Chương 93 - 94

093 Phương pháp thứ tư.

"Một, chính là tra ra con đường áp giải người, giết chết vợ con tên thích khách kia ở trên đường. Hai, nghĩ cách vào đại lao giết chết thích khách. Ba, đại ca gặp phụ hoàng thỉnh tội, kể rõ chuyện này."

"Không, phương pháp thứ ba trăm triệu không thể dùng!" Hiền vương cùng hoàng hậu nghe vậy lập tức phản đối, thậm chí Hiền vương còn lớn tiếng phản đối.

Lang Tương thở dài, chậm rãi nói: "Lão phu lại thật sự tán thành."

"Phụ thân, nếu tiện nhi mà thừa nhận với hoàng thượng chuyện ám sát, con đường hướng tới đế vị của hắn sẽ mất hết hy vọng, hoàng thượng kỵ nhất là chuyện tay chân thương tàn." Hoàng hậu cười khổ.

Lang Tương cười lạnh: "Hoàng hậu nương nương, cha ngươi chỉ biết là, chủ động nhận tội còn có thể miễn phải chịu tội. Ngươi cũng biết nếu để hoàng thượng tự mình tra ra chuyện này, cho dù hắn có nghĩ tới tình phụ tử, nhưng tội chắc chắn không thể miễn, tội này có trốn cũng không thoát!"

Hoàng hậu tức giận, bóp nát chén trà trong tay. Nhưng vô luận thế nào cũng không thể chống đối lão phụ, vì thế nhìn về phía Lang tướng quân. Hiền vương tay nắm thành quyền, trầm giọng nói: "Theo như ý Bát đệ đưa ra, bổn vương thấy biện pháp thứ nhất là tốt nhất. Hai cái biện pháp đầu này bổn vương cũng từng nghĩ qua rồi."

Lang tướng quân lại nhìn Duệ vương: "Theo tính toán của bát gia, bát gia thấy như thế nào?"

Duệ vương hơi cúi người, ôn thanh đáp: "Kinh Hồng tuy có sợ hãi, nhưng vẫn muốn nói nói với tướng quân, nhị vị gia tử đều gọi đại ca bằng tục danh, vì sao lại không thể gọi tiểu tế một tiếng Kinh Hồng? Kinh Hồng đã cùng Lâm Linh lập gia thất, liền cũng như tiểu bối trong nhà của Lang tướng quân."

Lang Lâm Linh trong lòng ngọt ngào, Lang Tương hơi nguôi giận giữ, còn Lang tướng quân nở nụ cười.

Hiền vương an tâm là Duệ vương sẽ giúp hắn, lúc này cũng hướng Duệ vương gật gật đầu.

Lang Lâm Linh đi đến bên cạnh Lang Tương, cười nói: "Được rồi, gia gia đừng nổi giận nữa, không tốt cho thân thể, Linh nhi sẽ rất đau lòng."

Lang Tương vỗ vô bàn tay tôn nữ: "Vẫn là tiểu tôn ngoan của ta"

Lang Lâm Linh cười, lại nói: "Phụ thân, chuyện của biểu ca, người trước hết đừng hỏi gia nên nói như thế nào, vẫn là nên hỏi lão nhân gia người có ý kiến gì mới phải."

Lang tướng quân khẽ gõ ngón tay lên bàn, nói: "Tiện nhi nói không sai, kỳ thực biện pháp đầu chính là biện pháp tốt nhất, có điều, Kinh Hồng đưa ra hai cái biện pháp sau, tất cũng là vì biện pháp thứ nhất này cũng có điểm không tốt."

Duệ vương gật đầu: "Tướng quân nói rất đúng"

Hắn lại nhìn về phía Hiền vương, người nọ lại mang vẻ mặt không tán thành, hơi hơi trầm giọng nói: "Cữu phụ, Bát đệ, xin chỉ giáo cho? Hiện giờ trời vẫn còn sớm, mẫu hậu, người nên hồi cung dặn dò Mạc Tồn Phong thám thỉnh ở chỗ phụ hoàng, còn ngoại tổ phụ đến Đại lý tự thăm hỏi Tông Phác, chỉ cần nắm được một điểm có thể giúp chúng ta tìm ra lộ tuyến áp giải."

Lang tướng quân lại nhíu mày, Duệ vương tiến đến trước mặt Hiền vương, nói: "Đại ca, biện pháp thứ nhất này mặc dù tốt, nhưng thời gian chỉ e là không kịp."

"Kinh Hồng tự biết mình kiến thức hạn hẹp, cũng không hùng chí, không cùng chư quan thượng triều lui tới, nhưng ngày thường lại rất thích chăm sóc hoa cỏ, Tông đại nhân cũng rất yêu thích việc này, cho nên giữa chúng ta cũng có chút giao tình. Năm đó, hắn thái độ làm người không xu nịnh lại không kết tư, thẳng ngồi lên ghế chức quan Đại lý tự, quả thật cũng có cách thức của hắn. Kinh Hồng phỏng chừng, lộ tuyến áp giải này, mặc dù phụ hoàng cũng không biết, nhưng trừ bỏ Tông Phác cùng sai dịch áp giải biết ra, chỉ sợ là không có người thứ hai."

Môi hiền vương mấp máy, Duệ vương lại giống như biết trong lòng hắn đang suy nghĩ cái gì, liền nói: "Tông Phác không phải là người có thể dễ dàng uy hiếp, hắn một thân một mình, lại không có gia quyến. Đại ca, nếu muốn uy hiếp hắn để thu tin tức, e rằng phải tốn rất nhiều công sức, vả lại thời gian cũng không còn nhiều."

Hiền vương trong lòng vừa hoảng vừa vội, Duệ vương đã nói trúng ý đồ của hắn. Hắn thân thủ cầm lấy án dâng trà, hung hăng hất ngã lên mặt đất, cười lạnh: "Vậy bổn vương liền phái người tới đại lao giết chết hai tên thích khách kia."

Hoàng hậu hít sâu một hơi, lạnh lùng nói: "Đúng, phải làm như thế!"

Duệ vương lại nói: "Nhưng Kinh Hồng cho rằng, đề nghị của Tương gia kỳ thật là ổn thỏa nhất. Phương thức thứ hai quá mạo hiểm, đại ca, ngươi nghĩ xem, thủ vệ đại lao lúc này sẽ như thế nào? Bọn họ có thể là những người được huấn luyện giỏi nhất, ngươi có thể đánh lại sao?"

Lang Lâm Linh nhẹ thở dài, tiếp lời: "Biểu ca, đại lao lúc này tất thủ vệ sâm nghiêm, nếu người được phái tới giết thích khách thất bại, rơi vào tay của hoàng thượng, cơ hội thoát tội của biểu ca lại càng nhỏ, tình cảnh của ca lúc này lại càng thêm lo. Huống hồ, một khi để cho hoàng thượng biết được, biểu ca hai lần phái người đi ám sát, không hề có một chút hối cải nào, hắn nhất định sẽ giận dữ, hình phạt là khó có thể tránh khỏi."

"Đúng vậy a!" Lang Tương cười khổ: "Tiện nhi, ngươi vốn có cơ hội đăng cơ tôn vị, nhưng hiện giờ xem ra đã vô vọng rồi, ngươi liền hướng hoàng thượng thỉnh tội đi thôi."

Lang tướng quân tán thành: "Hiện giờ, cũng chỉ có thể làm như thế."

Hiền vương giống như một con thú bị thương, tê thanh rống lên: "Không, bổn vương tình nguyện đánh cược! Bổn vương lập tức phái người tới đại lao giết chết thích khách."

Hoàng hậu đến gần Hiền vương, khàn giọng nói: "Hài nhi chớ tức giận, mẫu hậu nhất định sẽ nghĩ cách giúp ngươi, chúng ta liền phái người tới đại lao đi!"

Nữ nhân này chính là bậc mẫu nghi thiên hạ, lúc này hai mắt đều chứa đầy tia máu, giọng nói cũng đã trở nên ngoan tuyệt.

"Đợi đã." Duệ vương mới vừa cầm lấy chén trà, ngược lại buông chén chà xuống, nói: "Đại ca, có lẽ còn có một phương pháp nữa, không nhất thiết phải mạo hiểm như thế."

Trong lòng mọi người vốn đang nôn nóng, lúc này đều chấn trụ, Hiền vương vừa mừng vừa sợ, nhanh chóng nắm hai bả vai vị Bát đệ so với hắn cao lớn hơn, hấp tấp nói: "Bát đệ, ngươi nói đi."

"Phương pháp này còn cần Tương gia tương trợ." Duệ vương lại một lần nữa quét mắt nhìn mọi người, hạ giọng nói: "Phụ hoàng sẽ đích thân đến đại lao, đưa vợ con của thích khách tới đó. Tông Phác, Vương thái phó hôm nay cũng có mặt, ngoài ra còn có Tương gia có thể tự do ra vào đại lao, Tương gia nếu mang theo một gã sai vặt cùng đi tất cũng sẽ không ai nói cái gì. Đến lúc đó, Tương gia liền nghĩ cách cùng đám người hoàng thượng nói chuyện, để gã sai vặt kia giả vờ như làm rớt đồ, quay lại cửa lao tìm kiếm, đồng thời tìm cơ hội nói với tên thích khách, đem tội danh ám sát này gán lên một trong hai người hoặc Trữ vương, hoặc Hạ vương."

Hiền vương mừng rỡ: "Kế này rất hay! Đến lúc đó, phụ hoàng sẽ tạm thời chuyển sự chú ý tới hai người kia, cho dù cuối cùng có tra ra bất quá cũng là vu cáo, lúc đó bổn vương cũng đã đủ thời gian đem hai gã thích khách kia xử lý sạch sẽ."

*****

Đêm, Hình bộ đại lao.

Nơi nơi đều đèn đuốc sáng trưng, bên ngoài đại lao vây kín không dưới mấy trăm cấm quân thị vệ, trong lao cũng bố trý hơn mười quan binh.

Tông Phác cùng Vương thái phó hai người đang đứng tại cửa lao thấp giọng nói chuyện.

Vương Thái phó cười nói: "Đêm nay chúng ta có thể lập tức phá được án này, Tông đại nhân quả thật bản lãnh."

Tông Phác cũng cười: "Vương đại nhân đừng chê cười Tông mỗ nữa"

Vương thái phó lại nói: "Tại sao hoàng thượng còn chưa có tới, cả Lang Tương cũng không thấy xuất hiện?"

Tông phác ánh mắt thâm sâu, ngoài miệng còn thản nhiên nói: "Đợi thị vệ áp giải người tới nơi, Tông mỗ liền lập tức phái người thông tri cho hoàng thượng, còn Lang Tương...lẽ ra cũng phải tới rồi mới đúng, hay trên đường gặp chuyện gì phải trì hoãn?"

094 Áo khoác lông chồn ngàn năm.

"Ha hả, vừa nhắc tới Lang Tương, không phải Lang Tương đã tới rồi đó sao?"

Ở cửa đại lao, Lang Tương dẫn theo một gã vai vặt đang bước tới.

............

Ba người cùng nhau nói chuyện, Vương thái phó cười nói: "Lang Tương đúng thật là càng già lại càng dẻo dai, trong ngày tuyết thế này mà vẫn lặn lội đến đây na"

Lang Tương cũng cười: "Lão phu trong phủ có chút chuyện nên mới tới trễ, sợ hoàng thượng phải chờ đợi, cho nên mới vội vã đến đây...."

Gã sai vặt kia vội vàng từ trong lòng ngực lấy ra một chiếc khăn tay, bất chợt "A" lên một tiếng, có cái gì đó rơi ra khỏi chiếc khăn tay, Tông Phác cùng Vương thái phó hơi hơi kỳ quái, gã sai vặt kia "Yêu" một tiếng kêu lên: "Trân châu của tiểu thư."

Hai người kia chỉ thấy một viên trân châu tròn vo phát sáng lăn xuống bậc thềm, lăn thẳng vào chỗ sâu bên trong đại lao.

Tuy bên ngoài đèn đuốc sáng trưng, nhưng bên trong lao lại một mảnh hôn ám.

Lang Tương giận dữ, trách mắng: "Đồ vô dụng, đó là tiểu dạ minh châu mà Linh nhi thích ngắm, ngươi còn không mau tìm trở về."

Gã sai vặt kia cả kinh, miệng đáp lời, hai ba bước vội vàng chạy xuống.........

Vương thái phó cười nói: "Gia đối với Duệ vương phi thật tốt."

"Trong nhà đứa nhỏ này đối với lão phu là tri kỷ nhất, lúc mới sinh ra thân thể lại không được tốt, lão phu..........." Lang Tương đang nói lại đình chỉ, đuôi mắt thoáng nhìn Tông Phác, người này đang ngưng mắt nhìn vào một chỗ sâu bên trong đại lao, hắn nói tiếp: "Tông Phác đại nhân chẳng lẽ là không tin tưởng gã sai vặt của lão phu?"

Tông Phác thu lại ánh mắt, vội nói: "Tông Phác không dám, chỉ là sợ trong lao này rất tối, vị tiểu ca kia sẽ khó tìm được tiểu trân châu."

Lang Tương gật gật đầu, ba người lại bắt đầu tán gẫu với nhau, nói đến vì sao Tông Phác có thể tìm được tung tích vợ con của tên thích khách. Tông Phác đang định trả lời, đã thấy gã sai vặt kia nhanh chóng quay trở lại.

Lang Tương nhận lấy hạt trân châu, thần sắc rõ ràng buông lõng.

Đột nhiên, có tiếng bước chân từ ngoài cửa truyền đến, người tới chính là Đại thị vệ Hạ Hải Băng. Vị đại thị vệ này chức quan không phải là nhỏ, quản lý mấy vạn cấm quân thị vệ trong cung.

Bốn người hơi phát lạnh, nghe Hạ Hải Băng nói: "Hoàng thượng rất nhanh sẽ lại đây, hoàng thượng nói ngoài ta và ba vị đại nhân ra, Tương gia, gã sai vặt này của ngài sợ là không thể lưu lại."

Lang Tương gật gật đầu, lập tức phân phó gã sai vặt kia về phủ trước.

Gã sai vặt lĩnh mệnh, bước ra khỏi cửa lao, hắn đi được một đoạn đường, liền dừng lại nấn ná ở một hòn giả sơn ngắm cảnh, thầm nghĩ thâm viện đại lao này bố trí thật xinh đẹp, thình lình hắn nghe được một trận tiếng bước chân truyền đến, hắn ngẩn người, quét mắt dò xét một cái, liền lắp bắp kinh hãi.

Ở cửa viện, có hai nam tử đang thấp giọng nói chuyện tiến đến.

Gương mặt một trong hai người đó vừa lúc quay về phía hắn, hắn nhìn thấy rõ, người nọ dung mạo tuấn duật mỹ mạo, ánh mắt sâu thẳm như tuyết vực, tay áo phiêu phiêu, một thân thanh tú như chi lan ngọc thủ, chính là thái tử.

Một nam tử khác đi bên cạnh hắn, so với thái tử thấp hơn một chút, một thân thâm y, gương mặt đang quay về hướng thái tử nói gì đó cho nên hắn không thể nhìn rõ mặt, tựa hồ là Hiền vương, lại tựa hồ là Phương Kính, rồi lại tựa hồ là không phải.

Hắn từ nhỏ đã đi theo bên người Lang Tương, tỉnh táo thông minh, thường cùng Lang Tương ra vào cung đình, cũng đã gặp qua các vị đại quan quý nhân, thanh niên tài giỏi, thiên kim tiểu thư. Chính là, người bên cạnh thái tử là ai? Bóng dáng kia quả là có vài phần quen mắt. Hắn lại không khỏi lấy làm kỳ lạ, đêm hôm khuya khoắc như thế này, thái tử như thế nào lại đến đại lao?

Hắn theo bản năng lắc mình trốn vào hang động trong hòn giả sơn, xuyên qua khe hở nghe lén sự tình, chỉ nghe thái tử nhàn nhạt nói một câu: "Cho dù không cần dùng vợ con của tên thích khách, cô cũng đã tìm được chứng cớ chứng minh với phụ hoàng, chuyện ám sát cô chính là do Hiền vương làm."

...............

Gã sai vặt chấn động, hắn vừa rồi mới làm theo lời Tương gia phân phó, thời điểm vào bên trong giả vờ tìm viên dạ minh châu đã đến gần nhà lao, đối với tên thích khách phía sau song sắt thì thầm một câu, đem tội danh ám sát gán lên người Trữ vương hoặc Hạ vương.

Thích khách kia thấp giọng hỏi hắn là ai, hắn liền nói mình chính là người của Hiền vương, làm cho hắn phải phối hợp Hiền vương diễn một vở tuồng này.

Lúc này, thái tử lại nói, hắn có chứng cớ khác_________? Vốn biện pháp của Duệ vương đã có thể hữu hiệu, chẳng lẽ lại thất bại trong gang tấc?

Cả người hắn run rẩy lạnh như băng, lại thình lình nghe được thái tử lạnh lùng hỏi: "Kẻ nào?"

Hắn chấn động, gắt gao bịt chặt miệng mũi.

Cổ họng không dám phát bất kỳ âm thanh nào.

"Điện hạ, này nào có ai đâu a, là do người tự mình đa tâm thôi."

Gã nam tử kia lên tiếng. Thái tử nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng.

Tiếng bước chân hai người đi xa càng lúc càng nhỏ dần.

Hắn bước ra khỏi hòn non bộ, lưng toát mồ hôi lạnh, chỉ nghĩ đại sự có thể sẽ bị phá hỏng, mà hiện tại lại không thể trở lại chỗ Lang Tương, cho nên hắn chạy nhanh hồi phủ lập tức thông báo cho Lang tướng quân, thông tri cho Hiền vương cùng Duệ vương biết.

Phong tuyết dừng lại, lúc này trăng đã lên cao.

Nghe được tiếng bước chân lảo đảo đi xa, hai người vừa mới biến mất ở hành lang gấp khúc từ sau một cây cột trụ bước ra.

Dưới ánh trăng, hai người bọn họ nhanh chóng tiến tới gần hòn non bộ.

Bán hắc bán ngầm, gương mặt nam tử dưới trăng thật khó lòng nhận ra.

Hai người không nói gì, thái tử thân thủ đem nam tử kia ôm vào trong lòng.

(Hủ nữ đừng manh động =)) )

"Ngươi nói, ta một thân nam trang có đẹp không?"

"Ừm, ngươi mặc cái gì cũng đẹp."

Đối phương ngẩn ra, trầm mặc một hồi, nhẹ nhàng nở nụ cười: "Ta về trước."

"Hết thảy phải cẩn thận."

"Ta biết, nhưng thật ra ngươi, đêm nay..........."

Trong giọng nói có vài phần lo lắng.

"Không có việc gì, ta tốt lắm, đi mau đi. Ta tuy đã nhiều năm không theo phụ hoàng đi săn, nhưng lần săn bắn sắp tới sẽ săn chồn bạc, lột da làm thành áo khoác sai người mang tới cho ngươi. Ngươi chẳng phải vẫn luôn ao ước có được áo khoát lông chồn kia của Cửu đệ hay sao?"

"Được, ta đang chờ đó là........"

Đột nhiên, một trận thanh âm nói chuyện từ chỗ hành lang gấp khúc vang lên.

"Lang Tương, cái này cũng thật đúng là kỳ quái, hoàng thượng còn chưa có tới, vậy mà lại đưa đến một khẩu dụ, muốn chúng ta rời đi, chính là đi đâu?"

"Có lẽ là vì sắp phải dùng đại hình, cả Vương đại nhân cùng lão phu đều là quan văn, cho nên không tiện xem........"

"Cũng phải......."

Thanh âm ở phía xa biến mất, thái tử cùng nam tử bước ra khỏi hòn giả sơn.

Hai người cũng không nán lại nữa, đều theo một phương hướng rời đi.

Dưới ánh trăng, giả sơn thâm thụ lại trở về yên tĩnh.

Thái tử đi đến cửa đại lao, cấm quân thị vệ đã không còn ở đó, Hạ Hải Băng tựa hồ đều đã đem mọi người rời đi rồi.

Hắn bước nhanh vào bên trong.

Tông Phác cùng Hạ Hải Băng cũng không có ở bên trong, trong lao lúc này dường như không còn một bóng người, chỉ trừ bỏ hai cái thích khách bị giam ở bên trong.

Ngọn đèn trong lao đã không còn chiếu sáng như lúc trước nữa, trong lao chỉ một mảnh hôn ám.

Đột nhiên, có một tiếng vang nhỏ, có người mở cửa lao, chậm rãi tiến vào thâm lao.

"Phụ hoàng" Thái tử mâu quang giương lên, thản nhiên nói.

"Ân," Người tới đáp: "Kinh Hồng, ngươi đã tới rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: #nguoc