Chap 35
Tất cả mọi người nhìn về phía cậu, Trịnh Gia Mỹ lập tức hỏi - "Từ chối cái gì? Tổ trang sức?"
"Đúng, tôi từ chối. Tôi từ chối tổ trang sức nhúng tay vào bất kỳ thiết kế nào của show thời trang."
Lưu Tuyển kinh ngạc, hôm đi xem địa điểm tổ chức anh và Dư Cảnh Thiên đã đề cập tới, đã thỏa thuận sẽ cho tổ trang sức phụ trách phụ kiện trang sức của show thời trang, đột nhiên lại đổi ý, anh thấp giọng hỏi - "Tiểu Thiên, có phải là có chuyện gì không?"
"Có thể có chuyện gì chứ?" Trịnh Gia Mỹ bực mình, "Tổng giám Dư, tuy rằng anh là anh Tuyển tìm tới, nhưng cũng không thể cố tình gây sự, tổ trang sức phụ trách phụ kiện của show thời trang hợp tình hợp lý, vừa giảm bớt công việc của anh, cũng đẩy mạnh phương diện tuyên truyền, không phải là anh nói từ chối là có thể không muốn."
Dư Cảnh Thiên - "Tôi là người phụ trách show thời trang, tất cả những sản phẩm đều là thiết kế độc lập của một mình tôi, tôi có quyền lựa chọn phụ kiện đi kèm."
Lúc này Từ Tân mở miệng - "Tổng giám Dư, tôi có thể hỏi nguyên nhân là gì không?"
Dư Cảnh Thiên - "Tôi cho rằng thiết kế của cậu cùng không phù hợp với show thời trang."
Từ Tân - "Tôi có thể phối hợp với cậu tiến hành điều chỉnh."
Dư Cảnh Thiên nói thẳng - "Không cần, không thích hợp chính là không thích hợp."
"Là thiết kế của tôi không thích hợp, hay là cậu có ý kiến với con người tôi?" Từ Tân vẫy vẫy tay, "Không che giấu mọi người, tôi và tổng giám Dư đã từng là bạn học, cũng từng phát sinh một chút mâu thuẫn nhỏ."
Dư Cảnh Thiên như đứng ngồi không yên, trên trán nhanh chóng thấm một lớp mồ hôi lạnh, Từ Tân nhìn cậu, tiếp tục nói - "Thế nhưng thanh niên ở chung lâu ngày nảy sinh mâu thuẫn rất bình thường, tôi đã sớm không để ý, Tony, hi vọng cậu đừng đem chuyện tư vào việc công."
Dư Cảnh Thiên cắn chặt hàm răng, ở dưới bàn thò tay, đụng Lưu Tuyển một cái cầu cứu, Lưu Tuyển nắm tay cậu, bị ngón tay lạnh lẽo làm cho ngẩn ra, lập tức kêu dừng cuộc họp này.
Trịnh Gia Mỹ chất vấn - "Vậy phụ kiện của show thời trang quyết định thế nào?"
Lưu Tuyển - "Người phụ trách quyết định."
Bộp một tiếng, Trịnh Gia Mỹ dùng sức đập tài liệu xuống bàn, đứng dậy rời đi, lúc đi qua Dư Cảnh Thiên còn liếc mắt một cái. Lưu Tuyển nói với người khác - "Mọi người ra ngoài làm việc đi."
Từ Tân ngồi không nhúc nhích - "Lưu tổng, tôi muốn nói chuyện riêng với tổng giám Dư."
Dư Cảnh Thiên đối diện với cặp mắt kia, cắn hàm răng chậm rãi buông tay ra, nhìn về phía Lưu Tuyển gật gật đầu - "Em không sao đâu."
Những người khác rời khỏi phòng hội nghị, Từ Tân đứng lên, đầu ngón tay gõ gõ bàn, chậm rãi từ đối diện bước tới. Dư Cảnh Thiên cũng đứng lên, sống lưng cứng đờ, hất cằm, mặt không thay đổi nhìn Từ Tân.
"Cậu muốn nói chuyện gì?"
"Cậu hà tất cứ phải nhắm vào tôi thế?"
"Những người khác đều đi rồi, đừng giả bộ nữa."
"Bây giờ cậu sống tốt như vậy, tính khí cũng thay đổi rồi." Hắn khẽ nhíu mày, như là đang cố gắng nhớ lại chuyện gì đó, "Hai ta có chút mâu thuẫn, năm đó tôi không truy cứu, cậu vẫn còn bám mãi không tha à?"
Dư Cảnh Thiên như nghe được chuyện nực cười nào đó, âm thanh khinh rẻ - "Tôi nên cám ơn cậu?"
"Ít nhất không nên tỏ thái độ này. Mọi người sống chung hòa bình, làm việc cho tốt, không được sao?"
"Cậu sẽ không ở Astro lâu đâu."
Từ Tân dự liệu được câu nói này, chẳng hề để ý mà cười rộ lên - "Cậu có phải là nói ngược không? Nhìn bộ dạng này, chuyện năm đó của cậu không ai biết, nếu như mọi người đều biết, cậu còn có thể tiếp tục ở lại sao?"
Trong lòng bàn tay bưng ướt nhẹp mồ hôi, Dư Cảnh Thiên nhìn chằm chằm đối phương không chớp mắt - "Cậu đang uy hiếp tôi?"
Từ Tân không hề trả lời, giống như thầy thuốc bắt đúng bệnh, hắn đột nhiên hỏi - "Anh chàng đẹp trai họ La hôm qua, đã biết chưa?"
Dư Cảnh Thiên nắm lấy nắm đấm, đôi mắt nhịn một đêm chưa ngủ vằn vện tia máu, Từ Tân để ý tới phản ứng của cậu - "Xem ra cậu không nói cho anh ta biết? Cũng đúng, nếu tôi là cậu, cũng rất ngại để người yêu biết —— "
Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, Dư Cảnh Thiên xông lên, vung nắm đấm vào mặt trái Từ Tân! Ầm, Từ Tân cả người lảo đảo ngã sấp trên bàn hội nghị, Dư Cảnh Thiên tóm chặt cổ áo hắn, ấn Từ Tân ở phía trên, tàn nhẫn vung thêm một cú đấm nữa!
Lối đi bộ trước Astro, một chiếc Rolls Royce dừng lại bên đường, La Nhất Châu tắt máy, ngồi ở trong xe nhìn về phía tòa nhà đối diện. Từ khi ra khỏi nhà ông nội vẫn đi chung quanh, bất tri bất giác lái tới đây, mới hiểu được, từ khi anh biết được Dư Cảnh Thiên cả đêm không ngủ anh liền lo lắng.
Lo lắng đến hoảng, sờ soạng một vòng không tìm được thuốc lá, vừa vặn lề đường có một siêu thị, La Nhất Châu vừa xuống xe, điện thoại vang lên, anh lập tức bắt máy - "Thiên Nhi?"
"Anh là Lưu Tuyển..." Giọng trong điện thoại có chút gấp gáp, "Tiểu Thiên xảy ra một vài chuyện, cậu có tiện tới đón nó không?"
La Nhất Châu lập tức băng qua đường - "Em ấy làm sao?"
Lưu Tuyển - "Nó với đồng nghiệp xảy ra xung đột, bị thương nhẹ."
"Em đến ngay, giúp em trông em ấy." La Nhất Châu cúp máy, nhanh chóng chạy vào Astro, anh không có thẻ nhân viên, nhưng mà bảo vệ còn chưa kịp ngăn cản, anh băng qua bảo vệ trèo qua máy quét thẻ.
La Nhất Châu từng tới một lần, đi thẳng đến bộ phận thiết kế, khí thế hung hăng xông vào trong bộ phận, các đồng nghiệp đều đang bàn luận, nhất thời nhìn anh ngây ngẩn cả người.
Anh nhìn quanh một lần nhìn thấy Lưu Ninh - "Tiểu Ninh, tổng giám của cậu đang ở đâu?"
Lưu Ninh lấy lại tinh thần - "A... Anh Nhất Châu! Em dẫn anh đi!"
La Nhất Châu được Lưu Ninh dẫn vào phòng tiếp khách, trên ghế sô pha, Dư Cảnh Thiên một mặt chết lặng ngồi ở một góc, hơi khom lưng, tóc tai rối như tơ vò, khóe miệng và xương gò má bên trái hiện ra màu xanh tím. La Nhất Châu đi tới, ngồi xổm xuống trước mặt Dư Cảnh Thiên, cặp mắt kia rất mờ mịt, năm, sáu giây sau mới giật giật mình nhìn anh.
"Sao anh lại tới đây..." Dư Cảnh Thiên lúng túng.
"Ai đánh em?" Anh giơ tay sờ khóe miệng Dư Cảnh Thiên, rất nhẹ, chỉ lo Dư Cảnh Thiên đau. Đối phương không đáp, anh xoay mặt nhìn Lưu Tuyển - "Ai đánh?"
Lưu Tuyển - "Một nhà thiết kế khác, bọn họ ở trong phòng hội nghị nói chuyện, đột nhiên đánh nhau —— "
Chưa nói xong, Trịnh Gia Mỹ từ cửa xuất hiện, nổi giận đùng đùng đi tới, chỉ vào Dư Cảnh Thiên mắng - "Có phải anh bị cái gì không? Không nghe theo sắp xếp của công ty thì thôi, còn ra tay đánh người! Anh xem công ty là chỗ nào!"
La Nhất Châu nhìn Dư Cảnh Thiên - "Em ra tay trước?"
Dư Cảnh Thiên nhíu mày, đối mặt với La Nhất Châu liền dãn ra, oán hận biến thành thê thảm, cậu hối hận rồi, hối hận không kiềm chế, nếu không La Nhất Châu cũng sẽ không nhìn thấy bộ dạng quỷ ma này của cậu.
"Camera quay rõ rành rành, không thoát tội được đâu. Tổ trưởng Từ khoan dung không truy cứu, nhưng tuyệt đối không có lần sau."
La Nhất Châu không mang theo danh thiếp, cũng không thèm liếc Trịnh Gia Mỹ một cái, đứng dậy nói với Lưu Tuyển - "Lưu số điện thoại của em, có bất kỳ tình huống gì thì liên hệ với em, Dư Cảnh Thiên nếu như lại đánh tên tổ trưởng Từ kia, muốn hòa giải hay là muốn khởi tố, em gánh cho em ấy."
Lưu Tuyển có chút áy náy - "Thật ngại quá, xảy ra chuyện như vậy."
La Nhất Châu vươn tay xoa đầu Dư Cảnh Thiên, trả lời - "Là em ấy thêm phiền toái cho anh, em dẫn em ấy đi xem vết thương, trước hết nghỉ vài ngày đi."
Dư Cảnh Thiên bất an, trái tim trong lồng ngực trôi tới trôi lui, cậu không nghĩ tới sẽ kinh động tới La Nhất Châu, sợ La Nhất Châu sẽ đề ra nghi vấn với cậu. Nhưng mà, bàn tay ấn trên đỉnh đầu rất dịu dàng, trượt xuống dưới, nâng mặt cậu lên xem một chút, tiêm cho cậu một chút thuốc trấn tĩnh - "Không ai muốn thẩm vấn em đâu, đi thôi."
La Nhất Châu biết cả, biết cậu đang suy nghĩ gì, đang sợ cái gì.
Dư Cảnh Thiên bỗng nhiên ngoan ngoãn, thậm chí có ngập tràn dũng khí đối mặt với tất cả, cậu thu dọn đồ đạc rời đi, trước khi đi, bàn giao công việc đâu vào đấy, đi tới cửa, cậu bỗng nhiên quay đầu lại nhìn tất cả mọi người, nhìn rất lâu.
Đi tới cửa thang máy, Dư Cảnh Thiên nói với Lưu Tuyển - "Anh, phụ kiện của show thời trang em sẽ quyết định."
Lưu Tuyển - "Nghỉ ngơi cho tốt, có anh ở đây rồi."
"Chuyện hôm nay, em cũng sẽ cho anh một câu trả lời."
Thang máy đến, La Nhất Châu ôm lấy Dư Cảnh Thiên rời đi, từ Astro đi ra ngoài, trên đường người xe rộn ràng, bọn họ chờ thoáng mới băng qua đường, trời rất trong, gió cũng không lạnh lắm.
La Nhất Châu quay đầu lại liếc nhìn tòa nhà, bình tĩnh kìm nén đến bây giờ liền bốc hỏa khí, Dư Cảnh Thiên lúc mới gặp lại đưa mặt cho anh đánh, anh còn không nỡ ra tay, người khác dựa vào cái gì mà dám đánh em ấy?
Huống hồ ngày hôm qua tình cờ gặp tên họ Từ kia, Dư Cảnh Thiên mất ngủ cả đêm, trong đó nhất định có vấn đề.
La Nhất Châu giống như vô ý hỏi - "Sao không thấy cái tên tổ trưởng Từ kia đâu vậy?"
Dư Cảnh Thiên do dự đáp - "Đi bệnh viện rồi."
"Bệnh viện?" La Nhất Châu hơi bất ngờ, "Cậu ta đi khám nghiệm vết thương à? Cậu ta bị thương chỗ nào?"
Dư Cảnh Thiên ấp úng - "Mũi đánh chảy máu... Hình như còn rơi mất một cái răng." Đằng sau không biết có nên thẳng thắn không, "Lúc đó em có đeo túi kim chỉ, nên cầm mấy cây kim đâm vào bả vai cậu ta."
"..."
La Nhất Châu sửng sốt, lại có hơi sợ - "... Sau này em sẽ không bạo hành anh chứ?"
________________________
Có những ngày tâm trạng cực kì tệ. Không biết vì điều gì, cũng không biết phải làm sao? Mọi người vẫn ổn chứ?
Hôm nay em Thiên đổi ảnh weibo, đứa bé này thật sự quá có tâm rồi. Tôi muốn khóc quá đi!
💚💙
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip