác đó sẽ biến mất... Hoặc nó sẽ che giấu tình yêu anh dành cho em, em nghĩ gì về anh, hãy nói cho anh biết...🎶

Bank từng chơi bài này ở bida, nhưng anh ấy chưa bao giờ để ý đến lời bài hát, anh ấy chỉ thích nhịp điệu. Và bây giờ anh biết rằng bài hát này làm tổn thương ngực trái của anh.

🎶Nếu bạn muốn nó là điều gì khác, hãy nói với tôi, cho tôi biết tình yêu tôi dành cho bạn có phù hợp với tình yêu của bạn hay không. Đừng để tôi suy nghĩ một mình... bạn biết thái độ của bạn làm tôi tổn thương. Tôi không biết và tôi vẫn chưa chắc chắn... Bạn và tôi là gì, hãy nói cho tôi biết... Tôi muốn biết bạn nhìn tôi bằng ánh mắt nào. Ý tôi là gì? Hoặc tình cảm đó sẽ biến mất... Hoặc nó sẽ che giấu tình yêu anh dành cho em, em nghĩ gì về anh, hãy nói cho anh biết...🎶

Ngay khi bài hát kết thúc, Pom đã quay lại. Anh ta bắt Phai và Bank quay mặt đi rồi nâng ly bia lên uống. Pom nhìn hai người.

- Nếu anh uống hết bia rồi, chúng ta quay lại được không? Pom hỏi.

- Ừm. - Phai lẩm bẩm trước khi cả ba bước ra xe. Anh ấy không muốn Bank đi cùng Pom nhưng anh ấy mở cửa và Bank bước vào.

- Cậu định đến nhà hàng của cậu phải không? Pom hỏi.

- Ừ, tôi đi khám rồi sẽ quay lại bệnh viện. Phai nói.

- Được rồi gặp lại sau. - Pom nói trước khi lên xe và rời khỏi bãi đậu xe. Về phần Phai, anh lái xe đến nhà hàng. Bên trong bida...

- Bank, ra ngoài hút thuốc nhé. - Pom nói với Bank sau khi họ quay lại.

- Cậu có không? Tôi chỉ có của tôi. - Bank nói trước khi cả hai rời đi. Pom ngồi xuống, Bank đi theo dù chỗ đó hơi tối.

- Bank, tôi có chuyện muốn hỏi anh. Và tôi cầu xin bạn hãy trả lời thẳng thắn cho tôi, được chứ? - Pom bắt đầu nói, người muốn nói chuyện nghiêm túc với Bank kể từ khi họ rời nhà hàng gần biển.

- Bạn muốn hỏi gì? - Bank hỏi.

- Tôi sẽ hỏi, nhưng nếu bạn không thoải mái khi trả lời tôi... bạn không cần phải làm vậy. Tuy nhiên, tôi muốn bạn trút giận một chút, tôi không muốn bạn nuốt chửng tất cả những gì bạn đang cảm thấy. - Pom nói với giọng nghiêm túc vì rất lo lắng cho cảm xúc của nong.

Bank giống như một đứa em trai thực sự đối với anh ấy. Bank im lặng một lúc, tim đập thình thịch vì lo lắng về câu hỏi mà Pom sẽ hỏi.

- Hỏi. - Bank nói.

- Cậu... cậu nghĩ gì về Phai? - Pom hỏi khiến Bank hơi sững người. Điếu thuốc lắc lư trong tay Bank.

- Tại sao bạn hỏi? - Bank vừa hỏi vừa đặt tay lên chân và nhìn vào đôi giày của mình.

- Tôi cảm thấy ánh nhìn của bạn đối với Phai đã thay đổi. Vậy nên tôi muốn biết liệu điều tôi đang nghĩ có đúng hay không. - Pom hỏi không chút do dự, Bank thở dài.

- Tôi... tôi... - Bank không nói nên lời, vì lúc đó anh ấy rất Chai rối. Anh không biết phải nói gì. - Bạn nghĩ sao? Hãy nói cho tôi biết, tôi sẽ cho bạn biết điều đó có đúng hay không. - Bank trả lời nhưng hít một hơi thật sâu.

- Anh... anh coi Phai hơn cả anh em phải không? - Pom hỏi thẳng. Bank cảm thấy toàn thân lạnh toát khi nghe câu hỏi đó.

- Bạn có muốn biết tại sao tôi lại nghĩ như vậy không? Tôi nói cho bạn biết... Thái độ và cách nhìn của anh ấy đối với Phai không hoàn toàn rõ ràng. Tôi không giỏi phân tích môi trường hay con người nhưng tôi biết bạn và tôi biết Phai đã lâu, chỉ cần nhìn một cái cũng đủ biết hai bạn đã thay đổi thái độ đối với nhau. Pom giải thích.

- Tôi chỉ là nong và anh ấy là Phi của tôi. - Bank nói nhỏ rồi im lặng.

- Nhưng Phi và Nông không có quan hệ huyết thống. Họ không liên quan theo bất kỳ cách nào. Pom nói với Bank.

- Biết được cảm xúc của tôi bây giờ có ích gì hả P'Pom? - Bank nhẹ nhàng hỏi. Mắt anh vẫn dán vào đôi giày của mình.

- Tôi thậm chí còn không biết. Tôi không biết cảm giác này bắt đầu từ khi nào. Là trước khi P'Phai kết hôn hay sau đám cưới? Tôi vẫn không biết. - anh ấy nói.

- Nếu tôi phải giúp bạn tìm hiểu, tôi sẽ nói đó là trước đám cưới. Nhưng cuộc hôn nhân đó là chất xúc tác để bạn nhận ra cảm giác của mình. Ngày xưa hai bạn luôn ở bên nhau, cùng nhau làm mọi việc; đi du lịch, vui chơi, gặp nhau mỗi ngày. Phai rất quan tâm đến bạn, mặc dù đã có bạn gái... Và bạn cũng quan tâm đến anh ấy nhưng khi kết hôn và mang thai, họ chuyển đi và bạn cảm thấy mình không còn quan trọng nữa. Anh ấy đang ở trong khoảnh khắc trái tim bạn tan chảy, cảm thấy khó chịu và bạn bắt đầu nghĩ về lý do của sự khó chịu này. Trái tim đó cho bạn biết Phai không chỉ là Phi phải không? Pom nói, như thể mỗi lời Pom nói đều trở thành một con dao đâm vào tim cậu.

Tất cả những gì Pom nói đều là sự thật. Bank cảm thấy như vậy.

- Kể cả có như vậy... thì cũng không thể được. Phai đã lập gia đình và có một con trai. Hơn nữa, anh ấy chỉ coi tôi là em của anh ấy mà thôi. Và những gì tôi cảm thấy, P'Pom, là sai. - Bank nói đau lòng.

- Cảm giác và cảm xúc không thể kiểm soát được nên bạn chỉ cần chấp nhận chúng và cố gắng tĩnh tâm. Tuy nhiên, Bank, đừng để ai nói với bạn rằng điều bạn cảm thấy là sai. Tôi biết những cảm xúc này khiến mọi thứ trở nên khó khăn hơn nhưng chúng sẽ dần qua đi. Bank ơi, tin tôi đi, nếu Phai chưa lấy vợ tôi sẽ khuyến khích bạn đi theo con đường này. Pom nói, anh ấy thực sự nghĩ như vậy, nếu Phai chưa kết hôn thì anh ấy có thể trở thành thần tình yêu của họ, vì anh ấy nghĩ Phai cũng có tình cảm giống như Bank.

- Thực ra, tôi chưa bao giờ nghĩ bạn sẽ thích một người đàn ông. - Pom nói thẳng, vì Bank có một cô con gái và đã có một người phụ nữ anh yêu trước đây.

- Tôi cũng không nghĩ vậy, nhưng có một người bạn cũng có hoàn cảnh tương tự, P'M của tôi, hồi trung học anh ấy chỉ có bạn gái, nhưng khi vào đại học thì anh ấy bắt đầu hẹn hò với đàn ông. Tôi hỏi tại sao và anh ấy nói với tôi rằng không có gì sai khi mở rộng sở thích của bạn. Anh phát hiện ra khuynh hướng tình dục và sở thích của mình. - Bank nói với giọng bình thường.

- Thế nên tôi tưởng bạn tôi phát hiện ra thì tốt, nhưng tôi... tôi phát hiện ra quá muộn. Bank nói với giọng trầm. Pom vỗ nhẹ vai Bank.

- Nhưng cậu đã tìm thấy chính mình. Bank ơi, tôi biết điều đó thật khó khăn, nhưng bạn sẽ phải cư xử bình thường với Phai, vì nếu bạn đột ngột rời xa anh ấy... Điều này có thể đáng nghi ngờ và mối quan hệ của bạn sẽ trở nên tồi tệ hơn. - Pom nói với vẻ tiếc nuối. Bank thở dài.

- Mình có nên tìm người để hẹn hò không Phi? - Bank hỏi.

- Đừng có nghĩ đến chuyện đó. Nếu chỉ muốn hẹn hò với ai đó để quên Phai thì sẽ làm tổn thương một người vô tội. Pom cảnh báo.

- Tôi đùa đấy Phi. Bạn biết đấy, tôi không thể hẹn hò với ai một cách nhẹ nhàng được, tôi phải đặt tình cảm và sự ổn định của con gái lên hàng đầu. Điều quan trọng nhất đối với tôi là cảm giác của Ingfah. Bank nói với giọng căng thẳng khi nghĩ về con gái mình.

- Nếu bạn giải thích chính xác về Ingfah thì sẽ không có vấn đề gì. - Pom nói điều anh nghĩ. Bank anh thở phào nhẹ nhõm rồi nói.

- Tôi sẽ cố gắng cư xử bình thường trong thời gian sớm nhất. P'Phai rồi Anh hỏi tại sao tôi lại chạy trốn anh. - Bank nói với Pom.

- Anh luôn có thể tin tưởng vào tôi, Bank. Tôi biết rằng hành động bình thường và Không bỏ đi đang làm tổn thương bạn. - Pom nói, vì Bank càng rời xa Phai thì Phai càng tức giận và gây chuyện.

- Tôi thực sự bỏ đi vì không muốn P'Pin buồn, tôi biết cô ấy không thích tôi. - anh Bank vừa nói vừa nghĩ đến Phai, Pom vẫn bình tĩnh.

- Bạn có nghĩ rằng có khả năng Pin biết bạn cảm thấy thế nào về Phai không? Pom hỏi.

- Tôi không chắc lắm, Phi. - anh ta trả lời bằng một cái nhìn, bởi vì anh ta không. Trong sâu thẳm anh ta cũng nghĩ như vậy.

- Thôi bây giờ cứ cố gắng cư xử bình thường nhé, đừng gạt tình bạn với Phai sang một bên nhé. - Pom nói.

- Tôi biết điều đó thật khó khăn, nhưng tôi không muốn mọi thứ kết thúc tồi tệ và tình bạn của các bạn kết thúc đến mức không thể gặp nhau được nữa. - Pom nói.

-Tôi sẽ cố gắng. - Bank trả lời một cách u ám. Sau đó cả hai ngồi im lặng một lúc.

- Vào trong thôi. Ở đây có rất nhiều muỗi. Pom nói trước khi cả hai cùng nhau quay lại bàn bi-a.

Sau ngày hôm đó, Bank cố gắng cư xử bình thường như thường lệ. Khi Phai gọi, anh ấy trả lời. Có một số cuộc họp, nhưng không thường xuyên như thường lệ, vì Bank luôn nói dối về việc có việc phải làm ở bể bơi.

Về phần Phai, anh phải chăm sóc Pin và con trai. Bé đã được 4 tháng tuổi và rất dễ thương. Mẹ Pin và mẹ Phai đến giúp và xem xét. Ngược lại, Phai lại thấy lạ khi nhìn con trai mình, vì anh không thấy nó giống mình mấy mà lại cố nghĩ rằng nó giống gia đình Pin hơn.

Tuy nhiên, rất nhiều người đến thăm họ đều nghĩ như vậy, chỉ có điều không ai dám nói ra.

- Nong Win, lại đây hôn nhanh nào. Bố sẽ đến nhà hàng. Phai đang chuẩn bị đi ăn, liền đến bên con, bế lên hôn vào má trái phải, không sợ áo bị nhăn.

- Pin đâu? Phai hỏi. - Có lẽ cô ấy đang ở trong bếp. - mẹ Pin trả lời. Sau đó Phai đặt đứa trẻ vào nôi.

- Con đi tìm mẹ. Đừng bướng bỉnh khi ở với bà ngoại.- Phai cuối cùng cũng nói với con trai,

sau khi cúi xuống hôn lên đầu cậu. Thế là anh đi tìm Pin để nói với cô rằng anh đang đi đến nhà hàng, nhưng anh không tìm thấy cô trong bếp, tuy nhiên, anh nghe thấy tiếng động ở phía sau nhà nên đi điều tra.

- Bạn có thấy bức ảnh tôi gửi cho bạn không? - Tiếng Pin vang lên, Phai không muốn làm phiền nên quay lại đợi cô. Khi Pin kết thúc cuộc gọi và quay lại bếp, cô ngạc nhiên nhìn anh và cau mày.

- Bạn cần gì? - Pin hỏi với giọng run run.

- Xin lỗi, tôi có làm phiền bạn không? - Phai hỏi, Pin lắc đầu.

- Tôi chỉ đến để báo cho Pin biết là tôi phải đến nhà hàng kiểm tra một số thứ, nếu cần gì thì gọi cho tôi. - Phai nói. Pin gật đầu.

- Đi đi, đừng lo, Pin có thể lo cho con được. Pin đã trả lời.

- Ừ, tôi đi đây. - Phai nói rồi cúi xuống hôn lên mặt cô như thường lệ.

Nụ hôn lên má là biểu hiện thân mật nhất kể từ khi em bé chào đời, vì cái này không liên quan gì đến cái kia. Dù đứa bé đã được 4 tháng nhưng Phai và Pin vẫn không ngủ cùng nhau nữa.

Một lúc sau, Phai lái xe đến nhà hàng của mình, nhưng trước tiên anh ấy đến chỗ Bank vì anh ấy biết Pom ở đó. Phai muốn gặp Bank vì đã hai ngày rồi anh ấy không gặp Bank. Phai cảm thấy càng dành ít thời gian cho Bank, anh càng khao khát được bầu bạn. Nhưng anh phải lựa chọn giữa việc dành thời gian cho Bank hoặc con trai mình.

- Tại sao bạn lại đến với bida? - Pom hỏi khi thấy anh bước vào bàn bida. Về phần mình, Bank có chút Chai rối và mỉm cười giả tạo khi nhìn thấy Phai. Khác với Pom, Bank im lặng và không hỏi gì.

- Để ổn định một chút. - Phai nói, ngồi giữa Pom và Bank. Điều này khiến cả hai phải di chuyển ra xa để Phai có thể ngồi xuống. Bank cảm thấy tim mình đập thình thịch nhưng cố gắng bình tĩnh lại.

- Tại sao lại phải làm phiền chúng tôi? Có một nơi ở đó. - Pom nói.

- Vậy cậu ngồi đó đi, tôi ngồi đây. Phai đáp, nhưng Bank là người đứng dậy khỏi ghế.

- Tôi làm thế này... để hai người có thể ngồi thoải mái. - Bank nói với giọng bình thường. Phai nắm lấy cánh tay Bank khiến Bank đứng hình và nhìn Phai với ánh mắt đầy nghi ngờ.

- Ngồi với tôi. Hãy để Pom ngồi đó đi. - Phai vừa nói vừa đẩy Bank ngồi cạnh mình. Bank lập tức cau mày tìm đến Pom cầu cứu, biết rằng nếu anh ở gần Phai thì sự Chai rối của anh sẽ lộ rõ. Hơn nữa, càng gần Phai, anh càng cảm thấy đau đớn.

- Bank ơi, bàn 2 sắp chơi xong rồi. - Pom nói.

- À đúng rồi, tôi đi gặp khách hàng một lát. - Bank nói, muốn thoát khỏi Phai, Phai cau mày.

Bank đi đến bàn 2, trên thực tế, đã đến cách đây ít lâu.

- Cái cau mày đó là sao vậy? - Pom giả vờ hỏi bạn mình.

- Không có gì, tôi chỉ nghĩ dạo này Pin cư xử rất lạ. - Phai chợt nói về vợ. Điều này khiến Pom có ​​chút Chai rối vì tưởng Phai sẽ lại nói về Bank.

- Làm thế nào?- Pom hỏi, vì đã lâu rồi bạn anh không nói gì với anh, anh cũng không trút giận.

- Gần đây cô ấy thích nói chuyện bí mật trên điện thoại di động. Khi cô ấy nhận ra tôi đã đến, liên lạc bị cắt đứt. Tại sao cô ấy phải làm điều này? - Phai nói.

- Anh suy nghĩ nhiều quá phải không? - Pom nói để bạn mình không bị căng thẳng.

- Lúc đầu tôi cũng tin vậy, nhưng càng ngày nó càng phổ biến. Bạn có biết sau khi sinh con chúng tôi đã không quay lại với nhau? - Phai muốn trút giận, nhưng anh không muốn làm điều đó với Bank, vì anh luôn phụ thuộc vào Bank trong mọi việc và Bank có cuộc sống riêng.

- Hãy bình tĩnh và suy nghĩ với cái đầu tỉnh táo. Hãy nói chuyện với cô ấy trước, hỏi trực tiếp cô ấy, có thể đó là sự hiểu lầm, có thể Pin đang gặp vấn đề với kết nối hoặc đường dây điện thoại của cô ấy. - Pom nói để không làm bạn mình căng thẳng quá.

- Hãy hy vọng là vậy. - Phai trả lời.

- Bạn không cần phải kể cho Bank nghe chuyện này. Phai nói.

- Tại sao bạn lại sợ anh ấy nghĩ bạn không còn ngầu nữa? - Pom đùa.

Lúc đó, Bank quay lại địa điểm, chọn ngồi trên chiếc ghế phía sau máy tính tiền thay vì ngồi trên ghế dài với hai người bạn của mình. Phai ngồi trò chuyện một lúc rồi đi về nhà hàng của mình khiến Bank hít một hơi thật sâu.

- Bạn có khỏe không? - Pom lo lắng hỏi.

- Tôi vẫn tỉnh táo, Phi. - Bank trầm giọng trả lời.

Sau đó anh cười bẽn lẽn, vì anh không muốn nói rằng anh vẫn rất đau lòng khi nhìn thấy Phai.

- Bây giờ tôi muốn gặp P'Day. Bank thản nhiên nói.

- Tại sao cậu lại muốn gặp anh ấy? - Pom hỏi.

- Để P'Day mắng tôi rất nhiều vì cố tình phá vỡ tình bạn của tôi với Phai. Bank nói với một nụ cười miễn cưỡng.

- Nếu Ai Day biết, bạn nghĩ anh ấy sẽ nói gì? Liệu anh ấy có bị choáng váng không? - Pom nói và anh cũng rất ngạc nhiên khi phát hiện ra.

- Tôi không chắc anh ấy sẽ nghĩ gì, nhưng có lẽ lúc đó tôi đã quyết định rồi. Bank nói, nhưng trong thâm tâm anh biết việc đó khó thực hiện được.

- Moss, anh đã tắt đèn phòng VIP chưa? - Bank hỏi Moss. Khi họ chuẩn bị đóng cửa hàng.

- Tôi đã xóa nó rồi, Phi. - Moss đáp, Bank quay người cất tiền vào ngăn kéo, đúng lúc đó có người ra mở cửa.

- Cửa hàng đóng cửa rồi... à... Moss... - Bank nói vì tưởng đó là khách, nhưng chưa kịp nói xong thì chân anh run lên và anh rất ngạc nhiên.

- Ồ, được rồi. - Phai trả lời, cằm hơi nghiêng khiến Bank nhận ra Phai đang say nên vội gọi Moss đưa Phai ra ghế dài.

- Sao anh say thế Phi? - Bank hỏi. Phai không trả lời, tựa đầu vào lưng ghế nhắm mắt lại.

- Cậu có thể quay lại trước, tôi sẽ khóa cửa trước. - Bank nói với cấp dưới của mình. Hai người gật đầu rời khỏi quán, Bank đi theo phía sau đóng cửa ngay thì thấy Phai đã đậu xe trước tiệm bida của mình.

- Anh ấy có lái xe trong tình trạng đó không? - Bank lẩm bẩm.

Trên thực tế, Phai có thể đi bộ đến chỗ chơi bida vì các cơ sở của anh ấy cách nhau không xa. Bank đóng cửa lại và quay lại gặp Phai.

- P'Phai, cậu ổn không, tớ tìm giúp cậu chút gì được không? - Bank lo lắng hỏi.

- P'Phai, cậu ổn chứ, cậu có muốn uống gì không? - Bank hỏi lại.

- Cho tôi ít nước. - Phai bình tĩnh trả lời. Bank vội vàng rót nước vào ly. Phai cầm lấy uống một cách thèm thuồng rồi ngồi vào tư thế cũ.

- Sao anh uống nhiều thế? -Bank hỏi.

- Có một số khách hàng thường xuyên đến nhà hàng. - Phai nói.

- Ừm, vậy cậu định quay lại bằng cách nào? Bạn có thể về nhà hay bạn muốn tôi đưa bạn? - Bank hỏi, Phai mở mắt nhìn Bank.

Tim Bank đập thình thịch khi nhìn thấy ánh mắt của Phai. Nó sâu đến mức toàn bộ ngực trái của anh đau nhức. Vì vậy, anh cố gắng không nghĩ đến bất cứ điều gì để không nảy sinh ý tưởng sai lầm nào.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip