2. Thống khổ.
Bé gái càng khóc to hơn.
"Ngươi...bé cái miệng lại"
Phán Quan mây đen che kín mặt, dùng hết sức bình sinh cốc vào đầu Hắc một cái rồi lại tiếp tục dỗ dành bé, để mặc Quỷ sứ Hắc ôm cái đầu sưng một cục mếu máo.
"Phán Quan đại nhân, đây là..."
Quỷ sứ Bạch tay xoa xoa đầu Quỷ sứ Hắc, mắt tràn đầy tò mò nhìn về phía đứa bé trên tay Phán Quan. Lúc tay Quỷ sứ Bạch xoa xoa đầu Quỷ sứ Hắc, Quỷ sứ Hắc liền lộ ra vẻ mặt cực kì thỏa mãn, giống như một chú cún con được chủ nhân vuốt ve.
"Các ngươi nhìn thì tự hiểu đi chứ .."
Phán Quan tặc lưỡi thở dài. Mạnh Bà cùng Hắc Bạch nhìn chằm chằm vào đứa bé, rồi lại nhìn sang Phán Quan rồi trầm tư suy nghĩ.
"A, Thố Thố biết rồi, đây là con của Phán Quan đại nhân"
Sơn Thố reo lên một tiếng. Mạnh Bà cùng bọn Hắc Bạch cũng đồng loạt ồ lên một tiếng, sau đó cả bọn dùng ánh mắt khinh thường nhìn Phán Quan.
"Phán Quan đại nhân hóa ra là người đã có vợ con mà còn suốt ngày quan tâm chăm sóc Diêm Ma đại nhân, lại còn để ý Diêm Ma đại nhân. Thật tội cho vợ ngài quá"
Mạnh Bà nói, giọng lộ rõ vẻ chán nản.
Phán Quan lần nữa đen mặt như than, khóe mắt giật giật mấy hồi rồi gầm lên
"Các người tỉnh lại cho ta. Nhìn đi, nhìn kĩ vào xem xem nó giống ai"
Phán Quan giơ đứa bé lên. Bé ngoe nguẩy cặp giò béo núc ních, cười vang mấy tiếng.
Quỷ sứ Bạch tiến lại gần, đưa đôi tay thon dài ra chạm vào má đứa bé.
"Ừm...mắt này...sừng này...nhìn rất giống ai đó, hình như còn có mùi hương của Diêm Ma đại nhân"
"Cái mùi hương này rõ ràng là rất quen... là mùi của Diêm Ma đại nhân" Quỷ sứ Hắc sờ vào mái tóc mềm mềm của bé, rồi ngửi mùi hương vương trên tay.
"Ngươi sao lại biết mùi của Diêm Ma đại nhân?"
Phán Quan nhăn mặt hỏi,lộ rõ vẻ ta - ăn - dấm - chua - rồi - đấy. Quỷ sứ Hắc nhìn dáng vẻ đó của Phán Quan mà bật cười ra tiếng, tay xoa xoa mái tóc mềm của đứa bé rồi áp vào mặt của Phán Quan.
"Diêm Ma lão thái bà của ngươi đứng từ xa đã nghe mùi hương bay tới, cả Minh giới này ai cũng biết cả"
Nghĩ cũng đúng, Diêm Ma là một người có mùi hương cơ thể cực kì đặc trưng, ai đã nghe qua mùi của nàng ấy, nhất định sẽ lưu mãi không thôi. Mùi hương dịu nhẹ tựa như hoa sen thanh khiết nhưng lại quyến rũ tựa hoa hồng, không phải loại mùi hương do tắm hoa mà ra mà Diêm Ma vốn dĩ khi sinh ra đã có mùi hương này trên người.
Mạnh Bà trầm ngâm một hồi, sau đó bỗng búng tay một cái, vẻ mặt từ ngạc nhiên đi đến ngạc nhiên cực độ, run rẩy nói :"Lẽ nào...đây chính là...con của Diêm Ma đại nhân và..Phán Quan? Như vậy không được đâu, hai người còn chưa thành thân!"
Phán Quan tay day day thái dương, thở dài, không thèm chấp cú với những người này nữa, miệng nói thẳng ra luôn :"Đây chính là Diêm Ma đại nhân..."
Đám người kia ai nấy mắt mở to, chén rượu trong tay Qủy Sử Bạch rơi một tiếng xoảng dưới đất, miệng lắp ba lắp bắp, Mạnh Bà xém bật ngửa ra sau, may có Qủy Sử Hắc đỡ lại.
"Thật là Diêm Ma đại nhân?" Qủy Sử Hắc nghi hoặc hỏi, tiến gần lại xem mặt đứa bé kia cho rõ hơn.
"Thật" Phán Quan gật đầu, ngồi xuống bên bàn đá, đưa bé kia có lẽ đã buồn ngủ, nằm trong lòng Phán Quan mấy cái rồi lim dim mắt.
Phán Quan tay xoa lưng đứa bé trong chăn, sau đó ngước nhìn Mạnh Bà cùng Qủy Sử Hắc Bạch, thở dài nói :" Ta kể các ngươi nghe chuyện về nàng nhé."
Đợi bọn họ ngồi xuống bình tâm xong xuôi, Phán Quan mới mở miệng, hàng mi dài trắng cước khẽ cụp xuống nhìn đứa bé trong lòng, ôn tồn nói :" Trong sử tích có ghi lại cảnh tượng năm Diêm Ma chào đời. Năm đó, năm mà Diêm Ma vừa được sinh ra ở Nhân giới, đất trời náo loạn, ở nơi Minh giới bỗng xuất hiện tầng tầng lớp lớp các áng mây màu đỏ quỷ dị, bảy ngày bảy đêm chưa dứt. Chúng quỷ nơi Minh giới vốn dĩ đều đã có nét sầu thương, nay lại càng bi thảm.Hiện tượng đó chỉ khi xuất hiện Diêm Vương đời kế tiếp đước sinh ra ở Nhân giới mới có."
Đến đây, đứa bé bỗng dưng oe e vài tiếng nhỏ, Phán Quan cúi người dỗ dành, đợi nó ngủ tiếp mới nói thêm :"Diêm Vương năm đó ngước nhìn Minh giới khắp chốn rực một màu đỏ đó, lại thêm sầu não. Nếu Diêm Vương đời tiếp theo sinh ra ở Minh giới, có lẽ sẽ đỡ phần khổ cực, nay lại sinh ra ở trần gian, sống kiếp một người phàm, sống kiếp phàm nhân. Nhưng, số phận của những Diêm Vương được sinh ra ở trần gian lại không hề may mắn, trải qua đủ mọi thứ khốn khổ, sinh ly tử biệt oán hận tình, thấu hết nỗi khổ kiếp người mới đủ tư cách kế vị chức chủ quản Minh giới này.Diêm Ma năm đó sinh ra trong một gia đình vô cùng nghèo khổ, mẫu thân nàng sinh khó, xém chút nữa đã qua đời, vì vậy phụ mẫu nàng không muốn có thêm con nữa. Sau đó mẫu thân nàng nằm mơ, thấy một người đàn ông một thân y phục đen tuyền bảo, nàng sau này là chủ quản Minh giới, cuộc sống có phần lận đận, mong song thân hãy cố gắng bù đắp cho nàng. Vì thế, mẹ nàng đặt nàng là Diêm Ma. Tuy gia đình nghèo khó là vậy, nhưng phụ mẫu Diêm Ma lại cố gắng hết sức lo cho Diêm Ma ăn học, dạy dỗ Diêm Ma những điều hay lẽ phải, gia đình yêu thương nhau mà sống."
Hắc chép miệng :"Xem ra vẫn chưa khổ mấy.."
Phán Quan trừng mắt nhìn Hắc một cái, Bạch liền gõ một cái cốc vào đầu Hắc, sau đó quay sang cười trừ. Phán Quan thu ánh mắt lại, tiếp tục câu chuyện :" Nhưng Diêm Ma từ khi sinh ra đã mang màu mắt xanh biếc tuyệt đẹp, phụ mẫu nàng rất thích màu mắt đó, luôn xem nàng là bảo bối trời ban, thương yêu nàng hết lòng. Tuy vậy, người dân trong làng lại không nghĩ thế. Họ cho rằng Diêm Ma chính là yêu quái mà thành, bởi vì năm nàng sinh ra trong làng bỗng có hạn hán, mùa màng khô héo, dân làng đói ăn. Mùa hạn hán qua, những tưởng có thể yên lành nhưng mùa mưa bão lại kéo về, trong năm đó lại có mình nàng được sinh ra, nên mọi thứ đều rơi xuống gia đình nàng.
Dân làng oán hận, nàng đi học cũng bị bạn bè ức hiếp xa lánh, gọi nàng là ác quỷ mắt xanh, là yêu quái, nàng đều nhẫn nhịn. Nhưng đến cả phu tử dạy học nàng cũng khinh bỉ nàng, nàng không chịu nổi, liền nghỉ học.Tuổi thơ dù được phụ mẫu yêu thương hết mực, nhưng làm sao có thể bù đắp tình bằng hữu trong nàng? Những buổi tủi thân ngồi từ xa nhìn đám trẻ chơi đùa, ai bù đắp cho nàng?
Nàng càng lớn càng xinh đẹp, da dẻ tựa tuyết trắng, tóc đen bóng bồng bềnh hơn mây, dáng thanh mảnh hơn cả cành liễu, đôi mắt xanh ướt lệ mơ màng, cơ thể lại thoang thoảng hương hoa sen thanh khiết, mùi hương đã theo nàng từ lúc nhỏ."
Đến đây, Phán Quan uống một ngụm rượu, đợi vị cay nồng tan dần trong miệng, ánh mắt lại có phần lơ đễnh hơn, nói tiếp :"Đó là trong sử tích kể, ta chưa chứng kiến qua. Nhưng những gì sau đây đều là thật sự, những điều ta sắp kể ấy. Năm đó, có một thư sinh không biết từ đâu về, khuôn mặt thanh tú tựa tranh, đôi mắt đen thăm thẳm thoáng ánh nhìn điềm đạm, đôi mắt đó rất đẹp, một thân y phục xanh lam bước tới làng quê nghèo khó. Thư sinh đó đi dạo quanh hồ, bắt gặp Diêm Ma đang ngồi nghịch nước, liền tiến tới làm quen. Ban đầu Diêm Ma có phần hốt hoảng, né tránh thư sinh. Nhưng vị thư sinh kia không bỏ cuộc, càng muốn làm quen với nàng hơn.
''Cô nương, xin đừng tránh né ta nữa, ta thật sự, thật sự muốn làm bạn với cô" Thư sinh tay nắm lấy tay áo Diêm Ma, thiết tha nói. Diêm Ma trong phút chốc im lặng, khẽ khàng hỏi
"Ngươi thật sự...thật sự muốn làm bạn với ta?"
"Thật!"
"Kể cả khi, dân làng bảo ta là yêu quái?" Diêm Ma hỏi, giọng đã như chực chờ khóc.
"Ta không thấy cô nương có điểm nào giống yêu quái"
Diêm Ma ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn, đôi mắt xanh biếc mở to ứa nước, hàng mi dài khẽ run, gò má ửng hồng sang màu hoa đào. Nàng lắp bắp, khóe môi run rẩy :" Ngươi không nghĩ ta là yêu quái như họ sao? Kể cả khi dung mạo ta xấu xí đến vậy? Kể cả khi màu mắt ta kì quái đến vậy?"
Thư sinh kia nở một nụ cừi, ánh mát ôn nhu, tay đón ấy đóa hoa rơi từ trên cây xuống cài vào mái tóc của thiếu nữ, hết sức nhẹ nhàng nói : "Ta thấy nàng một điểm cũng không giống yêu quái"
Về sau, bên cạnh Diêm Ma có thêm chàng thư sinh là bằng hữu, chàng thư sinh bảo tên chàng là Phán, Diêm Ma gọi chàng là Phán Ca. Phán Ca rất tốt với nàng, thường đưa nàng đi đây đi đó, không sợ ánh mắt của người ngoài dị nghị. Nàng chưa từng được xem kịch, Phán Ca dắt nàng đi xem kịch. Nàng chưa từng đi thả hoa đăng, Phán Ca liền dắt nàng đi thả hoa đăng. Phán Ca rất hay sang nhà nàng đỡ đần phụ mẫu nàng làm việc, còn sửa sang nhà cửa lại cho gia đình nàng, nên phụ mẫu nàng đặc biệt yêu thích Phán Ca. Từ ngày có Phán Ca làm bạn, tâm trạng của Diêm Ma tốt lên rất nhiều, thường xuyên cười đùa. Phán Ca đặc biệt cảm thấy Diêm Ma cười lên rất đẹp, nên rất hay làm trò để nàng cười.
Dần dần hai người họ nảy sinh tình cảm.
Hôm đó, ánh trăng tròn vành vạnh, ánh trăng sáng rực rỡ. Phán Ca hôm đó bên bờ sông nhỏ, nắm lấy tay nàng, khuôn mặt dần đỏ lên bảo muốn bên cạnh chăm sóc nàng cả đời, không phải với cương vị bằng hữu mà là phu quân của nàng, cho nàng sống cuộc sống hạnh phúc êm ấm."Diêm Ma đêm đó không nói gì, chỉ lẳng lặng nhón chân, áp môi mình vào môi người kia, cảm nhận môi người kia có run run đôi chút, nhưng sau đó nhanh chóng lấy tay áp ra sau gáy nàng, nhiệt liệt hôn trả."
Bạch cắn một miếng bánh, nhai nhai ngẫm ngẫm liền nói :"Thế là từ đây Diêm Ma có thể có được hạnh phúc rồi nhỉ?"
Phán Quan trầm ngâm trong giây lát, khóe mắt hơi đỏ rồi nói :" Thực ra bi kịch từ đây mới bắt đầu. Những tưởng từ đây nàng đã có thể sống yên ổn hạnh phúc bên vị phu quân tương lai. Nhưng xui xẻo thay, đêm mà cả hai tỏ lòng đã có người nhìn thấy. Chính là Hồng Trúc tiểu thư. Hồng Trúc tiểu thư vốn si mê Phán Ca, từng có thời gian ngày nào cũng lượn lờ quanh Phán Ca, mong nhận lại được tình cảm của chàng ta, nhưng Phán Ca tuyệt nhiên không để ý đến. Đêm đó, Hồng Trúc vì nhớ thương Phán Ca, lòng không ngủ được nên đi dạo đêm, tình cờ bắt gặp cảnh đó. Nàng ta tức điên lên, hôm sau liền khóc lóc kêu than với cha chàng là một vị quan rất được vua rất mực tin tưởng. Vị quan đó vốn yêu thương con gái, nghe con khóc than không đành lòng, lại nghe dân làng kêu than về yêu nữ đó nên dâng cơ hội này dâng tấu sớ lên vua. Vị vua kia vì tin tưởng, sau khi điều tra liền kêu lính đi bắt giam hai người họ lại. Cha mẹ Diêm Ma vì bả vệ nàng liền bất chấp can ngăn họ đưa nàng đi, hậu quả bị lính chém chết. Diêm Ma lúc đó gào khóc trong tuyệt vọng, ánh mắt đỏ ngầu. Phán Ca cũng không ngoại lệ. Vua phán xử Diêm Ma là yêu nữ, mang tới bao nỗi khổ cho dân chúng, ban nàng cái chết, chém đầu. Phán Ca vì được vị quan cha nàng Hồng Trúc nói đỡ nên vua chỉ giam chàng vô thời hạn. Phán Ca phát điên, liền xin chết cùng người yêu. Vua vẫn không chuyển ý, định sang tháng chính là ngày xử tử Diêm Ma."
Cả bọn trầm mặc hồi lâu, không nghĩ tới Diêm Ma lại có cuộc sống khổ sở như vậy. Hình ảnh Diêm Ma nghiêm nghị pha chút bắng nhắng thường ngày như để che đi nỗi buồn sâu thẳm trước giờ chưa ai nhìn ra.
Phán Quan chìm trong im lặng hồi lâu, khóe mắt rưng rưng nói :" Phán Ca và Diêm Ma bị nhốt ở hai nơi khác nhau. Cả hai con người đau khổ trước số phận trớ trêu đó. Diêm Ma ngày càng lầm lì ít nói, khuôn mặt diễm lệ tuy có phần tiều tụy vẫn lạnh lùng tựa băng đá. Phán Ca như hóa điên. Qua vài ngày, bỗng nhiên Hồng Trúc đến bên ngục giam Diêm Ma, nhếch mép bảo rằng Phán Ca sắp tới sẽ thành thân cùng nàng ta, hỉ phục cũng đã mua, mong Diêm Ma đừng thương nhớ nữa. Diêm Ma lúc đó đau thấu tâm can, im lặng không nói. Đợi Hồng Trúc ra về, nàng rút trong tay áo cây trâm từng được Phán Ca tặng, nước mắt không ngừng rơi, miệng gọi hai tiếng vĩnh biệt rồi đâm trâm vào cổ, sau đó, chết rồi thì về đây cai quản cương vị chủ quản Minh giới như bây giờ.
Mạnh Bà dùng tay áo lau nước mắt, nói :"Lúc đó ta đã ở Minh giới được mấy ngày, các Diêm Vương ở trần gian khi xuống nhậm chức sẽ phải uống một bát canh Mạnh Bà đặc biệt, cốt để quên đi cuộc sống đau khổ tại cõi hồng trần, rũ bỏ quá khứ đi. Nhưng hôm Diêm Ma bước lên nhậm chức, chén canh của nàng, nàng không hề động đến, bảo ta đem đi, nhất quyết không uống."
Hắc xoa lưng Bạch đang khóc hu hu nãy giờ, hỏi Phán :" Còn tên Phán Ca kia thì sao? Chẳng lẽ hắn bạc tình đến thế?"
Phán Quan cười, nói :" Hắn không bạc tình, Hồng Trúc sau khi từ ngục giam Diêm Ma về bỗng đi qua ngục giam Phán Ca, lấy bộ vui mừng, nước mắt hai hàng bảo với hắn rằng Diêm Ma đã không bị xét tử nữa. Phán Ca lúc đó đã tin là thật, ngày ngày chờ đợi. Hồng Trúc vẫn thường xuyên ghé ngục giam Phán Ca, bảo chàng lấy mình, Phán Ca vẫn cự tuyệt khiến nàng tức điên. Mười năm sau, Phán Ca vẫn cự tuyệt nàng, Hồng Trúc chịu không nổi, liền đem tiền bảo mấy người đó trong đo móc mắt chàng, sau đó giết chết chàng đi, không cần lo đến việc bị vua phạt. Mắt của Phán Ca sau đó được đem đưa cho Hồng Trúc, Hồng Trúc ngâm mắt chàng ta vào một lọ dung dịch, ngày ngày nhìn ngắm."
Mạnh Bà sụt sịt, nước mắt nước mũi tèm nhem trên mặt hỏi :"Vậy sau đó họ có được gặp lại ở địa nguc không?"
Phán Quan im lặng không nói, ôm đứa bé vào lòng, ánh mắt dần chuyển sang lạnh lùng, nói :" Các ngươi...có muốn đi xem Hồng Trúc không?" sau đó nhìn Sơn Thố, trầm ngâm nói "Sơn Thố sợ máu, ở lại trông coi Diêm Ma đi, mai ta sẽ đền bù cho ngươi" Sơn Thố ban đầu ỉu xìu, nhưng nghe thấy máu liền đồng ý ở lại.
Cả bọn gật đầu, Phán Quan sau đó đưa tay làm một phép thuật nhỏ, khiến cho đứa bé ngủ say, đặt trong giường Mạnh Bà rồi dẫn cả bọn đi đến Ngục Âm Ti.
Ngục Âm Ti là loại ngục đặc biệt, trong ngục có đủ các loại hình phạt của mười tám tầng, là nơi mà các phạm nhân mắc liên tiếp các lỗi lầm lớn mới bị đưa vào. Tiếng than khóc ai oán, tiếng cầu xin khắp chốn. Mỗi phòng giam rất rộng, đủ các loại hình phạt, trong mỗi phòng có khoảng mười quỷ cai thực hiện hình phạt. Bốn bề như nổi lửa, máu tươi lênh láng, khung cảnh mà người nào yếu tim sẽ ngất tại chỗ. Đến cả bọn Hắc Bạch vốn là nhân viên lâu năm tại địa ngục vẫn thấy ghê người.
Từng phòng giam mỗi khi thấy Phán Quan đi qua, các quỷ cai đều cung kính chắp tay :" Phán Quan đại nhân" sau đó mới tiếp tục thi hành hình phạt.
Phán Quan ngừng trước phòng giam cuối cùng, trong đó một giọng nữ rên la khủng khiếp, cầu xin được tha mạng. Qủy cai liên tục lên tiếng, hét rầm những tội lỗi nàng đã phạm phải khi ở trần gian.
Thấy Phán Quan, quỷ cai lên tiếng chào, sau đó Phán Quan phất tay áo,nói :"Ngươi đi ra đi, ở đây để ta"
Sau đó, Phán Quan dẫn cả bọn vào phòng. Khác với mấy phòng giam trước có khá nhiều tội nhân, ở đây chỉ có một người. Cô nương đó toàn thân rớm máu, khóc lóc không ngừng, vội vã bò lại ôm lấy chân Phán Quan, van xin :"Đại nhân, ngài cứu ta đi, đại nhân, ta bị con yêu nữ đó quăng vào đây, ta không có tội tình gì cả!"
Phán Quan nhìn nàng, sau đó chậm rãi mở miệng,nói :" Ngẩng mặt lên xem ta là ai"
Nữ nhân kia nghe thấy giọng nói của Phán Quan, hơi khưng lại một chút. Đoạn, nàng run rẩy chậm chạp ngẩng đầu, thấy rõ mặt Phán Quan liền giật bắn người, bò lết ra đằng sau, khóc lóc không ngừng, miệng cứ lẩm bẩm :"Phán thư sinh..không thể nào...không thể nào..."
Phán Quan bước tới gần nàng, đoạn ngồi thụp xuống ngang tầm mắt nàng, lạnh lùng nhìn nàng bằng đôi mắt ánh bạch kim, chậm rãi nói :" Hồng Trúc tiểu thư, thứ lỗi cho ta hôm nàng xuống đây không tiếp đón nàng. Nhưng mà nàng xem, không có gì là không thể" sau đó bỗng cười một cái. Rõ ràng là câu nói nhẹ nhàng mang thêm phần tình cảm nhưng không hiểu sao khi Phán Quan nói lại nghe thấy sắc bén như lưỡi dao.
Hồng Trúc mở to hai mắt, vẻ hoảng sợ hiện rõ trên mặt. Nàng lùi lại ra sau, nàng càng lùi Phán Quan càng tiến tới.
Sau đó, Phán Quan hết sức ôn nhu, mở miệng ôn tồn nói :" Tư thông với người khác, phá thai hai lần, vu oan giá họa, bất hiếu bất kính, giết người, lòng dạ sói lang, hài tử của mình cũng bỏ ở rừng cho mãnh thú ăn thịt, giết chồng, giết cha giết mẹ. Hồng Trúc tiểu thư khi nãy nói không có tội, ta thấy chắc cũng đúng?''
Hồng Trúc càng sợ hãi, miệng lẩm bẩm nói gì đó, Phán Quan đưa tay nâng cằm nàng ta lên, khóe miệng khẽ nhếch :" Còn đôi mắt của ta, nàng định khi nào trả? Mà đôi mắt của nàng cũng khá đẹp, lấy ra cho ta thay thế vậy."
Hồng Trúc bỗng ôm lấy chân Phán Quan, tha thiết xin tha, Phán Quan đứng dậy, lùi một bước, nàng lết theo một bước. Chẳng mấy chốc, ống quần lụa trắng của Phán Quan đã dính đầy máu của nàng ta.
Không biết từ đâu, Phán Quan rút ra một cây kiếm dài, chuôi kiếm nạm khắc tinh xảo, huyết xà trên chuôi kiếm phát ra màu đỏ quỷ dị, chính là kiếm Lạc Hồn. Kiếm càng trải qua nhiều cuộc chiến đấu, nhuộm càng nhiều máu thì thân huyết xà trên đó càng đỏ, huyết xà đã đỏ như vậy chứng tỏ Phán Quan cũng khá bản lĩnh, nhưng mà phía cuối chuôi kiếm treo một miếng ngọc bội màu đỏ cùng lục lạc màu cũng đỏ nốt, Mạnh Bà nhận ra đó chính là ngọc bội do Diêm Ma tặng Phán Quan.
Bỗng một tia sáng bạc lóe qua, chỉ nghe tiếng lục lạc leng keeng.
Phập một cái, thân kiếm đâm thẳng qua ngực trái của Hồng Trúc, Phán Quan mặt vẫn lạnh lùng nhìn Hồng Trúc phun ra từng ngụm máu, có thể nói nàng ta phun máu hơi xa, dính cả vào quần Phán Quan tiếp tục. Phán Quan tay cầm kiếm đâm càng sâu, huyết xà lại được nhuộm đỏ, lục lạc kêu leng keeng rất nhẹ.
Phán Quan mở miệng nói một cách lạnh lùng :"Dám gọi Diêm Ma đại nhân là yêu nữ, khá lắm. Phán Quan ta hôm nay không đích thân trừng phạt ngươi thì không còn là hầu cận của Diêm Ma. Vốn hôm nay tới thông báo ngươi đã hết hạn chịu phạt, nhưng ngươi chưa toàn tâm hối cải, phạt ngươi vạn năm tiếp tục chịu phạt" sau đó rút mũi kiếm ra, máu phun tứ phía, mũi kiếm máu cũng rỏ xuống từng giọt, leng keeng. Nhưng Hồng Trúc vẫn chưa chết, vì nàng không còn là con người nữa. Khi chịu phạt, đau đớn đến mức muốn chết nhưng không thể chết, đó mới là điều thống khổ.
Tiếp đó, Phán Quan dùng Qủy Thừng trói nàng lại, rồi ngồi xổm xuống ngang tầm mắt nàng. Mái tóc trắng cước dài của chàng chạm đất, bị máu làm cho phần thân tóc nhuộm đỏ.
Phán Quan thở dài, nhìn xuống bộ quần áo của mình, tặc lưỡi nói :" Nàng xem, y phục Diêm Ma đại nhân tặng đều bị nàng vấy bẩn rồi"
Phán Quan bỗng đưa tay vuốt ve khuôn mặt kia, trong ánh mắt thoảng nét dịu dàng nói :"Ây da, quả là một đôi mắt đẹp" sau đó cười tươi một cái "Ta thích, lấy nó đền mắt cho ta đi" Hồng Trúc gào khóc thảm thiết, vùng vẫy cố thoát khỏi Qủy Thừng. Phán Quan đưa bàn tay thon dài, ngón tay gầy guộc trắng nõn lại gần đôi mắt Hồng Trúc, nói :" Ngồi im không vùng vẫy sẽ không đau. Nhưng nàng yên tâm, Phán Quan ta già rồi, sống mấy vạn năm dưới địa ngục này rồi, xương cốt không tốt, khi móc sẽ hơi yếu một chút, thông cảm"
Tiếp đó, chỉ nghe Hồng Trúc la thảm thiết khi hai ngón tay chọc thẳng vào mắt nàng không chút do dự, thời khắc Phán Quan móc ra, máu tươi bắn đầy mặt đầy áo, Phán Quan không do dự lè lưỡi liếm chút máu bên khóe môi, cười khoái trá.
Sau đó, hai tay Phán Quan đẫm máu đúng nghĩa đen lẫn nghĩa bóng, trong tay là hai con mắt vừa móc ra, trên mặt cười một nụ cười lạnh lùng. Quay đầu lại nhìn đám người kia.
Hắc Bạch Qủy Sử không biết từ bao giờ đã biến ra một bộ bàn ghế, vừa cắn hạt dưa vừa xem như xem phim vậy, nhưng vẫn không khỏi ngạc nhiên từ đoạn Phán Quan rút kiếm đâm Hồng Trúc. Đối với bọn họ, Phán Quan gần như là người điềm tĩnh bậc nhất Minh giới, chưa bao giờ thấy chàng ta dùng kiếm, chỉ thấy chàng ta dùng bút lông, chưa bao giờ chàng ta một thân đẫm máu như bây giờ, nhất thời bị kinh động.
Phán Quan cất đi kiếm Lạc Hồn, quay sang mỉm cười với bọn họ rồi bảo về thôi. Trước khi ra khỏi phòng giam còn dặn quỷ cai thực hiện hình phạt nghiêm vào.
Hắc đứng nhìn nãy giờ vẫn không hiểu Phán Quan lấy mắt của Hồng Trúc làm gì vì nghĩ hiện giờ mắt của Phán Quan đã hồi phục được rồi, liền hỏi :"Phán Quan, ngươi lấy mắt của Hồng Trúc làm gì?"
''Vốn dĩ chỉ muốn lấy lại nợ, nhưng nhớ ra bên chỗ Qủy Nhi có một đứa bé bị hư mắt, đem qua tặng nó" Phán Quan mặt tỉnh bơ, lấy ống tay áo chùi máu trên mặt.
Bóng của bốn người bước đi trên đường Hoàng Tuyền, gió thổi xào xạc, mái tóc của Phán Quan bay tán loạn trong gió, vừa đỏ vừa trắng, trông thế nào mà lại đẹp vô cùng...
''Phán Quan, vị Phán Ca trong câu chuyện vừa nãy, là ngươi đúng không?" Bạch im lặng cả đoạn đường, bây giờ mới hỏi, giọng nói nhẹ nhàng dễ nghe khiến ai cũng thích.
Phán Quan im lặng hồi lâu, nhìn biển hoa Bỉ Ngạn đỏ rực rỡ, thấp giọng nói "Ừ" một tiếng, lôi trong túi áo ra một cây trâm ngọc, mân mê trong tay, rồi nói :"Ừ, là ta"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip