Chương 16: Anh ấy nói dối

Young Shin ngồi cạnh giường bệnh, dùng vẻ lơ đãng để ngắm nhìn Hee Chul thiu thiu ngủ. Lúc này nhìn anh thật bình yên, trong lòng Young Shin không khỏi dâng lên niềm xúc động. Cô thực sự bị nhan sắc của người này làm cho mê muội rồi, vì cớ gì mà gần hai tháng nay cô chạy đi chạy lại chốn bệnh viện toàn mùi thuốc khử trùng này để chăm sóc anh cơ chứ. Thực ra cũng không hẳn là chăm sóc, Young Shin chỉ đến bầu bạn với anh, khi thì mang theo truyện tranh, có lần thuê đĩa phim, có khi cùng nhau chơi game, hoặc mua cho anh đồ ăn anh yêu cầu.

Cả tháng trò chuyện với anh, Young Shin không còn cảm giác sợ hãi khi đối diện với anh như lần đầu gặp mặt nữa. Trái lại, cô càng ngày càng thấy Hee Chul thật dễ thương. Như lúc hai người cùng chơi trò Starcraf, anh chẳng ngần ngại chuyện mình là một idol mà phun ra một tràng những câu chửi thề khiến Young Shin sững người. Hay lúc xem xong phim hoạt hình "Mộ đom đóm", cả hai người mắt đỏ hoe quay sang nhìn nhau rồi òa lên khóc khiến cho Shin Dong và Sung Min phát hoảng khi bước vào phòng. Nghĩ lại chuyện đó khiến khóe miệng Young Shin bất giác cong lên.

Có lẽ chính cô cũng không ý thức được điều này, từ khi sang Hàn Quốc, nói chính xác hơn là từ khi gặp gỡ và quen biết với Super Junior, Young Shin dễ cười vì những điều nhỏ nhặt, biết quan tâm đến người khác nhiều hơn. Phải chăng đó là điều kỳ diệu mà tình bạn mang lại?

Young Shin lấy từ trong cặp ra một quyển sổ kẻ ngang và cây bút chì. Lâu lắm rồi cô chưa vẽ, cũng không có thứ gì làm cô rung động đến mức muốn họa lại ngay lập tức.

Hồi cấp hai Young Shin đã học vẽ ở lớp của ông giáo Minh tại trung tâm văn hóa của thành phố, học được ba năm rồi bỏ ngang. Về sau mỗi lần gặp ông giáo, ông đều than vãn chuyện cô bỏ học. Ông nói rằng Young Shin có năng khiếu bẩm sinh, tuy phối màu hơi yếu nhưng từng đường nét của cô đều vô cùng tinh tế, là tài trời ban, nếu không sử dụng thì rất uổng phí. Những lúc đó cô chỉ cười cười rồi tránh đi, bản thân cô cũng chưa từng lý giải được vì sao mình nằng nặc đòi mẹ cho đi học vẽ rồi lại bỏ dở như vậy. Khi đó mẹ hỏi, cô chỉ nói có lẽ mình không hợp với môn nghệ thuật này. Nhưng nghĩ lại ngày đó, là do Young Shin đột nhiên thấy chán, tất cả chỉ có vậy thôi.

Cô nghiêng đầu, nheo mắt giơ cây bút chì ra trước, xác định tỷ lệ trên khuôn mặt xinh đẹp kia rồi bắt đầu vài nét phác họa trên trang giấy kẻ ngang. Đã quá lâu không cầm bút nên đường chì của cô hơi cứng nhắc, mất một lúc mới có thể thả lỏng cổ tay, đưa những nét mềm mại di chuyển trên trang giấy. Khuôn mặt thanh tú với đôi mắt nhắm bình thản, sống mũi cao thẳng, khóe môi hơi cong kiêu ngạo dần dần thành hình. Young Shin cũng không tin được mình có thể vẽ dễ dàng đến thế. Cô nheo mắt nhìn lại lần nữa tác phẩm của mình, sau đó chân mày giãn ra, khuôn miệng tự động kéo lên một nụ cười hài lòng.

"Ghen tị thật đấy."

Tiếng nói bất ngờ từ sau lưng khiến cô giật mình suýt chút nữa ngã ngửa ra sàn, cũng may Kyu Hyun vòng tay đỡ kịp. Anh bĩu môi trẻ con, không để ý đến khuôn mặt đang đỏ lên của Young Shin cũng như tư thế kỳ quặc rất giống trong phim truyền hình của hai người. "Rõ là em quen anh trước mà gần đây lại thân với anh ấy hơn cả anh."

Young Shin bối rối ngồi thẳng dậy, ho khan hai tiếng, chợt thấy Hee Chul đã mở mắt nhìn hai người từ bao giờ.

Young Shin rất nhanh lấy lại vẻ bình tĩnh, hỏi. "Anh dậy rồi à?"

Kyu Hyun cũng cúi đầu chào Hee Chul. "Hyung..."

Hee Chul im lặng không nói gì, mặt vẫn ngơ ngác buồn ngủ. Young Shin ngó qua đồng hồ, chợt nhớ hôm nay mẹ dặn về sớm vì nhà có khách. Cô vừa cất đồ vào trong túi, vừa nói với Hee Chul và Kyu Hyun.

"Đến giờ em phải về rồi."

Cả hai đều thắc mắc vẻ vội vàng của cô nhưng cũng không hỏi gì thêm.

Đi đến sảnh tầng 1 chợt Young Shin thấy bóng dáng quen thuộc lướt qua, nhưng cùng lúc đó điện thoại rung lên trong túi thu hút sự chú ý của cô, là mẹ gọi.

Mẹ liên tục dặn dò cô đừng quên về sớm dù cô đã nói là mình đang trên đường về nhà rồi. Young Shin tự hỏi không biết vị khách hôm nay là ai mà mẹ lại thúc giục cô như thế. Quả thật lâu lắm rồi Young Shin không nghe thấy giọng điệu háo hức như thế của mẹ. Từ lúc qua Việt Nam, nói cách khác là từ lúc Young Shin nhận thức lại được thế giới này, lúc nào mẹ cũng mang một vẻ bình thản đón nhận mọi chuyện, kể cả về bệnh tình của bà nội hay sự qua đời của bà, thậm chí kể cả khi mẹ bị người ta nói xấu, đặt điều vô cớ thì Young Shin cũng chưa từng thấy mẹ mất bình tĩnh. Young Shin từng nghĩ mặt hồ phẳng lặng ấy sẽ chẳng bao giờ gợn sóng, nhưng có lẽ không hoàn toàn như vậy, người hôm nay cô gặp chắc chắn là người vô cùng đặc biệt.

Mẹ cứ dặn đi dặn lại đến tận khi Young Shin ra đến cổng mới cúp máy. Cảm nhận điện thoại trong tay nóng ran, cô bật cười. Rốt cuộc chuyện này là sao đây?

"Young Shin ssi..." Tiếng bước chân chạy đến ngày càng gần, giọng nói có chút quen thuộc, Young Shin quay người theo phản xạ.

"Chang Min ssi?" Young Shin hơi bất ngờ. "Anh tới thăm Hee Chul oppa à?"

"À, đúng vậy. Anh ấy bảo tôi đưa cô về vì sợ trời tối, để cô về một mình không an toàn." Giọng Chang Min ấp úng, nhìn thấy vẻ lưỡng lự của Young Shin thì bày ra ánh mắt nài nỉ. "Đây là lệnh đấy, nếu không nghe theo thì tôi chết chắc. Coi như cô giúp tôi đi, nhé?"

.

"Kyu Hyun."

"Dạ?"

Hee Chul chỉ gọi một tiếng như vậy rồi ngồi trầm ngâm một lúc lâu như đang suy tính điều gì quan trọng lắm. Mãi một lúc anh mới nói tiếp.

"Em thích nhóc con đó đúng không?"

Câu hỏi không đầu không đuôi kiểu này cùng với khuôn mặt dọa người kia đúng là khiến đối phương hết hồn. Kyu Hyun ấp úng định mở miệng nói gì đó lại bị anh chặn họng.

"Nhóc con đó là đứa không tệ đâu. Gu hoạt hình của nó cũng rất khá đấy chứ, chọn đúng mấy phim mà anh thích. Mà sao Han Kyung luôn cho là chỉ có trẻ con mới được xem phim hoạt hình nhỉ? Thế mà lúc bị anh dụ dỗ cũng chịu ngồi yên xem cùng."

Kyu Hyun sững người nhìn Hee Chul, từ đầu đến cuối vẫn là một mình anh độc thoại những câu chẳng đầu không cuối, mà Kyu Hyun lại có cảm giác như tâm tư của mình bị lột sạch, trần trụi. Mặt Kyu Hyun méo xệch, mà người ngồi trên giường cũng không hề bận tâm đến những biểu cảm phức tạp ấy, miệng vẫn liên tục lẩm bẩm.

Cánh cửa đột nhiên bật mở, những bóng dáng quen thuộc bước vào cùng những câu đùa nghịch phá tan bầu không khí kỳ quặc trong phòng.

"Hey yo man." Yoo Chun hồ hởi.

"Người đẹp của tôi, anh thấy sao rồi?" Yun Ho thấy sắc mặt Hee Chul đã hồng hào hơn mấy ngày trước, trong lòng cũng cảm thấy an tâm. Nhớ lại khi nghe tin Hee Chul vào viện cấp cứu vì tai nạn, anh chợt rùng mình như có dòng điện chạy qua người, toàn thân không khỏi run rẩy.

"Ăn nói cẩn thận, coi chừng cháy nhà đấy." Hee Chul nhếch môi cười nhạt, câu nói nửa đùa nửa thật, nhưng trong khóe mắt hiện rõ sự vui mừng, anh nhìn qua một lượt, phát hiện ra còn thiếu một "vị thần phương đông" nữa. "Thằng nhóc Chang Min đâu?"

"À, nó cũng theo bọn em đến đây, nhưng mới đến sảnh ở tầng 1 lại kêu là có việc nên về trước. Nó bảo lần sau sẽ đến thăm anh." Yun Ho giải thích.

"Nhưng mà Yun Ho này," Jae Joong gọi, đôi lông mày nhíu lại nghĩ ngợi. "cậu có cảm thấy gần đây thằng nhóc ấy rất lạ không? Ngoài lúc tập luyện thì nó cứ thất thần cả ngày, đăm chiêu suy nghĩ, thỉnh thoảng lại chạy biến đi đâu đó."

"Ừ nhỉ, thậm chí còn không trêu chọc em. Em cứ nghĩ nó vẫn dỗi em chuyện giấu máy chơi game của nó mấy tuần trước." Jun Su cũng cảm thấy khó hiểu.

"Đừng lo lắng quá, Joongie." Yun Ho đặt cằm lên vai Jae Joong, giọng dịu dàng. "Chắc thằng nhóc chỉ đang trong giai đoạn dậy thì thôi."

"Hy vọng là vậy..."

.

Chang Min lặng lẽ đi bên cạnh Young Shin, rất nhiều lần định mở miệng bắt chuyện với cô song lại cảm thấy không tự nhiên. Trong lòng anh lúc này thực sự rối bời, anh có bao nhiêu chuyện muốn hỏi, nhưng lại không biết bắt đầu thế nào. Thỉnh thoảng anh liếc mắt lén nhìn người bên cạnh, nét bình thản trên gương mặt Young Shin trái ngược hoàn toàn với sự bình lặng giả tạo của anh. Bầu không khí kỳ quặc cứ thế bao trùm lên cả hai người trên suốt quãng đường từ bệnh viện về nhà.

Cuối cùng cũng đến nhà Young Shin, căn nhà không lớn lắm nằm trong một con ngõ nhỏ. Chang Min nén thở dài, nói một câu vu vơ.

"Đến rồi."

Anh cúi đầu, mũi giày cọ xuống mặt đất. Lúc ngẩng lên liền giật mình khi bắt gặp ánh nhìn phức tạp của Young Shin. Anh cũng không lẩn tránh. Hai người đứng đối diện nhau một lúc lâu như tái hiện cuộc đấu hôm trước trong ký túc xá của Super Junior.

Chợt Young Shin lên tiếng, hướng mắt không hề dịch chuyển.

"Chang Min ssi."

Chang Min nhướn mày, ấp úng đáp.

"Ừ?"

"Tôi chưa hề nói với anh là nhà tôi ở đây đúng không?" Giọng cô hơi lớn, mang theo cả nỗi ấm ức khó hiểu, như đang tra hỏi. "Tại sao anh biết?"

"À... chuyện đó... Ji Yeon. Là Ji Yeon nói với tôi."

"À, là như vậy sao." Young Shin thấp giọng xuống, khuôn mặt giãn ra, dường như tất cả những tâm tư ban nãy đều đã bay biến sau lời giải thích của Chang Min. "Dù sao cũng đến nhà tôi rồi, cảm ơn anh đã đưa tôi về."

Chang Min vô thức đưa tay gãi đầu. "Có gì đâu, tôi là nghe lời Hee Chul hyung mà."

Từng hành động nhỏ đó đều lọt vào mắt Young Shin, cô biết anh nói dối, tất cả mọi hành động đều tố cáo anh, nhưng cô không muốn hỏi nữa. Cô mỉm cười rạng rỡ, dùng vẻ mặt chân thành mà buông ra một câu đầy khách sáo.

"Vẫn là tôi nên cảm ơn anh. Anh mau quay lại bệnh viện thăm anh ấy đi. Tôi phải vào nhà rồi."

"Vậy... tạm biệt."

Young Shin vờ mở cổng bước vào nhà, đợi đến khi Chang Min đã đi được một đoạn cô mới lén ngó đầu ra, đứng lặng người đưa mắt nhìn theo. Dưới sắc trời xanh đen, bóng anh kéo thành một vệt dài trên mặt đường. Ánh đèn màu cam bao phủ lấy thân hình cao lớn vững chãi, khung cảnh đẹp vô cùng.

Cô biết anh nói dối nhưng lại không muốn vạch trần việc đó. Ji Yeonkhông hề biết nhà cô ở đây, hôm đó cô mới chỉ nói cho cô ấy nhà mình cũng ở khunày. Young Shin càng lúc càng thấy kỳ lạ về chàng trai này, cũng cảm thấy chínhmình kỳ lạ khi mỗi lần đứng trước mặt anh, tâm tư của cô dường như luôn bị xáotrộn, ngay cả suy nghĩ cũng không đúng mực. Cô biết chuyện này thật vô lý,nhưng lại không lý giải được những khúc mắc trong lòng mình.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip