1975-1979
1975
Chẳng lẽ không phải thế à?
Bọn họ tận mắt nhìn thấy Đế Đô Tinh của tinh hệ Xích Nguyệt bị nổ tan tành cơ mà.
Thần Hành xòe tay kéo váy mình lùi về sau mấy bước, hừ lạnh: "Sao Thập Phương có thể chết được chứ, không thấy chủ nhân chẳng lo lắng tí gì à?"
Còn lâu chủ nhân mới để Thập Phương chết. Thập Phương đi theo chủ nhân lâu như thế, chủ nhân cho anh ta bao nhiêu là bảo vật giữ mạng, sao có thể chết được cơ chứ, cái đám này thật ngu ngốc.
Trảm Long Vệ lại cảm thấy rất chua xót, có bao giờ gia chủ lo lắng cho ai đâu cơ chứ?
Chỉ có chàng trai biến sắc mặt còn nhanh hơn lật sách kia là được độc sủng mà thôi.
"Tóm lại, Thập Phương không sao cả đâu, sẽ sớm trở về thôi." Thần Hành ôm gương mặt nhỏ nhắn của mình, "Tôi không thèm chơi với các anh nữa, chẳng vui tí nào hết."
Nhờ có câu nói của Thần Hành mà tâm tình của đám Trảm Long Vệ cũng đỡ hơn một chút, nhưng một ngày vẫn không thấy Thập Phương đâu thì bọn họ sẽ lo lắng thêm một ngày, chỉ trông ngóng Thập Phương sớm quay về.
Thần Hành vừa xuất hiện sẽ lại bị đám Trảm Long Vệ vây lấy, hỏi cô nhóc chừng nào Thập Phương sẽ về, hiện giờ đang ở đâu.
Thần Hành thấy rất phiền, cuối cùng liền biến thành cái máy tính bảng luôn, không thèm ra ngoài nữa.
Thần Hành ghét biến thành máy tính bảng nhất, vậy mà lúc này nhóc lại cam tâm tình nguyện biến hình, có thể thấy được là đám người kia phiền phức tới mức nào.
...
Tinh Võng hỏng hoàn toàn. Lần này không phải không đăng nhập được nữa mà trở thành một mảnh đen sì. Tiền lưu trữ trên Tinh Võng cũng hóa thành hư ảo. Hiện tại, ngoại trừ những người có tài sản cố định thì toàn bộ người trong Tinh Tế đều trở thành người nghèo hết.
#Tinh Tế nghèo nhất#
Đồng thời, đám người máy bị Linh khống chế đều dừng hoạt động. Nhưng những người bị tẩy não thì lại không thể dừng lại. Bọn họ vẫn chấp hành mệnh lệnh của Linh, biến toàn bộ người trong Tinh Tế thành quái vật không có tình cảm.
Không có đám người máy trí thông minh nhân tạo khó chơi nữa, khống chế con người bị đồng hóa liền trở nên dễ dàng hơn nhiều. Toàn bộ người ở Tinh Tế đều ra sức phản kích lại.
Mà lúc này, tàu Vô Cực đang đỗ ở bên cạnh Liên Minh, nó lặng lẽ trôi nổi trong Tinh Tế, như hòa thành một thể.
Phượng Từ nhìn Thời Sênh nghịch khối Rubik. Mấy ngày gần đây cô vẫn luôn chơi với thứ đồ chơi này. Sau mỗi lần đùa nghịch, cô sẽ điều chỉnh đường bay một chút như thể khối Rubik này có thể dẫn cô tới một nơi nào đó.
"Tiểu Sênh." Phượng Từ ghé sát lại, "Có phải là mọi chuyện kết thúc rồi không?"
Thời Sênh thả khối Rubik ra, ôm người vào lòng, "Không nhanh như vậy được, còn có trò hay ở phía sau nữa, sao thế? Thấy phiền à?"
"Ừm..." Hắn không muốn cô bận bịu như thế, hắn chỉ muốn cô ở bên mình.
"Thế chuyện về Linh là sao?"
Hiếm khi nào nghe thấy Phượng Từ quan tâm những chuyện này, Thời Sênh liền đáp: "Lúc em có được Thần Hành thì đã từng gặp Linh. Theo lý thuyết, cảnh tượng lúc đó rất khó quên, không có lý nào Linh lại không nhớ. Nhưng rõ ràng là nó chẳng nhớ gì..."
Lúc gặp lại, cô nói đã lâu không gặp, Linh lại đáp một câu rất khó hiểu, vì thế cô không tiếp tục nói nữa.
"Nó là giả sao?" Phượng Từ nghiêng đầu, thứ đó mà còn có thể làm giả à?
"Không, nó chính là Linh." Thời Sênh cười như không cười đáp.
"Vậy sao nó lại không nhớ rõ?"
"Bởi vì nó đã bị cách thức hóa rồi." Giọng Thần Hành vang lên, thân ảnh của cô nhóc chậm rãi hiện ra, cười lấy lòng với Thời Sênh, "Chủ nhân, em cảm thấy năng lực của Linh yếu đi rồi."
Linh là đầu não, cho dù Tinh Võng hỏng sẽ tạo thành khó khăn cho nó, nhưng nó cũng không nên yếu ớt như vậy.
Thời Sênh liếc nhìn cô nhóc, Thần Hành không hề thấy sợ tí nào. Nhưng Phượng Từ vừa liếc nhìn thì cô nhóc lại lập tức rụt cổ, nhanh chân chạy biến ra ngoài.
Dọa chết nhóc rồi.
Thập Phương không ở đây, chẳng còn ai dám cùng nhóc thừa nhận ánh mắt giết người của Phượng Từ nữa.
Tại sao Linh không nhớ Thời Sênh ư?
Hiện tại, khả năng lớn nhất là theo như lời Thần Hành nói, nó đã bị cách thức hóa rồi.
Nhưng ai có thể làm cho nó cách thức hóa được chứ?
Đúng là thú vị.
Dường như Phượng Từ cũng chẳng có hứng thú gì với Linh. Hắn đưa khối Rubik cho Thời Sênh, tự mình đứng dậy rời khỏi phòng.
Nếu không phải cô biết rõ Phượng Từ không chấp nhặt với Thần Hành thì cô đã thực sự nghi ngờ là hắn ra ngoài đuổi giết Thần Hành cũng nên.
Cũng may Thần Hành là một đứa bé gái. Nếu là đứa bé trai thì nhất định sẽ bị hắn đuổi giết cho mà xem.
...
Thời Sênh không ngừng thay đổi đường bay, cuối cùng, tàu Vô Cực xuất hiện ở một tinh vực chưa bao giờ xuất hiện lần nào.
Thời Sênh nhìn khối Rubik, hít sâu một hơi rồi đi xuống một mình.
Đây là một tinh cầu rất kỳ quái, không lớn lắm nhưng nơi nơi đều ngập tràn một nguồn năng lượng cực kỳ hiếm thấy cùng với một loại tinh thạch màu đen mọc lên ở trung tâm nguồn năng lượng.
Thời Sênh đã từng nhìn thấy loại tinh thạch này, khi Hạ gia chế tạo vũ khí sẽ dùng tới chúng.
Nhưng cô không biết tác dụng của thứ này. Nó không hề chứa bất kỳ năng lượng nào, chẳng khác gì các loại tinh thạch thông thường. Có vẻ như chỉ có người của Hạ gia là có thể sử dụng được nó.
Toàn bộ tinh cầu đều ngập tràn loại tinh thạch đen đó, xen lẫn với nó là đủ mọi loại đá năng lượng nhiều màu sắc khác. Hơi liếc mắt nhìn sẽ thấy dường như cả thế giới này đều đang sáng lấp lánh.
Thời Sênh đi trên con đường nhỏ được lát bằng tinh thạch màu đen đó, phương xa xuất hiện một kiến trúc màu đen. Cô tăng tốc nhanh hơn, chẳng mấy chốc, một cung điện được chế tạo cũng bằng loại tinh thạch đen kia xuất hiện trong tầm mắt.
Thời Sênh ngẩng đầu nhìn cung điện to lớn và hùng vĩ.
Cả cung điện được tạo thành từ tinh thạch, toàn thân đen nhánh, uy nghiêm và đồ sộ.
Thời Sênh có cảm giác như mình đã vượt qua thời không, dường như không còn ở trong Tinh Tế nữa.
Cô hít sâu một hơi, bước lên những bậc thang lát tinh thạch màu đen. Có tổng cộng chín bậc thang, trên mỗi bậc thang đều có khắc đồ án kỳ quái. Khối Rubik trong tay cô cũng tự chuyển động theo mỗi bước đi lên của cô.
Khi cô bước lên bậc thang cuối cùng, trước mặt liền xuất hiện một bản đồ Tinh Tế bao la và hùng vĩ, trong đó có một con đường được đánh dấu màu đỏ, nhưng bản đồ này cũng chỉ hiện lên trong vòng ba giây mà thôi.
Ma pháp tự vận động như có người thao tác, sau đó lại khôi phục an tĩnh.
Thời Sênh nắm chặt khối Rubik, bước chân qua cửa lớn cung điện.
Trên cửa lớn cũng được chế tạo bằng tinh thạch có khắc tộc huy của Hạ gia. Thời Sênh đẩy cửa ra. Cũng chẳng cần phương thức mở cửa đặc biệt nào, cô chỉ nhẹ đẩy là cửa đã thong thả, tự động nhích sang hai bên.
Một luồng khí lạnh từ trong tràn ra, mang theo sương mù dày đặc.
Thời Sênh đứng yên không nhúc nhích, tùy ý để sương mù bao trùm lấy hai chân mình.
Cảnh tượng bên trong cánh cửa cũng dần hiện ra. Vô số quan tài trong suốt nằm trong đám sương mù, xếp thành hàng kéo dài về tận phía bóng tối, cung điện này dường như chẳng có điểm cuối cùng.
"Hồn trủng của Hạ gia sao?" Thời Sênh nhìn hàng dài quan tài không có điểm cuối kia, nhẹ giọng nỉ non.
Hồn trủng, ngụ ý là nơi hồn về, sáu đại gia tộc còn lại đều có hồn trủng.
Người của sáu đại gia tộc cũng không hiểu được hồn trủng tồn tại vì điều gì. Nó giống như một loại nghi thức của mỗi gia tộc, được lưu truyền từ thời cổ tới nay, đời sau vẫn luôn đi theo dấu chân của những người đi trước.
Mỗi đời gia chủ và tộc nhân có cống hiến lớn đều có thể táng thân ở hồn trủng.
Từ đường của Thời gia cũng chỉ bày bài vị mà thôi, ngoại trừ gia chủ và trưởng lão thì không ai được tiến vào nơi gọi là hồn trủng chân chính.
Hồn trủng không chỉ có thi cốt của các bậc tiền bối mà còn chôn vùi vô số bí mật, nơi đó không cho phép người ngoài đặt chân tới.
Hạ Sơ, cậu chỉ dẫn tôi tới đây là để tôi nhìn thấy cái xác của cậu sao?
1979
Thời Sênh đứng ở bên ngoài một lát sau đó nhấc chân bước vào.
Nhiệt độ bên trong thấp hơn bên ngoài rất nhiều, chân như đang bước trên khối băng vậy, lạnh thấu tim.
Thời Sênh nhìn thoáng qua mốc thời gian khắc trên chiếc quan tài đầu tiên, rất xa xưa, vì thế, quan tài mới nhất chắc chắn ở cuối cùng.
Thời Sênh đi dọc lối ở giữa, sương mù vấn vít, quan tài thủy tinh ở hai bên đường đều là các bậc tiền bối của Hạ gia. Xác của bọn họ vẫn còn nguyên vẹn, giống như đang ngủ vậy.
Đi từ đầu tới cuối giống như bước qua các đời phát triển của Hạ gia vậy.
"Hạ Lân..." Thời Sênh dừng bước chân trước một chiếc quan tài thủy tinh nửa trong suốt, có thể mơ hồ nhìn thấy người ở bên trong.
Bên trong là một người đàn ông mặc quân trang, trên mặt đeo một cái mặt nạ nên không nhìn rõ dung mạo.
Đây là anh trai của Hạ Sơ, Hạ Lân.
Lúc trước khi anh ta chết, cả khuôn mặt đều bị hủy hoại, có lẽ vì thế nên anh ta mới phải mang mặt nạ.
Thời Sênh thu ánh mắt lại, đi về phía bên trái, phía sau Hạ Lân chỉ có một chiếc quan tài duy nhất.
Từ đầu tới cuối, vẻ mặt Thời Sênh vẫn không hề thay đổi, trấn định đứng trước quan tài thủy tinh. Trong quan tài thủy tinh có người, mà người nằm trong đó cũng là người mà Thời Sênh quen biết.
Đối với kết quả này, Thời Sênh cũng không hề cảm thấy ngoài ý muốn, sâu trong đáy mắt bắt đầu phát ra ánh sáng thâm thúy, một lát sau liền khôi phục lại như thường.
"Hạ Sơ."
Thời Sênh tiến lên một bước, duỗi tay đỡ lấy quan tài thủy tinh.
"A Sênh."
Từ trong quan tài thủy tinh có một làn khói bay ra, dần dần ngưng tụ thành hình một người. Gương mặt quen thuộc hiện lên trong mắt Thời Sênh. Cô thu tay lại, lùi về sau, lạnh lùng nhìn người trước mặt.
Hạ Sơ hạ dần xuống mặt đất. Cô nhìn Thời Sênh rất chăm chú, hơi mỉm cười, "A Sênh, cậu đã tới rồi."
Hạ Sơ rất xinh đẹp, nói chuyện thì dịu dàng, cả mắt môi đều cong lên tựa như đang cười khiến người ta không thể chán ghét nổi.
Mặt Thời Sênh vẫn chẳng có tí cảm xúc nào: "Đã lâu không gặp."
"A Sênh, lâu lắm rồi không gặp, vậy mà cậu vẫn cứ như thế." Hạ Sơ cảm thán một tiếng, sau đó nói với giọng áy náy: "Thực xin lỗi A Sênh, lúc trước bỏ lại một mình cậu."
Tiêu cự mắt của Thời Sênh cuối cùng cũng dừng trên người Hạ Sơ: "Nếu Cơ Chính đã dùng tới Ngưng Hồn Trận, sao cuối cùng cậu vẫn thành cái dạng này?"
"Số mệnh chăng." Vẻ mặt Hạ Sơ hiền hòa. Cô nhìn về phía quan tài thủy tinh, chậm rãi nói: "Đúng là tớ đã sống lại rồi, nhưng chỉ có mười ngày mà thôi. Đó là mười ngày mà tớ sống không bằng chết, làm tớ không bao giờ quên nổi."
"Sau đó, ý thức của tớ liền thoát ly khỏi thân thể, biến thành cái dạng này. Tớ nhờ ngài Cesar đưa tớ tới đây, chính là vì muốn chờ cậu."
"Chờ tớ?"
Hạ Sơ gật đầu, "Chờ cậu."
Không gian dường như lại chìm vào tĩnh lặng. Thời Sênh và Hạ Sơ đều không nói gì tiếp, nhưng không khí cũng không có gì gượng gạo. Tuy nhiều năm rồi hai người không gặp nhau nhưng có những chuyện không cần nói ra thì cả hai đều tự hiểu rõ.
Thật lâu sau, Hạ Sơ mới nói: "Thanh kiếm kia của cậu đâu rồi?"
Thời Sênh lấy thiết kiếm ra, hơi dừng mấy giây rồi đưa cho cô ấy.
Hạ Sơ lắc đầu: "Tớ không cầm được, cậu đặt ở chỗ đó đi."
Chỗ Hạ Sơ chỉ là điểm cuối cùng của tòa lâu đài này, nơi đó có một cái bệ hình chữ nhật được làm bằng tinh thạch.
Thời Sênh đặt thiết kiếm lên bệ. Hạ Sơ cũng bay qua, "A Sênh, cậu ra ngoài chờ tớ đi."
Thời Sênh không hỏi nhiều, lập tức xoay người rời đi. Lúc đi ngang qua những quan tài thủy tinh kia, dường như cô nhìn thấy có rất nhiều làn khói từ trong bay ra, hướng về nơi sâu nhất của cung điện.
Thời Sênh dùng tốc độ nhanh hơn để rời đi, khi cô vừa bước ra khỏi cung điện, cánh cửa lẳng lặng khép chặt lại.
Thời gian thong thả trôi qua. Nơi này dường như không có ban đêm, lúc nào cũng sáng ngời làm cho đám tinh thạch cũng sáng lấp lánh.
Thời Sênh không biết mình ngồi chờ ở bên ngoài bao lâu, bên trong cung điện không truyền ra bất cứ âm thanh nào. Đến lúc cô có cảm giác mình sắp hóa thành tượng rồi thì cửa lớn liền mở ra. Thiếu nữ từ trong sương mù đi ra, thân hình mờ ảo giống như tiên tử đi trong mây khói vậy.
Thời Sênh đứng lên, đối mặt với cô gái.
Hạ Sơ dừng ở ngưỡng cửa, sương mù trào ra quấn lấy thân ảnh hai người.
Cô gái mỉm cười phất tay một cái, sương mù phía sau chuyển động rất nhanh, ánh sáng đỏ từ sâu bên trong dần rõ ràng, trong sự bao bọc của đám sương mù nhanh chóng tràn ra khỏi đại điện, vạt áo của Thời Sênh bay phần phật.
Ánh sáng đỏ phóng lên cao, sương mù tan ra, một thanh trường kiếm toàn thân đen nhánh từ trên cao rơi xuống, màu đỏ ở giữa càng trở nên yêu dã, mũi kiếm sắc bén cắm phập xuống đất, sóng khí lan tràn ra xung quanh khiến cho đám tinh thạch mất đi ánh sáng trong nháy mắt.
Thời Sênh vẫn chưa quay đầu xem mà vẫn bình tĩnh nhìn người trước mặt mình.
Hạ Sơ khẽ mở cánh môi, âm thanh mềm mại như gió dừng bên tai Thời Sênh: "A Sênh, thật may mắn vì khi tớ còn trẻ đã gặp được cậu. Đây là món quà cuối cùng của tớ, mong nó sẽ ở bên cậu tới mãi muôn đời muôn kiếp, làm thế gian sợ hãi, được người người kính ngưỡng."
Cuối cùng Thời Sênh cũng quay đầu nhìn thiết kiếm, đây là hình thái đầu tiên của nó lúc cô mới nhìn thấy, sau khi cô mang nó về, nó liền thoái hóa thành một thanh kiếm sắt cực kỳ bình thường.
Nhưng Hạ Sơ nói, lệ khí của thanh kiếm này quá nặng, nếu dùng phải cẩn thận.
Cô cũng biết điều đó, vì lúc cô lấy được nó, nó đang cắm trên đỉnh một núi xác chết.
Nhưng cô phí bao nhiêu sức lực mới mang nó về được, sao có thể nói bỏ là bỏ được, hơn nữa, khế ước giữa cô và nó cũng đã được ký kết rồi.
Hạ Sơ thấy cô kiên quyết muốn dùng liền hỏi mượn nó. Hạ Sơ không gặp cô suốt một tháng liền. Cô tới Hạ gia tìm người cũng không thấy đâu, đến khi gặp lại nhau lần nữa, Hạ Sơ như gầy đi hẳn một vòng.
Mà lệ khí trên thiết kiếm lại ít đi rất nhiều so với lúc cô mới gặp nó.
Nhưng mà giờ đây cô lại cảm nhận được cỗ lệ khí khiến người ta kinh hãi tới tận tâm can đó.
Có điều lại khác hoàn toàn cảm giác lúc trước.
"A Sênh, tạm biệt." Sự vui vẻ trong đáy mắt Hạ Sơ dường như cũng bị nhiễm ánh sáng, trở nên rực rỡ và lấp lánh.
"Hạ Sơ." Giọng Thời Sênh hơi thay đổi, cô dừng một hồi lâu rồi mới nói tiếp: "Đây là lựa chọn của cậu ư?"
Cô ấy chỉ cần nói một câu là cô ấy muốn sống, cho dù cô không có cách nào thì cũng sẽ nghĩ ra cách để cô ấy được sống.
Nhưng mà cô ấy...
Hạ Sơ vẫn cười rạng rỡ như hoa nở mùa xuân phe phẩy qua trái tim Thời Sênh, "Cảm ơn cậu đã làm hết thảy cho tớ, nếu có kiếp sau, tốt nhất cậu đừng nên gặp lại mình."
Thời Sênh nhìn chằm chằm vào Hạ Sơ, mắt không chớp lấy một cái.
Đây là quyết định của cậu thật sao?
Cậu nói không gặp thì sẽ không gặp thật sao?
Thân hình Hạ Sơ dần trở nên trong suốt: "A Sênh, khi cậu rời đi thì hãy phá hủy nơi này nhé. Tớ không muốn có một ngày sẽ có người tìm tới đây để lợi dụng Hạ gia. Đây là chuyện cuối cùng tớ có thể làm vì Hạ gia trên cương vị gia chủ. Đây cũng coi như lời cầu xin cuối cùng của tớ với cậu."
Nếu Hạ gia đã không còn tồn tại thì những đồ mà Hạ gia bảo tồn cũng không cần thiết tồn tại nữa. Tuy rằng hủy diệt hài cốt của các vị tiền bối thì có hơi đại nghịch bất đạo, nhưng chắc chắn các vị tiền bối cũng sẽ đồng tình với quyết định này của cô thôi.
Tất cả những gì thuộc về Hạ gia đều không thể chảy vào túi người ngoài được.
"... Được." Thời Sênh dứt khoát xoay người đi.
Hạ Sơ thở dài, A Sênh quả thực chưa từng thay đổi chút nào, cuối cùng, cuối cùng...
Lại nhìn cô ấy lâu hơn một chút.
Thời Sênh đi tới trước thiết kiếm, duỗi tay rút kiếm ra, cô bỗng nhiên xoay người lại, dưới chân vẫn còn nguyên bột tinh thạch vừa bị nghiền nát, "Hạ Sơ, cậu có hối hận không?"
Hạ Sơ biết Thời Sênh hỏi mình về điều gì, cô đáp: "Tớ không hối hận, nếu được làm lại một lần, tớ vẫn sẽ lựa chọn như cũ."
Cho dù cuối cùng Kỷ Điệp có phản bội cô hay không, cô vẫn sẽ cứ lựa chọn như thế.
Bởi vì chỉ có như vậy...
Cậu mới được bình an vô sự.
Thời Sênh nắm chặt thiết kiếm: "Hạ Sơ, tạm biệt."
Thời Sênh xoay người đi, rốt cuộc không quay đầu nhìn lại thêm lần nào nữa.
Nụ cười đọng lại trên gương mặt Hạ Sơ.
Tạm biệt, A Sênh.
1977
Ánh sáng như pháo hoa.
Ánh sáng bùng lên như pháo hoa làm cho một tinh cầu tan nát. Quang cảnh đẹp đẽ tới mức khiến người ta không thể nào dùng lời miêu tả được, màu sắc diễm lệ cũng làm người ta quên đi khoảnh khắc này nó đang bị hủy diệt.
Thời Sênh đứng trên tàu Vô Cực nhìn những chùm ánh sáng cuối cùng dần dần tắt đi.
"Em vốn dĩ định dùng tàu Vô Cực để đón cậu ấy về." Thời Sênh khẽ nói.
Ai ngờ cuối cùng lại có kết quả này.
Phượng Từ lặng lẽ cầm lấy tay Thời Sênh, "Em còn có anh."
Thời Sênh quay đầu lại, còn chưa nhìn rõ mặt Phượng Từ thì hắn đã kéo cô vào lòng mình. Thời Sênh nghe rõ từng nhịp tim của hắn.
Thời Sênh hơi sửng sốt, sau đó thong thả duỗi tay ôm lấy hắn.
...
Diêm gia.
Sau khi Tinh Võng hoàn toàn hỏng, Diêm gia liền liên hợp với Cơ Dạ và Tấn Tây cùng rửa sạch địa phương mà gia tộc mình quản hạt, hiện giờ mới thấy được hiệu quả.
Qua thời gian này, Diêm Lâm đã lột xác, từ một thiếu niên trở thành một chàng trai thực thụ.
"Thiếu chủ, đã lấy lại khu A."
"Bên khu C thế nào rồi?" Diêm Lâm vừa đi về phía cảng vừa hỏi.
"Bên khu C tương đối khó giải quyết, có mấy dị năng giả liền."
Diêm Lâm nhíu mày. Hiện tại máy móc bị Linh khống chế đều không thể sử dụng nên không cần sợ đám người máy, nhưng đám dị năng giả bị tẩy não lại rất khó giải quyết.
"Tăng thêm người tới đó, nhất định phải giành lại khu C trước ngày mai..." Ánh mắt Diêm Lâm nhìn về phía chân trời, đồng tử của hắn đột nhiên co lại, "Cảnh giới!"
Người đang bận rộn xung quanh lập tức ngẩng đầu nhìn lên trời, một chiếc phi thuyền màu đen đang hạ xuống.
Tốc độ của phi thuyền quá nhanh. Khi Diêm Lâm vừa nói cảnh giới xong thì phi thuyền đã hạ xuống, không hề báo trước một chút nào, trượt dài trên cảng khiến cho một đống đồ đạc bị đâm nghiêng ngả rối loạn. Vài người còn suýt bị cuốn vào trong dòng khí.
Đây đâu phải là hạ cánh, rõ ràng là từ trên trời nện xuống, vậy mà chiếc phi thuyền vẫn hoàn toàn lành lặn.
Diêm Lâm nhìn ký hiệu in trên mũi phi thuyền thì lập tức liền biết là ai tới.
Cũng chỉ có người của gia tộc đó mới làm như thế... không đi theo một khuôn mẫu nào.
Cách phi thuyền hạ cánh cũng độc đáo y chang.
Thời điểm này, người của Thời gia tới đây làm gì?
Diêm Lâm rất nhanh liền nghĩ tới chính sự, vội vàng dẫn người qua đó.
Phi thuyền mở ra, Trảm Long Vệ từ trên đi xuống. Người ta còn chẳng cần tới thang mà nhảy thẳng từ trên xuống, áo choàng hoa lệ tạo thành một đường cong tiêu sái trong không trung khiến cho khóe miệng Diêm Lâm không ngừng run rẩy.
Đây là tới khoe mẽ à?
Diêm Lâm tưởng Thời Sênh cũng sẽ xuống kiểu như thế. Ai ngờ trên phi thuyền lại có một cái thang được thả xuống. Thời Sênh chậm rãi đi ra. Đi được một nửa, cô bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía bên này hỏi: "Lão già nhà cậu đâu rồi?"
Thời Sênh đột nhiên nói chuyện với Diêm Lâm làm hắn kinh hãi tới mức trái tim cũng nhảy dựng lên. Hắn cố đè ép trái tim đang đập loạn, hỏi: "Thời gia chủ tìm ông nội tôi làm gì thế?"
Thời Sênh lại tiếp tục đi xuống: "Đương nhiên có chuyện rồi, chẳng lẽ tôi tới tìm ông ta uống nước chè chắc?"
Diêm Lâm: "..." Chỉ sợ cô tới gây sự.
Gần đây bọn họ đều bận bịu thu thập tàn cục do Linh để lại, căn bản không hề đắc tội tới cô ta. Cô ta tự nhiên tìm tới cửa, chắc chắn là sẽ có chuyện xảy ra.
"Anh mau đi báo cho ông nội tôi đi." Diêm Lâm phân phó cho người bên cạnh một câu, sau đó liền tiến lên nói mấy lời khách sáo rồi dẫn Thời Sênh đi về phía Diêm gia.
Trước kia, Diêm Lâm chỉ được nhìn cô gái gây họa khắp Tinh Tế này từ xa. Hiện tại tiếp xúc ở khoảng cách gần như thế, trong lòng hắn vừa tò mò lại vừa thấp thỏm. Bởi vì ông nội thường xuyên cảnh cáo hắn rằng không thể trêu chọc vào cô gái này được.
Diêm Lâm đưa Thời Sênh tới Diêm gia, Diêm gia chủ đã chờ sẵn: "Thời gia chủ, đã lâu không gặp."
"Rất tốt." Thời Sênh bước vào bên trong không hề khách khí gì.
Diêm gia chủ vẫy tay cho cháu trai ý bảo hắn đi xuống, sau đó cũng theo Thời Sênh tiến vào, "Chuyện lần này, tôi đoán chắc có liên quan tới Thời gia chủ rồi?"
Có thể khiến Linh hoàn toàn hỏng mất trong thời gian ngắn như thế, ngoại trừ người trước mặt này, ông ta thật sự không nghĩ ra được một ai khác.
"Ngồi mát ăn bát vàng mà ông còn có ý kiến gì nữa?"
Diêm gia chủ: "..." Ông ta nói chuyện khách khí như thế, vậy mà lời nào của cô ta cũng đầy gai nhọn. Có thể nói chuyện bình thường tí được không hả, tức chết ông ta mất thôi.
Vừa rồi ông ta có nói câu nào tỏ thái độ đâu chứ?
Nếu không phải Diêm gia chủ cảm thấy bản thân mình có thể coi như ông nội của cô gái này thì chắc chắn ông ta đã lập tức nóng nảy lên với Thời Sênh rồi.
Thân là trưởng bối, không thể để mất hình tượng được.
"Linh sao rồi?" Diêm gia chủ hỏi.
"Cùng nổ tung với Đế Đô Tinh của tinh hệ Xích Nguyệt rồi."
Phụt...
Cô nói cái gì cơ?
Cùng nổ tung với Đế Đô Tinh của tinh hệ Xích Nguyệt sao? Cùng nổ tung?
Hiện giờ không có internet nên tin tức vẫn chưa được truyền tới đây, lời Thời Sênh nói coi như là tin tức trực tiếp.
"Sao đầu não lại ở tinh hệ Xích Nguyệt, không phải nó..." Diêm gia chủ nói tới đây lại dừng lại. Đúng thế, lúc trước nó đã bị phá hỏng một lần, máy chủ của đầu não chắc chắn đã bị cô gái này phá hỏng nên nó đành phải vứt bỏ máy chủ mà chạy thôi.
Diêm gia chủ đột nhiên nhìn sang phía cô: "Cô làm nổ tung Đế Đô Tinh của tinh hệ Xích Nguyệt sao?"
Thời Sênh nhún vai: "Không phải tôi làm, là Linh làm."
Chất nổ là do nó sai người chôn xuống, kíp nổ cuối cùng cũng là nó, cái này chẳng liên quan gì tới cô, tội này cô không gánh.
Mất một hồi lâu mà Diêm gia chủ vẫn chưa tiêu hóa xong tin tức này.
Lúc trước kia, mỗi lần ra ngoài, cô cũng chỉ quậy phá tinh hệ Xích Nguyệt mà thôi. Lần này thì tốt rồi, vừa tới đã làm Đế Đô Tinh của người ta nổ tanh bành.
Diêm gia chủ hít sâu mấy hơi mới miễn cưỡng không phát bệnh tim, "Thời gia chủ, Linh thật sự đã... nổ tung rồi sao?"
"Sao hả, ông còn muốn chạy đi nhặt xác cho nó cơ à?" Thời Sênh nhướng mày nhìn Diêm gia chủ.
Diêm gia chủ: "..." Ông ta nhặt xác cái quái gì chứ, Linh có xác mà nhặt à?
Diêm gia chủ chỉ còn nước trợn trừng mắt, nhưng cuối cùng ông ta vẫn nhịn xuống được. Tốt xấu gì ông ta cũng là người có thân phận, không thể làm chuyện hạ thấp mình như thế được.
Diêm gia chủ ho khẽ một tiếng, lại ngồi thẳng người dậy: "Thời gian chủ, cô không nghĩ tới chuyện không có Linh thì tiếp theo chúng ta phải làm gì sao?"
Không có Tinh Võng, việc không thể liên lạc với nhau chỉ là chuyện nhỏ, quan trọng nhất là toàn bộ nền khoa học kỹ thuật của Tinh Tế thì phải xử lý thế nào đây? Chẳng lẽ phải thật sự lùi mấy trăm năm sao?
Nghĩ tới chuyện này, Diêm gia chủ thấy phát sầu cả người.
"Ông hỏi tôi á?" Thời Sênh giơ ngón tay tự chỉ vào mình, "Nổ thì nổ thôi, làm lại từ đầu là được, cái này thì có gì phải nghĩ chứ?"
Thời Sênh ngừng một chút, chợt hiểu ra gì đó: "Diêm gia chủ đang trách tôi đấy à? Có phải tôi nên thuần phục Linh rồi dâng hai tay lên cho các người, đó mới là hành động đúng đắn phải không?"
Mẹ kiếp, bản thân không đối phó được Linh, cô đã thu phục Linh rồi, giờ còn tới chất vấn cô không có Linh thì phải làm sao à?
Làm sao á?
Đi tìm chết đi thôi!
Diêm gia chủ: "..."
Diêm gia chủ liền nói sang chuyện khác: "Thời gia chủ tìm tôi có việc gì vậy?" Chắc chắn cô không tới đây chỉ để báo cho ông ta chuyện Đế Đô Tinh của tinh hệ Xích Nguyệt nổ tung được.
Thời Sênh cũng lập tức khôi phục lại vẻ thản nhiên: "Có chuyện muốn hỏi ông."
Đúng là hai diễn viên thành tinh.
Trong đáy mắt Diêm gia chủ lập tức sáng lên, bày ra vẻ bề trên: "Không biết Thời gia chủ muốn hỏi chuyện gì?"
"Lúc trước ông đã nói gì với Hạ Sơ?" Thời Sênh dừng lại một chút, đổi cách hỏi khác: "Hoặc là ông đã bói toán cho Hạ gia cái gì?"
"Chưa từng." Diêm gia chủ không cần nghĩ mà phủ nhận ngay.
"Thật không?"
1978
Diêm gia chủ phủ nhận vô cùng nghiêm túc, ông ta thực sự không hề tiên đoán gì cho Hạ gia cả.
"Không biết tại sao Thời gia chủ lại hỏi chuyện này?" Diêm gia chủ có hơi kỳ quái, "Là Hạ gia..."
Xảy ra chuyện gì ư?
Lúc trước, vì chuyện của Hạ gia mà mọi người đều cãi cọ tới mức ai cũng không thoải mái. Cô ta cũng vẫn luôn có ngăn cách với mọi người, lúc này lại đặc biệt tìm tới cửa...
Thời Sênh hờ hững đứng lên, bỗng nhiên cười: "Liên quan quái gì tới ông."
Diêm gia chủ: "..." Cô tới đây hỏi chuyện mà có thái độ gì thế này!
Tức chết ông ta mất.
Thời Sênh nghênh ngang rời đi. Diêm Lâm đứng ở bên ngoài nhìn theo bóng dáng cô xa dần, một lát sau mới đi vào phòng: "Ông, cô ta tới làm gì thế?"
Diêm gia chủ mệt mỏi day ấn đường, "Cô ta tới hỏi về Hạ gia, Hạ gia... Hạ gia..."
Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?
"Hạ gia thì sao ạ?" Diêm Lâm nghi hoặc, không phải Hạ gia đã sớm bị diệt tộc từ lâu rồi sao?
"Ông cũng không biết có chuyện gì liên quan tới Hạ gia nữa. Cô ta tới hỏi trước kia ông có từng tiên đoán gì cho Hạ gia hay không." Quả thực ông ta chưa từng tiên đoán gì cho Hạ gia, thế nên chuyện này ông ta cũng không đuối lý.
Diêm Lâm không hiểu chuyện này lắm nên nhất thời không nói gì nữa.
...
Thời Sênh trở lại tàu Vô Cực, không có vẻ gì là không thích hợp, giống như vừa rồi cô thực sự đi tìm Diêm gia chủ uống trà vậy.
"Chủ nhân, ngài nghi ngờ chuyện gì sao?" Thần Hành nằm bò ra bàn, đôi mắt to long lanh ngước nhìn lên Thời Sênh.
"Không có gì, có lẽ ta đã nghĩ nhiều." Thời Sênh lắc đầu, nếu cô thật sự nghĩ nhiều thì tốt rồi, nhưng cứ có cảm giác không phải thế. Thời Sênh cố đè sự kỳ quái trong lòng xuống, hỏi: "Chừng nào thì Thập Phương quay lại?"
"À... Còn mấy ngày nữa." Thần Hành đáp.
"Vậy ở đây chờ anh ta đi."
Tàu Vô Cực neo đậu ở cảng làm cho người của Diêm gia cực kỳ sốt ruột. Diêm gia chủ cũng không biết Thời Sênh dừng ở đây để làm gì. Sau khi quan sát mấy ngày thấy cô không có động tác gì thì bảo những người khác cứ mặc kệ cô.
Tin tức về Linh và tinh hệ Xích Nguyệt cũng được Diêm gia chủ truyền ra ngoài, rất nhanh mọi người sẽ đều nhận được tin.
Sự kính sợ của mọi người với Thời Sênh cũng tăng lên vài phần.
Tinh hệ Xích Nguyệt đó!
Không phải tinh hệ nào khác mà là tinh hệ mạnh nhất ở Tinh Tế. Đến Liên Minh còn chẳng dám làm gì họ, thế mà giờ Đế Đô Tinh của bọn họ lại bị nổ tung.
Đáng sợ.
Người phụ nữ biến thái này thật đáng sợ!
Thập Phương còn chưa kịp trở về thì Thời Sênh đã nhìn thấy người của Hoàng thất. Bọn họ tới mời Diêm gia tới Đế Đô tham dự hội nghị để sắp xếp các công việc tiếp theo. Vì mọi người tách ra làm việc nên tiến triển tương đối chậm chạp.
Thời Sênh ở đây nên Hoàng thất cũng cung kính đưa cho cô một tờ thiệp mời.
Diêm gia chủ nhận được tin liền chuẩn bị khởi hành. Hiện tại tinh hệ đã biến thành cái dạng này, ông ta cũng muốn nó nhanh chóng khôi phục lại. Nếu không chờ Liên Minh khôi phục lại rồi thì bọn họ sẽ là người xui xẻo.
Thời Sênh ngồi trên tàu Vô Cực, vắt chân cắn hạt dưa, nhìn Diêm gia chủ bước lên phi thuyền bên cạnh.
Người của Diêm gia đều đã đi vào. Không biết ông ta nghĩ gì mà lại đi ra, xuống phi thuyền, đi tới trước tàu Vô Cực.
"Thời gia chủ, cô không định đi à?"
Thời Sênh cắn hạt dưa cực kỳ nhàn nhã, lạnh nhạt đáp: "Tôi không phải người không sợ chết giống Diêm gia chủ đâu."
"Ý của Thời gia chủ là gì?" Diêm gia chủ nhíu mày.
"Không phải Diêm gia chủ biết bói toán sao? Ông tự tính đi."
Diêm gia chủ càng nhíu mày chặt hơn. Trước khi đi ông ta đã thử bói một quẻ, nhưng kết quả là... lành dữ không rõ.
Kết quả bói toán này ông ta mới tính ra có hai lần trong đời, một lần là khi Hạ gia xảy ra chuyện, một lần là hiện tại.
"Thời gia chủ, cô biết được chuyện gì?"
"Tôi biết gì thì liên quan gì tới Diêm gia chủ đâu cơ chứ."
"Thời gia chủ, lúc này mà cô còn muốn ôm quá khứ không buông sao, sáu đại gia tộc của chúng ta vốn là một thể." Diêm gia chủ hơi tức giận, "Cô mang tiếng là Thời gia chủ, cô phải gánh vác trách nhiệm."
"Vậy ông cứ coi như tôi vô trách nhiệm đi." Thời Sênh tỏ vẻ chẳng sao hết.
Diêm gia chủ: "..."
"Tôi nói cho cô biết lúc trước Diêm gia đã tiên đoán cho Hạ gia cái gì thì cô phải nói cho ông tôi biết là cô biết gì được chứ?" Tiếng của Diêm Lâm đột nhiên xen vào. Hắn từ xa bước tới, nhìn thì có vẻ như Diêm gia chủ không định dẫn hắn tới Đế Đô Tinh.
"Lâm Nhi?" Diêm gia chủ kinh ngạc, Diêm gia tiên đoán cho Hạ gia bao giờ chứ?
Diêm Lâm không hề nhìn Diêm gia chủ, chỉ im lặng nhìn chằm chằm người đang đứng trên tàu Vô Cực.
Thời Sênh đã đứng lên. Cô nhảy xuống khỏi tàu Vô Cực, ánh mắt đảo qua người Diêm gia chủ, sau đó dừng lại trên người Diêm Lâm, hé miệng nói: "Trao đổi ngang giá luôn rất công bằng, nói nghe thử xem nào."
"Cô nói lời thì phải giữ lời đấy!" Diêm Lâm hơi sợ khi nhìn thẳng vào Thời Sênh, rõ ràng trong mắt cô toàn là sự bình thản nhưng hắn lại cảm thấy trong sự bình thản đó có sóng ngầm mãnh liệt.
"Có khi nào tôi nói mà không giữ lời đâu chứ?" Thời Sênh hỏi lại.
"Lâm Nhi! Cháu đừng có nói lung tung!" Diêm gia chủ vội vàng giữ chặt tay Diêm Lâm, kết quả của việc bịa đặt nói dối cô ta còn nghiêm trọng hơn không nói gì nhiều.
"Ông, tối qua cháu đã gặp ông cố, ông cố nói cho cháu nghe một số chuyện."
"Cái gì? Chẳng phải là ông cụ đã..." Diêm gia chủ hơi kinh ngạc. Mấy năm nay ý thức của ông cụ luôn trong tình trạng không tỉnh táo. Tuy nói là ở thời đại Tinh Tế nhưng tới tuổi rồi thì vẫn phải chịu thua thôi.
"Tối qua ông cố có tỉnh táo một chút." Diêm Lâm nói.
"Hai người thảo luận xong chưa?" Thời Sênh đã chờ đến sắp mất kiên nhẫn rồi.
Diêm Lâm trấn an Diêm gia chủ bằng ánh mắt, sau đó nói: "Ông cố đã từng tiên đoán cho Hạ gia, Hạ gia trời định sẽ diệt vong."
Thời Sênh nhướng mi: "Còn gì nữa?"
Lời tiên đoán của Diêm gia có tác dụng cảnh báo, lời tiên đoán này nhất định sẽ xảy ra, nhưng cũng không phải là không có khả năng cứu vãn.
Diêm Lâm hít sâu một hơi: "Nếu thay đổi kết cục này, Thời gia diệt vong."
Thời Sênh đột nhiên siết chặt nắm tay, không khí đột nhiên như yên tĩnh lại, yên tĩnh và bất động.
Thời Sênh mở tay ra, xoay người, bước lên tàu Vô Cực.
Diêm Lâm nóng nảy: "Cô còn chưa nói cho tôi chuyện mà cô biết."
Thời Sênh quay đầu lại, mặt mũi vẫn chẳng biểu hiện cảm xúc gì, "Mời Diêm gia chủ lên đây."
Diêm Lâm nhìn ông nội mình, có hơi thấp thỏm. Sao có cảm giác ánh mắt kia của cô ta như là muốn giết người vậy?
Diêm gia chủ vỗ bả vai Diêm Lâm rồi bước lên tàu Vô Cực.
...
Trong căn phòng trống trải, Thời Sênh nằm trên mặt đất, trong tay là khối Rubik đã mất đi tác dụng, không thể rót ma pháp vào nữa, trước mặt là bản đồ Tinh Tế bao la và hùng vĩ.
Những điểm ánh sáng sặc sỡ lọt vào mắt cô giống như những viên kim cương nhỏ vụn, rực rỡ và lấp lánh ánh sáng, đáng tiếc lại chẳng hề có một chút sinh khí nào. Nếu không phải cô đang thở thì sẽ có người nghĩ rằng cô đã chết.
Thời Sênh nhắm mắt lại.
Hạ Sơ không cho cô giết Kỷ Điệp là vì cô ấy muốn lợi dụng Kỷ Điệp. Tuy rằng tâm tư của Kỷ Điệp không tốt nhưng trong đáy lòng cô ấy vẫn cảm thấy hổ thẹn, thế nên mới muốn giữ cho cô ta một mạng.
Hạ Sơ không muốn sống lại là vì cô ấy không thể sống lại.
Cậu dùng cả Hạ gia để đặt cược chỉ vì một lời tiên đoán, có đáng giá không?
Hạ Sơ, cậu thật là ngốc!
Dường như Thời Sênh lại nhìn thấy cung điện đã biến mất kia. Hạ Sơ mỉm cười đứng trong sương mù dày đặc, vẫy tay với cô.
"Hạ Sơ, cậu có hối hận không?"
"Tớ không hối hận, nếu được chọn lại một lần, tớ vẫn sẽ lựa chọn như thế. Tớ dùng tính mạng của cả gia tộc để đánh cược, chỉ cầu cậu có thể bình yên một đời."
1979
"Cục trưởng, Thời Sênh đã biết rồi." Cát Na báo cho Cesar tin tức mới nhất. Cô ta hơi lo lắng, "Liệu cô ta có biết..."
Cesar ngẩng đầu lên: "Giờ cô ấy đang ở đâu?"
"Vẫn ở cảng của Diêm gia, nhưng mà... Tàu Hồi Tố đã rời khỏi Lam Tinh. Mục tiêu của nó vẫn chưa xác định được. Sau khi nó ra ngoài liền biến mất. Trảm Long Vệ còn ở Lam Tinh cũng có hành động nhưng cụ thể thế nào em không tra được."
Cesar chống tay vào cằm suy tư: "Bên Diêm gia đã xác định là xử lý sạch sẽ, không để lại dấu vết gì chứ?"
"Ông cụ Diêm hiện giờ tinh thần không còn tỉnh táo. Diêm Lâm lại chưa đủ thành thục. Lúc đó lại là buổi tối, sẽ không có gì ngoài ý muốn đâu, ít nhất là trong thời gian ngắn sẽ không có ai phát hiện ra." Cát Na nói: "Nhưng mà Cục trưởng, tại sao ngài nhất định muốn nói cho cô ta biết chuyện này?"
"Cô ấy sẽ không khoanh tay đứng nhìn." Cesar nói, "Chỉ có ép cô ấy ra tay thì chúng ta mới nắm chắc phần thắng."
"Nhưng mà em thấy hơi lo..." Cát Na vô cùng thấp thỏm, "Em sợ là sớm muộn gì cô ta cũng sẽ phát hiện ra lúc trước Hạ Sơ..."
"Cát Na, em không nói thì chẳng phải sẽ không ai biết chuyện này sao?" Cesar lạnh nhạt nói: "Hơn nữa, tôi cũng không tính toán giữ mạng, chờ chuyện này kết thúc, tôi sẽ lấy mạng để đền."
Cesar cúi đầu, tay đỡ trán, "Tôi nợ Hạ Sơ, nợ Hạ gia, nợ Thời Sênh, tôi sẽ trả lại hết cho họ."
"Hội trưởng." Hốc mắt Cát Na đỏ lên, rốt cuộc cũng không nhịn được mà nghẹn ngào, "Hà tất gì mà anh phải thế chứ?"
Cesar đứng lên, ôm lấy Cát Na: "Đừng khóc nữa, đây chẳng phải là nhiệm vụ của chúng ta hay sao? Từ giây phút khi em tiến vào nơi này cũng đã ấn định là sẽ chấm dứt rồi. Cát Na, đi thăm Cát Vi đi, có lẽ chúng ta không thể trở về đâu."
Cát Na khóc lóc rời khỏi phòng, vừa lúc đâm phải Mộ Bạch. Mộ Bạch đỡ lấy Cát Na theo phép lịch sự tối thiểu của người đàn ông nhã nhặn, "Cô Cát Na đi mà không nhìn đường ư?"
Cát Na tránh khỏi Mộ Bạch, không nói lời nào mà cứ thế chạy đi.
Mộ Bạch chẳng hiểu ra sao. Cát Na thấy hắn mà không mắng chửi hai câu mới là lạ, sao tự nhiên hôm nay thái độ khác thường thế, tự nhiên không nói gì mà bỏ chạy.
Chẳng lẽ bị sự ưu nhã của hắn làm cho mê muội rồi à?
Mộ Bạch gạt tóc mái sang một bên, hình như gần đây lại đẹp trai hơn rồi.
Hắn tự kỷ trong giây lát rồi gõ cửa tiến vào trong phòng.
"Cậu Mộ, có chuyện gì không?"
Đầu tiên, Mộ Bạch hơi khom lưng một cách lễ phép, làm một cái lễ chào đầy lịch sự. Cesar thấy bộ dáng đó của hắn thì lập tức thả đồ trong tay ra, ngẩng đầu lên nhìn.
Mộ Bạch mỉm cười: "Gần đây vẫn luôn làm phiền cục trưởng Cesar, tại hạ thấy vô cùng ngượng ngùng, vì thế đang định tới cáo từ. Cảm ơn cục trưởng Cesar đã khoản đãi mấy ngày nay."
"Cậu định đi?" Đúng lúc này, hắn muốn đi...
Trong đáy lòng Cesar đang tua nhanh đủ mọi loại lý do.
"Đúng thế." Mộ Bạch chớp mắt với Cesar, nụ cười trên khóe miệng vĩnh viễn không bao giờ tắt, "Nói vậy chắc sắp tới cục trưởng Cesar cũng có rất nhiều việc phải làm, tôi không quấy rầy cục trưởng Cesar nữa, dù sao... tôi cũng sợ chết."
Cesar không nói gì cả.
Mộ Bạch sớm không đi, muộn không đi, lại đi vào đúng lúc này.
Làm hắn không thể không suy nghĩ được.
"Chẳng lẽ cục trưởng Cesar không nỡ để tại hạ rời đi hay sao?"
"..." Ai không nỡ để cái đồ bệnh tâm thần nhà cậu đi chứ, "Cậu Mộ cứ tự nhiên đi thôi."
Mộ Bạch lại khom lưng một lần nữa, một tay đặt lên trước ngực, gương mặt tươi cười như tắm mình trong gió xuân đầy vẻ chân thành và chờ mong, "Hy vọng chúng ta còn có cơ hội uống rượu với nhau."
Mộ Bạch đứng thẳng lên, xoay người đi về phía cửa, tay hắn đã đặt lên then cài, lại quay đầu chớp mắt với Cesar: "Uống cà phê cũng được."
Cesar: "..."
Mộ Bạch đi ra ngoài trong ánh mắt không thiện cảm của Cesar. Hắn còn thuận tay đóng cửa lại, nụ cười ưu nhã trên mặt càng gia tăng, màn diễn cuối cùng sắp bắt đầu rồi đây.
Cát Na cũng rất kinh ngạc khi thấy Mộ Bạch rời đi.
"Cục trưởng, ngài cứ để hắn đi luôn như thế sao?"
"Ừ." Mái tóc vàng của Cesar hơi bù xù, tinh thần cực kỳ kém.
"Nhưng mà hắn..." Gã đàn ông kia mang bí mật đầy người, rất có thể là người của phe bên kia, cứ thế thả hắn đi có khác nào thả hổ về rừng đâu?
Cesar không để Cát Na nói tiếp, "Em đi liên hệ với mấy người Diêm gia chủ, Cơ gia chủ và Tấn gia chủ đi."
Ngực Cát Na phập phồng mấy cái sau đó mới bước trên giày cao gót lộp cộp rời đi.
...
Đế Đô Tinh.
Hội nghị Thập Nhị Phong như mới xảy ra trước mắt. Ai ngờ được trong thời gian ngắn như vậy mà đã có quá nhiều chuyện xảy ra như thế.
Sáu đại gia tộc lại tề tụ. Lần này không ai nói mát ai, từng người ngồi vào vị trí của mình, trầm mặc không nói. Ngay cả Mộ Ý cũng bày ra dáng vẻ trầm tư.
Tông gia thì vẫn trước sau như một, chờ xem tình thế rồi mới quyết.
Các quan chấp hành của hành chính tinh tới được hai người, còn lại chẳng thấy ai, có lẽ là đã gặp phải chuyện gì rồi.
Còn có một vài người của các thế lực khác, nhưng so với lúc tổ chức hội nghị Thập Nhị Phong thì nhân số hiện tại đã giảm đi một nửa.
Phòng họp to như vậy mà lại tĩnh lặng tới mức kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy. Tuy rằng mọi người không ai nói gì nhưng thỉnh thoảng vẫn đưa mắt nhìn nhau hoặc giao lưu, hoặc đánh giá.
"Xin lỗi chư vị..." Thượng Quan Phổ từ bên ngoài vội vã tiến vào, mồ hôi đầy đầu, "Xin lỗi, đã để chư vị đợi lâu."
"Tam hoàng tử, Bệ hạ đâu rồi?" Bọn họ đợi lâu như thế mà chỉ có Tam hoàng tử tới.
"Thân thể của Phụ hoàng không thoải mái, lại vất vả quá độ nên tạm thời không tới được, xin chư vị thứ lỗi." Thượng Quan Phổ nói với vẻ áy náy.
Thượng Quan Phổ đã nói vậy, những người ở đây còn biết nói gì nữa?
Linh vật Bệ hạ làm gì có bệnh gì chứ, căn bản là không muốn tới mà thôi.
Đặc biệt là...
Tầm mắt của mọi người đều nhìn về phía chỗ một người đang ngồi chiếm tới mấy vị trí. Vị này còn ở đây, nếu có thể thì bọn họ cũng chẳng muốn tới.
"Nhìn tôi làm gì? Có phải tôi không cho Bệ hạ tới đâu." Thời Sênh không khách khí trừng mắt đáp lại.
Khóe miệng Thượng Quan Phổ giật giật, rốt cuộc là ai đưa thư mời cho cô ta vậy, rõ ràng Hoàng thất không tính toán mời cô ta tới cơ mà?
"Vậy giờ phải làm sao đây?" Có người hỏi.
Thượng Quan Phổ vội vã hoàn hồn: "Là thế này, hội nghị hôm nay sẽ do tôi chủ trì. Tất cả mọi người đều hy vọng tinh hệ U Minh có thể khá lên, vì thế tôi hy vọng mọi người có thể quẳng hết mọi xích mích đi, nghĩ cho thế hệ tương lai của tinh hệ U Minh."
"Tam hoàng tử, không phải chúng tôi không tin ngài, nhưng với cục diện như hiện tại..." Người nói chuyện lộ ra biểu tình mọi người cùng hiểu, "Bệ hạ không xuất hiện, thực ra trong lòng chúng tôi cũng thấy không ổn."
"Các vị hãy yên tâm, tôi nhất định sẽ chuyển toàn bộ nội dung của hội nghị tới tai phụ hoàng." Thượng Quan Phổ nói.
Nhưng vẫn có người tỏ vẻ không vui, nhất định muốn gặp Bệ hạ.
Tấn Tây tính tình nóng nảy lập tức nổi giận, đập bàn đứng lên: "Các người không thấy phiền à, Tam hoàng tử đã nói là Bệ hạ bị bệnh rồi thì để Bệ hạ yên ổn nghỉ ngơi không được à? Tim các người làm bằng gì thế hả?"
"Chẳng phải chúng tôi đang nghĩ cho cả tinh hệ hay sao." Đối phương cũng không chịu yếu thế.
"Suy nghĩ cho tinh hệ thì nên nghĩ cách đi chứ không phải cãi cọ mấy thứ vô nghĩa này." Giọng Tấn Tây cực kỳ lớn, ép cho người đối diện không nói được lời nào.
Thượng Quan Phổ vội vàng hòa giải: "Xin mọi người hãy bớt tranh cãi đi, mục đích của mọi người đều nhất trí, không nên làm tổn thương hòa khí."
Hôm nay vị kia còn chưa nói gì, thế mà đám người này lại tranh nhau xông lên.
Thượng Quan Phổ liếc nhìn về phía Thời Sênh, trong đáy lòng không nhịn được run rẩy, không dám nhìn thẳng vào cô.
Chuyện lần này thật sự không dễ giải quyết.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip