Chap 15
Sau giờ cơm trưa, Dư Cảnh Thiên nhận ra không khí có phần là lạ. Thỉnh thoảng cậu nhìn lên lại bắt gặp môt vài ánh nhìn soi mói, thậm chí bọn họ còn tụm năm tụm ba nói gì đó.
"Chị Khả Lan! Có chuyện gì vậy ạ?". Cậu khều khều chị gái ngồi gần nhất.
Thế nhưng Diệp Khả Lan chỉ nhìn qua cậu hai giây rồi trở lại công việc của mình. Ánh mắt của cô nhìn cậu không còn thân thiện như lúc sáng nữa, chưa kịp hỏi lại đã nghe giọng Lưu Tư ở team đối diện:
"Đấy! Tôi bảo mà! Tôi đã nghi từ lâu rồi, quả nhiên là đi cửa sau". Cô ta vừa nói vừa kèm biểu cảm trề môi xem thường.
Tới đây thì Dư Cảnh Thiên đã lờ mờ đoán ra được nguyên nhân. Hoá ra tin tức cậu quen biết giám đốc La đã truyền khắp công ty, không biết chị gái phòng nhân sự có thêm bớt gì hay không mà bây giờ cậu đã vinh dự trở thành "người tình" của giám đốc, đương nhiên kèm theo thông tin là nhờ mối quan hệ đó mới vào được công ty.
"Tôi phải báo cho chị An Tây mới được, dù gì thì chị An Tây cũng là em vợ tương lai của giám đốc". Lưu Tư lại tiếp tục bàn luận bên đó, nghiễm nhiên bọn họ không xem cậu ra gì.
Bên team đối thủ không nói, team bên mình cũng chả khá hơn. Mọi người đều tập trung công việc, không ai đá động gì đến cậu. Nếu là bình thường, chắc Diệp Khả Lan đã lên tiếng dập cho bên kia một trận rồi, thế nhưng lần này...
...............................................
"Sếp Tôn! Anh chuyển Dư Cảnh Thiên qua team khác đi! Tôi trả người!". Diệp Khả Lan vừa vào phòng của Tôn Siêu đã nói thẳng, không vòng vèo.
"Lý do?".
"Tôi ghét nhất là kiểu người chuyên đi cửa sau, năng lực thì không có, nhờ mối quan hệ mới leo lên được. Team của tôi không gánh nổi phần của cậu ta đâu".
Tôn Siêu gác chân trái lên chân phải, nhướng mày:
"Cô đang được trao một cơ hội tốt, vậy mà không biết nắm giữ?".
"Cơ hội?".
"Tôi nói cho cô biết, cậu Dư Cảnh Thiên đó là bùa hộ mệnh của cả cái phòng thiết kế này đấy, cô liệu mà đối xử tốt với cậu ta".
Diệp Khả Lan cười khẩy:
"Vậy thì chuyển sang team An Tây đi! Bọn họ hợp nhau đấy".
Tôn Siêu đập bàn:
"Không nói nhiều! Tôi là sếp hay cô là sếp? Mặc kệ năng lực cậu ta tới đâu không quan trọng, cậu ta là người giám đốc La rất coi trọng. Cô liệu hồn đấy!".
Thái độ thì thái độ, không hài lòng thì không hài lòng, nhưng người ta làm sếp, mình làm lính thì phải nghe cho dù không phục.
Diệp Khả Lan vốn là người chính trực, có gì nói nấy, không ngại va chạm, cũng chả sợ mất lòng ai. Trước đây lúc ở công ty cũ đã bị những người có ô dù chèn ép, bản thân cô không có mối quan hệ liền bị đào thải. Chuyển đến YZL tưởng sẽ tốt hơn thì lại gặp một An Tây cũng là "con ông cháu cha" chính hiệu, khi chỉ mới vào không bao lâu liền leo lên vị trí leader ngang hàng với Diệp Khả Lan đã phấn đấu hơn ba năm. Nếu không có năng lực thì cô đã bị đá văng từ sớm.
Vậy nên ấn tượng của cô với những nhân vật "đi cửa sau" rất không tốt, nay lại xuất hiện thêm một Dư Cảnh Thiên. Đối với cô thì chỉ có những kẻ không có tài năng mới phải nhờ đến cửa sau.
....................................................
"Chiều nay team chúng ta hội ý về bộ sưu tập trang phục thể thao sau khi tan làm nhé? Làm nhanh, khoảng mười lăm phút thôi". Diệp Khả Lan nói lớn với cả team.
"Vâng, chị Khả Lan". Mọi người đều thống nhất.
Dư Cảnh Thiên cũng khá là vui khi vừa vào làm đã có dự án mới khởi động, mặc dù chỉ là một dự án nhỏ. Thế nhưng sự hào hứng của cậu đã không có kết quả, khi trong cuộc họp, mọi người đều được phân công công việc, riêng cậu thì không.
Cho đến khi mọi người ra về hết, cậu mới hỏi leader của mình:
"Chị Khả Lan! Dự án trang phục thể thao em sẽ đảm nhận phần nào ạ? Em thấy chị phân công công việc cho mọi người, nhưng mà em...".
"Cậu mới vào, ở ngoài quan sát học hỏi là được rồi. Tham gia làm gì? Cực lắm". Diệp Khả Lan trả lời cho có, sau đó mang túi xách rời khỏi.
Cậu đủ thông minh để hiểu lý do tại sao thái độ của mọi người lại thay đổi như vậy. Nhất là Diệp Khả Lan, cậu vẫn còn nhớ vẻ cay cú của chị ấy lúc nói về An Tây, chắc chị ấy cho rằng cậu cũng là một người năng lực có hạn nhưng lại được nâng đỡ để đi lên...
Xem ra để chứng minh bản thân, cậu phải cố gắng nhiều hơn nữa, nhiều hơn rất nhiều so với bản thân cậu dự định.
Dư Cảnh Thiên đã tưởng tượng về một công việc tốt, đúng chuyên môn, môi trường làm việc thân thiện, hoà đồng... Thế nhưng cậu đã bị thực tế vả mặt ngay trong ngày đầu tiên đi làm như thế.
Haizz!
Ra khỏi công ty khi trời đã gần tắt nắng, hít thật sâu thả lỏng cơ thể, cậu bước từng bước về phía trạm xe buýt gần đó.
Bỗng có tiếng còi xe phát ra làm cậu giật mình.
"Tiểu Thiên!".
Dư Cảnh Thiên nhìn qua, quả nhiên là nhân vật khiến cậu gặp phiền phức ngày hôm nay.
Tất cả là tại La Nhất Châu.
Cậu lườm một cái cháy khét rồi mới quay đi.
Tự nhiên bị lườm, La Nhất Châu bật cười, mở cửa xuống xe, đi theo.
Dư Cảnh Thiên vừa đến trạm thì xe buýt cũng vừa tới. Do là giờ cao điểm nên xe rất đông, người đợi xe như cậu cũng đông. Cậu đi ùa vào đám đông để lên xe thì cánh tay bị chụp lại, kéo về sau.
"Để anh đưa em về! Xe đông lắm!". La Nhất Châu nói nhỏ.
"Anh bỏ ra! Mặc kệ tôi! Đi xe buýt thì phải chấp nhận xe đông rồi. Đó là điều bình thường". Cậu ra sức vung tay ra.
Họ La nói tỉnh bơ:
"Nhưng anh không thích em đứng chen chúc với bọn họ, lỡ gặp biến thái thì làm sao?".
"Anh mới chính là biến thái đó!". Cậu hất tay anh ra, chạy vội lên xe.
La Nhất Châu sau một giây đơ ra cũng theo người ta leo lên xe buýt luôn.
Dư Cảnh Thiên không thể tưởng tượng nổi cái người đã từng yêu đương hẹn hò với mình trước kia, hoá ra mặt mũi lại dày như thế. Nếu trước đây cậu không thích anh, không đồng ý làm người yêu của anh ngay, có phải anh cũng chai mặt như thế này không?
Xe đông nên cả hai đều phải đứng. La Nhất Châu đứng đằng sau lưng cậu, không ngừng nói chuyện:
"Kể ra trước đây chúng ta chưa từng hẹn hò bằng xe buýt như thế này bao giờ luôn nhỉ?".
"Nhưng mà em đừng đi xe buýt nữa, anh đưa đón em".
"Hay mua xe cho em nhỉ?".
"Công việc của em hôm nay thế nào? Thuận lợi chứ? Có ai bắt nạt em không?".
Nhắc tới công việc làm cậu càng quạu, tự nhiên bây giờ trong mắt bọn họ, cậu là "tình nhân" của giám đốc mới ghê chứ.
Dự định quay lại mắng cho vài câu thì đột nhiên xe thắng gấp, vì bất ngờ, cả cơ thể Dư Cảnh Thiên đổ nhào về phía trước. Nhưng La Nhất Châu đã nhanh chóng đưa tay ôm eo cậu kéo về phía mình. Sau khi định thần lại, cả người cậu đã dựa hẳn vào ngực người ta.
"Anh... bỏ ra!".
"Không cảm ơn anh à? Không có anh là em ngã rồi đấy".
"Đồ biến thái!".
Một giọng nói bực bội phát ra gần đó:
"Này! Hai cậu có thể trật tự một chút không? Muốn yêu đương thể hiện thì về nhà mà thể hiện!".
Cả hai nhìn qua, là một bà cô trung niên với mái đầu xoăn nhìn khá là khó tính. Moi người trên xe cũng đồng loạt nhìn về phía bọn họ.
Cậu còn chưa kịp trả lời thì có người đã nhanh nhảu:
"Dạ người yêu cháu chỉ dỗi tý thôi! Cháu xin lỗi nếu phiền cô ạ".
"Ai người yêu của anh?". Cậu trừng mắt.
"Anh ta là đồ biến thái đấy!". Dư Cảnh Thiên nói lớn nhưng có vẻ là chẳng ai tin.
"Thôi mà! Giờ này còn dỗi cái gì nữa?". La Nhất Châu cười hề hề.
Cậu muốn mắng cho cái người mặt dày này một trận, nhưng thấy ai cũng nhìn nên đành nuốt cục tức này vào bụng.
Thật ra, hai người trông rất xứng đôi vừa lứa, chả trách mọi người không ai tin khi cậu nói người kia là biến thái, vì nhìn trái nhìn phải, nhìn trên nhìn dưới thì người ta cũng chỉ thấy hình ảnh hai người yêu đương giận dỗi nhau mà thôi.
______________________
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip