Chương 109 - 110
109 Kỵ sĩ công chúa (3)
Tứ Đại Mỹ Nhân cả kinh, Kiều Sở lại khoát khoát tay, thấp giọng nói: "Kiều Sở đoán được vì sao hôm nay Nhị tỷ đến đây. Ở Bắc địa bên kia, đại tỷ đang tìm hiểu chuyện nương thân của ta bị bắt đi, Nhị tỷ tin tức linh hoạt, làm sao có thể không biết điều đó?"
"Nhị tỷ cũng đoán được, Đại tỷ nhất định đã báo tin lại cho ta, nhưng Nhị tỷ cũng không vội vàng tới tìm ta. Dù sao Duệ vương vừa mới tân hôn, cho nên lúc này sẽ có rất nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm vào động tĩnh của vương phủ, nếu lúc đó ngươi đến tìm ta, ngược lại có thể khiến việc này bị bại lộ sẽ không tốt, hôm nay ngươi theo thái tử đến đây cũng vừa khéo."
"Nương của ta hiện tại vẫn còn ở trên tay ngươi, Nhị tỷ cũng hiểu được, trừ phi bí mật này đã bị tiết lộ, nếu không, ta nhất định sẽ vì tính mệnh của nương mà không dám nói ra bất cứ điều gì với thái tử."
Kiều Mi không nói gì, thu tay lại, khẽ mỉm cười nhìn nàng.
"Nhưng có điều, giam cầm nương của ta, thật sự cũng là kế nhất lao vĩnh dật có đúng không? Nếu phụ thân đã biết việc này, vẫn là sẽ lệnh cho ngươi thả nương của ta ra, bởi vì kỳ thật hắn cũng không đến mức quá tuyệt tình, cho dù không giúp nương ta chuyện sinh tử của bộ tộc, nhưng thời điểm khi biết nương lén lút trở về bộ tộc, vẫn là phái chút binh qua đó trông coi."
"Viên thuốc vừa rồi ta đã ăn hẳn là thuốc sinh tử gì đó, ngươi muốn mọi việc phải được đảm bảo. Nếu ta không chịu uống viên thuốc đó, ngươi cho dù liều mạng chọc giận phụ thân cũng quyết hại nương thân của ta, có phải không?"
Kiều Mi gật đầu: "Lúc đó ở cây liễu ven hồ, ngươi quả thật chưa nói bất cứ cái gì với thái tử?"
Kiều Sở lắc đầu cười: "Tỷ tỷ quả là ngay từ khi sinh ra đã may mắn rồi, lúc đó nếu không có thích khách đến ám sát thái tử, ta quả thật đã nói với hắn."
Ánh mắt Kiều Mi dò xét, nhìn chằm chằm nàng một lát, cuối cùng, nghiêng người nói với Kiều Dung: "Đi thôi."
"Nhị tỷ, ta khi nào thì có thể lấy được thuốc giải?"
"Đến khi nào ta hoàn toàn tin tưởng ngươi không đem bí mật ngày đó nói ra." Kiều Mi quay đầu, cười nói: "Thuốc này, đến mỗi thời gian nhất định sẽ phát tác tác dụng, đau đớn kia sẽ làm cho muội muội nhớ kỹ cái gì nên nói, cái gì không nên nói."
Kiều Dung nhìn Kiều Mi từ đầu lông mày tới cuối mắt đều mang ý cười, cười đến mức xinh đẹp, cảm thấy có chút gì đó không ổn, lại nghe thanh âm của Kiều Sở từ phía sau truyền đến.
"Nhị tỷ, ta ăn độc dược này chính là để biểu rõ thành ý của ta. Nhưng nếu ngươi muốn dùng nó để lấy cái mạng này của ta, chỉ sợ là không thể thực hiện được. Thỉnh ngươi nhớ cho kỹ, nếu ta xảy ra chuyện gì, chuyện ở văn lâu tất sẽ không còn là bí mật nữa. Cho dù thái tử không thích ta, nhưng nếu thái tử biết việc này, hắn sẽ nghĩ ngươi là người thế nào? Thêm nữa, Duệ vương đối với ta rất tốt, ngươi nói xem, nếu hắn biết người hại ta là ngươi, hắn sẽ như thế nào?"
"Tỷ tỷ, ta và ngươi chính là chế ước lẫn nhau, mọi chuyện toàn bộ không phải do mình ngươi làm chủ. Nương của ta ở đó, thỉnh ngươi đừng làm hại tới nàng, có thể chứ?"
Kiều Mi cắn răng một cái, rồi lại chậm rãi nở nụ cười: "Cứ như thế đi."
"Vậy liền thứ cho Kiều Sở không thể tiễn."
Một tiếng động mãnh liệt vang lên, cửa phút chốc đã bị Kiều Mi đóng sầm lại.
Kiều Sở vô lực trượt xuống khỏi người của Mỹ Nhân, nàng cố gắng chống đỡ từ nãy giờ, lúc này vẻ mặt đã chuyển sang trắng bệch.
Tứ Đại Mỹ Nhân hoảng hốt, vội vàng đỡ nàng nằm xuống.
"Chủ tử, người lẽ ra không nên ăn độc dược đó." Tứ Đại nức nở nói.
Kiều Sở cười khổ, nàng cả người đã đầy độc rồi, cũng không phải chỉ có độc này của Kiều Mi.
Độc dược kia không ăn không được. Giống như lúc nãy đã nói, hai người bọn họ phải cùng nhau chế ước lẫn nhau mới được. Nếu nàng không chịu ăn độc dược của Kiều Mi, Kiều Mi nhất định sẽ không nương tay, Mịch La lúc ấy chỉ có một con đường chết.
Hiện tại chuyện sống chết của Mịch La đã phần nào được bảo đảm, lòng nàng cũng hơi hơi thả lỏng rồi. Đang muốn ngủ tiếp, đột nhiên ngực truyền tới từng trận đau nhức.
Nàng hiểu độc dược đã phát huy tác dụng, ngực nàng đau giống như có cả trăm ngàn con côn trùng cùng nhau cắn nuốt tim nàng, nàng kêu lên một tiếng, đưa tay ôm lấy ngực, mồ hôi hột chảy đầy trên trán.
Tứ Đại kinh hãi, Mỹ Nhân cắn răng nói: "Ta đi tìm Duệ vương, nói chủ tử lại tái phát tâm tật, thỉnh cầu hắn cho chúng ta liên đan."
Tứ Đại liên tục gật gật đầu, vừa mừng vừa sợ: "Đúng đúng, liên đan kia không phải đối với ba chứng đau, độc, tâm là hữu hiệu nhất sao, chỉ tiếc chủ tử trước kia không chịu nhận luôn bình dược của Duệ vương, nếu không bây giờ có liên đan để ăn ít nhất cũng có thể giúp chủ tử giảm bớt đau đớn."
Kiều Sở vốn định ngăn lại, nhưng nàng đau tới mức nói không nên lời, Mỹ Nhân đã biến mất khỏi cánh cửa.
Một lát sau, Mỹ Nhân trở về, cùng đi còn có Duệ vương và Lang Lâm Linh.
Lang Lâm Linh vẻ mặt đầy lo lắng, nói: "Nghe nói bệnh của muội muội đột nhiên trở lạnh, Lâm Linh liền lại đây xem muội muội thế nào."
Kiều Sở nỗ lực cười nói: "Tỷ tỷ thật tốt."
Duệ vương trừng mắt nhìn nàng một cái, từ trong lòng xuất ra một cái bình sứ, ném tới trên giường, ánh mắt chế giễu: "Ngươi lúc trước chẳng phải đã nói là không cần sao? Hiện tại, dùng hay không dùng, cũng tùy ý ngươi thôi."
Hắn cũng không lưu lại một phút nào, nói xong liền cùng Lang Lâm Linh rời đi.
Kiều Sở cười khổ, Tứ Đại lập tức đem dược kia đưa tới bên miệng nàng.
*****
Lại nói lúc này ở đại sảnh, hoàng đế trông thấy hai người Duệ vương trở về, hỏi hắn tình huống của Kiều Sở, Duệ vương chỉ nói cũng không có gì đáng ngại, khi hắn nói, nhìn thấy thái tử cùng Phương Kính cũng giống như đang quan tâm, hắn thuận tiện nhìn hai người bọn họ gật đầu, nói rất cảm kích.
Hoàng đế không hỏi nữa, lại cùng thái tử và Duệ vương bàn đến chuyến đi săn bắn sắp tới.
Lang Lâm Linh vốn xưa nay rất ít khi xuất môn, còn tỷ muội Kiều Mi lại tới từ đại mạc, cho nên đối với chuyến đi một năm mới có một lần này của hoàng thất rất là tò mò.
Kiều Dung lại càng nhảy nhót trong lòng, nàng cùng Kiều Mi từ nhỏ đã được dạy cưỡi ngựa, đối với công phu bắn cung cưỡi ngựa quả thật kỹ thật rất cao, mà Kiều Mi mặc dù thông minh nhưng võ công lại không bằng nàng; thêm nữa, Triêu Ca hẳn là không thể so sánh với đại mạc rồi, chỉ sợ là cũng không có nhiều thiên kim tiểu thư biết bắn cung cưỡi ngựa, đến lúc đó nàng tha hồ trổ tài.
Nàng còn đang âm thầm nghĩ trong lòng, lại đột nhiên nghe Duệ vương cười nói: "Linh nhi, cũng sắp đến bữa tối rồi, hay là nàng xuống bếp chuẩn bị chút thức ăn cho phụ hoàng nếm thử tay nghề của nàng đi."
Hoàng đế vừa nghe vậy liền tỏ ra vui mừng, nói: "Ồ, Linh nha đầu không những thông minh văn hay chữ tốt, đến cả việc nấu nướng cũng có thể làm hay sao?"
"Vâng, gia." Lang Lâm Linh vui vẻ đứng dậy, cúi người trước hoàng thượng một cái, cười nói: "Tài nghệ của Lâm Linh, nếu hoàng thượng thấy ngon liền mong hoàng thượng ăn nhiều một chút, nếu không ngon, cũng mong hoàng thượng rộng lương bỏ qua cho Linh nha đầu."
110 Kỵ sĩ công chúa (4)
Kiều Mi cũng cười nói: "Nếu hoàng thượng cho phép, Kiều Mi cũng muốn cùng Lang muội muội qua đó, hiến cái xấu."
Hoàng đế cười to, nói với thái tử: "Xem ra thái tử phi cũng là người thông minh, sáng dạ."
Thái tử khẽ cười, đáp: "Phụ hoàng thật có phúc, nhi thần cho tới nay cũng chưa từng được thử qua tay nghề của Mi nhi."
Kiều Mi cười, dắt theo Kiều Dung và Lang Lâm Linh cùng nhau lui xuống.
Lúc này Phương Kính lên tiếng: "Thái tử phi cùng Duệ vương phi đều là người thông minh khéo léo, đây đúng là phúc của hoàng thượng, điện hạ và Bát gia."
Hoàng đế tựa tiếu phi tiếu nhìn Phương Kính: "A Kính chớ ghen tị, ngươi năm nay chắc cũng rất nhanh liền lập gia thất thôi."
"Tần gia gia nữ cũng đã trưởng thành rồi." Một bên, Mạc Tồn Phong thấp giọng cười nói.
Hoàng đế cười, hạ giọng mắng: "Ngươi lão nô này thì biết cái gì?"
Tào Chiêu Nam cũng cười cười, tiếp lời: "Tần gia tiểu thư rất tốt, nhưng để làm chủ cho Phương Kính chuyện này còn cần phải chờ chủ ý của hoàng thượng cùng điện hạ nữa."
Nghe ra được lời nói của Tào Chiêu Nam như hữu ý vô ý bẻ lại lời hắn, trong lòng Mạc Tồn Phong trầm xuống. Trừ bỏ ngày đại hôn của Duệ vương ra, hoàng thượng sau đó liền miễn thượng triều một ngày, đến hôm nay là ngày thứ ba tân hôn, Hiền vương lại tuyên bố nghỉ bệnh, đã không thượng triều hai ngày rồi. Hắn lén lút hỏi thăm hoàng hậu, mà hoàng hậu lại lạnh lùng không nói một câu nào.
Xem ra là phe cánh của thái tử đã bắt đầu vùng lên, lại nghe lúc này hoàng đế nói: "Kinh Hạo, A Kính từ nhỏ đã đi theo ngươi, ngươi nói thử xem."
Thái tử nhẹ giọng, đáp: "Phụ hoàng, nhi thần còn muốn lưu lại A Kính thêm vài năm nữa."
Duệ vương mâu quang khẽ động, cười nói: "Nếu phụ hoàng cùng Nhị ca đã có chủ ý khác giúp Phương chủ bộ, đương nhiên chúng ta không cần nói thêm cái gì nữa, nếu không, thần đệ thật sự nghĩ lời Mạc công công nói cũng rất có lý, Phương Kính cùng Tần nhị tiểu thư đúng là lãng tử nữ mạo, quả thật rất xứng đôi."
"Còn nữa, Phương Kính sau khi lập gia thất rồi, cũng không phải là không thể tiếp tục làm trợ thủ đắc lực cho Nhị ca."
Mạc Tồn Phong thầm nghĩ, Bát gia cùng Lang tiểu thư đã thành thân, liền cũng trở thành trợ thủ đắc lực của Hiền vương, mà lúc này Duệ vương lại đang nói giúp chính mình, cho nên trong lòng hắn vui vẻ, hơi hơi hướng Duệ vương gật gật đầu tán thành.
Phương Kính lại cười nói: "Cõ lẽ là Bát gia vừa có đại hỉ, cho nên cũng muốn Phương Kính chung vui, Phương Kính tạ ơn ý tốt của Bát gia, chính là, điện hạ tri ngộ tri ân, cho nên Phương Kính vẫn muốn thuận theo ý của điện hạ."
Khóe môi thái tử dương lên, đuôi mắt như có chút vô ý xẹt qua Duệ vương. Tuy đề nghị bị Phương Kính bác bỏ, nhưng Duệ vương cũng không để ý nhiều, lại cười: "Thật vẫn là do ân huệ của Nhị ca quá lớn."
Hoàng đế cười trách mắng: "Lão Bát, ngươi không cần khen Nhị ca của ngươi, chính hắn lấy được vợ giỏi, cho nên mới trì hoãn nhân duyên của A Kính."
Mạc Tồn Phong càng thêm ngờ vực, ý tứ của hoàng đế rất rõ ràng, rõ ràng là muốn chỉ hôn cho A Kính, nhưng dường như người được chọn lại không phải Tần nhị tiểu thư như trong lời đồn mà là một người khác. Nhưng hắn lại không nói rõ người đó là ai, ngược lại hình như có ý muốn để cho thái tử tác chủ, mà thái tử lại như muốn trốn tránh. Đây là vì cái gì?
Thái tử nghe hoàng đế trách mắng, cũng không nói nhiều câu gì, hoàng đế hừ lạnh một tiếng, Phương Kính cười nói: "Hoàng thượng chớ giận, lát nữa khi dùng bữa Phương Kính sẽ bồi lão gia tử người mấy chén rượu để thỉnh tội."
Sắc mặt hoàng đế lúc này mới hơi dịu đi một chút, Tào Chiêu Nam cơ trí liền lập tức nói xen vào, đem đề tài trở về vấn đề buổi đi săn sắp tới.
Lại nói tới buổi đi săn lần này không hề giống như năm vừa rồi, buổi săn năm rồi là diễn ra tại bãi săn của hoàng thất ở vùng ngoại thành Triêu Ca. Hoàng đế rất thích đi săn, mấy năm nay đã cho người đi khắp Triêu Ca lẫn những địa phương xa xôi tìm kiếm những nơi có nhiều cầm thú chim muông, muốn tạo ra một khu vực săn bắn mới, mà đến cuối mùa thu năm nay cũng đã hoàn thành rồi. Cho nên lần xuất hành này, đích đến sẽ là khu vực săn bắn mới.
Chuyện hoàng đế xuất hành không phải là chuyện nhỏ. Huống hồ, chuyến đi này còn có các hậu phi, chúng vương, vương phi, và cả các quan trọng thần triều đình, lại là lặn lội đường xa, cho nên kế hoạch cho chuyến đi lần này hết thảy đều phải chuẩn bị thật chu đáo kỹ lưỡng.
Vốn mỗi năm đều là hoàng đế ban hạ thánh chỉ lệnh cho thái tử, Hiền vương, Hạ vương cùng Trữ vương luân phiên bố trí kế hoạch, năm nay đến phiên Hiền vương phải tiến hành, nhưng Hiền vương không biết vì cớ gì lại đột nhiên cáo bệnh không thượng triều. Chỉ trong một thời gian ngắn, triều đình và dân chúng trên dưới đều nghị luận đủ điều, Hiền vương vì sao lại đột nhiên cáo bệnh? Hắn thật sự là bị bệnh sao? Lại đúng vào dịp săn bắn lần này?
Hiền vương có thể hay không sẽ xuất hiện trở lại đúng lúc để thực hiện bổn phận của hắn, hay là hoàng đế đã chọn ra vị hoàng tử khác thay thế cho hắn. Trong cung ngoài cung, người người đều suy đoán hoàng đế rốt cuộc sẽ an bài người nào. Người được chọn để thay thế lần này có quan hệ như thế nào đến hoàng đế. Ai là người tâm phúc trước mặt hoàng đế, vừa nhìn liền biết ngay.
Hoàng đế nghe Tào Chiêu Nam nhắc tới người được an bài lần này, thản nhiên cười nói: "Ngươi tên nô tài kia thật nhiều chuyện, hôm nay trẫm cùng các con trẫm dùng chung một bữa tối, cũng không muốn nhắc đến chút việc vụn vặn đáng ghét này."
Thái tử nhấp một ngụm trà, cũng cười mắng: "Tào tổng quản hắn cũng không hẳn là người như thế, hắn thật ra là người luôn rất trung thành và tận tâm, nhưng cũng là người rất hay để ý. Chính là, hắn xưa nay đã quen với việc bảo hộ cùng điều binh khiển tướng, phụ hoàng cũng vì thế mà bớt đi phiền não. Đại ca hiện giờ thân thể không được khỏe, nhi thần cũng muốn vì phụ hoàng mà phân ưu."
Tào Chiêu Nam cười nhẹ: "Nô tài nên đánh."
Hoàng đế gật đầu khen ngợi, mâu quang khẽ động, cười nói: "Không chỉ ngươi mà tất cả những đứa con của trẫm đều vì trẫm mà phân ưu cả."
Từ nãy giờ, Duệ vương đối với một chuyện ai nên là người chủ trì giám quân hộ tống vẫn không nói một lời nào, cũng không như thái tử ung dung thản nhiên xung phong làm người giám hộ thay thế, lúc này, hắn mỉm cười, chỉ nói: "Cũng tới lúc dùng bữa tối rồi, phụ hoàng, Nhị ca, chúng ta cũng đã nhiều năm không cùng nhau dùng bữa như thế này, thái tử phi cùng Linh nhi cũng đã trổ tài nấu nướng rồi, cho nên Kinh Hồng cũng xin phép lui xuống vì phụ thân cùng ca ca mà truyền thức ăn lên bồi hai người."
"Được!" Hoàng đế thở dài, thần sắc cũng có vài phần cảm khái, không nói thêm cái gì nữa, chỉ khoát khoát tay.
Duệ vương gọi Phương Minh đứng hầu ở một bên lại, giao đãi hắn vài câu, để hắn ở lại hầu hoàng đế cùng thái tử, sau đó mới dẫn theo Cảnh Bình bước nhanh ra ngoài.
Thái tử là người lanh lợi, cho nên hắn chỉ hơi nhắc tới chuyện điều quân giám hộ một chút, sau đó cũng không đề cập tới thêm một lần nào nữa, chỉ cùng Phương Minh kể chút chuyện cười cho hoàng đế nghe. Hoàng đế nghe chuyện vui, chậm rãi cười, đột nhiên lại như nhớ tới cái gì, hơi trầm ngâm một lát liền gọi Phương Minh tới gần, phân phó: "Ngươi đi xem thử Kiều phi như thế nào, nếu thân mình đã tốt lên một chút, liền gọi nàng tới đây cùng nhau dùng bữa đi, dù sao mẫu thân của nàng cùng Thường phi năm xưa cũng có giao tình rất tốt........."
Phương Minh ứng lời, vội lui xuống.
Phương Kính khẽ giật mình, cười nói: "Hoàng thượng, đã gọi là gia yến, chi bằng cũng để cho Phương Kính học theo Bát gia, làm một cái tiểu đồng hầu ngài dùng bữa cho người cao hứng, thật xem ai sẽ là người bưng lên thức ăn hợp khẩu vị của người nhất."
Hoàng đế ngẩn ra, lập tức vui vẻ tán thành. Thái tử lúc này giống như nổi hứng thú, cũng nói: "Phụ hoàng, tiểu đồng hầu thức ăn này chi bằng cũng để nhi thần làm cùng đi."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip