Tổng tài x Giám đốc

Trong đại sảnh náo nhiệt và sôi động, ánh đèn sáng rực, tiếng ly chạm nhau leng keng, tiếng nhạc du dương êm dịu vang lên bên tai, mùi rượu tràn ra, va chạm nhau và lan tỏa giữa đám đông ồn ào.

"Này, nhìn kìa, đó là... Lý Vân Tiềm?"
"Chủ tịch tập đoàn Nam Khánh? Hắn cũng tới dự bữa tiệc nhỏ này sao?"
"Nghe nói Thương hội Diệp gia cũng tới, ai mời được hai pho tượng Phật này vậy?."

Phạm Nhàn đi ngang qua họ với một ly rượu trên tay, chậm rãi bước lên cầu thang và đến tầng hai.

Lúc Lý Vân Tiềm nhìn thấy Phạm Nhàn đi lên lầu, đang đi về phía hắn, trên mặt lộ ra nụ cười rõ ràng.

Cậu bé mặc bộ đồ vest được may riêng, có vai rộng và eo thon. Tư thế của y thẳng như cây thông, đôi mắt sâu thẳm sau cặp kính gọng vàng, làn da trắng lạnh trông càng thêm thanh tú dưới ánh đèn. Khi bước đi bằng đôi chân dài, dường như mỗi bước chân đều giẫm lên trái tim người khác.

Giống như một chú mèo con, nhưng lại giống như một con cáo khi cười. Lý Vân Tiềm suy nghĩ sâu xa.

"Xin chào Lý tiên sinh, ta tên là Phạm Nhàn, giám đốc tài chính của Phòng Thương mại Diệp gia." Phạm Nhàn đưa tay ra, lễ phép chào hỏi người kia.

Lý Vân Tiềm liếc nhìn bàn tay còn lại đang cầm ly rượu của Phạm Nhàn rồi bắt tay với y. "Lý Vân Tiềm"
Có chút mát mẻ.

"Sao tiên sinh lại ở đây một mình?"

"Ta không có nhiều người quen và cũng không thích đám đông." Lý Vân Tiềm cầm ly rượu nói: "Đến đây."

Phạm Nhàn hạ ly rượu xuống và chạm ly với hắn. Khi y ngẩng đầu lên, y không khỏi nhìn người đối diện. Chủ tịch Lý trông thật lịch lãm và dịu dàng ngay cả khi hắn đang uống rượu.
Khi nhìn người đàn ông lịch lãm,dịu dàng như ngọc này. Phạm Nhàn vô thức nghĩ đến một bài thơ, nhưng khi nghĩ đến ý nghĩa của nó, trong lòng y không khỏi lắc đầu.

Lý Vân Tiềm đặt ly rượu xuống, lộ ra vẻ ngưỡng mộ: "Ngươi còn trẻ như vậy mà đã trở thành giám đốc, tương lai rất xán lạn."

"Hai mươi lăm, không còn trẻ nữa rồi," Phạm Nhàn cười nói, "Ông chủ có chuyện không đến được nên đã phái ta đến đây."

"Vậy thì chắc hẳn ngươi phải làm việc rất tốt nên mới tin tưởng ngươi như vậy."

"Cảm ơn vì lời khen"

Lý Vân Tiềm nhíu mày: "Ngươi có hứng thú đến Nam Khánh không? Ta sẽ cho ngươi vị trí và đãi ngộ tốt hơn.".

"Thế thì ta sợ ông chủ của ta sẽ không đồng ý." Phạm Nhàn biết hắn đang nói đùa nên đẩy kính lên, mỉm cười bình thản.

"Trần Bình Bình? Sao hắn lại không đồng ý? Ngày mai ta sẽ đi tìm hắn và bảo hắn đưa người ra", Chủ tịch Lý cười khẽ nói.

"Tiên sinh có biết ông chủ của ta không?" Phạm Nhàn nhanh chóng điều chỉnh lại biểu cảm có phần không tự nhiên của mình: "Tốt lắm, chào mừng đến với công ty của chúng tôi.".

"Bạn học cũ".

Hai người thêm thông tin liên lạc của nhau và trò chuyện một hồi lâu. Thỉnh thoảng Phạm Nhàn nói một câu đùa nghe như thể giữa hai người có khoảng cách thế hệ nhưng Lý Vân Tiềm cũng có thể tham gia vào cuộc trò chuyện.

Thấy Lý Vân Tiềm có ấn tượng tốt với mình, Phạm Nhàn gợi ý rằng có thể họ sẽ có cơ hội hợp tác với Tập đoàn Nam Khánh trong tương lai.

"Được thôi, nếu có cơ hội thì ta chắc chắn sẽ làm."
Vừa dứt lời, Lý Vân Tiềm đã thấy Phạm Nhàn tháo kính xuống, xoa xoa thái dương.

"Ngươi thấy không khỏe ?"

"À, ta ổn." Phạm Nhàn lắc đầu. "Có lẽ nồng độ cồn trong rượu vang hơi cao nên ta cảm thấy hơi choáng váng."

Lý Vân Tiềm nắm lấy cánh tay y và nói: "Ta đưa ngươi về."

"Không, không, ta lái xe đến đây. Ta có thể gọi một tài xế lái hộ. Cảm ơn." Phạm Nhàn cảm thấy hơi ngại ngùng khi Lý Vân Tiềm vẫn không bỏ tay ra khỏi cánh tay y. "Hơn nữa, tiên sinh không phải cũng uống rượu sao?"

Nhận ra sự mất kiên nhẫn của Phạm Nhàn, Lý Vân Tiềm buông tay y ra và chỉ vào ly rượu trên bàn. "Đó chỉ là một thức uống trông giống như rượu vang thôi."

"Tiên sinh thực sự rất thông minh. Không giống như ta, ta đã luyện tập khả năng uống rượu của mình trong nhiều năm."

"Ta không thể làm gì khác. Ta có quá nhiều sự kiện xã hội. Nếu ta uống quá nhiều, sẽ khó có thể làm việc được." Lý Vân Tiềm lấy một lọ nhỏ từ trong túi ra. "Hãy cầm lấy. Hãy cảnh giác hơn."

Phạm Nhàn nhận lấy lọ dầu gió từ trong tay chủ tịch Lý, nghĩ đến việc một vị chủ tịch lớn như vậy cũng dùng thứ này, y không khỏi bật cười.

"Cảm ơn và chào mừng đến với công ty của chúng tôi." Phạm Nhàn vung vẩy lọ dầu gió trong tay về phía Lý Vân Tiềm, mỉm cười vui vẻ.

"Được rồi." Lý Vân Tiềm đáp lại bằng một nụ cười trìu mến.

Sau khi tiễn Phạm Nhàn đi, Lý Vân Tiềm vẫn không thoát khỏi nụ cười này. Hắn có thể thấy rằng Phạm Nhàn nói chuyện với giọng điệu thành thục, nhẹ nhàng và hài hước, đây chính là trạng thái tốt nhất trong thế giới danh lợi. Nhưng hắn cũng có thể thấy được khía cạnh trẻ con của Phạm Nhàn, ví dụ, từ phản ứng của y, rõ ràng là Trần Bình Bình đã không nói cho y biết y đến đây vì cái gì.

Những doanh nhân thường làm việc vì lợi nhuận và thích bày trò, nhưng cậu bé này giống như một làn gió mới, thông minh và dễ thương.

Phạm Nhàn không ngờ Lý Vân Tiềm lại tới công ty y nhanh như vậy. Hắn đến đây để gặp Trần Bình Bình.

" Lý tiên sinh, ngài tới sớm thế." Phạm Nhàn tự nhiên mở cửa phòng chủ tịch ra và chào Lý Vân Tiềm.

"Ta tình cờ có hẹn với Chủ tịch Trần của các ngươi nên mới đến đây. Hôm nay ngươi không đeo kính à?"

"Mọi công việc đã được chuyển thành vô hình, tiện lợi".

Mặc dù họ mới gặp nhau tối qua nhưng trông họ giống như những người bạn đã quen biết nhau từ lâu. Trần Bình Bình ra hiệu cho Phạm Nhàn lại gần: "Đây là bạn học cũ của ta, hôm qua ngươi đã gặp hắn, sau này đừng gọi hắn là Lý tiên sinh nữa.".

".. Lý ca?".

"Ngươi có thể gọi ta bằng bất cứ tên nào ngươi muốn, miễn là ngươi thích." Lý Vân Tiềm nhếch khóe miệng, không giấu được nụ cười trên mặt.

Trần Bình Bình cười lạnh: "Hắn lớn hơn ngươi gần hai con giáp, ngươi phải gọi là chú. Thôi, gọi chú Lý đi." (25 vs 45)

"Cút xuống địa ngục đi!" Lý Vân Tiềm giả vờ đá Trần Bình Bình: "Sao không bảo y gọi ngươi là chú Trần?"

"Phì" Phạm Nhàn thật sự không nhịn được nữa. Hai người này thực sự là kẻ thù của nhau. Đây là lần đầu tiên y thấy Lý Vân Tiềm mất bình tĩnh.

Thực ra không hẳn là họ mất bình tĩnh. Mọi người đều giả vờ bình tĩnh theo thời gian.

"Đây là một bữa tiệc trên du thuyền do một số nhân vật có thế lực ở Bắc Kinh tổ chức." Lý Vân Tiềm đưa thiệp mời cho Phạm Nhàn, híp mắt tinh nghịch. "Chú Trần bảo ngươi đi thay chú ấy. Chú ấy già rồi, chân cũng không còn dẻo dai nữa."

"Hahahaha, được thôi." Phạm Nhàn cười được sáu bảy phần, ba phần còn lại đều nhịn trong bụng.

Trần Bình Bình xoa đầu Phạm Nhàn. "Đây là một cuộc họp nghiêm túc sẽ kéo dài trong bảy ngày. Tất cả những người tham dự đều là những người ưu tú trong ngành. Ngươi phải thể hiện thật tốt."

"Việc của ta đã hoàn thành." Chủ tịch Lý cảm thấy ngứa ngáy, tay vô thức đưa lên đầu Phạm Nhàn.
Rất mềm. Giống như bánh nếp.
Không nhịn được xoa xoa, Lý Vân Tiềm lại vỗ vai Phạm Nhàn nói: "Được rồi, ta còn có việc ở công ty, ta đi trước đây."

Đi đến cửa văn phòng, Lý Vân Tiềm bắt chước hành động của Phạm Nhàn tối qua, mỉm cười vẫy tay: "Ngươi cũng được chào đón đến công ty của ta."

"Tốt"

Trần Bình Bình nhìn người kia rời đi, đảo mắt.

Phạm Nhàn ngồi xuống bàn làm việc, "Rõ ràng là người đã biết hắn từ lâu rồi, vậy tại sao tối qua người lại bảo ta đi gặp hắn để bàn chuyện hợp tác? Còn nữa, tại sao hắn lại đi dự tiệc nhỏ ở đó chứ?"

"Hừm, ta đã nói, trong công ty có một chàng trai rất thích hắn và muốn làm quen với hắn. Không biết hắn có thể cho đối phương một cơ hội không." Trần Bình Bình bình tĩnh đi vòng qua Phạm Nhàn, cầm lấy tách trà trên bàn rồi nhấp một ngụm.

"? Ngài thật sự nói thế sao? Từ khi nào ta lại hứng thú với hắn thế?!"

"Ta giúp ngươi xây dựng mối quan hệ. Bố ngươi không gửi ngươi đến đây để ăn, uống và vui chơi."

"Ta biết, ta biết. Ta đã bao giờ nuông chiều bản thân mình chưa?"

Trần Bình Bình bất lực. "Muốn làm ăn thì vẫn phải rèn luyện bản thân, ít nhất cũng phải giống như người có kinh nghiệm vừa rồi. Hừ, tại sao hắn phải đích thân đến đây gửi thư mời chỉ để gặp mặt?"

"Có lẽ đó không phải là điều hắn muốn nói." Bản thân Phạm Nhàn cũng không chắc chắn. Nếu Lý Vân Tiềm thực sự muốn gặp y, chẳng phải nên đề nghị cùng nhau ăn tối hay làm gì đó trước khi rời đi sao?

"Ngươi và hắn nói chuyện vui vẻ chứ?"

Phạm Nhàn khéo léo mở ngăn kéo bàn làm việc, lấy ra một quả táo, má phồng lên: "Tốt lắm, hắn là một doanh nhân giỏi, một người đàn ông tốt."

"Ngươi đánh giá cao hắn." Trần Bình Bình đặt tách trà xuống, mím môi, thản nhiên nói: "Hai vợ ba con, sao có thể là người đàn ông tốt được?"

"Ồ, ngài thật là giả tạo. Vừa rồi ngài còn nói chuyện cười đùa với hắn." Phạm Nhàn lộ ra vẻ khinh thường.

"Ngươi thích hắn à?"

"Khụ khụ khụ..." Phạm Nhàn bị câu hỏi đột ngột của Trần Bình Bình làm giật mình, y nghẹn cả quả táo. "Cái quái gì thế? Ngài dựa vào đâu đánh giá điều đó? Và ta đã bao giờ nói với ngài là ta thích đàn ông chưa?"
Giọng nói của Phạm Nhàn nghe có vẻ cứng rắn, nhưng thực ra lại pha lẫn rất nhiều cảm giác tội lỗi.

"Chỉ có ngươi mới có thể khiến Hải Đường và Tang Văn đối xử với ngươi như anh em."

“Điều đó giải thích được gì?"

"Còn Băng Vân." Trần Bình Bình đẩy y ra khỏi bàn làm việc. "Mọi người trong công ty đều biết mối quan hệ của ngươi và anh ta. Ngươi nghĩ ngươi có thể giấu được ta sao?"

Phạm Nhàn cười ngượng ngùng, dùng ngón cái và ngón trỏ làm dấu "Anh ấy và ta chỉ ở bên nhau một thời gian ngắn khi còn học đại học và chúng ta đã chia tay từ lâu rồi.”

"Anh ấy vẫn nhớ nhung ngươi." Trần Bình Bình lấy một bao thuốc lá từ trong túi ra. "Ta không quan tâm đến chuyện tình cảm của ngươi. Chỉ cần làm tốt công việc của mình là được."

"Đã rõ thưa ngài~"

Cuộc họp kinh doanh trên du thuyền kéo dài bảy ngày đã sớm diễn ra. Khi màn đêm buông xuống, Phạm Nhàn kéo hành lý lên tầng năm và tìm phòng của mình.

Điều kỳ lạ là từ lúc Phạm Nhàn đi qua cửa kiểm tra an ninh ở tầng một đến giờ vẫn chưa thấy Lý Vân Tiềm đâu. "Đinh - Chào mừng đến phòng 508", tiếng nhắc nhở thông minh vang lên, trước khi Phạm Nhàn đẩy cửa, tiếng mở cửa đã vang lên từ phòng bên cạnh.

" Lý tiên sinh?" Phạm Nhàn có chút ngạc nhiên.

"Ta đến đây từ hôm qua để giải quyết một số việc." Lý Vân Tiềm dựa vào cửa, liếc nhìn phòng của Phạm Nhàn, mỉm cười: "Thật trùng hợp."

Phạm Nhàn ngẩng đầu nhìn thấy 508 và 509. Trên đời này thật sự có thể xảy ra sự trùng hợp như vậy sao?

"Thật là trùng hợp," Phạm Nhàn giả vờ ngạc nhiên, "Mời vào ngồi trước, ta còn chưa dọn dẹp."

Lý Vân Khiêm đi theo Phạm Nhàn vào phòng 508 và ngăn y rót nước cho hắn. Hai người cùng ngồi trên ghế sofa, "Ngươi đã nhận được thông tin chưa?"

Trần Bình Bình đã yêu cầu Vương Khải Niên chuẩn bị một bản sao thông tin của tất cả những người tham dự bữa tiệc.

Phạm Nhàn lắc điện thoại nói: "Đã nhận được rồi. Rất chi tiết. Cảm ơn."

"Ha ha ha ha, Trần Bình Bình nhất định cũng vì ngươi mà làm, ta chỉ mượn hoa hiến Phật thôi." Lý Vân Tiềm lấy điện thoại di động ra. Chiếc áo sơ mi ngắn tay màu trắng ngà khiến hắn trông có vẻ hơi tối.

Điện thoại reo và Phạm Nhàn mở hộp thư. Đây là thông tin mới mà Lý Vân Tiềm gửi cho y.
Y nhấp vào đó và thấy nó chi tiết hơn hai bản mà y có trên tay, thậm chí còn bao gồm cả tình trạng gia đình và cá nhân, đánh giá tài sản và các chủ đề có thể thảo luận. Về cơ bản thì mọi thứ đều có.
Đây không phải là thông tin có thể tìm thấy trực tuyến.

Phạm Nhàn ngạc nhiên: "Tất cả những thứ này... đều là do ngài tự làm sao?"

Nếu hắn không nói chuyện với từng người trong số họ và không tìm hiểu cụ thể về họ thì làm sao hắn có thể đưa ra được những thông tin chi tiết như vậy?

"Không phải ta, thư ký làm. Tiếp tục làm việc tốt nhé." Lý Vân Tiềm vỗ vai y và mỉm cười nhẹ nhàng, nhưng Phạm Nhàn vẫn nhìn thấy được sự kiêu ngạo ẩn sau nụ cười đó.

Phạm Nhàn đứng dậy, cúi đầu thật sâu: "Cảm ơn ngài, ta nhất định sẽ không phụ lòng mong đợi của ngài."

Lý Vân Tiềm kéo y ngồi xuống, lấy tay xoa đầu y. "Đây là món quà của ta, không phải là ân huệ."
"Đừng lúc nào cũng nói lời khách khí, thế là quá đáng"

Phạm Nhàn mỉm cười híp mắt, nghiêng đầu về phía trước, khiến hai người rất gần nhau. Y nói từng chữ một: "Cảm ơn Lý ca"

Sau khi tiễn Lý Vân Tiềm đi, Phạm Nhàn nhanh chóng dọn dẹp phòng và không thể chờ đợi được nữa, y bật máy tính lên để bắt đầu xem thông tin trong hộp thư.

"Ông Dương của Tập đoàn Juli năm nay 49 tuổi. Ông và vợ đều là diễn viên. Ông có hai con trai với người vợ hiện tại và một con gái với người vợ cũ. Năm ngoái, ông và vợ đã tham gia một chương trình tạp kỹ về ly hôn. Cư dân mạng bình luận rằng "ông rất giống bố" và thu hút được nhiều lượt xem. Hiện tại, cặp đôi đã có mối quan hệ ổn định và công ty có lợi nhuận tốt. Ông thích chơi bóng rổ và sưu tầm đồ cổ. Ông thích trò chuyện với những người ngoan ngoãn có thể mang lại giá trị tình cảm. Có thể nói về một số vấn đề gia đình một cách phù hợp."

"Anh Triệu của Công ty Điện ảnh và Truyền hình Antuo, 39 tuổi, đã kết hôn nhưng không có con, đã kết hôn với vợ được năm năm. Anh ấy thích bơi lội và ca hát. Anh ấy thích đủ loại người đẹp và thường khoe khoang về ngoại hình và tính khí của vợ mình. Một số ít nghệ sĩ trong công ty đã bị anh ấy quy tắc ngầm, và anh ấy có tiềm năng lớn với tư cách là 'người tìm kiếm tài năng'. Có thể nói về một số vấn đề trong ngành điện ảnh và truyền hình."

"Ông Chu từ Henglin Capital..."
Một tiếng rưỡi trôi qua, cuốn sổ tay đã ghi đầy đủ những điểm chính của các nhân vật. Phạm Nhàn thỏa mãn duỗi người một cách lười biếng.

Trong hơn hai mươi trang tin tức, Phạm Nhàn nhìn thấy tất cả những người mà y từng thấy trên báo. Những người đến đây thực sự là những người ưu tú trong ngành.
Nhưng ngay từ đầu y không hề tìm hiểu thông tin về Lý Vân Tiềm, vậy tại sao họ lại có thể nói chuyện vui vẻ như vậy?

Nghĩ đến đây, Phạm Nhàn lật đến trang thông tin cuối cùng, là ông Lý của Tập đoàn Nam Khánh. Phạm Nhàn nhìn ảnh trên máy tính rồi lấy điện thoại ra so sánh.
Đẹp trai hơn trong Bách khoa toàn thư Baidu gấp mười lần.
"Phì" Phạm Nhàn cười, thế này có giống chim công già xòe đuôi không?

"Lý Vân Khiêm của Tập đoàn Nam Khánh, 45 tuổi, đã kết hôn hai lần và có một con trai với mỗi người vợ cũ. Hắn đã độc thân nhiều năm, tính cách hào phóng và chu đáo, tính tình tốt, thích chơi golf, thể dục, leo núi, v.v..."
Hai đứa ? Bình Bình không phải nói là ba sao?

Phạm Nhàn liếc nhìn Bách khoa toàn thư Baidu, trong đó cũng viết về hai cuộc hôn nhân và hai người con trai. Y cầm điện thoại lên và gửi tin nhắn cho Trần Bình Bình:
Phạm An Chi: [Hình ảnh]
Phạm An Chi: Không phải nói là hai vợ ba con sao?

Lý Vân Tiềm:?

Gửi nhầm người rồi! Phạm Nhàn vội vàng rút lại tin nhắn, vội vàng nhắn thêm, nói là gửi nhầm tin nhắn. Sau đó, y thấy Lý Vân Tiềm lại gửi thêm một tin nhắn:
Lý Vân Tiềm: Đã muộn như vậy rồi mà vẫn chưa ngủ sao?

Phạm An Chi: Ta vừa đọc xong thông tin ngài gửi và chuẩn bị đi ngủ đây. Còn ngài? Tại sao ngài vẫn chưa ngủ?

Lý Vân Tiềm nhìn vào lịch sử web trên màn hình rồi đóng máy tính lại một cách tội lỗi.
Lý Vân Tiềm: Đang làm việc. Ngươi nên nghỉ ngơi sớm.

Phạm Nhàn trả lời bằng một gói biểu tượng cảm xúc.

Lý Vân Tiềm: Chúc ngủ ngon

Phạm An Chi: Chúc ngủ ngon

"Ahhhhh, cảnh tượng cái chết xã hội trên mạng! Ta rút tin nhắn chậm quá nên chắc hắn đã nhìn thấy rồi!!" Phạm Nhàn xấu hổ lăn qua lăn lại trên giường.

Phạm Nhàn cảm thấy y sắp chết vì xấu hổ. Ngay lúc y đang suy nghĩ xem ngày mai có nên đi gặp Lý Vân Tiềm để giải thích mọi chuyện hay không thì y bắt đầu cảm thấy buồn ngủ.

"Ta nên đi giải thích với hắn vào ngày mai, ừm..."
Ngày hôm sau Phạm Nhàn đã không có cơ hội này.

Từ lúc xuống nhà hàng ăn sáng, Phạm Nhàn đã gặp rất nhiều người. Những thông tin y đọc được tối qua thực sự có ích. Đến cuối ngày, y không ăn nhiều nhưng vẫn lấp đầy bụng bằng rượu.

May mắn thay, y đã học được "chiêu" của Lý Vân Tiềm và thay thế tất cả các loại rượu có thể thay thế bằng đồ uống màu đỏ rượu vang trước. Bây giờ, ngoại trừ bụng hơi chướng, y không còn cảm thấy khó chịu nữa.

Đêm nay dường như đến rất nhanh. Sau khi Phạm Nhàn làm xong việc, mãi đến gần mười một giờ y mới lên lầu.

"Bụp, bụp..." Trong phòng tối, Phạm Nhàn có thể nghe rõ tiếng tim mình đập.
Y cầm chiếc điện thoại đang được cắm vào bộ sạc trên tủ đầu giường lên và xem giờ.
Một giờ ba mươi phút sáng. Y lại bị mất ngủ.

Phạm Nhàn đứng dậy đi đến cửa sổ, phát hiện bên ngoài trời đang mưa. "Hóa ra là đêm mưa "
Phạm Nhàn mặc thêm một chiếc áo khoác, đi xuống lầu và đi đến boong tàu ngắm mưa. Y nghĩ mưa đã dừng lại và chỉ còn mưa phùn thôi.

"Những giọt mưa đêm nhỏ giọt trên những bậc thang vắng vẻ, ta thức dậy sau những giấc mơ trong ngôi nhà cô đơn, và cảm thấy ảm đạm. Ta tràn ngập nỗi buồn, điều khó có thể diễn tả bằng tranh vẽ." Phạm Nhàn dựa vào lan can, duỗi tay ra, để những giọt mưa đập vào lòng bàn tay, rất nhẹ, rất nhẹ.

Phạm Nhàn cúi đầu, như đang suy nghĩ điều gì đó. Tiếng bước chân bên cạnh ngay lập tức kéo y trở lại thực tại.

Lý Vân Tiềm đi đến, Phạm Nhàn có thể thấy rõ chiếc áo sơ mi ướt sũng che đi cơ ngực và bụng của hắn. Những câu thoại của hắn rất xuất sắc và điềm đạm, mạnh mẽ nhưng không khoa trương.
Lý Vân Tiềm hắt hơi rồi rót một cốc nước lạnh.

"Lý tiên sinh," Phạm Nhàn không nhịn được đề nghị, "Sau khi bị dính mưa, tốt nhất là uống nước nóng. Nếu có gừng, tốt nhất nên nấu canh gừng để xua tan cảm lạnh."

Trên thực tế, Phạm Nhàn lo lắng đến mức hoang mang. Lý Vân Tiềm không nên bị ướt trong mưa, thậm chí y còn không biết tại sao mưa lại làm hắn ướt.

"Không sao đâu." Lý Vân Tiềm đặt cốc xuống rồi mặc áo khoác vào. "Sao muộn thế này mà ngươi vẫn còn ở đây?"

"Ta bị mất ngủ, còn ngài thì sao?" Phạm Nhàn cười thản nhiên.

"Ngươi có thích mưa không?"

"Ừm... hồi nhỏ ở Đạm Châu, ta thường ra biển chơi, thích nhất là những ngày mưa."

Lý Vân Tiềm cùng y dựa vào lan can.
"Ta vừa nghe ngươi đọc hai câu thơ. Ngươi đang lo lắng điều gì đó à?"

"Ngài cũng biết bài thơ này à?" Ánh mắt của Phạm Nhàn gần như sáng lên ngay lập tức.

"Ta biết một số ." Lý Vân Tiềm nhìn y. "Hai câu ngươi đọc là về việc sống một mình ở nước ngoài và gặp khó khăn khi ngủ."

Phạm Nhàn cười bất lực: "Ừ, ta có chút nhớ nhà."

Sau khi học ba năm tại Khoa tiếng Trung của Đại học Bắc Kinh, y đột nhiên hứng thú với kinh doanh, một ngành mà y luôn ghét từ khi y còn nhỏ. Vào năm cuối cấp, y đã kiên quyết xin bố cho y đi thực tập ở công ty và đã gần hai năm y không về nhà.
Lý Vân Tiềm có thể tìm ra tất cả những điều này.

"Du thuyền sẽ đi qua cảng Đạm Châu. Ta có thể tìm người dừng lại ở đó vài ngày để ngươi về nhà thăm."

"Không, cảm ơn." Phạm Nhàn lắc đầu: "Ta rảnh thì quay lại. Còn ngài thì sao, ngài cũng bị mất ngủ à?"

"Không, ta chỉ muốn biết liệu ngươi có phải..."

"Cái gì?"

Lý Vân Tiềm nhếch môi nói: "Ngươi rất hứng thú với chuyện tình cảm của ta."

"À, ta, ta không, ta không." Phạm Nhàn vội vàng xua tay, cái đầu lông lá của y lắc lư như lắc lục lạc.

"Ta chí trêu ngươi thôi mà," Lý Vân Tiềm xoa đầu y, "Để làm bầu không khí vui vẻ hơn thôi."
Điều này giống như y trở thành một đứa trẻ vậy.

Má Phạm Nhàn hơi ửng hồng, giọng điệu vô thức dịu xuống: "Ngài thấy hết rồi sao?"

"Không sao đâu, chỉ là hiểu lầm thôi"

"Hiểu lầm gì thế? Đứa con thứ ba của ngài à?" Phạm Nhàn rất tò mò, nhưng Lý Vân Tiềm ở phía đối diện rất lâu vẫn không trả lời: "À, ý ta không phải vậy, ta chỉ tò mò thôi."

"Không sao đâu, ta chỉ đang nghĩ xem nên nói thế nào với ngươi thôi." Lý Vân Tiềm mỉm cười nhẹ nhàng.
"Ngươi nên xem đoạn video đang lan truyền trên Internet"

"Ta đã xem rồi. Những tay săn ảnh quay video nói rằng cô gái đó là con ngoài giá thú của ngài , nhưng ngài không bao giờ trả lời." Phạm Nhàn kiên quyết nói: "Ngài không phải là người mơ hồ, nhất định có điều gì đó muốn giấu diếm."

Lý Vân Tiềm nhướng mày: "Ngươi hiểu rõ ta như vậy?"

Phạm Nhàn gật đầu: "Ta tin ngài."

Lý Vân Tiềm sửng sốt, nhìn khuôn mặt có vẻ hơi mờ nhạt trong bóng tối của Phạm Nhàn. Lúc này, bầu trời thật sáng, thật ấm áp và thật... đẹp.
Niềm tin là thứ hắn đã không có trong nhiều năm.

"... Là con của Vân Duệ , hôm đó ta đưa cháu về nhà, nhờ Thừa Càn chăm sóc cháu, không ngờ lại bị paparazzi chụp lén."
"Đúng...."
"Nàng là con ngoài giá thú nên không thể trả lời được."

Phạm Nhàn có chút nghẹn ngào, nhất thời không biết nên nói gì.

"Vì vậy, ta đã độc thân hơn mười năm và không có đứa con thứ ba." Lý Vân Tiềm cười đắc ý, tay vô thức chạm vào vành tai Phạm Nhàn.
"Tai ngươi lạnh quá, đi ngủ tiếp đi."

Phạm Nhàn vui mừng không hiểu vì sao, "Được"

Ngày hôm sau, Phạm Nhàn ngủ một mạch đến trưa. Khi y muốn xuống lầu ăn thì thấy một bác sĩ đi ra từ phòng bên cạnh.
Phạm Nhàn kéo tay thư ký của Lý Vân Tiềm đang đi theo bác sĩ, nói: "Chào ngài thư ký, có chuyện gì vậy?"

"Ngươi là ai?" Lão Hầu nhìn cậu bé trước mặt rồi mỉm cười: "Tối qua Lý tiên sinh bị gió biển thổi cảm lạnh."

"Ta là bạn của Lý tiên sinh, ta có thể vào xem không?".

"Vào đi." Lý Vân Tiềm đi về phía cửa, khuôn mặt đỏ bừng khác thường.

Phạm Nhàn biết hắn đã ho ra máu nên đi vào nhà, nhanh chóng rót cho hắn một cốc nước. "Tất cả là lỗi của ta. Ta vẫn cố nói chuyện với ngài ngay cả khi trời mưa. Ta thực sự xin lỗi."

"Không sao đâu, chỉ là sự bất cẩn của ta thôi." Lý Vân Tiềm mỉm cười đón lấy cốc nước. Hắn biết rất rõ bản thân bị cảm lạnh vì lý do gì, và chuyện đó không liên quan gì đến Phạm Nhàn.
Nhưng đây cũng là một cơ hội tốt.

"Ngài đã ăn chưa? Nếu chưa, ta xuống dưới mang lên cho ngài." Phạm Nhàn vô thức cúi người về phía trước.

"Được rồi, cảm ơn nhé." Lý Vân Tiềm ngả người ra sau, lấy tay che miệng, ho khan hai tiếng. "Lùi lại một chút, ta sẽ truyền bệnh cho ngươi."

Phạm Nhàn chỉ đẩy ghế về phía trước rồi nói: "Không có gì đâu. Ngài muốn ăn gì? Ta xuống dưới mang lên cho ngài."

Lý Vân Tiềm có thể thấy rõ sự áy náy và lo lắng trong mắt Phạm Nhàn. Vì đi ngủ muộn, ngay cả sau khi rửa mặt xong, khóe mắt y vẫn còn đỏ vì buồn ngủ.
Sao lại giống như đang nói dối trẻ con vậy... Lão Lý đột nhiên cảm thấy có lỗi.

Sau khi hai người cùng nhau ăn trưa xong, Phạm Nhàn hỏi bác sĩ nhiều điều cần lưu ý trước khi yên tâm thảo luận những việc cần làm trong vài ngày tới với Lý Vân Tiềm.

Lý Vân Tiềm nhìn người đang bận rộn trong phòng, hắn không khỏi vui mừng thầm, nhưng không biểu hiện ra ngoài: "Chỉ là cảm cúm nhẹ thôi mà, sao lại làm ầm ĩ như vậy, giống như bị bệnh nặng vậy?"

"Đừng nói nhảm." Phạm Nhàn ngồi xuống bên cạnh hắn, nghiêm túc nói: "Cảm mạo dễ bị sốt, vì nói chuyện với ta nên ngài mới bị cảm. Làm một thanh niên tốt của thời đại mới, ta phải sống theo lương tâm. Ngài hiểu không?"

"Hahahahahahahahahahahaha" Lý Vân Tiềm vẫn đang cố gắng nhịn cười, vẻ mặt đột nhiên trở nên nghiêm túc.

Phạm Nhàn dựa vào ghế sofa, vui vẻ nói: "Hahahahahahahaha, cho nên bất kể thế nào, ta cũng phải chăm sóc ngài."

Lý Vân Tiềm lại xoa đầu y: "Cảm ơn giám đốc Tiểu Phạm."

Vài ngày sau, Lý Vân Tiềm dẫn Phạm Nhàn đi gặp rất nhiều người. Với sự giới thiệu của Chủ tịch Nam Khánh, Phạm Nhàn cảm thấy thoải mái hơn nhiều khi nói chuyện với họ.

Bữa tiệc kéo dài bảy ngày kết thúc nhanh chóng, du thuyền cập cảng và đoàn trở về Thanh Vân Lâu ở Bắc Kinh để ăn tối.
-----
Có lẽ Lý Vân Tiềm không có nhiều kinh nghiệm lái loại xe này. Chiều cao của hắn và Phạm Nhàn không chênh lệch nhiều, nhưng vóc dáng lại khác biệt rất lớn. Hắn mất một lúc để điều chỉnh lại chỗ ngồi và tiếng nhắc nhở vẫn liên tục vang lên.

Thấy vậy, Phạm Nhàn cúi xuống. Mặc dù vẫn giữ khoảng cách đủ xa, Lý Vân Tiềm vẫn có thể ngửi thấy mùi hương trên người y.
Một em bé đầy sữa.

Lý Vân Tiềm đi theo chỉ dẫn, lái xe thẳng đến tầng dưới nhà Phạm Nhàn. Hắn vẫn đang thưởng thức mùi hương của Phạm Nhàn. Hắn cảm thấy mùi sữa thoang thoảng trên mũi, càng lúc càng nồng hơn.

"Cảm ơn Lý tiên sinh, ta đi trước..." Phạm Nhàn mỉm cười tạm biệt Lý Vân Tiềm, nhưng y lại không tháo được dây an toàn trên người ra.

Phạm Nhàn lại thử lần nữa, đột nhiên lại cười lớn. Y nghĩ rằng y hẳn đã say, "Xin lỗi, ta quên mất đây là khóa đồng thời."

Khóa đồng thời? Lý Vân Tiềm nhướng mày.
Nói cách khác, chỉ cần hắn không nhấn nút thì Phạm Nhàn không thể thoát ra được.

Thấy hắn vẫn nhìn y chằm chằm, Phạm Nhàn tưởng hắn không nghe thấy, nên lặp lại: "Ý ta là, xe của ta ..."

"Ta có thể đuổi theo ngươi không?"

"....À, à?" Nếu như vì vụ khóa, Phạm Nhàn  nghi ngờ bản thân say rượu, thì bây giờ y cảm thấy y chắc chắn đã say rồi.

Lý Vân Tiềm tiến lại gần nói: "Ta muốn theo đuổi ngươi, được không?"

Phạm Nhàn dường như không thể tránh được ánh mắt của hắn, chỉ có thể nhìn chằm chằm vào mắt hắn: "Ngài, ngài... Ngài thích... ta?"

"Ta thích." Lý Vân Tiềm mỉm cười gật đầu: "Ta thích ngươi."

Phạm Nhàn cảm thấy tim mình sắp nhảy ra khỏi lồng ngực. Y nhấn công tắc an toàn ngày càng mạnh hơn và câu trả lời của y trở nên ngập ngừng:
"Nhưng chúng ta chỉ mới quen nhau chưa đầy hai tuần, và ta... ngài , ngài và Bình Bình vẫn là bạn tốt, và ta... ừm... không... ồ, thực ra thì..."

Lý Vân Tiềm thấy vẻ lo lắng của y liền nói: "Không sao, ngươi suy nghĩ kỹ đi", rồi hắn tháo dây an toàn.

Ngay khi Phạm Nhàn bấm nút mở cửa xe, y đã mở cửa xe và gần như bỏ chạy.

Một lúc sau, Lý Vân Tiềm nhận được thông tin về lịch sử tìm kiếm mới nhất trên trình duyệt di động của Phạm Nhàn:
Ta phải làm gì nếu bạn của sếp muốn theo đuổi ta?
Sẽ thế nào khi một vị tổng tài độc đoán thú nhận tình yêu ?
Lý Vân Tiềm có từng công khai bày tỏ tình yêu không?
Lý Vân Tiềm có bao nhiêu tiền?
Đàn ông trên 40 tuổi có ổn không?

Lý Vân Tiềm nhìn mấy câu hỏi đầu tiên với vẻ vừa cười vừa khóc, nhưng biểu cảm của hắn thay đổi khi nhìn thấy câu hỏi cuối cùng.

[Kết thúc]

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip