chương 2
Một thời gian sau, dưới sự nỗ lực làm quen với thế giới cũng như ngôn ngữ mới thì Thanh Nguyền đã có thể nói chuyện rành rọt hơn
Hoa tạ cũng được thăng lên làm hiếu úy nhưng mọi người lại thuận miệng gọi tướng quân, nhưng do khá thân cũng như nàng hay được y cho một ít đồ ăn khi đói nên Thanh Nguyền vẫn luôn quen gọi là "Tạ ca ca"
Nàng cũng đã làm quen với một tỷ tỷ dường như lớn hơn nàng nhưng cơ thể cả hai đều gầy gò ốm yếu như nhau. Cả ba người rất thân thiết, cũng hay đánh trống ca hát với đám trẻ bên Hán, nhiều lúc y còn biểu diễn võ thuật, chỉ cả đám cách phòng thân và đánh đấm
Nhưng đám nhỏ bên nước Bán Nguyệt lại rất xa cách bới Bán Nguyệt cũng như Thanh Nguyền. Cả hai người chỉ đành qua chơi với đám trẻ bên Hán còn Hoa tướng quân thì cầm đầu cả một đám nhóc loi choi như đúng rồi
Nước Bán Nguyệt và Trung Nguyên vốn có hiềm khích lâu năm, biên giới lúc nào cũng có hốn chiến. Hoa tướng quân thuộc phe Trung Nguyên, Thanh Nguyền thì lại càng khó có thể gặp y
Nàng chỉ đành theo Bán Nguyệt ban ngày học tập tiếng Hán để dễ nói chuyện với Hoa tướng quân, ban đêm đi kiếm thứ gì đó ăn để bỏ bụng cho cái thân thể nữ hài tử nhỏ gầy này
Có một hôm Thanh Nguyền đi kiếm thuốc về hay tin Hoa tướng quân đã tử trận từ Bán Nguyệt, Nàng đau lòng không dứt bèn đi kiếm thân xác của y chôn cất cẩn thân. Theo Thanh Nguyền biết thì khi các binh sĩ trung nguyên tử trận sẽ quăng bừa xuống sông
Nàng không đành lòng để thân xác y thối rửa giữa dòng xong, xương cốt bị chiềm xuống đáy
Chạy dọc theo con sông một đoạn dài, Thanh Nguyền cuối cùng cũng nhìn thấy Hoa tướng quân đang nằm ngửa trên sông trôi dạt như mớ đồng nát bèn lập tức vớt lên
Nhưng khi vừa vớt y lên, Thanh Nguyền liền chứng kiến một cảnh tượng quen thuộc. Hoa tướng quân thế quái nào lại mở mắt tỉnh dậy!!
"Aaaaa!!!"
Thanh Nguyền hoảng loạn bò đi chỗ khác, vớ đại một cái thanh gỗ hướng đến Hoa tướng quân thủ thế phòng bị. Y vừa bị tiếng hét làm cho sặc nước, ngồi dậy ho khụ khụ vài phát rồi đơ ra nhìn nàng đang thủ thế với mình
Cứ thế y theo thói quen xua tay cố giải thích mà không để ý đến việc bản thân bị quăng vào khu sông nước dành cho người chết
"Muội đừng sợ, ta đây, ta đây. Đừng sợ, bỏ gậy xuống được không?"
Thanh Nguyền nhăn mày nghiên đầu, thông qua đôi mắt có thể nhìn thấy linh hồn của bản thân mà xác định Hoa tướng quân còn sống, nàng lập tức thở phào nhẹ nhõm
"Tạ ca ca, huynh...huynh thật sự còn sống sao?"
"Ừ, còn sống đây này. Muội bỏ vũ khí xuống nhé?"
Thanh Nguyền lập tức quăng gậy gỗ chạy tới gần y ôm khóc huhu:"oa! Huhu! Muội tưởng huynh mất rồi! Muội tính đào đất chôn cất huynh, hức hức...rồi thanh tẩy linh hồn để huynh được yên nghỉ! Huhu!"
Y thấy đứa trẻ này khóc đến đáng thương liền lập tức xoa đầu:"không có việc gì, ta ổn rồi muội đừng khóc"
Sau một lúc lộn xộn thì nàng cuối cung cũng bình tĩnh lại. Thanh Nguyền ngồi gần Hoa tướng quân, thấy toàn thân y chỉ có vết trầy xước bèn lấy ít cây thuốc bản thân tìm được đưa cho y
Hoa tướng quân nhận lấy cây thuốc rồi nhìn nữ hài nhỏ nhắn đang cố loay hoay kiếm đồ để băng vết thương cho y, liền cười ôn nhu xoa đầu nàng:"mà Thanh Nguyền này, ta có chuyện muốn hỏi muội"
Thanh Nguyền liền nghiên đầu nhìn y, đôi mắt lấp lánh mong đợi câu hỏi:"Huynh cứ nói, bất luận là về việc gì muội đều thành thật!"
"Ta tự hỏi linh hồn muội là từ đâu tới. Lúc đầu ta còn nghĩ muội là quỷ nhận xác muốn làm chuyện xấu, nhưng qua một thời gian thấy muội không có làm việc gì, thẩm chí còn bị đánh đuổi rồi không quen với nơi này khiến ta có chút khó hiểu"
Thanh Nguyền nắm chặt lấy vach áo của y cuối đầu rồi lại buồn bã nhìn:"Tên thật của muội là Kiri. Muội vốn đã chết ở nơi khác, nhưng linh hồn muội vô tình lại nhập vào thân xác đã chết của hài nữ Thanh Nguyền này. Muội không cố ý muốn chiếm xác, nhưng mở mắt dậy đã thấy bản thân ở đây rồi. Sau này mò mẫn mới phát hiện khả năng thanh tẩy linh hồn và ô uế của muội vẫn còn, chính vì thế muội tính đến để thanh tẩy linh hồn Tạ ca ca. Cho huynh sớm đi đầu thai, buông bỏ phàm trần không bị luyến tiếc rồi bị vạn quỷ câu dẫn đi nơi khác, trở thành linh hồn lang thang hại người hại nước"
Hoa tướng quân nghe vậy liền gật đầu cười đến mềm mại, y xoa đầu của nàng khen ngợi:"Muội thật ngoan"
"Huynh...huynh bị thương rồi! Muội, muội băng bó vết thương cho huynh nhé? Muội có thuốc, có học về thảo dược nên huynh yên tâm!"
"Vậy làm phiền muội rồi"
Kiri đỡ Hoa tướng quân sang một mõm đá gần đó để băng bó vết thương, cả hai vừa làm vừa trò chuyện
Hoa tướng quân cười đến ôn nhu nói trước:"À, để ta giới thiệu lại nhé. Tên thật của ta là Tạ Liên, vô tình bị quân lính bắt đi"
Thanh Nguyền đáp lại:"thế huynh không phản kháng à? Là họ ép người đi đúng không?"
"Quả thật là vậy, nhưng nếu ta phản kháng sẽ phải đánh lộn nên ta quyết định đi theo họ luôn. Kì thật ở trong doanh trại cũng không bị bỏ đói nên không sao, ta tính ở lại thêm một thời gian nữa, nhưng giờ tin ta chết ai ai cũng biết. Nếu thật sự ở lại e rằng sẽ làm dọa người khác"
Thanh Nguyền nghe vậy liền nắm chặt mảng vai đang cầm trên tay, e dè nhìn Tạ Liên hỏi:"Muội...muội theo huynh được không?"
Y liền quay mặt lại, đối mặt với nữ hài tử đang e dè nhỏ nhắn nhìn mình liền không tài nào hiểu nổi:"Sao muội lại muốn theo ta? Ta chỉ là đi nhặt đồng nhát kiếm sống qua ngày thôi, muội theo ta sẽ khổ lắm đấy. Với lại cơ thể muội gầy ốm như vậy, sợ là không chịu nổi đâu"
Nàng lập tức lắc đầu phủ nhận:"không mệt! Muội thật sự muốn theo huynh, muội cảm thấy huynh như nữ nhân hiền dịu! À, giống tỷ tỷ đời trước của muội mới đúng!"
Tạ Liên nghe vậy không biết nên cười hay không nên cười, chỉ có thể gượng gạo đưa môi giữ nguyên hiện trạng đứng hình. Y lập tức ho vài cái lấy lạy tinh thần:"Muội thật sự muốn theo ta thì ta không chắc, nhưng có thể đừng gọi ta là nữ nhân hay tỷ tỷ được không?"
"Được ạ, muội băng xong rồi"
"Đa tạ"
Cứ như thế Thanh Nguyền trở thành cái đuôi mèo lẽo đẽo theo sau Tạ Liên. Nàng cũng đổi cách xưng hô, từ "Tạ ca ca" thành "Liên ca ca". Cả hai đi đến gần chỗ nước Trung Nguyên dưỡng thương. Nhưng chỉ trong vòng 3 canh giờ đi theo y, nàng đã cảm thấy bất ổn không thôi
Vốn hai người đang đói bụng nên quyết định nấu ăn cho đầy cái bụng đói. Nhưng không hiểu sao cái nồi nấu ăn vào tay Tạ Liên, nấu đến độ lửa phừng lên quá lớn thành ra cháy nguyên khu rừng nhỏ
Tạ Liên cảm thấy tội lỗi không thôi, tại sao số của y lúc nào cũng xui quá vậy??
Thanh Nguyền hơi hơi chớp mắt, hướng đến Tạ Liên e dè nói:"Liên ca ca, hay là sau này để muội nấu cơm cho"
Y lập tức đưa tay che miệng ho vài cái:"Tai nạn bếp núc thôi, không sao đâu. Muội còn nhỏ, tốt nhất đừng nghịch lửa"
"Vâng......"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip