Hiện Thực Tàn Khốc Tập 2( chap 7+8)

Quốc Anh đi rồi anh phải sống như thế nào ? Một cuộc đời cô đơn,lạc lõng đến cuối đời,sống cùng căn bệnh để rồi chết vì nó...hay là nổi điên đi cướp lại từ tay người khác ? Hay là chờ đợi ngày cậu quay về....
Hoàng Phát chẳng cần ai nữa,bây giờ cuộc đời anh đã chìm trong bóng tối vô tận. Anh không biết suy nghĩ gì nữa ,cũng không còn quan tâm người khác nhìn nhận anh thế nào. Từng coi là cả thế giới, bây giờ đi mất...phải chăng anh không còn muốn sống ?

Trên tay là con dao gọt trái cây,anh hít một hơi thật sâu. Cuối cùng hạ quyết tâm và đưa một đường dao ở cổ tay,máu chảy ròng ròng nhưng anh không hề ý định cầm máu. Máu lan rộng thành một vũng máu "nhỏ" anh sắp không chịu đựng nổi nữa rồi,ai đến cứu anh đi.

"Quốc Anh, cho Phát xin lỗi nha...đám cưới của Quốc Anh.....Phát ...không đến được..."
Dứt lời cậu ngã xuống sàn nhà lạnh lẽo. Tay chân rút lại cuộn tròn như một đứa trẻ,nước mắt tuyệt vọng lăn trên má.Anh chỉ muốn chết, chỉ thế thôi...

Người con trai anh từng rất yêu...yêu đến dại khờ....

Ngày mai em xa xứ này đến chốn đô thành còn nhớ đến anh? Buông tay cho em đi tôi còn lại cái gì?

Có lẽ em sẽ không ngờ tới...à không,là em không bao giờ nghĩ đến...phía sau em vẫn luôn có người đang chờ đợi em từ lâu rồi nhưng em đã quay lại và nhìn người ấy ban giờ chưa? CHƯA HỀ CÓ...
Vì đời anh cố chấp nên không muôn mất em..tình yêu thầm kín này đến bao giờ em có để ý đến? Cơn đau đến rồi,em có thể bên cạnh anh lúc này được không?Trái tim anh đau lắm....em có thấu hiểu không....Anh không nói được căn bệnh của mình cũng vì em,anh không muốn em buồn. Mưa rơi anh cũng là người đóng cửa thay em để em không bị mưa xối vào người. Lúc buồn anh cũng là người bên cạnh và an ủi em. Vậy mà cả đời anh chẳng thể bằng cô gái ấy. Đây là nghịch duyên...hay chúng ta thật sự không thể đến bên nhau?
-4/4-
Sau này em buồn ai là người bên cạnh em? Em đau đớn dằn vặt bản thân ai là người ngăn cản ? Em cô đơn ai sẽ là người động viên thay thế anh? Tình yêu đâu phải muốn buông bỏ là dễ đúng không em...người con trai anh yêu...
Anh quên mất,sau này cô ấy sẽ thay thế anh làm tất cả....Yêu em tôi được gì? Sự cô đơn lạnh lẽo qua từng ngày tháng,hay là nỗi đau vô hình không thể nói ra? Làm ơn đi,xin hãy quay lại nhìn về ánh mắt đau lòng của anh. Em có thể không nhận ra tình cảm này,nhưng xin em đừng lạnh nhạt với anh. Đừng bỏ anh lại..anh không muốn mất em...

Anh vẫn luôn chờ đợi cậu,để rồi sau tất cả anh có được cái gì?

" Cuộc đời thật ngắn ngủi,nó không có ý nghĩa gì nếu như người mình coi là cả thế giới biến mất..."
Tất nhiên rồi,ai còn giữ được bình tĩnh khi phải chấp nhận hiện thực tàn khốc này. Mơ mộng thế là đủ rồi,ảo tưởng tới mức nào thì vẫn là giả...Một giấc mộng dài....

Tạm gát mọi suy nghĩ, anh viết một bức thư gửi đến cho Bii. Nội dung như sau:
_Kính gửi Võ Quốc Anh,tao xin lỗi vì làm phiền mày. Tao rất chúc mừng cho mày,chán ghê lời hứa khi xưa mày quên mất rồi.Cô ấy rất tốt,cầu mong cô ấy có thể thay thế tao bên cạnh mày. Xin lỗi vì không thể đến được. Sau bày chúng ta cái gì cũng có,nhưng ta lại không có nhau.Sợi chỉ đỏ nối duyên phận cũng đã đứt rồi. Chúc mày hạnh phúc... Hãy nhớ,tao rất thương mày..người anh em tốt của tao.
HĐH.Phát
Ngày 1.4.20XX( tùy )

Ngày bức thư gửi đi,vừa hay là đám cưới của cậu....
-Tạm biệt...kiếp sau anh sẽ tìm lại em-

*Cạch...
Con dao rơi xuống,vũng máu lan rộng,cánh hoa úa tàn nhiễm máu. Ánh mắt anh bắt đầu nặng trĩu,có lẽ là "tử thần"đang đến và đón linh hồn anh đi. Không ngờ thật,anh không chết vì căn bệnh,không chết vì những hội chứng tình yêu anh chết vì sự tuyệt vọng luôn cất giấu bấy lâu nay. Anh không quyến luyến cũng chẳng hề luyến lưu,anh không hối hận vì đã yêu Quốc Anh,anh rất vui khi đã cùng cậu trải qua năm tháng vui vẻ,hạnh phúc. Dù chỉ là giả tạo nhưng anh vẫn chấp nhận nó,anh luôn yêu cậu... Đến chết anh vẫn muốn nói với cậu...

" Tôi thích em..."
Đau không ? Có chứ...còn gì đau bằng người mình yêu đi kết hôn với một khác mà không phải mình ?

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip