chương 6
Bộp Cộp Cộp
Má!!! Tên khốn đó lại đến nữa?! Diệp Tử từ trên chiếc xích đu đứng bật dậy hận nghiến răng nghiến lại hùng hổ xông thẳng ra ngoài tường Hôm nay ông đây không giết chết mi thì không được!.
Tiểu thư, bình tĩnh bình tĩnh! Nữ nhi thì phải dịu dàng dịu dàng Xảo Nhi hoảng hồn vội chạy lại ôm eo cô dùng cả thân người giữ cô lại.
Dịu con khỉ?! Ngày nào cũng đến đây phá gốc tường nhà ông mà bảo ông đây để yên à? Thằng ranh này đúng là chán sống rồi Từ ngày hôm đó đến nay đã ba ngày, ngày nào thằng nhãi chết tiệt này cũng đến gõ tường nhà ông, phá ông đây không tài nào ngủ trưa được thử hỏi ông đây dể yên thế nào?! Đúng là không giết không yên!
Tiểu thư đáng sợ quá!!! Hu hhu Lão gia ơi, mau tới giúp nô tỳ đi!
Tiểu thư, không được đánh người đâu!
Không đánh, ta giết hắn Dứt lời Diệp Tử thoát khỏi tay Xảo Nhi phi thân bay ra khỏi tường đáp xuống ngay cạnh cậu thiếu niên.
Cậu thiếu niên không hề bất ngờ, cậu mở to mắt nhìn thẳng Diệp Tử giây lát rồi lại quay đầu tiếp tục xây nhà cho kiến.
Tên khốn kiếp ngươi xây tổ kiến thì về nhà mà xây, mắc mớ gì đến phá gốc tường nhà ông? Ba ngày nay ta đã nhịn ngươi tuổi nhỏ không biết khỉ gì mà bỏ qua thế mà ngươi không biết điều à? Muốn chết như vậy thì ông đây thành toàn cho Nói rồi Diệp Tử gọi mấy quả cầu lửa ra chuẩn bị thiêu chết cậu thiếu niên.
Cậu thiếu niên không hề quan tâm cô sẽ làm gì mình, bản thân vẫn tiếp tục chơi với kiến.
Ở đâu cũng có biến thái, ta sợ quá!
Ra lệnh cho cầu lửa bay về phía cậu thiếu niên, Diệp Tử cô không hề đùa, cô đã nói giết là giết.
Không đợi cầu lửa tấn công đến cậu thiếu niên thì có vài bóng đen xuất hiện chặn cầu lửa của cô. Bọn áo áo đen tập trung lại thành vòng tròn bảo vệ cậu thiếu niên ở giữa.
Diệp tiểu thư xin hãy nương tay Một tên áo đen hình như là thủ lĩnh bước lên trước khom người xin lỗi với Diệp Tử.
Hửm? Còn có cả bảo vệ?
Diệp Tử nhướng mày im lặng không nói gì.
Tên thủ lĩnh đứng thẳng người nhìn lại cô, không hiểu sao đối mặt với vị tiểu thư này lại khiến hắn thấy khó chịu, lưng bất giác đổ mồ hôi lạnh. Dù bản thân đã trải qua hàng trăm trận chiến nhưng đây là lần đầu hắn có cảm giác chưa chiến mà bại như thế này.
Cô gái trước mặt chỉ đứng im không có bất cứ hành động gì nhưng lại khiến người khác cảm nhận được khí thế âm u tỏa ra, ánh mắt đó ánh mắt kia sao lại có thể yên tĩnh như thể không có gì có thể khiến nó lay động như vậy, sâu hút như hố đen thu lại tất cả mọi thứ.
Ta cảnh cáo lần đầu cũng như lần cuối, chỉ cần hắn xuất hiện ở đây một lần nữa thì ta sẽ giết chết hắn, kể cả các ngươi ta cũng giết Diệp Tử không hỏi bọn họ là ai mà chỉ đưa ra lời cảnh cáo rồi biến mất khỏi đó.
Tại hạ tạ ơn Diệp tiểu thư Tên thủ lĩnh ướt hết cả một mảng lưng áo, hắn khom người cám ơn cô lần nữa dù cô có còn ở đó hay không rồi cho người mang cậu thiếu niên đi.
Ký chủ, cô dễ dàng bỏ qua cho bọn họ như vậy? Lạ quá a. Ký chủ dễ nói chuyện như vậy từ bao giờ?
Nếu không như vậy thì là gì? Vừa nhìn bọn người đó đã biết là một đống rắc rối, ta không ngu mà day vào Diệp Tử trở lại phòng mình, tự rót cho bản thân ly trà rồi vừa gác chân vừa ăn trái cây chuẩn bị sẵn.
Không giống ký chủ a? Cô không thắc mắc bọn họ là ai sao?
Có chứ
Thế sao cô không hỏi?
Ta có mi rồi thì cần gì phí lời hỏi bọn họ
??? Có nó thì liên quan quái gì? Mà nó là của cô từ bao giờ?
Ngươi biết rõ thế giới này như vậy thì mau nói cho ta biết bọn người này là ai? Ngu thì vẫn ngu, còn cần cô phải nói rõ ra. Không có tý xíu ăn ý nào hết.
Giá trị của nó có bây nhiêu đây thôi sao?! Phản đối! Đặc biệt phản đối!!!
Hệ thống của ta, mi im lặng thì được ích gì? Ngươi không cảm thấy nói ra càng có lợi hơn cho chúng ta sao?
Có lợi gì cho chúng ta? Sao mó có cảm giác bản thân sắp bị hố a.
Ngươi nói cho ta biết thân phận của bọn họ không phải ta càng hiểu rõ thế giới này hơn sao? Xác định rõ tình hình, nếu là phe ta thì tận dụng cho tốt, còn nếu là phe địch thì tất nhiên là diệt trừ hậu hoạn, ngươi không thấy có lý sao? Lỡ nếu như ta không biết gì, lỡ là địch mà ta lại buôn tha chẳng phải để họ gây họa cho mình? Vậy thì sao ta hoàn thành nhiệm vụ đây? Ngươi ở đây là để hỗ trợ ta, ta và ngươi không ai muốn nhiệm vụ thất bại, dúng không?
Nghe cũng có lý đấy. Suy nghĩ một lúc hệ thống đành lên tiếng Được rồi ta nói cho ký chủ. Cậu thiếu niên lúc nãy là tiểu hầu gia Trì Ninh của Bắc Dương hầu phủ, con của hầu gia Trì Hiển. Trì Hiển từng là chiến thần trên chiến trường, là mãnh tướng hiếm có nhưng tính tình quái gỡ, rất bao che người mình, yêu con như mạng. Trì Ninh năm nay 20 tuổi, phủ hầu gia lớn như vậy mà cũng chỉ có hắn là thiếu gia nên rất được cưng chiều, ngặt nổi từ nhỏ hắn đã bị tự kỷ, không thân cận ai kể cả phụ mẫu. Hắn ta luôn lặng lẽ biến mất một mình nên hầu gia cho ám vệ theo bảo vệ hắn, hắn xuất hiện ở đây chắc cũng do lặng lẽ trốn ra Hệ thống kể sơ lược thân thế của Trì Ninh cho cô nghe một lần.
Thân thế cũng thật lớn a Chẳng trách lại ăn vận phú quý còn có người theo bảo vệ.
Nếu ta nhớ không lầm thì hầu gia theo phe thái tử nhở?
Hầu gia là trung thần, chỉ cần không hại gì cho dân thì hầu gia sẽ không xen vào. Theo cốt truyện thì hầu gia âm thầm ủng hộ thái tử chống lại thừa tướng
Oh, vậy là phe địch rồi Diệp Tử nhàn nhạt nói một câu.
Sao tự nhiên nó lại sởn gai óc rồi.
Ký chủ bây giờ định làm gì?
Hiện giờ không định làm gì. Dù sao hầu gia cũng không có ý định hại phủ thượng thư, chỉ cần không động vào ta ta sẽ không làm gì
Ký chủ đột nhiên làm người tốt, sợ quá a.
Diệp Tử im lặng không nói thêm gì, cô tự có suy tính trong lòng.
Tiểu thư, là Xảo Nhi Xảo Nhi gõ cửa hỏi thăm ý kiến của cô.
Vào đi
Xảo Nhi vâng một tiếng rồi mở cửa đi vào Tiểu thư, trong cung đưa đến thiếp mời
Hửm? Sao đột nhiên lại có thiếp mời? Trong cốt truyện không hề có đoạn này.
Diệp tử đưa tay nhận lấy tấm thiệp, cô mở ra đọc sơ một lượt rồi đột nhiên mỉm cười khiến Xảo Nhi sợ hết hồn.
Mỗi lần tiểu thư cười như vậy thì chắc chắn có ai đó gặp xui xẻo.
Giữ cho cẩn thận, ta sẽ tham gia
Xảo Nhi vâng lời rồi lui ra khỏi phòng.
Thú vị, tự đưa đầu cho ta thì ta không ngại đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip