TG 12 - Chương 1: Bẫy rập
Bạch Thượng Thần tỉnh dậy trong một căn phòng ngủ mang phong cách kim loại với tông màu tối. Ngay trước mắt y là một thiếu niên có đôi mắt xanh biếc và mái tóc bạc tinh xảo.
Bạch Kỳ giật mình, lập tức tung một cú đấm.
"Ba ba——" Thiếu niên kêu lên kinh hãi, cú đấm của Bạch Kỳ dừng lại ngay trước mặt cậu ta.
"Con trai?" Bạch Thượng Thần ngập ngừng hỏi.
Hắc Thất vỗ ngực, hoảng hốt gật đầu.
"Đúng đúng! Nhìn kỹ rồi hãy ra tay chứ!" Suýt chút nữa bị đánh nát đầu rồi.
Bạch Kỳ nheo mắt, nhìn chằm chằm cậu ta từ trên xuống dưới với ánh mắt nghi hoặc: "Khí tức của ngươi... có gì đó kỳ lạ."
Không chỉ kỳ lạ, mà cơ thể này của Hắc Thất, ngoài linh hồn của nó ra thì hoàn toàn không có nhịp tim hay hơi thở, căn bản không giống một con người bình thường.
"Không phải con người thì đương nhiên là kỳ lạ rồi." Hắc Thất bĩu môi một cách rất con người.
"Thân thể này của tôi là một con robot, cũng là quản gia riêng của chủ nhân thân thể này mà anh đang mượn dùng."
Robot?
Bạch Thượng Thần nhìn kỹ Hắc Thất một lúc, quả nhiên không phải cơ thể của con người.
Sau khi nằm một lúc, Bạch Kỳ thử cử động thân thể đau nhức mệt mỏi, đồng thời quan sát môi trường xung quanh. Mọi ngóc ngách trong căn phòng ngủ này đều toát lên cảm giác công nghệ tương lai.
Bạch Kỳ bước chân trần xuống đất, đi một vòng trong phòng nhưng không tìm thấy cửa sổ.
Hắc Thất bất đắc dĩ vươn tay chạm vào không trung, đôi mắt xanh biếc lóe lên một tia sáng, bức tường bên phải lập tức mở ra, để lộ một bức tường kính trong suốt.
Nhìn lên bầu trời xám xịt với những đường ray chằng chịt như mạng nhện, cùng vô số phi thuyền và xe bay lượn lờ khắp nơi, dù Bạch Thượng Thần có bình tĩnh đến đâu cũng không khỏi có chút kinh ngạc.
"Tương lai, tinh tế?"
Dù đã trải qua vô số thế giới trong luân hồi, dù chưa tận mắt chứng kiến, nhưng Bạch Kỳ cũng đã hiểu biết ít nhiều về thế giới tinh tế qua sách vở, truyền hình và lời kể của Hắc Thất.
"Thời kỳ mạt thế." Hắc Thất thở dài.
Thấy Bạch Kỳ không hiểu, nó tiếp tục giải thích với vẻ oán trách: "Là thế giới mà anh và Bạch Lương Quân từng sống."
Bạch Thượng Thần thực sự kinh ngạc.
"Chúng ta trở lại rồi?"
Nhưng dường như có gì đó không đúng?
"Tôi đã nói với anh rồi, thời gian ở các tiểu thế giới không ngừng trôi. Nó luôn tiếp tục chảy xuôi."
"Việc định vị lại một thế giới trong vũ trụ bao la không hề dễ dàng, chưa kể điểm cắt nhập lần này bị lệch, dẫn đến thời điểm hiện tại đã cách thời gian lần trước chúng ta đến tận một nghìn hai trăm năm mươi năm."
"Không tính là quá lâu." Bạch Thượng Thần thuận miệng đáp.
Hắc Thất suýt nghẹn họng.
"Anh là thần, một nghìn năm chỉ như cái chớp mắt đối với anh, nhưng con người chỉ sống khoảng một trăm năm, chúng ta đi một vòng là đủ để họ chết mấy đời rồi."
"Lần trước chúng ta đến, họ vẫn còn dùng máy bay và xe tăng dưới mặt đất, bây giờ đã chế tạo ra phi thuyền và chiến hạm để lên trời rồi."
Hắc Thất cảm thấy khó chịu vô cùng.
Lần trước, vì Bạch Thượng Thần chơi quá trội mà bị phản kích, kết quả bị một tên đàn ông đâm xuyên tim, khiến mảnh vỡ bị thất lạc, hai người đành phải tay trắng trở về.
Lần này quay lại, thời gian đã trôi qua một nghìn hai trăm năm mươi năm, việc thu thập năng lượng từ chế độ khó đã thẳng tiến vào chế độ địa ngục.
"Giờ đây, sự phát triển của mạt thế có giống với thế giới trước kia của ngươi không?" Bạch Kỳ hỏi.
"Có chút tương đồng, nhưng vẫn kém hơn so với tinh cầu Karan." Hắc Thất trả lời.
"Người trên Karan sử dụng tinh thần lực kết hợp với giáp máy để chiến đấu, chứ không phải dị năng. Ngoài hành tinh cư trú của mình, họ còn khai thác các hệ sao khác, có tiếng nói mạnh trong vũ trụ, thuộc nền văn minh cấp cao."
"Còn Trái Đất mạt thế chỉ vừa mới bước vào nền văn minh cấp cao sơ cấp từ nền văn minh trung cấp. Muốn đuổi kịp Karan, ít nhất phải mất thêm một đến hai nghìn năm."
"Hơn nữa, Trái Đất mạt thế có tang thi, trong khi Karan thì không. Nguy cơ của Karan đến từ trùng tộc ngoài hành tinh."
Hắc Thất thao thao bất tuyệt giải thích sự khác biệt giữa hai hành tinh. Bạch Thượng Thần nhìn khuôn mặt trắng bệch như tuyết của nó, không nhịn được vươn tay nhéo một cái. Cảm giác chẳng khác gì da người, chỉ là hơi lạnh.
Hắc Thất lập tức im bặt, liếc mắt nhìn y: "Anh làm gì thế?"
"Ngươi thật sự là robot?" Bạch Kỳ hỏi.
"Không thì là gì?" Hắc Thất phản bác.
"Chẳng lẽ giống đống sắt vụn là robot quét nhà của thổ dân Địa Cầu cổ đại?"
Bạch Thượng Thần siết nắm đấm, đập lên đầu Hắc Thất: "Vừa có được thân thể là bắt đầu vênh váo rồi đúng không?"
"Có tin ta bắt ngươi hiện nguyên hình không?"
"..." Hắc Thất.
"Tôi sai rồi, đại ca."
"Ký ức của nguyên chủ đâu?"
"À."
Nguyên chủ tên là Trình Ngôn Linh, một trung tướng thuộc Quân đoàn thứ năm của quân đội Liên bang, là một trong năm người duy nhất sở hữu dị năng cấp tám trở lên.
Khi virus bùng phát, mạt thế giáng xuống, nhân loại bước vào kỷ nguyên đen tối. Virus khiến một số người đột biến thành quái vật ăn thịt người, trong khi những người khác tiến hóa và sở hữu dị năng.
Cuộc chiến giữa loài người và tang thi kéo dài gần bốn trăm năm. Trong thời gian đó, trí tuệ của tang thi không ngừng tiến hóa, trong khi dân số loài người ngày càng giảm mạnh. Cuối cùng, cả hai bên đạt được thỏa thuận, mỗi bên chiếm cứ một vùng lãnh thổ và không xâm phạm lẫn nhau.
Nhưng có ai lại muốn chung sống với một loài dã thú luôn chực chờ cắn xé mình chứ?
Sống dưới lưỡi gươm treo lơ lửng trên đầu, làm sao có thể yên lòng?
Ba trăm năm sau, loài người đã có thời gian dưỡng sức và chuẩn bị một âm mưu to lớn. Lấy danh nghĩa hợp tác chung sống, họ lợi dụng cơ hội để phản công, gần như tiêu diệt hoàn toàn loài tang thi.
Những tang thi còn sống sót buộc phải rút lui hết lần này đến lần khác, ẩn nấp nơi hoang dã để trốn tránh sự truy lùng của loài người.
Theo thời gian, cơ thể con người cũng dần thay đổi dưới tác động của virus, khiến cho việc sinh sản trở nên khó khăn hơn.
Giới tính của loài người dần được chia thành ba loại: Alpha, Beta và Omega.
A (Alpha) tượng trưng cho sức mạnh và quyền lực.
O (Omega) yếu đuối, thuộc nhóm người yếu thế trong xã hội nhưng có khả năng sinh sản cao.
B (Beta) trung lập, không mạnh mẽ như Alpha nhưng cũng không yếu ớt như Omega, có thể làm việc và sinh sống bình thường, chiếm phần lớn dân số trong xã hội.
Người mà Bạch Kỳ nhập vào – Trình Ngôn Linh – chính là một Alpha mạnh mẽ.
Trình Ngôn Linh là trưởng tử của gia tộc họ Trình, sở hữu dị năng hệ lôi cường đại, tốt nghiệp trường quân sự hạng nhất của Liên Bang. Trong mười năm phục vụ quân đội, anh lập được vô số chiến công hiển hách, quân hàm thăng tiến liên tục cho đến khi trở thành Trung tướng.
Một biểu tượng anh hùng quốc dân như anh có vẻ như chính là hiện thân hoàn hảo của một "người chiến thắng trong cuộc đời".
Nhưng con người không thể mãi mãi may mắn được.
Năm tháng trước, Trình Ngôn Linh nhận lệnh từ cấp trên dẫn quân tiến vào khu vực cấm địa để tiêu diệt bọn tang thi. Không ngờ lại rơi vào bẫy phục kích của một tang thi hoàng cấp cao, cả đội ngũ bị tiêu diệt hoàn toàn. Dù giữ được mạng, nhưng căn cơ dị năng của anh đã bị hủy hoại, sức mạnh hoàn toàn biến mất.
Chỉ trong một đêm, cuộc đời huy hoàng của Trình Ngôn Linh hoàn toàn sụp đổ.
Không còn dị năng, anh không thể tiếp tục phục vụ trong quân đội.
Bị ép buộc giải ngũ, rời khỏi nơi mà anh từng nguyện chiến đấu cả đời, nỗi tuyệt vọng của gia tộc Trình cùng ánh mắt thương hại của những người xung quanh khiến lòng tự tôn của Trình Ngôn Linh càng thêm đau đớn. Rốt cuộc, rơi từ đỉnh cao xuống vực thẳm là một cú sốc khó mà chịu đựng nổi.
Sau khi trở về, nguyên chủ giam mình trong căn hộ riêng, không chịu về nhà, không muốn ra ngoài, cứ như thể muốn tự chôn sống bản thân trong bốn bức tường.
Nhưng mười ngày trước...
Người ân sư anh kính trọng – Hiệu trưởng của Học viện Quân sự Liên Bang – đã gửi thư mời anh về giảng dạy.
Ý của hiệu trưởng là dù anh đã mất đi dị năng, nhưng kinh nghiệm chiến đấu quý báu của anh lại là kho báu vô giá, không thể so sánh với những tài liệu lý thuyết khô khan trong giáo trình. Vì thế, nhà trường muốn mời anh làm giảng viên dạy lý thuyết quân sự.
Thế nhưng, một người luôn kiêu ngạo và có lòng tự tôn mạnh mẽ như Trình Ngôn Linh lại cho rằng đó là một sự bố thí. Vì thế, anh đã kích động lao vào tầng hầm tập luyện điên cuồng, cố gắng vượt quá giới hạn của cơ thể.
Phòng huấn luyện cá nhân của nguyên chủ được thiết kế dành riêng cho những người có dị năng. Hơn nữa, anh vốn đã bị thương, thân thể không chịu nổi áp lực quá lớn, cuối cùng dẫn đến sụp đổ hoàn toàn.
Trình Ngôn Linh không chịu ra ngoài, cũng không chịu gọi bác sĩ, thậm chí còn tự tay ngắt nguồn điện của quản gia máy móc UU, vì vậy anh đã chết lặng lẽ trong chính căn hộ của mình mà không ai hay biết.
"Đồ ngốc." Hắc Thất phun một câu chê bai.
Chỉ vì chút sĩ diện của một thằng đàn ông mà tự hại chết bản thân, đúng là một thằng đàn ông thép chính hiệu, không thể cứu chữa.
Bạch Thượng Thần không nói gì.
Hàng chục năm thuận buồm xuôi gió đã khiến nguyên chủ quen với việc luôn chiến thắng. Tư duy "chỉ được phép thắng, không được phép thua" đã ăn sâu vào tiềm thức anh. Một khi đối mặt với cú sốc mang tính hủy diệt, khả năng tái sinh của anh gần như bằng không.
Ký ức của nguyên chủ đơn điệu và khô khan, mỗi ngày ngoài ba bữa ăn ra chỉ toàn là học tập, huấn luyện và thực hiện nhiệm vụ. Ba mươi mấy năm cuộc đời, phần lớn thời gian của anh chỉ xoay quanh quân đội và chiến đấu.
Bạch Kỳ không mất quá nhiều thời gian để xem lướt qua mọi thứ.
Trở lại mạt thế, thế giới vẫn là thế giới khi xưa.
Nhưng dù thế giới không đổi, thời đại đã khác.
Nghĩ đến những ân oán khi trước với Bạch Lương Quân, Bạch Thượng Thần không khỏi siết chặt nắm tay. Dựa vào lòng tin của y mà dám đâm sau lưng ngay trước mặt, thằng nhãi này không dạy dỗ thì khó mà tiêu tan cơn giận trong lòng y.
Quan trọng hơn, cái chết lần đó quá đột ngột! Y còn chưa kịp thu hồi thiên phú của mình thì đã tự bạo rồi.
Còn cái chuyện thiên phú sẽ thuộc về hắn sau khi chết, chẳng phải lúc đầu đã thỏa thuận xong xuôi rồi sao!?
Quá đáng giận!
Bạch Thượng Thần lần theo ký ức của nguyên chủ tìm đến phòng tắm, đứng trước gương quan sát gương mặt của thân xác này.
Dù vì cú sốc quá lớn mà nguyên chủ tự giày vò bản thân, nhưng ngay cả trong vẻ ngoài có phần luộm thuộm lúc này vẫn thấy rõ nền tảng sắc vóc cực kỳ xuất sắc.
Về ngoại hình, Alpha luôn có lợi thế bẩm sinh, giống như Omega trời sinh đã đẹp vậy.
Cơ thể cao lớn, săn chắc, chân dài, tay dài, vai rộng eo thon, làn da màu đồng kết hợp với tám múi cơ bụng rắn chắc. Lông mày kiếm sắc bén, đôi mắt hổ uy nghiêm không giận mà vẫn toát ra áp lực, khí chất hoang dã của loài sói tràn ngập hooc-môn nam tính.
Chỉ cần đứng yên không nói cũng đã tỏa ra sức hấp dẫn cấm dục đầy mê hoặc.
Bạch Kỳ cúi người sát lại gương, ngón tay khẽ vén một lọn tóc lòa xòa trên trán, động tác gợi cảm đến mức khiến người ta phải nhũn cả chân.
"Hình tượng cũng không tệ, dù không sánh bằng bản tọa nhưng vẫn có nét quyến rũ riêng."
Hắc Thất: "..."
Về khoản tự luyến, nếu Bạch rác rưởi có tự nhận thứ hai, chắc chắn không ai dám giành hạng nhất.
Sau khi nhanh chóng làm quen với tình trạng của nguyên chủ và môi trường trong nhà, Bạch Thượng Thần đột nhiên cảm thấy đói bụng.
Nhưng khi y mở tủ bảo quản trong phòng khách, thấy bên trong chất đầy những bình dung dịch với màu sắc khác nhau, y lập tức trầm mặc.
"Đây gọi là dung dịch dinh dưỡng, mỗi bình có dung tích 50ml, cung cấp đủ nhu cầu dinh dưỡng cho một người trưởng thành trong một ngày. Đây là món khoái khẩu của nguyên chủ – một kẻ cuồng công việc." Hắc Thất dụ dỗ.
Bạch Thượng Thần mở một bình ra nếm thử.
Khoảnh khắc tiếp theo, hắn không biểu cảm mà bẻ gãy luôn cánh cửa của tủ bảo quản.
"Con trai—"
Giọng nói trầm khàn đầy gợi cảm của Bạch Kỳ kéo dài âm cuối, chầm chậm đưa tay về phía Hắc Thất.
Hắc Thất, kẻ vừa mới vui sướng khi thấy người khác gặp họa, lập tức thay đổi sắc mặt.
Một lúc sau, với gương mặt méo mó đầy bất lực, Hắc Thất miễn cưỡng lấy ra một hộp lẩu tự sôi từ không gian và đưa cho Bạch Kỳ.
Dưới ánh mắt ai oán của Hắc Thất, Bạch Kỳ tao nhã mở hộp lẩu, kích hoạt chức năng làm nóng rồi bắt đầu thưởng thức bữa ăn.
Dù là đồ ăn nhanh cũng phải có nghi thức chứ.
Dùng một thân thể máy móc, Hắc Thất chỉ có thể nhìn đồ ăn mà không thể ăn, cảm giác vô cùng ấm ức.
"Anh có nhận lời mời của quân đội không?"
"Có chứ." Bạch Thượng Thần trả lời đầy nghiêm túc, "Bản thượng thần chưa từng làm giáo viên bao giờ."
"Đào tạo mầm non tương lai cho đất nước, cao cả nhỉ?"
Hắc Thất im lặng.
Đào tạo mầm non?
Ha ha, anh không xuống tay hủy diệt cả vườn hoa đã là phúc đức lắm rồi.
Hắc Thất thành kính đốt ba nén nhang cho các sinh viên của Học viện Quân sự Liên Bang.
Đại ma vương tổ tông của các người sắp đến rồi.
Thời gian còn lại, cứ ăn ngon, uống sướng, trân trọng những ngày yên bình ít ỏi đi...
(TG này mình làm cách ngày ko liền mạch nên xưng hô có thể sẽ hơi loạn, nhiều sai sót, mọi người thông cảm nha, nếu lỗi chỗ nào mong mọi người cmt để mình fix nhé.)
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip