Minh Hôn

Nghiêm Hạo Tường sinh ra trong gia đình nghèo khó, mẹ mất sớm, cha ham mê rượu chè, đâm đầu vào cờ bạc.

Gia cảnh nghèo, lại còn phải gánh nợ.

Cha cậu đem cậu bán cho Lưu Gia, một gia đình giàu có nhất thôn Lạc Hà, cậu cũng không dám gào khóc, chỉ dám chấp nhận số phận mình. Tâm lý chuẩn bị sẵn sàng, cả cuộc đời về sau đều sẽ là nô lệ mặc cho người ta sai khiến.

Nghiêm Hạo Tường ngỡ rằng bản thân sẽ làm những việc của nô bộc, không ngờ đêm đến việc người Lưu Gia tới dẫn cậu đi mặc giá y (áo cưới), sau đó lại dẫn cậu đến Lưu Chi Uyển.

Lưu Chi Uyển có cách xây dựng khá đẹp, nhìn thoáng qua chỉ là một ngôi nhà của người có tiền cất lên giữa rừng núi. Xung quanh đều vắng lặng, rừng sâu núi thẳm, cực dọa người.

Đám người khiêng kiệu đưa cậu đến đây, đều nhanh chóng rời đi từ lâu. Lúc này, bên cạnh chỉ còn một bà lão già, nhìn cách ăn mặc có thể đoán được là người hay lập đàn bái tế.

Còn có, phía trước mặt cậu là ngôi mộ mới được đắp xong. Đất còn rất tươi mới, trên bia mộ khắc tên của người đã khuất rất rõ ràng.

Nghiêm Hạo Tường không ngốc, có thể đoán ra họ đang chuẩn bị làm chuyện gì tiếp theo. Xem ra, việc cậu mặc giá y chắc chắn là để gả cho người trong mộ kia.

Nếu có ai hỏi vì sao cậu không la, không hét, không chạy đi ngay lúc này, thì cậu cũng không thể nào mở miệng trả lời và cứ động.

Trước khi đến, cậu uống một ít nước do bà lão đang lập đàn đưa cho nên biến thành như thế.

Lần này, coi như là giải thoát kiếp người luôn.

Đợi bà lão lẩm bẩm xong, có một người đàn ông từ phía ngoài đi vào. Người đàn ông y phục tươm tất, vải gấm lụa là bóng loáng.

Người đó đi đến trước bia mộ, đốt nén hương.

"Đại ca còn trẻ đã bỏ mạng, chưa lập gia thất. Thân là đệ đệ, không đành lòng nhìn huynh nơi hoàng tuyền lạnh lẽo lẻ loi một mình, nên mới nghĩ đến việc tổ chức lễ minh hôn đêm nay. Mong rằng huynh trên trời linh thiêng, hay là ở cõi âm tào đều vui lòng nhận ý tốt của đệ."

Nghiêm Hạo Tường nghe thấy mà không nhịn được cười khinh, không phải vì tiết thương cho bản thân mà là cười khinh cái sự rẻ rúng trong câu nói của người đàn ông kia.

Giả tạo, khốn nạn.

Minh hôn là việc không mới lạ, thường xuyên diễn ra trong thôn làng ở khắp nơi. Tuy nhiên, có lẽ là lần đầu tiên có cảnh dùng nam thê để minh hôn với nam hồn. Danh môn danh giá, đặt nặng vấn đề nối dõi, lẫn việc thân phận. Tìm một nam nhân đến minh hôn với đại ca nhà mình, loại suy nghĩ này có khác nào với việc trù cho đại ca hắn đoạn tử tuyệt tôn đâu chứ.

Thời gian nén hương qua đi, đầy đủ mọi nghi thức đều đã được cưỡng chế thực hiện xong.

"Sau này cậu ở lại đây, không được phép rời khỏi Lưu Chi Uyển." – bà lão lập đàn dặn dò.

Cơ thể và giọng nói của Nghiêm Hạo Tường cũng đã dần khôi phục, có thể kêu cứu, có thể bỏ chạy nhưng chần chừ một lúc, vẫn là nghĩ thông suốt rồi. Dù cậu chạy, cũng sẽ bị người của Lưu Gia bắt giữ trong phút chốc.

Chấp nhận số phận, vẫn là sáng suốt nhất.

"Ta hiểu." – Nghiêm Hạo Tường đáp ngắn gọn.

Người đàn ông tự xưng là đệ đệ kia phất tay, sau đó thấy một ông lão và một bà lão cúi người vội vàng đi đến từ góc nhà.

"Hai lão này sẽ theo hầu ngươi, họ đều là người hầu từ nhỏ của đại ca." – ngừng một lúc hắn lại nói tiếp thêm – "Đường rời đi không dễ, ngươi rời đi cũng sẽ tự mất mạng bởi thú dữ."

Đoạn nói xong, hắn cùng bà lão lập đàn rời đi.

Nghiêm Hạo Tường nghe hiểu ý hắn ta, trốn không có ít gì cả. Ở lại cũng tốt, không mất mạng là được, còn tưởng sẽ bị chôn theo mộ luôn nhưng hoá ra chỉ là sống tại Lưu Chi Uyển để phụng dưỡng mà thôi. Việc này không nặng nhọc, xem như ở lại quét dọn nhà cửa, thờ phụng người cho cậu chỗ ăn chỗ ở cũng được.

"Thiếu phu nhân, cực khổ cho người rồi." – bà lão mở lời, ôn hoà dịu dàng – "Tôi là Dì Sa, còn ông ấy là Lữ Hồ." – bà vừa nói vừa chỉ vào ông lão.

Nghiêm Hạo Tường cũng gật đầu chào.

"Hai người gọi cháu là Hạo Tường hoặc tiểu Tường là được rồi. Không cần trịnh trọng thế, cháu không quen được." – cậu ngại ngùng nói.

"Vậy thì không được." – Lữ Hồ lắc tay.

Dì Sa bên cạnh cũng gật đầu tán thành, bà giải thích – "Lưu đại thiếu gia sẽ không thích."

"Vậy thì theo ý mọi người."

Đoạn trò chuyện ngắn ngủi trôi qua, Dì Sa dẫn Nghiêm Hạo Tường đi đến phòng ngủ.

"Thiếu phu nhân, đây là phòng của người."

"Hảo, cháu biết rồi. Dì về nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai lại gặp nhau." – Nghiêm Hạo Tường từ tốn.

Dì Sa cũng không nán lại, nhanh chóng rời đi.

Nghiêm Hạo Tường đẩy cửa phòng bước vào trong, cẩn thận thấp nến sáng cả căn phòng.

"Minh hôn thôi mà, cần thiết phải trang trí lộng lẫy đến mức này không?" – cậu cảm thán khi thấy  cách bày trí phòng tân hôn.

Thở dài một hơi, đi đến giá treo đồ mà cởi bỏ giá y mặc trên người. Sự mệt mỏi, đả kích đã quá đủ, cậu muốn được ngã lưng xuống ngủ một giấc.

Khi cậu mơ mơ màng màng, bên ngoài trời đã đỗ mưa khá lớn. Tiếng sấm chớp lớn dần, lớn dần khiến cho cậu không tài nào ngủ được.

Cộc... cộc... tiếng gõ cửa vang lên.

Nghiêm Hạo Tường giật mình.

"Ai?"

"Là tôi, bên ngoài sấm chớp lớn quá, thiếu phu nhân người ngủ được không?" – Là tiếng của Dì Sa, doạ cho Nghiêm Hạo Tường một phen.

"Không sao, ta vẫn ổn." – Nghiêm Hạo Tường thở phào nhẹ nhõm – "Bà quay về ngủ đi, tôi không sao đâu, đừng lo lắng quá."

"Vâng, tôi về trước. Có việc cần, thiếu phu nhân cứ gọi lớn, lão nô sẽ chạy sang ngay."

Đợi khi Dì Sa đi được ít lâu, Nghiêm Hạo Tường cuối cùng cũng hối hận rồi. Cậu muốn đi đại tiện, lại không biết nhà xí ở nơi nào.

Dì Sa cũng lớn tuổi, cậu cũng không muốn phiền.

Tự thân vận động, xách đèn đi tìm thôi.

Lưu Chi Uyển rất rộng, cậu đi đi mãi mới tìm ra nhà xí để đi. Sau khi giải quyết xong, cậu đi về lại lạc đường một cách thần kì.

Nghiêm Hạo Tường chịu thua rồi, đi mãi vân không về được phòng ngủ mà lại đi đến cổng sau của Lưu Chi Uyển luôn.

"Không đi nữa, đêm nay đành ngủ ở đây vậy."

Cậu ngồi bệt xuống đất, tựa lưng vào vách tường để mắng người xây ra nơi quỷ quái này. Nghe nói nơi này là để Lưu đại dưỡng bệnh, sao lại rộng lớn đến mức độ lạc đường chứ? Người này đi nổi à? Bệnh gì chứ? Lẽ nào là đi bộ mệt đến chết?

Cậu đảo mắt một vòng, liếc nhìn qua phía cửa.

Cửa mở... còn có người.

Sợ hãi ngập tràn, theo như bản năng nhìn xuống dưới chân của người đang đứng ở cửa.

Chân vẫn chạm đất.

"Phù~ may quá, may là người."

Nghiêm Hạo Tường thở phào, nhìn người đang ở ngoài cửa tay dù, vóc dáng cao cao, lại thon gầy.

Tư thái tao nhã cao quý, dù chỉ là bóng lưng.

"Ngươi muốn vào trú mưa không?" – Nghiêm Hạo Tường không kìm được mà gọi lớn.

Nam nhân kia quay lại, có chút sững sờ những cũng gật đầu đáp – "Có thể không?"

Thanh âm rất dễ nghe.

"Đương nhiên có thể, nơi này thanh vắng, mưa lại xối xả như thế. Ngươi không đi được, vào đây lánh mưa đi." – Nghiêm Hạo Tường vui vẻ đáp.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip