06. Thương Thiên Hữu Lệ Chi Phẩm Tuệ
Cân Quắc Chiến NC
【 Thương Thiên Hữu Lệ Chi Phẩm Tuệ 】
Khi ta trở thành Phẩm Tuệ, kịch tình chưa bắt đầu, Triển Vân Phi còn không rời nhà ra đi, Vân Tường cũng còn đọc sách ở trường quân đội, tất cả rất tốt đẹp, còn kịp. Sau khi ta đến, hầu như một tuần một phong thư viết cho Vân Tường, nói một chút việc nhà, có Vân Phi không coi ai ra gì, có Triển Tổ Vọng bất công, có Mộng Nhàn giả nhân giả nghĩa cùng bất động thanh sắc khiêu khích, còn có Tề mụ hữu ý vô ý chế ngạo, và A Siêu chó cậy gần nhà. Mỗi lần ta cuối cùng đều nói, mẹ chỉ có ngươi, mẹ ngóng trông ngươi có một ngày tốt nghiệp, dẫn quân đội, tiếp mẹ cùng ngươi hưởng phúc, ngươi là hy vọng sống của mẹ, cho nên ngươi nhất định phải tranh khí, hảo hảo học tập, đợi tốt nghiệp, có tiền đồ, tiếp mẹ. Tựa như tồn tâm khoa trương, ta tồn tâm khiêu khích. Thế nhưng, đó cũng là lời trong lòng ta.
Hôm nay, Vân Phi một lần nữa ở chuyện hắn học văn cùng phụ thân xảy ra xung đột, rời nhà ra ngoài. Triển Tổ Vọng rất tức giận, thế nhưng cũng rất hết cách, ta biết Vân Phi làm càng quá mức, trong lòng Triển Tổ Vọng, cũng mạnh hơn Vân Tường. Ta nhìn Mộng Nhàn, giả nhân giả nghĩa đối Triển Tổ Vọng đưa ra để Vân Tường trở về quản sinh ý, ta biết nàng là cố ý, cố ý không nghĩ Vân Tường có tiền đồ, nàng biết rõ trong lòng Triển Tổ Vọng, Vân Phi mới là người thừa kế, lại vẫn để Vân Tường trở về, bởi vì nàng sợ Vân Tường tốt nghiệp trường quân đội có tiền đồ, áp Vân Phi một đầu. Mà Triển Tổ Vọng đồng ý, bọn họ căn bản không coi mẫu tử chúng ta là người, Vân Tường còn một năm tốt nghiệp, hiện tại gọi hắn trở về sẽ kiếm củi ba năm thiêu một giờ. Mà kịch tình cũng là như vậy, Vân Tường trở về làm trâu làm ngựa bốn năm, hỏng danh tiếng, vì Triển gia mở rộng gia nghiệp, bất quá vì Vân Phi trở về, một đêm hai bàn tay trắng. Ta tuyệt đối không khiến bọn họ thực hiện được. Còn có Kỷ Thiên Hồng, ả cho rằng ả là thứ gì, bất quá hạ nhân, thích Vân Phi thì thích, cư nhiên vì Vân Phi rời nhà, vì ở lại Triển gia đợi Vân Phi trở về, gả cho Vân Tường, hơn nữa kết hôn rồi vẫn tâm tâm niệm niệm Vân Phi, rất đem mình làm hồi sự. Ta tuyệt đối không cho phép Vân Tường trở về mặc bọn họ giày xéo.
Ta viết phong thư cho Vân Tường, đem sự tình trải qua nói cho y, đồng thời trong thư nói, để y tìm bất luận lý do gì không cho phép trở về, nếu y dám trở về, ta sẽ treo cổ trong phòng y, đồng thời cắt vỡ tay mình, trên thư ấn cái vân tay máu, lấy biểu quyết tâm. Ta biết ta làm có chút cực đoan, thế nhưng ta không biết, còn có thể lấy biện pháp gì ngăn cản Vân Tường khát vọng phụ ái kia trở về. Qua mấy ngày trong nhà nhận được hồi âm của Vân Tường, nói lão sư rất trọng thị y, tự mình giữ lại, y nghiêm túc suy nghĩ, quyết định không trở về, dù sao phụ thân thân thể rất tốt, có thể chiếu cố sinh ý. Triển Tổ Vọng xem thư mắng to Vân Tường bất hiếu tử, mà Mộng Nhàn giả hề hề nói Vân Tường không nên. Hơn nữa xúi giục Triển Tổ Vọng tự đi dẫn Vân Tường trở về.
Ta nhất định không thể khiến bọn họ thành công, ta cầm ra bản chất bát phụ của thân thể này, ở đó khóc lóc lăn lộn, một bên chửi bậy "Ngụy Mộng Nhàn, đồ nữ nhân ác độc, mày biết rõ Vân Tường là thứ tử, tương lai không thể kế thừa gia nghiệp, còn muốn nó trở về, hủy tiền đồ của nó, mày thật là ác độc, mày giả hiền lành nhiều năm như vậy, thế nào hiện tại không giả, lộ ra chân diện mục. Tao nói cho mày, chỉ cần tao sống, mày mơ tưởng. Lão gia, tôi biết Vân Tường là thứ tử, không thảo ông thích, thế nhưng nó nói thế nào cũng là cốt nhục của ông, ông hiện tại gọi nó trở về, học nghiệp của nó xong rồi, đợi tương lai Vân Phi trở về, kế thừa gia nghiệp, ông bắt Vân Tường làm thế nào. Ông đây là bức chết chúng tôi. Nếu mấy người nhất định gọi Vân Tường trở về, tôi cáo lên dòng họ, dòng họ mặc kệ tôi cáo lên quan phủ, cáo Ngụy Mộng Nhàn mày cay nghiệt thứ tử, ngược đãi tiểu thiếp, nếu còn không được, tao treo cổ ở từ đường, để tổ tông nhìn chân diện mục của mày..." Mặc kệ bọn họ nói thế nào, ta không nghe theo không buông tha, Kỷ Thiên Hồng còn chạy đến, giả mù sa mưa đáng thương hề hề khuyên ta, nói cái gì đại phu nhân không phải ý này, nói cái gì gọi Vân Tường trở về cũng vì y tốt, ta rắn rắn chắc chắc tát ả hai cái "Đồ tiểu tiện nhân, không thành thân đã nghĩ nam nhân, mày thích Vân Phi, nịnh bợ Ngụy Mộng Nhàn, mày cũng xứng, đồ tiểu tiện nhân không biết xấu hổ, bất quá là hạ nhân, nhà chúng tao cũng là mày có thể quản, còn dám gọi Vân Tường, thế nào thông đồng không được Vân Phi, nghĩ gọi Vân Tường trở về thông đồng, tao nhổ, Vân Tường chúng tao mới không cần một cái giày rách, thứ gì, ở chuyện này Ngụy Mộng Nhàn mày thế nào không giả hiền lành, giả thiện giải nhân ý, cả tao bát phụ, thô nhân này đều nhìn ra tiểu tiện nhân này thích Vân Phi muốn thông đồng nó, mày nhìn không ra? Mày thích tiểu tiện nhân này như vậy thế nào không để ả làm tức phụ mày, không phải ngại ả thân phận thấp, ở đó giả cái gì giả..." Nói chung ta cái gì khó nghe cái đó mắng, Kỷ Thiên Hồng khóc sướt mướt bị cha ả lôi đi. Cuối cùng bọn họ không biện pháp, Triển Tổ Vọng mắng ta một trận, để ta trong phòng suy nghĩ, kỳ thực là cấm túc. Từ nay về sau ngày của ta càng khó qua, dù sao ta thoáng cái đắc tội lão gia, thái thái và tổng quản ba nhân vật có quyền, bất quá đây là ta muốn, ta muốn không dễ chịu, tiều tụy, đợi Vân Tường trở về, thấy đãi ngộ của ta, mới có thể hạ quyết tâm dẫn ta rời khỏi nhà này, rời khỏi những NC kia.
Một năm sau, Vân Tường trở về, thấy ta xanh xao vàng vọt, trên người có thương (đây là khi ta ở hạ nhân ngăn không cho nói đẩy đẩy xô xô tồn tâm tự ngã), hơn nữa hạ nhân thái độ ác liệt, cha y mặc kệ, nhất là Tề mụ bên cạnh Mộng Nhàn đến chế ngạo vừa lúc bị y thấy. Kết quả cùng cha đại sảo một trận, ở ta ám chỉ, cáo lên dòng họ, lấy ta bị ngược đãi làm lý do, dưới các trưởng lão chủ trì, phân gia, cầm hưu thư của ta, dẫn ta rời khỏi Đồng Thành. Từ nay về sau trời cao biển rộng, tự do tự tại.
Về phần Triển gia những người kia, có người nói những lời ta mắng truyền ra, Kỷ Thiên Hồng danh tiếng triệt để hủy, cuối cùng không biện pháp, cha ả gả ả cho một goá vợ làm điền phương, bất quá có người nói vợ trước của goá vợ kia là bị gã ngược đãi chết. Về phần Triển Tổ Vọng và Ngụy Mộng Nhàn, ba năm sau rốt cục phán đến bảo bối Vân Phi của bọn họ trở về, Triển Tổ Vọng giao sinh ý cho hắn. Sau lại loáng thoáng nghe nói, Đồng Thành có cái Triển đại thiện nhân, người rất tốt, yêu giúp đỡ người nghèo, bất quá mệnh không thế nào tốt, cưới con hát làm lão bà, không biết thế nào đã bại gia, người tốt quả nhiên không tốt báo. Bất quá, nghe nói tên hắn rất giống nhi tử ta, nhi tử ta gọi Triển Vân Tường, hắn gọi Triển Vân Phi, ha hả, thật là xảo.
...
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip