Chương:14 Kỷ niệm
Sau khi Tiêu Nhược Cẩn đăng cơ, lấy hiệu là Minh Đức Đế, cũng đã được hai tháng, thời gian như gió thoảng mây bay, thấm thoát đã qua một tháng. Hồ Thác Dương, mẹ ruột của Lục hoàng tử Tiêu Sở Hà, vì bệnh mà qua đời, Tiêu Nhược Cẩn dù rất buồn, trên mắt hiện rõ hai vầng thâm vì mất ngủ, hắn thương đứa con trai nhỏ tuổi của mình, đứa bé nên có một gia đình hoàn hảo, có đầy đủ cha mẹ, nhưng hắn lại đánh mất thê tử của mình, hắn không giữ được nương thân cho nhi tử.
Nhưng hắn lúc này không thể suy sụp tinh thần, Liễu Nguyệt tin tưởng Tiêu Nhược Cẩn, nên không lâu trước, y đã nói chuyện liên quan tới Tiêu Nhược Phong cho hắn biết, bản thân Tiêu Nhược Cẩn cũng không ngờ, trên đời này lại có những chuyện không tưởng như vậy.
Đang suy nghĩ miên man, bỗng ngoài cửa phòng có tiếng của cung nhân, giọng nói thập phần lo sợ.
" Bệ hạ "
" Có chuyện gì? "
Tiêu Nhược Cẩn chỉ nhàn nhạt hướng ra ngoài cửa, hỏi?
" B....bẩm...bệ hạ. Không thấy Tuyên phi nữa, chỉ có một bức thư trong phòng "
Không thấy? Tiêu Nhược Cẩn lúc đầu có lẽ đầu bị úng nước rồi mới lấy ả ta, lại bắt đầu mấy cái trò vì tự do gì đó, ả ta biết rõ Tiêu Vũ mới chỉ một tuổi, mà còn bỏ thằng bé, trên đời này có lẽ Tiêu Nhược Cẩn không tìm ra người nương thân thứ hai như ả.
Tiêu Nhược Cẩn nhìn Tiêu Sở Hà đang ngủ, dịu dàng nựng má con trai cái, sau đó hắn đi ra ngoài cửa, nhẹ nhàng mở cửa ra rồi đóng lại. Hắn mặc kệ Dịch Văn Quân, cũng mặc kệ lá thư kia, vì bao nhiêu tình báo, trước đó Cơ Nhược Phong đã gửi cho hắn rồi.
" Đi thôi. Tới chỗ của Vũ nhi "
" Dạ "
Tú Thủy Sơn Trang:
Phách hồn Tiêu Nhược Phong càng ngày ngủ càng nhiều, điều đó chứng tỏ, phách hồn mỏng manh đó đang yếu dần, bản thân Tiêu Nhược Phong rõ điều đó hơn ai hết. Hắn rất lo, nếu thật sự có một ngày hắn hoàn toàn biến mất, hoàn toàn rời khỏi Liễu Nguyệt, vậy hắn phải làm sao? Y sẽ như thế nào? Hắn không đoán trước được tương lai, nhưng hiện tại, hắn muốn trân trọng mọi thứ ngay trước mắt, trân trọng khoảnh khắc bên Liễu Nguyệt, được nhìn thấy y cười, thấy y chông chờ, lại có chút tò mò với đứa nhỏ trong bụng.
" Tiểu Liễu Nguyệt sư huynh. Nếu ta có thể quay trở về thân xác, nhất định sẽ sủng huynh, biến huynh thành người hạnh phúc nhất trên thế gian "
Chỉ là, dường như ông trời thấy cuộc sống của họ còn chưa đủ lộn xộn, nên gieo thêm một chút phiền phức.
Liễu Nguyệt ngồi trong đình viện, y hơi cúi xuống nhìn phần bụng dưới hơi nhô lên, tính thời điểm đó tới giờ, cái thai trong bụng Liễu Nguyệt đã được bốn tháng rồi, gió nhẹ lượn lờ thổi qua, thoang thoảng mùi hương nhè nhẹ của hoa Sen, xuyên qua lớp màn che của đấu lạp, y hơi khép hờ mi mắt, dùng ánh mắt nhu tình như nước, nhìn về phía núi đá giả, dưới chân của tảng đá có trồng rất nhiều cây Hồng Tú Cầu.
Hồng Tú Cầu quanh năm chỉ nở hoa vào tầm độ tháng tư đến tháng tám, một cây chỉ có một bông, nhưng một bông Hồng Tú Cầu là hơn hai trăm nụ hoa chụm lại rồi nở ra, giống hệt một quả bóng tròn, hoa nở rất lâu, hết mùa lại tự héo, chỉ còn lại hai, ba cái lá, nhìn khá giống lá cây Địa Lan.
Liễu Nguyệt còn nhớ như in, lần đó, một mình y rời thành Thiên Khải tới thành Vô Song thành, đang đi nửa đường bỗng Liễu Nguyệt bất chợt dừng lại, giữa núi rừng rộng lớn, gió mạnh thổi lên làm cát bụi bay mịt mù. Liễu Nguyệt ngồi trên yên ngựa, không nhanh không chậm mở chiết phiến ra, hất tay một cái, cát bụi đều ngược chiều gió mà bây đi, nhìn đám cây cổ thụ cách mình không xa, y nhàn nhạt nói.
" Là Nhược Phong à? Ra đi "
Tiêu Nhược Phong biết mình bị phát hiện, từ phía sau đám cây lớn, hắn thúc ngựa về phía Liễu Nguyệt.
" Bị huynh phát hiện rồi "
Đang thúc ngựa đi về phía y, bỗng Liễu Nguyệt gập chiết phiến lại chỉ về phía hắn.
" Dừng lại. Đừng động đậy "
Liễu Nguyệt xuống khỏi yên ngựa, một tay y cầm chiết phiến, tay kia cầm dây cương của ngựa, một bạch mã cùng bạch y đi song song với nhau. Tiêu Nhược Phong cũng nghe lời mà không động đậy gì, hắn tò mò xuống khỏi yên ngựa đi tới chỗ Liễu Nguyệt, cả hai đi về phía một tảng đá lớn, dưới chân tảng đá có một cái cây nhỏ, cả cây chỉ có một hoa nhưng lại rất nhiều nụ, Liễu Nguyệt nửa quỳ nửa ngồi nhìn bông hoa đỏ rực, qua lớp màn che mờ mờ, Tiêu Nhược Phong thấy Liễu Nguyệt hơi cong khoé môi, biết y thích cái cây nhỏ này, hắn liền nói.
" Nếu huynh thích nó. Vậy đệ mang về trồng cho huynh "
Rồi Liễu Nguyệt thích cái cây này, mắc gì Tiêu Nhược Phong lại phải mang về trồng cho y? Vừa cẩn thận bứng củ của cây lên, y đáp.
" Sao nghe nó hơi sai thế nào ấy nhỉ? "
" Vì đệ biết huynh thích sạch sẽ. Đưa cây đệ cầm cho "
Thế là chuyến du ngoạn vừa được nửa đường thì cả hai quay về đi trồng cây, ở Tú Thủy Sơn Trang giữa bốn bể cây lá toàn một màu xanh, bây giờ lại rực rỡ một bông hoa hình cầu, Tiêu Nhược Phong cùng Liễu Nguyệt rất hay chăm nó.
Nhưng bảy ngày trôi qua, hoa cũng héo rồi, chỉ còn lá, khiến tiểu Liễu Nguyệt cả ngày tâm tình chẳng vui nổi.
Hôm đó đúng lúc Mặc Hiểu Hắc tới, hắn đã phải dành thời gian ba ngày mới dám tới đây, lấy hết dũng khí, bỏ hết mặt mũi đi để tới xem một bông hoa, ai ngờ đâu, vừa tới nơi đã thấy Liễu Nguyệt ngồi ủ rũ, Tiêu Nhược Phong ngồi bên cạnh cũng im lặng chẳng nói gì. Cả hai nhìn cái bóng đen từ xa đang đi tới, thắc mắc hỏi?
" Mặt than, nay mặt trời mọc đằng Tây à? Ngươi tới đây có chuyện gì? "
" Hiểu Hắc sư huynh "
Mặc Hiểu Hắc lúng túng một hồi, hắn không biết cái cây lạ lạ kia tên gì, bèn nhớ tới lúc Lôi Mộng Sát miêu tả nó.
" Ta....tới xem cái cây đó "
" Cây nào? " Cả Liễu Nguyệt và Tiêu Nhược Phong đồng thanh hỏi?
" Thì cái cây mà có bông hoa đỏ đỏ tròn tròn to to ấy "
Tạ Tuyên cùng Lạc Hiên đứng phía sau, đầu dấu chấm hỏi, Mặc Hiểu Hắc bình thường vốn ít nói, ấy vậy mà hôm nay đầu đập vào đâu, lại học cái tính của Lôi Mộng Sát. Tạ Tuyên chỉ chăm chú đọc sách không nói gì, Lạc Hiên cố nhịn cười nói.
" Đỏ đỏ, tròn tròn, to to là gì vậy ngũ sư huynh "
Mặc Hiểu Hắc quay lưng lại thì thấy mọi người đều ở đây, kể cả Diệp Đỉnh Chi, Lôi Mộng Sát một tay khoác vai Lạc Hiên, một tay hất tóc mái tự hào nói.
" Thì chính là cái bông hoa kỳ lạ, đỏ đỏ, tròn tròn ấy. Nó tên gì nhỉ? "
" Là hoa Hồng Tú Cầu, không phải hoa kỳ lạ hay đỏ đỏ, tròn tròn " Bách Lý Đông Quân bất lực nói.
" Đúng, đúng. Là Hồng Tú Cầu. Muahaaaaaa "
Nhưng đến khi Lôi Mộng Sát chỉ tay về phía núi đá giả, lại chỉ thấy một cái cây nhỏ, không thấy hoa đâu. Thế là cả nấy người quay ra nhìn Liễu Nguyệt và Tiêu Nhược Phong, ý muốn hỏi, hoa đâu rồi? Liễu Nguyệt gập chiết phiến chống xuống bàn, y nhàn nhạt nói.
" Nó héo rồi "
Ba chữ nó héo rồi như sét đánh ngang tai. Vì Hồng Tú Cầu đâu phải hoa giả, cho dù nó nở lâu, nhiều nhất chắc là nửa tháng, hơn nữa Liễu Nguyệt chỉ tìm thấy có một cây, thế là mọi người đồng thanh.
" Héo rồi "
Tạ Tuyên tuy không nói gì nhưng cũng hơi tiếc, trước giờ chỉ nghe trong sách nói về cây này, chưa thấy tận mắt, vậy mà không tranh thủ tới sớm, giờ thì hoa héo mất rồi.
Thế là Liễu Nguyệt, Tiêu Nhược Phong đứng dựa vào núi đá giả, nhìn Lôi Mộng Sát, Bách Lý Đông Quân và Diệp Đỉnh Chi đang chọc tay vào mấy cái lá cây. Mặc Hiểu Hắc không nói gì nhưng cũng rất thất vọng, hắn đứng im lặng dựa vào thân cây Liễu già, Tạ Tuyên vẫn nhìn vào cuộn trúc không rời, Lạc Hiên thì ngó ngó, cuối cùng Lôi Mộng Sát lên tiếng đầu tiên.
" Nó héo rồi, thế bây giờ làm sao? "
" Huynh biết hỏi thật đấy nhỉ " vẫn là cái miệng của Bách Lý Đông Quân nhanh nhảu nói.
" Đợi sang năm nó tới mùa của nó thôi, hoặc có thể may ra, nó ra chánh khác " Liễu Nguyệt mở phạch chiết phiến ra đáp.
Bỗng Mặc Hiểu Hắc im lặng nãy giờ đột nhiên lên tiếng.
" Nó hay mọc ở đâu, ta đi đào về "
" Ta cũng đi " Tiêu Nhược Phong đồng tình nói, Liễu Nguyệt quay sang nhìn hắn.
" Đệ thích cây này à? "
" Không hẳn. Đệ mang về cho huynh, có bao nhiêu mang bấy nhiêu "
Diệp Đỉnh Chi như bắt sóng kịp, đôi phu phu này ai cũng nhanh miệng.
" Nói thẳng ra. Tiểu tiên sinh còn có thể mang cả thế giới cho huynh, chỉ cần huynh muốn "
Còn......
Ai không biết hoa Hồng Tú Cầu, thì mình để ảnh dưới đây nha.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip