Chap 1

"1 tháng 9 năm 2002"

Trong căn nhà cuối đường XYZ , Busan, hàng loạt tiếng đổ vỡ vang lên.

"Xoảng"...."Xoảng"........một người đàn ông trung niên đang điên cuồng đập phá đồ đạc trong nhà trước sự chứng kiến kinh hãi của người vợ.

"Anh ơi, bình tĩnh lại, không tham gia được dự án này thì mình có thể tham gia dự án khác mà" - giọng nói của người vợ run run không giấu được sự sợ hãi

"Im miệng đi, trong nhà này, bà không có quyền lên tiếng. Bà có biết dự án lần này lớn thế nào không? Nói bỏ là bỏ thế nào?"

"Nhưng anh cũng phải suy nghĩ chứ, đây rõ ràng là phi pháp mà. Anh còn tình người không?"

Ông ta như điên lên. Nói cho đúng hơn thì đây là dự án mà ông ta thầm chờ đợi. Nghe có điên rồ không chứ. Nhưng cũng đúng thôi, đã năm năm rồi, không một dự án nào ông ta được cấp trên đồng ý cho tham gia, tức càng thêm tức

"CÂM MIỆNG !!!"

"Anh đừng to tiếng như thế, Kookie sẽ nghe mất" - chả có người mẹ nào lại muốn con cái thấy cảnh vợ chồng to tiếng cả, huống chi bây giờ nhà cửa banh chành thế này

*chát* .... "mày câm miệng lại cho tao. Cũng chỉ vì sinh ra thằng nghiệt chủng đó mà sự nghiệp tao đi xuống không phanh. Mày nên bảo vệ thằng con yêu quý của mình trước khi chính tay tao bắt nó để làm thí nghiệm" - ông ta điên hơn thật rồi, ngôn từ xưng hô hỗn loạn, đã từ lâu ông đã không xem người phụ nữ trước mặt là vợ mình nữa. Càng nực cười hơn là, ông ta căm ghéc thằng con ruột của mình.

[ (5 năm trước)

"Thật tiếc khi phải nói điều này. Sự nghiệp của ngươi đi xuống là có lí do cả"

"Lí do là gì thầy có thể nói rõ cho tôi biết được không?"

"Là thằng con của ngươi đấy, do số của nó kéo sự nghiệp của ngươi đi xuống. Không có cách để ngăn cản việc này lại đâu. Cùng lắm thì..... coi nó như không tồn tại" - tiếng nói của thầy phong thủy ồm ồm vang lên.
Nghe nực cười không, ai lại đi tin lời nói của ông thầy phong thủy trong góc xó chứ. Nhưng ông ta thì có đấy. Rất tin tưởng là đằng khác, hằng tháng hằng năm đều đều đi đến đổ tiền ra chỉ để mong được thầy giúp đỡ nhưng rồi chẳng nhận lại kết quả gì. Điều đó càng khiến ông căm ghéc thằng con của mình, thật sự coi nó là nghiệt chủng ]

Bỏ đi ra khỏi nhà để lại bóng lưng người phụ nữ đang run lên và nấc nghẹn cùng với khung cảnh hỗn loạn như thế chiến thứ II.

Nhưng bà không ngờ rằng, ngay góc tối cầu thang, hình bóng cậu bé 5 tuổi đang run lên bần bật, cậu cắn vào tay đến độ bật máu để ngăn tiếng khóc mình thoát ra. "Ba không thương mình thật sao...? Mà nghiệt chủng là gì chứ?..... nhưng nghe giọng điệu của ba gắt như vậy thì chắc đó không phải là một từ tốt đẹp rồi" - dòng suy nghĩ đó cứ chạy mãi trong đầu của cậu

Đã 2 năm rồi kể từ khi 3 tuổi, độ tuổi bắt đầu nhận thức sự việc, thay vì ngồi xem phim hoạt hình ăn kẹo như bao đứa trẻ khác thì cậu phải chứng kiến ba bạo hành mẹ. Ban đầu chỉ là những lời chửi mắng to tiếng và dần dần dẫn đến xô xát. Môi trường xung quanh là yếu tố hình thành nên tính cách con người, cậu không cho bản thân mình khóc, vì cậu còn phải làm điểm tựa cho mẹ nữa.

------------------------------

Dọn dẹp tất cả cho xong, trên tay bà cầm chiếc bánh sinh nhật nhỏ chùng chiếc nến 5 tuổi đi lên phòng con trai mình. Đã 5 năm rồi, sinh nhật của Jungkook chỉ có duy nhất một mình bà dự thôi

"Happy birthday to you... happy birthday to you.....Happy birthday Jungkookie......happy birthday to you....... Kookie của mẹ sinh nhật vui vẻ, mau ăn chóng lớn. Mẹ yêu con"

*phù* cái cục tròn tròn đó đang chu mỏ lên thổi nến, dường như đôi mắt lúc nãy đỏ hoe vì khóc đã không còn nữa - "Kookie cũng yêu mẹ"

"Mà mẹ ơi, ..........? Ba không dự sinh nhật Kookie ạ? các bạn trên lớp đều khoe với con rằng mỗi lần sinh nhật đều được ba tặng quà to lắm." - chính bản thân cậu là người biết rõ tại sao ba không về, nhưng câu hỏi chính là sự hi vọng cuối cùng mong rằng ba cậu thật sự bận.

Không giấu được xúc động, bà run lên mà ôm chầm lấy cậu. Con trai bà sao lại bất hạnh như vậy - "Jungkookie của mẹ ngoan, ba đi làm bận lắm, hai mẹ con mình thổi nến là được rồi."

"Mẹ ơi, chúng ta chuyển đi nơi khác ở được không?"

Câu hỏi nghe có vẻ ngây thơ nhưng thật ra là cả sự chịu đựng, ám ảnh. Không khỏi ngỡ ngàng, bà không thể trả lời mà nhìn chằm chằm con trai của mình.

"Mẹ à, chúng ta đừng ở đây nữa. Ở đây đáng sợ quá" - sự việc trong những năm qua là một nỗi ám ảnh tinh thần dành cho một đứa trẻ 5 tuổi. Cậu thương mẹ lắm, không thể nhịn được khi mẹ mình bị ba đánh đập hàng ngày như vậy. Càng tự nhủ với bản thân phải lớn thật nhanh để làm chỗ dựa cho mẹ

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip