chương 1

trong một ngôi biệt thự sang trọng nằm ở ngoại ô ngoài thành phố, bên ngoài được bố trí người đứng canh rất đông và chặc chẽ đảm bảo không một con muỗi nào có thể lọt vào bên trong.

chính giữa sảnh căn biệt thự ở tầng cao nhất có mấy chục người đàn ông áo đen cao to với vẻ mặt tái mét nhìn về giữa sảnh

"con với cái cho ăn cho học mà đến giờ này vẫn còn đàn đúm ở đâu không biết" người đàn ông đặt tách trà xuống bàn vẻ tức giận nói

"thôi nào ông ơi, chắc con nó bận chút việc trên trường đêm qua không về thôi" người phụ nữ khuôn mặt sắc sảo khoác lên mình bộ đồ đắt đỏ bám lấy cánh tay người đàn ông nói

"nó về đây tôi đập gẫy chân nó"

không để họ đợi lâu người cần xuất hiện đã xuất hiện

"Mày đi đâu giờ mới về? không có mắt hay sao mà không nhìn thấy tao với dì và các anh chị đang ngồi lù lù ở đây à? đúng là không phép tắc" người đàn ông tầm 45-47 đang ngồi vắt chân liếc nhìn cậu

"ha... nhà này có phép tắc à? đến giờ mới biết đó! người làm còn dám đổ rượu lên đồ chủ nhân thì làm đếch gì có cái gọi là 'phép tắc' trong cái nhà này nữa" Hoàng Lê Bảo Minh vì đêm qua hơi quá chén lên đã ngủ lại ở nhà bạn đến sáng nay mới về.

Vậy mà vừa bước được vài bước vô tới cửa chính đã bị người làm bê rượu đến va vào ướt cả bộ đồ. tên người làm đó chỉ cúi xuống nhặt chiếc ly rượu bị đổ lên và rời đi còn liếc mắt khó chịu nhìn cậu một cái.

"hỗn láo, tao còn sống sờ sờ đây thì mày cấm to mồm. nhà này có phép tắc đoàng hoàng, đừng ăn nói vô lễ" ông ta  đập tay vào bàn đứng dậy trợn mắt nhìn cậu  , nhưng cậu đâu có sợ lập tức đáp trả lại ông ta.

" cái gì? nếu ông bảo nhà này có phép tắc vậy thì lần sau viết cái gọi là phép tắc của ông ra rồi dán vô cửa cổng chính đáy, để người ta đi vô còn thấy mà tuân thủ!" cậu đáp lại ông ta rồi chẳng đứng đấy nữa mà chạy ra ngoài.

vừa đi xuống hầm xe cậu vừa càu nhàu vài câu cho đỡ tức

"sáng ngày ra gặp toàn cái mẹ gì không"

"biết thế đéo về cho rồi, ngày đéo nào cũng đạp phải c*t"

lẩm bẩm một hồi cậu cũng xuống đến nhà xe, tuỳ ý chọn một chiếc xe phóng thẳng ra ngoài.

chiếc xe Centodieci trắng chạy với tốc độ cao trên đường cao tốc. bất chợt bụng cậu kêu lên, nó là đang nói cậu thiếu trách nhiệm với nó đây mà.cậu ghé tạm vào một quán ăn cách đó vài ki-lô-mét

"cô ơi, hôm nay quán mình có gì ạ" cậu bước vào quán ngồi xuống gọi món, cô chủ quán thấy khách quen liền tươi cười đáp lại

"ừ, Minh đấy à con! sáng chưa ăn gì đúng không vậy cô làm cho con một bát phở bò Hà Nội nhé"

"dạ cô đừng cho hành nha" cậu gượng cười nhìn cô chủ quán có vẻ hơi ngại.

"ăn phở đặt biệt lại là phở bò Hà Nội thì làm sao có thể thiếu hành chứ con?"

nghe thấy câu này cậu cũng thấy đúng, phở mà thiếu hành thì khác gì noel thiếu người yêu cơ chứ.. nhưng biết sao giờ cậu không ăn được hành bởi cái tính kén ăn của cậu.

"thôi được rồi, phở có hành cũng gọi là văn hoá ẩm thực của nước ta bao đời nay nhưng cũng có người ăn được người không ăn được"

"cô bỏ hành cho con cũng không sao"

"vâng, à cô ơi.. cậu ta không về à?"

"ý con là con trai cô à, 6 năm nay nó đã về ngày nào. nó và bố nó vẫn sống cuộc sống của riêng hai người họ ở nước ngoài"

"tên đáng ghét, không về 6 năm nay đúng là vô ơn bạc nghĩa"

"thôi nào ăn đi con"

sau khi ăn xong cậu chào cô rồi lái xe đến một khu nhà ở sau ngọn núi. gọi là khu nhà  nhưng nó chỉ là một vài ngôi nhà lớn bên cạnh có sân bóng và sàn võ.

bước vào sâu bên trong để lộ ra một ngôi biệt thự cao mang phong cách Bắc Âu đầy hoài cổ. cậu bước vào trong đã thấy có người đàn ông ngồi ở sofa đợi cậu.

"lâu rồi không gặp, khỏe chứ Bảo Minh"

"Quang Anh à, em vẫn tốt"

cậu tiến lại ngồi đối diện anh, tự mình rót trà uống

"này! nó nóng đó.."

"ừ"

cậu vẫn thản nhiên dốc hết chén trà vào miệng cho dù có người đang cảnh báo mình. cậu uống hết, thật sự chẳng cảm thấy nóng gì

"anh quên mất, em thì làm gì cảm nhận được"

"nhưng em ghét nó"

cậu đập mạnh chén trà xuống bàn làm nó vỡ ra thành từng mảnh, chọn đại một mảnh đâm thẳng vào lòng bàn tay của cậu. máu ứa ra từ vết thương nhuộm đỏ cả ống tay áo

"em làm gì vậy?" sau khi thấy một đống hành động ngớ ngẩn của thằng em, anh vội đứng dậy lấy hộp y tế

anh thấy tên nhóc này ăn nhiều quá sinh ra ngu mẹ rồi, có ai lại tự làm mình bị thương cơ chứ?

"cũng không có thấy đau , anh không phải cáu vậy đâu"

cậu thản nhiên nhìn người trước mặt đang căng mắt ra băng vết thương trên tay cho mình. nói thật thì lúc cầm mảnh chén lên cậu cũng có chút nhăn mặt nhưng khi đâm vào tay rồi cảm giác đau cũng không có dù chỉ một chút.

"con mẹ nói ít thôi, đừng tưởng vậy là anh đây không mắng.."

"mày chỉ được cái làm tao điên lên là giỏi"

"em đâu có"

nhìn anh vậy thôi chứ thương thằng nhóc này lắm. từ nhỏ mẹ cậu đã mất, tài sản mẹ để lại một mình cậu không thể quản nổi. sau 3 năm mẹ mất ba cậu mang một con điếm về làm vợ hai, đem cả đống con rơi con rớt về nhà

họ sẽ chẳng độc ác nếu họ không bắt nạt cậu, mấy đứa con rơi con rớt của ông ta ngày nào cũng bắt cậu giặt đồ rồi sai cậu lặt vặt. đó là những năm cậu còn bé, giờ thì mơ đi!

anh là Nguyễn Quang Anh, anh họ cậu. anh chỉ mới về nước vài năm trong một lần đến thăm gia đình cậu. anh rất tức giận khi thấy cảnh mấy người họ chửi bới quát mắng cậu thậm tệ, buông lời sỉ nhục cậu.

một thiếu gia cao quý trên ngàn người mà lại phải chịu cảnh bị chà đạp vậy sao? anh không thể để đứa nhóc này bị như vậy mãi được! làm anh thấy em mình như vậy ai mà chả thấy xót cơ chứ..

quay lại vớ anh và cậu, sau khi băng vết thương cho cậu hai người họ đi xuống tầng hầm của căn biệt thự.

anh ngồi lên cái ghế mang kiểu cách giống như ghế hoàng gia nhưng ở một tầm cao mới nó đẹp nó sang nhưng người ngồi trên nó không những đẹp sang mà còn lắm quyền

". nói gì mà không nói ở trên, anh kéo em xuống đây làm gì?"cậu đứng vuốt ve con mèo đen của anh nói

"nó về rồi, em đi giết nó đi"

"nó về rồi sao?,  nhanh quá nhỉ?"

"đúng"

"cho em 2 ngày rồi mọi thứ sẽ đâu vào đó"

cậu khẽ cười nhẹ một cái rồi thả con mèo đen ra, nó cào xước hết tay cậu rồi nhưng cậu chẳng biết đau nên vẫn thản nhiên để nó cào tay mình.

"với yêu cầu.."

"gì?"

"không được để bị thương, nguyên vẹn quay về đây! biết chưa Bảo Minh?"

"có bị gì thì chẳng sao, em mắc bệnh Cipa từ mới sinh cũng đã chẳng biết đau là như thế nào.."

"em đừng tưởng như vậy là hay, anh đá em bây giờ"

kết thúc cuộc nói chuyện cả hai ai về nhà đấy. thời gian nghỉ ngơi đối với họ là vàng là bạc, chỉ ngày mai thôi cậu sẽ chẳng biết thứ gì sẽ đến với mình nữa rồi

"mày phải làm tốt nhiệm vụ này, Hoàng Lê Bảo Minh à" cậu tự tát mình vài cái để tỉnh táo nhưng quên mất cậu thì sao biết đau

——
Cipa: Mất cảm giác đau bẩm sinh (tiếng Anh: congenital insensitivity to pain - CIP hay congenital analgesia) là một dạng rối loạn bẩm sinh khiến cho người mắc không cảm nhân được cơn đau.

vì fic phát su/ cô ấy và tôi bạn chọn ai??? quá là  nhiều vấn đề nên chắc sắp tới tớ sẽ tập trung cho fic này hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip