16

Tống Minh Châu thấy đám người Kiếm Vương khuất dạng trong màn đêm, trái tim nàng mới buông lỏng đôi chút. Nhưng khi quay lại, thấy Liễu Tùy Phong đang gượng đứng không vững, áo trắng nhuộm đỏ nửa thân, sắc mặt tái nhợt, nàng hoảng hốt chạy đến.

“Công tử!” – giọng nàng run lên, vội đỡ lấy hắn, cảm nhận mùi máu tanh nồng nặc phảng phất.

Liễu Tùy Phong khẽ nhíu mày, cố giữ bình tĩnh:
“Không sao… chỉ là vết thương nhỏ.”

“Vết thương nhỏ mà máu chảy đến thế này ư?” – Minh Châu cắn môi, giọng gần như nghẹn lại. Nàng đỡ hắn vào phòng trọ, đặt nhẹ xuống giường rồi nhanh tay lấy hộp thuốc.

Ánh đèn dầu mờ ảo chiếu lên khuôn mặt nàng, mồ hôi rịn trên trán nhưng ánh mắt lại kiên định. Nàng dùng khăn lau sạch máu, rồi thoa dược, từng động tác cẩn trọng nhưng gấp gáp. Khi nàng tháo bỏ lớp áo ngoài bị rách, vết thương dài gần nửa thước lộ ra, sắc tím quanh mép — dấu hiệu trúng độc.

“Công tử, độc này…”

Liễu Tùy Phong khẽ bật cười yếu ớt, “Không ngờ tên đó vẫn giữ thói quen tẩm độc trên kiếm.”

Tống Minh Châu không nói nữa, chỉ run tay lấy giải độc đan trong túi ngọc, cẩn thận cho hắn uống, rồi dùng châm bạc đâm vài huyệt để dẫn độc ra. Mỗi khi châm vào, gân xanh nơi cổ tay hắn lại nổi rõ, mồ hôi thấm đẫm áo.

“Công tử, cố chịu một chút.”

Giọng nàng khẽ run, nhưng bàn tay vẫn vững vàng.

Một lúc lâu sau, sắc tím quanh vết thương dần nhạt đi, hơi thở của Liễu Tùy Phong cũng ổn định hơn. Hắn khẽ mở mắt, nhìn nàng vẫn ngồi cạnh, ánh mắt pha chút dịu dàng hiếm thấy:

“Ta không sao...”

Tống Minh Châu cúi đầu, hốc mắt đỏ lên, nước mắt hơi trực trào: " công tử.."

Bên ngoài gió đêm thổi qua khe cửa, ánh trăng chiếu lên sàn gỗ, phản chiếu hai bóng người – một chủ, một tớ, nhưng giữa họ lại thấp thoáng một thứ gì đó khó gọi thành tên.

Ngay khi hơi thở vừa ổn định, đôi mí mắt của Liễu Tùy Phong bỗng nặng trĩu. Trước mắt hắn, cảnh vật mờ đi như có lớp sương đen phủ kín. Đột nhiên, trước mắt Liễu Tùy Phong tối sầm lại, mọi thứ chìm trong bóng đen. Cậu khẽ giật mình, theo phản xạ bật dậy, nhưng vừa động đã kéo căng vết thương, đau đến mức phải khẽ rên một tiếng.

Tống Minh Châu lập tức lao tới, giọng lo lắng:
“Công tử, sao vậy?!”

Liễu Tùy Phong nhíu mày, đôi mắt mờ đục không còn ánh sáng:
“Ta… dường như không thấy gì nữa.”

Minh Châu hốt hoảng, vội đưa tay kiểm tra, muốn gọi người đi mời đại phu, nhưng Liễu Tùy Phong đã khẽ nắm lấy cổ tay nàng, giọng trầm ổn mà nhẹ nhàng:
“Đừng lo, có lẽ là do độc của tên kia… tạm thời thôi, qua vài canh giờ chắc sẽ ổn.”

Ánh đèn dầu hắt lên khuôn mặt tái nhợt của cậu, vẫn là vẻ bình tĩnh thường ngày, chỉ có bàn tay nắm lấy tay Minh Châu là còn hơi run.

Minh Châu cắn môi, trong lòng đau xót, muốn nói điều gì đó nhưng lại thôi.
Còn Liễu Tùy Phong, dù trước mắt là bóng tối, vẫn khẽ cười một tiếng:
“Minh Châu, đừng sợ. Ta không sao.”

Nụ cười ấy, yếu ớt mà cố chấp, khiến nàng chỉ biết gật đầu, không nói thêm lời nào.

Sáng hôm sau, ánh sáng xuyên qua cửa sổ nhưng Liễu Tùy Phong vẫn chưa thấy gì. Mọi thứ trước mắt vẫn là màn đen mịt, khiến cậu phải nhíu mày, cơ thể căng thẳng.

Tống Minh Châu đứng bên giường, lo lắng quan sát từng cử động của công tử. Giọng nàng nhẹ nhàng nhưng vẫn không giấu nổi sự bồn chồn:
“Công tử… sáng rồi, mắt công tử sao rồi?”

Liễu Tùy Phong nhíu mày, cố gắng nhận biết bóng hình xung quanh, giọng trầm nhưng vẫn bình tĩnh:
“Vẫn chưa thấy gì… nhưng không sao, chỉ tạm thời thôi.”

Minh Châu tiến lại gần, dịu dàng đặt tay lên vai cậu, vừa sợ hãi vừa muốn trấn an:
“Công tử cứ nghỉ ngơi đi, đừng gắng sức. chắc chắn sẽ ổn thôi.”

Liễu Tùy Phong khẽ thở dài, trong lòng vừa lo lắng vừa cảm thấy ấm áp khi có nàng bên cạnh. Dù mắt chưa mở ra ánh sáng, nhưng bàn tay nàng nắm lấy tay mình như tiếp thêm sức mạnh, khiến cậu cố gắng trấn tĩnh, nhắm mắt thư giãn, chờ đợi cơ thể dần hồi phục.

Không gian yên tĩnh, chỉ còn tiếng thở đều đều và ánh nắng nhẹ len qua cửa sổ, tạo nên một buổi sáng đầy căng thẳng nhưng cũng có phần an ủi cho cả hai.

Tống Minh Châu đứng trước cổng nhà, ánh nắng ban mai nhè nhẹ chiếu lên mái tóc đen óng, đôi mắt nàng chăm chú quan sát phía xa. Đêm qua, nàng đã lặng lẽ truyền tin về cho bang chủ, giờ chỉ còn chờ đợi người được phái tới.

Nàng thầm nghĩ, có lẽ bang chủ sẽ sớm tới, nhưng vẫn thấp thỏm trong lòng. Tay nàng khẽ nắm chặt, nhịp tim dồn dập, nhưng bên ngoài vẫn điềm tĩnh, đôi vai thẳng, ánh mắt không rời khỏi cổng, sẵn sàng chào đón người bang chủ bất cứ lúc nào.

Gió sáng dịu dàng thổi qua, làm lay động mái tóc nàng, khung cảnh yên tĩnh nhưng căng thẳng của buổi sáng như nhấn mạnh sự chờ đợi sắp tới.

Sự chờ đợi của Tống Minh Châu không kéo dài lâu. Chẳng bao lâu, phía xa đã xuất hiện bóng dáng quen thuộc: không chỉ có đại phu mà còn có bang chủ. Trái tim nàng chợt dồn nhịp, vội vàng khom người định bái kiến, nhưng ngay lập tức, bang chủ nghiêm giọng ra lệnh:

— Ngươi đứng yên và giữ im lặng.

Tống Minh Châu lập tức dừng lại, cảm nhận được uy lực từ đôi mắt nghiêm nghị của bang chủ. Nàng chỉ biết cúi thấp đầu, khẽ nín thở, tuân thủ lời ra lệnh, đồng thời mắt không rời khỏi phía Liễu Tùy Phong, lo lắng nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh.

Cánh cửa phòng từ từ mở ra, một vị đại phu dáng vẻ điềm tĩnh bước vào, tay cầm theo túi thuốc lỉnh kỉnh. Ánh mắt ông quét qua Liễu Tùy Phong, nhận thấy hắn vẫn đang ngồi thẳng dậy nhưng nét mặt nhợt nhạt, cơ thể run rẩy vì chưa thấy gì sau cơn mù tạm thời.

“Công tử, xin ngồi yên, đại phu sẽ kiểm tra tình trạng của ngươi ngay bây giờ,” giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy uy lực của vị đại phu vang lên trong phòng.

Liễu Tùy Phong chỉ nhắm mắt, nhấc tay để đại phu kiểm tra mà không biết rằng, đứng phía ngoài, bang chủ đang lặng lẽ quan sát, gương mặt nghiêm trọng và đôi mắt ẩn chứa một nỗi lo lắng sâu thẳm.

Tống Minh Châu đứng bên cạnh, cúi đầu, vẫn theo dõi mọi cử chỉ của đại phu, vừa lo lắng cho công tử, vừa thầm hy vọng rằng bang chủ sẽ không can thiệp ngay lúc này.

Đại phu khẽ gật đầu, mở túi thuốc lấy ra vài viên giải độc và những loại thảo dược hiếm. Ông đặt tay lên trán Liễu Tùy Phong, nhắm mắt, dồn nội lực nhẹ nhàng kiểm tra dòng độc đang lưu hành trong cơ thể cậu.

“Độc tố còn sót lại trong máu và thần kinh mắt, cần phải ổn định nội lực và dùng thảo dược đúng liều,” đại phu nói, giọng đều đặn, không chút hoảng hốt. Ông đưa tay đặt lên tay cậu, đồng thời trấn an: “Công tử đừng lo, đại phu sẽ xử lý cẩn thận, không có chuyện gì nghiêm trọng đâu.”

Liễu Tùy Phong chỉ nhắm mắt, cảm nhận sự ấm áp từ nội lực của đại phu lan tỏa, nhịp tim dần bình ổn. Tống Minh Châu thở phào nhẹ nhõm, theo sát từng động tác của đại phu, trong khi bên ngoài, bang chủ vẫn đứng yên, ánh mắt không rời Liễu Tùy Phong, vừa nghiêm nghị vừa lo lắng sâu sắc.

Sau khi hoàn tất kiểm tra, đại phu nhẹ nhàng rút tay ra, đứng dậy ra ngoài. Tống Minh Châu vẫn đứng im, theo sát từng bước của ông, vừa lặng lẽ vừa lo lắng. Đại phu nhìn nàng, giọng nghiêm nghị nhưng vẫn trấn an:

“Cô hãy bình tĩnh, làm theo đơn thuốc này chuẩn xác, mọi chuyện sẽ ổn thôi.”

Tống Minh Châu gật đầu, giữ trật tự, theo ông ra ngoài để nhận đơn thuốc và lắng nghe kỹ từng lời dặn dò, chuẩn bị mọi thứ cần thiết để chăm sóc Liễu Tùy Phong.

Trong phòng lúc này chỉ còn lại Liễu Tùy Phong và Lý Trầm Chu. Liễu Tùy Phong hoàn toàn không hề hay biết rằng bang chủ đang lặng lẽ đứng bên cạnh, quan sát từng cử chỉ của hắn. Hắn chỉ nghĩ đây là một buổi khám, một người lạ giúp mình ổn định sau cơn nguy hiểm, trong khi ánh mắt Lý Trầm Chu trầm tĩnh, cố kìm nén cảm xúc, vẫn chăm chú theo dõi phản ứng của Liễu Tùy Phong.

Nguyên cả một ngày trôi qua, Lý Trầm Chu chỉ âm thầm quan sát Liễu Tùy Phong. Mỗi cử chỉ, từng hơi thở, từng nhịp tim yếu ớt của cậu đều lọt vào tầm mắt hắn. Liễu Tùy Phong hoàn toàn không hề nhận ra sự hiện diện của bang chủ bên cạnh, cứ nghĩ mình chỉ đang ở cùng đại phu để phục hồi.

Tống Minh Châu đứng lặng một góc, theo dõi mọi chuyện nhưng không dám nói một lời nào. Ánh mắt nàng vừa lo lắng vừa căng thẳng, nỗi bất lực hiện rõ trên khuôn mặt, bởi nàng hiểu rằng bất cứ sự can thiệp nào lúc này cũng có thể khiến tình hình trở nên phức tạp.

Đến tối, sau khi uống xong liều thuốc, Liễu Tùy Phong mệt mỏi đến mức ngủ thiếp đi. Đại phu nhìn cậu một lượt, giọng nghiêm túc nhắc nhở: nửa đêm phải cho cậu uống thêm một lần nữa, dù biết có thể lúc đó cơn sốt sẽ bùng phát dữ dội, nhưng việc uống thuốc là bắt buộc để độc tính không tiến triển.

Tống Minh Châu đứng bên cạnh, khẽ thở dài, trong lòng vừa lo lắng vừa bất lực trước nỗi đau mà công tử phải chịu đựng. Nàng âm thầm chuẩn bị mọi thứ, sẵn sàng thức suốt đêm để chăm sóc cậu.

Quả nhiên, đến nửa đêm, Liễu Tùy Phong thật sự bắt đầu sốt cao. Thân nhiệt nóng ran, mồ hôi nhễ nhại, cơ thể run rẩy. Theo lời dặn của đại phu, Tống Minh Châu lập tức cầm bát thuốc, cố gắng đút từng muỗng vào miệng công tử.

Nhưng Liễu Tùy Phong hoàn toàn không thể mở miệng uống nổi. Dù nàng nhẹ nhàng đến mức nào, dù bát thuốc có được đút tận môi, cậu vẫn từ chối hoặc bất động, khiến thuốc trào ra và toàn thân run lên. Mỗi lần như vậy, Tống Minh Châu lại lo lắng đến mức tim như thắt lại, ánh mắt chăm chú dõi theo từng cử động nhỏ nhất của cậu, tay không ngừng đặt lên vai và lưng để an ủi, trấn tĩnh cậu.

Lý Trầm Chu thấy tình cảnh này liền lập tức ra lệnh cho Tống Minh Châu ra ngoài, bảo nàng về phòng nghỉ ngơi. Hắn bước vào thay thế, ngồi bên cạnh Liễu Tùy Phong, ánh mắt chăm chú, vừa theo dõi cử động của cậu vừa đảm bảo rằng không xảy ra chuyện gì với vết thương hay sức khỏe.

Trong phòng chỉ còn lại hai người, Lý Trầm Chu im lặng, nhưng sự hiện diện của hắn khiến Liễu Tùy Phong dù mệt mỏi và sốt vẫn cảm thấy phần nào an tâm, không còn phải lo lắng đến thuốc men hay những biến cố bên ngoài.

Lý Trầm Chu nhìn thấy Liễu Tùy Phong hoàn toàn không thể uống thuốc bằng cách thông thường, sắc mặt lập tức trở nên nghiêm trọng. Không nói lời nào, hắn cúi xuống, dùng miệng bón từng muỗng thuốc một, cẩn thận đưa vào miệng cậu.

Từng giọt thuốc nóng ấm theo hành động của hắn trôi vào cơ thể Liễu Tùy Phong, khiến cậu mệt mỏi nhắm nghiền mắt, hoàn toàn dựa vào sự chăm sóc của Lý Trầm Chu mà không thể phản kháng. Sự im lặng trong phòng chỉ bị phá vỡ bởi tiếng thở khẽ và âm thanh của thuốc chảy vào cơ thể, nhưng chính sự gần gũi này cũng khiến Liễu Tùy Phong cảm nhận được sự an toàn hiếm hoi giữa cơn sốt và đau đớn.

Sau khi bón xong thuốc, Lý Trầm Chu vẫn không rời đi. Hắn khẽ cúi xuống, cẩn thận cởi từng lớp y phục của Liễu Tùy Phong, để mồ hôi nóng ấm trôi ra ngoài, giúp cơ thể cậu dễ chịu hơn.

Đây là lần đầu tiên, bang chủ quyền lực, uy nghiêm như hắn lại chăm sóc một người khác một cách tận tâm đến vậy. Ngay cả với Triệu Sư Dung, thê tử hắn, Lý Trầm Chu cũng chưa từng chu toàn đến mức này. Hơi thở của hắn lặng lẽ, cử chỉ cẩn trọng, không hề giống dáng vẻ uy quyền thường thấy, mà chỉ còn lại sự tỉ mỉ và quan tâm chân thành dành cho Liễu Tùy Phong.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip