Chương 8
Cửa hàng bánh ngọt hoạt động kinh doanh đã đi vào ổn định và Dư Cảnh Thiên cũng bắt đầu chăm chút cho bản thân mình nhiều hơn.
Do hôm nay, La Nhất Châu bận bàn bạc ký hợp đồng với bên đối tác nên cậu sẽ không cần phải nấu cơm mang đến cho hắn. Nhân lúc đang không có việc gì làm, Dư Cảnh Thiên đến trung tâm thương mại sắm sửa thêm quần áo và một số mĩ phẩm chăm sóc da mặt. Cậu còn mua cho La Nhất Châu một vài chiếc cà vạt mới. Mà La Nhất Châu mặc dù đẹp trai phong độ vô cùng nhưng gu thẫm mỹ lại không được tốt cho lắm. Nhưng không sao đã có Dư Cảnh Thiên ở đây, cậu sẽ giúp hắn thay đổi.
Những đồ cần mua cũng đã mua đầy đủ, Dư Cảnh Thiên định sẽ về nhà. Nhưng vừa quay lưng đi thì đập vào mắt cậu là cửa hàng bán quần áo ngủ bằng lụa, nhìn khá đẹp mắt. Cậu bước vào trong dạo quay một vòng liền tia được một em lụa dài tay, cổ áo sơ mi hơi khoét sâu một tí. Chất vải mềm mại sờ rất thích, cậu cảm thán nếu mặc bộ nào vào thì chỗ cần thấy đều sẽ được phơi bày vì nó khá là mỏng.
Bộ này có hai màu đen và trắng, Dư Cảnh Thiên quyết định hốt hết cả hai em mang về, cậu thầm suy nghĩ phải tìm thời cơ thích hợp mặc vào dụ dỗ La Nhất Châu mới được.
Lúc La Nhất Châu trở về đã say bí tỉ, do hợp đồng được ký kết thuận lợi nên bọn họ có hơi quá chén. Dương Hạo Minh và Đoàn Tinh Tinh vẫn còn tỉnh táo hơn một chút, an toàn trao trả La Nhất Châu đến tay Dư Cảnh Thiên rồi mới yên tâm ra về.
La Nhất Châu bình thường đã khoẻ mà hôm nay còn say đến bất tỉnh nhân sự, cơ thể ngã loạng choạng làm Dư Cảnh Thiên không có cách nào đủ sức kìm hãm hắn được. Đành phải nhờ đến sự giúp đỡ của người làm phụ cậu đưa hắn lên phòng ngủ.
Đưa được La Nhất Châu lên phòng, cả người cậu toát cả mồ hôi. Mà cơ thể La Nhất Châu quá cứng nhắc, cậu không tài nào giúp hắn thay quần áo được. Chỉ dành dùng nước ấm lau qua mặt cùng tay chân rồi giúp hắn đắp chăn cẩn thận. Dư Cảnh Thiên định đêm nay sẽ ngủ ở đây nhằm để trông chừng hắn. Nhỡ nửa đêm La Nhất Châu có tỉnh dậy hoặc nôn mửa thì cũng có cậu ở bên. Mà ngặt nỗi mùi rượu trên người hắn quá nồng nặc, cậu không ngửi nổi. Thôi về phòng mình tắm rửa sạch sẽ rồi ngủ cho lành vậy, mặc kệ La Nhất Châu.
Sáng hôm sau.
La Nhất Châu đang chỉnh trang lại y phục thì Dư Cảnh Thiên mở bước vào, trên tay cầm thêm một chiếc túi. Cậu mỉm cười đi tới chỗ La Nhất Châu, lấy chiếc cà vạt trên cổ hắn xuống. Trong chiếc túi lấy ra một chiếc cà vạt khác, giúp hắn đeo vào.
"Em có mua cho anh mấy cái cà vạt mới, gu thẫm mỹ của anh làm em không ưng thuận một chút nào."
Nhìn người trước mặt đang tự tung tự tác trên người mình, một bên vai áo bị lệch, lộ xương quai xanh đường nét tinh xảo, La Nhất Châu đưa tay lên giúp cậu chỉnh lại cổ áo: "Tôi cảm thấy chúng khá ổn."
"Nhưng mà em không thích, nó không hợp với bộ vest trên người anh. Anh mau đem chúng vứt hết đi."
"Bộ dạng của cậu bây giờ trông giống chủ nhân căn biệt thự này thật thụ."
"Còn không phải sao?" Dư Cảnh Thiên vặn ngược lại câu nói của La Nhất Châu, đổi lại là nụ cười nhếch môi của hắn.
"Nói cho anh biết, có em ở bên cạnh là đều may mắn nhất với anh đó. Đến một lúc nào đó em rời đi thì anh đừng có mà hối hận."
"Được rồi, mới sáng sớm mà nói mấy lời gì vậy? Thôi tôi đi làm đây."
Tiễn La Nhất Châu ra ngoài, Dư Cảnh Thiên dựa người vào cửa chào hắn theo kiểu hoa hậu sau đó lại mở miệng trêu chọc.
"Kim chủ đại nhân đi làm vui vẻ~, chiều nay nhớ về sớm với em."
La Nhất Châu khoé miệng giật giật, lắc đầu thật không chịu nổi được Dư Cảnh Thiên.
Mà Dư Cảnh Thiên tâm tình cực kỳ vui vẻ, trêu La Nhất Châu rất thú vị. Hắn ở từng này tuổi rồi mà da mặt vẫn còn rất mỏng nha, mới nói có vài câu không đứng đắn một chút là hai vành tai đều ửng đỏ cả lên.
Mà Dư Cảnh Thiên cũng cảm nhận được, thời gian này La Nhất Châu cũng nghe theo lời cậu nói. Như việc hôm nay hắn chịu để yên cho cậu tự ý thay đổi cà vạt, cũng không có ý kiến gì về việc khi cậu bảo hắn bỏ những chiếc cà vạt cũ đi mà chỉ nói những câu không liên quan.
Chứng tỏ La Nhất Châu đang dần mở lòng, tiếp nhận tình cảm của cậu. Dư Cảnh Thiên nghĩ, thời gian tới cậu phải chơi lớn một phen mới được.
_____________________
La Nhất Châu đang xử lý văn kiện thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
"Mời vào."
Ra là Tổng giám đốc Dương Hạo Minh đến.
"Dương Hạo Minh mà cũng biết gõ cửa sao?"
Anh ta từ sau khi không biết tốt xấu xông vào lúc gia đình người ta đang thân mật thì cũng không còn dám tự tiện vào phòng La Nhất Châu nữa.
"Không biết cũng phải biết, nhỡ lúc nào đó tao đột ngột xông vào bắt gặp phải cảnh không dành cho trẻ em dưới mười tám tuổi thì tiêu mất."
"Câm miệng lại, chỉ có mày mới làm mấy chuyện không đứng đắn đó thôi."
"Đại ca bớt nóng, em chỉ giỡn thôi mà."
La Nhất Châu ngồi trên ghế Chủ tịch, vừa xem văn kiện vừa cùng Dương Hạo Minh tán gẫu.
"Ầy, cà vạt mới hả? Đẹp đấy, là em Thiên chọn cho đấy à?" Sỡ dĩ Dương Hạo Minh nghĩ tới Dư Cảnh Thiên là vì gu thời trang của La Nhất Châu siêu tệ hại. Bình thường mặc vest thì thôi đi chứ mặc đồ bình thường thì không tài nào ngấm nổi.
"Ừm, mày nhìn ra à?" La Nhất Châu nhìn xuống chiếc cà vạt tối màu nằm yên vị trên cổ mình đã được người ban sáng thắt ngay ngắn, đẹp mắt. Hắn cũng vui vẻ thừa nhận.
"Chứ còn sao nữa ba, mày làm gì biết phối đồ đẹp vậy."
"Cũng đâu có tệ lắm đâu."
"Không có tệ lắm, chỉ có tệ hơn. Mày có biết mày có phúc lắm........"
"Thôi được rồi, ngưng dùm đi. Mỗi lần gặp mày đều nói mãi câu đó. Tao xứng, không phải tao thì không ai xứng hết, được chưa thưa bố."
"Thì được rồi, mới nói có xíu mà mắc gì tỏ thái độ quá vậy?"
La Nhất Châu cũng lười đo co với cái tên đang nằm ngả ngớn trên chiếc ghế sopha: "Sang đây làm gì, sao không qua chỗ thằng Tinh?"
"Chán quá nên sang chơi, thằng Tinh hôm nay nó bận đi xem mắt rồi. Tao qua sẵn tiện chờ người đẹp tới luôn."
"Mày cũng học theo thằng Tinh đi xem mắt đi, tìm người kìm hãm lại cái nết của mày."
"Gì vậy trời, người ta vẫn ngoan ngoãn lắm nhá." Nói gì thì nói chứ Dương Hạo Minh vẫn còn muốn độc thân nha. Bảo anh vui chơi tán tỉnh thì anh chịu chứ còn bảo anh kết hôn thì anh xin cáo lui.
"Phát ngôn được những lời như vậy mày có tự cảm thấy buồn nôn không? Tự ra ngoài ăn cơm đi, trưa nay tao đưa cậu ấy ra ngoài rồi."
"Ồ, Chủ tịch cùng Chủ tịch Phu nhân hôm nay đánh lẻ."
"Muốn đi cùng không?"
"Tao không muốn đi theo làm bóng đèn phát sáng đâu nhá. À phải rồi với tình hình hiện tại, mày đã thừa nhận với người ta chưa?"
La Nhất Châu bàn tay đang cầm bút ghi chép tạm thời ngưng lại, không đáp lời nhưng hắn hiểu Dương Hạo Minh đang đề cập đến vấn đề gì.
"Vẫn còn chưa nói?" Nhìn La Nhất Châu im im vậy anh liền hiểu.
"Ừm."
"Nói cho mày biết, nếu còn chần chừ không chịu nói. Không sớm thì muộn nụ cười đó sẽ không còn dành cho mày nữa."
"Tao biết, chỉ cần đến thời điểm thích hợp tao sẽ cho cậu ấy câu trả lời chắc chắn."
"Còn đợi chờ cái gì nữa không biết. Mặc dù cả công ty chúng ta đều ngấm ngầm thừa nhận nhưng lời nói của mày vẫn là quan trọng nhất. Phải công khai cho em ấy một cái danh phận thật sự."
Những gì Dương Hạo Minh nói La Nhất Châu đều hiểu hết, nhưng hắn thực sự cần thêm một chút thời gian nữa, cân nhắc thật kĩ chuyện này.
"Tao còn không gấp thì mày gấp cái gì, hôm nay đột xuất chuyển nghề sang làm ông mai bà mối khuyên nhủ tao à?"
"Tao chỉ muốn mày hạnh phúc thôi, như thế tao mới có niềm tin vào chuyện tình yêu chứ. Nhỡ yêu lầm thì lại khổ cả đời."
"Mày khổ? Tao còn nghĩ những ai dính vào mày thì người ta mới khổ chứ."
"Này, đừng có mà bêu rếu anh em thế chứ."
"Mày cũng có cái để được khen à. Được rồi, mau về phòng mày đi. Tao còn phải đi nữa."
"Ờ, thì tao về nhưng mà mày nó kĩ những lời tao vừa nói đó."
"Đã biết, thưa ba."
La Nhất Châu không biết hôm nay ăn nhằm thứ gì mà vô cớ nổi hứng, vừa đến công ty liền gửi cho Dư Cảnh Thiên một cái tin nhắn bảo trưa nay hắn sẽ về nhà đón cậu đi ăn cơm trưa ở một nhà hàng Tây.
Đời trước La Nhất Châu chưa từng chủ động đề cập đến việc sẽ đưa Dư Cảnh Thiên ra ngoài chứ đừng nói đến việc ăn cơm ở một nhà hàng xa hoa. Dư Cảnh Thiên cho rằng mình là người may mắn nhất trên cõi đời này, được trời thương ưu ái cho cơ hội sống lại lần nữa. Chứng kiến được những sự thay đổi về mặc tình cảm cũng như hành động cử chỉ của La Nhất Châu, Dư Cảnh Thiên tự cảm thấy bản thân có chút thành tựu.
_____________________
Nay không có đồ ăn đâu, nay chỉ có cơm chó thôi
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip