Chương 15
Đã qua 22h mà Từ Tân vẫn chưa chịu về, bình thường 21h là em nó lặn mất tiêu rồi. Trương Kha buộc phải đuổi khéo "Hôm nay mệt quá nên phải ngủ sớm để bảo dưỡng cơ thể!"
Thấy Từ Tân vẫn im lặng, anh ta cố tình nói to hơn "Tối rồi phải ngủ thôi"
Từ Tân vẫn giả điếc. Trương Kha có chút dấu hiệu lên máu "Nè nè, anh nói là phải đi ngủ đó!"
"Anh buồn ngủ thì đi ngủ trước đi chứ nói với em làm gì! Em đâu ngủ giúp anh được".
"Ủa ủa, chú mày không về sao anh ngủ được hả?".
"Anh ngủ rồi thì vẫn còn Quýnh Quýnh ở đây mà! Anh làm như em sẽ trộm đồ nhà anh không bằng ấy".
"Đúng đó anh! Có gì anh ngủ trước đi để em đóng cửa cho" Quýnh Mẫn giảng hòa.
"Em đi vô phòng. Mai còn đi làm nữa. Hơi đâu mà thức chờ nó chứ hả!" Trương Kha trách cứ. Quýnh Mẫn muốn á khẩu luôn.
"Giờ nói lý do đi!" hắn ta tiếp tục lườm thằng nhỏ.
Từ Tân thật rất muốn có không gian riêng với Quýnh Mẫn. Em nó có quá trời lời muốn nói mà con kỳ đà Trương Kha này từ khi về nhà đến giờ cứ kè kè theo Quýnh Mẫn suốt làm em nó không có cơ hội nói được cái gì cả.
"Hôm..hôm nay mẹ em không có nhà! Đúng rồi, mẹ em có việc đi về quê mai mới về. Em sợ ma không dám ngủ ở nhà một mình" mắt thằng nhỏ láo liên tìm cớ để được ở lại.
Trương Kha không nói gì chỉ móc điện thoại ra gọi cho dì Văn mắt thì nhìn thằng nhỏ, miệng cười khinh bỉ như nói "mày nghĩ anh mày tin à!"
[A lô, dì Văn. Con Trương Kha đây ạ. Dạ, xin lỗi đã gọi dì giờ này ạ]
[Kha hả con! Dì cháu mình có gì mà lỗi với phải. Dì cũng chưa ngủ mà. À, con gọi dì có gì không con?]
Tim Từ Tân chạy đến cổ họng. Đại ca đúng là đại ca, chơi toàn chiêu không lường trước được. Quýnh Mẫn bên này cũng hồi hộp, cậu thừa biết Từ Tân đang nói dối. Còn mục đích thì cậu rõ quá rồi.
Nhìn Từ Tân quýnh lên hắn ta cười khoái chí [Dạ, con nghe tiểu Tân nói dì về quê có việc mai mới về]
[À, đúng rồi! Hôm nay cháu dâu của dì sinh em bé. Dì quên nhắn cho tiểu Từ qua nhà cháu ngủ nhờ một hôm. Thằng bé hay sốt đêm, nó ở một mình dì cũng không an tâm. Sẵn cháu gọi dì nhờ cháu luôn]
Từ Tân nghe mẹ nói mừng muốn rớt nước mắt "Đội ơn chúa, đội ơn đức phật. Con hứa sẽ sống tử tế hơn" em nó thầm khấn.
Trương Kha thì như xe bị tuột xích, ỉu xìu [Dạ, dì cứ yên tâm ạ. Vậy cháu cũng không phiền dì nữa. Dì ngủ ngon]
[Cảm ơn con nhiều. Con cũng ngủ ngon]
"Vậy tối nay ngủ sô pha nha. Quýnh Quýnh em lấy bộ chăn mền trong tủ cho thằng nhóc này" hết cách thì phải thuận theo thôi.
"Ấy ấy, đại ca ơi. Em hay sốt đêm lắm nên không dám ngủ một mình" Từ Tân cố gắng tìm cách để không ngủ một mình.
"Sao chú mày phiền quá vậy! Em đem chăn mền qua phòng anh để nó ngủ với anh"
"Không được đại ca ơi. Em không ngủ phòng anh được!"
"Sao không được hả? Chú mày sợ tối anh bóp cổ hãm hiếp chú mày à!"
"Anh thử nghĩ xem. Anh hay thức sớm đi tập thể dục rồi đi chợ. Em thức giấc thì khó ngủ lại lắm" lại tiếp tục bịa chuyện.
"Sao chú em mày rắc rối quá vậy hả?" Trương Kha nhức nhức cái đầu.
"Hay anh để Tân ngủ cùng phòng với em đi. Như vậy sẽ không phiền đến anh" Quýnh Mẫn nói đến đây đôi tai đã đỏ lừ, cậu cảm thấy giống như mình đang đưa thân vào miệng cọp.
Từ Tân mắt sáng như đèn, gật đầu lia lịa "Đúng đúng đó anh" ánh mắt thiết tha nhìn Trương Kha.
"Vậy sao không ngay từ đầu nói là muốn chung phòng Quýnh Quýnh. Bày đặt vẽ chuyện" nói xong anh ta cũng về phòng ngủ.
Từ Tân nhiều lúc cũng thắc mắc không biết vì sao Trương Kha luôn nhắm vào mình. Giống như anh ta biết trong lòng mình nghĩ cái gì rồi anh ta đùa bỡn cái đó. Kiếp trước không biết bản thân có lừa tình lừa tiền anh ta không nữa.
Chỉ còn lại hai người, Từ Tân cười gian trá chạy vô phòng trước. Quýnh Mẫn thì ngại ngùng lại có chút hồi hộp đi lấy chăn mền.
Vào phòng, Từ Tân đã nằm trên giường, mặt mày hớn hở tay còn vỗ vỗ trên giường ra hiệu Quýnh Mẫn nằm ở nơi này này.
Quýnh Mẫn thấy gương mặt gian trá của em nó làm cậu cảm thấy hơi sợ. Cậu còn do dự là có nên ngủ dưới đất hay không thì đã bị em nó tóm lấy đè trên giường.
Từ Tân đè Quýnh Mẫn sát dưới người mình và nói nhỏ vào tai anh "Anh khai thiệt đi. Anh đã nhớ hết mọi chuyện khi nào?"
"Em đè vậy sao anh nói hả?" cậu bất lực nói.
Lúc này Từ Tân mới nằm sang một bên nhưng vẫn ôm sát anh vào lòng "Rồi đó! Anh nói đi. Không là anh chết với em!"
"Em nhớ lúc Dương Kỳ định đánh lén anh không?"
"Nhớ chứ! Lúc đó em sợ gần chết"
"Vào thời khắc sinh tử đó anh đã nhớ lại tất cả mọi việc".
"Vậy sao anh lại giả vờ như không nhớ gì hết? Anh có biết là em đau khổ nhiều thế nào?"
"Anh xin lỗi! Nhưng lúc đó anh vẫn còn sợ hãi. Về đến nhà anh lại sợ em lại trốn anh như lúc trước nữa!"
"Không đâu. Lần này em sẽ không trốn anh nữa đâu. Em thật sự rất rất thích anh" Từ Tân ôm anh chặt hơn như muốn khảm nạm anh ấy vào cơ thể mình.
"Em không thấy sợ hay sao? Hai chúng ta đều là đàn ông" Quýnh Mẫn có chút chột dạ vì chính cậu là người yêu trước.
"Có gì mà phải sợ. Anh thích em. Em thích anh. Chỉ cần như vậy là được rồi. Giới tính cũng chỉ là một cái định nghĩa thôi"
"Thế sao lúc trước em lại trốn anh. Đã vậy em còn chặn tin nhắn của anh nữa"
"Tại lúc đó em bất ngờ quá! Chứ lúc đó mà là em bây giờ là em chạy lại hôn anh chụt chụt rồi"
"Mà bây giờ em có thể hôn anh được không? Lúc chiều chưa có cảm giác gì mà đại ca đã về rồi!" em nó nở nụ cười mất dần nhân tính.
"Không... không được!" Quýnh Mẫn ngại ngùng từ chối.
Từ Tân bật dậy đè anh nó ra mà cưỡng hôn "Em xin cho có lệ thôi" nói xong thằng bé hạ đôi môi mình xuống áp chế người nằm phía dưới.
Nụ hôn lần này sâu và lâu hơn lần trước. Đến mức em nó thấy Quýnh Mẫn sắp không thở nổi mới quyến luyến kết thúc.
"Môi anh ngọt ngào quá! Hệt như thanh Guylian cao cấp ấy. Em muốn chết chìm trong nó" nói xong lại hôn tiếp.
Lần này Từ Tân hôn mãnh liệt hơn lần trước. Đôi môi Quýnh Mẫn dần sưng tấy lên. Thấy đôi môi của anh yêu bị mình chà đạp đến sưng như vậy khiến em nó rất đau lòng. Hôn chưa đã vẫn còn luyến tiếc nên đành hôn phớt thêm vài cái mới chịu ngừng.
Quýnh Mẫn thở hổn hển trách "em làm vậy mai sao anh dám đi làm hả? Môi anh sưng rồi này"
"Em xin lỗi, em xin lỗi! Ai bảo anh gạt em suốt thời gian qua" nói xong lại dúi mũi vào gáy khiến Quýnh Mẫn buồn cười không ngừng cựa quậy.
"Nhột, nhột! Em ngừng ngay cho anh"
"Em không ngừng đó! Anh làm gì em"
Đúng lúc này tiếng gõ cửa vang lên và giọng nói đầy sự trách mắng
"Đừng có giỡn nữa được không hả? Tối rồi biết không!"
"Em xin lỗi. Tụi em sẽ ngủ ngay bây giờ" hên là cậu đã chốt cửa không là có chuyện rồi.
Quýnh Mẫn xoay qua lườm Từ Tân khiến thằng nhỏ phải rụt cổ lại.
"Ngày mai em trả quyển nhật ký lại cho anh" Quýnh Mẫn lúc này nhớ đến vật quan trọng của mình.
"Em biết rồi!"
"Anh giấu kỹ vậy mà em cũng tìm ra" cậu cảm khái nói.
"Có đâu. Em vô phòng là nó nằm ngay trên bàn mà!" Từ Tân ngơ ngác trả lời.
Quýnh Mẫn giật mình. Quyển nhật ký là vật vô cùng quan trọng đối với mình nên việc bỏ nó trên bàn là không thể nào.
"Em chắc là để trên bàn không?" cậu hỏi lại để xác định.
"Chắc mà! Quyển nhật ký còn kẹp tấm ảnh của anh và em nữa. Em không nhớ lầm đâu!"
"Ảnh??? Ảnh gì???"
"Thì tấm ảnh anh và em chụp chung hôm thử máy ảnh mới đó. Anh còn vẽ trái tim lên đó nữa. Không phải tấm ảnh bắt mắt thì em cũng không nhìn đến quyển nhật ký" Từ Tân thành thật trả lời.
Quýnh Mẫn bật dậy "Nhưng anh đâu có rửa tấm ảnh nào đâu? Anh chỉ giữ ảnh trong điện thoại thôi mà"
Quýnh Mẫn lúc này cảm thấy lạnh toàn thân. Rốt cuộc mọi chuyện là ai đã sắp đặt? Là đại ca làm hay là Từ Tân bịa đặt hay là một ai khác? Mục đích là gì? Hàng loạt nghi vấn hiện lên trong đầu cậu.
Không hiểu sao Quýnh Mẫn lại hoang mang. Từ Tân ôm anh vào lòng an ủi "Anh đừng suy nghĩ nữa! Là phúc thì không phải họa đã là họa thì tránh không khỏi. Dù bất kì chuyện gì xảy ra đi chăng nữa. Em hứa sẽ luôn bên anh, bảo vệ anh!".
Quýnh Mẫn cảm thấy rất được an ủi. Cậu bỏ hết những việc phức tạp khó hiểu qua một bên. Cậu tận hưởng niềm hạnh phúc đang có mà chìm vào giấc ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip