❄ Chương 19: Ngày Tết của hai người ( Hạ )
Nhìn dáng vẻ cố gắng bình tĩnh của Đoan Mộc Ninh, trong lòng Chu Phóng cảm thấy chua xót.
Quan hệ của hai người vì sao lại trở thành như vậy, Chu Phóng muốn níu kéo trở về như trước, biết được Đoan Mộc Ninh ngoan cố không muốn trở lại, bản thân cũng đành lực bất tòng tâm.
Đến mười hai giờ, Chu Phóng đi đốt pháo hoa.
Mấy nhà bên cạnh cùng lúc châm pháo, khiến bầu trời thành phố như được nhuộm màu rực rỡ
Rạng sáng thì tiếng chuông báo hiệu năm cũ đã chấm dứt vang lên.
Mọi người đều vui vẻ chào đón năm mới, riêng Đoan Mộc Ninh chỉ đứng yên lặng trên cầu thang, nhìn chăm chú vào vẻ tươi cười đốt pháo hoa của Chu Phóng, mang trong lòng tâm trạng nặng trĩu mừng năm mới.
Ngày tiếp theo cha mẹ Chu Phóng đến, hắn hi hi ha ha nói chuyện với họ, mẹ hắn bị chọc cho cười không ngừng.
Nhìn bọn họ một nhà ba cười vui vẻ, Đoan Mộc Ninh tìm cớ trở về phòng.
Chu Phóng đem chuyện của cậu kể với cha mẹ, cha hắn nghiêm túc nói, "Con đem cậu ấy về sống cùng mặc dù là có lòng tốt, nhưng sang năm con tốt nghiệp rồi, cậu ấy phải làm sao? Lẽ nào con định cả đời này ở bên cạnh chăm sóc cậu ấy?"
Chu Phóng trong lòng phiền não đưa tay gãi đầu, "Đến lúc đó rồi tính vậy."
Cha mẹ đi khỏi rồi Chu Phóng vào phòng Đoan Mộc Ninh, nhìn thấy cậu nằm trên giường nhắm mắt, lông mi khẽ run run.
Chu Phóng đi đến ngồi xuống giường, đưa tay xoa đầu cậu.
"Đang ngủ à?"
"Không..."
"Học kì sau tôi tốt nghiệp rồi, cậu có tính toán gì chưa?"
"Tôi có nghĩ rồi, anh đi thành phố khác học đại học, tôi cũng đi theo anh...Chuyển đến trường trung học gần đó cũng được mà phải không?" Ánh mắt chân thành khiến Chu Phòng không đành lòng cự tuyệt.
Đứa nhỏ này suy nghĩ thật đơn giản quá đi, học ở thành phố thủ tục đâu có dễ dàng như vậy. Lại nói mình lên đại học phải vào ở trong kí túc xá, làm sao mang cậu ta theo được chứ?
Nhìn thấy vẻ chau mày của Chu Phóng, Đoan Mộc Ninh ngẩn người, "Anh phải bỏ tôi lại sao?"
Chu Phóng thở dài, cười nói, "Nếu không thì tôi học ở đây cũng được, đừng lo lắng."
Cảm giác hơi ấm từ bàn tay hắn truyền đến, Đoan Mộc Ninh trong lòng khó chịu, hít thở không thông.
Ở đây sao?
Ở thành phố nhỏ này, ngay cả tòa nhà trông giống trường đại học cũng không có...
Hắn vì mình mà từ bỏ cơ hội đi học sao? Có phải mình quá ích kỷ rồi không?
"Ha ha, tôi thành tích tốt, thi một phát sẽ đỗ hai trường, học ở đâu cũng giống nhau thôi mà."
Chu Phóng nhìn thấu suy nghĩ của đối phương, thanh âm ôn nhu làm cho lòng người kia càng khổ sở.
Đoan Mộc Ninh cắn chặt răng, "Anh thích học trường nào thì học đi, dù sao cũng không phải vĩnh biệt, tôi có thể ở đây chờ anh về."
"Một mình cậu phải sống làm sao?"
"Tôi mười lăm tuổi rồi, có thể tự chăm sóc mình."
Mỗi lần nói đến đè tài này lại cảm thấy trong lòng khó chịu, Chu Phóng chỉ vỗ nhẹ vai cậu, "Đừng nghĩ vấn đề này nữa, đi ngủ đi."
Chỉnh lại chăn cho cậu rồi đi ra ngoài.
Ở trong phòng khách lưỡng lự rất lâu mới quyết định đi đến bàn, lấy tấm danh thiếp bị Đoan Mộc Ninh vứt đại trong ngăn kéo, gọi cho cha cậu.
Ăn tết xong, Chu Phóng liền bắt đầu ôn tập, Đoan Mộc Ninh cũng đọc sách cùng hắn.
Ở trong phòng đọc sách khiến ngày tháng trôi qua nhanh chóng.
Đoan Mộc Ninh đã tìm rất nhiều tư liệu về cuộc thi văn học, khuyên bảo Chu Phóng tham gia.
Chu Phóng nói, "Tôi ghét mấy thứ quy định này nọ, cho dù thi cũng không lấy được giải đâu."
Đoan Mộc Ninh lại không đồng ý, lần thi này không có theo chủ đề, không hạn chế đề tài, số từ quy định cũng nhiều, có thể tận tình mà phát huy tài năng.
Khuyên nhiều lần, rốt cục Chu Phóng cũng chịu đi thi.
Sau đó là tìm linh cảm, tìm đề tài.
Chu Phóng đưa Đoan Mộc Ninh ra ngoại ô đi dạo, leo núi, lội sông, nơi nào cũng có dấu chân hai người.
Chu Tân Tân nghe nói Chu Phóng đi thi liền hưng phấn mang một giỏ hoa quả tới động viên hắn, thuận tiện còn tặng cho Đoan Mộc Ninh một đôi bao tay bằng nhung.
"Tiểu Ninh, chị tặng cậu."
Lại bị câu "cám ơn" lãnh đạm của Đoan Mộc Ninh làm cho xấu hổ.
Đoan Mộc Ninh một mình về phòng, Chu Phóng sờ sờ mũi, kéo Chu Tân Tân đến phòng đọc sách.
"Anh cãi nhau với Tiểu Ninh à?" Chu Tân Tân nghi hoặc hỏi, "Có phải anh lại giở thói lưu manh đùa giỡn cậu ấy không?"
Chu Phóng thở dài, "Em có xem anh là đại ca không?"
"Mỗi lần anh nói chuyện kiểu đó cả người em muốn nhũn ra, được rồi, muốn em giúp gì cứ nói, đừng quanh co nữa."
"Anh nói với cậu ấy, em là bạn gái anh."
"Phụt..." Trực tiếp phun trà lên mặt Chu Phóng, hắn bình tĩnh lấy khăn lau mặt, tiếp tục nói, "Mong em phối hợp một chút."
Chu Tân Tân suy nghĩ một lúc, quay đầu nhìn hắn xem thường, "Bắt em làm vật hy sinh cũng không thèm hỏi qua ý kiến!"
Chu Phóng cười cười, không nói lười nào, Chu Tân Tân suy nghĩ một lát mới quay sang hỏi, "Mà tại sao...phải làm như vậy?"
"Anh cảm thấy Tiểu Ninh đối với anh có hơi quá dựa dẫm, chuyện này với cậu ấy cũng không tốt, cho nên mới nghĩ ra biện pháp này, cho cậu ấy biết mỗi người sau này đều có cuộc sống riêng, để cậu ấy sớm học được cách tự lập."
"Thật vậy sao..."
"Với cả, anh thấy trong lòng mình cũng có chút phiền, muốn cậu ấy cách xa một chút, ổn định lại tâm tình."
"À." Chu Tân Tân gật đầu, lại đột nhiên nói, "Vậy anh muốn em phối hợp thế nào?"
Cười xấu xa, "Trước tiên cho anh ôm cái nào."
"Anh đi chết đi." Chưởng cho hắn một cái.
Cánh cửa đột nhiên mở ra, Đoan Mộc Ninh đứng trước của, ánh mắt lạnh lùng liếc Chu Tân Tân một cái.
"Chu Phóng, đưa tôi túi xách."
"A." Chu Phóng lấy túi xách đưa cho cậu, Đoan Mộc Ninh liền xoay người bước đi.
Một thoáng nhìn thấy ánh mắt Đoan Mộc Ninh nhìn Chu Tân Tân khiến Chu Phóng trong lòng bất an.
Đoan Mộc Ninh đem ánh mắt oán hận nhìn người khác, là đứa nhỏ ngây ngô mình vẫn muốn bảo bọc đó sao?
Bắt đầu từ lúc nào mà cậu ấy không còn biết nghe lời, trở nên ngang ngược bướng bỉnh, thậm chí còn cố tình gây sự.
Có tâm sự cũng không nói với mình.
Hiện tại Đoan Mộc Ninh còn dùng ánh mắt kia nhìn "bạn gái" mình, làm lòng Chu Phóng lạnh cóng.
Cậu ấy rốt cục bị làm sao? Chu Phóng nghĩ không thông, chỉ biết sự thay đổi đó hẳn có liên quan đến mình.
Nội tâm liền dâng lên nỗi áy náy.
Buổi chiều, Chu Phóng nói muốn đến nhà Chu Tân Tân lấy tài liệu, nhìn Đoan Mộc Ninh trầm mặc ngồi trong phòng khách xem tivi, trong lòng Chu Phóng khó chịu.
"Tiểu Ninh, ở nhà một mình có được không?"
"Ừ." Bộ dạng xa cách.
Bên trong cánh cửa, Đoan Mộc Ninh run rẩy cầm lấy điều khiển tivi, một lát sau hung hăng ném đi.
Ngày mùng năm tết, Chu Phóng đem hoa quả đến nhà Tân Tân chúc tết, thuận tiện thảo luận chuyện thi cử.
Chu Phóng kinh ngạc, Chu Tân Tân cũng tham gia cuộc thi văn học lớn lần này, Chu Phóng nói, "Một người phiền không bằng nhiều người cùng phiền." kéo Chu Tân Tân cũng một đám người trong văn học xã xuống nước.
Lúc ăn cơm chiều, hai người đang thảo luận về cuộc thi thì Chu Phóng nhận được điện thoại, là Đoan Mộc Ninh gọi tới.
"Chu Phóng...Bụng tôi rất đau..."
Chu Phóng hoảng hốt, vội vã bỏ hết sách vở, xin lỗi Chu Tân Tân, "Anh về trước, nói với mẹ em cơm chiều không cần làm phần của anh."
"Dì ơi, cháu đi trước, hôm nào lại đến chơi." Hướng phòng bếp nói lớn, vội vã mặc áo khoác bước đi.
Chu Tân Tân nhìn bộ dáng vội vàng cùa hắn, cẩn thận hỏi, "Đại ca, Đoan Mộc Ninh xảy ra chuyện sao?"
"Ừ." Chu Phóng ngồi xuống mang giày.
"Anh không biết là...Anh đang khẩn trương quá đó...Có chút hơi...?"
"Nói nhảm, anh mang cậu ấy qua ở cùng, người ta có chuyện, anh sao có thể không khẩn trương?"
"Nếu người hôm nay ở đây với anh là bạn gái thực sự, anh cũng sẽ...bỏ đi vậy sao?" Chu Tân Tân nhìn chằm chằm Chu Phóng, "Có thể nói là em nhạy cảm, cậu ấy ỷ lại vào anh, anh cũng quá để ý đến cậu ấy rồi..."
"Nha đầu nhà em nói bậy bạ gì đó, được rồi, anh đi đây."
Chu Phóng không để ý đến lời của nàng, xoay người bước ra khỏi cửa.
Bên ngoài trời đang nổi gió, lạnh đến thấu xương.
Lại không bằng cái lạnh trong lòng.
Lời nói của Chu Tân Tân như tiếng sét bên tai, làm chấn động cả người hắn.
Nghe được âm thanh đau đớn của Đoan Mộc Ninh, trong đầu liền khẩn trương không suy nghĩ được gì, tim lại đập nhanh như vậy...
Mình làm sao chứ? Chẳng lẽ đúng như Tân Tân nói, mình thực sự để ý cậu ấy...vượt mức bình thường sao?
Đạp xe về nhà, mặt nhăn mày nhó.
Về đến nhà thì trời đã tối, trong phòng không bật đen, cảm giác lạnh tanh.
Chu Phóng tiện tay ném áo khoác, chạy đến phòng Đoan Mộc Ninh, bật đèn nhìn thấy cậu nằm co ro trên giường.
Trong tim trỗi lên đau đớn, vội vàng ngồi xuống giường.
"Làm sao vậy? Đau bụng sao?"
"Ừm...Cơm chiều...Ăn phải đồ hỏng."
"Cậu ăn cái gì?"
"A...Trứng gà, có lẽ là chưa chín." Đoan Mộc Ninh mở to mắt nhìn Chu Phóng, âm thanh yếu ớt, "Không sao đâu, anh giúp tôi lấy thuốc được không..."
"Trong nhà chỉ có thuốc cảm." Chu Phóng dừng một chút, "Hay tôi chở cậu đi bệnh viện nhé?"
"Không cần..." Âm thanh Đoan Mộc Ninh có chút khẩn trương, "Tôi...Tôi ghét bệnh viện."
Chu Phóng nghĩ có lẽ chuyện mẹ qua đời khiến cậu sợ bệnh viện, vì thế ôn nhu xoa đầu cậu, "Cậu chờ một chút, tôi đi mua thuốc, cậu ăn trúng đồ hỏng rồi bị tiêu chảy phải không?"
"Ừ...Đúng rồi."
Chu Phóng chỉnh điều hòa cao lên một chút, chỉnh lại chăn cho cậu, "Tôi về ngay." Rồi xoay người đi ra ngoài.
Bên ngoài đột nhiên trời mưa, Chu Phóng mặc áo mưa chạy đến tiệm thuốc gần đấy, mua thuốc rồi vội vã trở về, đi hết mất nửa tiếng, cả người ướt như chuột.
Cũng không thèm quan tâm mình có bị cảm hay không, không thèm cởi quần áo đang ướt, chạy đến phòng bếp lấy ly nước ấm rồi nhanh chóng đem thuốc đến phòng Đoan Mộc Ninh.
Thấy sắc mặt cậu đã đỡ hơn, Chu Phóng ôn nhu hỏi, "Đỡ hơn chưa? Nếu chưa thì tôi lấy gì cho cậu ăn nha."
"Ừm...Tôi hơi đói."
Chu Phóng cười cười, xoay người đi đến nhà bếp, lúc mở tủ lạnh lại ngây người.
Ô vuông để trứng trong tủ lạnh đều đủ, một ô trống cũng không còn.
Cậu ấy nói ăn trứng hỏng nên đau bụng sao?
Cau mày đi dến phòng ngủ hỏi Đoan Mộc Ninh, "Cậu ăn cơm chiều ở nhà sao?"
"Ừ." Đoan Mộc Ninh nghi hoặc nhìn Chu Phóng, thấy sắc mặt đối phương trầm xuống.
"Cậu nói lại lần nữa là cậu ăn trứng hỏng nên đau bụng phải không?"
"Tôi...Là ăn đồ ăn hỏng." Cắn chặt môi, tỏ ra vô tội nhìn Chu Phóng, người kia nghiêm mặt đi đến nhéo tai cậu đau điếng.
"Cậu cư nhiên nói dối tôi?!" Chu Phóng thực sự nổi giận, âm thanh có chút run rẩy, "Cậu có biết tôi lo lắng thế nào không?! Từ nhà Tân Tân chạy như bay về đây, nhìn thấy cậu nằm co ro trên giường tôi rất sợ cậu biết không? Còn như kẻ điên mặc áo mưa đi ra ngoài mua thuốc cho cậu, cậu thật ra là không có bệnh!"
Đoan Mộc Ninh cắn chặt răng không nói tiếng nào, cũng không thèm giải thích.
Nhìn thái độ cứng đầu không biết hối lỗi của cậu, Chu Phóng tức giận, kéo Đoan Mộc Ninh đứng lên.
"Còn nhỏ như vậy đã nói dối, sau này còn thế nào nữa."
Nói xong đè cậu xuống, lấy tay đánh vào mông, "Học theo người khác mà nói dối tôi sao?"
"A..." Đột nhiên bị đánh, Đoan Mộc Ninh sợ hãi kêu một tiếng, sau đó liền cắn chặt khớp hàm.
"Tưởng tôi không dám đánh cậu? Còn biết giả bệnh, thông minh quá nhỉ."
Lấy thân phận anh trai mà giáo huấn cậu, tay đánh vào mông cậu, muốn cậu hiểu được nói dối là không đúng, lại càng không nên nói dối hắn.
Đánh một cái lại thêm một cái.
"Mau nhận sai đi." Chu Phóng đánh mạnh hơn.
Đoan Mộc Ninh chôn đầu trong gối, không la một tiếng.
"Còn không nghe lời? Cậu cảm thấy mình nói dối gạt người, có thế gạt được tôi là rất lợi hại đúng không?" Hung hăng đánh thêm một cái, tiếng ba ba rõ ràng vang lên trong phòng.
"Bảo cậu nhận sai, có nghe không hả?"
Đoan Mộc Ninh toàn thân run rẩy, nắm chặt gối.
"Anh đánh đi, đánh chết tôi đi."
Âm thanh ngang bướng vì bị gối đầu cản lại, nghe như rầu rĩ, lọt vào tai Chu Phóng, tim hắn như bị ai đó chưởng một cái.
Chu Phóng dừng tay, trở mình cậu đối mặt với mình, nháy mắt ngẩn người.
Nước mắt Đoan Mộc Ninh chảy dài trên má, môi bị cắn rướm máu, nhưng lại không hề lên tiếng.
"Cậu..." Âm thanh Chu Phóng nghẹn lại ở cổ họng, muốn đưa tay lau đi nước mắt cho cậu, ngón tay lại run rẩy không kiềm được.
Đoan Mộc Ninh quay đầu sang chỗ khác, tùy tiện lau nước mắt, "Tôi không sai."
"Tiểu Ninh...Cậu không nên nói dối tôi." Nhìn thấy cậu ít khi chảy nước mắt, Chu Phóng trong lòng dịu lại, thanh âm cũng nhẹ nhàng hơn.
"Vậy anh có thể gạt tôi sao?!" Hung hăng trừng hắn một cái, "Anh căn bản không có bạn gái đúng không? Chu Tân Tân chỉ là muộimuội kết nghĩa của anh thôi."
"Cậu nói bậy bạ gì đó..." Chu Phóng hơi chột dạ.
"Tôi đã hỏi Lâm Vi cùng Ôn Đình, bọn họ đều nói anh với Chu Tân Tân là bạn bè nhiều năm, trước giờ chỉ là anh em, làm sao có thể đột nhiên biến thành bạn gái?"
"Tôi..."
"Nếu anh ghét tôi cứ việc nói thẳng, không cần dùng cách này để đuổi tôi đi!" Mắt Đoan Mộc Ninh đỏ hoe, nhìn Chu Phóng một lúc rồi cúi đầu, nhẹ giọng nói, "Như vậy tôi sẽ rất khó chịu..."
"Tiểu Ninh..." Chu Phóng đã quen mọi ngày nói năng tùy tiện đùa giỡn, nhưng lúc này đối mặt với bả vai run rẩy của đứa nhỏ kia, lại á khẩu không nói được gì.
"Nghĩ đến anh cùng cô ấy diễn trò, tôi thật sự rất khó chịu...Cho nên mới tìm cớ lừa anh về nhà." Đoan Mộc Ninh cúi thấp đầu, nhẹ giọng nói, "Anh không biết, lúc anh không có nhà, căn nhà này tối đen, tôi rất sợ...Trong phòng lại rất lạnh..."
Chu Phóng trầm mặc một lát, thở dài đưa tay xoa đầu Đoan Mộc Ninh.
"Được rồi, sau này đừng lấy thân thể mình ra đùa giỡn, biết chưa?"
"Ừ."
"Tôi vừa rồi có hơi kích động, đánh cậu...Đau không?"
"Đau."
"Tôi xin lỗi, tôi giận quá."
Đoan Mộc Ninh gật đầu, nhẹ nhàng nhích người lại gần, ôm lấy Chu Phóng. "Anh đánh tôi, trong lòng tôi càng khó chịu, mẹ cũng chưa từng đánh tôi..."
Chu Phóng sờ sờ mũi, "Vì quan tâm cậu nên mới đánh, cậu nếu là đứa nhóc khác, cho dù giết người phóng hỏa tôi cũng không xen vào. Vừa rồi chỉ là muốn giáo huấn cậu...Hay là cậu cũng đánh tôi, tôi cũng nói dối cậu."
"Không cần."
"Sao vậy? Không muốn báo thù sao?"
Đoan Mộc Ninh lại cọ đầu vào lồng ngực Chu Phóng, rầu rĩ nói, "Tôi không dữ dằn như anh."
Chu Phóng sững người, lập tức nở nụ cười, "Là tôi nhẫn tâm, tôi là đồ tồi, được rồi, tên nhẫn tâm tồi tệ này đi nấu cơm cho cậu ăn. Cậu muốn ăn gì?"
"Trứng gà."
"Được, tôi luộc cho cậu mười quả luôn."
"Trứng chưng đi."
"Được được được, cậu là lão Đại, mọi việc đều nghe cậu." Chu Phóng cười xoa đầu cậu, "Mông đau không? Để tôi xem có bị sưng không?"
Xoay người cậu, kéo quần xuống, nhìn thấy cái mông trắng noãn bị đánh liền hồng lên, màu hồng thật chói mắt.
Chu Phóng đau lòng, nhẹ nhàng nói, "Tôi lấy khăn nóng đắp cho cậu."
Đoan Mộc Ninh cuống quít cự tuyệt, "Không cần, không đau."
Chu Phóng dừng lai một chút, đột nhiên nhìn thấy trên mông trắng có một vết sẹo nho nhỏ, tò mò lấy tay sờ sờ, "Này là gì? Nốt ruồi à?"
Đoan Mộc Ninh đỏ mặt, "Vết sẹo bị chó cắn..."
"Nói bậy, chó làm sao có thể cắn ra vết sẹo đáng yêu như vậy? Hình tròn nha." Chu Phóng cảm thấy thú vị, lấy ngón tay chọt chọt, "Vừa bằng ngón út này."
"Không được nhìn!" Đoan Mộc Ninh thẹn quá hóa giận, gạt tay Chu Phóng ra, kéo chăn quấn lấy mình, lớn tiếng, "Nhanh đi nấu cơm, tôi đói bụng rồi."
Chu Phóng ngẩn người, ngượng ngùng rút tay về, quay đầu nhìn đôi mắt đỏ hoe của Đoan Mộc Ninh, thầm nghĩ, đứa nhỏ này sao lại đáng yêu như vậy.
Hôm nay cư nhiên lại đánh Đoan Mộc Ninh? Mình thực sự giống đại ác ma tội ác tày trời, ngay cả cha mẹ cậu ấy cũng chưa từng...Người ngoài như mình lại kích động động thủ như vậy...
Ở trước mặt cậu ấy hết lần này đến lần khác không khống chế được bản thân, dường như càng ngày càng lệch khỏi quỹ đạo.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip