chương 11 : Đau
Hôm nay tác giả đi viện
Nhìn cũng biết luôn
:)))))))
Nốt hôm nay hoi
Thôi ko nói nhiều zô
Bắt đầu ngược rồi các mina chuẩn bị chưa
____________________________________________________
Y muốn rời đi
khi Kỳ Phong vừa bước ra khỏi cửa, một cơn đau đột ngột khiến hắn phải dừng lại, thân hình loạng choạng. Hắn phải chống tay lên khung cửa để giữ thăng bằng, đôi mắt hơi nheo lại vì cơn khó chịu.
Phạn Việt nhận thấy sự bất ổn của Kỳ Phong, vội vàng bước tới, nắm lấy vai hắn, giọng đầy lo lắng.
"Đệ sao vậy? Đừng làm ta lo lắng."
Kỳ Phong, với một nụ cười yếu ớt, quay lại đối diện Phạn Việt, đôi mắt vẫn lạnh lùng nhưng cũng có chút gì đó thay đổi, như thể hắn đang phải chịu đựng một điều gì đó mà không thể chia sẻ.
"Huynh nghĩ ta yếu đuối sao?" Giọng nói của hắn vang lên, tuy có vẻ tựa như thách thức, nhưng lại ẩn chứa nỗi mệt mỏi sâu thẳm.
Phạn Việt không biết phải đáp lại thế nào, hắn chỉ nhìn Kỳ Phong, không thể hiểu được điều gì đang diễn ra trong tâm trí của người mà hắn luôn tin tưởng, luôn xem như huynh đệ.
Phạn Việt, dù trong lòng đầy bối rối và lo lắng, nhưng khi thấy Kỳ Phong có dấu hiệu không ổn và hành động bất thường, cảm giác nghi ngờ trong hẳn đã dâng lên. Mọi chuyện đã vượt quá sức tưởng tượng của hắn. Làm sao có thể dễ dàng bỏ qua tất cả những gì đã xảy ra?
Kỳ Phong, dù vẫn cố giữ vẻ lạnh lùng, nhưng cơn mệt mỏi đã khiến y không thể tự mình tiếp tục đứng vững. Phạn Việt nhìn thấy dấu hiệu đó, và trái tim hắn bỗng nhói đau. Nhưng không có thời gian để lưỡng lự. Hắn biết mình phải hành động.
Với sức mạnh và sự nhanh nhẹn của mình, Phạn Việt không cho Kỳ Phong cơ hội tiếp tục bước đi. Hắn lao về phía y, nhanh chóng chặn đứng và dùng một chiêu thức mạnh mẽ đánh ngất Kỳ Phong. Y không kịp phản kháng.
Bạch Thước đứng gần đó, thấy sự việc diễn ra nhanh chóng cũng không kịp ngăn cản. Hai người nhanh chóng trói Kỳ Phong lại và đưa hẳn về Bất Ky Lâu, nơi mà mọi chuyện cần phải làm sáng tỏ.
Dù trong lòng còn đầy nghi ngờ, Phạn Việt không thể không hành động. Y đã làm rất nhiều điều không thể lý giải trong suốt quãng thời gian qua, và giờ là lúc mọi câu hỏi phải được trả lời. Tình huynh đệ giữa họ liệu có còn nguyên vẹn? Hay chính Kỳ Phong, người mà hắn từng tin tưởng, đã lừa dối hắn từ đầu?
Tàng Sơn bước nhanh vào phòng Bất Ky Lâu, sự tức giận bừng bừng trong đôi mắt, đôi tay nắm chặt thành quyền, các khớp xương lạo xạo. Hắn không thể kiềm chế được cơn giận dữ trong lòng. Tất cả những gì đã xảy ra, tất cả những cái chết, sự phản bội, đều dẫn đến một điều duy nhất trong đầu hắn: trả thù.
"Đúng là khốn nạn !" Tàng Sơn gầm lên, từng chữ như dao cắt vào không khí. "Hắn đã lừa dối chúng ta, đã chơi đùa với tất cả, đùa với cả máu của chính tộc nhân Thạch tộc ta!"
Phạn Việt đứng im lặng, mắt nhìn chằm chằm vào Tàng Sơn, vẻ mặt không chút thay đổi. Hắn biết rằng cơn giận của Tàng Sơn không dễ dàng dập tắt, nhưng đồng thời, hắn cũng biết sự thật đã được phơi bày, và giờ chỉ còn lại câu hỏi: Tại sao Kỳ Phong lại hành động như vậy?
Bạch Thước không nói gì, chỉ đứng bên cạnh, đôi mắt chứa đầy sự mâu thuẫn. Dù cô đã có những nghi ngờ từ trước, nhưng việc phải đối diện với sự thật, phải chứng kiến người mà họ đều từng coi là bạn, là huynh đệ, giờ lại trở thành kẻ phản bội, thật sự là một đả kích không nhỏ.
Kỳ Phong, bị trói chặt, nằm bất động trên mặt đất, mắt nhắm nghiền, gương mặt không biểu cảm. Hắn không hề tỏ ra sợ hãi, không hề có dấu hiệu hối hận. Chỉ có một nụ cười nhạt thoáng qua khóe môi y, một nụ cười đầy ẩn ý như thể đã biết trước mọi thứ sẽ diễn ra như thế này.
Tàng Sơn không thể ngừng được sự tức giận, bước tới gần Kỳ Phong, bàn tay hắn siết chặt lại. " Ngươi làm những điều này với tộc của ta, với tất cả những người mà ngươi từng gọi là bạn, người có biết ngươi đang làm gì không?" Giọng hắn quát lên, như thể muốn xé toạc mọi thứ trước mắt.
Phạn Việt bước tới, nhẹ nhàng đặt tay lên vai Tàng Sơn. "Ngươi, đừng để cơn giận khiến mình mất lý trí. Mọi chuyện sẽ có lý do. Chúng ta cần phải hiểu rõ ràng mọi thứ trước khi hành động."
Tàng Sơn nhìn Phạn Việt, ánh mắt vẫn ngập tràn giận dữ, nhưng sự kiềm chế trong hắn cũng dần xuất hiện. Dù hắn không muốn nghe, nhưng cuối cùng, một phần trong lòng hắn cũng hiểu rằng không thể chỉ hành động bằng cơn giận mà không biết rõ sự thật. Mọi thứ quá phức tạp, quá mơ hồ.
Bạch Thước nhìn Kỳ Phong, rồi lại quay sang nhìn Phạn Việt và Tàng Sơn, ánh mắt cô dường như muốn tìm ra một câu trả lời mà tất cả mọi người đều đang tìm kiếm. Nhưng tất cả đều im lặng, chỉ có sự căng thẳng bao trùm không gian.
Thiên Hoả bước vào phòng với nét mặt đầy tức giận, ánh mắt lóe lên một tia giận dữ khi nghe chuyện. Cô đã nghe kể lại sự việc từ Tàng Sơn và Bạch Thước, và không mất nhiều thời gian để hiểu rõ tình hình. Đôi mắt cô đẫm lửa, gân xanh nổi lên trên cổ khi nhìn về phía Kỳ Phong, kẻ đã gây nên bao nhiêu đau khổ cho tộc Thạch.
"Không đáng tha thứ " Thiên Hoả hét lên, giọng cô không thể kiềm chế được sự phẫn nộ. "Hắn xứng đáng phải chết! Không có gì để bàn cãi nữa!"
Cả không gian trong phòng đột nhiên chìm vào tĩnh lặng, mọi ánh mắt đều đổ dồn về cô. Tàng Sơn đứng một bên, sắc mặt cũng đầy sự căm phẫn, nhưng Phạn Việt, người vốn luôn điềm tĩnh, nhanh chóng bước tới và ngăn Thiên Hoả lại.
"Thiên Hoả, đừng làm vậy." Phạn Việt nói, giọng bình thản nhưng sắc bén. "Chúng ta cần phải suy nghĩ thấu đáo. Giết hắn lúc này chỉ vì cơn giận sẽ không mang lại câu trả lời cho tất cả những gì chúng ta đang phải đối mặt."
Thiên Hoả hậm hực nhìn Phạn Việt, rõ ràng là không muốn nghe lời khuyên lúc này. Cô nghiến răng, nhưng cuối cùng vẫn không nói thêm gì, chỉ quay sang nhìn Kỳ Phong, đôi mắt đầy sát khí.
Phạn Việt ra hiệu cho mọi người ra ngoài. Bạch Thước và Tàng Sơn dù có chút bất mãn nhưng vẫn im lặng rời đi. Cả căn phòng giờ chỉ còn lại Phạn Việt và Kỳ Phong.
Khi cửa đóng lại, Phạn Việt không nói gì thêm, chỉ chậm rãi tiến về phía Kỳ Phong. Hắn không nhanh chóng ra tay, mà bước đến bên Kỳ Phong, kiên nhẫn xích chặt chân y lại bằng sợi dây xích cứng. Mỗi một động tác của hắn đều thể hiện sự thận trọng, không vội vàng.
Kỳ Phong không nói gì, không động đậy. Y chỉ nằm im trên mặt đất, đôi mắt vẫn khép hờ, không tỏ ra lo sợ hay hối hận. Trong ánh mắt của hắn, có một thứ gì đó khó đoán, một thứ cảm giác lạ lùng, như thể y đã sẵn sàng cho mọi thứ.
Phạn Việt lùi lại một bước, đứng trước mặt Kỳ Phong. Mắt hẳn lặng lẽ quan sát, một cảm giác bất lực tràn ngập trong lòng hắn. Hắn chưa bao giờ tưởng tượng được rằng huynh đệ, người mà hắn luôn tin tưởng và yêu thương, lại có thể khiến mình rơi vào tình huống này.
"Sau tất cả, ta chỉ muốn hỏi một câu duy nhất," Phạn Việt nói, giọng trầm và đầy mệt mỏi. "Tại sao lại làm vậy, Kỳ Phong? Tại sao lại phản bội lại chúng ta?"
Kỳ Phong vẫn không đáp, ánh mắt hẳn không rời khỏi Phạn Việt, một nụ cười mờ nhạt hiện lên trên khóe môi.
Phạn Việt bước ra khỏi phòng, sắc mặt hắn nghiêm nghị, ánh mắt đượm buồn. Hắn không thể tiếp tục ở lại trong phòng với Kỳ Phong nữa, không phải vì sợ hãi hay lo lắng, mà là vì sự mệt mỏi, nỗi đau quá lớn từ sự phản bội này.
Khi hắn ra ngoài, hắn không vội vàng rời đi mà chậm rãi xoay người, vung tay tạo ra một kết giới mạnh mẽ bao trùm lấy căn phòng nơi Kỳ Phong bị giam giữ. Kết giới này không chỉ ngăn cản bất kỳ ai ra vào, mà còn có khả năng kìm giữ và khóa chặt Kỳ Phong lại, không cho y có cơ hội trốn thoát.
Đôi mắt của Phạn Việt lướt qua kết giới một lần nữa, ánh mắt lạnh lùng như cắt đứt mọi hy vọng của kẻ bên trong. Mặc dù hắn biết Kỳ Phong không phải là một kẻ dễ bị giam giữ, nhưng hắn cũng không muốn để y có cơ hội thoát khỏi sự trừng phạt mà hắn đã định.
Hắn bước đi, nhưng trong lòng lại không thể yên. Mỗi bước đi đều nặng nề, và một câu hỏi cứ lặp đi lặp lại trong tâm trí hắn: Tại sao lại là Kỳ Phong?
Hắn không thể quên được những kỷ niệm giữa hai người, những ngày tháng cùng nhau chiến đấu, cùng nhau chia sẻ những giấc mơ, và giờ đây, mọi thứ sụp đổ chỉ vì một quyết định của Kỳ Phong. Nỗi đau của Phạn Việt không chỉ là sự mất mát của một người bạn, mà còn là sự mất mát của một người anh em, một huynh đệ mà hắn đã tin tưởng vô điều kiện.
Bước chân hắn dừng lại ở hành lang, nơi ánh sáng mờ ảo của đêm buông xuống. Hắn không biết phải làm gì tiếp theo.
Phạn Việt về đến phòng, cơn giận dữ trong lòng không thể kìm nén được nữa. Hắn lao vào, đấm mạnh vào chiếc bàn gần cửa. Gỗ vỡ vụn, từng mảnh vụn bay ra, nhưng đau đớn trong lòng hắn còn lớn hơn cả sự phá hủy vật chất ấy.
Cánh tay hắn run lên, khuôn mặt căng thẳng, đầy uất ức. Từng lời hỏi thầm trong đầu hắn cứ xoáy sâu, như thể không thể thoát ra khỏi nó. Tại sao? Tại sao lại là Kỳ Phong?
Đau, đau lắm. Cái cảm giác mất mát không thể lý giải bằng lời. Người đệ đệ mà hắn đã tìm kiếm bao năm qua, người mà hắn từng hy vọng sẽ cùng hắn xây dựng lại mọi thứ, vậy mà lại phản bội hắn. Bao năm tìm kiếm trong hy vọng, bao nhiêu lần hắn ngỡ rằng mình đã gần đến đích, vậy mà giờ đây, tất cả sụp đổ.
Kỳ Phong... là đệ đệ của hắn, là người mà hắn luôn coi là máu mủ, là người mà hắn đã bảo vệ, đã yêu thương vô điều kiện. Nhưng tại sao? Tại sao lại làm vậy? Cái câu hỏi cứ mãi xoáy vào tâm trí hắn, không có câu trả lời, chỉ còn lại nỗi đau không thể nói thành lời.
Mắt hắn đỏ ngầu, cơn giận bùng lên từng đợt sóng. Hắn đập vỡ thêm một chiếc ghế, tay nắm chặt, không biết đang hận ai, hay chỉ là chính mình. Hắn không thể hiểu nổi, không thể lý giải tại sao người hắn yêu lại phản bội lại những gì hắn đã làm cho y. Tại sao lại là Kỳ Phong, người mà hắn luôn coi là huynh đệ, người mà hắn đã bỏ qua bao nhiêu lỗi lầm của y?
Hắn lặng im, đứng giữa căn phòng tối, ánh đèn mờ nhạt chiếu lên gương mặt đầy mệt mỏi và đau đớn của hắn. Từng hơi thở nặng nề, mỗi giây trôi qua như kéo dài vô tận. Hắn không còn cách nào để trả lời những câu hỏi của chính mình. Cơn giận dần dịu đi, nhưng sự trống rỗng trong lòng hắn lại càng sâu hơn, nỗi đau ngày một lớn hơn.
Cuối cùng, hắn chỉ còn lại một câu hỏi duy nhất, không thể nào dứt ra khỏi tâm trí: Tại sao?
----- chuyển cảnh ya~
Kỳ Phong ngồi trên giường, đôi mắt nhìn chằm chằm vào cánh cửa sổ nhỏ, nơi ánh trăng mờ nhạt chiếu vào. Lòng y nặng trĩu, mỗi suy nghĩ như một cú giáng đòn. Những cơn đau trong lòng không thể tả thành lời, như thể có một thứ gì đó đã vỡ vụn trong tim y.
Y đưa tay chạm vào chiếc còng sắt lạnh lẽo ở chân, cảm giác nó nặng trịch, giống như một tảng đá đè nặng lên lòng y. Đã bao nhiêu lần y tự hỏi tại sao lại trở thành thế này? Tại sao mình lại làm ra những chuyện đó? Tại sao lại phải lừa dối người mà y thương yêu và tin tưởng nhất? Cảm giác tội lỗi xâm chiếm từng ngóc ngách trong tâm trí y, nhưng lại không thể tìm ra cách để thoát khỏi nó.
Lúc này, y không thể hiểu nổi tại sao mọi thứ lại trở nên rối ren như vậy. Y muốn chạy trốn, muốn tìm lại sự bình yên trong tâm hồn, nhưng mỗi lần cố gắng quên đi những quyết định sai lầm, một cơn đau lại quặn thắt trong lòng. Y không thể quên được ánh mắt Phạn Việt, ánh mắt đó đầy sự nghi ngờ, sự tổn thương mà y đã gây ra.
Kỳ Phong khẽ cắn môi, cơn sóng trong lòng không ngừng cuộn lên. Y nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi bầu trời đêm tối đen, chỉ có ánh trăng lấp lánh như những ngôi sao nhỏ xa xôi. Y muốn chạy ra ngoài, nhưng những chiếc còng kia khiến y không thể di chuyển.
Y cảm thấy như bị mắc kẹt trong một vòng luẩn quẩn không thể thoát ra. Tại sao lại là mình? Tại sao lại phải làm những điều này? Tại sao phải đau đớn như vậy?
Mỗi câu hỏi chỉ khiến cơn đau trong lòng y thêm nhói buốt, nhưng không thể có câu trả lời nào. Y chỉ có thể ngồi đó, trong bóng tối, nơi chỉ còn lại tiếng thở nặng nề và sự bất lực, như một người lạc lối không thể tìm thấy đường về.
Mấy ngày sau, Kỳ Phong vẫn kiên quyết không muốn giải độc cho tộc nhân của Phạn Việt, mặc dù biết rõ rằng nếu không làm vậy, sẽ gây tổn thương lớn cho nhiều người vô tội. Y ngồi im lặng trong phòng, lòng đầy mâu thuẫn. Mỗi khi nghĩ đến những lời Phạn Việt nói, cảm giác tội lỗi lại càng dày vò trong lòng y.
Một ngày, khi Phạn Việt đến gặp y lần nữa, thái độ của Kỳ Phong vẫn không thay đổi. Y lắc đầu từ chối, không một chút do dự. Phạn Việt cảm nhận được sự kiên quyết của y, nhưng không thể nào hiểu nổi vì sao Kỳ Phong lại hành động như vậy. Sự tức giận dâng lên trong lòng hắn, như một ngọn lửa không thể kiểm soát.
"Đệ thật sự không muốn giúp bọn họ sao?" Phạn Việt hỏi, giọng khàn khàn đầy căng thẳng.
Kỳ Phong không đáp, chỉ cúi đầu, ánh mắt chìm trong suy nghĩ.
Cuối cùng, Phạn Việt không thể kìm nén được nữa. Hắn quát lên, tức giận đấm mạnh một cú vào không khí, chưởng lực tỏa ra mạnh mẽ, hướng về phía Kỳ Phong. Lực chưởng mạnh đến mức không khí xung quanh như bị xé rách, tạo ra tiếng vù vù. Nhưng khi hắn chuẩn bị thêm một phát nữa, một điều bất ngờ xảy ra.
Hắn không thể ra tay.
Dù đã chuẩn bị kỹ càng, dù lòng đầy tức giận và mong muốn hành động, tay hắn lại dừng lại giữa không trung. Phạn Việt cảm nhận được một sức mạnh vô hình kiềm chế hành động của mình. Ánh mắt hắn lóe lên sự nghi ngờ, không thể tin vào điều vừa xảy ra.
Kỳ Phong ngẩng đầu, đôi mắt không biểu lộ cảm xúc. Y nhìn thẳng vào Phạn Việt, nhưng không nói gì. Dường như, y đã biết trước rằng Phạn Việt sẽ không thể làm gì mình, dù có tức giận đến đâu. Một cảm giác đau đớn, phức tạp, nhưng cũng đầy kiên cường dâng lên trong tim y.
"Huynh không thể làm vậy," Kỳ Phong cuối cùng lên tiếng, giọng y nhẹ nhàng nhưng sắc bén.
Phạn Việt đứng đó, hơi thở gấp gáp, nhìn chằm chằm vào Kỳ Phong. Hắn tự hỏi mình, sao lại khó khăn đến vậy? Tại sao khi đối diện với y, hắn lại không thể thực hiện bất kỳ hành động gì mà hắn đã quyết tâm từ đầu? Sự kiềm chế này, là gì?
"Ta hiểu rồi..." Phạn Việt thì thầm, một tia hiểu ra vụt qua trong ánh mắt hắn, nhưng nó cũng đầy đau đớn. Hắn bước lùi lại, không nói gì thêm.
Kỳ Phong nhìn theo bóng dáng Phạn Việt rời đi, cảm giác trong lòng lại càng nặng nề. Từng bước chân của Phạn Việt xa dần, nhưng tại sao mỗi bước đi của hắn lại khiến trái tim y thắt lại như vậy? Y không thể lý giải, nhưng cảm giác đó, như thể có một thứ gì đó đang vỡ nát trong lòng mình.
Đây là lần đầu tiên y cảm nhận được sự mâu thuẫn sâu sắc như vậy. Tại sao khi Phạn Việt tức giận bỏ đi, lòng y lại đau nhói? Tại sao y không thể dứt khoát, không thể lạnh lùng như những lần trước, khi mọi thứ đều không phải vấn đề của mình?
Kỳ Phong khẽ siết chặt bàn tay đang còng vào nhau, đôi mắt dần trở nên mơ hồ. Y quay lại nhìn căn phòng trống vắng, và rồi, không biết vì sao, nước mắt bất giác rơi xuống. Không phải vì sự tức giận của Phạn Việt, cũng không phải vì sự đau đớn về thể xác. Mà là vì cái cảm giác này, cái cảm giác mà y không hiểu, không thể kiểm soát được.
Y đã mất đi một phần trong bản thân mình, nhưng không thể giải thích được là gì. Y luôn biết mình có thể chịu đựng, nhưng lần này, sự chịu đựng lại khiến y cảm thấy quá mức đau đớn.
Phạn Việt rời đi, nhưng tại sao y lại đau lòng?
Mỗi ngày, Phạn Việt đều kiên trì đưa cơm cho Kỳ Phong, dù y có hất vỡ hay đập nát thức ăn, hắn đều không hề tức giận mà chỉ lặng lẽ đứng đó, nhìn y. Cảm giác bất lực khiến hắn đau lòng, nhưng nỗi tức giận càng khiến lòng hắn thêm nặng trĩu. Hắn không thể làm gì, không thể buông tay, nhưng cũng không thể giải thích nổi tại sao mình lại đau đớn đến vậy.
Từng ngày trôi qua, sự căng thẳng giữa họ không hề giảm bớt, mà ngược lại, càng trở nên phức tạp hơn. Phạn Việt biết rõ mình không thể tiếp tục như vậy mãi, nhưng sự mềm yếu của mình lại khiến hắn không thể tỏ ra lạnh lùng. Đối với Kỳ Phong, hắn có thể kiên nhẫn đến mức nào?
Mỗi lần Kỳ Phong đập nát thức ăn, hắn đều không thể gạt bỏ cảm giác nghẹn ngào trong lòng, nhưng lại không thể trách y, vì chính hắn cũng không biết làm sao để đối mặt với những gì đang xảy ra. Hắn không thể buông bỏ, nhưng cũng không thể đối diện với sự thật quá đau lòng này.
Lòng Phạn Việt như một mớ bòng bong, chẳng khác gì những ngày tháng vắng vẻ, thiếu vắng đi tiếng cười của Kỳ Phong. Hắn cứ như vậy, ngày qua ngày, kiên nhẫn, nhưng trong lòng, nỗi đau lại dần lấn át lý trí.
Con sóc nhỏ, luôn quấn quýt bên Kỳ Phong, là người bạn duy nhất mà y còn lại trong thế giới cô đơn và đầy đau khổ của mình. Nó không bao giờ bỏ rơi y, luôn ở bên cạnh mỗi khi Kỳ Phong cảm thấy mất mát, sợ hãi hay tức giận. Sóc nhỏ không cần lời nói, chỉ cần ánh mắt và sự hiện diện, đã đủ để Kỳ Phong cảm thấy mình không hoàn toàn đơn độc.
Mỗi lần, khi Phạn Việt mang thức ăn vào, con sóc nhỏ lại nhảy lên tay Kỳ Phong, lấy đi một miếng nhỏ, như thể cũng hiểu được sự căng thẳng trong không gian. Cả hai dường như có một sự kết nối đặc biệt, dù Kỳ Phong có lạnh lùng, tức giận hay kiên quyết từ chối mọi sự chăm sóc, con sóc nhỏ vẫn luôn ở đó, như một sự nhắc nhở về tình bạn, về những mối liên kết không thể phai mờ.
Có thể trong mắt Kỳ Phong, con sóc nhỏ là một phần của sự giải thoát, là một điểm tựa duy nhất mà y còn có thể bám víu vào trong cuộc sống đầy mờ mịt này.
Dù Phạn Việt đã cố gắng kiềm chế, nhưng khi thấy Kỳ Phong cười với con sóc nhỏ mỗi lần lén quan sát , vẻ mặt mềm mại, ánh mắt dịu dàng như vậy, hắn không thể không cảm thấy một chút ghen tỵ. Con sóc nhỏ vốn chỉ là một con vật nhỏ bé, thế nhưng nó lại chiếm được tình cảm của Kỳ Phong một cách dễ dàng, còn hắn, dù là người thân cận nhất, lại không thể có được những cử chỉ ân cần đó.
Hắn đứng lặng lẽ, đôi mắt sắc bén không giấu được chút cảm giác khó chịu, nhưng cũng chỉ có thể im lặng quan sát. Trong lòng, sự ghen tỵ ấy chẳng hề dễ chịu, nhưng hắn không thể phủ nhận rằng, những phút giây Kỳ Phong bên sóc nhỏ lại khiến hắn cảm thấy như mình chỉ là một người thừa trong cuộc đời y. Hắn không hiểu vì sao, nhưng mỗi khi nhìn thấy cảnh tượng ấy, một cảm giác khó chịu, đau đớn, lại trào dâng trong lòng.
Phạn Việt cười nhạt, lắc đầu tự chế giễu bản thân, nhưng không thể phủ nhận rằng, dù hắn có cố gắng thế nào, sự ghen tỵ với một con sóc nhỏ vẫn cứ âm ỉ trong lòng.
____________________________________________________
Hết rùi
Ngược rồi haizz thôi có thêm ít chương nữa đi, chứ vẫn còn ngược lâu dài, nhưng yên tâm nhẹ nhàng hoi à :))))
Bye mãi iu 😘💓
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip