Bóng tối căm hận

Truyện ngọt ngào lém:)))

____________________________________________________

Y và hắn chầm chậm bước qua những ngõ hẻm u ám của thị trấn, không khí lạnh lẽo như một tấm chăn phủ lên tất cả. Từng bước chân của họ vang lên trong im lặng, chỉ có tiếng gió rít qua những ngọn cây khô héo. Ánh trăng mờ mịt lọt qua những đám mây dày đặc, chiếu xuống những tòa nhà đổ nát, làm nổi bật lên sự hoang vu và lạnh lẽo.

Y khẽ rùng mình, mắt nhìn chằm chằm vào những vết máu khô trên mặt đất, những vết cắt sâu hoắm vẫn còn hằn lên trên bức tường gần đó. Từng giọt máu đã khô lại, nhưng nó vẫn ám ảnh, vẫn như còn sống, chảy ròng ròng trong không khí. Hơi thở của y trở nên dồn dập, nhưng cố gắng không để lộ cảm xúc.

Hắn liếc nhìn y, đôi mắt sắc bén như dao, nhưng vẫn không khỏi nhíu lại khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt. Một cảnh tượng không phải ai cũng có thể chịu đựng được. Những thân thể bị xé toạc, không còn là hình hài con người nữa. Mùi tanh nồng của máu và mùi thối rữa của xác chết lan tỏa trong không gian, như một bức tranh ghê rợn vẽ nên nỗi ám ảnh tột cùng.

Hắn cúi xuống, nắm lấy một mảnh vải rách nát nằm gần một xác chết, mắt hắn lóe lên một tia sáng lạnh lẽo. "Cẩn thận," hắn thì thầm, "Cái gì ở đây... không phải là thứ bình thường."

Y chỉ im lặng, tay nắm chặt tà áo, cố gắng không nhìn thẳng vào những cảnh tượng đó. Cơ thể y đã quen với sự đau đớn, nhưng lần này, nó như thể cắn xé trái tim, buộc y phải đối diện với những thứ ghê rợn mà không thể quay đi.

Một tiếng động lạ vang lên từ sâu trong ngôi nhà hoang, nơi ánh sáng không thể chạm tới. Y và hắn cùng nhau quay lại, đôi mắt cảnh giác, nhưng trong lòng cũng không khỏi lo sợ. Có thứ gì đó đang nhìn họ, quan sát họ, và chờ đợi một cơ hội để lao vào.

Cái lạnh trong không khí trở nên ngột ngạt, như một lớp băng đang bao trùm lấy họ, khiến tim người ta thắt lại.

Y và hắn tiến về phía ngôi nhà hoang nơi cái xác nằm. Cái lạnh bao phủ không gian trở nên nặng nề, như thể không khí cũng ngừng thở. Y dừng lại một chút, cố gắng lấy lại bình tĩnh. Cảnh tượng trước mặt khiến đôi mắt y nhòa đi trong bóng tối, nhưng vẫn không thể che giấu sự ghê rợn mà nó mang lại. Những vết máu đã khô đen trên nền gạch, chảy thành từng dòng nhỏ, tựa như những con suối chết chóc vẫn còn đọng lại trong lòng đất.

Hắn bước lên trước, ánh mắt không hề nao núng, nhưng đôi tay siết chặt lại. Cái xác nằm úp, tay và chân bị gập lại trong những tư thế quái dị. Mái tóc dài của nạn nhân rối bời, bết lại với mồ hôi và máu khô. Mùi hôi thối như thể đã tích tụ hàng tháng trời bốc lên nồng nặc, khiến cho không khí càng thêm ngột ngạt, dính chặt vào phổi.

Y chớp mắt, cố gắng kiềm chế cơn buồn nôn đang dâng lên trong cổ họng. Một phần trong y không muốn nhìn thấy thứ kinh tởm này, nhưng không thể quay lưng lại. Những dấu vết xung quanh xác chết như lời nhắc nhở không thể chối cãi về sự tàn bạo mà nạn nhân đã phải chịu đựng.

Hắn cúi xuống, bàn tay nhẹ nhàng chạm vào mặt đất gần cái xác. Những vết máu đã rỉ ra xung quanh, vấy đầy trên những mảnh vỡ của gạch, những vết cào xước như thể nạn nhân đã vật vã, cố gắng vùng vẫy trong cơn đau đớn tột cùng. Hắn từ từ lật xác lên, ánh mắt không hề thay đổi khi đối diện với cảnh tượng khiến tim người khác phải thắt lại.

Cái đầu của nạn nhân bị tách rời, không phải do một nhát đao nhanh gọn, mà là một vết cắt kéo dài, sâu đến mức gần như xé nát da thịt, để lộ ra những lớp cơ bắp và xương trắng bệch bên trong. Mặt nạn nhân không còn nguyên vẹn, nửa khuôn mặt bị kéo xuống, máu không còn chảy nữa, nhưng vẫn còn lại những vệt đỏ bầm tím. Đôi mắt đã nhắm lại, nhưng cái miệng vẫn hở, như thể đang cố gắng thốt ra một lời cầu cứu cuối cùng, nhưng không thể.

Y cúi người, cố gắng không để cho mùi hôi thối làm mình nghẹn lại. Hắn khẽ vén một phần vải rách trên người nạn nhân, lộ ra những vết thương khác - những vết cắt không thể tả, như thể ai đó đã dùng dao cắt rách từng lớp thịt một cách tàn nhẫn. Những ngón tay của hắn khẽ run lên khi lật qua phần bụng, nơi có một lỗ thủng lớn, nhìn sâu vào bên trong như thể một con vật nào đó đã chui vào và rời đi, để lại một khoảng không trống rỗng, kinh tởm đến mức không thể tưởng tượng nổi.

Y không thể giữ được nữa, liền quay mặt đi, nhưng vẫn cố gắng giữ vững đôi chân, không để mình gục ngã. Hơi thở của y trở nên khó khăn, không khí trong khoang phổi như đặc lại. Mặc dù đã đối mặt với không ít cảnh tượng kinh hoàng, nhưng lần này, nó như một vết dao sắc bén cứa vào tâm trí.

Hắn nhìn thấy, nhưng không nói gì, chỉ nhẹ nhàng đặt tay lên vai y, như thể cố gắng trấn an. Ánh mắt hắn lúc này lộ rõ vẻ lạnh lùng và quyết đoán. "Không phải việc của chúng ta để đoán lý do," hắn nói, giọng trầm thấp, "Nhưng chắc chắn có một yêu quái nào đó đang ẩn nấp ở đây. Và chúng ta cần phải tìm ra nó."

Y không trả lời, chỉ nhìn hắn một cái, đôi mắt đầy nỗi sợ hãi nhưng cũng tràn ngập sự quyết tâm. Dù cho có phải đối mặt với những thứ kinh tởm, y cũng sẽ không lùi bước.

Y và hắn tiếp tục khám phá trong ngôi nhà hoang, mỗi bước đi càng khiến họ như bị đẩy vào một không gian tăm tối hơn, nơi cái chết dường như đang rình rập mọi ngóc ngách. Những âm thanh lạ, những tiếng kêu rùng rợn vang lên từ phía sau, nhưng khi quay lại, chẳng thấy ai. Không gian dày đặc mùi hôi thối của xác chết, của sự thối rữa, khiến mỗi bước chân của họ trở nên nặng nề, mệt mỏi.

Hắn liếc nhìn y, ánh mắt như một con thú săn mồi, sắc lạnh và không có chút cảm xúc. "Cẩn thận, y," hắn thì thầm. Y gật đầu, cảm giác rợn người dâng lên theo từng giây phút.

Lối đi hẹp dẫn họ tới một căn phòng nhỏ, nơi ánh sáng mờ ảo lọt vào qua những khe hở nhỏ trên bức tường. Khi họ bước vào, cảnh tượng bên trong khiến cả hai không khỏi cứng đờ. Cả căn phòng gần như bị nhuộm đỏ, không phải bởi máu của một người, mà là của nhiều người. Những mảng da người, không còn nguyên vẹn, bị xé toạc từng mảng, những mảnh xương vụn vỡ vứt khắp nơi. Trên những bức tường, vết máu đã khô lại thành những hình vẽ kỳ quái, những ký tự uốn lượn như thể có một thế lực đen tối nào đó đã khắc lên đó bằng chính máu của người bị hại.

Điều tồi tệ nhất là cái xác nằm giữa phòng, đã bị xé nát đến mức không còn nhận ra được hình dạng con người. Mặt người đó bị cắt nát, mắt vẫn còn mở to, nhưng không có chút sinh khí nào. Môi mấp máy như thể đang cố gắng nói gì đó, nhưng chỉ có âm thanh ẩn trong cái không khí nặng trĩu của sự chết chóc.

Y không thể cầm được cảm giác ghê tởm, cơn buồn nôn lại dâng lên trong cổ họng. Y quay mặt đi, nhưng không thể thoát khỏi cảnh tượng kinh khủng đó. Hàng nghìn con sâu, con dòi đang bò ra từ những vết rách trên xác chết, tràn ra ngoài, làm cả căn phòng như đang sống động. Những con côn trùng khổng lồ, nhầy nhụa, bò trên thân xác ấy, như thể nuốt chửng phần thịt còn lại, nhả ra những chất lỏng đục ngầu, gây nên một mùi hôi thối kinh khủng. Mặt xác chết bị chảy xệ xuống dưới, như thể bị một sức mạnh vô hình kéo đứt khỏi cơ thể, tạo thành những vết lở loét sâu hoắm, bốc lên một mùi thối rữa không thể tưởng tượng nổi.

Hắn không có phản ứng gì, chỉ đứng im lặng, đôi mắt lạnh lùng quan sát từng chi tiết trên cơ thể bị xé nát kia. Bàn tay hắn run nhẹ khi khẽ chạm vào bức tường gần đó, nơi những dấu vết của một hình vẽ kì dị còn chưa khô hoàn toàn. Y lùi lại một bước, mắt mờ đi, cố gắng không nhìn trực diện vào cảnh tượng ghê tởm ấy. Những ký tự đỏ loang lổ, như thể máu không còn là máu nữa, mà là một thứ gì đó đầy ám ảnh, đầy tội ác.

"Chúng ta phải tìm hiểu thêm..." Giọng hắn trầm và lạnh lẽo như tiếng gió giữa đêm khuya. Nhưng ngay khi hắn quay đi, một âm thanh lạ vang lên từ dưới đất, như thể có thứ gì đó đang chậm rãi bò lên từ hầm tối phía dưới.

Y quay lại, sắc mặt tái nhợt, cảm giác như cả cơ thể mình đang bị thứ gì đó vô hình bám lấy. Trong không gian tối tăm đó, có một thứ ánh sáng lờ mờ xuất hiện từ dưới đất, một ánh sáng nhợt nhạt, yếu ớt nhưng lại đầy ma mị.

"Điều gì đó... không ổn," hắn thì thầm, mặt hắn không hề thay đổi, nhưng trong đôi mắt, bóng tối như chiếm lấy mọi thứ. Y lùi lại một bước, nhưng một tiếng động rợn người lại vang lên từ sâu trong hầm.

Và rồi, từ dưới đất, một bàn tay thối rữa, đầy dòi bọ và mùi thối rữa, từ từ nhô lên, chậm rãi vươn ra như muốn nắm lấy chân họ. Những ngón tay thối rữa, dính nhớp nháp, vươn ra từ trong lớp đất ẩm ướt, còn có những vệt máu đen bám theo từng chuyển động, như thể có thứ gì đó đang kéo nó lên, tạo nên một thứ âm thanh nhầy nhụa, quái đản đến mức không thể nào tả nổi.

Y không thể kiềm chế được nữa, cảm giác buồn nôn và sợ hãi lan tỏa trong người, nhưng vẫn cố gắng lùi lại. Mồ hôi lạnh toát ra trên trán, cơ thể run lên từng đợt.

Hắn chỉ đứng đó, đôi mắt không rời khỏi cái thứ đang từ dưới đất chậm rãi bò lên, vẫn không hề biểu lộ cảm xúc. Một âm thanh khàn đặc, như tiếng xương cốt nứt ra, vang lên khi bàn tay đó nắm lấy một phần của cái xác gần đó, kéo lên.

Đó không phải là một xác chết bình thường. Nó không chỉ là xác chết. Nó là một thứ gì đó kinh khủng hơn rất nhiều.

Y cảm thấy như mọi thứ xung quanh mình bắt đầu quay cuồng. Không khí, như bị nhiễm độc, khiến mỗi hơi thở của y đều trở nên khó khăn, nặng nề. Những âm thanh ghê rợn vang lên trong căn phòng, từ dưới đất, từ cái xác, từ những con dòi đang bò khắp nơi, như những tiếng động không thể tưởng tượng nổi. Cảnh tượng trước mắt cứ như đang chìm trong ác mộng mà không thể tỉnh dậy.

Hắn vẫn đứng im lặng, đôi mắt sắc bén không hề chớp. Nhưng những gì hắn nhìn thấy, những gì hắn đang cảm nhận, đều không phải thứ mà bất cứ ai bình thường có thể chịu đựng được. Một bàn tay thối rữa từ dưới đất vươn lên, kéo theo cả một đám bùn đất ẩm ướt. Một sức mạnh vô hình như đang lôi kéo nó lên, như một con quái vật đang được gọi dậy từ nơi sâu thẳm nhất của địa ngục.

Cái bàn tay ấy không chỉ là một phần của xác chết cũ, nó còn có những ngón tay dài, quắp lại, như thể vẫn còn sống, còn cảm nhận được. Những ngón tay khô quắt, xương xẩu, đâm xuyên qua lớp đất ẩm, cào lên những vết hằn đen như dấu vết của một thứ gì đó đã chết từ lâu, nhưng vẫn không chịu rời bỏ cõi trần gian.

Y đứng lặng, không thể cử động, như bị đóng băng bởi sự ghê tởm và nỗi sợ hãi đang tràn ngập trong lòng. Hắn bước đến gần hơn, ánh mắt sắc lạnh không hề rời khỏi cái thứ đáng sợ kia. Hắn cúi xuống, những ngón tay của hắn chạm vào cái xác đã bị xé nát, cảm nhận từng vết thương, từng dấu vết để lại trên cơ thể nạn nhân. Hắn không vội, không chút vội vàng, chỉ lặng lẽ quan sát, như thể đang tìm ra một thứ gì đó ẩn sâu bên dưới những vết máu và sự tàn nhẫn.

Y không thể kiềm chế được nữa, đôi tay nắm chặt lại, mồ hôi lạnh toát ra, làm ướt đẫm áo. Mùi thối rữa nồng nặc lại cuộn lên trong không khí, làm y cảm thấy choáng váng, tưởng chừng như mọi thứ sẽ sụp đổ. Bên cạnh y, hắn vẫn tiếp tục quan sát, không một chút động lòng.

Đột nhiên, một âm thanh khô khốc vang lên từ trong lòng đất, và rồi... một cái đầu ghê rợn từ từ nhô lên, như một con quái vật đã lâu không được nhìn thấy ánh sáng. Đầu ấy không còn là hình dáng con người nữa, chỉ còn lại những lớp thịt bị xé toạc, da đầu bị kéo ra như một mảnh vải rách, để lộ ra những mảng xương trắng bệch, xơ xác. Mắt con quái vật ấy đã mờ đục, nhưng vẫn còn nguyên vẹn, như thể đang nhìn chăm chăm vào họ, vào y, vào hắn.

Y không thể nào thở được. Cảm giác như có thứ gì đó đang giằng xé lồng ngực, muốn phá nát cơ thể từ bên trong. Hắn nhìn chằm chằm vào cái đầu, đôi mắt như không thể rời đi dù có ghê tởm đến đâu. Rồi hắn nhướng mày, một sự nhận thức lạnh lẽo trong ánh mắt. "Đây không phải là một vụ giết người bình thường."

Một tiếng rít như tiếng xé thịt vang lên từ trong cổ họng của cái đầu quái vật ấy. Những ngón tay thối rữa vẫn tiếp tục cào lên, nhả ra những chất lỏng đục ngầu và nhầy nhụa, bắn ra khắp nơi. Y quay mặt đi, nhưng không thể thoát khỏi cái ám ảnh đang bám lấy từng tế bào trong cơ thể.

Hắn đưa tay lên, ngắt lời y đang muốn nói gì đó. "Đừng nhìn nữa," hắn thì thầm, giọng trầm, "Bây giờ chúng ta phải tìm ra nguồn gốc của thứ này."

Những dấu vết trong căn phòng, trên tường, dưới đất, tất cả đều chỉ về một nơi. Một nơi sâu thẳm, một nơi mà không ai dám đặt chân đến. Nhưng chính nơi đó sẽ là chìa khóa để giải mã cái ác đang dày vò họ.

Y không còn sức để phản đối. Cả hai bắt đầu rời khỏi căn phòng, nhưng khi hắn đi qua một mảng đất lở loét, một thứ gì đó bỗng nhúc nhích dưới lớp đất. Một cặp mắt, vẫn còn nguyên vẹn, không có sự sống, nhưng vẫn mở to, nhìn chằm chằm vào họ, như thể đang quan sát và chờ đợi.

"Chúng ta đã tới đúng nơi rồi," hắn nói, mắt vẫn không rời khỏi cái thứ dưới đất. "Chỉ là, chúng ta chưa sẵn sàng để gặp nó."

Y cảm nhận được không khí càng lúc càng nặng nề, từng bước chân của hắn như mang theo một sức nặng không thể tả. Càng đi sâu vào trong lòng đất, không gian càng tối tăm, ánh sáng duy nhất từ ngọn đèn dầu cầm trên tay y dường như không thể chiếu sáng hết những góc tối vô tận của hầm ngầm. Mùi thối rữa đã biến mất, nhưng một thứ mùi khác, nặng nề và nặng tính ma quái, bắt đầu lẩn khuất trong không khí.

Hắn vẫn đi trước, không quay lại nhìn y, nhưng y cảm nhận được ánh mắt hắn luôn ở đó, lạnh lùng và đầy ám ảnh. Một thứ gì đó đang dần dần khiến họ bị mắc kẹt trong không gian này. Dưới những bước chân của họ, sàn đất bắt đầu có những vết nứt sâu, như thể nền móng của nơi này không còn vững chãi nữa.

Đột nhiên, họ dừng lại trước một cửa hang tối tăm, một cánh cửa bằng gỗ già cỗi, không có bất kỳ ổ khóa nào. Cánh cửa trông như đã lâu không được mở, phủ đầy bụi bặm và mạng nhện. Hắn không hề do dự, một tay đẩy cửa, mở rộng không gian trước mắt. Cảnh tượng phía trong khiến y phải nín thở, bước chân bị ngừng lại.

Cái không gian này... không phải là một nơi mà bất kỳ ai có lý trí đều muốn bước vào. Một căn phòng lớn, nhưng hoàn toàn trống rỗng, ngoài những hình vẽ kỳ quái trên tường, trên nền đất. Màu đỏ loang lổ, không phải vẽ bằng sơn, mà là... máu. Những ký tự uốn lượn, như thể những sinh vật nào đó đã vẽ lên bằng chính máu của mình. Những vệt máu đen, khô, lốm đốm trên nền đất, tạo thành những hình ảnh lạ lùng, những bức tranh có hình thù quái dị.

Y cảm thấy dạ dày mình quặn lại, mọi thứ trong người như muốn vỡ tung ra. Mắt không thể nào dời khỏi những hình vẽ ấy, mặc dù không muốn nhìn. Hắn bước vào đầu tiên, ánh mắt chăm chú, quan sát từng chi tiết, một cách chuyên nghiệp, lạnh lùng. Những vệt máu ấy không chỉ là ngẫu nhiên, mà có sự sắp xếp rõ ràng.

"Chúng ta không phải là người đầu tiên tìm đến nơi này," hắn nói nhỏ, một sự thật đắng nghẹn. "Chắc chắn có ai đó đã ở đây trước."

Một tiếng động lạ vang lên từ góc tối của căn phòng, những bước chân nhẹ nhàng, không thể nghe thấy nếu không chú ý kỹ. Y quay lại, nhưng chẳng thấy gì ngoài bóng tối dày đặc. Chỉ có một tiếng rít nhỏ như từ đâu đó vọng lại, sắc như dao, sắc bén đến mức khiến tim y như bị siết chặt.

Hắn đi đến gần hơn, bước chân không hề chậm lại. Đến khi hắn chạm tay vào một bức vẽ trên tường, mọi thứ bất ngờ thay đổi. Bức vẽ trên tường dường như thay đổi, những vệt máu bắt đầu rỉ ra khỏi bức vẽ, tạo thành những giọt dày đặc rơi xuống đất.

"Chúng đang cố trốn tránh." Hắn nói như thể nhận ra một sự thật khủng khiếp. "Những gì chúng ta thấy, không phải là hết thảy."

Đột nhiên, một tiếng hét lớn vang lên từ đâu đó trong bóng tối, rồi một bóng đen lớn lao tới. Y chưa kịp nhìn rõ, một vật nặng đổ sầm xuống, đẩy y về phía sau. Hắn quay lại, đẩy y tránh xa, chỉ trong khoảnh khắc đó, một làn sóng lạnh lẽo, đầy chết chóc, cuốn lấy không gian.

Từ dưới đất, một hình thù quái dị chui lên. Nó không phải là con người, cũng không phải là quái vật, mà là sự kết hợp giữa máu, thịt, và xương. Những phần cơ thể bị biến dạng, các bộ phận không khớp nhau, nhưng vẫn di chuyển như thể có sự sống. Những ánh mắt đỏ như lửa chảy ra từ đôi mắt của nó, và miệng nó, nhả ra một làn hơi hôi thối, bốc lên như một đám mây độc hại.

Y không thể thở được, như thể mọi hơi thở trong không khí đã bị hút ra khỏi phổi, khiến lồng ngực cứng lại. Bàn tay lạnh ngắt của hắn vẫn không rời khỏi vai y, nhưng giờ đây, những ngón tay ấy như trở thành điểm tựa duy nhất giúp y giữ vững tinh thần. Hắn không hề tỏ ra bất kỳ chút sợ hãi nào, ngược lại, hắn cười, một nụ cười khắc nghiệt, lạnh lùng.

"Đây là thứ chúng ta đang tìm. Một cái kết đáng sợ." Hắn thì thầm, âm thanh vang lên như một lời kết luận không thể tránh khỏi.

Cái quái vật ấy lao về phía họ với tốc độ không thể tin được. Từ miệng nó phun ra những âm thanh ghê tởm, như thể có vô vàn vết thương rách nát đang cào xé trong cổ họng nó.

Mọi thứ xung quanh y như bỗng nhiên chậm lại, mỗi nhịp tim đều đập mạnh mẽ, như muốn vỡ tung. Và rồi, hắn lao vào bóng tối, sẵn sàng đối mặt với cái chết, trong khi y vẫn đứng lại, bất động, trong ánh mắt khủng hoảng và tuyệt vọng.

Cái bóng đen lao nhanh về phía họ, với tốc độ không thể nào tưởng tượng được. Những âm thanh rít lên như tiếng vải rách, những cú vỗ mạnh khiến không gian như sắp sụp đổ. Hắn chỉ đứng im, ánh mắt lạnh lùng, đôi tay hắn vươn ra, một đạo năng lượng như sấm sét bao trùm lấy không gian. Những dấu vết ma quái trên nền đất bắt đầu chuyển động, dường như chúng đang hòa vào cơn giận dữ của hắn.

Y đứng bên cạnh, ngực nghẹn lại, không thể thở nổi. Cảnh tượng trước mắt khiến cả người y run lên. Cái sinh vật ấy vẫn đang lao tới, những mắt đỏ rực, lưỡi thè ra dài ngoằng, quắp lấy không khí. Những vết máu trên cơ thể nó bắn tung tóe, khiến mặt đất như nhuộm đỏ. Mùi thối rữa tràn ngập, và không chỉ là mùi của xác chết, mà là một mùi của sự xâm lấn, của cái chết chưa đến, nhưng đã chực chờ.

Hắn không hề lùi bước. Đúng như những gì hắn đã nói, đây chính là thứ hắn đang tìm kiếm. Đôi mắt hắn nhìn thẳng vào cái sinh vật kia, một nụ cười lạnh lẽo thoáng hiện trên khuôn mặt, không hề có sự hoảng sợ. Hắn bắt đầu tụ năng lượng, những dòng ma pháp từ bàn tay của hắn nhanh chóng hình thành, giống như những sợi dây vô hình siết chặt không gian xung quanh. Ánh sáng lóe lên, chói mắt, nhưng nó không đủ để làm mờ đi sự kinh hoàng đang bao trùm nơi này.

Ngay khi sinh vật kia lao đến gần, hắn đột ngột vung tay, quét một đường lớn, một luồng năng lượng mạnh mẽ tràn ra, đẩy con quái vật lùi lại. Tiếng gầm của nó vang lên, như một lời thách thức, nhưng nó không thể tiến thêm một bước nào.

Y chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì một cơn đau nhói xuyên qua tim y. Cái cảm giác này không giống như bị tấn công, mà là một thứ gì đó lạ lùng, một sự lấn át. Y quay lại nhìn, tim như thắt lại khi thấy những vết máu trong phòng bắt đầu chuyển động. Chúng cuộn lại, rồi vỡ ra thành những hình thù dị dạng. Không chỉ là máu, mà còn có những đoạn thịt, xương vỡ vụn. Chúng như đang sống, như có linh hồn, và chúng bắt đầu lao đến, gắn kết lại thành một hình dạng mới, một con quái vật thứ hai.

Y không thể tin vào mắt mình. Không thể nào có chuyện này. Chúng không thể tự mình sống lại, không thể nào biến thành thứ này. Nhưng chính lúc ấy, hắn cất giọng trầm thấp, gần như mỉm cười với y, mặc dù ánh mắt hắn không hề có chút gì là vui vẻ.

"Đây là điều chúng ta chưa lường trước," hắn nói, giọng không hề có chút sợ hãi, "Những thứ này không phải là quái vật bình thường. Chúng là kết quả của một nghi lễ cổ xưa, của những bí ẩn mà chúng ta chưa hề hiểu hết."

Cái sinh vật thứ hai đứng dậy, vươn mình, mặc dù không có bất kỳ bộ phận thân thể nào rõ ràng. Những vết máu và thịt tan nát giờ đây hòa lẫn vào nhau, hình thành một bộ khung cơ thể kỳ lạ, lạ lùng hơn cả những gì y từng thấy trong ác mộng. Chúng không có mắt, không có miệng, nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự hiện diện của người khác.

Hắn không nhìn cái sinh vật đó mà hướng về y, mắt sắc bén, ánh lên một sự lo lắng rất nhẹ, một cảm giác không phải dành cho một người có thể mạnh như hắn. "Đây không phải là thứ mà chúng ta có thể đối mặt một mình."

Y không thể nào trả lời. Mắt y vẫn dán chặt vào cái thứ khủng khiếp đang đứng trước mặt. Sự sợ hãi khiến y không thể nói nổi. Cảm giác buồn nôn, chóng mặt cứ dâng lên, như thể mỗi bước đi đều kéo theo cả linh hồn.

Hắn quay lại, không nhìn cái sinh vật nữa, mà nhìn vào một trong những bức vẽ trên tường. Những ký tự trên đó bắt đầu sáng lên một cách ma quái, như thể có một sức mạnh bí ẩn nào đó đang lan tỏa ra xung quanh. Bức vẽ như sống dậy, những chữ tượng hình cổ xưa bắt đầu chuyển động. "Đây chính là lời nguyền," hắn nói, nhưng giọng hắn không còn bình thản như trước. "Là một lời nguyền cổ xưa, của những người đã từng sống ở đây."

Bức vẽ nhấp nháy, rồi một cánh cửa lớn mở ra từ trong bóng tối. Đằng sau cánh cửa, một nguồn ánh sáng mờ ảo lóe lên, không phải ánh sáng của lửa, mà là của thứ gì đó tối tăm và nguy hiểm. Nhưng cũng chính từ đó, hắn cảm nhận được sự giải thoát duy nhất. Hắn bước về phía đó, kéo theo y, mặc dù y không thể bước đi nổi, vẫn bị cái không gian ám ảnh kéo lại.

"Chúng ta không thể quay lại nữa," hắn thì thầm, khi họ tiến gần cánh cửa. "Một khi bước vào đây, chúng ta chỉ có một con đường duy nhất."

Y cảm nhận được sự nặng nề trong không khí, mỗi bước chân của hắn dường như dẫm lên những nỗi sợ hãi vô hình, lan tỏa khắp không gian u ám này. Ngay cả cái mùi hôi thối đã mờ dần, lại bị thứ gì đó khác, khủng khiếp hơn, thay thế. Những dấu vết của sự chết chóc lan rộng, bao trùm mọi vật xung quanh họ.

Bước vào căn phòng tối tăm, hắn vẫn không hề tỏ ra chút bối rối nào, tay áo dài của hắn nhẹ nhàng vung lên, luồng khí lạnh tỏa ra, xua tan bóng tối chập chờn xung quanh. Cả căn phòng tối như bị đóng chặt trong một chiếc hộp sắt. Những vết máu trên tường như đang thở, uốn lượn theo từng đường vẽ kỳ dị, mỗi vết máu trên nền đất tựa như một cái bẫy đang rình rập, sẵn sàng nuốt chửng bất kỳ ai dám xâm nhập.

Y chợt cảm thấy cơn buồn nôn trào dâng, ánh mắt rùng rợn dán vào những ký tự cổ quái, những vết máu đen ngòm kéo dài trên sàn như những dòng chữ chết chóc, đang viết lên một lời nguyền mà không ai có thể hiểu nổi.

Hắn quay lại, đôi mắt sáng rực của hắn không giấu được sự tỉnh táo. “Đây là nơi cuối cùng mà chúng ta phải đến.” Giọng hắn trầm thấp, lạnh như băng, nhưng trong đó lại có một sự cảnh báo không thể nào bỏ qua. “Những gì đang chờ đợi chúng ta, không phải là quái vật bình thường. Đây là sự kết tinh của những mảnh vỡ còn sót lại từ một thế giới đã chết.”

Y hít một hơi sâu, cố gắng giữ vững tâm lý. Mặc dù hắn là người dẫn dắt họ, nhưng y vẫn cảm nhận được sự nguy hiểm đang rình rập từ mọi phía. Những cái bóng u ám, những vết máu, tất cả chúng như đang dần dần chồm lên, muốn nuốt chửng họ vào trong cái vực thẳm không đáy.

Một tiếng động đột ngột vang lên, một bóng đen lướt qua bên cạnh y với tốc độ không thể tin được. Y quay lại, nhưng không thể nhìn thấy gì ngoài bóng tối lạnh lẽo và những vết máu loang lổ. Một cảm giác lạnh toát chạy dọc sống lưng y, không phải do sợ hãi, mà là bởi vì cảm giác có thứ gì đó ngoài sức tưởng tượng đang bám theo họ.

Ngay lúc đó, hắn tiến đến gần một bức vẽ trên tường, ánh mắt hắn chợt lóe lên sự hiểu biết. “Đây là dấu hiệu,” hắn thì thầm, “Cái gọi là lời nguyền, đã bắt đầu lan rộng. Tất cả những sinh vật này không phải là những con quái vật mà chúng ta tưởng, mà là những phần linh hồn bị giam cầm, bị xé rách bởi những nghi lễ cổ xưa.”

Y không thể hiểu nổi những gì hắn nói, nhưng những gì diễn ra trước mắt là không thể phủ nhận. Cái sinh vật ấy, với thân thể không hoàn chỉnh, chầm chậm bước tới từ bóng tối. Chỉ cần nhìn vào, y đã cảm nhận được một sự ghê tởm tột cùng. Những cái mắt đỏ rực trong bóng tối như đang nhìn thấu tận lòng người, từng bước đi của nó phát ra những âm thanh ghê rợn, như tiếng xương rạn vỡ, như tiếng da thịt bị xé toạc.

Y muốn quay lại, nhưng một cơn đau nhói đột ngột xâm chiếm cơ thể, khiến chân tay y như cứng lại. Cảm giác buồn nôn lại trào dâng mạnh mẽ, làm cho ánh mắt mờ đi. Y cố gắng hít thở sâu, nhưng không khí quanh đây chỉ khiến y càng thêm nghẹt thở, cái mùi của máu, của cái chết không thể nào tránh khỏi.

“Chạy đi,” hắn gằn giọng, đôi mắt lạnh lẽo của hắn không hề rời khỏi cái sinh vật đang chầm chậm tiến về phía họ. “Nhanh lên, đừng để nó kịp đến gần.”

Nhưng chân y như bị ghim chặt xuống đất, không thể nhúc nhích nổi. Cái sinh vật kia càng lúc càng tiến lại gần, và mỗi nhịp đập trong tim y như một hồi chuông báo tử. Hắn không hề tỏ ra vội vàng, chỉ chậm rãi bước về phía cái sinh vật, vung tay, khiến không khí xung quanh như bị xé toạc ra bởi một lực lượng vô hình.

“Đây chỉ là sự khởi đầu,” hắn nói, giọng đầy ám ảnh. “Không có gì có thể ngừng được những thứ này.”

Cái sinh vật gầm lên, tiếng kêu rít lên như bị tra tấn. Y chỉ kịp thấy một cái bóng đen lao đến, rồi tất cả chìm vào bóng tối, không còn gì ngoài sự im lặng rợn người. Y cảm thấy cơ thể mình như bị kéo vào không gian vô tận, trong khi hắn vẫn đứng vững như một ngọn núi, ánh mắt không bao giờ rời khỏi thứ đang đến gần.

Phạn Việt và Kỳ Phong đứng trong căn phòng ấy, cái bóng của sinh vật quái dị đang tiến lại gần, kéo theo cái không khí chết chóc. Cả hai không còn cách nào để thoát khỏi nó, họ chỉ có thể nhìn nhau trong sự tuyệt vọng.

Phạn Việt cúi xuống, tay siết chặt lấy tay Kỳ Phong, ánh mắt hắn không còn lạnh lùng như thường, mà giờ đây đầy vẻ đau đớn, tiếc nuối. “Phong Nhi, có lẽ chúng ta không thể thoát được lần này.” Giọng hắn khản đặc, như một lời thì thầm cuối cùng.

Kỳ Phong không thể nói gì. Y chỉ cảm nhận được sự lạnh lẽo đang dần chiếm lấy cơ thể mình, từng hơi thở mỗi lúc một khó khăn. Mắt y nhìn thẳng vào Phạn Việt, nơi có ánh mắt quen thuộc, nơi có sự ân cần bao giờ cũng bảo vệ y. Nhưng giờ đây, bảo vệ không còn nữa, tất cả chỉ còn là sự chấp nhận đắng cay.

Cái sinh vật, cái quái vật đáng sợ kia không ngừng tiến lại, mỗi bước đi của nó như một nhịp đập của cái chết. Cơ thể nó không có hình dạng rõ ràng, chỉ là một đám hỗn độn của máu, thịt, và những tiếng rít khủng khiếp như vang vọng trong linh hồn.

Phạn Việt quay lại nhìn Kỳ Phong lần cuối cùng, rồi nhanh chóng kéo y vào vòng tay mình. Hắn cắn chặt môi, sự kiêu hãnh, sự cứng rắn của một Thái tử giờ đã tan biến. “Đừng sợ, Phong Nhi... Ta sẽ luôn ở bên cạnh ngươi.”

Cái sinh vật đó đến gần hơn, đôi mắt trống rỗng của nó sáng lên trong bóng tối. Những chiếc răng sắc nhọn, những móng vuốt dài nhọn hoắt nhô ra như một cái lưỡi hái tử thần. Tiếng thở của nó khô khốc, cứng nhắc, dường như mỗi âm thanh đều mang theo sự đau đớn tột cùng. Nhưng nó không chỉ đến để giết, nó đến để tàn phá, để làm tất cả chìm trong đau đớn không thể dứt ra.

Phạn Việt nhắm mắt lại, tay siết chặt lấy Kỳ Phong, ôm lấy y như thể đây là lần cuối cùng có thể bảo vệ. Cả hai cùng nhìn vào đôi mắt của cái quái vật, mắt Phạn Việt nảy lên một tia nhìn cuối cùng, một thứ gì đó không còn là sự chiến đấu nữa, mà chỉ là sự đầu hàng trước cái chết đang đến gần.

“Xin lỗi… Phong Nhi...” Hắn thì thầm, rồi một tiếng thét vỡ ra từ cả hai người, hòa lẫn vào cái tiếng thét ghê rợn của sinh vật kia.

Kỳ Phong, với thân hình mong manh, đã cố gắng gượng dậy, nhưng mọi nỗ lực chỉ càng làm cho những vết thương nặng thêm. Y quằn quại trong đau đớn, thân thể gãy vụn, các bộ phận trên người dường như đã mất hết, chỉ còn lại một cái bóng mờ nhạt của sự sống. Y không còn là người, chỉ là một đống cơ thể tơi tả, không còn chút hy vọng nào.

Cái đau đớn đến tận xương tủy. Những móng vuốt sắc bén xé rách cơ thể họ, máu tuôn ra như suối, vết thương chẳng có lấy một cơ hội để hàn gắn. Mắt họ vẫn nhìn nhau trong giây phút cuối cùng, mắt Kỳ Phong đẫm lệ, mắt Phạn Việt đầy tiếc nuối. Cả hai bị nuốt chửng trong một giây phút kinh hoàng, không thể thốt lên lời, không thể kháng cự.

Và rồi, sự chết đến một cách không thể tránh khỏi. Cái sinh vật khủng khiếp kia không dừng lại, nó tiếp tục xé xác hai người, làm cho họ trở thành những mảnh thịt vương vãi khắp nơi. Tiếng răng nanh cắn xé, tiếng thét nghẹn ngào đã không còn tồn tại, chỉ còn lại sự tĩnh lặng lạnh lẽo.

Máu đổ ra thành dòng, hòa lẫn với những mảnh thịt tan nát, tạo nên một cảnh tượng kinh dị đến ghê tởm. Cái chết không mang lại sự thanh thản mà chỉ có đau đớn, những vết thương sâu hoắm không thể nào hàn gắn, sự khủng khiếp tột độ tràn ngập khắp không gian.

Rồi tất cả lặng im. Cái chết không phải là kết thúc, mà là sự vĩnh viễn im lặng, như cái bóng tối đã nuốt chửng cả thế giới.

Kỳ Phong và Phạn Việt không thể thoát, không thể cứu vãn. Cái chết tàn khốc này, một sự kết thúc đẫm máu, không chỉ lấy đi mạng sống của họ, mà còn nuốt chửng tất cả hy vọng, tất cả sự cứu rỗi. Chỉ còn lại những vết máu nhơ bẩn và sự im lặng, lạnh lẽo.

____________________________________________________

Tác giả vô tội

Bye và mãi iu 😘 😘 😘 💓 💓 💓

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip