chương 6
Căn nhà tranh của Tạ Liên và Thanh Nguyền chỉ vừa mới xây xong. Chưa qua mấy hôm, một tia sét xanh giáng xuống giữa trời đêm, cả gian nhà cháy rụi
Thanh Nguyền một bên ôm đồ dùng vừa cứu được khỏi đám cháy, Tạ Liên thì mặt nhem nhuốc cầm túi đồ đứng bên ngoài, dường như đã quá quen với chuyện như vậy nên cả hai chẳng lấy gì làm lạ lẫm
Bạch Thoại Tiên Nhân một bên thì vui như mở hội, chắc vì nó thấy căn nhà cháy rụi với đổ sụp cũng chẳng khác gì nhau. Nằm chờ hút sự lo lắng, phiền não và sợ hãi của Thanh Nguyền và Tạ Liên, nhưng nó càng chờ càng đói. Chờ mãi vẫn chẳng hút được thứ gì
Thanh Nguyền vừa trải rơm sang kế bên, vừa kiếm một mảnh vải to lót, nàng hướng đến Tạ Liên nói:"Liên ca ca, chúng ta ngủ tạm ngoài thời đi". Nói xong nàng lại hướng mặt về căn nhà đang sáng rực do bị sét đánh, bình tĩnh nói
"Lửa lớn như vậy, chắc sẽ không bị lạnh đâu...."
"Haha"Tạ Liên chỉ biết gượng gạo cười, y vừa lấy nước rửa sạch mấy vết bẩn trên mặt xong, liền lấy cái áo dự phòng trong túi gối lên chỗ nằm. Thanh Nguyền biến lại thành dạng mèo nhỉ xíu, cuộn tròn chui vào một bên cổ y thở đều
Một người một mèo cứ như thế đối với căn nhà mới bị cháy rất bình tĩnh, thẩm chí lợi dụng ngọn lửa để giữ ấm khi ngủ ngoài trời
Con Bạch Thoại Tiên Nhân kia chỉ có thể cắn cắn góc áo, trốn một góc tức đến độ chẳng thể làm gì. Tạ Liên và Thanh Nguyền còn chưa phiền não, giờ nó đã phiền não trước để nghỉ xem nên nói gì cho xui xẻo, để hai cái con người kia biết lo lắng sợ hãi chút, nó thật sự đói lắm rồi!
Nó vẫn không cam tâm, vẫn cố bám riết lấy Tạ Liên cùng Thanh Nguyền, nào đâu chờ một phát liền chờ tới nửa năm.
Trong vòng nửa năm đó, nó chứng kiến cảnh Tạ Liên cùng Thanh Nguyền ăn không biết bao nhiêu là sự xui xẻo. Nếu con Bạch Thoại Tiên Nhân này có thể nói, ắt rằng nó chỉ thốt lên một câu. Hai người này là thần diệt vận may à?
Nhưng Thanh Nguyền cũng không phải là không may mắn, chỉ là vận xui của Tạ Liên đã đè bẹp cái may mắn nhỏ như lỗ ghèn của nàng hóa thành hư vô. Chính vì thế xui cộng thêm xui chỉ có nước thành bộ đôi diệt vận may
Nhưng bản tính của Bạch Thoại Tiên Nhân lại thích đối nghịch đến cùng, dù hai người này có xui cỡ nào thì cũng bám cho bằng được, chính vì thế nó cũng khổ sở nhịn đói đến tận nửa năm
Một hôm Tạ Liên cùng Thanh Nguyền lượm đồng nát được một khoản lớn, coi như cũng hơi phát tài. Thanh Nguyền liền âm thầm cảm ơn vận may nhỏ như cái lỗ ghèn của bản thân không ngớt
Cả hai đem đống đồng nát về cái nhà rách bị bỏ hoang, ăn mừng mà đếm được bao nhiêu tiền
Từ trong góc tối lại bất thình lình vang lên một giọng nói, con Bạch Thoại Tiên Nhân đã nhịn đói quá lâu, một lần nó tuông một tràng dài lê thê như mấy bài thơ Tạ Liên bắt Thanh Nguyền học thuộc
"Các ngươi sau này giàu có lại trở nên sa đọa, chơi gái chơi bạc đến quên trời quên đất! Ăn uống nhiễm đủ loại bệnh rồi nợ nần ngập đầu! Con cái sau này ngóc đầu không lên nổi! Làm ăn thua lỗ, chẳng kiếm được món hời nào. Thần tài không độ, đoạn tử tuyệt tôn! Cả đời chỉ có thể cuối thấp, không bao giờ thấy ánh sáng!......"
Con Bạch Thoại Tiên Nhân ấy tuông một trải dài về cuộc sống giàu sang sau này của Tạ Liên và Thanh Nguyền, luôn mồm nguyền rủa cả hai người
Nhưng Tạ Liên và Thanh Nguyền nào có để ý đến nó, cả hai vừa đếm tiền vừa nghe say sưa, Thanh Nguyền thẩm chí còn cười khoái chí nói
"Chúng ta thế mà vẫn may mắn được lâu như vậy! Liên ca ca, có phải hắn đang chúc phúc chúng ta không? Hay hắn đang kể chuyện ảo mộng hảo huyền vậy?"
Tạ Liên cũng gật đầu:"Ừ, nghe cũng rất thú vị. Muội đi tắm trước đi, sắp muộn rồi, ta đi nghỉ ngơi"
"Vâng!"
Thanh Nguyền tắm rửa xong xuôi thì đến lượt Tạ Liên tắm. Nàng tranh thủ thời gian trải rơm làm giường, rồi lấy một tấm vải lớn hôm trước lượm được trải lên đống rơm. Chẳng để một lời nói xui xẻo nào của Bạch Thoại Tiên Nhân vào đầu
Xong xuôi, cả hai liền nghỉ ngơi như thường ngày. Con Bạch Thoại Tiên Nhân ấy cũng chẳng hút được gì như trước
Ngay đêm hôm ấy, mớ đồng nát của Tạ Liên và Thanh Nguyền dày công lượm được liền bốc cháy
Thanh Nguyền tỉnh ngủ liền kêu lên:"Liên ca ca!! Dập lửa!! Dập lửa!!"
Tạ Liên liền cầm lấy một cái áo rách nát liên tục đập vào đống đồng nát, vừa dập mà vừa khó hiểu nói:"Sao lại bị cháy thế nhỉ??"
Thanh Nguyền nhanh chóng xách xô đi múc nước, sau một hồi náo loạn. Cả mặt của Thanh Nguyền và Tạ Liên đều đen thui, nhem nhuốc dơ hết cả người
Tạ Liên lắc đầu bó tay, ngồi xổm xuống đất than thở với Bạch Thoại Tiên Nhân:"Tiếc quá. Bị đốt trụi cả rồi, đến một cái cũng chẳng còn. Mấy câu sống say chết mộng phù thế lưu kim mà tối qua ngươi nói, ta vẫn chưa trải nghiệm cái nào hết. Ta thấy những lời ngươi nói thú vị lắm, hay là ngươi nói lại lần nữa đi"
Thanh Nguyền vừa kiểm tra xong mớ đồng nát, vui vẻ khi thấy cái nồi nàng lượm được vẫn chưa bị hư hại nặng, liền hớn hở chạy tới chỗ Tạ Liên nói:
"Liên ca ca! Huynh nhìn nè, muội thế mà vẫn có thể cứu được cái nồi nấu ăn, tuy có hơi bị cháy đen nhưng vẫn có thể nấu ăn được!"
Tạ Liên liền đáp:"Ồ! Tuyệt quá, đúng là gặp may rồi"
Bạch Thoại Tiên Nhân trốn trong góc tối cũng phải cạn lời: Như thế mà là may mắn sao??!! Cái vận xui gì thế này!!
Cứ như thế ba lần rồi lại bốn lần, dần dà về sau, chính Tạ Liên cũng phải chủ động hỏi chuyện với con Bạch Thoại Tiên Nhân ấy rằng ngươi có thể nói vài câu không, có thể kể thêm không
Đến cuối cùng Bạch Thoại Tiên Nhân cũng chịu không nổi, trốn mất dạng
Một ôn thần như Tạ Liên quả nhiên là khắc tinh của nó. Y sống trên đời hàng trăm năm, quen với cái vận xui không thể cứu vớt nổi của bản thân nên cũng chẳng bao giờ hoảng loạn. Đến Thanh Nguyền cũng đang đần chai mặt với cái xui không thấy sánh bằng, cái may mắn nhỏ bé của nàng cũng chẳng gánh nổi vận xui ngập trời đó
Tạ Liên cùng Thanh Nguyền cứ như thế, một người một bán mèo yêu trải qua gần 200 năm sống hòa hợp vui vẻ đi lượm đồng nát, thẩm chí còn ca hát mãi nghệ ở đầu chợ kiếm ăn
Thanh Nguyền càng theo y thì càng giỏi, đa tài đa sắc. Tinh thông cầm kì thi họa, kêu nành múa cũng được, đàn cũng được hay thổi sáo mãi nghệ cũng chẳng làm khó nàng
Nàng thường ngày đều lượm đồng nát, cũng không quên việc bản thân phải đi lên núi hái thảo dược về tích trữ, phòng hờ cho việc Tạ Liên bị thương.
Có một lần cả hai cùng nhau tiêu diệt một yêu ma gây hại cho dân ở trấn nhỏ, cùng nhau hợp sức đánh lùi sự ô uế của nó.
Thanh Nguyền trong lúc đánh cũng phải buộc miệng than thở:"Sao con này trâu quá vậy?? Bùa sài gần hết rồi mà chẳng trói lại nó được bao lâu hết!"
Tạ Liên cũng gật đầu tán thành:"Có lẽ phải dùng cách cuối thôi"
Y nói xong liền cứa một đừng trên tay làm máu chảy, dùng máu mà vẽ bùa phong ấn nó lại. Thanh Nguyền thì lợi dụng một nhánh cây dài cùng với một sợi dây có độ đàn hồi tốt, làm một câu cung tên thủ công, nhắm bắn một thanh gỗ mỏng nhưng nhọn ỏe phần đầu ngay tim nó. Hai loại phong ấn cứ thế chồng lên nhau, đè xuống cái oán khí cũng như sự ô uế mà con yêu ma đó tỏa ra
Thanh Nguyền nắm chặt cây cung tự chế, phấn khích nói:"Quả nhiên cung tên vẫn là tốt nhất!!"
Tạ Liên vừa kiểm tra hai cái phong ấn xong, nghe lời này của nàng liền ôn nhu nói:"Muội thích cung tên nhỉ? Hay ta xin người trong làng cho muội một cái nhé?"
Thanh Nguyền lập tức gật đầu, mừng rỡ nói:"Vâng!! Liên ca ca thật tốt!!".
Nói xong nàng lại hóa thành con mèo nhỏ, bổ nhào vào lòng Tạ Liên cọ tới cọ lui. Đồng thời nàng cũng liếm đi phần vết thương trên tay y, nước bọt của mèo yêu có khả năng cầm máu rất tốt nga!
Ngay khi đó, từ trên trời giáng xuống một tia sét vành chói mắt, đánh ngay vào Tạ Liên, Thanh Nguyền dạng mèo con trên tay y cũng cung vì thế mà bị đánh lây
Tiếng động vang khắp trời đất, tạo nên cơn động đất dữ dội. Thanh Nguyền hoảng tới mức nhắm chặt mắt, bên tai thoang thoảng lại nghe thấy tiếng chuông rung liên hồi
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip