chương 3
sau hôm đó bà ta vẫn chưa hiểu tầm quan trọng của việc ngu xuẩn bà ta làm mà vẫn cứ tiếp tục ngày ngày mỉa mai, sỉ nhục cậu.
con người cũng có lúc này lúc kia, cậu nhịn bà ta bao nhiêu năm nay chứ có ít gì đâu mà hở ra tí là bà ta bắt đầu dùng lời nói ác độc tấn công cậu.
hôm nay cũng không ngoại lệ.
"hôm nay con có ở nhà ăn tối không?" người đàn ông nãy giờ cắm cúi ăn cơm ngước lên hỏi cậu ở đối diện.
"không!"
cậu lạnh nhạt trả lời cho có lệ chứ biết thừa ông ta nào có để tâm đến cậu, cậu có chết thì ông ta cũng chẳng mảy may đến mà thậm chỉ còn vui mừng cưới bà ta và đưa mấy đứa con rơi con rớt kia vào nhà, thừa hưởng khối tài sản của mẹ để lại.
"ăn nói kiểu gì vậy con, đúng là không có chủ ngữ vị ngữ gì cả" bà ta ngồi bên cạnh ba cậu tỏ ra bộ mặt giả tạo để lấy lòng ba, bà ta tâm cơ đến mức lật mặt nhanh hơn cả lật bánh tráng
"liên quan đến bà à?"
"thằng nhóc này!" ba trợn mắt nhìn cậu quát thượng lên.
"con no rồi, Quang Anh nói có việc nhờ con giúp.. chào ba" cậu đứng dậy chào ba rồi nhanh chân bước đi, đi ra đến cửa ba liền mở miệng nói
"dì mày, mày để đâu?"
"để điếm ở đâu thì hợp hả ba?"
câu hỏi vừa mang sự coi thường châm biếm được cậu phát ra giống như đang cố tình hạ thấp địa vị và nhắc lại thân phận của bà ta
"mày..."
"điếm thì nên về nơi sản xuất sớm sẽ tốt cho môi trường hơn đó"
giọng nói phát ra từ sau cánh cửa, bước vào là Nguyễn Quang Anh..miệng nở một nụ cười không thể nào giả tạo hơn
"cháu chào bác trai" anh cúi người chào ba cậu mà coi bà ta như không khí
"anh.."
"ừ.. anh đây"
"sao anh qua đây không nói em tiếng nào??"
"bộ anh qua đây còn phải hỏi ý kiến em hả?"
cậu nhìn anh mà im re, chẳng thể nói câu nào. bất chợt ba cậu đứng dậy nói.
"nào nào, nếu đã qua rồi thì vào đây dùng bữa cùng cả nhà luôn.."
"dạ thôi.. cháu không chịu đựng được như Minh mà ngồi chung bàn với một con điếm ạ"
anh rất thẳng tính và chưa bao giờ có ý đĩ giấu suy nghĩ của mình với tính cách của anh thì lại càng muốn nói đểu bà ta càng nhiều càng thích. thấy bà ta mặt tức đến hộc máu mà không nói được gì cậu thấy tâm trạng mình vui vẻ lên hẳn
"ý cháu là sao"
ông ta đập bà đứng phắt dậy lườm anh và cậu. anh nhún vai kéo cổ tay cậu bước ra ngoài vừa đi vừa nói vọng lại.
"cho cháu mượn Bảo Minh vài hôm nhé"
"tạm biệt, hôm khác cháu sẽ qua"
sau khi đến chỗ hẹn hai người họ đã nhìn thấy bóng dáng gầy gầy cao cao của hắn. Bảo Minh ghé tai thì thâm với Quang Anh
"này anh, sao cậu ta đến sớm vậy..??"
"có chúng ta đến muộn thì có.."
"ơ anhhh.. muộn bao giờ??"
vì Nhật Phát thấy hai người họ cứ thì thầm to nhỏ chuyện gì với nhau không cho hắn nghe mà sinh ra tò mò.
"è hèm! khụ khụ"
"hai người nói xấu tôi đó à?"
"đâuu"
"đâuu"
cậu và anh đồng thanh phản bác lại câu nói của hắn rồi nhìn nhau cười ngờ nghệch.
"thật ra là thằng Bảo Minh nó nói xấu em với anh đấy nhưng anh là đang bênh em.."
"ơ kìa anh nói điêu vừa thôi.. em nói thế...."
không để cậu nói hết câu hắn nhào tới dùng ta kẹp cổ cậu rồi tra hỏi đe dọa.
trong mắt Quang Anh bây giờ hai tên nhóc này giống như hai con trâu to đùng lôi nhau ra vật. thôi anh né xa ra tí không văng vào là chết như chơi
"á à thì ra cậu thích bị kẹp cổ chứ không muốn sống như người bình thường" hắn kẹp cổ cậu quay vòng vòng như chong chóng làm cậu hoa cả mắt kêu gào thảm thiết
"tôi làm gì ơ ơ.. tôi vô tội.."
"có ai cứu bé không!! con trâu nó kẹp cổ bé rồi.. anh Quang Anh cứu béee"
tiếng gào của cậu to đến mức mấy người đi đường còn tưởng vợ chồng mới cưới va nhau. ngay cả Quang Anh cũng lắc đầu từ chối nhận người quen..
"cậu chừa chưa? hửm"
đầu hắn hơi thấp xuống ghé sát tai cậu nói nhỏ mình hai người nghe thấy nhưng cánh tay vẫn giữ nguyên trên chiếc cổ đáng thương của cậu.
" bé chừa rồi mà huhuhu, bỏ bé ra đi bé đau.."
cậu bày ra bộ mặt đáng thương nhìn hắn còn cố tình rặn ra vài giọt nước mắt để chiếm được lòng thương từ hắn.
hắn vội bỏ cánh tay mình ra, cuống quýt cúi người xuống nhìn cổ cậu..
"không sao chứ?"
"có đau lắm không?"
trên cổ Bảo Minh đỏ ửng lên vì Nhật Phát kẹp quá mạnh. hắn càng nhìn lại càng thấy có lỗi, hắn tự thấy bản thân mình ngốc khi làm người khác đau nhưng hắn đâu biết trước chữ ngờ.
"ha ha ha chết chưa ha ha"
cậu sau khi thoát khỏi cánh tay hắn liền đá một cú thật mạnh vào chân hắn đau đến mức ôm chân nhăn mặt.
"cậu.. cậu"
Quang Anh từ đằng sau đi tới vỗ vai hắn nhẹ nhàng nói.
"em không biết sao?"
"Bảo Minh thằng nhóc có biết đau là gì đâu em"
"là sao? em không hiểu?" hắn đúng đần người luôn, làm gì có ai bị kẹp cổ đến mức đỏ ửng lên mà không thấy đau rồi cưới toe toét thế kia cơ chứ?
"từ nhỏ mẹ nó sinh ra nó nhưng chẳng hiểu vì sao mà nó bị mắc căn bệnh Cipa"
"nói toẹt ra là mất cảm giác bẩm sinh, người mắc bệnh này sẽ không cảm nhận được cơn đau.."
"vậy có chữa được không?" hắn quay ra nhìn thẳng vào mắt anh với sự chờ đợi câu trả lời
"hiện tại thì không.."
"nó nguy hiểm chứ?" câu hỏi làm anh im lặng trong vài giây, thật sự chẳng biết nói thế nào
"có.. nó rất nguy hiểm thậm chí là rất rất nguy hiểm."
"bởi chính người bị bệnh sẽ làm cơ thể tổn thương, chảy máu, nhiễm trùng mà không nhận thức được.."
"đã rất nhiều lần nó còn nhỏ anh thấy nó nhốt mình trong phòng nghịch kéo, dao cứa đứt tay đứt chân, đi viện không biết bao nhiêu lần. lớn lên một chút là mất kiểm soát bởi sự tò mò mà nhúng tay vào nước sôi, nghịch đá lạnh để bị bỏng nặng nghỉ học rất nhiều.."
"đến bây giờ đầu óc nó lâu lâu cứ như bị ai nhập mất kiểm soát đến cái mức có anh ngay trước mặt đây mà vẫn lấy mảnh vỡ của chén đâm vào lòng bàn tay được thì anh không biết sau này không có anh nó sẽ xảy ra chuyện kinh thiên động địa gì nữa đây"
sau khi nghe những lời nói về căn bệnh mà cậu mắc phải hắn tự nhiên thấy lòng mình cứ quặn thắt lại. không biết cảm giác này nghĩa là gì nhưng hắn thấy cậu lúc nào cũng nghịch ngợm hay ghẹo mọi người rồi cười phá lên cũng đâu có nghĩ được cậu lại đáng thương như vậy.
-dùng nụ cười để che đi nỗi buồn là cách cậu ấy chống lại với căn bệnh này sao..
"vậy là cậu ấy có thể chết bất cứ lúc nào mà không cảm thấy đau sao? cậu ấy không thấy đau thì chúng ta cũng không biết cậu ấy chết lúc nào.."
"đúng vậy! chúng ta không thể biết được nhóc con đó sẽ chết vào lúc nào nhưng có lẽ căn bệnh này sẽ mang đến một cái chết nhẹ nhàng nhất cho nhóc ấy"
———
chán đi hc quá muốn ở nhà cơ :((
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip