Xuân về hoa nở.
Tiết trời đã vào đông.
Mùng 1 tháng chạp, núi Tùng Vân phủ kín tuyết trắng.
Đây là năm thứ 12 từ khi Văn Thời tạ thế, cũng là lần thứ 12 Trần Bất Đáo không cho bất cứ ai lên núi vào ngày này. Y một mình ở lại trên núi, tự tay đun một bình rượu ấm rồi ngồi bên cửa sổ phòng Văn Thời, cứ thế ngồi ngơ ngẩn cả một đêm.
___
12 năm trước, Văn Thời vào và giải chiếc lồng tạo nên từ linh tướng của chính anh để cứu Trần Bất Đáo, đưa y trở về. Khi đó người nọ đã đánh cược tính mạng của mình, hấp thụ toàn bộ trần duyên mênh mông đen đặc trong đại trận cùng với trời phạt của Trần Bất Đáo để tiến vào luân hồi, hi vọng xoá bỏ dấu ấn kia thay y.
Tiếc thay, Văn Thời cược thua rồi. Cửa Vô Tướng không đưa anh trở về như những lần luân hồi trước đó, nó đã sụp đổ, mang đi dấu ấn trời phạt và hết thảy trần duyên, cũng mang đi cả người tuyết của Trần Bất Đáo.
Đám người Bốc Ninh khi biết tin đã cảm thấy như trời long đất lở, vậy mà Trần Bất Đáo vẫn rất bình tĩnh. Nhưng đó chỉ là biểu hiện bề ngoài, y không hề bình tĩnh. Y dùng mấy đồng xu cùng với chiếc mai rùa của Hạ Tiều mang tới để gieo quẻ, hi vọng tìm được Văn Thời.
Trời không chiều lòng người, mỗi một quẻ gieo ra đều nói rằng Văn Thời đã chết, linh tướng đã tiêu tán không thể tìm về được nữa. Gieo hơn trăm lần Trần Bất Đáo mới bỏ cuộc. Y lẳng lặng ngồi trên giường trong phòng Văn Thời, cứ ngồi thế một ngày một đêm.
Sau hôm đó, qua hơn một năm, mọi chuyện dường như đã trở lại như bình thường, nhưng hình như cũng không bình thường lắm.
Trần Bất Đáo vẫn vào lồng giải lồng như trước kia, chỉ khác ở chỗ y giải lồng rất nhanh, xong việc sẽ trở về núi Tùng Vân chứ không ở lại Ninh Châu như khi còn có Văn Thời, cũng không mở cửa tiệm bán con rối nữa.
Lão Mao, đại Triệu tiểu Triệu luôn theo sát bên người y, hai cô nhóc không còn hoạt bát như trước, còn lão Mao thì ngày nào cũng nhìn chủ rối của mình rồi thở dài. Có khi một ngày lão thở đến tám chục bận cũng không chừng.
Hạ Tiều đã trưởng thành hơn rất nhiều, có thể tự mình vào lồng, hắn còn dẫn theo Chu Húc đi khắp nơi. Thằng nhóc có vẻ rất vui, bám đuôi Hạ Tiều không rời nửa bước.
Bốc Ninh đã sớm tách ra khỏi Chu Húc cũng thường xuyên đi giải lồng cùng Chung Tư, bọn họ không ở lại Ninh Châu, chỉ thỉnh thoảng mới trở về gặp Trần Bất Đáo.
Về phần Trang Dã, y là một người tu tạp, cái gì cũng biết thành ra y luôn bị đám hậu bối của các nhà bám đuôi vào lồng, dần dà y cũng mặc kệ chúng nó, thỉnh thoảng rảnh rỗi còn chỉ dạy, nhận được không ít đệ tử hờ.
___
Biệt thự nhà họ Thẩm ở Ninh Châu vào hôm nay tụ tập rất nhiều người.
"Lão tổ, hai anh cứ dính sát nhau thế không sợ lão tổ Trang Dã giận à?" Chu Húc cao giọng, cậu nhìn Bốc Ninh với Chung Tư rồi cười cười nhìn sang Trang Dã đang "cô đơn lẻ bóng".
Chu Húc ngồi trên tay vịn sofa đơn mà Hạ Tiều đang ngồi, vui vẻ ăn trái cây hắn đút cho, thỉnh thoảng lại chọc ghẹo mấy vị tiền bối trong phòng khách. Hạ Tiều nhìn cậu người yêu năm nay đã gần 30 tuổi nhưng vẫn như trẻ con của mình không khỏi thở dài, hắn hỏi:
"Chu Húc, em cứ thế này lát nữa sẽ bị họ đánh đấy."
"Em không sợ, anh bảo kê em." Chu Húc cười híp cả mắt, nhìn có vẻ rất sung sướng.
Chung Tư ngồi trên sofa đôi với Bốc Ninh liếc Chu Húc một cái rồi quay lại nhìn y, sau đó nhìn sang Trang Dã, vẻ mặt hắn nghiêm túc hỏi:
"Làm sao bây giờ, chúng ta cứ ở đây để cho sư phụ ở trên núi một mình mãi à? 12 năm rồi."
"Không để ngài ấy một mình thì phải làm gì? Cũng không có ai chui lọt kết giới của ngài ấy."
Lão Mao mặt mày ủ rũ từ trên lầu đi xuống, chen vào đáp lời Chung Tư, liếc nhìn một vòng mấy người trong phòng khách rồi lại thở dài.
"Hết cách. Chúng ta cứ như mọi khi, chờ sư phụ xuống núi rồi theo người vào lồng thôi." Trang Dã mặt ủ mày ê lên tiếng.
Bốc Ninh rót cho sư huynh sư đệ mỗi người một chén trà rồi cũng thở dài một hơi, nói:
"Phải vậy thôi, không làm gì được."
Cả đám người quyết định cùng ngồi chờ cả đêm.
___
Tuyết trên núi đã ngừng rơi, trời cũng đã sáng.
Uống cạn ly rượu cuối cùng, Trần Bất Đáo đứng dậy khỏi cửa sổ, y phất tay dập tắt bếp lò rồi ra khỏi phòng, đi xuống núi.
Dọc đường đi tuyết trắng xoá, rừng tùng không còn lá trơ trọi cành khô bị tuyết phủ lên che kín, xa xa nhìn qua như một rừng cây với những cành lá trắng toát, vô cùng lạnh lẽo. Gió nhẹ thổi qua, cành khô đung đưa rồi bị tuyết nặng đè ép không đỡ nổi nữa, chúng nó thi nhau gãy rồi rơi rào rào xuống sườn núi.
Trần Bất Đáo: ...
Y có hơi im lặng nhìn rừng tùng bị gãy cành, chợt nhớ đến một mùa đông năm nào đó, khi y vừa từ bên ngoài trở về, người tuyết nhỏ đã ngồi trên một nhánh cây cao nhìn y.
Lúc này đây tuyết cũng phủ khắp nơi, nhưng không còn người tuyết ngồi ở đó nhìn y nữa.
Bất chợt, gió lớn thổi qua mang theo bụi tuyết đầy trời, thổi tung vạt áo khoác đỏ của Trần Bất Đáo. Y đưa tay lên che ngang mặt, che đi gió tuyết lạnh lẽo.
Khi gió ngừng thổi, y đang thả tay xuống thì chợt dừng lại, nhìn chằm chằm cổ tay trống không của mình. Chuỗi hạt y luôn đeo cùng với sợi lông Thanh Điểu đã biến mất nhưng sợi dây đỏ vẫn còn nằm lại trên cổ tay y.
Y hạ tầm mắt nhìn xuống dưới chân, trên thềm đá trải đầy tuyết trắng, sợi lông chim màu xanh cùng mấy hạt chuỗi nằm yên đó vô cùng nổi bật. Y nhìn một lúc thì cúi người xuống nhặt lại từng hạt chuỗi, cuối cùng mới nhặt sợi lông chim kia lên, nhìn chằm chằm nó.
Hàng mi của y rũ xuống che đi ánh mắt, một lúc lâu sau mới chợt mở ra. Cất hết mấy thứ vừa nhặt lên, Trần Bất Đáo trực tiếp mở một cửa trận đi thẳng đến phòng khách biệt thự nhà họ Thẩm. Y vừa đến đã nhìn thấy Bốc Ninh, trực tiếp hỏi:
"Con có mang mấy thứ dùng để bói toán không?"
"Không có, sư phụ muốn gieo quẻ sao? Có thể mượn mấy đồng xu của Hạ Tiều."
Vừa nói Bốc Ninh vừa quen thuộc đi lấy mai rùa và mấy đồng xu đưa cho Trần Bất Đáo. Y không đáp lời mà chỉ yên lặng cầm mấy đồng xu, miết chúng một lúc thì buông xuống, y trả cho Hạ Tiều rồi quay người, lại dùng tay không mở một cửa trận ngay trong phòng khách, trực tiếp đi vào.
Mấy người Bốc Ninh tuy không hiểu gì nhưng cũng vội vàng đuổi theo, chỉ sợ bị Trần Bất Đáo bỏ lại.
Tiếc thay, đuổi theo thì đuổi theo nhưng vẫn bị bỏ lại.
Trước mặt họ là một cái xoáy lồng khá lớn. Nơi này là một thôn làng nhỏ ở miền núi, sau một trận mưa tuyết lở thì cả thôn đều bị vùi sâu dưới tuyết trắng, không một thôn dân nào sống sót.
Sau khi chính quyền địa phương tìm được thi thể và chôn cất toàn bộ thôn dân gặp nạn, nơi đây cũng bị bỏ hoang. Không ngờ mới hơn một tháng, nơi này đã thành một cái xoáy lồng.
Đám Bốc Ninh không do dự nhiều, trực tiếp đi vào, chỉ là họ không ngờ vừa vào đã nhìn thấy một hình ảnh mà có lẽ là cả đời này cũng không quên được.
Trần Bất Đáo đã phá hủy tâm lồng, y không thể giải lồng, lúc này đây y không hề bình tĩnh để giải lồng nữa.
Khi tâm lồng vỡ nát, trước mặt y là sương đen đầy trời, trần duyên gào thét xoáy thành vòng đang bao vây lấy một đứa trẻ. Đứa bé ấy trắng nõn sạch sẽ như một con búp bê, nhóc chỉ mặc độc một chiếc áo phông trắng, là loại áo người lớn to rộng bao trùm cả người. Cánh tay nho nhỏ của nhóc đang đưa về phía đám trần duyên kia, hấp thụ chúng. Đôi mắt to tròn đen láy của nhóc nhìn chằm chằm Trần Bất Đáo, mấp máy hồi lâu cũng chưa nói được chữ nào bèn dứt khoát ngậm miệng, im lặng "ăn" trần duyên.
Trần Bất Đáo cũng im lặng đứng đó nhìn nhóc, nhìn rất lâu, đến khi sương đen bị hấp thu hết mới lên tiếng, giọng y khàn khàn hỏi:
"Bé con tên là gì?"
"Họ Văn, tên Thời.
Thời giả sở dĩ ký tuế dã." Giọng nói trẻ con non nớt vang lên. Giọng nói quen thuộc nghe như đã cách xa một đời.
Chiếc lồng đã biến mất, ánh nắng rực rỡ chiếu xuống bóng người bé nhỏ ấy, nụ cười còn rực rỡ hơn cả ánh nắng nở rộ trên môi nhóc con.
Xuân về hoa nở, chắc cũng chỉ đến thế mà thôi. Đám người Bốc Ninh nghĩ thế.
____
Trần Bất Đáo ôm Văn Thời nho nhỏ mới ba bốn tuổi về nhà, nuôi lại từ đầu.
Bé Văn Thời có thể trở về là nhờ cửa Vô Tướng, cửa sập rồi nhưng cũng được dựng dậy rồi, là nhờ chuỗi hạt của Trần Bất Đáo tích góp sức mạnh suốt 12 năm mới dựng dậy nổi, dựng xong đứt luôn, cũng nhờ đó Trần Bất Đáo mới cảm ứng được, gieo quẻ bói ra chỗ Văn Thời.
Bé Văn Thời được Trần Bất Đáo ôm trong lòng, nghiêm túc giải thích cho y cùng với đám Bốc Ninh. Hạ Tiều thì nước mắt nước mũi tèm lem như khi còn sợ ma quỷ, muốn ôm anh mình nhưng ngại Tổ Sư Gia, đành ôm Chu Húc đỡ buồn.
Giải thích xong thì Tổ Sư Gia mang bé Văn Thời về núi Tùng Vân, bắt đầu nuôi người tuyết một lần nữa.
_______________
Đến đây thôi he, tui thoả mãn rồi.
Có sai sót gì hoặc có gì muốn góp ý xin cứ tự nhiên, tui sẽ xem.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip